╔═════✡◦●°☪°●◦✡═════╗
♢♢------Trans & Edit---------♢♢
♦♦----------AkaNeko------------♦♦
╚═════✡°●◦☪◦●°✡═════╝
~~~*~~~
Trong một thời gian dài, ta đã luôn trăn trở bởi thiếu thốn bè bạn, cho đến khi cánh cửa cơ hội rộng mở đón chào ta.
Phải, ta đang nhắc tới Irina đấy… Thật lòng mà nói, mọi thứ xảy ra nhanh đến nỗi ta vẫn chưa kịp thấu hiểu được tình hình. Nhưng, thôi kệ đi, ta đoán là một tình bạn mới mẻ đôi khi có thể xảy ra như vậy. Cũng chả phải là từ kinh nghiệm cá nhân gì đâu. Dù sao thì, tinh thần của ta cũng đã phấn chấn lên một chút kể từ lần gặp gỡ cô ấy, và cuộc sống sau đó ngập tràn với những tháng ngày khám phá núi rừng, té nước lên người nhau khi tắm chung, cùng khép đôi mi chung một giường, và cứ thế, cứ thế… Ta thật sự đã rất hạnh phúc.
Trước khi cuộc hội ngộ định mệnh ấy diễn ra, ta đã luôn lượn lờ quẩn quanh, nặng trĩu bởi nỗi cô đơn bủa vây kéo dài, và nó cũng chả buông tha cho ta cho dù là ở kiếp này. Nhưng giờ đây, ta đã hoàn toàn được giải thoát, để lại một trái tim không còn gì ngoài niềm vui sướng vô biên.
Hôm nay cũng vậy, ta vẫn năng động như một đứa con nít bình thường, nghĩ về kế hoạch rượt đuổi Irina qua vài cánh đồng trong khi ngồi ở nhà đợi cô ấy tới chơi, khi trời đã quá trưa…
“Hi-ho, Ard! Nhìn xem cha có gì này! Yahoo!”
Người vừa bước vào chả phải Irina, mà là ông bố năng động thái quá của ta, cùng một thanh kiếm với lưỡi gươm sáng bóng dưới ánh mặt trời trên tay.
“Do thanh kiếm cũ trông khá tồi tàn, nên cha đã tậu về một món hàng mới tinh đây!” Ông tiếp tục thét lớn và vung vẩy xung quanh vì hào hứng. Thật lòng thì, trông thấy cảnh tượng này khiến ta khá ngứa mắt.
“Nhìn đây, Ardy-Ard! Cực ngầu luôn, đúng không nào? Hàng siêu phẩm đấy!” Cha lao về phía ta, vẫn giữ nguyên cái điệu bộ hớn hở như chọc tức ấy.
Nắm chặt cán kiếm trong tay, ta nhìn vào thanh gươm. “Cha à. Thật đau lòng khi nói ra điều này, nhưng sự thật thì cha đã bị lừa rồi. Thứ này chả khác gì đồ bỏ đi.”
Ông lắc đầu và thét lên một cách thảm hại “Cái gì” Có vẻ như con mắt của cha ta quả thật chả tinh tường chút nào.
“Theo như con thấy, cấp độ Sắc Bén của lưỡi gươm này chỉ nằm ở con số mười, nên đây chả khác gì một sản phẩm hàng mã cả. Dựa trên phẩm chất của thanh kiếm, thì hẳn là nó có thể giữ cùng lắm là ba thuộc tính nếu kỹ thuật áp súc phù hợp được áp dụng.”
“…Saoo—? Không, chờ đã, nó… Huh?” Cha nhìn ta một cách vô hồn.
Dám cá là ông đang rất sốc khi biết rằng bản thân vừa ăn cú lừa khi mua về một thanh sắt rác rưởi.
“Song, không cần phải lo lắng vậy đâu. Con có thể biến nó trở thành một thanh kiếm bình thường, mặc dù không chắc là chất lượng của nó sẽ nằm ở tốp đầu.” Ta truyền ma lực của mình vào thanh kiếm trước khi đưa nó lại cho ông.
“Phải rồi… Chỉ là tò mò thôi. Nhưng con đã cho thanh kiếm những thuộc tính gì thế?”
“Dạ chỉ là Sắc Bén cấp độ 100, Thêm Hỏa Thuộc Tính, và Tự Phục Hồi Độ Bén thôi ạ.”
Vừa dứt lời, cha liền vung thanh kiếm vào mặt bàn cạnh đấy làm bay đi một góc, và nhờ Thêm Hỏa Thuộc Tính, mảnh vụn sau đó đã cháy thành than trước cả khi có cơ hội chạm đất. Chao ôi. Hẳn là ông đang rất bực vì bị lừa, nhưng đoán là ta cũng không thể nào trách cha khi ông giận cá chém thớt lên một vật thể vô tri vô giác như vậy. Ý ta là, bạn cũng đã thấy thanh kiếm ấy tệ như thế nào lúc trước rồi đó.
“…Đùa nhau à,” ông lẩm bẩm một mình khi nhìn vào món vũ khí trên tay.
Yeesh, dám chắc là cha đang rất sôi máu đây. Cứ đà này thì lão già chủ cái tiệm rèn đó kiểu gì cũng bị đập cho bầm dập—
“Arrrrd! Tớ tới rồi đây!”
Chả trách được, dù gì thì cũng đâu phải chuyện của mình. Tốt nhất là cứ để cho cha làm theo ý bản thân. Hơn nữa, lịch trình hôm nay cũng đã chật kín, bởi ta sẽ bận rộn chơi đùa cùng Irina. Tất cả những chuyện khác cứ để sau tính.
Ta phi nhanh tới cửa ra vào, bỏ lại người cha nóng nảy của mình trong căn phòng.
"Xin lỗi vì đã để cậu đợi.”
“Không có gì đâu! Nào, chúng ta đi thôi!” Irina nắm lấy tay ta kéo ra ngoài, hăng hái chạy một cách đầy năng lượng bên cạnh với một vẻ ngoài dễ thương như mọi khi.
Mái tóc bạch kim óng ả ấy. Khuôn mặt xinh xắn tựa như búp bê. Làn da trắng nõn nà, mịn màng đó. Và trên hết là bộ ngực khẽ lộ ra ngoài qua chiếc váy mỏng trắng toát như sữa của cô ấy.
Hơn nữa, thung lũng giữa ngọn núi đôi đấy.
Ngoài ra, đường cong của bầu sữa căng đầy.
Chưa bao giờ mà ta cảm thấy may mắn như lúc này khi được làm bạn với Irina.
~~~*~~~
Rồi thì bọn ta cũng đã tới được ngọn núi.
“Oh, xém nữa thì quên. Cha có nói rằng ông muốn rèn ra một thanh kiếm và bảo tớ đi thu thập nguyên liệu cho nó… Cậu có thể giúp tớ được không?”
“Đương nhiên là được rồi. Thế thứ cậu đang tìm là gì vậy?”
“Hmm… Tớ nghĩ là chúng ta cần tới hai răng nanh từ Chung Cực Hổ (Ultima Tiger), một ít dịch thể từ Vẫn Thạch Slime (Meteor Slime), và một ma thạch từ Thượng Cổ Hào Trư (Ancient Boar).”
Đáng tiếc khi phải thông báo với cô nương là chúng ta sẽ chẳng thể nào tìm ra được những thứ đó ở trên ngọn núi này đâu. Ý ta là, từng thứ riêng lẻ trong số chúng chỉ có thể xuất hiện ở những địa điểm dành cho các mạo hiểm giả tinh nhuệ nhất. Dám chắc là ý tưởng này của cha cô ấy là một trò đùa, nhưng dù sao thì nó cũng khá dễ để tìm ra được những con quái vật gần giống với thứ mà ông ấy đang thực sự tìm kiếm—gia giảm chất lượng đi một tí—và điều cần làm còn lại chỉ là đi săn chúng.
Sau khi hoàn thành mục tiêu đề ra trong khoảng thời gian kỷ lục, bọn ta đã kết hợp giữa công việc và chơi đùa thành một thứ gọi là “cày cuốc,” bằng cách tiêu diệt bất cứ con quái vật nào tìm thấy trong một hầm ngục gần đó nhằm gia tăng điểm kinh nghiệm. Ta có thể cảm nhận ma lực của bản thân đi lên một cách nhỏ giọt khi từng con trong số chúng lần lượt bị hạ gục. Đây có lẽ là cách nhanh nhất để trở thành một pháp sư tối thượng.
Bọn ta nán lại và làm thịt tất thảy mọi con quái vật trong năm giờ đồng hồ trước khi bước chân ra khỏi hầm ngục. Dù là ta vẫn còn rất sung sức và nôn nóng đi tiếp, song Irina lại hoàn toàn kiệt sức. Bọn ta dành chút thời gian nghỉ chân bên ngoài, và ngay khi cô ấy bắt đầu hồi phục những mệt mỏi của cơ thể, Irina bỗng nhiên quay sang nhìn ta.
“N-này, Ard. Tớ đã luôn, cậu biết đó… Tớ muốn học cách sử dụng ma pháp mà không cần niệm chú!” cô ấy yêu cầu.
“Chà, ngạc nhiên đấy. Không phải cậu là người nói rằng bản thân đã thành thục nó từ khi lên ba rồi sao?”
“C-chuyện đó... Vậy thì sao cơ chứ? Hồi trước khác! Bây giờ khác!” cô ấy hét lên, với khuôn mặt đỏ ửng cùng đôi mi dàn dụa nước mắt.
Dựa trên phản ứng của cổ, chắc hẳn lúc ấy là nói dối.
Huh, ra là nhỏ thật sự không làm được.
“Mà, cũng tốt thôi. Nhưng trước khi bắt đầu… trả lời tớ: Ma pháp là gì?”
“Heh-heh-heh! Dễ như ăn kẹo! Ma pháp bắt nguồn từ cổ ngữ được tạo ra bởi Ma Vương! Và bằng cách niệm các chú thuật có trong những biểu tượng này, chúng ta có thể giải phóng ma pháp! Toàn bộ phản ứng được cấp nguồn bằng cách tiêu thụ ma lực của cơ thể! Đó chính là khái niệm của ma pháp!”
Cô ấy hăng hái liếc về phía ta, với một khuôn mặt như thể cuốn sách để mở: Tớ nói đúng rồi chứ, phải không!? Cậu biết là cậu có thể khen ngợi tớ đấy? Thôi nào, đi mà! Gâu, gâu!
Chiều lòng, ta đành xoa đầu cô ấy.
“Hee-hee-hee…! M-mà, dù sao thì, tớ cũng là người giỏi nhất mà lị! Từng đó chả ăn thua gì đâu!” gáy lớn, nhỏ ưỡn bộ ngực của mình ra một cách đắc chí. Trùi ui, sao mà dễ thương quá đi mất.
“Vậy thì, Irina. Thế còn định nghĩa của niệm chú? Tại sao chúng ta lại phải sử dụng cổ ngữ? Mối quan hệ giữa cổ ngữ và ma pháp là gì?”
Những câu hỏi này đã khiến cô ấy bất ngờ—song ta đã sớm đoán trước được nó, bởi sách giáo khoa của bọn ta không hề chứa đựng những thông tin ấy. Mà, nói đúng hơn thì thông tin về ma pháp sơ cấp là thứ duy nhất được ghi trong những cuốn sách ở thời đại này, và chúng cũng cực kì yếu đuối khi đem so với những ma pháp lâm thời ở kiếp trước của ta.
Dám cá là một số kẻ đã sắp đặt chuyện này với mục đích lập ra một biện pháp phòng ngừa nhằm giữ cho cán cân sức mạnh không nghiêng về đám đông quá nhiều. Ta còn nghe được rằng các chính khách không quá mặn mà với việc chia sẻ cho lắm. Dự đoán khả thi nhất là do nỗi sợ của họ trước đám dân đen đông đảo. Đặc biệt khi xét tới việc những ma pháp dễ dàng tiếp cận được lại yếu đuối một cách thảm hại, ta chỉ có thể cho rằng tầng lớp quý tộc đã bí mật rút ruột hết tất cả các tinh chất quý giá nhất của ma pháp cho riêng mình và lưu truyền chúng trong dòng tộc từ thế hệ này qua thế hệ khác.
“Nghe kỹ đây, Irina. Ma pháp phụ thuộc vào cấu trúc của ma pháp trận.”
“Cấu trúc của… ma pháp trận?”
“Đúng như vậy. Khi chúng ta niệm chú, nó cũng có nghĩa là ta đang tạo ra một ma pháp trận dựa trên việc vịnh xướng nội dung của nó, thứ được chúng ta gọi là ma pháp thuật thức. Qua đó khiến cho trận đồ được bơm đầy với ma lực. Điều này là một phần cách chúng ta sử dụng ma pháp.
Giơ ngón trỏ lên, ta tiếp tục. “Chúng ta cũng hoàn toàn có thể tạo dựng một ma pháp trận mà không cần niệm chú bằng cách tưởng tượng ra một bức tranh về nó trong tâm trí.”
Để minh họa rõ ràng cho lời giải thích, ta đã triệu hồi một ma pháp trận trên đầu ngón tay nhằm gọi hoán Nhiệt Diễm Thuật (Flare) ra trước mặt Irina. “Nào, giờ thì cậu hãy thử sử dụng ma pháp với hình ảnh về nó trong đầu đi.”
“T-tớ hiểu rồi!” Irina gật đầu khi cô ấy hướng lòng bàn tay lên trời, và một ngọn lửa nhỏ bùng ra khỏi ma pháp trận của nhỏ.
“Wowie! Wow, wow, wow! Mình làm được rồi này! Tạm biệt nhé, niệm chú!”
Lạy chúa, niềm hân hoan thơ ngây của Irina càng khiến cổ dễ thương hơn gấp bội và con tim ta như được sưởi ấm chỉ bằng việc ngắm nhìn nhỏ.
“Mình làm được rồi! Mình làm được rồi! Hooray!” hét lớn, cô ấy bắn ma pháp ra khắp nơi trong vui sướng tột cùng.
Theo dõi khoảnh khắc dịu dàng này, ta không thể cầm được mà cảm thấy ưu phiền. Bạn thấy đó, uy lực và hiệu lực của một ma pháp trận rất đa dạng, nó phụ thuộc chủ yếu vào lượng ma lực bị tiêu hao. Để tóm gọn lại, nếu một ma pháp Nhiệt Diễm Thuật (Flare) yêu cầu một trăm đơn vị để thực thi… thì con số đó ở Irina lại chỉ là hai mươi, khiến cho ma pháp của cô ấy yếu một cách rầu rĩ. Chắc hẳn là do nguồn ma lực của cổ thấp hơn rất nhiều so với người bình thường.
Nói cách khác, cô ấy không hề có năng khiếu. Nó kiểu gì cũng sẽ khiến nhỏ rất đau lòng khi phát hiện ra điều này trong tương lai.
“Tớ làm được rồi này! Dõi theo tớ đây! Giờ thì chúng ta ngang bằng rồi nhé, Ard!”
…Nhưng ta đã quyết định rằng bản thân sẽ luôn hậu thuẫn cô gái ngốc nghếch này, không cần bất cứ lý do gì. Ta sẽ vác lên vai gánh nặng của Irina—nỗi buồn của nhỏ, nỗi đau, tất cả mọi thứ—và kéo nhỏ đứng dậy mỗi khi vấp ngã.
Bởi vì đó mới đúng nghĩa là một tình bạn thật sự.
~~~*~~~
Năm tháng trôi qua cùng với Irina (bé con thiên thần ngọt ngào của ta) kề cạnh bên. Với một ít chuyện này và một chút chuyện khác, ta đã lớn bổng lên mười lăm tuổi.
Vào kiếp trước của ta, đây là độ tuổi bạn đã đủ lông đủ cánh để tự lập. Trong khoảng thời gian này, mọi người sẽ bắt đầu tính tới phần còn lại của cuộc đời và nghiêm túc suy nghĩ về nghề nghiệp tương lai của mình. Và chả cần phải nói cũng biết là cha mẹ cả hai bên bọn ta đều nhận thức rất rõ về thực tế ấy.
Buổi tối hôm nay, Irina và cha cô ấy sẽ tham gia cùng gia đình ta nhằm bàn thảo về tương lai của hai đứa. Đó là khoảng chín giờ tối khi bầu trời được phủ lên bởi một bức màn đen kịt của bóng đêm, cùng với ánh trăng vàng nhạt soi chiếu xung quanh. Một buổi hòa nhạc ríu rít của côn trùng làm say lòng những kẻ vãng lai qua đường.
Tiếng cốc cốc vang lên ở cánh cửa, ta liền tới để đón chào hai vị khách quý tới chơi nhà.
“Chàoooooo buổi tối, Ard!” Vừa xong là Irina, với niềm hân hoan dồi dào không bao giờ lặn mất cùng mặt trời.
“Xin chào, Ard. Buổi tối tốt lành.” còn đây là một ông bố elf sở hữu mái tóc màu bạch kim, Weiss.
Ta dẫn họ vào trong để yên vị mọi người vào bàn ăn, nơi bọn ta sẽ thực hiện một lời cầu nguyện trước khi dùng bữa.
“Chúng con xin cám ơn Đức Cha—Ma Vương Varvatos—và Nữ Hoàng Bệ Hạ vì ân điển này.
Trong thời đại hiện nay, có vẻ như một tôn giáo với ta là thần tổ đã bén rễ. Tuy được toàn thể nhân loại sùng bái, song ta lại có một cảm giác… rất lẫn lộn, bạn biết đó. Bỏ phần “Nữ Hoàng” qua một bên, tại sao ngay từ đầu bọn họ lại tạ ơn ta chứ?
“Được rồi, giờ thì chúng ta đã thực hiện xong cái lời cầu nguyện ngớ ngẩn này, hãy đánh chén đi nào! Cà ri của Ard hôm nay đúng là tuyệt phẩm như bao ngày!”
“Yaaaay! Cám ơn vì thức ăn!” Irina bắt đầu nuốt ừng ực một cách hối hả.
Ôi, thậm chí là thói phàm ăn tục uống của cô ấy cũng bắt đầu trông thật dễ thương.
“Tee-hee. Vẫn đáng yêu như mọi khi nhỉ, Irina. Giống y như đúc mẹ con… Ahhh, ta muốn được vui vẻ với con quá…,” mẹ ta rên rỉ, nói ra những lời lẽ bình phẩm không đúng đắn tí nào cùng một biểu cảm khá dâm đãng trên gương mặt.
Không hề quan tâm tới con thú săn mồi đang rình rập, Irina tiếp tục chú tâm vào thức ăn của mình.
…Bất ngờ thay, ta lại chả biết rõ chi tiết về người mẹ của nhỏ, song xem xét tới việc bà ấy không tới dự bữa tiệc này, thì ta cũng đã đoán được ít nhiều sự việc.
Mà, cũng nhờ tới Irina, ta đã có thể vui vẻ tận hưởng bữa tối của mình.
“Sao chúng ta không bắt đầu nhỉ?” Weiss đặt muỗng xuống mặt bàn và đi thẳng vào vấn đề. Vẻ đẹp phi giới tính của chú ấy như được làm nổi bật lên bởi nụ cười nhẹ nhàng trên môi, song cặp mắt lại toát ra một ánh nhìn nghiêm nghị cùng quyết tâm khó lay chuyển. “Đầu tiên: Ard. Cháu dự định sẽ làm gì?”
“Vâng, hmm…. Có rất nhiều thứ, nhưng lúc này thì… Cháu muốn được kết thân với 100 người bạn.”
“Ha-ha-ha. Phải thừa nhận là, chú chưa từng đoán được cháu sẽ nghĩ gì trong đầu đấy,” chú ấy nói, cười khúc khích một cách khó hiểu trước khi quay sang Irina. “Thế còn con thì sao? Tuy là tương lai của con vốn dĩ đã được định đoạt, nhưng vẫn còn thời gian trước khi điều ấy xảy đến. Con nghĩ là mình sẽ làm gì?”
“Hmm… vâng, bây giờ… C—Con nghĩ là con muốn được ở bên Ard. Dạ là như vậy đó ạ,” cô ấy lẩm bẩm trong khi thẹn thùng gãi bên gò má ửng đỏ của mình cùng cặp mắt chùng xuống.
Gah! Nhỏ quả thật rất quý giá với ta mà.
“Phải rồi. Hiểu được cảm xúc của cả hai đứa, nên ta đã có một lời giải cực kì hoàn hảo.”
“Ta nghĩ tốt nhất là tụi con nên gia nhập học viện ma pháp.”
“Nó là một phương án tốt nhất cho mục tiêu của cháu, Ard, và ta dám chắc là nó cũng sẽ giúp cho giấc mơ của con trở thành hiện thực, Irina!”
Khoảnh khắc từ học viện được thốt lên bụng ta bỗng quặn đau lấy một nhịp. Ý ta là, tất nhiên rồi, nó sẽ là cách nhanh nhất để kết bạn. Thực tế thì, ta cũng đã có một ý tưởng giống hệt như vậy từ kiếp trước, khi ta biến bản thân trở thành một thường dân, nói dối về quá khứ của mình và đăng ký vào một học viện. Đó là giải pháp tốt nhất mà ta có thể nghĩ tới: che dấu thân phận thật và sống như một nhân loại bình thường nhằm kết giao bè bạn, song… ta vẫn chỉ lẻ loi một mình trong cô độc bất chấp cái kế hoạch hết sức rõ ràng đấy. Đúng là tuyệt vời ông mặt trời.
Và, ờm, nói thẳng ra thì, ta đã bị bắt nạt—rất chi là dữ dội.
Hình dung thử thế này xem: đường đường chính chính là một Ma Vương nhưng lại phải cam chịu một cách khổ sở dưới bàn tay của lũ thường dân thấp kém.
Là vậy nè, để ví dụ, có một lần khi ta rời khỏi lớp nhằm giải quyết nhu cầu trong nhà vệ sinh, và khi trở về, ta đã bị gán cho cái biệt danh “đại tiện nhân” rồi sau đó trở thành trò hề cho thiên hạ! Và bọn chúng còn đi xa hơn nữa khi viết nguệch ngoạc lên bàn học và vấy bẩn vở ghi chép của ta… Rốt cuộc thì ta đã phải nghỉ học một năm sau đó. Chắc hẳn là bạn có thể thấy ta đã gắn liền với những học viện như thế nào qua hàng đống sang chấn tâm lý như vậy.
“Học Viện Ma Pháp ư?! Wowie! Nghe thú vị quá ấy chứ!” cặp mắt của Irina lấp lánh.
Không thể nào dám chắc là ta sẽ không muốn đi cùng cô ấy, xin chúa tha tội cho con. Ý ta là, thôi nào. Hãy nhìn nụ cười ấy đi. Ta cần phải bảo vệ nó.
“Cháu cũng không phản đối ý kiến này. Cháu sẽ tham gia với Irina vào học viện.”
“Tuyệt lắm. Thế này là tốt nhất rồi, chú dám cá đó. Và chắc hẳn là cháu cũng sẽ có thêm rất nhiều bạn bè… Oh, và, Ard, chú nghĩ đây cũng là một cơ hội tốt để cháu điều chỉnh lại cái la bàn thường thức của mình đấy.”
Thường thức? Ta có nhiều thường thức hơn bất kỳ ai khác. Ý ta là, ta đã từng là một Ma Vương cơ mà. Ta sẽ chẳng thể nào tìm ra được những chính sách ngoại giao phù hợp và thực hiện nhiều công việc kinh doanh một cách chính thức nếu ta không thuần thục về từng khía cạnh của thường thức và phép xã giao.
Mà, Weiss chắc hẳn đang cố ám chỉ ta vẫn chỉ là một đứa trẻ. Cũng có lý. Ta ngoan ngoãn gật đầu lia lịa… và nhanh chóng thay đổi chủ đề.
“Cháu thấy ổn với việc gia nhập học viện, nhưng bọn cháu có đáp ứng được tiêu chuẩn của họ không?
“Hmm? Tiêu chuẩn?”
“Cháu vừa nhận ra là mình biết rất ít về học viện, song… liệu bọn họ có chấp nhận việc bọn cháu là những thường dân? Cháu có ấn tượng rằng bọn họ là một học viện được dựng lên với mục đích phục vụ quý tộc.”
“Không cần phải lo lắng đâu. Quả đúng là vậy, tầng lớp quý tộc đã từng rất phân biệt đối xử với thường dân hồi trước, và chúng ta cũng không có đủ ngân sách lo cho tiền học phí, nói gì đến đăng ký vào ngôi trường. Nhưng dạo gần đây, cánh cửa của nó đã rộng mở đón chào tất cả mọi người… Song bên cạnh đó. Chả có bất kì cơ sở giáo dục nào là hai cháu không thể gia nhập.”
“—? Ý của chú là gì? Ta nghiêng đầu thể hiện vẻ khó hiểu, và Weiss chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
“…Này, hai người. Bộ hai người chưa từng kể với bọn nhóc à?” chú ấy vừa hỏi vừa quăng cho cha mẹ ta một ánh nhìn.
“Ah, ừ thì, anh biết đấy, tôi cũng rất thích nghe những câu chuyện về mấy tên anh hùng, nhưng để kể ra thì…”
“Bọn mình không thích bàn tán về bản thân đâu. Xấu hổ lắm.”
Cha mẹ ta cười khúc khích một cách ngượng ngùng, và Weiss thì thở dài thườn thượt, hướng ánh mắt lại về phía ta.
“Nghe đây, Ard. Điều chú sắp nói với cháu là một câu chuyện rành mạch và không có tí dối trá nào.”
Và thế là… chú ấy tiết lộ với ta một sự thật cực kì sốc.
“Cha mẹ của cháu là hai Đại Pháp Sư lừng danh nức tiếng, còn ta chính là Nam Tước Anh Hùng đây, dù là có hơi gượng gạo một chút khi tự gọi bản thân như vậy. Ngắn gọn thì, cả ba người chúng ta đều vượt xa khỏi bảng xếp hạng khi nói tới sức mạnh.”
“Cái gì?” ta liền thốt lên một cách thảm hại ngay trước khi bản thân có cơ hội để dừng những lời ấy khỏi thoát ra ngoài. Thế này là quá nhiều để tiếp nhận rồi, song ta có thể biết là Weiss đang rất nghiêm túc. Không nghi ngờ gì là chú ấy đang nói sự thật.
…Thẳng thắn thì, ta đang có một vài bức xúc khi hay tin về sự việc này.
Ta cự tuyệt việc bản thân được đối đãi một cách riêng biệt. Ta khinh thường điều đó tới mức mà nó luôn khiến ta phát tởm mỗi khi trông thấy bản thân tức giận. Trong kiếp trước, ta đã đánh mất rất nhiều thứ chỉ vì cái danh hiệu Ma Vương, được xem là “đặc biệt”. Bạn thấy đấy, độc nhất và cô độc gần như là hai mặt của một đồng tiền, và ta biết rất rõ điều đó, nó cũng chính là lý do mà ta ghét cay ghét đắng việc nổi bật giữa đám đông và tránh né nhiều nhất có thể trong khả năng của mình.
Nhưng dù sao thì chuyện cũng đã rồi. Ta đành phải chấp nhận việc mình là con trai của hai Đại Pháp Sư. Ngoài ra, có vẻ như cha mẹ ta là những dị nhân, may mắn thay, dựa trên những ghi chép từ sách vở. Nói chung thì, nó có nghĩa là họ được sinh ra với những năng lực cực kì xuất chúng vượt trên cả giới hạn của nhân loại. Song những phẩm chất này không hẳn là di truyền, nói cách khác, chúng đến và đi cùng sự ra đời và cái chết của họ. Đây quả là sự cứu rỗi cho ta: Cha mẹ ta tuy đặc biệt, nhưng ta lại không khác gì so với những người bình thường. Ta sẽ không bao giờ được biết tới với cái tên Ma Vương thêm lần nào nữa.
Cuộc bàn thảo tiếp tục và kết thúc với không một bất đồng nào. Khi bữa ăn đã gần như tàn cuộc, Weiss nhìn về phía ta với một thái độ nghiêm nghị.
“…Chú trông cậy vào cháu chăm lo cho Irina tại học viện đấy, Ard.”
Chỉ là một lời nhắc nhở thông thường tới từ quý phụ huynh. Song nó lại ẩn chứa thứ gì đó khiến ta có chút ngờ vực.
…
Tại sao đằng sau khuôn mặt của Weiss lại tồn tại nhiều nỗi sợ và bất an đến như thế?