╔═════✡◦●°☪°●◦✡═════╗
♢♢------Trans & Edit---------♢♢
♦♦----------AkaNeko------------♦♦
╚═════✡°●◦☪◦●°✡═════╝
~~~*~~~
Một tuần sau đó, Ireena[note23797] cùng ta chào tạm biệt cha mẹ mình và bắt một chiếc xe ngựa lên đường khởi hành tới thủ đô hoàng gia Dycaeus. Chuyến đi dự kiến sẽ tốn khoảng một vài ngày.
Khi tới nơi, ta ngay lập tức nhận ra rằng nơi này đã hoàn toàn thay đổi so với trong quá khứ. Đoán là điều này cũng không quá bất ngờ. Đập vào tầm mắt đầu tiên, bức tường và cổng thành giờ đây đã hoàn toàn biến mất. Vào kiếp trước, tất thảy bọn ta đều đồng tình với ý kiến rằng thủ đô cần phải được gia cố một cách tối đa, song suy nghĩ của tầng lớp thống trị ở thời đại này rõ ràng đã thay đổi. Là như vậy, hoặc bọn họ đều bị điên cả rồi. Nó thật sự trông không khác gì khung cảnh một đô thị sầm uất bị quăng vào giữa đồng không mông quạnh và bỏ mặc ở đấy với chả một tí phòng bị nào. Toàn bộ chuyện này đúng là một trải nghiệm mới mẻ đối với ta.
Dù sao thì, sau khi đã tới điểm dừng chân gần với lối vào và cám ơn bác tài, cả hai bọn ta bắt đầu đắm mình vào khung cảnh huy hoàng của chốn đô thành.
“Ô… Cũng tráng lệ quá nhỉ.”
Như thể ta đã bước chân vào một thế giới khác. Vương đô chả có gì giống với ngôi làng ở quê nhà bọn ta. Đây đó là những kiến trúc bằng đá và gạch, thứ mà ta đã khá là quen thuộc, nhưng phần lớn các tòa nhà lại được dựng xây lên bằng cách thức lạ lẫm cùng với đó là loại vật liệu trông rất thần bí. Ta chắc hẳn sẽ phát cuồng lên nếu trông thấy một công trình khổng lồ chọc trời như thế này ở kiếp trước của mình.
Đây có lẽ là điều tuyệt vời nhất của chuyển sinh, một thứ rất chi là kinh điển.
Tuy vậy, nhưng bọn ta cũng không thể nào cứ đứng đây ngẩn ngơ ngắm nhìn quang cảnh này mãi được. Cuộc gặp gỡ tiếp theo sẽ là với người đứng đầu học viện, và nó không phải là một buổi hẹn tầm thường mà bọn ta có thể bỏ qua. Đứng kế bên nhau, bọn ta bắt đầu cất những bước chân đầu tiên, rảo bộ qua con phố chính. Khắp nơi đều rất nhộn nhịp, tấp nập đủ mọi loại hoạt động và các tòa nhà thì nằm sát rạt nhau hai bên con đường lát đá cuội với đông đảo người qua lại. Bọn ta thư thả tiến bước trên con đường tới học viện. Thật yên bình làm sao!
…Mà, ngoại trừ một việc là Ireena đang bị hàng tấn những ánh mắt thô thiển dòm ngó.
“Nhìn kìa, con nhỏ đấy dễ thương vãi… Đoán xem tao có ra bắt chuyện với nó không nào?”
“Bỏ đi mà làm người, ông tướng ạ. Không phải đó là đồng phục của dân học viện sao? Tao dám chắc nó là một quý tộc hay ít nhất cũng phải là một tiểu thư quyền quý nào đó.”
“Geez, chạn này quá sức so với tao rồi.”
Lũ khốn nạn ấy đã nói đúng một thứ: bọn ta đều đang mặc đồng phục, dù cho là chưa chính thức nhập học vào trường. Chúng được gửi tới cho bọn ta nhằm diện lên người vào ngày khai giảng, tuy là đơn nhập học thì vẫn còn đang được xét duyệt và phụ thuộc thêm vào vài thứ khác. Chả có gì đặc biệt ở bộ đồng phục của ta để nói ra, song của Ireena thì lại… lộ liễu thấy rõ.
Nhờ vào cái thiết kế xảo trá, cặp đùi thon thả và bộ ngực nở nang được trình diện một cách rõ mồn một. Song hành cùng vẻ ngoài hấp dẫn khó cưỡng của nhỏ, đến một mức mà trong số mười hai tên đực rựa cô ấy bước ngang qua thì phải tới mười tên đã liếc mắt đưa tình.
“Heh-heh-heh, mọi người hình như rất si mê tớ đấy nhỉ!”
“Cũng phải thôi. Vẻ đẹp của cậu lúc nào cũng hút ánh nhìn người khác mà, Ireena.”
Tuy trông rất đứng đắn và mẫu mực ở bên ngoài, nhưng sâu thẳm bên trong ta đang gào thét một cách tức giận. Bất kể tên đực rựa nào dám hướng cơn khát xác dục tới đứa con gái ngọt ngào của ta đều sẽ đối mặt với cái chết cho tội lỗi của mình.
Có lẽ mình nên cởi trần nhằm chuyển sự chú ý của lũ phàm phu này sang bản thân.
Ngay khi ta vừa chuẩn bị nghiêm túc thực hiện cái kế hoạch này.
“Câm mồm đi! Tất cả những gì tao làm chỉ là giết một vài con mèo ngớ ngẩn bị lạc!” một giọng nói chát chúa đầy nguy hiểm vang lên khiến bọn ta phải dừng bước giữa đường.
Mặc dù biết là chuyện này sẽ khiến ta vướng vào những rắc rối phiền phức, song phủi vai cười trừ, ta đi tới chỗ ngọn nguồn âm thanh. Cạnh bên bức tường trong ngõ hẻm, là một vài thanh niên orc đang bu xung quanh… một thiếu nữ xinh đẹp với vẻ ngoài thập bát xuân xanh.
Bởi không có bất cứ dạng hình riêng biệt hay mùi hương nào cho thấy điều ngược lại, nên ta toán nữ nhi này là một nhân loại. Dù sao thì, diện mạo của chị ấy đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của ta. Một bề ngoài thanh tao như búp bê đi kèm với đó là mái tóc dài suôn mượt ánh bạch kim. Quả là sắc nước hương trời.
“...Này, tao nghĩ là tụi mày còn thảm hại hơn so với mấy 'con mèo ngớ ngẩn bị lạc’ đó đấy.”
“Sao cơ?! Có ngon thì nhắc lại lần nữa xem nào!” một tên orc liền rống lên đáp lại với thái độ như muốn hạ sát người.
…Bọn chúng đã đẩy sự việc tiến xa tới mức mà ta muốn cũng không thể nào hạ nhiệt tình hình bằng lời được nữa rồi.
“Tớ phải giúp chị ấy!” Ireena thốt lên, cố lao tới hiện trường, nhưng ta đã chặn nhỏ lại.
“Hãy chờ ở đây, Ireena. Cứ theo dõi đi. Chuyện này để tớ lo.”
Là bạn thân và môn đồ của ta, cô ấy hẳn phải biết tới những điều lệ trong chiến đấu. Nói vậy thôi chứ nhỏ chưa hẳn đạt tới cấp độ có thể giải quyết cả một nhóm orc như thế đâu. Đặc biệt là khi chúng được biết tới với đặc tính rất lì lợm. Qua đó bỏ ngỏ cho ta một lựa chọn: Đã tới lúc cựu-Ma-Vương-chuyển-sinh-thành-thường-dân khiêm tốn này ra tay rồi.
Ireena nghe lời, và ta băng băng rảo bước tới chỗ bầy đực rựa – táng mạnh vào sau gáy một tên orc gần đó bằng một đấm chết tươi. Khuôn mặt của cả đám còn lại bỗng trắng bệch ra sau đòn tấn công bất ngờ. Nắm lấy cơ hội này. Ta nhanh chóng quay qua xử lý hết bọn chúng.
Đả chưởng lên cằm. Tiền cước xuống hạ bộ.
Hạ gục hai kẻ địch chỉ trong chớp nhoáng. Còn lại ba tên đứng trước mặt ta lúc này.
“Mày là thằng quái nào thế?!” một tên hét lên.
Bọn chúng di chuyển chậm rãi, với cơn tức giận điên cuồng và sẵn sàng nhào vô bất cứ lúc nào… nhưng ta đã chủ động lao về phía chúng, rút ngắn khoảng cách giữa đôi bên trong tích tắc, và cho mỗi tên liên tiếp một quyền vào đầu. Chúng đổ nhào xuống mặt đất chất chồng lên nhau.
“Thật là thô lỗ mà,” ta buông ra một câu khinh bỉ cộc lốc trước khi quay sang chị ấy, “Cô vẫn ổn cả chứ, thưa tiểu thư?”
Thiếu nữ chớp mắt lấy một lúc vì kinh ngạc. “Vâng, đều nhờ cậu cả. Phong cách chiến đấu vừa rồi ấn tượng thật đấy,” chị ấy bình luận với nụ cười mỉm trên môi.
Ireena thêm vào. “Em biết mà, đúng không?! Không phải là cậu ấy ngầu quá trời luôn ư?! Ard đây là bạn thân của em đó, chị biết chứ!” nhỏ liến thoắng một cách hào hứng như thể là bản thân vừa được người lạ này khen ngợi vậy. Ireena đúng là một thiên thần đích thực mà.
“Vâng, nó thực sự rất lạ thường. Ý tôi là, không phải ai cũng có thể sử dụng cường hóa ma pháp như vậy. Tôi không thể làm gì khác ngoài dõi theo cổ vũ khi cậu làm gỏi từng tên một—“
“Cho tôi xin lỗi, nhưng vụ ẩu đả vừa nãy chả có tí liên quan nào tới ma pháp đâu.”
“Hả? …Cậu chắc hẳn đang đùa rồi. Không phải cậu là con người à? Một nhân loại tầm thường không thể nào hạ gục một gã orc như thế chỉ bằng tay không được,” chị ấy buột miệng thốt lên với một vẻ ngờ ngệch không hiểu chuyện trên khuôn mặt.
Ta cười và lắc đầu. “Tất cả đều tùy thuộc vào cách thức, vị trí, và thời điểm tấn công. Khi đã thành thục điều đó, nó sẽ dễ như trở bàn tay thôi.”
“N-nhưng, ưm, cái cách mà cậu lao vô ấy? Ý tôi là, cậu di chuyển còn nhanh hơn một người bình thường nữa.”
“Một mánh khóe lanh lợi khác mà thôi. Tôi có thể đoán được rằng là đám nghiệp dư này hoàn toàn không có tí hiểu biết nào về ma pháp. Và hẳn là sẽ rất phí phạm nếu sử dụng một phép thuật lên bọn chúng, đó là lý do mà tôi đã chọn khiêu chiến với chúng một cách sòng phẳng bằng thể thuật.”
“Tôi hiểu rồi…” Cặp mắt của thiếu nữ nheo lại.
Ta bất chợt rùng mình khi một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không có lý nào mà cô ta lại có thể khiến mình cảm thấy như thế được.
Ngay khi nghi ngờ của ta bắt đầu dấy lên về thiếu nữ, chị ấy mạnh bạo vỗ lên lưng ta. “Ha-ha-ha, cậu đúng là một tên ngông cuồng nhỉ? Tôi thấy thích cậu rồi đấy!”Chẳng lâu sau, chị ta liền thay đổi chủ đề. “Nhân tiện này, cả hai người. Bộ đồng phục đó. Cô cậu đều là học sinh của học viện ma pháp à?”
“Không đâu. Tôi còn chưa nhập học nữa mà. Tương tự với cả Ireena đây luôn.”
“Hmm. Ah, nhắc tới mới nhớ, tôi nghe được rằng có hai học sinh được đặc cách nhập học vào năm nay. Chắc hẳn là hai người rồi. Nếu đúng là thế thì ắt sẽ không có ai phàn nàn đâu.”
“…Chị có quan hệ gì với học viện ư?”
“Đúng vậy. Chị sẽ là giảng viên mới của trường bắt đầu từ năm nay, đồng thời cũng là người trẻ nhất trong lịch sử,” chị ấy khoe khoang, trưng ra một vẻ ngoài hào nhoáng ánh lên rõ mồn một câu từ, Hai người thấy sao nào?
“Chị là Jessica. Jessica von Velgr la Melldies de Rainsworth. Con gái thứ ba của một hầu tước, nhưng không cần phải tỏ ra trịnh trọng gì với chị đâu, cả hai nghe rõ chứ?” Chị ấy quăng cho bọn ta một nụ cười nồng hậu và chìa tay ra một cách quyết đoán.
Ta bắt tay chị ấy, và bọn ta cũng tự giới thiệu bản thân mình.
“Ard và Ireena nhỉ? Mà, cũng đến lúc chị có công chuyện ở học viện rồi. Tại sao chúng ta không cùng đi nhỉ?”
Bọn ta cùng nhau tản bộ tới đích đến chung, băng qua cánh cổng vào đến sân trường. Học Viện Ma Pháp Công Lập Lavile là trường học lớn nhất trong cả nước, cùng với đó nó sở hữu một chương trình giảng dạy rất chi là tiên tiến. Khu vực bên trong trải rộng ra xa còn hơn vẻ bề ngoài mà nó mang lại… Và thật lòng thì, khuôn viên rộng lớn của học viện đã khiến cả hai bọn ta không khỏi choáng ngợp.
Jessica cười khúc khích. “Chỉ cần vài ba ngày là quen ngay ấy mà… Còn giờ thì chị cần phải tới phòng giáo viên rồi, nên chúng ta chia tay từ đây thôi. Lần tới chúng ta sẽ gặp mặt với tư cách giữa cô và trò nhé!”
Với lời chào từ biệt thân ái, chị ấy vẫy tay và mau chóng rời đi.
~~~*~~~
Sau khi Jessica đã khuất bóng, bọn ta bắt gặp một vài học sinh trên đường tới phòng hiệu trưởng. Trong khi cố tìm đích xác vị trí của nơi ấy, ta đã để ý thấy rằng có hai biến thể đồng phục ở đây, có vẻ như là để biểu thị địa vị. Dựa trên thông tin này, ta dám chắc rằng vẫn còn tồn tại tàn dư của một hệ thống phân cấp xã hội chia rẽ giữa người giàu và nghèo ở đây.
Suy tư về điều này trong đầu, ta đi dọc theo những tòa nhà trong trường cùng với Ireena cho đến khi bọn ta cuối cùng cũng đến trước cửa văn phòng, nơi mà ta đã gõ nhẹ lấy mấy tiếng trước khi bước vào.
“Chao ôi, hai đứa tới rồi này. Cám ơn tụi con vì đã có mặt ở đây,” thốt lên là thầy hiệu trường, một lão niên với cái tên Golde, khi thầy dẫn bọn ta vào bên trong một cách lịch thiệp và sau đó yên vị trên ghế của mình trước một cái bàn được đặt ngay giữa căn phòng rộng lớn.
Tuy dáng vẻ trông như chỉ còn vài ngày nữa là trở thành bách niên chi lão, song khí chất tràn đầy sinh lực của thầy lại hoàn toàn trái ngược với thứ mà bề ngoài đem lại. Thầy là một Bá Tước, và đồng thời cũng là một pháp sư với cấp bậc “Đệ Lục Cách (Hexagon) — chỉ kém một bậc so với người dẫn đầu. Có ít hơn mười người là đạt được danh hiệu này trên toàn đất nước. Và đương nhiên là một dân làng bình thường như ta sẽ không thể nào được ban cho niềm vinh dự để diện kiến thầy như thế này, mặc dù nếu là ở kiếp trước thì lại chỉ là chuyện cỏn con.
Kế bên Bá Tước Golde là một người phụ nữ trông rất hấp dẫn. Ta đoán đây chính là thư ký của thầy hay đại loại thế. Cô ấy vẫn giữ im lặng cho tới giờ, với ánh mắt hình viên đạn lao thẳng về phía bọn ta.
“…Đúng như mọng đợi từ ba người đó. Quả thật phi thường. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử,” cô ta lặng lẽ lẩm bẩm.
Cặp mắt nhìn người chán thế không cơ chứ. Bọn ta có gì mà phi thường đến vậy hả?
“Ooh, đúng rồi, rất đáng sợ là đằng khác. Có vẻ như hai đứa sẽ còn làm được nhiều hơn những gì chúng ta được nghe kể nữa.”
…Rõ ràng là bá tước cần phải đi khám mắt gấp, đặc biệt là nếu thầy ấy đang mong đợi điều gì đó ở một thằng bé thường dân quê mùa và một đứa con gái cũng chẳng hề nổi trội so với bình thường chút nào.
“Chúng ta đều đã nghe kể về những sử thi anh hùng của bọn con. Nên cả hai đứa đều sẽ được miễn trừ khỏi bài thi đánh giá năng lực. Không nghi ngờ gì là hai đứa đều sẽ dành trọn điểm tuyệt đối. Đặc biệt là con đấy, Ard. Giả sử con phải đối mặt với giám thị kì thi, thì thầy ấy hẳn sẽ chầu trời nếu không cẩn thận. Đúng là vậy đó. Thật là một tài năng hãi hùng mà.”
Toàn là những lời nói nịnh bợ sáo rỗng. Và ta thì chẳng thể nào làm gì khác được. Bởi cha mẹ bọn ta đều là những anh hùng lừng danh trong lịch sử, nên học viện cũng khó có thể từ chối thẳng thừng con cái của họ được.
“Tuy nhiên, chúng ta vẫn sẽ phải yêu cầu bọn con làm một bài thi viết. Ta nghĩ là nó sẽ dễ dàng cho hai đứa thôi, nhưng… e rằng là ta sẽ không thể cho phép hai đứa nhập học nếu từ chối điều này.”
Hợp lý thôi. Bài thi viết là cần thiết để thử trình độ văn hóa cơ bản của bọn ta. Họ sẽ chẳng bao giờ cho hai đứa học sinh vô giáo dục vào học trong trường của mình đâu. Bọn ta đồng loạt gật đầu đồng ý.
“Tốt lắm… Tuy là có hơi sớm, song ta vẫn sẽ nói luôn bây giờ. Chào mừng tới Học Viện Ma Pháp Công Lập Laville. Ta rất vinh hạnh khi có hai con ở đây với chúng ta.”
Geez, lại phóng đại quá mức rồi. Ireena và ta đều là hai đứa học sinh rất bình thường.
Mà, có khi còn dưới cả trung bình ấy.
~~~*~~~
Một vài ngày sau, ta hiện đang ngồi làm bài kiểm tra viết tại học viện, cùng với một vài học sinh khác.
…Quái lạ. Hoàn toàn ngớ ngẩn. Bài thi sao lại quá dễ dàng như vậy. Đây chắc hẳn là thứ người ta hay gọi là câu hỏi lừa, mình dám chắc luôn.
Nó ắt là những vấn đề mà bạn phải nặn ra câu trả lời bằng cách đọc kĩ từng dòng, từng chữ và khoảng cách một. Phải rồi. Chắc chắn là như vậy. Ý ta là, nếu không thì một đứa trẻ lên ba cũng có thể vượt qua bài thi này với điểm cao chót vót.
Cũng phải thôi. Sau cùng thì, học viện này nằm trong tốp đầu của những cơ sở giáo dục trong cả nước, thành lập từ những ngày đầu khai quốc nhằm cung cấp một hệ thống giáo dục cho nhân dân một cách trọn vẹn nhất.
Rất có lý khi họ lại có các câu hỏi nan giải như thế này trong bài thi. Tuyệt vời ông mặt trời luôn. Nó sẽ thú vị lắm đây.
~~~*~~~
Vào buổi sáng sau ngày kiểm tra, ta rảo bước đến học viện cùng Ireena theo sau.
Kết quả được dán lên một tấm bảng ở cổng trước, bu đầy bởi lũ học sinh – cười đùa hoặc khóc lóc trong một bầu không khí sau thi kinh điển.
“Mà! Rõ ràng là chúng ta sẽ không bao giờ trượt đâu! Ngược lại còn sẽ độc chiếm hai vị trí đầu luôn ấy chứ!” Ireena mạnh mẽ lao về phía trước, cùng bộ ngực ưỡn ra một cách đầy tự tin.
Ta theo chân cô ấy và ngước nhìn lên bảng điểm.
Mất không bao lâu để xác nhận là bọn ta đã đậu. Suy cho cùng thì, tên của cả hai đều nằm gần như đầu danh sách. Điểm của Ireena tối đa luôn kìa. Tuyệt vời. Đứa con gái bé bỏng của ta thật là thông minh.
Ta, mặt khác…
“Này. Nhìn nè, Ard. Không phải có hơi lạ sao?”
“P-phải rồi. Tớ cũng không hiểu cho lắm,” vẫn còn ngơ ngác, ta đáp lại.
Nó hoàn toàn vô lý. Ta đã đạt được một số điểm tộng cộng là… 0 điểm.