Từ trong bóng tối – ý thức đột nhiên xuất hiện.
Tôi – Eric, nghĩ về tình hình hiện tại, dù rằng đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Tại… Tại sao mình vẫn sống?
Tôi lẽ ra phải chết rồi chứ. Chắc chắn tôi đã tự sát ngay cạnh Irene.
Vậy tại sao mình lại thức dậy vào lúc này?
Tôi mở mắt ra và cố gắng kiểm tra tình hình, nhưng tôi không thể đứng dậy vì một số lý do nào đó.
Cố gắng nhìn xung quanh nhưng đầu tôi nặng trĩu và không thể quay được.
Vận sức và đổi góc nhìn, tôi có thể thấy một hàng rào bằng gỗ. Nhưng thứ mà tôi thấy bên kia hàng rào không phải là khung cảnh bên ngoài, mà là bức tường? Đây giống như là một nơi nào đó trong nhà.
Hừm? Hàng rào? Tường? Khoan đã, tôi vẫn đang không hiểu tình huống hiện tại.
Cảm giác của lưng tôi không phải ở trên nền đất cứng. Nó mềm và giống như lông hơn.
Và bàn tay mà tôi thấy khi nhìn sang bên - tôi nghĩ đấy là tay của tôi nhưng mà nó quá bé.
Gì cơ? Tay của tôi đấy á? Không phải là tay em bé đấy chứ!
Sau đó, tôi cố gắng hết sức giơ chân của mình lên, sờ nắn cơ thể tôi bằng cái bàn tay bé nhỏ ấy, có vẻ như tôi đang là em bé thật.
[Aa--, uwa awo owo--]
Tôi cố gắng nói gì đó, nhưng không thể, có vẻ như dây thanh quản của cơ thể này chưa phát triển, tôi không thể nói ra thành lời.
Cuối cùng tôi đã hiểu được tình trạng hiện tại của mình, những điều bất thường ở cơ thể của tôi, những sự thay đổi này.
Tôi… đã được tái sinh.
Tôi đã từng nghe qua, linh hồn của người chết ở thế giới này sẽ được đầu thai.
Nhưng… tôi nhớ mọi thứ ở kiếp trước? -Chẳng phải chúng ta sẽ quên hết tất cả mọi thứ khi được đầu thai ư?
Tại sao tôi lại nhớ tất cả kiếp trước của mình… cuộc đời của Eric.
…. Không. Nghĩ thế nào thì cũng không có câu trả lời.
-Nhưng- Tôi căm phẫn cái số phận luân hồi này.
Thật nực cười… Tôi đã muốn chết rồi cơ mà…
Cuộc đời tôi chả còn ý nghĩa gì nữa…
Bây giờ tôi không còn lý do để tiếp tục sống.
Nếu cho tôi tái sinh, hãy xóa đi ký ức tiền kiếp của tôi…
Giờ mà có con dao nào trong tay, tôi sẽ không chần chừ mà cho cổ mình thêm nhát nữa.
Tôi sẽ chết ngay tức khắc nếu mà có bất cứ cách nào.
Tuy nhiên với cơ thể của em bé này, tôi còn không thể tự giết bản thân được.
Tôi cố gắng nín thở, có thể sẽ chết được nếu làm vậy… nhưng mà đây là một cuộc sống mới.
Cha mẹ, người đã sinh ra đứa bé này, đặc biệt là người mẹ đã chịu những nỗi đau thể xác và sinh ra đứa bé-là tôi.
Xin lỗi với kiếp trước vì tôi đã muốn chết.
Nhưng---mình có thể làm gì để sống ở thế giới này?
Tôi sẽ sống ở cơ thể này trong tương lai, bất kể là gặp được bao nhiều người, hay có được điều gì mới thì- tôi đã mất Irene, giống như là tôi đã mất tất cả mọi thứ.
Irene là tất cả đối với tôi.
Tuy nhiên… sẽ thật không hay với ba mẹ của đứa trẻ này nếu tôi không làm gì cho đời.
Tôi muốn sống tích cực, tích cực nhất có thể- Liệu tôi sẽ nhận được gì?
Khi tôi nghĩ vậy, có gì đó ở đũng quần làm nó ấm lên…
Ơ? Mình bĩnh ra mất rồi.
Khi là một em bé thì mình sẽ tè mà không hề hay biết.
….THẬT đấy à? Tôi đã không cảm thấy gì khi ra cả? Sẽ thật là kỳ cục nếu cố tình làm điều đó, tôi thì lại khác.
Tuy nhiên, nó khá ấm và dễ chịu lúc mới ra, còn bây giờ tôi đang cảm thấy khá khó chịu rồi.
[Oeeeeee… Oeeeeeeee]
Giờ thì, phải cố gắng khóc thật to.
Tôi cố khóc nhưng không ra nước mắt.
Công việc của em bé là khóc. Hiện tại tôi đang làm một việc hết sức bình thường.
Tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài, có lẽ là do tiếng khóc của tôi.
Và cánh cửa căn phòng được mở ra.
Giờ thì, mặt của cha mẹ tái sinh của mình như thế nào?
Nghĩ vậy, tôi nhìn vào khuôn mặt của người đối diện tôi.
-Ể? Chờ…. Chờ đã….
"Có chuyện gì vậy Eric-chan? Con tè dầm à? Để mẹ thay quần cho con nhé."
Người đang đứng trước mặt tôi- có mái tóc dài vàng óng buộc sau đầu, đôi mắt màu xanh da trời. Cái cách nói chuyện nhẹ nhàng là một giọng nói mà tôi đã được nghe rất nhiều.
Đúng-tôi đã gặp người phụ nữ này.
Là mẹ kiếp trước của tôi – Serena.
Tại sao…? Người mẹ mà tôi chỉ có thể gặp trong mơ... không thể nhầm được, bà ấy đang ở ngay trước mắt tôi.
Nhưng…… mẹ đã chết rồi mà…
Trong khi đầu tôi còn đang suy nghĩ đủ thứ chuyện, mẹ đã thay chiếc quần bị ướt cho tôi, phần dưới đã không còn cảm thấy khó chịu nữa mà trở nên khô thoáng.
Mẹ… thực sự là mẹ?
Tôi muốn biết rằng người phụ nữ này có thực sự là mẹ không, tôi đưa đôi bàn tay chưa đủ phát triển về phía bà ấy.
"Hừ? Eric-chan bị làm sao vậy? Con muốn được mẹ bế à?"
Người phụ nữ nhẹ nhàng bế tôi lên bằng hai tay và ôm tôi vào bộ ngực đầy đặn.
Tôi vùi mình vào cơ thể của bà ấy.
Tôi dùng cơ thể mình để cảm nhận hơi ấm và mùi hương là kết tinh của tình mẫu tử.
Tôi đã được trải nghiệm cảm giác khi còn nhỏ, ở kiếp trước, hơi ấm này, mùi hương này.
Là mẹ… người mẹ lẽ ra đã chết, đang ở ngay trước mắt tôi, ôm lấy tôi…
Tôi cảm nhận sự ấm áp mà tôi đã mất khi còn nhỏ, bám chặt vào mẹ, tôi sẽ không để mẹ biến mất thêm lần nào nữa
Tôi khóc trong ngực mẹ, lần này là khóc thật sự.
[Ô, Eric-chan. Chuyện gì vậy con?]
Mẹ tôi thắc mắc tại sao tôi lại như vậy, lắc người và đung đưa từng bước nhỏ để cho tôi nín khóc.
Tuy nhiên, tôi không vì lý do của một đứa trẻ, và cứ thế, tôi đã khóc suốt trong ngực mẹ.