Tôi chợt tỉnh khỏi giấc ngủ thoải mái.
Mở mắt ra, tôi thấy mẹ đang mỉm cười.
Ngoài trời vẫn còn tối.
“… Vậy đúng là con chỉ được ngủ một tiếng rưỡi thôi à.”
“Hiển nhiên rồi. Chúng ta sẽ dành khoảng thời gian này để luyện tập thay vì ngủ.”
“Khoan đã, sao trông mẹ vẫn tràn đầy năng lượng thế? Mẹ đã chạy bộ cùng con, thậm chí còn không ngừng truyền ki trong một tiếng rưỡi khi con đang ngủ. Mẹ đã dùng thuốc hay thứ gì tương tự vậy à?
“Đó là bởi mẹ đã thuần thục cách điều khiển ki rồi. Mẹ có thể dễ dàng thức trắng mười ngày lận. Khi gặp cha con trên chiến trường, chúng ta đã chiến đấu hai tuần liên tục đấy.”
Bà ấy là quái vật sao?
Liệu mình có thể đạt tới trình độ đó không?
Mà… nếu kiên trì luyện tập với cường độ này trong bốn năm, sẽ không lạ nếu tôi nắm giữ sức mạnh ở cấp độ đó.
Ký ức về chuyến chạy bộ liền tù tì ba ngày ba đêm tràn về.
Khoan, tôi đã làm cái quái gì vào hôm qua vậy?
Sự căng thẳng trong tôi bị xóa nhòa bởi thứ thuốc kì lạ đó và tôi đã làm tất cả những gì mà mẹ yêu cầu, nhưng khi bình tĩnh nghĩ lại, chả phải tôi là một thằng biến thái khi cứ luôn miệng gào lên đòi chịch lúc chạy quanh làng sao?
… Tôi không biết mình nên cư xử như thế nào khi ra ngoài đây.
“Hôm nay chúng ta sẽ luyện kiếm phải không ạ?
“Ừ. Mẹ cũng định thế, nhưng trước tiên mẹ cần giới thiệu Ork cho những vị giáo viên sẽ biến con thành kẻ mạnh nhất đã.”
“Ơ? Không phải mẹ sẽ dạy con sao?”
“Một mình mẹ thôi là không đủ. Mẹ chỉ có thể dạy Ork về kiếm thuật, các bước cơ bản để sử dụng ki và một ít ma pháp. Để thành kẻ mạnh nhất thì con còn kém lắm.”
“Không, mẹ dạy con là đủ rồi!”
“Không đâu, chỉ thế thôi thì Ork sẽ không thể trở thành một người đàn ông có thể khiến mọi cô gái đều muốn sinh con cho mình được.”
Thật luôn?
Con đường mà một orc phải đi chông gai đến thế sao?
“Nhưng, mẹ từng nói chỉ riêng việc thành thạo kiếm thuật thôi cũng đã tốn 10 năm rồi.”
“Đúng vậy, thế nên chúng ta sẽ bắt con phải thực hiện một chế độ tập luyện có cường độ cao gấp 20 lần so với bình thường. Ba ngày vừa rồi chỉ là bài kiểm tra sơ bộ thôi.”
Đó mới chỉ là bài kiểm tra sơ bộ?
Chết tiệt, tự dưng tôi muốn bỏ chạy quá.
“Nếu bỏ chạy lúc này thì Ork sẽ không bao giờ tán được cô nàng dễ thương nào trong suốt cuộc đời mình đâu. Con muốn vậy à? Con sẽ mãi mãi là một thằng trai tân đấy biết không?”
“Uh!?”
Không còn cách nào khác….
Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi tôi phía sau cái địa ngục này.
Mẹ dẫn tôi đến khu rừng sau làng.
Một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn ở đấy.
Những người đàn ông tỏa ra khí chất khác thường đang lần lượt bước xuống.
Người đầu tiên có thân hình khá mập mạp.Trông có vẻ thân thiện, nhưng ông ta cũng có một đôi mắt ánh lên sự thông thái, và ông ấy cũng tỏa ra theo một áp lực vô hình khiến người trước mặt ông không thể lơ là cảnh giác.
“Xin chào Lam Lôi Dũng Giả Mireille Forland. Đã rất lâu rồi nhỉ. Thật vinh dự làm sao khi nhận được lời mời này. Cuối cùng tôi cũng có thể trả lại ơn cứu mạng của cô. Với tư cách là một thương gia,
tôi sẽ trả lại món nợ đó cả gốc lẫn lãi.”
“Ồ, chào ngài Helf. Thật mừng khi ngài vẫn khỏe mạnh. Giờ tiếng thơm của công ty Randall thậm chí đã lan xa đến vùng đất này. Thật quý hóa làm sao khi ngài đã lắng nghe thỉnh cầu của tôi.”
“Tôi đã về hưu và cũng chẳng có việc gì đáng để động tay trước khi nhận được lời mời này. Tôi sẽ truyền lại tri thức và kinh nghiệm từ việc xây dựng công ty Randall cho quý tử nhà cô. Tôi cũng sẽ dạy cậu ta kinh tế học hiện đại về cả lý thuyết lẫn thực hành.”
Ngay cả một orc như tôi cũng biết đến công ty Randall.
Lâu lâu làng orc sẽ gửi một vài thành viên đến thành phố của loài người để bán thịt và da kiếm được từ việc săn bắn, đồ thủ công, và cũng để mua một số hàng hóa của con người.
Thương hiệu mà các orc nhìn thấy nhiều nhất tại các cửa hàng là Randall. Đó là một công ty kinh doanh mọi mặt hàng từ tất chân đến vũ khí.
Người đã sáng lập nên công ty đó được gọi là thần kinh doanh.
Tại sao mẹ lại gọi một người như thế đến đây? Chính xác hơn, tại sao mẹ lại tính đến chuyện cho tôi học kinh doanh?
Tôi chẳng thể hiểu nổi.
Người tiếp theo đã bước ra trong khi tôi vẫn chưa hết bối rối.
Nhìn thoáng qua thì người đàn ông này khá gầy guộc và hơi nữ tính. Nhưng bộ râu của ông ta rất đẹp và trông tự nhiên. Mùi của vị khách này giống hệt mẹ. Người này là một trong những võ sĩ giỏi nhất.
“Vậy đúng là chị đã trở thành một người người nội trợ sao…. Em không thể tin rằng Ngược Sát Công Chúa lại có thể thay đổi nhiều đến vậy. Em sẽ kể cho thằng nhóc này nghe về những câu chuyện ngày xưa của chị. Nó chắc hẳn sẽ khóc rống lên khi biết được đấy.”
“Làm ơn đừng kể về quá khứ của chị cho thằng bé… Nếu em dám làm thế, chị sẽ cho em biết tay đấy, nhóc mít ướt Rowland à.”
“Ui, lỗi tại em. Em đùa quá trớn rồi. Em không nói gì nữa đâu, em thừa hiểu chị đại đáng sợ thế nào mà. Em chỉ cần dạy võ và cách điều khiển ki cho thằng nhóc này thôi đúng không?”
“Ừ, bỏ kiếm thuật sang một bên thì trình độ võ thuật và điều khiển ki của Rowland cao hơn chị nhiều. Vậy nên chị sẽ nhờ em dạy cho thằng bé hai thứ đó.”
“Cứ để cho em. Em thề với danh dự của Chiến Vương Rowland Bel rằng sẽ biến con gà này thành một chiến binh hạng nhất.”
Chiến Vương Rowland Bel.
Nếu tôi không nhầm thì đây là người đứng đầu nhân loại về quyền thuật. Ông ấy là người chiến thắng đại hội võ thuật của loài người trong ba năm liền. Mẹ cũng đã đôi lần nhắc đến ngài ấy trong câu chuyện của mình.
Không chỉ ngài thương nhân, người đàn ông này cũng chẳng hề dễ nhờ vả chỉ với mối quan hệ bình thường được.
Người thứ ba bước xuống.
Sự hiện diện của ông ta khiến tôi há hốc mồm kinh ngạc.
… Hai người kia đã làm tôi vô cùng bất ngờ rồi, nhưng người này lại còn làm tôi ngỡ ngàng hơn thế.
Tôi nhận ra ông ấy ngay tức khắc. Tôi đã nhìn thấy gương mặt đó nhiều đến mức phát ngấy rồi. Dù sao thì khuôn mặt đó cũng được vẽ lên trên tờ tiền mà.
“Ôi, Mirellie. Aa, thật đáng thương làm sao, cháu gầy đi nhiều quá. Như ta nghĩ mà, cháu không thể nào sống tại một nơi như này được. Nhanh trở lại lâu đài nào. Ta luôn chào đón cháu vào bất cứ khi nào.”
“Không đâu ông ngoại. Con đang sống rất hạnh phúc. Và con chẳng hề gầy đi mà còn tăng được ba kí lận đó.”
“… Ta hiểu rồi, đáng tiếc làm sao khi con không trở về, nhưng con hạnh phúc là được rồi. Vậy đứa trẻ này là cháu ngoại ta sao. Thằng bé giống Mireille thật. Ta đã sốc vô cùng khi nghe tin Mireille sẽ kết hôn với một con orc, nhưng hẳn lựa chọn đó là đúng đắn nếu con có thể cười tươi như vậy.”
Ông lão đến trước và nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Nhóc, cho ta nhìn rõ mặt mũi xem nào. Cháu giống hệt như Mireille, một đứa bé sáng sủa đấy. Rất tốt. Ta nhồi vào đầu con mọi kiến thức về nghệ thuật lãnh đạo, luật pháp và chính trị để biến con thành quân vương kế nhiệm của vương quốc Forland. Ta là tiền vương, Minh Quân Vareo Forland. Chắc ta sẽ có thể trở thành một người thầy tốt thôi.”
Từ từ nào, ông lão này mới nói ra một chuyện hết sức phi lý.
Mẹ đã mời tiền vương của Forland, quốc gia lớn nhất lục địa này, tới làm giáo viên cho tôi sao. Hơn nữa mẹ còn gọi ông ấy là “ông ngoại”! Thế chẳng phải tôi là chắt của tiền vương sao!?
“Mẹ, chuyện này nghĩa là sao?”
“Ta chưa nói với con sao? Trước khi cưới cha con, ta là công chúa của vương quốc Forland. Ngoài ra mẹ cũng là vị anh hùng được tinh linh vương lựa chọn nữa. Mọi người ở đây đều là người quen hay bạn cũ của mẹ trong quá khứ. Có bạn thực sự tuyệt vời vô cùng.”
Những con người phi thường đang nói chuyện vui vẻ với mẹ.
Ảo thật đấy!?
Tại sao một người như vậy lại cưới một orc và sinh sống tại một nơi hẻo lánh thế này!?
Và sao ngài Minh Quân Vareo lại đưa một viên kẹo, thủ thỉ: “Cháu trai ngoan, ăn nhiều kẹo lên nhé.” và ôm lấy tôi!?
Tôi chỉ là một đứa nhóc orc bị bắt nạt tại một ngôi làng hẻo lánh thôi mà!?
“Người cuối cùng vẫn chưa đến.”
“Fumu, dù sao thì ông ấy cũng là người bận rộn nhất trong số chúng ta mà.”
“Tôi đến đây bởi yêu cầu của chị đại, nhưng cũng là để được gặp mặt người đó. Tôi rất mong chờ đấy.”
“Nhất trí. Công ty Randall sẽ chẳng bao giờ phát triển tới mức này nếu không có sự giúp sức của ngài ấy.”
Vẫn còn một người nữa sao?
Hơn nữa, người này có vẻ sẽ mang lại sự bất ngờ lớn nhất đây.
Thần kinh doanh, Helf Randall.
Chiến vương Rowland Bel.
Minh quân Vareo Forland.
Người tiếp theo phải khủng bố đến dường nào để được ba người họ kính trọng đến vậy chứ!?
Âm thanh vỗ cánh vang lên. Ngước mắt nhìn, tôi nhận ra một con slime với đôi cánh thiên thần đáp xuống giữa mọi người, và đôi cánh của nó tan biến vào hư không.
“Pyuih!”
Đó là một chú slime nhỏ bé và đáng yêu.
Ngay khi con slime đó cất tiếng, vì vài lý do nào đó, cả Thần Kinh Doanh, Chiến Vương, và Minh Quân đều run rẩy. Còn mẹ thì cúi mình trước con slime.
“Cảm ơn ngài vì đã tới đây, thưa sư phụ đáng kính.”
“Pyuih pyu.”
Do đó là slime, nên tôi không hiểu nó nói gì, nhưng có lẽ nó đang nói: “Không sao.” bằng cổ ngữ.
Con slime rõ ràng được kính nể hơn hết thảy những người ở đây.
Nhưng, tôi không hiểu tại sao lại như thế.
Đây là thứ gì? Tôi không ngừng nổi da gà khi con slime này xuất hiện.
Bất kì ai cảm nhận được mana đều nhận ra được điều dị thường. Một sinh vật như thế này đáng lý ra không nên tồn tại.
Con slime này như một ngôi sao độc nhất vô nhị vậy.
Nến thực sự nghiêm túc, nó có thể phá hủy cả một quốc gia chỉ trong vài phút.
Tại sao chủng slime vốn yếu nhất trong các giống loài lại có thể sở hữu sức mạnh to lớn đến nhường này?
… Con slime chuyển sang dạng người như để giải đáp thắc mắc của tôi.
Nó biến thành một người đàn ông trung niên khoác chiếc áo choàng.
Nếu như phải miêu tả về sự xuất hiện của ông ấy, tôi chỉ có thể nói rằng mọi thứ đều hoàn hảo. Ông ta là hiện thân của tỉ lệ vàng.
Ngài ấy quá hoàn hảo.
Vị Chiến Vương Rowland khẽ thốt lên.
“Vậy ra đây là Đại Hiền Giả huyền thoại - Merlin Enlight.”
Merlin Enlight.
Đó là cái tên được nhắc đến vô số lần trong truyện cổ tích và truyền thuyết. Ông ấy là đại hiền giả và cũng là là vị anh hùng vĩ đại đã khắc tên mình lên sử sách của cả ma tộc lẫn loài người.
Một huyền thoại sống. Người đàn ông đã thúc đẩy 300 năm tiến bộ của loài người.
… Bảo sao ba người kia lại thể hiện thái độ như vậy.
“Fuu, dùng ân điển cả đời để mời ta làm sư phụ của con trai mình sao… đúng là học trò của ta.”
“Thưa sư phụ đáng kính, thật vinh dự cho con khi người đã lắng nghe mong muốn ích kỉ này.”
“Con không cần cúi đầu đâu. Là một người cha nên ta có thể hiểu tâm trạng của con. Ngoài ra con gái ta cũng mang ơn con nữa. Đổi lại, ta rất vui lòng dạy thằng nhóc này. Nhưng sẽ vô ích thôi nếu như con cố dạy dỗ một đứa trẻ bất tài. Hãy để ta đánh giá thằng bé nào.”
Ông ấy chạm vào đầu tôi.
Tôi đứng hình ngay khi đó.
Mana của vị hiền nhân được truyền vào bên trong cơ thể tôi.
“Rất tốt. Thằng bé đủ khả năng để được ta kèm cặp. Chà, dù vậy nó vẫn kém hơn đứa con gái thứ ba của ta.”
“Chờ đã thưa sư phụ đáng kính. Tài năng thực sự của Ork nằm ở kiếm thuật và ki.”
“Không, không. Trong khoản đó thì con gái thứ hai của ta vẫn khá hơn.”
“Vậy nếu chúng ta đánh giá toàn diện về tố chất của bọn trẻ thì sao?”
“Con trai con có thể chiến đấu giỏi, nhưng con gái ta quá đỗi dễ thương đi, thế nên con bé sẽ thắng áp đảo thôi.”
“Nhưng Ork của con cũng rất ngầu mà!”
“Con sẽ chẳng thể tiếp tục nói những lời đó sau khi được gặp con gái ta đâu…
không, ta không thể để hai đứa nó gặp nhau được. Ta không thể nào để một tên nhóc dâm dê như vậy gặp những đứa con gái dễ thương của mình được.”
“Dục vọng của Ork cũng là một điểm cộng chứ!”
“… Con ước rằng mẹ sẽ phủ nhận chuyện dâm dê cơ.”
Một “cuộc thi khoe con” giữa hai vị phụ huynh ngớ ngẩn bắt đầu.
Con gái của đại hiền nhân Merlin Enlight. Từ câu chuyện vừa rồi tôi biết được ngài ấy có nhiều hơn một đứa con gái. Dù muốn được gặp họ, nhưng vì vài lý do, tôi cảm giác rằng việc đó sẽ đem tới một mối nguy lớn.
Tôi có thể mường tượng ra khung cảnh chúng tôi gặp nhau, trò chuyện, và đầu tôi sẽ “tung bay” ngay sau đó.
“E hèm. Tất cả các giáo viên đều đã tập trung rồi. Mọi người là những sư phụ tuyệt vời nhất- những người sẽ biến Ork trờ thành người đứng đầu thế giới. Ta sẽ dạy con kiếm thuật. Chiến Vương Rowland phụ trách mảng võ thuật và ki. Thần kinh doanh Helf sẽ giúp con trong môn kinh tế học và ngôn ngữ chính của các quốc gia lớn cùng các giống loài khác. Minh Quân Vareo Forland sẽ truyền cho con kiến thức lịch sử, nghệ thuật lãnh đạo, chính trị và luật pháp. Cuối cùng, đại hiền nhân Merlin Enlight sẽ chỉ con về mọi thứ khác mà con còn kém.”
Nhóm người này có thể chinh phạt cả thế giới
theo nhiều cách khác nhau nếu họ muốn. Và điều họ làm lúc này lại chỉ đơn giản là trở thành giáo viên của tôi.
“Khoan đã nào, chẳng phải như vậy là hơi quá sao!? Không đời nào con có thể tiếp thu chừng đó kiến thức ngay lập tức được!”
“Đúng rồi, với phương pháp thuông thường thì chuyện đó là bất khả thi. Nhưng chúng ta đâu có áp dụng phương pháp thông thường đúng không? Chúng ta sẽ nhồi kiến thức cho con bằng cách hiệu quả nhất có thể, bỏ xa giới hạn bình thường. Không đời nào chúng ta không thể làm vậy với những người ở đây.”
Những huyền thoại gật đầu.
“Mà, con cần những kiến thức về ngôn ngữ, lịch sử, nghệ thuật lãnh đạo, chính trị hay luật pháp để làm gì cơ chứ!?”
Tôi ngỡ bản thân chỉ cần kiếm thuật, ki và ma pháp để trở thành người mạnh nhất rồi chứ.
“Tất nhiên rồi. Khi thanh kiếm của Ork gãy, con chỉ có thể dựa vào nắm đấm, vào võ thuật. Nếu con muốn khiến thật nhiều cô nàng dễ thương mang hạt giống của mình, con cần nền tảng kinh tế thật vững chắc để chu cấp cho họ. Và thật đáng tiếc làm sao nếu con không thể nói chuyện với những cô gái ở quốc gia hay chủng loài khác, vậy nên con cần được phổ cập mọi thứ về những ngôn ngữ phổ biến, và nếu muốn nghiêm túc kinh doanh, vượt qua rào cản về ngôn ngữ là một điều cần thiết. Nếu không được giáo dục và rèn luyện, các cô gái sẽ kinh tởm con, và khi không đủ kiến thức lịch sử về tổ tiên các chủng loài, con cũng chẳng thể nói chuyện với họ được đâu. Ngoài ra, rất nhiều cô nàng khác khao khát được sống ở thế giới loài người- nơi ngập tràn những trò tiêu khiển thay vì cắm rễ ở một cánh rừng tĩnh lặng. Để có thể hòa nhập trong xã hội loài người, con cần kiến thức về lịch sử, chính trị và luật pháp. Chính trị và luật pháp cũng giúp ích cho việc làm ăn của con nữa. Việc qua lại với nhiều người phụ nữ cũng không khác quản lý đất nước là bao đâu. Tất cả điều này đều hướng con đến mục đích cuối cùng của con: thụ thai cho thật nhiều phụ nữ.”
Có quá nhiều thứ tôi cần học để đi cưa gái.
Tôi đã đánh giá quá thấp sự nỗ lực cần bỏ ra để làm điều đó. Tôi đã đánh giá quá thấp việc lập harem.
Đúng là như vậy. Lời mẹ nói hoàn toàn chính xác.
Không đời nào tôi sẽ đủ tư cách lập harem nếu không thể làm được những chuyện đó.
“Ra thế, con hiểu rồi.”
“Phải vậy chứ! Đừng lo lắng. Với những vị giáo viên tuyệt vời này và vô vàn cách gian lận khác mà chúng ta chuẩn bị, con sẽ thành thục mọi thứ trong vòng 4 năm thôi. Chúng ta thề với danh dự của mình rằng sẽ truyền dạy mọi thứ cho con. Ờm, một đứa trẻ bình thường sẽ trở thành kẻ tàn phế nếu nó học theo giáo án của bọn ta trong một tuần, nhưng Ork sở hữu tài năng, và trên hết là sự lì lợm nên con sẽ không thể gục ngã dễ dàng được.
Những người đàn ông vĩ đại sau lưng mẹ cũng gật đầu.
Chắc chắn rằng khi tiếp thu được hết tinh hoa từ những người ở đẳng cấp này, tôi sẽ trở thành một người đáng tin cậy và địa vị xã hội của tôi cũng sẽ tăng lên. Tôi chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng.
Nếu có thể trở thành một người hoàn hảo như vậy, con đường tương lai của tôi sẽ rải đầy hoa hồng.
“Mẹ, các sư phụ, con sẽ làm theo sự chỉ dạy của mọi người. Con muốn thông thạo mọi thứ!”
Âm thanh vỗ tay vang vọng.
Nhưng đến tận lúc này tôi vẫn chưa nhận ra.
Chỉ riêng việc học kiếm thuật thôi cũng đã là cực hình rồi, vậy tôi còn phải chịu đựng tới mức nào để học nhiều thứ như vậy trong 4 năm tới chứ?
Giá như nghĩ kĩ hơn thì tôi có thể nhận ra rồi, rằng cái khóa huấn luyện địa ngục này chỉ là chuyện nhỏ nhờ vào thuốc, ma thuật và rất nhiều kiểu gian lận khác nhau được dùng cho việc đó.
Lúc ấy đầu tôi chỉ nghĩ đến việc thụ thai cho các cô gái xinh xắn dễ thương.
Tôi chẳng thể nghĩ được gì ngoài chuyện đó.