“…Haizz.”
Chán nản thật.
Tôi khẽ thở dài khi ngẩng đầu nhìn về phía căn nhà nơi Monou-san đang ở.
Hiện tại đang là tám giờ tối của ngày nghỉ.
Tôi đã đồng ý nhận lời mời của cô ấy vào hôm nay.
Cách đây không lâu, tôi còn thấy háo hức và hồi hộp khi đến nơi này. Không chỉ vậy, lúc bước xuống cầu thang để đến ga gần nhất từ nhà của cô ấy, tôi còn thấy lòng mình rộn ràng khi nhớ lại khoảnh khắc ân ái giữa hai người.
Tuy rằng tôi chưa đến nhà thổ…Nhưng có lẽ những người đặt chỗ ở trong đó cũng thấy lo lắng và thấp thỏm giống như tôi.
Cơ mà…hôm nay tôi lại cảm thấy áp lực đến lạ thường.
Sâu thẳm trong trái tim tôi đã bị bao trùm bởi bóng tối, vì chuyện xảy ra lần trước đã tạo cho bản thân một bóng ma tâm lý rất lớn.
Phải làm sao đây?
Nếu như lần này mình lại không cương được thì nên làm gì chứ?
Bản thân đã đau đớn và tổn thương rất nhiều khi chỗ đó bỗng dưng không thể cương nổi. Là một người đàn ông, tôi cảm thấy tôn nghiêm của mình bị chà đạp một cách rất tàn nhẫn.
…Không, không sao đâu. Chắc chắn là không có chuyện gì. Chỗ đó của tôi vẫn hoạt động tốt lúc tự sướng một mình mà, hơn nữa tôi còn vừa uống thêm thuốc bổ rồi. Tôi bước đến trước cửa nhà của cô ấy khi đang liên tục tự nhủ với bản thân rằng: “Không sao, không sao đâu mà.”
“…Chào cậu.”
Monou-san bước ra chào đón tôi. Cô ấy vẫn mặc thường phục ở nhà như trước đây.
“Chị đã ăn tối chưa ạ?”
“Ừm, tôi cũng đã ăn một chút rồi.”
Khi còn đang nói chuyện linh tinh với cô ấy, tôi đã đưa ra quyết định:
Hôm nay nhất định không được thất bại.
Bởi vì —— chúng tôi không phải vợ chồng, cũng chẳng phải người yêu.
Chỉ để sinh con thôi.
Nếu ngay cả chuyện làm tình mà còn thất bại…thế thì tôi sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa. Với một người đàn ông vô dụng như vậy thì cô ấy chỉ cần rũ bỏ mối quan hệ là có thể tìm mục tiêu tiếp theo rồi.
Nếu như thất bại hai lần liên tiếp thì kiểu gì cũng bị vứt bỏ thôi.
Thế nên —— hôm nay tôi nhất định không được để lặp lại điều đó.
…Nhưng càng suy nghĩ thì lại càng dễ gặp khó khăn và càng có nguy cơ thất bại. Tốt hơn hết thì tôi không nên để tâm quá nhiều…Nhưng đâu phải cứ muốn như vậy là được đâu ——
“Bên ngoài vẫn đang mưa à?”
“Tạnh rồi chị, hôm nay thời tiết đẹp lắm ạ.”
“Eh, cậu không bị lạc đường sao?”
“…Ah? Em đến đây cũng nhiều lần rồi mà.”
Đến lúc này tôi mới nhận ra chủ đề câu chuyện có gì đó sai sai và rất bất thường. Dù sự buồn bã trước đó đã khiến cho suy nghĩ của tôi không theo kịp thực tại…nhưng bây giờ, tôi đang cảm thấy rất kì lạ.
“Monou-san, chị sao vậy?”
“S…Sao gì chứ?”
“Eh, em thấy chị có vẻ phân tâm.”
“L…Làm gì có chuyện đó chứ…”
Cô ấy đảo mắt ra chỗ khác rồi đáp lại rất mơ hồ.
Đúng là cô ấy bị phân tâm rồi. Nhìn thì có vẻ đang nói chuyện, nhưng thật ra lại chẳng hề tập trung một tí nào cả.
Nói sao nhỉ…Cô ấy cũng đang trong tình trạng giống như tôi.
Trong đầu đang lo nghĩ về chuyện khác ——
“Sanezawa-kun.”
Ngay sau đó, Monou-san nói.
Bên trong ánh mắt của cô ấy ẩn chứa sự ngại ngùng, nhưng lại rất quyết tâm.
“Cậu có thể lên trên giường đợi tôi không?”
“Eh…Tr…trên giường ạ?”
“Xin cậu đó.”
Tôi đành phải nghe theo vì cô ấy còn không để cho mình nói thêm gì nữa.
Chẳng lẽ cô ấy muốn ân ái luôn hay sao?
Với cả Monou-san định làm gì chứ?
Tôi lo lắng chờ đợi trong khoảng 15 phút ——
Cuối cùng thì Monou-san cũng bước vào phòng ngủ.
“—— “
Vừa mới nhìn cô ấy, tôi còn không dám tin vào mắt mình.
Tôi cứ tưởng bản thân gặp ảo giác nên khẽ dụi mắt liên tục, nhưng cảnh tượng xuất hiện ở phía trước vẫn không hề thay đổi.
Một nữ sinh cấp ba đang xuất hiện ở ngay trước mặt ——
Cô ấy mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng cùng với chân váy xếp ly. Nhưng bộ trang phục đó lại quá thiếu vải, để lộ ra bắp đùi săn chắc của cô ấy ở dưới váy.
Đó chính là Monou-san.
Cô ấy luôn chuyên cần trong công việc, lại tài trí, được mọi người ở công ty kính trọng, nể sợ và gọi là “Nữ hoàng”. Nhưng vị sếp nữ mà tôi ngưỡng mộ —— bây giờ lại đang ăn mặc như nữ sinh cấp ba và đứng ở ngay trước mắt.
“…Nếu tôi muốn cậu đưa ra nhận xét thì cậu sẽ nói gì?”
Tôi vừa gặp phải cú sốc quá lớn nên chưa biết phải diễn tả ra sao. Đúng lúc này, Monou-san khẽ hỏi như vậy.
Cô ấy tỏ ra rất nghiêm túc dù khuôn mặt thì đỏ bừng.
Trước cảm giác xấu hổ đến nỗi đỏ cả mặt, cô ấy đã phải cố hết sức để có thể gắng gượng.
“E…Eh…Chị đ…đang làm gì thế ạ?”
“—— S…Sẽ hợp lý hơn nếu cậu không hỏi mấy câu như vậy đấy. Dù sao thì cũng liên quan đến sự sống chết của tôi mà…”
Monou-san, người đang mặc đồng phục học sinh bỗng trở nên loạng choạng như bị chóng mặt.
Tôi chỉ muốn đặt câu hỏi thôi chứ không có ý gì khác, nhưng thắc mắc đó có vẻ hơi thẳng thắn và tôi cũng nên không hỏi linh tinh như vậy.
“…Đàn ông…đều thích…kiểu này nhỉ?”
Cô ấy vừa liếc mắt sang chỗ khác, vừa nói.
“T…Thật ra tôi có nghe bạn của mình kể lại…Khi bạn trai không có tâm trạng, cô ấy đã cosplay nữ sinh cấp ba cho anh ta xem. Sau khi nhìn thấy thì bạn trai của cô ấy đã rất vui, và anh ta đã lập tức có hứng trở lại…”
Cosplay.
Đúng vậy.
Tôi lại quan sát kĩ một lần nữa, nói chung thì bộ trang phục này được thiết kế trông khá rẻ tiền, có lẽ là đồ cosplay ở cửa hàng đang bán giảm giá hoặc mấy chỗ kiểu thế.
Có lẽ do vội vàng mặc nên mới không vừa như vậy…
Nhìn chung thì bộ trang phục đó có hơi nhỏ.
“S…Sao vậy Sanezawa-kun? Tôi mặc trang phục JK có ổn không?”
“…”
Trước câu hỏi của Monou-san dành cho mình, tôi chỉ nhìn chăm chú vào cô ấy.
Tôi nên đáp lại ra sao đây? Tôi phải trả lời câu hỏi đó như thế nào chứ?Nếu chỉ trả lời một cách đơn giản rằng: “Cũng ổn ạ” hay “Không đến nỗi tệ ạ” thì đúng là quá vô tình.
Thật sự thì không thể nói cô ấy là một nữ sinh cấp ba được.
Tôi chỉ thấy bộ trang phục này rất hợp với độ tuổi của cô ấy.
Cảm giác cứ như một người phụ nữ trưởng thành đang cosplay để lấy lòng người khác vậy.
Trước mắt có một cô nữ sinh cấp ba xinh đẹp và quyến rũ như vậy, sao tôi có thể chịu được chứ…!
Nhưng nếu nói toẹt ra thì có khác gì tôi giáng cho cô ấy một đòn chí tử đâu?
Chẳng lẽ bây giờ tôi không nên lựa chọn cứu mạng người ta trước hay sao?
“R…rất được ạ. Chị mặc trang phục JK thật sự rất hợp! Đúng là Monou-san có khác!”
“…Tất cả đều là lời dối trá. Lời nói của cậu rõ ràng chỉ mang tính xã giao thôi, tôi nhìn phát là biết ngay. Cậu không cần nói lại nữa đâu.”
Monou-san lập tức tỏ ra buồn bã.
Eh, tôi nói nhầm mất rồi!
Trong hai phương án có thể đưa ra thì tôi lại bỏ qua lựa chọn đúng.
“…Dù biết sẽ chật, nhưng tôi thật sự vẫn khá mong chờ. Lúc mới mặc bộ trang phục này, tôi cũng đã nghĩ là mình sẽ vừa. Nhưng đến khi thay xong rồi ngắm nhìn ở trước gương…Hóa ra trong đó chỉ là một người phụ nữ hơn 30 tuổi đang cosplay mà thôi…”
"K…Không sao đâu ạ!"
Tôi cố động viên Monou-san khi cô ấy buồn bã ngồi xổm xuống đất.
Dù chẳng biết không sao ở điểm nào, nhưng nếu bây giờ tôi mà không nói giúp Monou-san thì cô ấy sẽ phải nhảy ra khỏi cửa sổ mất.
“Đ…đúng là trông chị không giống nữ sinh cấp ba. Một người phụ nữ đã bươn chải ngoài cuộc đời lại phải gượng ép mặc đồng phục học sinh, em cảm thấy đó mới chính là tình huống hiện tại của chị. Nhìn thì đúng là rất chật…nhưng cũng bởi vì điều đó nên bộ trang phục này mới tạo ra được cảm giác thiếu đứng đắn và cực kì quyến rũ, cũng như…”
“…”
“Em phải nói sao đây…Chắc là chị cũng biết có một loại cảm xúc khác thường gọi là “ham muốn” đúng không? Con người sẽ trở nên rất gợi dục khi họ làm ra những chuyện khác hẳn với lần mây mưa trước đó. Ví dụ một cô gái nhìn thì có vẻ ngây thơ, nhưng thật ra lại rất dày dặn kinh nghiệm, hoặc ngược lại, một cô gái trông thì dâm đãng, nhưng hóa ra lại chẳng biết gì cả. Hoặc lấy ví dụ khác, có một số cô gái còn yên lặng cởi quần áo ở trong thư viện nữa…Nói chung thì…chỉ có sự kết hợp giữa phụ nữ trưởng thành và đồng phục học sinh mới tạo được ra ham muốn khác thường thôi ạ.”
“Phụ nữ trưởng thành…”
“Không, không, không phải thế ạ! Vừa rồi em chỉ nói quá lên thôi! Monou-san không phải phụ nữ trưởng thành đâu ạ, chắc chắn là vậy rồi! Em chỉ muối nói với chị như này, ngành công nghiệp phim người lớn bây giờ cũng phải cần có những thể loại nhất định để duy trì việc phát hành tác phẩm, mà phụ nữ trưởng thành mặc đồ học sinh chính là một trong số đó… Chắc hẳn trong xã hội này vẫn có nhiều người lớn tuổi thích mặc đồng phục học sinh để nghịch mà, nên Monou-san mặc bộ đồ này là điều hoàn toàn bình thường thôi…”
“…”
“Nói tóm lại là không có vấn đề gì đâu ạ! Bộ đồ này rất hợp với chị! Ít nhất thì…em rất thích ạ! Cảm giác thật phấn khích!”
Tôi cứ thế khẳng định chắc nịch như vậy mà chẳng quan tâm điều gì khác.
Còn cách giải quyết này có đúng hay không thì tôi cũng chẳng rõ nữa.
Với cả —— tôi cũng chẳng có lý do gì để giả vờ nịnh nọt cô ấy cả.
Tôi thì chẳng có hứng thú gì với trang phục JK cả, nhưng giờ đây Monou-san thật sự đã khiến tôi cảm động. Dù biết sẽ rất xấu hổ, nhưng cô ấy vẫn cố mặc cho giống nữ sinh cao trung với những cảm xúc trái chiều và khó nói ra thành lời.
Có vẻ như tôi vừa nhận ra được một sở thích mới của mình rồi.
Mới đầu thì Monou-san còn ủ rũ, nhưng rất nhanh sau đó ——
“…Thật không?”
Cô ấy khẽ nói.
“Cậu thật sự nghĩ như vậy sao? Đó không phải là lời nói xã giao chứ?”
“V…Vâng, em nói thật mà.”
“Cậu không có nghĩ đến đâu nói đến đó đấy chứ?”
“Dạ không.”
“Cậu thật sự…thấy thích thú sao?”
“T…Thật a.”
“…Ừm, vậy thì được rồi.”
Monou-san, người ngổm xổm từ nãy đến giờ đã nhanh chóng đứng dậy.
Vẻ mặt vốn buồn bã của cô ấy cũng đã trở lại bình thường.
“Thật ra trong tình huống như này thì xã hội có nói gì cũng chẳng quan trọng cả. Lúc đầu tôi biết thừa mình mặc sẽ bị chật nên cũng không mong chờ gì nhiều. Hơn nữa, kể cả có vừa thì tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ đi dạo phố với bộ trang phục này.”
Sau khi cô ấy liên tục giải thích một tràng dài như vậy,
“Tôi mặc như thế này…Chỉ vì để chuẩn bị cho một mình Sanezawa-kun thôi.”
Miễn rằng cậu thích —— như vậy là đủ rồi.
Sau khi nói vậy, cô ấy ôm tôi vào trong lòng rồi đẩy tôi lên trên giường.
Tôi lập tức ngã xuống, còn cô ấy thì nằm ở bên cạnh như muốn ngủ chung.
“Hôm nay…Tôi sẽ phục vụ chu toàn cho cậu.”
Cô ấy khẽ thì thầm ở bên tai tôi với giọng thật dịu dàng.