“Trước giờ tôi luôn là người thụ động trong chuyện đó, nhưng hôm nay…tôi muốn được thử chủ động. Sanezawa-kun, cậu có điều gì muốn tôi làm thì cứ nói ra đi.”
“Mo…Monou-san.”
Cơ thể chúng tôi quấn lấy nhau, cũng vì thế mà bộ ngực ẩn giấu dưới lớp áo sơ mi của cô ấy đang ép lên trên người tôi. Cô ấy mân mê bàn tay mềm mại dọc theo cơ thể tôi một cách đầy gợi tình, với ý định khơi dậy ham muốn của người đàn ông.
Tôi cũng luồn bàn tay xuống chỗ phần bụng dưới của cô ấy. Do váy quá ngắn nên tôi cho tay vào rất dễ dàng. Hôm nay sờ mông của Monou-san vẫn rất khoái.
Ah….Làm sao đây?
Tôi cảm thấy mình thật khó chịu.
Có lẽ do lần trước tôi đã thất bại, nên lần này Monou-san mới tích cực như vậy. Thậm chí cô ấy còn không ngần ngại ăn mặc xấu hổ như vậy để kích thích ham muốn của tôi.
Tôi thật sự rất vui khi cô ấy có lòng như vậy, nhưng chuyện này lại khiến tôi rất lo lắng…và cũng rất phấn khích. Trông Monou-san thật quyến rũ khi cô ấy cố nén sự xấu hổ để tỏ ra dâm đãng.
Tôi muốn thuận theo bản năng để chiếm lấy cơ thể cô ấy như một con thú hoang.
Thế nhưng mà ——
Càng hưng phấn, thì sự u ám đó trong lòng tôi lại càng trở nên rõ rệt ——
Thật ra sự ân cần, cố gắng của cô ấy…chỉ là giả.
Cô ấy làm đến mức này không phải vì tôi.
Mà là vì —— tinh trùng của tôi.
Vì để có được gen tương tự với anh trai tôi.
Vì để sinh ra đứa trẻ xuất sắc.
Vì những điều đó nên cô ấy mới phải nỗ lực đến như vậy ——
“…”
Không lâu sau, Monou-san đưa tay xuống chỗ đó của tôi. Bình thường chỉ cần chạm nhẹ thôi là nó đã cương lên rồi. Thậm chí trước đây tôi còn cương lên ngay cả khi cô ấy còn chưa động vào cơ thể nữa.
Nhưng bây giờ.
Tôi —— chẳng có phản ứng gì cả.
“…Có vẻ như…lại không được rồi.”
“Em xin lỗi…”
Đúng là mất mặt. Monou-san đã phải nỗ lực vì mình như vậy, thế mà tôi lại không tập trung chú ý mà chỉ toàn suy nghĩ viển vông.
“…Không sao đâu, cậu đừng để tâm làm gì.”
Monou-san rời khỏi người của tôi rồi run rẩy đứng dậy.
“Là lỗi của tôi. Chắc chắn là cậu không thể nào nhìn nổi…kiểu ăn mặc này của tôi rồi. Làm gì có chuyện một thanh niên lại thấy hứng lên với một bà cô lớn tuổi mặc đồ học sinh chứ…Xin lỗi vì đã để cậu phải nhìn thấy khía cạnh không đáng có này của tôi…Bây giờ tôi sẽ đi thay quần áo ngay.”
“C…Chị chờ chút đã ạ!”
Tôi vội lên tiếng khi thấy cô ấy định chạy ra ngoài với bộ dạng như người mất hồn.
Monou-san chẳng sai gì cả.
Tất cả đều phải trách tại tôi thôi.
Trách tôi vẫn chưa đủ chín chắn. Lúc nào tôi cũng mặc cảm và tự ti, lại còn ghen tị với anh trai của mình, quan hệ giữa tôi và Monou-san cũng khó mà cắt đứt. Chính tâm lý ngây thơ hết thuốc chữa của tôi có liên quan rất lớn đến sự vô dụng của bản thân.
“Không phải…Không phải như thế. Em không trách Monou-san đâu ạ.”
Tôi muốn nói ra, muốn tỏ rõ thái độ, và muốn tìm hiểu ngọn nguồn vấn đề.
Tôi muốn nói rõ ràng mọi chuyện để chân tướng sự thật được phơi bày.
Nhưng nếu thật sự phải làm điều đó ——
“…Monou-san, vì sao ạ?”
Sự đau đớn và thống khổ đeo bám ở trong lòng đã khiến tôi phải lên tiếng.
“Vì sao —— chị lại chọn em làm đối tượng ạ?”
“…Eh?”
“Chị chọn em làm đối tượng chắc hẳn là vì thân phận cầu thủ bóng đá của anh trai em đúng không? Dù sao em cũng có anh trai tài giỏi như vậy, và gen thì cũng gần giống với anh ấy nữa…”
Tôi không biết phải nói gì tiếp.
Vừa mới thả lỏng mình mà nước mắt tôi đã sắp tuôn trào rồi.
“E..Em cũng không có ý kiến gì với chuyện đó đâu ạ. Em đã từng nghĩ rồi, nếu chị đã muốn sinh con thì đương nhiên sẽ mong ước đứa trẻ đó có được gen tốt…”
“…”
“Nhưng tài năng có di truyền được hay không thì em cũng không rõ…Bây giờ nếu đem so với anh trai thì em chẳng có tài gì cả…Hahaha. Đều là con chung một bố mẹ, cùng nhau lớn lên và trưởng thành, nhưng tại sao khoảng cách giữa hai người lại chênh lệch đến vậy chứ…”
Tôi cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa.
Rốt cuộc thì mình đang muốn nói gì vậy?
Cuối cùng thì mình muốn truyền đạt điều gì cho cô ấy chứ?
Tôi muốn trách móc cô ấy sao, hay tôi chỉ đang tìm kiếm sự an ủi từ cô ấy, kể cả đối phương có nói dối thì cũng mặc kệ sao?
Haizzz —— vì sao chứ?
Vì sao tôi lại muốn mở miệng nói ra chứ?
Nói ra không chỉ khiến chúng tôi tổn thương, mà còn khiến hai người trở nên ghét nhau.
Chỉ cần chúng tôi bỏ qua những cảm xúc dư thừa và ngầm hiểu cho người kia, chẳng phải như vậy sẽ tạo dựng được mối quan hệ bình đẳng và không bị bó buộc hơn hay sao?
Có lẽ người lớn chính là như vậy, dù sự thật đã phơi bày ở trước mắt nhưng vẫn không nói ra.
Nhưng mà vì sao chứ?
Vì sao trái tim của tôi —— lại không chịu lắng nghe tôi…!
“…”
Sau khi yên lặng một hồi, cuối cùng Monou-san cũng cất lời.
Nhìn vẻ mặt đó, tôi cứ tưởng cô ấy muốn tiết lộ sự thật và giải thích những chuyện vốn rất khó nói—— nhưng hóa ra không phải như vậy.
Bởi vì sau đó cô ấy đã lắp bắp hỏi:
“Eh? Anh trai của Sanezawa-kun là cầu thủ bóng đá sao?”
Cô ấy tỏ ra ngỡ ngàng và có vẻ rất ngạc nhiên.
“Eh….? C…Chị thật sự không biết sao?”
“Ừ.”
“Thật thế ạ? Nhưng hồi mới đến công ty…em thấy nhiều người bàn về điều đó lắm mà.”
“V…Vậy sao? Tôi ít khi nghe chuyện phiếm ở trong công ty lắm…Mà chính tôi cũng hay cảnh cáo mấy cô nhân viên khi họ nói chuyện trong giờ làm việc.
Eh, nhưng hình như tôi có nghe qua chuyện đó rồi thì phải…Có một người là em trai của nhân vật nổi tiếng đã đến công ty chúng tôi.”
“…”
“Anh trai của cậu thật sự là cầu thủ bóng đá nổi tiếng sao?”
“…Chắc chị sẽ nhận ra khi em nói tên anh ấy thôi. Anh ấy là Sanezawa Shunichirou ạ.”
“…Xin lỗi cậu.”
“Chị thật sự không biết sao!?! Anh ấy là cầu thủ được chọn để đại diện cho Nhật Bản đấy ạ.”
“Tôi…không có thích thể thao. Sanezawa Shunichirou sao…Ừm, tôi chưa nhớ ra được gì cả.”
“Eh, chị thử nhớ lại đi, anh ấy đã từng quảng cáo cho đồ uống thể thao, lời thoại là “Cảm giác khi uống thật sảng khoái, đến nỗi tôi có thể ghi bàn và giành lấy ba điểm!” đấy ạ. Câu nói đó về sau cũng hot trend được một thời gian ngắn đó chị.”
“À, tôi đã xem quảng cáo đó rồi! Ồ, thì ra là anh ấy à! Tôi hiểu rồi, anh ấy là cầu thủ bóng đá đã nói câu “ghi bàn và giành lấy ba điểm” sao. Eh —— lúc Sanezawa-kun nói vậy, tôi mới nhận ra cậu và anh ấy rất giống nhau đấy.”
Cuối cùng Monou-san cũng đã hiểu ra.
Tôi nghĩ…cô ấy không giả vờ đâu.
Monou-san thật sự không biết gì về anh trai của tôi cả.
“C…Chờ chút ạ. Kể cả như vậy —— em vẫn muốn hỏi tại sao chị lại chọn em ạ? Nếu không phải là vì anh trai của em, vậy thì sao chị lại chọn em làm đối tượng thế ạ…”
“…Tôi cũng chẳng rõ lắm.”
Monou-san đáp.
Cứ như cô ấy đang ngẫm nghĩ từng câu chữ.
“Hình như tôi đã khiến cậu hiểu nhầm rồi. Tôi sẽ không chọn người em trai làm đối tượng chỉ vì anh của của cậu ấy là một nhân vật nổi tiếng đâu.”
“…”
“…Được rồi, thật sự thì tôi cũng không muốn nói ra đâu, nhưng để xóa bỏ hiểu lầm hiện tại, tôi vẫn nên giải thích rõ ràng lý do tại sao mình lại đề nghị có mối quan hệ với cậu như bây giờ.”
Monou-san ngồi thẳng dậy rồi lại quay mặt về phía tôi.
“Tuy nói thì vậy, nhưng lý do cũng không có phức tạp thế đâu.”
Cô ấy nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi rồi nói tiếp:
“Để lựa chọn đối tượng thì tôi có những điều kiện sau: Thứ nhất, là người chưa lập gia đình và không có người yêu. Điều này là đương nhiên rồi. Tôi không muốn xảy ra tranh chấp trong tương lai chỉ vì điều đó, mà tôi cũng không muốn mang lại bất hạnh cho bạn gái của người ta.”
Cô ấy dựng ngón tay lên rồi nói. Đây là thứ nhất.
“Thứ hai…Người đó không phải loại chơi bời lêu lổng. Có một số người rất dễ dãi, chỉ cần nghe được yêu cầu là nhận lời ngay…Loại người như vậy không bao giờ biết giữ mồm giữ miệng, nên tôi cũng rất ghét. Với cả, nếu người đó còn hay đi ân ái với những người khác thì sẽ có tỉ lệ gặp phải rủi ro như mắc bệnh lây qua đường tình dục. Tôi thích người có quan niệm biết giữ gìn trinh tiết hơn.”
Đây là thứ hai.
“Thứ ba…Người đó phải nghiêm túc, biết giữ bí mật, mà thật ra thì cũng giống như điều thứ hai thôi. Hơn nữa, người đó phải biết giữ lời hứa. Việc này không cần tôi phải giải thích thì cậu cũng tự hiểu rồi.”
Đây là thứ ba.
“Thứ tư…Phải sạch sẽ. Điều này rất quan trọng đấy. Bởi vì tôi phải làm chuyện đó mà, nên dĩ nhiên phải để tâm đến thái độ, cử chỉ cũng như sự sạch sẽ của người đó rồi.”
Đây là thứ tư.
“Tiếp theo là điều thứ năm.”
Cô ấy xòe bàn tay ra, sau đó lại khẽ nắm chặt lại rồi đặt ở trước ngực.
"Đó là —— phải xem tôi có muốn sinh con với người đàn ông đấy không đã."
Monou-san nói với vẻ ngại ngùng nhưng cũng rất quả quyết.
“Trong suốt một năm làm việc chung với Sanezawa-kun, tôi vẫn luôn sử dụng thân phận cấp trên để có thể quan sát cậu.”
“…”
“Nói thật thì ấn tượng của tôi về cậu là một người không có năng lực trong công việc. Cậu không biết cách làm việc hiệu quả, lại rất vụng về, đôi khi tôi nhìn thấy mà còn sốt ruột nữa.”
“Nhưng mà” .Cô ấy nói tiếp.
“Cậu vẫn luôn làm việc rất chăm chỉ. Dù mọi người hay gọi tôi là ‘Nữ hoàng’ ở sau lưng, mà tôi thì cũng rất nghiêm khắc khi chỉ bảo họ…Nhưng cậu lại chưa từng phàn nàn và vẫn luôn đồng hành bên tôi cho đến tận bây giờ. Cậu là chàng trai rất chân thành, thật thà…và hiền lành nữa.”
“…”
“Ngoài Kanomata ra, chắc hẳn cậu còn hỗ trợ những người khác đúng không? Cậu giúp đỡ những người gặp khó khăn mà chẳng hề quan tâm đến bản thân mình…Cậu luôn tốt bụng dù bản thân vốn rất vụng về. Với tư cách là cấp trên, tôi cũng không biết phải đánh giá cậu như nào nữa…Nhưng kì lạ là tôi lại không thấy khó chịu khi nhìn cậu.”
“…”
“Hơn nữa, đã có lần tôi bỗng nhiên nghĩ thế này.”
Monou-san nói.
Cô ấy khẽ mỉm cười như vừa nhớ ra điều gì đó.
“Đứa trẻ của tôi và Sanezawa-kun nhất định rất dễ thương.”
“…”
“Những điều tôi vừa nói ở trên có lẽ chính là lý do để bản thân lựa chọn Sanezawa-kun đấy…”
Tôi cứ đứng ngơ ngác tại chỗ mà không nói gì cả ——
“…Xin lỗi, chắc hẳn cậu cảm thấy rất ghê tởm nhỉ…”
Có lẽ thấy tôi yên lặng không nói gì nên Monou-san bắt đầu tự trách bản thân mình.
“Như này là quấy rối tình dục rồi…Quan sát cấp dưới trong giờ làm việc, đầu thì cứ luôn suy nghĩ “Mình muốn có con với cậu ấy’…Nếu như tôi mà là đàn ông thì chắc chắn sẽ bị sa thải…Haizz, đáng lẽ tôi không nói ra thì hơn…”
Tôi không hề cảm thấy cô ấy ghê tởm chút nào cả.
Thậm chí ——
“…Eh? Sanezawa-kun…”
Monou-san ngạc nhiên kêu lên.
Lúc này tôi mới nhận ra.
Nước mắt của tôi —— đã lăn trên gò má.
“Eh….chuyện gì thế này...Thật sự xin lỗi chị. Vì sao em lại…”
Dù tôi đã vội vàng lau đi, nhưng nước mắt thì vẫn cứ tuôn rơi. Những cảm xúc khó tả dâng trào ở trong lòng khiến tôi không thể nào kìm nén được.
Cảm xúc đó có lẽ là sự yên tâm, mà cũng giống như sự sung sướng vỡ òa.
Monou-san —— người phụ nữ này vẫn luôn quan sát tôi.
Cô ấy thích chính con người tôi, chứ không phải anh trai của tôi.
Giống như cô ấy đã nói lúc đầu, có lẽ chẳng có nguyên nhân gì đặc biệt cả.
Nhưng dù vậy —— những lời mà cô ấy vừa nói lại chính là đáp án mà tôi luôn tìm kiếm bấy lâu nay.
“Xin lỗi chị. Em ổn mà…Không phải vì đau lòng nên em mới khóc đâu.”
“…Cậu đúng là.”
Monou-san khẽ thở dài rồi bước đến trước mặt tôi.
Sau đó, cô ấy nhẹ nhàng xoa đầu của tôi.
“Con trai không được dễ khóc như vậy, cậu hiểu chưa?”
“…Xin chị đừng có coi em là trẻ con ạ.”
“Mới 20 tuổi đầu thì chả là trẻ con còn gì?”
“…Người ăn mặc như nữ sinh cấp ba không có tư cách để phán xét em đâu ạ.”
“C…Chuyện vừa rồi đâu có liên quan gì đến cách ăn mặc chứ!”
Monou-san đỏ bừng mặt rồi trút giận lên tôi. Thấy vậy, tôi không khỏi bật cười.
Cảm giác trong lòng đã thoải mái hơn nhiều rồi.
Còn về chuyện diễn ra sau đó thì nên nói gì nhỉ?
Đương nhiên là tôi phải qua đêm ở nhà cô ấy và làm những chuyện cần phải làm rồi.
Cơ thể tôi thay đổi cũng nhanh thật…Vừa mới biết chuyện anh trai chỉ là hiểu nhầm thì đã hoạt động trở lại như bình thường rồi.
Trông thì có vẻ yếu ớt nhưng lại đang trong tình trạng rất tốt.
Sau khi dập nhau lên bờ xuống ruộng, chúng tôi tạm thời ngưng làm chuyện đó ——
Lúc bình tĩnh lại, tôi mới nhận ra mình đang tâm sự về chuyện của bản thân.