"Ahhhhhhh, Ahhhhh !!"
Người con trai khóc thét trong tuyệt vọng giữa vùng đất hoang tàn, cằn cỗi.
Xung quanh đây là một biển máu.
Hàng trăm, hàng ngàn con người đã nhuộm đỏ vùng đất hoang vu này.
Cậu ta quỳ gối trên bể máu ấy, ôm lấy xác của người con gái đã chết.
"Irene …! Anh xin lỗi…! A… Anh đã không thể bảo vệ em…"
Anh ấy đã giết hàng chục, hàng trăm người, và cuối cùng khi đến được với cô ấy, mọi chuyện đã quá muộn.
"Anh đã thề… sẽ bảo vệ em…! Nhưng lần này, anh đã không…"
--Cô gái ấy rất xinh đẹp.
Mái tóc đen dài đến thắt lưng của cô xõa trên nền đất đỏ tươi.
Đối lập với mái tóc đen, làn da trắng trong ấy làm cho những vết máu càng lộ rõ.
Đôi mắt cô ấy khép lại – không bao giờ mở ra nữa.
"Irene …! Irene …!"
Vừa khóc, người con trai không ngừng gọi tên, ôm cơ thể người con gái vẫn còn chút hơi ấm vào lòng.
-Anh xin lỗi, làm ơn tha thứ cho anh.
Anh ta liên tục gọi tên cô như thể cầu xin.
Vài phút, vài chục phút – Người con trai không biết đã lặp lại nó bao nhiêu lần?
Nước mắt đã cạn, giờ anh chỉ biết ngắm nhìn khuôn mặt của cô ấy.
-Mất hết rồi.
Trái tim của anh ấy chìm sâu vào những lời nói, những xúc cảm.
Khi còn bé, anh mất đi cha mẹ – mất đi người bạn thuở nhỏ, người mà anh coi như chị gái của mình.
Sau đó, có một người bạn thân đã giúp đỡ anh ấy thoát khỏi nỗi tuyệt vọng.
Rồi người bạn thân ấy cũng gặp phải cái kết tương tự, đã chết bởi sai lầm của chính anh.
Nếu có lựa chọn khác vào lúc đó, người bạn thân đó sẽ vẫn sống.
Và thứ là động lực duy nhất để sống tiếp – là cô gái này, Irene.
Cha mẹ, bạn thuở nhỏ, bạn thân đều đã luôn hết lòng giúp đỡ anh.
Anh yêu cô ấy và cô ấy cũng yêu anh.
Nhưng – bây giờ cô ấy đã chết rồi.
--Ngay trước mắt tôi.
--Ổn mà…
--Tôi đã mất đi mọi thứ… Tôi không còn mục đích gì để sống trên thế gian này.
Người con trai cầm thanh kiếm lên.
--Anh xin lỗi, Irene … Anh thề là chúng ta sẽ cùng nhau…
--Anh tới ngay đây… Hãy chờ anh…
Và rồi, cậu ta tự cắt cổ mình.
Anh ta ngã về sau, cảm giác mất máu đến một cách nhanh chóng.
Máu trào ra từ cổ họng theo cơn ho, vị máu tràn ngập miệng.
Mặt đất, nơi đã nhuốm đỏ ngay từ đầu, nay càng rực đỏ thêm.
Khi người con trai nhìn lên, trời xanh và có những đám mây trắng đang trôi bồng bềnh quả là rất đẹp.
Đối lập với biển máu nơi đây, bầu trời trong xanh ấy thật tuyệt.
--Irene … Ngày anh gặp em cũng là bầu trời xanh.
Người con trai nhìn thứ ánh sang mang theo ký ức mà sẽ xuất hiện trước khi chết.
Những kỷ niệm vui buồn lướt qua trong thoáng chốc.
Anh ta nhìn sang bên, có một người thân yêu mà anh vẫn ôm suốt đó giờ.
--Tuy rằng là không có ai đưa tiễn khi chết, nhưng anh vẫn hạnh phúc vì em ở cạnh anh lúc này…
Khi nghĩ về điều đó, cơn đau và cảm giác đột nhiên biến mất.
Mất đi ý thức, cuối cùng cậu ta cũng cảm thấy như mọi thứ đã tan biến.
Người con trai, Eric đã chết.