Shijou Saikyou no Daimaou Murabito A ni Tensei Suru

chương 12: cựu ma vương và buổi hẹn hò đầu tiên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗

꧁༺

Dịch: AkaNeko

༻꧂

╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝

~~~*~~~

Ginny đã lên kế hoạch đưa bọn ta đi tham quan vòng quanh thủ đô hoàng gia trong buổi hẹn hò kéo dài ba phần, dẫn đắt bọn ta qua vài địa danh nổi tiếng, bởi dù sao ta cũng không quá quen thuộc với chốn đô thị. Thú thực thì, cô ấy còn làm tốt hơn cả những gì ta tưởng, cung cấp cho bọn ta một số lời khuyên cũng như thực trạng ở nơi đây.

Suốt trong lúc ấy, tất thảy người qua đường đều nhìn chằm chằm vào bọn ta.

Ta đoán là chuyện này cũng khó để tránh né. Suy cho cùng thì, họ đã trông thấy một chàng trai đầy đức hạnh dạo quanh phố cùng hai thiếu nữ xinh xắn. Song những ánh nhìn ghen tỵ của họ chả hề khiến ta khó chịu hay gì cả. Bởi tồn tại một lý do cho điều ấy.

“Cung điện là một nơi chắc chẳn phải ghé qua, đúng không? Ai thèm quan tâm tới cái thư viện cũ rích ấy chứ?!”

“Oh-ho-ho. Cậu quả thật chả hiểu gì cậu ấy rồi, Ireena. Và thậm chí là cậu còn muốn giữ cậu ấy cho riêng bản thân đấy. Nghe này. Ard là một người rất tài trí—không như cậu. Làm sao cậu lại có thể mong chờ cậu ấy quan tâm tới tòa cung điện trên tất thảy mọi thứ chứ? Tri thức chính là thứ cậu ấy hứng thú nhiều nhất. Đúng không, Ard?”

“Hả? K-không, điều đó, uh.”

“Cậu rất mong được chiêm ngưỡng tòa lâu đài! Cậu không thể chờ để trông thấy sự hùng vĩ, tráng lệ đến kinh ngạc của nó, đúng chứ?!”

“U-um, điều đó, uh.”

Chuyện này đã lặp đi lặp lại được một lúc rồi. Cái bụng quặn đau đang thực sự muốn giết chết ta đây.

…Tua nhanh tới khi bọn ta kết thúc chuyến tham quan và đi vào nhà hát trong tăng hai của buổi hẹn hò. Theo dõi một vở kịch có vẻ như là một hoạt động khá thông thường, theo những gì ta được nghe.

Chương trình bắt đầu ngay sau khi bọn ta ổn định chỗ ngồi.

Tất cả những vở diễn đều có chung một kịch bản tiêu chuẩn của chúng, bất kể thời đại hay địa điểm. Ma Đạo Đế Quốc Laville cũng không phải ngoại lệ, và có hai hạng mục mà bọn ta được xem qua: thứ nhất, bản ba lát của Ma Vương, mặc dù cốt truyện thì hoàn toàn không độc quyền ở đất nước bọn ta. Thứ hai, một câu chuyện dựa trên những thần thoại kể về quãng thời gian khai thiên lập quốc của dân tộc ở đây.

Có vẻ như chế độ tiền nhiệm của nhà nước hiện tại là một đế quốc đã bị tàn phá bởi Bạch Long Elzard. Hay còn được biết đến với cái tên “Cuồng Long Vương,” khi nó gần như đẩy nhân loại tới bờ vực diệt vong, song một thanh niên đã có thể chấm dứt được kế hoạch quỷ quyệt của nó, đem hòa bình trở lại cho thế giới. Sau đấy, người thanh niên này đã bước lên ngai vàng trở thành vị hoàng đế đầu tiên. Mà, đó cũng chỉ là một phiên bản giản lược của những sự kiện ấy, và giờ đây đang được dựng kịch lại trên sân khấu trước mặt bọn ta.

Các phân cảnh tái hiện lại sự tàn bạo gây ra bởi Cuồng Long Vương quả thật rất chi là dữ dội và, thành thật thì, có hơi ghê sợ một chút. Kế bên ta, Ireena chắc hẳn cũng cảm thấy y chang, bởi nhỏ đang vã mồ hôi như tắm.

“Oh, Ireena, người cậu ướt đẫm mồ hôi rồi kìa. Cậu sợ đến thế ư?”

“C-c-c-cậu đang nói cái quái gì thế?! T-t-t-tớ không có sợ chút nào! L-l-l-làm gì có chuyện Cuồng Long Vương lại có thể khiến tớ s-s-s-sợ hãi chứ!” nhỏ khẳng định với cơ thể run cầm cập.

Ngay khi ta đang định vỗ về nhỏ, thì nửa sau của vở kịch đã bắt đầu, với nội dung là… bản ba lát anh hùng của Ma Vương.

“Ta là Toàn Năng Chi Vương Varvatos! Hỡi Tà Thần, hãy chuẩn bị tinh thần đi! Triều đại bạo nghịch của các ngươi sẽ kết thúc—vào hôm này!

Màn kịch bắt đầu thuận lại phần mà Megisa del Sol, một trong những Tà Thần, hoặc “Ngoại Giới Thần” vào thời cổ đại, bị đánh bại. Ta đã dành nửa đời mình để chiến đấu với những gã này.

Tạo ra nhiều ma tộc hơn, kiểm soát nhân loại, đối xử với họ như nô lệ: Đó chính là những hoạt động thường ngày xảy ra trong triểu đại trị vì bạo ngược của Ngoại Giới Thần, song ta lại muốn gây dựng lên một thế giới nơi mà chúng ta được quyền quyết định và khắc lên trang giấy lịch sử bằng chính sức mạnh của bản thân.

Là một người sinh ra với hai bàn tay trắng, ta cứ bám víu lấy cái tư tưởng ấy, cho đến cuối thì cũng thành lập ra được một đội quân phiến loạn cùng Olivia và tuyên chiến với thế giới. Trải qua hàng loạt những biến động oái ăm, phần lớn bè lũ Tà Thần rốt cuộc đã bị phong ấn, số còn lại thì bị đẩy về thế giới căn nguyên của chúng.

Cho dù như vậy, vinh quang chắc chắn không hề thuộc về riêng ta. Ta sở hữu những chiến hữu không thể thay thế, những người đã chiến đấu và gục ngã cạnh bên ta trong chiến trận. Lũ Tà Thần sẽ không bao giờ có thể bị tiêu diệt nếu không có sự giúp sức từ họ… Họ đều là những bằng hữu chí cốt mà ta không thể nào có thể so sánh ai hơn ai với nhau.

Tuy nhiên, có riêng một người sẽ mãi mãi giữ vị trí đặc biệt trong trái tim ta.

“Sao anh cứ đơn phương làm theo ý mình thế hả? Đừng để tôi phải nơm nớp lo sợ như thế chứ!” nữ diễn viên trên sân khấu nói lớn.

“…Lydia.”

Lydia đã khước từ lũ Ngoại Giới Thần và chiến đấu với ý định đưa thế giới trở lại bàn tay nhân loại, giống như ta. Nhưng phương pháp của bọn ta lại có khác biệt đôi chút — khiến cho mâu thuẫn giữa bọn ta xảy ra khá nhiều lần. Nhớ lại hồi đó, băng nhóm của cô ấy đã bị chỉ trích là quân phản loạn, nhưng ở thế giới hiện tại, cô ấy lại được xem như một hình mẫu cho lòng quả cảm và được trao tặng danh hiệu Dũng Giả.

“Tôi thừa nhận là anh rất mạnh mẽ, nhưng làm ơn! Hãy dựa dẫm vào tôi một chút đi!”

“Phải rồi, xin lỗi. Ta sẽ rút kinh nghiệm.”

Trong khi dõi theo hai diễn viên lời qua tiếng lại đoạn hội thoại này trên sâu khấu như thể Lydia và nhân dạng cũ của bản thân, một cách lần lượt, nó đã vô thức gợi lại cho ta những ký ức ngày xưa, khiến cho một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống ta. Mà, chính xác hơn thì… cơ thể ta đang run rẩy trong giận dữ. Ta không thể nào tin được có bao nhiêu mắm muối mà mấy tên soạn kịch đã thêm vào đã khiến cho tính cách của cô ấy méo mó đến nhường này.

Ý ta là, thiệt tình đấy. Họ đã đưa một ả đần độn vào vị trí nhằm khuyên bảo ta.

Tất nhiên, ta biết là một vở kịch sẽ không bao giờ tái hiện lại chính xác từng nhân vật và lời đối thoại. Nó không thể nào 100% giống với lịch sử được. Nhưng, nhìn đi, thế này là quá trớn rồi, đặc biệt là khi xem xét đến việc hai nhân vật đã hoàn toàn tráo đổi tính cách cho nhau.

Trở lại hồi đó, ả vua ngu ngục đó luôn luôn chọc gậy bánh xe vào kế hoạch của ta…

“N-này! Chờ đã! Đứng lại! Nếu cô lao vào ngay bây giờ, thì kế hoạch của chúng ta sẽ—”

“Im đê! Tao tới đây, lũ khốnnnnnnnn!”

Cứ như thế. Mỗi lần ả phá bĩnh kế hoạch tác chiến, ta lại đều phải quở trách ả…

“Hãy quan sát trước khi lao vào, đồ ngốc! Cái cách mà cô cứ đâm đầu làm mọi thứ như thể không có chuyện gì xảy ra thực sự là một bí ẩn đối với ta! Ngưng hành động như thể một đứa ngu si đi!”

“Cái gìiiiiii?!” Anh nói ai là đồ ngốc hả, tên khùng?! Lặp lại lần nữa xem nào—Tôi thách anh đó!”

Sau khi bị ta la mắng vì quá liều lĩnh, ả sau đó sẽ điên lên và cho ta ăn vài đường quyền… Tại sao ta lại có thể trở thành bạn bè với một ả côn đồ đầu đất như thế quả thật là bí ẩn lớn nhất đời ta.

À, và nói tới thay đổi nhân cách thì, những hành động và hành vi của Tứ Thiên Vương rốt cuộc lại thành ra rất hài hước. Nghiêm túc đó. Mấy tay biên soạn kịch bản hình như đã lý tưởng hóa họ hơi quá đà thì phải? Họ chả giống gì so với mấy vị thánh đang đứng trên sân khấu cả. Ý ta là, họ là một lũ thuộc hạ cứng đầu, cứng cổ chuyên cãi vã lẫn nhau.

Nói đến đầu tiên, người mạnh nhất trong Tứ Thiên Vương, Alvarto, là một gã biến thái cuồng chiến đấu.

Còn đối với “thiên tài học giả” tự xưng, Verda, là một nhà khoa học điên ti tiện.

Và rồi, tiếp đến là Lizer, người dường như trông rất đứng đắn thoạt đầu, cho đến khi bạn nhận ra hắn là một tên lolicon bệnh hoạn.

Cuối cùng nhưng cũng không kém phần quan trọng, bà chị cả của ta, Olivia, là một nữ nhân gớm ghiếc nhất trong tất cả với cái thói brocon hết thuốc chữa của bản thân.

“Ah, Đức Vua yêu dấu của thần. Chúc người vạn sự bình an,” người diễn viên nói.

Alvarto không bao giờ nói như vậy. Nó sẽ giống như là, Ah, Đức Vua yêu dấu của thần. Chúc người sớm thăng thiên. Đúng thế, như vậy có lý hơn.

“Thưa Đức Vua! Thần, Verda, có thể không đủ tư cách, song thần đã phát minh ra một loại ma pháp mới!”

Chả có gì giống với Verda cả. Hãy thử: “Này! Này, Var! Thiên tài yêu thích của người đã tới với một thứ siêu ngầu lòi nè, nên hãy lại đây và trở thành chuột bạch cho thần nào! Làm ơn màaaaaaaa? Nó sẽ hoàn toàn ổn áp! Cùng lắm thì chỉ hóa cuồng một tí thôi!” Chính xác, như vậy đúng hơn nhiều.

“Muôn tâu Bệ Hạ. Thần muốn người duyệt qua mấy điều luật mới này. Thất Văn Quân và thần đã thực hiện một vài sửa đổi và đang cần người xem xét.”

Lại sai. Lizer sẽ nói rằng, “Muôn tâu Bệ Hạ. Thất Văn Quân đã bới lông tìm vết tất thẩy mấy điều luật của thần. Thứ đáng ra là vì lợi ích cho các bé gái. Thần yêu cầu sự cho phép của người để tiêu diệt họ.” Giống như vậy đấy.

“Xin người hãy an tâm và để thần xử lý việc này. Thần sẽ luôn luôn hỗ trợ người.”

Còn Olivia thì… Mà, ngoài chất giọng ra, vở kịch này cũng không sai lệch quá nhiều. Nhưng mỗi khi ta để cổ “hỗ trợ” hoặc đại loại vậy, cổ sẽ bí mật bứt lấy mấy cọng tóc của ta cho bộ sưu tập riêng của mình, giữa nhiều thứ khác… Thứ ta đang cố nói tới ở đây là tuy bên ngoài, cổ trông như một mỹ nhân với sắc đẹp vẹn toàn. Nhưng ở bên trong lại hoàn toàn mục nát đến tận lõi.

Dù sao thì, cả Ginny lẫn Ireena đều không biết đến sự thật, và dựa trên nét mặt, thì họ có vẻ đang rất tận hưởng cái vở kịch này như thể mọi người khác, đặc biệt là câu chuyện về Rivelg, hiệp sĩ hoa hồng, thứ đã khiến lệ rơi trên mắt họ.

Trong câu chuyện này, người hiệp sĩ đã gặp một kết cục bi kịch trong khi cố gắng cứu một cô gái vừa bị bắt làm con tin, khi anh đã bị lừa bởi tên bộ hạ ti tiện của Thần Linh và quyết định nổi dậy chống lại Ma Vương, phá vỡ lòng trung thành với người.

Đó là cách mà câu chuyện đáng lẽ nên xảy ra… nhưng lại một lần nữa, sự thật đã bị bóp méo. Song chuyện này là không thể tránh khỏi. Dù sao thì, chính ta là người đã tác động đến nó. Thất vọng trước sự làm phản liều lĩnh của anh ta đối với mình là vậy… Nhưng để gìn giữ hình ảnh của anh ta, ta đã đề ra những luật lệ nghiêm ngặt để ngăn cản sự thật không bao giờ được phơi bày.

Nhớ lại những sự kiện ấy khiến ta suy nghĩ về lúc mà Rivelg đã bắt đầu xây dựng kế hoạch chống đối của anh ta. Và có một khoảng thời gian đặc biệt đã nảy lên trong đầu ta.

Anh ta là một trong những người thân cận với ta, mạnh mẽ tới nỗi có thể đảm nhiệm chức vụ thủ lĩnh của thân vệ đội và cũng rất có sở trường trong chính sự. Anh ta là một nhân tài hết sức ưu tú, bạn thấy đó.

Nhưng rồi trong cái ngày định mệnh ấy, Rivelg đã phóng đi một ánh nhìn sắc lẹm về phía ta chả vì lý do gì, ngay giữa lúc ta đang có công chuyện cần bàn thảo với Olivia. Đó chính là khoảnh khắc mà ta nghĩ là mình đã nhận ra cảm xúc thật sự của anh ta: rằng anh ta rất si mê Olivia.

Vào lúc ấy, ta đã cực kì hoan nghênh khám phá mới này với cánh tay dang rộng. Ta đã nghĩ rằng đã đến lúc để Olivia ổn định cuộc sống gia đình, và rằng việc giữ anh ta ở cạnh bên tức là cổ sẽ buông tha cho đứa em trai bé bỏng của mình. Để có thể xác minh chuyện này, ta đã chuẩn bị một nơi để bọn ta có thể nói chuyện riêng vào một ngày không lâu sau đấy.

“N-người có công việc gì cần ở thần sao?”

“Ừ. Ta nghĩ là mình cần phải xóa đi một sự hiểu lầm ở ngươi. Ta không có cái mối quan hệ với Olivia như ngươi vẫn nghĩ đâu. Hoàn toàn không phải vậy.”

“Thật thế ư?”

Có vẻ như một gánh nặng vừa được chút khỏi vai anh ta. Anh ta hẳn là rất thích cổ.

“Ừm. Ngươi biết không, Rivelg… Ngươi quả là một cuốn sách để mở.”

“Hả—?!” Cặp mắt của anh ta rộng ra trong kinh sợ, khuôn mặt của anh ta bắt đầu lấm tấm mồ hôi. “N-người đã…?! N-người đã nhìn thấu thần rồi sao, thưa Bệ Hạ…?!”

“Chính xác. Còn hơn cả thế, Rivelg, ta chấp nhận cảm xúc của ngươi.”

“Hghwa?!”

Ta chưa từng nghe thấy một âm thanh giống vậy trước đây. Đoán là ta chưa từng nhận ra thậm chí đến cả một người đàn ông luôn giữ cái đầu lạnh và điềm tĩnh nhất cũng có thể trở nên trìu mến trong tình yêu và ta đã rất thích thú cái khám phá mới mẻ này.

“Ta biết là mình có thể tin tưởng ngươi,” ta hiên ngang tiếp tục. “Suy cho cùng thì, ta chả có gì ngoài lời tán thưởng dành cho những cống hiến của ngươi về quân sự và triều chính—và cả tính cách của ngươi nữa. Thậm chí giữa những thuộc hạ của ta, ngươi vẫn là người vô cùng xuất sắc. Rivelg, ngươi có hoàn toàn sự tin tưởng ở ta.”

“B-Bệ Hạ…! Thần biết là mình đã không sai lầm khi dâng hiến lòng trung thành này cho người trong hàng trăm năm nay…!” anh ta kêu lên, cảm động đến mức bắt đầu rơi lệ.

Mà, anh ta vẫn luôn là cái người hấp tấp đi đến kết luận. Ý ta là, vào lúc ấy, bọn ta vẫn chưa hề biết liệu Olivia có chút cảm xúc đặc biệt nào về phía Rivelg hay không, và ta đã chuẩn bị nói ra điều ấy, nhưng rồi anh ta đã cho ta một vố đau đớn.

“Thần chưa từng nghĩ là có một ngày bờ mông ngọt ngào của Bệ Hạ rốt cuộc cũng thuộc về thần…!”

“………Hở?”

Ta có thể nhớ chính xác khoảnh khắc ấy như thể ngày hôm qua, đặc biệt là cái đoạn mà ta trở nên hoàn toàn trôi dạt trong cái xúc cảm cực kì rõ ràng rằng Gã này vừa nói cái quái quỷ gì thế?

“C-chờ đã. Ta đang nói tới việc giao Olivia cho ngươi,” ta xác minh.

“…Hở? U-um, nhưng không phải là người nói là đã nhìn thấu cảm xúc của thần sao, thưa Bệ Hạ?”

“Ngươi thích Olivia, đúng chứ?”

Xin hãy nói là có đi. Ta van xin ngươi, Ta khẩn thiết van nài trong thâm tâm… Nhưng rồi ước nguyện của ta hoàn toàn bị vùi dập ngay tức khắc.

“K-không, người hiểu sai hoàn toàn rồi! Um, thần nghĩ bây giờ chính là cơ hội để nói to và rõ nó ra… Thần cực kì si mê người—và bờ mông của người, thưa Bệ Hạ!”

Vào lúc đó, ta thề là mình chả biết đáp lại như thế nào.

Có thể nói là ta cũng có chút ít kinh nghiệm, song đây lại là lần đầu tiên tâm trí ta như trống rỗng. Câu trả lời cứ thế bay ra khỏi miệng ta hoàn toàn trong vô thức.

“Không. Không bao giờ.”

Và đó… chính là lý do dẫn tới sự nổi dậy của Rivelg.

Toàn bộ chuyện này quả thực đáng buồn. Một thảm họa. Ta đoán là nó xảy ra vì bạn không thể nào thấu hiểu được tất cả mọi người. Ý ta là, ta đâu nào biết anh ta bị đồng tính.

Chắc rồi, anh ta cử xử ngọt ngào đến bệnh hoạn với các thiếu niên và liếc mắt đưa tình với bờ mông của mấy hiệp sĩ dũng mãnh trong khi liếm láp đôi môi, nhưng ta lại chưa từng một lần ngờ vực rằng anh ta thích thú đàn ông.

“Awww, hiệp sĩ Rivelg thật đáng thương…”

“Hi sinh với cơ thể người mình yêu trong vòng tay… Thật bị kịch làm sao…”

Hai bọn họ khóc nức nở cùng những khán giả xung quanh… Ta cũng đang muốn khóc lắm đây. Vì rất nhiều lý do khác.

‏‏‎ ‎

Ginny không hề bỏ lỡ một nhịp nào nhằm bám lấy tay ta ngay khi bọn ta bước ra khỏi nhà hát.

“Vở kịch sở hữu những câu chuyện cực kì thú vị nhỉ!”

Nếu thực sự trung thực với cô ấy, thì ta đã lắc đầu một cách mãnh liệt. Song ta đã cố gắng hết sức để trả lời một cách đứng đắn bằng cách vui vẻ gật đầu đáp lại.

Ginny đỏ mặt. “Nhưng dám chắc là tớ sẽ chẳng thể nào cảm thấy thích thú nếu như đi một mình. Tớ tự hỏi rằng liệu nó có phải là do có cậu ở đây với tớ...? Hee-hee-hee, đùa thôi,” cô ấy trêu trọc, lè lưỡi ra với một nụ cười e thẹn.

Cô ấy đang tỏ ra cực kì dễ thương… khiến cho máu của ta dồn hết lên má một cách đột ngột.

Liệu cô ấy có thực sự đang thả thính mình? Ta bắt đầu tự hỏi rằng phải chăng cô ấy đúng là có tình cảm với ta. Tuy vậy… ta không hề biết phải phản ứng hay hành động ra sao nếu chuyện đó là thật. Ý ta là, ta đã luôn là bên theo đuổi khi nói đến tình yêu… Hoặc không, chờ đã. Tồn tại một ngoại lệ với nguyên tắc này.

Đã có một nữ võ tướng hiện lên trong tâm trí ta. Ta đã đánh bại cô gái ấy trong một cuộc tỉ thí hay trận chiến nào đó, và khi cô ấy đến trước mặt ta, nói đủ mọi thứ trên đời, giả dụ như “Thiếp đã rơi vào lưới tình trước dáng hình oai vệ của người ngay cái nhìn đầu tiên…” Mà, đoán là ta cũng không thể dám chắc rằng cô ấy thực sự thích mình. Cứ đọc một trong những lá thư tình này của cô ấy, và bạn sẽ hiểu.

Gửi đến Ma Vương yêu dấu của thiếp

Thiếp đã nghe về những thành tựu và sự thịnh vượng của người trong những năm tháng vừa qua, thưa Bệ Hạ. Nhưng, thiếp vẫn mạnh hơn người rất nhiều.

Thiếp nhận thấy rằng trời đã trở lạnh dạo gần đây. Tình hình của người thế nào rồi? Thiếp vẫn rất hùng cường như mọi khi, cám ơn.

Đại hội đi săn lại một lần nữa tới gần, và như thể mới chỉ hôm qua khi thiếp được trông thấy vẻ ngoài rạng rỡ của người khi người giành được giải nhất. Thiếp mong là người vẫn sẽ vươn đến đỉnh cao thêm lần nữa, song hãy nhớ rằng là thiếp có thể vượt qua người bất kì lúc nào.

Trong cuộc thi vào năm ngoái, người rất chi là hùng dũng và cường tráng, hoàn toàn thu hút ánh nhìn của toàn thể sân vận động, thưa Bệ Hạ. Nhưng thiếp mong là người vẫn sẽ luôn ghi nhớ đến cái tên của người phụ nữ đã khiến người động lòng nhiều nhất. Đó chính là thiếp, Freya, thưa Đức Vua. Trái tim của thiếp đã xao xuyến nhiều hơn tất thảy mọi người, và nếu người cho phép thiếp nhắc đến một thứ nữa—

Hãy nhớ rằng là nếu tung hết sức, thiếp vẫn sẽ luôn vượt trội hơn người.

Thiếp mong là người và thiếp, tối cường Freya, sẽ có thể so tài cao thấp với nhau trong một cuộc tỉ thí giao hữu nào đó một lần nữa trong năm nay.

Với tất cả tình yêu.

Giỏi nhất (trong lớp),

Người Phụ Nữ Mạnh Nhất Nhân Gian.

Freya

…Đội quân của ta tràn ngập với các thiên tài và cũng có từng ấy những kẻ lập dị và biến thái.

“Hãy đi tìm một nơi để lấp đầy dạ dày nào! Cậu cũng đói rồi, đúng không?” Ginny niềm nở đề xuất.

Ta gật đầu.

“Tớ biết chính xác một nơi thích hợp! Tớ đã tìm kiếm nó chỉ để dành riêng cho hôm nay thôi đấy!” Cô ấy cười, bám lấy cánh tay ta và kéo lại gần bầu ngực khổng lồ của bản thân.

Ta có thể cảm thấy chúng lắc lư và mềm mại xung quanh cánh tay mình.

…Chờ chút. Cô ấy không mặc áo lót sao?

“Hmm? Có chuyện gì ư? Cậu đang đỏ mặt à?” Ginny đỏm dáng cười khúc khích, tương tự như hình ảnh của một thiếu nữ điệu đà.

…Mình bỏ cuộc. Ta không hề biết phải phản ứng ra sao, đặc biệt là khi ta chưa từng bao giờ ứng phó với loại tình huống này trước đây. Song hành vi của ta dường như lại khiến cho Ireena hiểu lầm.

“Trời ạ, có dẹp ngay cái trò đó không! Mau chóng đi tiếp nào!” nhỏ đột ngột kêu lên, giật lấy cánh tay ta và kéo ta ra khỏi sự bám víu từ Ginny.

Như thể một người chị cả vừa từ chối để đứa em gái chiếm độc quyền khoảng thời gian của người anh trai, thứ quả thật rất chi là đáng yêu. Trời ạ, nhỏ đúng là dễ thương nhất—

“…Chậc. Mình biết là nhỏ Ireena sẽ trở thành cái gai trong mắt mà.”

Ta cứ nghĩ là mình vừa nghe được một giọng nói quỷ quyệt cạnh bên bản thân, nhưng nó chắc hẳn là đến từ trí tưởng tượng của ta thôi.

“Đi thôi nào! Món cà ri của họ là tuyệt nhất, hai cậu biết không? Oh-ho-ho-ho!” Ginny nói.

Chính xác, hoàn toàn là trí tưởng tượng của mình. Làm gì có chuyện một cô bé thuần khiết, ngây ngô đến thế này có thể nham hiểm như vậy được chứ, ta thầm nghĩ trong khi bọn ta tiếp tục chuyện trò, rảo bước dọc con phố chính. Đó chính là lúc một thứ gì đấy lọt vào tầm mắt ta.

“Chết tiệt, mụ ta đúng là một con đàn bà cứng đầu mà…”

“Chả trách bọn họ cứ tâng bốc mụ ta như là một sứ giả của Thánh Nữ Thần hoặc thứ tựa tựa như vậy.”

“Mà, đã đến nước này rồi, Nữ Hoàng dù sao cũng chỉ là con người. Tao nghĩ giờ chính là lúc để thực hiện nó.”

Có một vài tiếng thì thầm phát ra từ ngõ hẻm, một cuộc nói chuyện kì lạ giữa những kẻ ẩn mình trong lớp áo choàng đen và trông cực kì khả nghi. Ireena và Ginny dường như cũng đã để ý thấy chuyện này.

“Mấy gã kia trông đáng nghi quá nhỉ?”

“Tớ thề là đã nghe thấy bọn chúng nói rằng nữ hoàng rất cứng đầu… Nghe có vẻ như chúng đang cố ám sát ngài ấy hay gì đó…”

Đứng cạnh bên cặp đôi, ta kiểm tra một cách hoài nghi cái đám người đang tụ họp trong con hẻm thêm lần nữa.

“Mà, mụ ta sẽ chả là gì một khi chúng ta hoàn thành được cái ma pháp trận ấy… Nào bọn mày, nhanh đi thôi.” Một người đàn ông ra lệnh—có lẽ là thủ lĩnh của chúng—và đám người mờ ám tuân theo.

“Làm gì bây giờ? Đương nhiên là bám theo chúng rồi,” ta nói, đặc biệt là bởi vì ai biết được là liệu chuyện này có tiến triển thành một vấn đề cực kì nghiêm trọng về sau?

Không tài nào mà bọn ta có thể bỏ qua việc này. Ngoài ra… Ta cũng không thể để nó lọt khỏi tầm tay vì một lý do cá nhân. Nếu thành công ngăn chặn một tổ chức tội phạm khỏi ám sát nữ hoàng, thì bọn ta sẽ có thể sử dụng chuyện đó như một quân cờ trong thương thuyết, tức là một cuộc diện kiến trực tiếp với ngài ấy và một cơ hội nhằm kiếm được thêm công quỹ cho học viện. Tất nhiên, mục đích cuối cùng vẫn là để từ chối xuất hiện trong cái kì đại hội thể thao phiền phức đó.

“Tớ sẽ đi cùng cậu, Ard. Tớ không thể để bất kì chuyện gì xảy ra đến với nữ hoàng,” Ireena tuyên bố.

“Tớ cũng vậy. Tớ nghĩ là mình thực sự có thể tạo ra một sự khác biệt vào lúc này,” Ginny thêm vào.

Hai người họ đồng thời gật đầu với quyết tâm kiên định và bọn ta ngay lập tức bắt đầu lên kế hoạch để theo dõi đám người khả nghi.

Truyện Chữ Hay