Ba người Nobita rời khỏi bầu trời Shinjuku, bay về hướng Đông Bắc.
Dưới lực đẩy mạnh mẽ từ động cơ phản lực, từng tòa cao ốc sừng sững như đại thụ lẫn hai tòa tháp đôi vươn lên cao ngất giữa không trung đều bị bỏ lại phía sau. Nhìn xuống dưới, Shinjuku Gyoen lẫn cả công viên trung tâm
rộng lớn đều giống như những bồn cây cảnh. Ở thế giới trong gương soi, xe điện không nhúc nhích, ô tô nằm yên tại chỗ, tất cả đều tĩnh lặng. Nhìn qua trông cứ như mô hình thị trấn thật tinh tế, chẳng qua là hai bên trái phải bị đảo ngược, lại còn làm bằng bê tông chân chính. Robot của Nobita cứ thế bay đi trong thế giới không người.
Đường trải nhựa đan xen ngang dọc trong thành phố, chia nhỏ mặt đất Tokyo thành từng khối bé xíu, mỗi khối lại có hàng loạt cao ốc, chung cư, đứng xếp hàng chen chúc giữa những con đường xe chạy chằng chịt như vết nứt. Sông ngòi tự nhiên uốn lượn len lỏi qua tấm lưới nhân tạo đó, phản chiếu sóng nước lấp loáng dưới ánh nắng mùa hè nóng bức, trong thế giới gương này, nước sông vẫn cứ tuôn chảy không ngừng.
Cảnh tượng kỳ lạ chưa bao giờ được thấy đó, hòa cùng cảm giác mạnh mẽ áp đảo tất cả của
robot, xem ra trái tim Shizuka đã hoàn toàn bị thâu tóm mất rồi.
“Robot to như vậy là do Doraemon mua về hả?”
“Không phải, nhặt được ở bắc cực.”
“Nhặt?”
Shizuka mở to cả hai mắt ra nhìn. “Không thành vấn đề gì chứ? Tùy tiện khởi động nó như thế.”
“Không sao đâu. Cũng chẳng có ai báo mất đồ.”
Bay qua thành phố Musashino, những dãy núi xanh um tươi tốt ập tới ngay trước mặt, có ánh sáng phản quang từ hồ nước hắt lên từ lưng chừng núi.
“Hồ đẹp quá!”
Mặt hồ hiện ra như một tấm gương nơi sườn núi, có lẽ nhờ những ngọn núi xung quanh chặn hết gió khiến mặt hồ phẳng lặng không một tia sóng gợn, chỉ có bóng dáng robot bay tới hòa với ánh mặt trời rực rỡ phản chiếu rõ nét.
“Bơi ở đây chắc chắn siêu thoải mái. Hạ xuống!”
Nobita ra lệnh bằng PSI Remote, Robot tự động điều chỉnh tư thế, từ từ đáp xuống ở ven hồ, tiếp đất bằng hai chân. Dòng khí phun ra từ động cơ thổi cành lá xung quanh đột nhiên đong đưa, mặt hồ cũng bị năng lượng tác động, vẽ ra từng hình vòng cung lan rộng.
Chờ đến khi động cơ tắt hẳn, robot mở phần giáp ngực ra, cả mặt hồ và khu rừng rậm xung quanh đều đã trở về tĩnh lặng, mặt hồ phản xạ ánh nắng như đang mời gọi đám Nobita.
Robot đưa tay phải tới gần khoang điều khiển.
“Đi nào!”
Ba người nhảy lên trên bàn tay, để cho robot đưa cả nhóm tới ven hồ. Robot trở về tư thế đứng thẳng rồi ngừng lại.
Gió thổi qua, lá cây rung động xào xạc.
“Tớ đi thay quần áo đã, chờ một chút nha.”
Shizuka ôm túi đồ bơi chạy ra phía sau gót chân robot. Doraemon thì lấy “Máy ảnh tạo mốt” từ trong túi ra.
“Chúng ta cũng thay quần áo đi Nobita!” Doraemon chĩa máy ảnh về phía Nobita và nhấn nút chụp, món đồ tương lai này là thứ mà cả đám vẫn thường hay sử dụng, ngay lập tức Nobita biến thành bộ dạng mặc quần bơi màu nước biển.
Shizuka đã thay xong đồ bơi, chạy ra từ phía sau gót chân robot. Cả ba người hô hoán gọi nhau rồi cùng chạy xuống hồ. Mặt hồ trong xanh dễ chịu, chạy đến nơi nước sâu ngang thắt lưng là Shizuka đã nóng lòng lao ngay xuống nước, Doraemon cũng bơi về phía trước, dùng cả hai tay hai chân quẫy đạp ào ào.
Chỉ có Nobita òng ọc òng ọc chìm xuống.
“Chậc, quên mang phao bơi mất rồi.”
Nobita vừa phun nước trở lại trên bờ, lúc nãy cứ như hợp nhất với robot, khiến cậu sinh ra ảo giác rằng không gì bản thân mình không làm nổi.
Shizuka và Doraemon dần dần bơi đi xa. Đương nhiên là thấy Shizuka chơi vui vẻ khiến cho Nobita cũng rất vui, nhưng chẳng hiểu sao nhìn thấy Doraemon bơi chung với Shizuka vui như vậy lại khiến cậu không nhịn được cảm thấy có chút bực bội.
“Sao cậu không bơi thế!”
“Biết rồi còn hỏi!”
Trừng mắt liếc nhìn Doraemon vừa mở miệng chế nhạo mình, Nobita trở về bên cạnh robot, chán nản nằm xuống bên chân robot, nhìn lên cơ thể khổng lồ của robot và bầu trời.
“Đúng rồi!”
Trong đầu Nobita chợt lóe sáng, lấy PSI Remote ra từ trong túi quần bơi, nắm trong tay, điều khiển robot duỗi tay ra, cậu nhảy lên trên bàn tay robot, trở về khoang điều khiển, rồi ra lệnh.
Robot nhảy vụt lên, lao xuống hồ bằng một tư thế tuyệt đẹp, sau đó dang rộng hai tay bắt đầu quạt nước, nổi lên theo kiểu bơi bướm, rồi lại bơi về phía trước bằng tư thế bơi tự do. Cánh tay Robot mỗi lần hạ xuống đều đẩy ra rất nhiều sóng nước, khiến nó lao rất nhanh về phía trước.
“Quả nhiên là thế”, Nobita nghĩ, tuy con robot này không có mấy thứ kiểu như thần kinh vận động, nhưng vẫn có thể thực hiện những động tác không thua kém gì vận động viên thể thao.
“Sao nào, tớ cũng bơi được đấy nhé!”
Nobita đứng trong khoang điều khiển vung vẩy hai cánh tay, động tác của Robot cũng chuyển thành tư thế bơi ngửa. Nobita có thể nhìn thấy Doraemon và Shizuka trên màn hình, cả hai đang giật mình nhìn robot bơi lại gần, rồi bị cơn sóng mà robot tạo ra cuốn trôi. Nhận ra bản thân đã hơi quá đà, Nobita cấp tốc ra lệnh cho robot ngừng lại.
“Ngừng lại ở đây, làm phao bơi!”
Robot nổi lên ngay chính giữa hồ, giống như một hòn đảo nhỏ.
Ba người bơi lội chơi đùa xung quanh robot tới hơn một tiếng đồng hồ, đến lúc chán rồi mới nằm trên giáp ngực robot mà phơi nắng. Dưới ánh nắng hè chiếu rọi, loại hợp kim thần bí làm nên lớp vỏ ngoài cho Robot không hề bị nóng rẫy lên như chảo chiên mà chỉ có cảm giác ấm áp thoải mái truyền tới da thịt, khiến cả ba ngủ từ lúc nào không biết.
Bốn bề chỉ có sự yên tĩnh.
“Ha ha ha, robot nằm như thế này giống con rái cá ấy nhỉ.”
Shizuka đang bơi vui vẻ, vừa dùng chân đạp nước nghiêng người lơ lửng trên mặt nước, vừa ngẩng đầu ngắm nhìn robot.
“Đặt tên cho nó là “bé rái cá” đi!”
“Nghe chẳng ổn tẹo nào” Nobita phản đối, “Cảm giác phải thật mạnh mẽ, Zenki hay gì gì đó chẳng hạn.”
“Zanda Claus thì sao?”
“Cái tên này nghe cực ngầu!”
“Đổi từ “Santa Claus” vì nó xuất hiện từ Bắc Cực đúng không.”
Vòng cực Bắc, một thiếu nữ cầm máy liên lạc trong tay, đi trên những tảng băng.
Gió tuyết mịt mù khiến bầu trời tăm tối, băng nổi va chạm đè ép lên nhau, khắp nơi đều nhấp nhô gồ ghề, lớp băng đứt gãy có đôi khi dựng thẳng đứng lên thật cao, nhưng ngoài cái đó ra thì mặt băng trải dài như vô hạn. Cảnh tượng quả thật đã vượt qua tâm trí con người, về mặt hình học.
Cánh tay và hai chân thiếu nữ đều lộ ra ngoài chứ không hề được che chắn, trên người chỉ mặc một bộ quần áo bó sát trông như áo tắm cùng một đôi giày, đây là trang bị phòng ngự tối thiểu để thực hiện di chuyển xuyên không gian nhiều lần. Mặt đối mặt với gió tuyết, tóc đỏ rối tung bay múa cuồng loạn trong gió bão, nhưng bất kể là da thịt hay tóc, hay đến cả những ngón tay thanh mảnh đang cầm máy liên lạc đều không hề có dấu hiệu bị tổn thương vì giá rét.
Không nói một lời, giống như đã từ bỏ ngôn ngữ từ khi được sinh ra, thiếu nữ chỉ đi tới một mình, ngược lại, chiếc máy liên lạc liên tục phát ra âm thanh điện tử tít tít đều nhịp. Thiếu nữ vừa lắng nghe những âm thanh đó với khuôn mặt vô cảm, vừa xác định phương hướng mà mình đang đi tới.
Tiếng gầm gừ của dã thú làm thiếu nữ dừng bước, một con gấu bắc cực trưởng thành hiện ra từ phía sau khối băng, lao đến gần thiếu nữ một cách hung hãn, móng vuốt sắc bén nơi chân trước vồ tới.
Mặt không biểu cảm, thiếu nữ nhìn chằm chằm vào con gấu, nâng tay phải không cầm máy liên lạc lên, ngón trỏ chỉ về phía trước, tóc dài bay múa trong gió như một nữ thần. Gấu bắc cực nhào tới, cơ thể to lớn dường như muốn che lấp hết cả người thiếu nữ.
Từ đầu ngón tay thiếu nữ phát ra ánh sáng, đánh trúng con gấu khổng lồ chỉ trong nháy mắt, con gấu đổ gục xuống trước mặt cô với nanh vuốt vẫn đang vươn ra, nó vẫn chưa chết vì thiếu nữ đã hạn chế lực tấn công.
Nhịp âm vang ra từ máy liên lạc đã thay đổi, nó đã bắt được tín hiệu mỏng manh.
Mục tiêu lại rơi vào im lặng lần nữa, có điều đã xác định được địa điểm.
Thả con gấu bắc cực đã ngất xỉu xuống, thiếu nữ nhảy lên ngược chiều gió tuyết.
“Xem ra cần phải trải qua vài lần dịch chuyển không gian quy mô cực nhỏ.”
Đến tận sau cùng khi rời khỏi Bắc Cực, thiếu nữ cũng không nói một câu nào, những thứ như ngôn ngữ và phát âm, vốn không cần thiết trong thế giới do thần sáng thế tạo ra.
Ở thế giới bên ngoài tấm gương, mama Nobi ở nhà một mình, lại có hơi bắt đầu nổi nóng. Tên của mama là Tamako, nóng tính từ nhỏ, thường bị lũ trẻ xung quanh chế giễu là “Thùng thuốc nổ Tamako”. Cho dù đã kết hôn với người có tích cách ôn hòa như ông Nobisuke và sinh hạ Nobita, tính cách cũng chẳng có gì gọi là thay đổi cả, hơn nữa lại còn luôn bị Nobita và Doraemon bày trò gây rối đến quay cuồng, khiến cho mama càng thêm dễ nổi giận. Biến hóa duy nhất là bị ảnh hưởng bởi cậu con trai yêu động vật nên hiện tại đã thấu hiểu được sự đáng yêu của động vật nhỏ.
Nói là nói vậy, nhưng động vật mà Nobita mang về nhà có quá nửa là cội nguồn rắc rối.
Nghe được âm thanh điện tử chói tai không ngừng vang lên, mama hoang mang bối rối chạy ra nhìn, hóa ra thủ phạm lại chính là quả cầu vốn tưởng rằng đã bị xử lý xong xuôi từ buổi sáng. Từ ngày hôm qua tới giờ, cái thứ này vẫn cứ luôn vừa kêu tít tít vừa lăn qua lăn lại khắp nơi trong nhà lẫn trong vườn, không cẩn thận vấp vào nó sẽ té ngã. Nó sẽ yên tĩnh lại sau khi bị chổi đập cho vài cái, nhưng chẳng được bao lâu sẽ lại tiếp tục kêu váng lên như mới được hồi sinh.
Sáng hôm nay Nobita và Doraemon đã dọn hết máy móc trong vườn đi rồi, mama dùng chổi chăm sóc cho cái quả cầu cứ kêu toáng lên tít tít ở trong sân một chút, rồi ném vào trong kho chứa đồ lặt vặt, sau đó quên khuấy đi luôn. Vừa mở cửa nhà kho, quả cầu đã nhảy ra ngay như một sinh vật sống.
“Sẽ làm phiền đến hàng xóm, mau yên tĩnh lại cho ta!”
Mama dốc hết toàn lực vung chổi lên, có thể nói rằng mama là người tràn đầy kinh nghiệm tâm đắc về việc “sửa chữa” máy móc, ví dụ như đối phó với chiếc ti vi mua từ khi kết hôn kia, chỉ cần mama vung tay chặt vào nó từ một góc độ tuyệt diệu, “pặc” một cái là giải quyết được mọi nguy cơ trục trặc, cứ như vậy chiếc ti vi già lão đó vẫn luôn phục vụ đến khi Nobita lớn lên.
Dùng chổi phang mạnh hai ba cái, rốt cuộc quả cầu cũng tắt tiếng, mama dùng cán chổi chọc chọc vào nó, xác nhận nó đúng là không còn phản ứng gì nữa mới thả lỏng người hít thở.
Mama thả quả cầu về lại nhà kho, cẩn thận khóa cửa.
“Doraemon thật là, không để người ta bớt lo lắng.”
Mama vỗ vỗ tay, quay đầu trở về tiếp tục làm việc nhà.
“Hây!”
Nobita vừa hô to vừa ra lệnh trong suy nghĩ.
Sau vài bước chạy lấy đà, Zanda Claus bật người lên khỏi mặt đất, quay hai vòng trên không trung rồi tiếp đất đẹp hoàn hảo, hai chân khép chặt lại, cơ thể vươn lên thẳng tắp, hai tay giơ lên cao hướng về phía trước. Nobita ở trong khoang điều khiển cũng đứng với tư thế y hêt, hai tay giơ lên cao như một vận động viên thể thao thứ thiệt.
Lúc này có thể nói Zanda Claus và Nobita là nhất thể đồng tâm.
“Nobita thật giỏi!.”
Shizuka vỗ tay khen ngợi làm Nobita sung sướng tít cả mắt. Cậu nắm chặt máy điều khiển, tưởng tượng động tác nhảy ép hai tay bên sườn, đây là động tác mà Nobita dở nhất trong môn thể dục, nhưng robot lại có thể thực hiện thoải mái không ngừng nghỉ. Khung cảnh trên màn hình không ngừng quay cuồng, lại không hề khiến Nobita cảm thấy choáng váng đầu một chút nào. Kể cả là người không có tí tẹo tài năng nào về vận động, chỉ cần có Zanda Claus bên cạnh, vẫn có thể nhảy được như vận động viên Olympic.
Bơi đã đời rồi, ba người Nobita lại quay về Shinjuku, chơi trong công viên trung tâm sẽ không phải lo lắng phá hủy ô tô với nhà cao ốc. Nobita thỏa mãn, lại vào ghế điều khiển, tựa lưng vào ghế. Dù cho bản thân không thể làm được những động tác kia, chỉ cần ngồi trong buồng điều khiển, nắm máy điều khiển như thế này, là có thể khiến Zanda Claus thực hiện các động tác đẳng cấp huy chương vàng. Cao ốc xung quanh đang nhìn xuống ba người Nobita, chắc chắn chúng sẽ vỗ tay reo hò cổ vũ nếu như có tay.
“Nhưng mà thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Bay rồi lại nhảy như thế này, mà không hề bị hoa mắt chóng mặt, cũng không bị văng ra nhỉ?”
Ngồi trên ghế lái phụ, Shizuka cất tiếng hỏi, Doraemon giơ cả hai tay lên.
“Đúng vậy, không cần biết robot hướng về phía nào, trường trọng lực trong này vẫn luôn duy trì một phương hướng cố định.”
“Trường trọng lực…? Cái này đã làm được rồi hả?”
“Ừm… khoa học của Trái Đất hiện tại thì không được. Thế kỷ 22 thì đã đưa một bộ phận vào vận dụng thực tế, nhưng vẫn còn chưa thể không chế trường trọng lực của một robot lớn như vậy.”
Nghe hai người phía sau trò chuyện, Nobita nhớ lại, trước kia, khi đến thăm cậu bạn Roppuru ở hành tinh Koya Koya xa xôi, Doraemon từng lấy ra một công cụ giao thông tương lai gọi là “Tàu Con Quay”. Không cần biết con tàu hình cầu đó lăn lộn quay cuồng ra sao trên sườn núi, khoang hành khách bên trong vẫn cứ luôn ổn định.
Nói cách khác, muốn duy trì trường trọng lực lớn hơn con tàu đó, lấy trình độ khoa học kỹ thuật của thế kỷ 22 cũng không làm nổi.
“Trái Đất không làm được, vậy con robot này từ đâu tới chứ? Từ tương lai xa hơn nữa sao?”
“Cũng có thể là từ hành tinh nào đó trong vũ trụ có khoa học kỹ thuật cực kỳ phát triển… gửi tới đây.”
“Để làm gì?”
“Tớ nói này, đừng bàn về những chuyện nhàm chán đó nữa.”
Nobita chen vào giữa cuộc trò chuyện của hai người, không biết từ khi nào mà Zanda Claus đã khoanh chân ngồi bệt xuống đất y hệt như Nobita trong khoang lái, bộ dáng không vui rõ ràng.
“Bỏ qua những chuyện đó đi, Shizuka có muốn điều khiển Zanda Claus không?”
“Được chứ?”
“Đơn giản, đơn giản! Chỉ cần cầm lấy cái này, rồi nghĩ trong lòng là chạy hay dừng là được.”
Shizuka đổi vị trí với Nobita, ngồi vào ghế lái chính, than thở trầm trồ một lần nữa trước sức mạnh đầy tính áp bách thể hiện ra trên màn hình chính. Cô bé dùng tay phải nắm lấy chiếc PSI Remote mà Nobita đưa tới, ấn nó lên ngực, nhắm mắt lại.
“Cử động!”
Zanda Claus xoay người đứng lên bằng mũi chân, sau đó ngừng lại với tư thế thiên nga vẫy cánh.
“Đây là cái gì?”
“Là ba lê đó. Tớ đã muốn thử nhảy như thế này xem sao từ lâu rồi.”
Nobita nhăn mặt, đúng là lãng phí cả một con robot khổng lồ thế này, quả thật cứ như gặp được Waka-sensei trong lễ hội mùa hè rồi lại cùng nhau đi nhảy vũ điệu Aizu Bandaisan vậy.
“Cái nút này để làm gì vậy?”
“À, cái đó không có tác dụng gì cả.”
“Vậy à?”
Chỉ vì một chút lòng hiếu kỳ bé nhỏ đến không đáng để nhắc tới.
Shizuka ấn một chiếc nút trên bàn điều khiển.
Đột nhiên Robot dừng vũ điệu ba lê, khôi phục tư thế đứng thẳng. Xuất hiện trên màn hình là hình ảnh đặc tả của tòa cao ốc phía trước, nơi trung tâm hiện ra một điểm sáng đỏ.
Một tràng âm thanh xa la vang lên trong khoang điều khiển, ánh đèn xung quanh ba người Nobita cũng thay đổi màu sắc. Trên một màn hình giám sát nhỏ trước mặt Shizuka, hiện ra một bộ phận cơ thể Zanda Claus, đó là vị trí rốn ngay phía dưới phần ngực mà cả nhóm đang ngồi, trang bị hình dáng như họng súng vươn ra từ trong cơ thể.
Màn hình chớp lên.
Ánh sáng chói mắt bắn ra từ nòng súng, tòa nhà bị đánh dấu phía trước trúng đòn, nổ tung.
“A a a!”
Cả ba ngừng cả hít thở.
Rất nhanh họng súng đã thu hồi lại vào trong Zanda Claus, còn tòa nhà kia sụp đổ trong làn khói đặc.
Nobita đã từng chứng kiến cảnh tượng này trên tivi rồi, đó là video tin tức tòa nhà Trung tâm thương mại thế giới ở New York bị tấn công. Giống y hệt như khi đó, dưới một đòn tấn công, cả tòa nhà sụp đổ như mất đi toàn bộ trụ chống. Tiếng nổ vang rền khắp Shinjuku, khói đặc đen kịt bốc lên cuồn cuộn như một cơn sóng tràn tới nơi nhóm Nobita đang đứng.
Shizuka lắc đầu hét lớn.
“Shizuka!”
“Tớ, tớ không biết! Sao lại thế này!”
“Không phải lỗi của Shizuka.”
“Bọn tớ cũng không biết mà!”
“Phải làm sao bây giờ!”
Nobita nắm lấy hai vai Shizuka, khuôn mặt cô bé trắng bệch, nước mắt tuôn trào, chiếc PSI Remote rời tay, rơi xuống đất, phát ra một âm thanh trong trẻo.
“Nơi này là Thế giới trong gương, thế giới thực bên ngoài không bị ảnh hưởng gì cả!”
“Nhưng mà, nhưng mà…”
Shizuka nằm gục lên bàn điều khiển, òa khóc nức nở.
Lúc này chính Nobita cũng không biết làm sao cho phải. Zanda Claus lẳng lặng đứng yên, cảnh tượng trong khoang điều khiển vẫn bình thường như trước, như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra. Chỉ có một tòa cao ốc đã biến mất khỏi màn hình.
Doraemon lẩm bẩm với bộ mặt dại ra đờ đẫn.
“Cứ tưởng rằng chỉ là món đồ chơi, không ngờ tới lại chế tạo ra một thứ quái vật thái quá đến thế này. Đây chắc chắn là một loại vũ khí hạng nặng.”
Những lời này khiến nội tâm Nobita đau đớn.
“Tòa nhà đó trống rỗng không có ai cả mà!”
“Nếu thứ này phát động tấn công ở thành phố thật…”
“Đừng nói nữa!” Shizuka bịt kín hai tai, hét lớn. “Đừng nói đến chuyện đáng sợ như vậy!”
Ba người Nobita để Zanda Claus lại công viên trung tâm Shinjuku, trở về thị trấn bằng chong chóng tre.
Tiến vào nhà mình qua cửa sổ đảo lộn trái phải, hạ xuống "Ao cá trong nhà", lúc này mặt trời đã ngả về tây, ánh chiều tà chiếu vào qua khung cửa sổ, kéo cái bóng của nhóm bạn trải ra thật dài. Ba đứa trẻ không khỏi cảm thấy những cái bóng này vẫn luôn đi theo mình, không buông không bỏ, không nói gì, nhưng vẫn không ngừng tố giác hành vi phạm tội của bản thân.
Nobita cùng Shizuka vẫn chưa nhúc nhích, Doraemon đã dẫn đầu tiến vào mặt nước.
Một ngày ở thế giới thực cũng sắp kết thúc.
Không khí trong căn phòng vắng bóng người cả một ngày trời có hơi chút lạnh lẽo rờn rợn, ánh hoàng hôn nhuộm cả phòng trong màu đỏ sậm, tiếng còi xe ô tô từ xa xa vọng tới.
Nobita và Shizuka cầm giày trên tay, trở lại bên này mà không nói một lời, ba đứa trẻ đứng lặng yên vây quanh ao cá.
“Bỏ đi Nobita.”
Doraemon phá vỡ sự tĩnh lặng, hoàng hôn nhuộm hồng khuôn mặt chú mèo.
“Tớ thật sự có dự cảm không lành, Zanda Claus hay là thế giới trong gương, đều sẽ chỉ là bí mật của ba người chúng ta. Tuyệt đối không được nói cho những người khác.”
“… Tớ thề.”
Shizuka vẫn luôn cúi đầu từ nãy tới giờ bỗng ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Doraemon, tay phải giơ lên.
“Tớ cũng thề.”
Nobita giơ tay phải lên, nói lí nhí bằng một âm thanh gần như chẳng thể nghe thấy nổi, tiếng nhỏ hơn Shizuka nhiều.
Doraemon nhắm mắt lại, rồi cũng giơ tay phải của mình lên, cùng nắm lấy tay của hai người kia.
Cái bóng ở thế giới bên này cũng kéo ra thật dài, chỉ thẳng vào ba người. Cái bóng không thể cắt rời, bóng của ba người cùng giơ tay lên, lặng yên trói buộc tâm linh chủ nhân chúng.
Đêm đã khuya, Nobita bò vào trong chăn, Doraemon thì bò vào tầng trên của tủ âm tường. Tấm tatami vẫn là chỗ để trải ao cá cho đến tận lúc hoàng hôn, lúc này đã được trải chăn nệm, Nobita nằm trong đó nhìn lên trên trần nhà.
Lấy chăn nệm ra khỏi ngăn tủ âm tường, phần không gian trống ra chính là giường của Doraemon. Chú mèo vẫn như mọi khi, nhảy lên nắm lấy thanh xà ngang của chiếc tủ, chân đạp vào thùng đựng đồ lặt vặt ở ngăn dưới, dùng sức một chút là bò lên được, để lại một câu “Ngủ ngon” rồi kéo cửa lại. Nobita thì đặt kính ở bên cạnh gối, rồi cũng nhắm mắt ngủ.
Kim trên chiếc đồng hồ treo tường đã qua 10 giờ.
Lúc này, Suneo và Jaian đang chờ Nobita ở bãi đất trống yên tĩnh.
Jaian ngồi khoanh chân trên ống cống xi măng, sa sầm mặt lẩm bẩm tự nói.
“Cái tên Nobita kia, sẽ mang robot thế nào tới nhỉ?”
Suneo ôm bộ điều khiển từ xa, để Miklos chờ lệnh. Đêm ở thị trấn tới sớm, nhà ở xung quanh gần như đều đã tắt đèn, mảnh đất trống khá tối. Mảnh trăng ló đầu ra từ trong đám mây chẳng thể đưa ánh trăng tới được nơi này, ánh sáng duy nhất đến từ một bóng đèn cũ kỹ trên ngọn đèn đường.
“Có thật là to như tòa cao ốc không nhỉ?”
“Không thể nào.” Suneo lớn tiếng trả lời. “Robot mà to như thế, cái nhà như nhà cậu ta làm sao mà chứa nổi.”
“Có khả năng để trong vườn.”
“Đầu tiên là người dong dài hay cằn nhằn như mẹ Nobita chắc chắn sẽ không đồng ý, tối đa là cất trong tủ âm tường, nên kích thước tương đương Jaian đã ghê gớm lắm rồi. Không thể là đối thủ của tớ được, đúng không.”
Suneo điều khiển Miklos bày ra một tư thế đầy dũng mãnh.
“Chậm quá đi mất!” Jaian nhảy xuống khỏi ống cống xi măng. “Mấy giờ rồi?”
“10 giờ…” Suneo nhìn vào chiếc đồng hồ Thụy Sĩ mà papa tặng cho. “Hả, 10 giờ rưỡi!”
“Cái thằng Nobita, trễ hẹn rồi.”
Khi Jaian hét lớn, có một bóng người đột nhiên xuất hiện dưới ánh đèn đường.
Trong khoảnh khắc, cả hai nín thở, rồi nhìn kỹ lại, chỉ thấy một thiếu nữ tóc đỏ đứng nơi đó.
Thiếu nữ mặc trên người một chiếc áo cộc tay kèm một chiếc váy ngắn với họa tiết kẻ ca rô, làn da trắng nõn và dung mạo trông như người nước ngoài. Mái tóc đỏ tươi rực rỡ xõa tung sau lưng, có lẽ vì cô không đeo kẹp tóc nên hơn nửa khuôn mặt bị che lấp sau mái tóc lòa xòa.
Cô bé không phải là trẻ con ở khu này.
Thiếu nữ đi tới mà không nói một lời, quần áo mặc trên người có vẻ không phù hợp một cách tinh tế kỳ lạ, gây cho người ta một cảm giác rất kỳ quái, phần ngực và vai đều bị căng chặt, xem ra là nhỏ hơn người một cỡ, quả thật cứ như là quần áo trộm của người khác để mặc vậy.
Thiếu nữ nhìn chằm chằm thẳng vào Suneo và Jaian, cả hai bị khí thế cô gái tỏa ra áp đảo, nói không ra lời.
“Tôi muốn hỏi một chút.”
Hoàn toàn tương phản với diện mạo bên ngoài, thật bất ngờ là thiếu nữ lại nói tiếng Nhật.
“Mọi người có nhìn thấy robot rất lớn ở gần đây không?”
“Hả, cậu cũng biết robot của tớ à?”
Suneo vui vẻ điều khiển Miklos thực hiện vài động tác.
“Đúng là nó rồi, Miklos của tớ. Chà chà, thực ra cũng không nổi tiếng đến thế đâu.”
“Không phải cái loại đồ chơi này, lớn hơn nhiều.” Thiếu nữ không thèm trả lời Suneo. “Còn lớn hơn nhà của mấy người nữa, robot khổng lồ to như tòa cao ốc.”
“Làm sao mà có được. Suy nghĩ bằng thường thức là biết.”
Có vẻ Suneo đã bị tổn thương, nhưng thiếu nữ vẫn lên tiếng mà không thèm để tâm tới lời khiêu khích của cậu ta.
“Chẳng phải mới nói xong vừa rồi hay sao, tôi đang robot khổng lồ như một tòa cao ốc.”
“Cái đó…”
“Mấy người có biết ai gọi là Nobita không?”
“Nó nói dối đấy! Vồn không hề có cái thứ robot nào như vậy!”
“Nhà của người gọi là Nobita ở đâu?”
“Sao lại cứ toàn là tên đó!?”
Bỗng nhiên Jaian bịt miệng Suneo lại, liếc mắt lườm một cái, Suneo lập tức hiểu ra rồi im lặng không nói nữa, cả hai đều cảm thấy thiếu nữ này khá quái đản.
“Bọn này không biết Nobita.”
“Không biết thì thôi.”
Thiếu nữ quay người bỏ đi dứt khoát, còn chẳng quay đầu lại nhìn cả hai dù chỉ là liếc mắt.
Tiếng bước chân xa dần, chỉ lát sau đã không còn nghe thấy nữa, Suneo mở miệng hỏi,
“Cô ta là thế quái nào vậy?”
“Thực ra thì cũng đáng yêu lắm.” Jaian nghiêng nghiêng đầu.
“Con gái mà lúc muộn giờ như thế này rồi còn lang thang bên ngoài, chắc chắn không phải gia đình đứng đắn gì, quá nửa là thiếu nữ bất lương rồi. Thật sự tớ muốn đi nhìn xem cha mẹ cô ta là người thế nào.”
“Đúng thế.”
Mà nói đi cũng phải nói lại, chính hai đứa nhóc này cũng đang lang thang ngoài đường trong đêm khuya.
Lúc về đến nhà, Jaian mẹ mắng cho một trận rồi đuổi ra khỏi cửa.
Jaian là ngoại hiệu cậu ta sử dụng giữa đám bạn cùng năm học, chứ tên thật là Gouda Takeshi, nhà mở tiệm tạp hóa, cả cha lẫn mẹ đều thô lỗ hào sảng, khiến hàng xóm xung quanh kính nể mà né ra xa. Cảnh tượng bà chủ nhà Gouda vừa hét lớn “Takeshi!” vừa táng cho thằng con trai một cái bạt tai nảy lửa khiến người ngoài nhìn vào thôi cũng thấy đau, đối tượng duy nhất khiến Jaian, trùm sò cầm đầu toàn bộ lũ trẻ trong thị trấn, phải sợ hãi, chính là mẹ của mình.
Suneo cũng kêu khóc hơn một giờ trước của vì không được vào nhà. Cha của Suneo là giám đốc Honekawa, thường xuyên lộ mặt trên truyền thông, ở trong căn biệt thự cao cấp lộng lẫy nổi bật nhất thị trấn, mà đứa con trai là là thằng nhóc lùn nhất lớp. Vấn đề này thực sự khiến lòng tự trọng của Suneo bị tổn thương, và thủ đoạn tuyệt nhất để gìn giữ lòng tự trọng đối với Suneo lại chính là khoe khoang những món đồ chơi cao cấp của mình trước mặt Nobita, Jaian và đám bạn cùng lứa tuổi. Suneo điều khiển Miklos còn cao hơn chính bản thân, không ngừng gõ cửa cầu xin mama tha thứ, bà Honekawa ở trong phòng trả lời như chém đinh chặt sắt rằng “Nhà này không có đứa con buổi tối đi ra ngoài chơi đêm”, khiến Suneo khóc càng to hơn nữa.
Nobita, Shizuka, Jaian, Suneo.
Bốn người luôn luôn ở bên nhau.
Không biết từ khi nào đã có thêm Doraemon.
Tuy đã có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng không có một ai nghĩ tới năm người sẽ lại có lúc tách rời.
“Chắc chắn ở gần đây.”
Thiếu nữ vừa đứng trên sườn núi nhìn xuống thị trấn, vừa trò chuyện với thiết bị liên lạc. Thị trấn nhỏ trước mắt đã chìm vào giấc ngủ say, mà ở nơi xa xa, những tòa cao ốc đắm chìm trong ánh đèn đô thị, giống như đang lơ lửng giữa không trung vậy.
“Dưới hướng dẫn của “não bộ”, lẽ ra tất cả các bộ phận đều đã đến được vùng Bắc Cực không người, nhưng hiện tại lại hoàn toàn mất tích.”
Âm thanh thiếu nữ cất lên không hề có một chút cảm tình nào, thế giới mà cô ở vốn không cần đến âm thanh của nhân loại, cô có được cổ họng và môi, theo đó là âm thanh và ngôn ngữ, tất cả đều vì ý muốn của vị thần.
“Đã bắt được phản hồi từ “não bộ”. Tuy đã xuất phát khẩn cấp nhưng tín hiệu liên lạc bị ngắt giữa chừng. Không thể định vị nguồn tín hiệu chỉ bằng lịch sử liên lạc. Tuy nhiên, đã tìm thấy manh mối, “bộ não” từng tiếp nhận được một cái tên của thiếu niên là Nobita. Trước mắt vẫn chưa biết tại sao “bộ não” được gửi tới Bắc Cực lại di chuyển đến đây, tạm thời sẽ tiến hành tìm kiếm tại khu vực này.”
Thiết bị liên lạc không phát ra âm thanh nào cả, đây chỉ là báo cáo hành động một chiều khi làm nhiệm vụ. Thiếu nữ lặng lẽ tiếp tục nói.
“Dưới bất kỳ tình huống nào, dù có tan xương nát thịt, cũng sẽ hoàn thành sứ mệnh… tổ quốc Mecatopia vạn tuế!”