╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺
Dịch: AkaNeko
༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
Tham dự vào một sự kiện do trường tài trợ? Và dần địch thủ ra bã ư? Xin kiếu nhé. Ta không hề muốn nổi bật hơn cả bây giờ nữa đâu hoặc là… tạo ra thêm nhiều ngờ vực đến từ Olivia. Điều đó đặt ra cho ta một lựa chọn duy nhất.
“Con chỉ sử dụng tới ma pháp để giúp người lúc hoạn nạn. Và khoe khoang chúng ra trước đám đông tại một buổi thao diễn công khai không phải là phương châm của con.”
…Đó là lý do tại sao con xin được từ chối lời đề nghị này của thầy, là điều mà ta muốn nói.
“Quả là một đức tính cao quý. Đúng thế, rất đáng khâm phục. Song, nếu đó là thứ đang níu kéo con lại, mà, phải thừa nhận rằng, ta có rất nhiều lý do để lo lắng.”
“…Ý thầy là sao ạ?”
Thầy Golde vuốt ve bộ râu dưới cắm mình. “À thì, nó rất khó để nói ra, nhưng các tốt nghiệp sinh và học sinh đương thời của học viện chúng ta dạo gần đây chả khi nào được đụng tay đụng chân cả. Theo quan điểm của bản thân, ta chỉ đơn giản là hạnh phúc khi biết rằng đất nước đang rất hòa bình nên chưa cần tới sự giúp đỡ của chúng, song... nó lại là một câu chuyện khác từ góc nhìn của họ. Con biết đấy, giai cấp thống trị.”
…À, mình hiểu rồi. Hóa ra là như vậy.
“Ta chắc là con cũng thấy được, ngôi trường này thuộc về bọn họ, có nghĩa là họ đang nắm đằng chuôi chúng ta. Thứ ta đang cố nói tới ở đây là…”
“Nếu như phía trung ương quyết định rằng chúng ta không hề được việc, thì họ sẽ cắt giảm ngân sách giáo dục mà không hề do dự… thứ sẽ khiến cho kì đại hội lần này là một phương thức quảng bá tuyệt vời để gia tăng công quỹ cho học viện.”
“Đúng thế. Con sáng dạ lắm, Ard. Rất chi là tinh tường. Gia đình hoàng gia chính là người tạo lên truyền thống tranh đấu giữa các học sinh, và tất cả những thành viên cao tầng của đất nước đều sẽ đến để dự khán. Nếu chúng ta cho họ thấy mặt tốt của mình bằng cách cử ra một học sinh ưu tú, thì trung ương chắc chắn sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài chi ra một khoản lợi tức ổn định hằng năm cho chúng ta.”
“…Nói cách khác, thầy đang muốn con trở thành con gà đẻ trứng vàng cho mình, phải không?”
“Không, không, không! Chả phải một thứ xấu xa thế đâu! Ta chỉ đang suy nghĩ cho tương lai của học viện và tất thảy học sinh đang theo học ở đây—tính toán tới cách kiếm thêm chút ít tiền sẽ giúp ích cho chúng ta nhiều hơn!” Thầy Golde cúi đầu một cách van nài, “Hãy xem đây như là sự ích kỷ của ta! Làm ơn! Làm ơn, xin hãy giúp bọn ta!”
Nếu ta có thể thẳng thừng từ chối yêu cầu này, thì cuộc đời sẽ dễ dàng hơn biết bao nhiêu. Song bạn nên ghi nhớ rằng người càng già, tự tôn càng cao—thậm chí còn cao hơn nữa nếu bạn nắm giữ nhiều quyền lực, như thầy Golde đây. Ngoài ra, ta chỉ là một tên thường dân thấp kém, và thầy ấy là một bá tước. Hơn nữa, thầy ấy lại đang cúi đầu trước ta như thế này.
Ta phải xem xét tới những yếu tố ấy, thậm chí cho dù không muốn nổi bật đi chăng nữa.
“…Xin hãy ngẩng đầu lên. Thầy có thể cho con chút ít thời gian cân nhắc được không?”
“Tất nhiên. Chúng ta vẫn còn thời gian cho tới khi buổi lễ khai mạc bắt đầu. Hãy nói cho thầy biết khi nào con sẵn sàng.”
Mà, ta đoán chuyện là vậy. Xoay gót giày, ta hướng bước đi tới cửa ra vào.
“‘Ma pháp tồn tại để giúp người lúc hoạn nạn,’ đúng không nhỉ? Tôi nghĩ là mình cũng có một đứa em trai ngu ngốc từng phun ra mấy câu ngớ ngẩn giống vậy.” Olivia lưu ý.
Khá chắc là ta biết “đứa em trai ngu ngốc” đó là ai. Tuy vậy, nó cũng chỉ là một lời nói chung chung, thậm chí là rập khuôn, và không có gì liên hệ trực tiếp ta đến Ma Vương cả.
“Này, con trai của hai Đại Pháp Sư. Cậu có thể nể mặt mà lắng nghe lời độc thoại nhỏ này của tôi chứ?”
Olivia tiếp tục trước khi ta có thể trả lời.
“Tôi từng cư xử rất bề trên và kiêu ngạo trước mặt đứa em trai ngu ngốc của mình—chưa từng một lần cho nó chút tình thương… cho dù là tôi luôn kính trọng nó từ sâu thẳm trong trái tim…. Cậu biết không? Tôi thậm chí còn rất yêu quý nó. Cho dù là có phải hy sinh tấm thân này.”
…Ta biết rất rõ điều đấy, bởi ta cũng cảm thấy tương tự như vậy. Vì Olivia, ta cũng sẽ không đắn đo mà nhảy vào biển lửa.
“Đó là lý do mà… Đó là lý do mà tôi bắt buộc phải gặp lại được nó.”
“…Để trừng phạt đứa em trai Ma Vương phản bội vì đã chuyển sinh thành một dạng sống khác mà không bàn thảo với cô trước khi thực hiện sao?”
“Không, không phải như vậy. Tôi muốn… nói lời xin lỗi.”
“Hở?” Chuyện này khá bất ngờ đây.
Cổ hoàn toàn không hay biết. Khi mà đôi tai của Olivia đã cụp lại và áp sát vào đầu của cổ.
“Là lỗi của tôi mà nó đã chuyển sinh. Suy cho cùng thì, tôi đã để cho thằng bé một thân một mình, cô độc giữa bao la thế giới. Đó chính là lý do thúc đẩy nó làm một việc như thế. Phản bội. Song tôi cũng có lý do của mình nữa, cậu biết đấy. Tôi muốn nói chuyện đó với nó và xin lỗi… để quay trở về lúc mọi thứ vẫn diễn ra bình thường giữa bọn tôi. Cái hồi mà bọn tôi thường cười đùa chả vì lý do gì, như thể chị em ruột thịt. Đó chính là cảm giác thật sự của tôi.”
Tình huống thay đổi nhanh đến mức khiến ta như chết lặng. Đôi mắt của ta bắt đầu dàn dụa nước mắt, che mờ đi tầm nhìn phía trước. Ta đâu nào biết cổ lại cảm thấy như thế. Ấy vậy mà bao lâu nay ta cứ tưởng cổ sẽ xả cơn thịnh nộ của mình một khi phát hiện ra sự thật, nhưng rốt cuộc thì mọi chuyện lại không phải vậy.
Cổ là người tử tế nhất trong số tất cả. Tại sao ta có thể quên cơ chứ? Cổ sẽ không bao giờ cố gắng sống lâu đến mức này chỉ để trừng phạt đứa em trai bé nhỏ của mình.
Không biết cổ cảm thấy thế nào về cái giới hạn đã ngăn cản bọn ta lại hồi đó? Cái vạch kẻ đã phân chia bọn ta thành thuộc hạ và bề trên. Giờ đây khi ngẫm lại, ta đã nhận ra là mình đối xử với cổ không khác gì một kẻ phản bội, nhưng lại chưa từng một lần hỏi cổ cảm thấy thế nào về vấn đề ấy… Ta đã hành xử y như một đứa trẻ con.
“Olivia-sama…”
Ta phải nói ra điều đó. Ta phải nói cho cổ biết rằng ta chính là Ma Vương. Có vậy thì bọn ta mới có thể lại trở thành một gia đình thêm lần nữa—
“Đúng thế. Tôi sẽ làm lành với thằng bé… và rồi trả thù nó vì củ khoai tây hấp của mình…!”
“Um? …Sao cơ? E hèm. Ý cô là gì…?”
“Ý tôi là gì sao? Thằng lỏi con ấy đã ăn mất củ khoai tây ngon lành mà tôi đã để dành cho bản thân, sau đó còn dám cả gan chuyển sinh nhằm trốn thoát khỏi đấy…!”
...Chết tiệt, đúng rồi. Quên béng mất. Mình đã nhai ngấu nghiến củ khoai tây trước những giây cuối cùng để chọc tức cổ. Bởi mình đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại cổ nữa… Không thể tin được là chuyện đó giờ đây lại quay lại cắn mình…!
“Tôi sẽ không bao giờ quên đi sự thất vọng và bực tức của bản thân! Đó là lý do mà tôi sẽ đi tìm thằng nhóc và khiến nó trả giá! Và đấy cũng là thứ đã thúc đẩy tôi sống mãi trong hàng ngàn năm nay!”
Cái cuộc đời gì thế? Trời ạ, trông cái bản mặt kìa. Cổ lúc này chả giống gì một con quỷ cả. Mà là một con quỷ đang khát máu.
Tạ ơn chúa là ta chưa thú nhận sự thật. Tốt nhất là ta đừng bao giờ thừa nhận nữa thì hơn. Đoán là từ trước tới nay ta vẫn luôn là nguyên nhân của mọi chuyện; ta chưa hề sẵn sàng để đối mặt với hậu quả mà nó đem lại một chút nào.
Ta đã gần như tiết lộ một chuyện động trời mà sẽ gây ra rất nhiều rắc rối về sau.
“Tôi chắc chắc sẽ biết chính xác cậu là ai hay gì ở sự kiện sắp tới đây, ôi con trai của hai Đại Pháp Sư à” cổ phỏng đoán, với giọng nói chan chứa đầy nghi ngờ. Ta dám cá là cổ đã ghim chặt danh tính của ta vào lúc này rồi.
Ngoài kì đại hội ra, giờ đây ta lại phải đối phó với cả cổ nữa ư? Tha cho ta đi mà. Với mồ hôi lạnh không ngừng tuôn rơi, ta nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
~~~*~~~
Ireena đang đứng chờ ta ở bên ngoài. Khuôn mặt ngây ngô, đáng yêu của nhỏ góp phần xoa dịu đi sự căng thẳng tích tụ trong ta từ nãy đến giờ khi bọn ta rảo bước trở về kí túc xá. Song ta vẫn cố vắt óc suy nghĩ, kiếm tìm một cách để thoát khỏi giải đấu này.
Trước tiên, thầy Golde muốn ta tham dự để kiếm thêm nhiều công quỹ cho học viện. Giả sử đó là mục đích cuối cùng, thì nghĩa là ta không cần thiết phải có mặt ở sự kiện nếu bọn ta có thể hoàn thành được nó bằng các cách thức khác.
Giữa những quan chức cao cấp, thì nữ hoàng chính là người cầm trịch hầu bao của đất nước. Nếu bọn ta có thể đàm phán với bà ta, thì điều đó hẳn sẽ rất lý tưởng, bởi nội các ở đây hoạt động gần như theo thể chế quân chủ. Nhưng cho dù chuyện đó có khả thi đi chăng nữa, thì bọn ta cũng khó có thể nào thuyết phục được bà ta bởi không nắm giữ bất kì lợi điểm nào để mặc cả. Vì thế, bọn ta cần phải kiếm được một con bài tẩy trước và sau đó tìm ra cách để có được một ghế trên bàn đàm phán.
Và vấn đề thực sự ở đây là làm sao để đạt được hai điều kiện đó, ta ngẫm nghi khi bản thân và Ireena rời khỏi tòa nhà.
“Oh, Ard!” vang lên một giọng nói quen thuộc.
Ta quay lại để rồi phát hiện thấy một ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đó là Ginny. Với mái tóc ngắn hồng đào tung bay phấp phới và bầu ngực che kín vừa đủ nảy lên xuống liên tục khi cô ấy chạy tới chỗ bọn ta.
Ngay khi dừng lại, cô ấy nhìn ta với ánh mắt khẩn khoản. “Cậu đã có kế hoạch gì vào kì nghỉ của chúng ta ngày mai chưa?”
“À không, tớ vẫn chưa có dự định nào cả.”
“Nếu vậy thì… x-xin cậu hãy hẹn hò với tớ!”
…Hả? Hẹn hò ư? Là hẹn hò đấy hả? Giống mấy cặp đôi yêu nhau sao? Nhưng chúng ta làm gì đã đến mức đó đâu… À, chờ đã. Có khi nào là về vụ việc lần trước không? Hừm, mình đoán là Ginny đã sa vào lưới tình với—Không, bỏ ngay cái tư tưởng đó đi. Đừng có vội kết luận. Không phải là mày đã từng bị phũ rất nhiều lần trong quá khứ rồi đấy sao? Đây là thứ mà người ta hay gọi là…”thả thính.” Đúng thế, chắc chắn là nó. Phụ nữ lúc nào cũng như vậy cả.
Ta đã từng ở trong tình huống tương tự thế này rất lâu trước đây khi còn đang cố gắng che dấu nhân dạng thật của mình ở một học viện khác. Ngoài việc hoàn toàn tự kỉ, ta còn bị gọi bằng cơ số biệt danh: “thứ ở trong góc” hay “thằng ngốc với mái tóc rẽ ngôi” hoặc là “tên hói ảm đạm” là một trong số những ví dụ điển hình.
Nhưng rồi có một cô gái đã chú ý đến ta. Với sự tốt bụng và vẻ ngoài cuốn hút, chả trách sao mà cô ấy lại là một hoa khôi trong trường. Có nghĩa là cô ấy hoàn toàn không chỉ đối xử tốt với riêng mình ta, song… nó lại khiến ta cảm thấy rất khác lạ. Vào lúc ấy, ta hoàn toàn thiếu kinh nghiệm trong tình trường và trở nên cực kì mê mẩn cô ấy. Thậm chí là một triệu năm có trôi qua, ta cũng chẳng thể nào tưởng tượng được rằng cô ấy lại đang thả thính mình. Khi ta đã hạ quyết tâm và rốt cuộc mở lời tỏ tình… mà, ta chắc là bạn cũng đã biết được chuyện gì đã xảy ra.
“Oh, tớ cũng thích cậu… ít hơn cả một con goblin,” cô ấy đáp lại một cách trầm tư.
Có một lý do khiến cô ấy được mệnh danh là hoa khôi của trường. Ý ta là, cô ấy hoàn toàn tìm ra cách để tránh né từ ghét và vẫn phá hủy đi giấc mơ của ta.
Tuy vậy, thật sự khốn nạn mà. Ít hơn cả một con goblin ư? Đoán là cô ấy thực sự ghét mình.
À, và sau tất cả sự việc ấy, cô ấy vẫn hoàn toàn đối xử tốt với mọi người —ừ thì, ngoại trừ ta.
“A-Ard? T-tại sao cậu lại khóc vậy?”
“Không có gì đâu. Chỉ là vài hạt sạn bay vào mắt thôi—hạt sạn tên là ‘ký ức.’”
Phải đến một khoảnh khắc, khi Ginny giật mình lùi lại trong ngỡ ngàng, nhưng rồi cô ấy cũng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. “M-mà, vậy thì! Quay trở lại thứ tớ vừa nói vừa nãy!” cô ấy tiếp tục, nhìn chằm chằm vào ta với cặp mắt tràn đầy hy vọng.
Ta thực sự đã rất bối rối. Hoàn toàn mù tịt về thứ mà cô gái này đang nghĩ trong đầu lúc này. Thế thì làm sao mà ta có thể đáp lại chứ?
…Ta không thể nào từ chối. Cô ấy hẳn sẽ rất suy sụp… Có nghĩa là chỉ còn duy nhất một câu trả lời.
“Hiểu rồi. Tớ sẽ đi với cậu vào ngày mai.”
“Hảaaaaa? Thật ư?! Hoan hô!” Ginny vui mừng, nhảy múa xung quanh trong phấn khích. Mái tóc và bầu ngực của cô ấy chuyển động cực kì đồng bộ với nhau.
“C-chờ chúttttt đã nào!” Ireena giãy nảy.
Hẳn là rất ngạc nhiên như tất cả người khác khi nhỏ lên tiếng, và nét đẹp mặn mà của nhỏ như bị che mờ đi bởi vẻ bối rối hiện đầy trên khuôn mặt lấy một lúc, nhưng rồi nhỏ cũng bắt đầu hướng ánh mắt của mình về phía Ginny trong tức giận.
“T-tớ nữa! Tớ cũng sẽ đi cùng!” nhỏ hét lớn, với mái tóc dài óng ánh ngân sắc của bản thân xủ lên như thể đuôi một chú cún.
Nhỏ đang cố gắng hết sức nhằm tỏ ra đe dọa.
Tuy vậy, Ginny vẫn giữ nguyên nụ cười niềm nở của mình từ nãy đến giờ. “Tất nhiên! Điều đó hoàn toàn ổn với tớ!”
Ireena chắc hẳn không hề lường trước được là cô ấy lại đồng ý dễ dàng đến thế, nhỏ nghiêng đầu và quăng tới cho Ginny một ánh mắt đầy thắc mắc. “T-thật sao?”
“Chắc chắn rồi. Tớ không dự định giữ cậu ấy cho riêng bản thân đâu. Ý tớ là, tớ nghĩ Ard nên có một harem bao gồm các cô gái! Tớ và cậu có thể trở thành bạn gái thứ nhất và bạn gái thứ hai; rồi từ đó chúng ta có thể xây dựng nó lớn dần lên!”
Ờm, một harem… chắc chắn không phải phong cách của mình. Ngoài ra, mình còn rất ghét bản thân từ đó. Nó đem lại quá nhiều ký ức đáng ghét!
Vào kiếp trước, ta đã bằng cách nào đó tập hợp được một loại harem khác (chỉ toàn là những kẻ phá bĩnh), và bởi vì thế…
Còn lâu nhé. Mình không có dự định tiếp tục đâu. Không cần thiết phải đào bới các cảm xúc bị kìm nén ấy lên.
Khi những ý nghĩ đó chạy dọc tâm trí ta, Ireena ngẩng mặt lên một cách đáng yêu. “Này, Ard. Harem là gì thế?”
…Ôi, Ireena. Thiếu nữ trong sáng, ngọt ngào của ta. Tất nhiên là nhỏ không tài nào biết được điều này rồi. Ngoài ra, ta cũng chả hề muốn biến khoảnh khắc này thành một tiết giáo dục công dân đâu. Tất cả những gì ta muốn là nhỏ cứ hồn nhiên như bình thường và—
“À thì, một harem là…,” Ginny bắt đầu giảng giải, hoàn toàn chà đạp lên nguyện ước của ta khi cô ấy lẻn tới gần Ireena và thì thầm vào tai nhỏ.
Dám cá là cô ấy cũng nói sâu hơn về chi tiết, bởi màu da ngọc ngà của Ireena dần dần trở nên đỏ hơn và đỏ hơn cho tới khi giống hệt như một trái táo chín mọng.
“C-c-c-c-c-cái…?! K-không bao giờ! Hoàn toàn không! Quên nó đi! Tớ sẽ không bao giờ cho phép thứ ‘harem’ này trở thành hiện thực!”“…Hảaaa? Awww, tại sao chứ?”
“Bởi vì nó quá chi là kinh tởm! Ard bị vây quanh bởi một đống con gái ư?!” Chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ khiến tớ thấy phát ốm!”
“…Khiến cậu phát ốm? Thật ư? Nhưng không phải là nó sẽ rất ngầu à?” Ginny thúc đẩy.
“Tớ chả hiểu bằng cách nào mà nó có thể được xem là ‘ngầu’ đấy! Ý tớ là, Ard là bạn của tớ và chỉ riêng tớ mà thôi! Thậm chí liên tưởng tới tất cả bọn con gái đó… cũng khiến tớ phát điên! Không bao giờ tớ cho phép điều này! Chấm hết!” nhỏ giận dỗi, phồng má lên một cách đáng yêu trong cơn tức giận và trông hệt như một thiên thần.
Ginny chả hề bỏ đi nụ cười ngạo nghễ của mình. “Ohhh, tớ hiểu rồi. Cũng phải thôi, ai cũng có chính kiến riêng của bản thân mà, tớ đoán vậy.”
…Đôi mắt chắc hẳn đang lừa lọc ta, song ta thề là mình vừa nhìn thấy thứ gì đó rất nồng nặc, tối đen sâu thẳm từ đằng sau Ginny…
“Bỏ qua chuyện đó, chúng ta còn một buổi hẹn hò để lên kế hoạch đấy! Hãy nghĩ ra một cách để khiến cho Ard vui vẻ hết mức, được chứ?” Ginny gợi ý trước khi cúi chào một cách tao nhã và rời đi với bầu ngực ưỡn cao. “Làm cách nào mình có thể tống khứ con bé Ireena đây?”
…Ta đã nghĩ là vừa nghe thấy những lời ấy ở phút chót, song có lẽ nó chỉ là đến từ trí tưởng tượng của bản thân.
~~~*~~~
Ta rời khỏi kí túc xá dành cho thường dân vào buổi sáng hôm sau, hướng thẳng tới cổng trường, nơi hẹn gặp của bọn ta. Cũng nhờ Ireena và Ginny sống trong kí túc xá ở khuôn viên trường mà buổi tụ tập của bọn ta mới diễn ra dễ dàng thế này.
“Oh, Ard! Chào buổi sá—"
“Chào buổi sáng, Ard!” Ginny ngắt lời, nép mình qua Ireena để bước lên phía trước nhỏ.
“Hrrrgh…!” Ireena có vẻ không hài lòng lắm, phồng má lên một cách đáng yêu như muốn phản đối.
Song Ginny không hề bận tâm tới nhỏ và bước tới cạnh bên ta. “Cậu nghĩ sao? Tớ đã mua bộ trang phục này chỉ để dành riêng cho hôm nay thôi đấy… Nó có đẹp không nào?”
“C-cậu nhìn rất tuyệt,” ta trung thực đáp lại.
Bộ quần áo trắng tinh từ đầu tới chân khiến cô ấy dường như rất ngọt ngào và ngây ngô. Tuy vậy, nó vẫn để lộ ra vừa đủ để thu hút sự chú ý tới thung lũng núi đôi của cô ấy… Và khiến ta cảm thấy cực kì hưng phấn, mặc dù có thể là do hiệu lực tới từ nội tại như một succubus của cô ấy.
“Hmm? Mắt của tớ ở trên này cơ mà?”
“Hả? À, không, tớ…”
“Hee-hee-hee. Cậu có vẻ đang rất thích thú đấy nhỉ,” đáp lại một cách bẽn lẽn đến giả tạo, cô ấy cười khúc khích, đưa bàn tay nhỏ nhắn lên che miệng lại với cử chỉ cực kì quyến rũ.
Ginny liếc qua nhìn Ireena trong bộ đồng phục của nhỏ. Ta đoán là buổi hẹn hò này không quá quan trọng đối với nhỏ để chuẩn bị bất kì thứ gì sang trọng hơn.
“…Thắng hiệp đầu rồi nhé,” cô ấy lẩm bẩm, khơi dậy tinh thần cạnh tranh của Ireena.
Nhỏ phóng một ánh mắt sôi sục tới Ginny. “Sao chứ?! Thắng bằng cách đó ư?!”
“Hmm? Tớ có nói gì à? Sao tớ lại chả nhớ gì hết ta…” Ginny tiếp tục tỏ ra ngô nghê.
Ireena gầm gừ.
…Lạ nhỉ. Không phải hẹn hò thường rất vui vẻ sao? Ấy vậy mà tất cả những gì mình cảm thấy chỉ là cơn đau thắt bụng.
“Vậy thì, chúng ta đi thôi, Ard!”
“C-cậu bám lấy cánh tay cậu ấy làm gì thế hả?! Ngưng hành động một cách vô tư như thế đi!”
Bị dồn ép giữa hai cô gái đang hằm hè cổ họng nhau, ta cất từng bước đi trên buổi hẹn hò đầu tiên của mình.