—Góc nhìn của Tina—
Tôi đã đi được bao lâu rồi…
Để được ở một mình nên tôi đã vào trong rừng
Tôi đã từng rất sợ hãi khi đến đây cùng với Eric hồi còn nhỏ, nhưng đến giờ tôi đã đến đây nhiều lần rồi, cảm giác sợ hãi đã biến mất.
So với lúc đó… liệu tôi đã mạnh hơn chưa?
Nếu câu hỏi này dành cho Eric, thì câu trả lời chắc chắn là có.
Nhưng, tôi có thể mạnh hơn trước… ít nhiều là nhờ Eric.
Tôi luyện tập ma pháp là vì Eric.
Từ khi còn là một đứa trẻ… vì một lý do nào đó mà Eric lại luyện tập kiếm thuật cùng với ma pháp.
Eric là người duy nhất tôi có thể chơi cùng, luyện tập ma pháp cùng em ấy giống như là chơi đùa vậy.
Luyện tập ma pháp thực sự rất đơn giản, hơn nữa lại còn được Eric chỉ dạy… nó thực sự rất vui, tôi không hề cảm thấy khó khăn một chút nào.
Nhưng còn Eric… Em ấy luôn vung kiếm với vẻ mặt cực khổ, luyện tập ma pháp cho đến khi bất tỉnh.
Tuy là tôi không nhớ là khi nào,
"Sao em lại phải cố gắng đến thế?"
Tôi nhớ là mình đã hỏi vậy.
Sau đó Eric có vẻ hơi lúng túng xong cũng đáp lại.
"Thì bởi vì… tôi phải làm vậy, nếu không tôi sẽ phải hối hận?"
"Hối hận…?"
"E—h, tôi chưa nói được nhưng——, tôi không muốn thất bại."
Eric nói xong, tôi liền xoa đầu em ấy.
Vì lúc đó tôi muốn Eric xem tôi như chị gái, nên đã ngay lập tức xoa đầu em ấy.
Nhưng hiện tại—tôi không thích việc mình được coi như một người chị.
Trước đây, Eric đã dựa vào tôi khi chiến đấu với người đàn ông đó.
Sau một thời gian dài, em ấy đã gọi thẳng tên tôi là "Tina".
Thay vì là "Chị Tina", em ấy đã gọi một cách thân mật hơn.
Tôi—muốn được bảo vệ cho Eric.
Trở thành người để Eric dựa vào, cũng như tôi sẽ dựa vào em ấy.
Không phải là đứng trước em ấy, hay là lui về phía sau.
—Tôi muốn được sánh vai cùng Eric.
Cho nên, kể từ bây giờ, tôi sẽ luyện tập ma pháp một cách nghiêm túc.
Để được sánh vai với Eric, tôi nhất định phải giỏi ma pháp hơn.
Để được như vậy, Eric sẽ chỉ dạy tôi nghiêm túc vào lần sau… Nhưng mà.
Điều đó là không thể được nữa.
Eric… em ấy muốn đi đến Vương đô…
Nước mắt của tôi lại bắt đầu chảy ra khi nghĩ đến điều này, tôi lấy tay lau nó đi.
Và… tôi cảm nhận được gì đó từ sâu trong rừng.
Tôi nghĩ đó là quái vật nên ngay lập tức vào tư thế chuẩn bị chiến đấu, nhưng nước mắt chảy ra trước đó khiến tầm nhìn của tôi bị nhòe.
Tôi lập tức lau cho hết nước mắt và quan sát xung quanh… phía bên phải có âm thanh truyền đến.
Đó không phải là tiếng của quái vật, mà có lẽ là giọng của con người.
Tuy là tôi không muốn có người ở đây, nhưng để xem là ai đang làm gì, tôi cẩn thận di chuyển tới nơi phát ra âm thanh.
Đi được một lúc thì giữa rừng cây tôi phát hiện ra bóng người.
Hai người… không, ba người ở trong rừng đang đào đất.
Có lẽ, họ chính là những Kỵ sĩ của Vương đô.
Sau khi tôi quan sát được một lúc, họ có vẻ như đã đào xong, và thứ họ lấy ra… đó là, con người?
Nhìn kỹ thi thể được lấy ra khỏi mặt đất, thì đó chính là người đã bị Eric giết vào một tuần trước.
Ai đó đã làm việc này… tôi nghĩ chính là Eric, em ấy đã chôn người này xuống đất.
Tại sao lại đào người đó lên?
Nghĩ vậy, tôi lắng nghe cuộc nói chuyện của họ, người đàn ông kia, Felix chính là một người rất nguy hiểm, đến cả những cấp cao của Vương đô cũng phải đề phòng.
Hơn nữa, theo như cuộc nói chuyện của Eric với bọn họ, nếu như Eric không tiêu diệu người này ở đây, Vương Quốc Begonia chắc chắn sẽ bị tấn công.
Tôi không ngờ người đàn ông đó lại là một kẻ nguy hiểm đến vậy.
Một người như thế… Eric đã phải chiến đấu một mình.
Nếu như không có tôi, Eric có thể sẽ chết.
Tôi có chút rùng mình khi nghĩ như vậy, nhưng thật may mắn là tôi đã có mặt ở đó.
Nhưng… đó không phải là điều tôi chú ý nhất trong lời của Jere-san.
"Chỉ có ta, bệ hạ, các cấp cao khác như Đoàn trưởng Ma pháp Kỵ sĩ đoàn mới biết được… người này là vị vua kế nhiệm của Vương quốc Halzion."
Khi nghe được điều này… tôi nhận ra mình vẫn còn cơ hội.
Cơ hội được ở bên Eric.
Tôi quyết định sau một thoáng suy nghĩ, bước ra trước mặt bọn họ.
Ngay khi tôi tạo ra tiếng bước chân, hai người không phải Jere-san nhìn tôi với tay đặt lên kiếm dắt bên hông.
Cho dù hai người kia nhìn tôi với thái độ thù địch, tôi cũng không sợ chút nào.
So với Eric mà tôi đã luôn ở bên, tôi không nghĩ rằng họ mạnh được như em ấy.
Ngược lại thì tôi không tỏ vẻ thù địch gì…tôi bước tới chỗ Jere-san, anh ấy không có vẻ gì dao động khiến tôi cảm thấy bị đe dọa.
Không có phản ứng gì… chứng tỏ anh ấy đã biết tôi trốn ở đó.
Tuy rằng vẻ mặt của anh ấy không hề thay đổi, nhưng… ánh mắt của anh ấy giống như đang hỏi tôi có chuyện gì.
Từ nhỏ tôi đã rất nhút nhát, không quen tiếp xúc với người lạ.
Bình thường tôi không thể nói được gì khi bị một người đáng sợ như vậy nhìn chằm chằm, cho dù vậy—vì để được ở bên Eric, tôi sẽ làm bất cứ điều gì.
"—Làm thế nào để tôi có thể gia nhập Ma pháp Kỵ sĩ đoàn?"