Mới bước một bước qua bên kia cánh cửa, phong cảnh nằm ngoài sức tưởng tượng ập đến cùng với những cơn gió lạnh thấu xương, khiến Nobita phải hít hà.
“Đây là đâu? Bắc Cực?”
Bên kia cánh cửa là thế giới của băng tuyết vô tận. Cánh cửa thần kỳ là món bảo bối của tương lai, đưa người sử dụng nó đến nơi mà trong lòng họ mong muốn.
Nói là làm lạnh đầu, nhưng không cần phải đến cái nơi lạnh thế này chứ Doraemon.
Nobita lạnh đến run rẩy toàn thân, không ngừng xoa xoa hai tay vào nhau. Vội vàng hấp tấp chạy sang bên này mà chỉ mang mỗi vớ nên bây giờ hơi lạnh xông ngược lên từ dưới lòng bàn chân khiến Nobita đứng yên một chỗ cũng không nổi, vừa nhảy bần bật vừa nhìn xung quanh hét to.
“Doraemon!”
Nobita móc chiếc Chong chóng tre ra từ trong túi, đặt lên đầu rồi nhấn cái nút be bé đó xuống. Cánh quạt quay nhanh như một chiếc trực thăng điều khiển từ xa, chiếc Chong chóng tre chẳng khác gì đồ chơi lại khiến Nobita bay lên được. Đã quá quen với việc điều khiển Chong chóng tre, Nobita vừa bay lên vừa hét lớn gọi tên Doraemon.
Tuy có một tầng mây mỏng lơ lửng giữa không trung, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng lớp băng vĩnh cửu trải dài vô tận. Gió lạnh phả vào da thịt buốt nhói như dao cắt, dường như trong không khí dày đặc những vụn băng bé nhỏ, mỗi một tiếng kêu gọi thốt lên là cảm giác tận sâu trong cổ họng cũng như bị đông cứng lại.
“Mau ra đi, tớ sẽ không gây rắc rối vô cớ nữa đâu!”[note34859]
Nobita vẫn cứ bay mãi về phía trước. Doraemon tròn vo lại còn màu lam, lẽ ra phải rất nổi bật trong thế giới toàn là băng tuyết này mới đúng, cậu ấy mới đi còn chưa được bao lâu mà đã mất tăm bóng dáng.
Doraemon là robot dạng mèo đến từ thế kỷ 22 tương lai, nhưng cậu ta lại không có tai mèo. Tuy là cũng có râu đấy, nhưng nhìn từ góc độ nào trông cũng chẳng giống một chú mèo. Nghe nói trước kia cậu ta bị chuột gặm mất tai trong khi đang ngủ trưa, thành ra thân là robot mèo mà lại cực kỳ sợ chuột. Rồi một ngày nọ, Doraemon đột nhiên xuất hiện từ trong ngăn kéo bàn học của Nobita, sau đó bắt đầu ở nhờ trong nhà Nobita, chăm lo cho Nobita.
Doraemon cao 129cm, còn lùn hơn học sinh tiểu học lớp 3 như Nobita, vòng eo cũng 129cm, thân hình trông như con lật đật, nhưng nếu có ai dám cười cậu ta chân ngắn, Doraemon sẽ nổi giận đùng đùng. Cái tên Doraemon là ghép từ “Dora” trong lạc đường và “Emon” trong “cái gì đó emon”, tuy cổ lỗ nhưng không được phép đem ra trêu đùa giễu cợt. Trên bụng Doraemon là một chiếc túi không gian bốn chiều, có thể lấy ra từ trong đó đủ loại bảo bối tương lai.[note34860]
Lối ra “Cỗ máy thời gian” tình cờ kết nối vào ngăn kéo bàn học của Nobita, mà bản thân Nobita cũng từng ngồi lên Cỗ máy thời gian trông như một tấm thảm gắn thêm thiết bị điều khiển đó vài lần, Doraemon lái nó đến đây để thay đổi tương lai của Nobita.
Doraemon vốn là robot bảo mẫu nhà Nobi trong tương lai mua cho chắt của Nobita là Nobitu, có điều hoàn cảnh nhà Nobi trong tương lai cũng không được tươi sáng tốt đẹp cho lắm. Nobitu cho rằng đây là trách nhiệm của tổ tiên - chính là Nobita, nên phái Doraemon tới, hy vọng có thể giúp Nobita trở thành một người đàn ông thành đạt chân chính để thay đổi tương lai.
Mỗi khi Nobita bị hai đứa bạn cùng lớp Jaian và Suneo bắt nạt, hoặc là phạm phải sai lầm gì đó, Doraemon sẽ sử dụng công nghệ tương lai để giúp cậu. Nhưng dù sao Doraemon cũng là robot bảo mẫu chăm trẻ, không có chuyện bao che dung túng, đôi khi còn trách móc Nobita rất nghiêm khắc, có điều chính bản thân Doraemon lại thường hay phạm lỗi vì cái tật hấp tấp vội vàng.
Đã từng có một lần Doraemon quay trở lại tương lai, khi đó trong nội tâm Nobita giống như xuất hiện một lỗ trống, cả căn phòng chật chội trên tầng hai cũng biến thành trống rỗng. Căn phòng vốn chỉ thuộc về riêng mình Nobita, không biết từ lúc nào đã trở thành căn phòng của cả hai và sống cùng Doraemon trong đó đã trở thành một lẽ tất nhiên, đến khi Nobita nhận ra điều đó, Doraemon đã không còn nữa.[note37319]
Nhưng Doraemon đã quay trở lại bên Nobita như một điều kỳ diệu, tiếp tục cùng với Nobita, cùng papa và mama, sống ở nhà Nobi. Có đôi khi Nobita bỗng nhiên lại nghĩ tới, vào một ngày nào đó trong tương lai rồi cũng sẽ đến lúc Doraemon rời đi, nhưng ít nhất hiện tại hai đứa vẫn còn ở bên nhau, tuy cũng cãi nhau đấy, nhưng Doraemon vẫn sẽ ở ngay đây.
Không muốn Doraemon bỏ đi chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt thế này.
Bay được một lát rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Doraemon đâu cả. Ngay khi Nobita đang lo lắng không biết có phải mình nhìn sót và định bay vòng về, lại phát hiện có gì đó sáng lên trong góc khuất của một khối băng.
“Thấy rồi! Còn trốn vào đó mà giận dỗi nữa chứ.”
Thấp thoáng thấy cái đầu tròn vo làm Nobita nhẹ thở ra một hơi, cười hì hì lại gần. Để không bị phát hiện, cậu hạ xuống ở phía sau, rón ra rón rén tiếp cận rồi đột ngột ôm choàng lấy.
Nhưng chẳng ngờ lại ôm phải khoảng không, trái bóng màu lam lăn xuống vùng đất lạnh.
“Sao lại thế?”
Đó chẳng phải là Doraemon mà chỉ là một quả cầu, Nobita chạy đến nhặt nó lên, nhìn qua như làm bằng kim loại mà lại hơi hơi đàn hồi, nhìn kỹ thì bên trên còn có ba cái lỗ nhỏ, giống y như một trái bóng Bowling. Nobita chưa từng thấy thứ gì giống như thế cả.
Đột nhiên bên trong quả cầu phát ra ánh sáng nhấp nháy cùng với âm thanh điện tử bíp bíp vang vọng trong thế giới băng tuyết. Nobita hốt hoảng buông tay làm quả cầu rơi xuống đất, nhưng âm thanh tín hiệu của nó vẫn không hề dừng lại, âm thanh cứ vang lên không ngừng nghỉ, cứ như bị hút vào không gian vùng Bắc Cực.
Lúc này bỗng có âm thanh kỳ lạ vang lên từ phía trên đầu Nobita, đó là âm thanh mà cậu bé chưa từng nghe thấy bao giờ, cảm tưởng giống như khí cầu đang bị thổi căng lên, hoặc có một thứ gì đó chuẩn bị xuất hiện vậy. Nobita ngẩng đầu nhìn lên, vừa thấy trên không trung có hình dáng của vật gì đó từ từ xuất hiện như bị ép đẩy ra ngoài.
Vuông thành sắc cạnh rõ ràng, trông có vẻ cực kỳ rắn chắc kiên cố, lớp vỏ ngoài được sơn ba màu vàng, đỏ, trắng, nó là một thứ máy móc nào đó. Âm thanh nhỏ dần, giống như còi xe cứu thương hay xe cảnh sát cấp tốc đi ngang qua nay đã xa dần. Vật thể đã hoàn toàn hiện hình đó hơi hơi lung lay, rồi trong nháy mắt khi âm thanh kia biến mất hoàn toàn, nó cũng rơi xuống khỏi bầu trời cứ như thể đã mất đi điểm tựa.
Nobita hơi hơi khom người lại một chút, khối kim loại rơi vào vùng đất băng giá phát ra tiếng động lớn, mảnh băng bắn tung ra khắp bốn phía xung quanh. Nếu vừa rồi Nobita đứng ngay phía dưới nó, chắc chắn đã bị thương nặng.
Nơm nớp lo sợ, Nobita lại gần.
Vật thể lạ đó có dạng hình hộp, nhưng nhờ vào phần phía trước hơi hẹp về bề ngang hơn một chút nên vẫn phân biệt được đâu là trước và đâu là sau, phía bên trên của phần sau có một bộ phận kết cấu tương tự trục xe. Trông qua cũng giống mô hình ô tô, nhưng có vẻ là không thể di chuyển được.
“Đây là cái gì? To thế này, sao lại rơi từ trên trời xuống?”
Nobita hắt xì hơi một cái, cậu cảm thấy lạnh tới mức chẳng thể suy nghĩ nổi nữa.
“Mang về là được. Chắc là Doraemon sẽ nhận ra.”
Nobita bật công tắc Chong chóng tre, sau đó nắm lấy khối kim loại, có điều xem ra động cơ thế kỷ 22 cũng không đủ công suất để nâng cả vật thể to lớn đó lên theo, mà đôi bàn tay đã lạnh lẽo tê cứng của Nobita cũng không chịu làm theo đúng ý cậu nữa. cố gắng hết sức mới kéo được một bên thứ đó lên, cuối cùng đành phải dùng cách kéo lê nó để mang theo.
Nobita cảm thấy cánh tay mình như muốn gãy rời ra vì mệt mỏi khi phải kéo thứ đó trượt đi trên mặt băng, gặp phải sườn dốc dọc đường, công suất Chong chóng tre không đủ, thậm chí Nobita buộc phải tự mình chui xuống dưới đẩy lên, quá khó khăn khi chỉ có một người.
“Doraemon đã đi đâu rồi nhỉ? Sao lại có thứ này ở Bắc Cực? Nặng quá, không biết có gì bên trong nhỉ?” Nobita vừa đẩy vừa nghĩ, khó khăn lắm mới đẩy được khối kim loại lên đến đỉnh dốc đã lại xuất hiện rắc rối ngay tiếp sau, khối kim loại bắt đầu trượt xuống con dốc phía bên kia. Nobita cuống cuồng tóm lấy khối hình hộp đó những hoàn toàn không thể níu lại nổi, khối kim loại không ngừng tăng tốc.
Nobita nắm thật chặt vào khối kim loại, lướt cùng với nó qua mặt băng gập ghềnh xóc nảy, tốc độ ngày càng nhanh hơn, cho đến khi phía trước khối vuông xuất hiện Cánh cửa thần kỳ vẫn đang rộng mở.
Nobita hét toáng lên, may mắn thay khối kim loại lao xuyên qua chính giữa Cánh cửa thần kỳ vừa khéo trót lọt, húc vào tủ âm tường rồi dừng lại.
“Tiếng gì thế?”
Nobita đang ngã rạp trên sàn phòng thì nghe thấy tiếng mẹ vọng lên từ tầng dưới, bây giờ mà mẹ lên mắng thì siêu rắc rối.
“Không có gì đâu ạ!” Nobita hét to trả lời.
“Mà rốt cuộc thì đây là máy móc gì thế nhỉ?” Nobita đứng lên đi vòng vòng quanh khối kim loại. Đúng lúc này, âm thanh điện tử bíp bíp lại xuất hiện, khi cậu bé quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào mà quả bóng Bowling màu lam cũng đã vào trong phòng, tiếp tục nhấp nháy phát sáng.
Nobita lại nghe thấy âm thanh kỳ lạ ấy, cậu bò lên trên bàn học, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại thấy thêm một khối kim loại nữa đang chuẩn bị rơi vào trong vườn.
“Ối, đừng có làm ồn!”
Nobita lao ngay ra khỏi phòng, chạy xuống cầu thang, xỏ giày rồi đi ra vườn. Nhưng chuyện lại chẳng theo như mong muốn của cậu, khối kim loại rơi vào vườn, phát ra tiếng ồn ầm ĩ khi chạm đất khiến Nobita phải lấy tay che cả hai mắt, cũng còn may là không rơi vào nhà kho.
Khác với khối kim loại đầu tiên, hình dạng khối thứ hai này gần như hình trụ, vỏ ngoài hơi hơi hơi cong được sơn toàn một màu lam với những ký hiệu trông như là để chỉ dẫn trình tự hay phương hướng, giống như một loại linh kiện.
“Thì ra là thế!” Trong đầu Nobita chợt lóe sáng. “Đây là một phần của robot!”
Gắn phần thứ hai này lên phần trục xe ở khối thứ nhất sẽ hợp lại thành một chân robot, bộ phận trục xe chính là khớp xương cổ chân.
“Chắc chắn tất cả đều do Doraemon đã sắp đặt trước. Ngoài miệng thì miễn cưỡng chứ thật ra cậu ấy vẫn lo cho mình.” Nobita rất vui. Trước kia, có lần Nobita mạnh miệng nói khoác sẽ đi tìm ra khủng long vì chịu không nổi trò khoe khoang tự biên tự diễn của Suneo, tuy từ chối nhưng Doraemon vẫn giúp đỡ Nobita bằng cách cố tình để quên bảo bối tương lai ở ngoài hành lang.
“Chắc chắn bây giờ cậu ấy lại đang quan sát bằng cái “ánh mắt ấm áp” đó nữa rồi. Vốn không cần lo nghĩ nhiều vậy mà.”[note37320]
Lúc này Nobita nhìn thấy quả cầu trông như bóng Bowling ấy lăn vào vườn, có vẻ nó tự lăn từ tầng hai đến tận đây, "Hay thứ này có đặc tính tự động tới gần chỗ linh kiện xuất hiện?", Nobita vừa nghĩ vừa nhặt quả cầu lên, "Chắc chắn là thiết bị tập hợp linh kiện rồi."
“Được, bắt đầu lắp ráp ngay nào! Doraemon ơi!”
Vui vẻ phấn khích chạy về phòng, đang chuẩn bị lên tầng hai thì Nobita bị mẹ gọi lại.
“Nobita, vừa rồi là tiếng gì thế?”
Nobita đang định trả lời thì bỗng cảm nhận được một loại không khí kỳ quặc, cậu vừa quay đầu lại thì thấy quả cầu màu lam ngừng ngay bên ngoài cánh cửa còn chưa kịp đóng chặt, ba cái lỗ nho nhỏ quay hướng vào trong này.
Thật sự trông như kẻ nhìn trộm vậy.
“Không có gì đâu mẹ ạ, không có gì đâu, chắc là động đất đấy ạ?”
Nobita đối phó bằng vài câu qua loa, nhón chân chân nhẹ nhàng chạy lên tầng. Từ kích cỡ linh kiện mà xem, rất có thể sau khi lắp ráp hoàn thành, con robot sẽ to bằng cả tòa nhà thật.
Vẫn chẳng thấy Doraemon đâu khi Nobita chạy về phòng. “Vẫn còn ở Bắc Cực hay sao?”, Nobita không khỏi có chút nản lỏng, ngồi xuống đợi một lát lại cảm thấy bắt đầu nóng nảy. “Làm gì không biết, Doraemon… chắc là không bị lạc đường hay bị gấu Bắc Cực đuổi chạy khắp nơi đâu…”
Bỗng nhiên Cánh cửa thần kỳ mở tung ra, gió mạnh cuốn theo hoa tuyết thổi vào phòng. Doraemon xuất hiện trong bộ dạng đông lạnh sống dở chết dở, vấp vào bậc cửa khi bước vào phòng rồi ngã lăn ra đất, trượt về phía trước một đoạn trên tatami như một cục băng. Nobita vội vàng đóng cửa, lấy khăn lông từ trong tủ âm tường ra bọc Doraemon lại.
“Hắt xì!”
Doraemon đã được bọc kỹ trong chiếc khăn lông vẫn cứ hắt xì liên tục. Biết chảy nước mũi, biết run lên khi bị lạnh, thật sự Doraemon không giống một robot chút nào, có vẻ robot dạng mèo được chế tạo từ khoa học kỹ thuật của thế kỷ 22 cũng biết sợ lạnh. Mà có lẽ như vậy lại càng chứng tỏ sự cao siêu của kỹ thuật thế kỷ 22.
“Đã lạc đường lại còn bị gấu Bắc Cực đuổi nữa chứ, hết chịu nổi rồi!”
Doraemon sụt sịt nước mũi.
“Xin lỗi chuyện vừa nãy. Nhưng mà, thứ này do cậu làm phải không Doraemon?”
“Cái gì đây?”
“Cậu không biết à…”
“Cậu lại chưa được phép mà tự tiện mua thứ này từ cửa hàng tương lai nữa hả?!”
“Không phải mà! Vậy nó không phải của Doraemon hay sao?”
“Tớ không nhận ra thứ này.”
“Vậy thì rốt cuộc là ai…”
Đúng lúc này, âm thanh kỳ lạ lại vang lên tiếp, Nobita mở cửa sổ nhìn thoáng lên bầu trời, rồi ngay lập tức quay đầu sang kéo Doraemon.
“Lại có linh kiện tới!”
Hai người lao xuống cầu thang, chạy ra sân. Quả cầu màu xanh lam vừa nãy nhìn trộm Nobita ở bậc cửa vừa lóe sáng nhấp nháy vừa phát ra âm thanh điện tử. Một cây cột màu trắng lơ lửng trước mắt cả hai, rồi rơi ầm xuống đất, hình như làm cả nhà Nobi rung rinh.
“Nhìn mà xem, đây là bộ phận chân robot!”
Nobita đã xây dựng dự án lắp ráp robot trong đầu, con robot khổng lồ đang được hoàn thiện từng bước!
“Nobita!”
Giọng mẹ vang ra từ trong phòng, xem ra không thể để mấy thứ này trong vườn được.
“Mẹ phát hiện ra mất, mau nghĩ cách gì đi Doraemon.”
Doraemon vội vàng thò tay vào túi, lôi ra bảo bối tương lai.
“Găng tay lực sĩ!”
Phải kêu thật to tên dụng cụ trong khi lấy nó ra là một tật xấu của Doraemon, cả hai vội vàng đặt Chong chóng tre lên đầu rồi đeo găng tay vào.
Linh kiện được nhấc lên rất nhẹ nhàng, thậm chí khiến Nobita phải hoài nghi sự vất vả mình phải trải qua khi mang linh kiện đầu tiên từ Bắc Cực về. Tránh chạm mặt mama, cả hai nhấc khối linh kiện bay lên, trở lại phòng qua đường cửa sổ.
Sử dụng găng tay lực sĩ mà lắp rất dễ dàng, lắp phần linh kiện màu lam lên linh kiện đầu tiên, rồi đặt thêm cẳng chân màu trắng lên, thế là đã hoàn thành một cái chân cao tới gần trần nhà, oai phong lẫm liệt, hoành tráng như người máy trong phim hoạt hình vậy, khiến cho Nobita vô cùng phấn khích.
“Trả cho người ta đi thì hơn?”
Doraemon nhìn cái chấn đã lắp xong và nói.
“Trả cho ai chứ? Ông già Noel? Gấu Bắc Cực?”
“Hay là giao cho nơi thu nhận đồ thất lạc…”
“Thế phải nói thế nào? Nhặt được robot khổng lồ ở Bắc Cực? Tớ không chịu đâu! Nó là của tớ! Là Kami-sama tặng cho tớ!”
“Haiz chà chà…”
Doraemon khoanh tay lại, có vẻ cũng chẳng biết phải làm gì lúc này cho phải nữa.
“Nhưng to vậy thì để ở đâu bây giờ?”
“Để trong vườn được mà.”
“Không có chỗ phơi quần áo thì mẹ sẽ giận đấy.” Doraemon vẫn luôn rất thực tế. “Đúng rồi, dùng “Đèn pin thu nhỏ”…”
“Không được, phải để nó to thế này cơ! Cậu nói gì vậy hả!”
“Có lắp được xong mà để cái thứ như vậy đi lại trên phố sẽ gây phiền phức cho hàng xóm cho coi…”
“Đừng có nói hoài mấy chuyện mất hứng vậy chứ!”
Bị Doraemon dội nước lạnh không ngừng, trong đầu Nobita đột nhiên lóe lên suy nghĩ.
“Đúng rồi. Không phải ngày trước chúng ta từng đi vào thế giới trong gương hay sao. Thế giới giống hệt thế giới thực nhưng lại không hề có một người nào. Tới đó sẽ không làm phiền đến ai cả!”
“Thế giới trong gương ấy hả? Nhưng tấm gương ra vào chỉ có kích thước dài 40cm mỗi cạnh thôi, chúng ta thì qua đơn giản chứ robot làm sao chui lọt được.”
Nobita chán nản ngồi bệt xuống.
“Biết rồi, thôi vậy… Quả nhiên người như tớ không xứng có được robot khổng lồ mà.”
“... thật ra cũng không phải là không có cách.”
Doraemon lục lọi tìm kiếm trong túi một lát.
“Đây là “Dầu tiến vào thế giới nghịch đảo”, không cần đến gương mà chỉ cần bôi dầu này lên bất cứ mặt phẳng nào có khả năng phản xạ như gương là có thể tiến vào thế giới kia.”
“Dầu…?”
Doraemon rút tay ra khỏi túi, hút dính trên bàn tay tròn vo là một bình dầu nho nhỏ, vỏ ngoài bình vẽ hình ảnh đối xứng trên dưới. Doraemon ngửa đầu vừa nhìn chân robot vừa nghĩ.
“Tìm đâu ra mặt phẳng nào giống gương mà lại đủ lớn cho thứ này đi qua được nhỉ?”
Doraemon lại lục lọi tìm kiếm trong túi một lúc, lấy ra một thứ cuộn lại thành hình ống, trải ra trên tatami. Nobita biết đây là gì, “Hồ cá trong nhà” dùng để hưởng thụ thú vui câu cá ngay tại nhà. Mặt nước trong veo tĩnh lặng rộng lớn trải ra, kích thước thế này là vừa đủ.
Doraemon cẩn thật rót một giọt dầu từ trong bình ra, giọt dầu vừa tiếp xúc với mặt nước đã lan ra ngay lập tức, hình thành lớp màng mỏng bao phủ toàn bộ mặt nước, hình bóng hai người Nobita hiện ra trên đó như soi vào gương.
“Vậy là được. Nhìn vào trong mà xem.”
Doraemon nhúng đầu vào làn nước, rồi ngẩng đầu lên ngay và nói: “Không có vấn đề gì.” Trên mặt cậu ta không hề dính một giọt nước nào.
“Lại đây nào, đeo găng tay vào, cùng nhau làm.”
Hai người gắn chong chóng tre lên đầu, Nobita nắm lấy phần cẳng chân, Doraemon túm phần mũi chân, cùng nhau nâng cả khối linh kiện lên. Doraemon vào trong hồ trước, phần chân robot cực lớn cũng theo đó từ từ chìm hoàn toàn vào thế giới trong gương. Nobita đỡ phần chân robot cũng tiến vào mặt nước hồ cá, không hề cảm nhận được cái lạnh của nước, bắt đầu từ vớ rồi đến quần đùi, sau đó là áo sơ mi và đôi tay đeo găng đang đỡ chân robot đều chìm xuống xuyên qua mặt kính. Bề mặt tấm gương không ngừng tiếp cận tới gần mặt Nobita, vẫn chỉ phản chiếu hình ảnh khuôn mặt Nobita chứ hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng ở thế giới gương. Khi cằm, miệng, mũi, rồi cả phần đầu chìm qua mặt nước, Nobita không nhịn được nín thở lại.
“A!”
Vừa mở mắt ra Nobita đã phát hiện mình đang trồng chuối ngược. Mà không phải, tư thế bản thân Nobita không thay đổi, cả căn phòng đã lộn ngược lại. Nobita nhìn về phía dưới chân, có một thứ kỳ quặc sau lưng Doraemon đang đỡ phần mũi chân robot, nó là ống bóng đèn huỳnh quang. Đèn huỳnh quang vốn chỉ nhìn thấy mỗi tối khi nằm trong chăn ngước mặt lên trần nhà nay lại đang ở dưới chân Nobita.
“Đảo lộn trên dưới ấy mà, đổi hướng đi Nobita, câu dịch sang bên kia.”
Nhưng nắm bắt phương hướng lại chẳng phải chuyện dễ dàng, Nobita vặn vẹo uốn éo, rất nhiều lần còn suýt húc cả vào tường, cuối cùng mới điều chỉnh được đầu quay lên trần nhà. Mà tạm thời vẫn không rõ nổi rốt cuộc hướng “bên kia” mà Doraemon chỉ là bên nào.
Ngăn kéo bàn học không nằm bên phải nữa mà ở bên trái, giá sách cũng nằm ở hướng ngược lại, tên trên bìa những cuốn truyện tranh cũng bị đảo lộn như chữ soi qua gương. Nobita kinh ngạc đến suýt chút nữa làm rơi robot.
“Đảo ngược trên dưới rồi lại đảo cả trái phải?”
“Đừng quan tâm” Doraemon không để ý đến chút nào. “Không phải vấn đề to tát gì cả. Mau đưa ra bên ngoài đi.”
Doraemon bay ra ngoài cửa sổ, cửa sổ cũng bị đảo ngược, biến thành mở ra từ bên trái, hướng đặt Hồ cá trong nhà phía dưới cũng bị ngược lại. Từ từ đưa chân robot ra ngoài cửa sổ, bản thân Nobita cũng ra theo, lại một lần bàng hoàng ngơ ngẩn trước sự rộng lớn của thế giới trong gương. Trước mắt cậu lúc này là thị trấn đảo ngược hoàn toàn phương hướng trái phải so với bình thường.
Vườn cũng vậy, Nobita đáp xuống mặt đất sau khi đặt chân robot xuống trước nhà kho. Ánh sáng mặt trời ở thế giới này cũng nóng rực như phía bên kia, khiến mồ hôi Nobita đổ như mưa, nhưng cẩn thận chăm chú lắng nghe lại không thấy tiếng còi xe ô tô, không có tiếng mẹ gọi, không có gì cả, đây là một thế giới mới toanh hoàn toàn không có âm thanh của bất kỳ sinh vật nào.
Nobita đứng trong khoảng trỏng nho nhỏ giữa nhà và tường rào, nhìn lên không trung.
“Yên tĩnh quá… Thật sự không có một ai cả. Cả thế giới chỉ có cảnh vật thôi sao… Kỳ diệu thật đấy.”
Giống như mọi sinh vật đều đã bị hút vào hình ảnh phản xạ trong mặt gương, thế giới này đã bị thế giới phía bên kia vứt bỏ.
“Thế giới này lớn lắm không?”
“Vô hạn. Thế giới bên ngoài lớn thế nào thì bên này cũng lớn bấy nhiêu.”
“Cảm ơn. Đúng rồi, có thể lại có linh kiện được gửi đến.”
Dùng chong chóng tre quay về phòng, hồ cá bị đảo ngược trái phải lẳng lặng nằm trên tatami, Nobita suy nghĩ rồi cúi đầu chui vào trong nước.
“Đúng là vậy mà!”
Nhảy một cú quay lại thế giới gốc, giữ nguyên tư thế rồi tiếp đất bằng chân, chỉ cần quen rồi sẽ rất đơn giản.
Leo lên bàn học, nhìn ra ngoài, lại thấy ngay hai bên trái phải đảo ngược lần nữa, lúc này Nobita phát hiện ra ngay cả bóng cũng bị đảo ngược. Bây giờ mặt trời đã ngả về tây, một lớp sắc màu vàng khô phủ lên toàn thị trấn, một dải màu tím vắt ngang không trung, màn đêm đã sắp buông xuống.
Tiếng điện tử quả cầu phát ra truyền tới từ trong sân, cùng với âm thanh kỳ lạ đó là một bộ phận linh kiện máy móc hiện ra trong không trung. Linh kiện mới lại đến, rơi vào vườn phát ra tiếng “Rầm” cực lớn.
Doraemon nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Tối mất rồi, mai lại tính.”
Bữa tối ở gia đình Nobi luôn luôn chờ sau khi papa trở về từ công ty rồi mới bắt đầu, bốn người quây quần quanh bàn cùng nhau ăn.
Không biết từ khi nào, chỗ ngồi quanh bàn đã được ấn định, Nobita ngồi đối diện với mama, còn Doraemon ngồi trước papa. Chén có bốn chiếc, đũa cũng bốn đôi, Nobita, Doraemon, mama và papa ăn cùng nhau. Bàn tay tròn tròn của Doraemon sử dụng chén đũa lại rất linh hoạt.[note37321]
Đột nhiên có tiếng “Ruỳnh” rất lớn vang lên, làm đồ ăn trên bàn cũng hơi rung rung một chút.
Papa lúc này đã đổi trang phục công sở thành áo mặc ở nhà, nhìn quanh quẩn bốn phía xung quanh.
“Sao thế nhỉ, từ nãy tới giờ cứ hết “rầm” rồi lại “ruỳnh” không ngừng.”
“Hình như có cả động đất nhẹ nữa.”
Mama tỏ thái độ không thèm quan tâm chút nào, hình như đã quen với rung động thỉnh thoảng lại xuất hiện suốt ba giờ vừa rồi.
“Tâm chấn có vẻ gần đây lắm. Hay là dấu hiệu sắp có thiên tai gì đó? Để bố ra ngoài xem xem.”
“Bỏ đi mà bố ơi.” Doraemon cười hì hì ngăn ông Nobi lại.
“Bỏ qua đi mà, không việc gì, không có việc gì đâu bố.” Nobita cũng cười hì hì ngăn bố lại.
Tuy biểu hiện ra trên mặt papa là vẻ “không chấp nhận được”, những vẫn nói ”Thôi bỏ đi!” rồi tiếp tục ăn. Nobita và Doraemon thì nhìn nhau cười, dù sao cũng là cha mẹ của Nobita, tính cách cả gia đình qua loa cẩu thả giống hệt nhau.
“Con ăn xong rồi!”
“Con ăn xong rồi!”
Hai đứa nhóc thường ngày luôn luôn ăn xong trước cha mẹ rồi chạy ào lên tầng hai, hôm nay cứ chờ đợi đến khi cha mẹ ăn xong vẫn ngồi bên bàn, bởi vì mấy thứ trong vườn mà bị tình cờ phát hiện ra thì sẽ rắc rối.
“Để con giúp mẹ rửa chén.”
“Con cũng giúp.”
“Ai chà, hiếm có thật đó.”
“Đúng là thiên tai thật mà.” Papa vừa cười vừa châm lửa hút thuốc.[note37322]
Lại thêm một tiếng “ruỳnh” vang lên, nhưng cả bố và mẹ đều không hề thấy bất an gì nữa.
Nobita dậy rất sớm, nhanh tay nhanh chân rửa mặt rồi kéo rèm ra quan sát thành quả ngoài vườn. Nếu không còn sớm nữa sẽ bị mẹ phát hiện ra mất.
“Núi rác này là sao đây?!”
Quả nhiên, tiếng của mẹ vang tới từ trong vườn, Nobita và Doraemon ăn vội vàng bữa sáng mà mẹ đã chuẩn bị sẵn rồi lao vọt ra vườn.
Linh kiện Robot chất đống thành một ngọn núi cao bằng hai tầng nhà, càng lại gần càng thấy đồ sộ hùng vĩ.
“Tuyệt thật! Tất cả đều đủ rồi.”
“Mẹ đừng lo, tụi con dọn đi ngay đây ạ.”
Đẩy mama vào phòng ngồi, cả hai vui sướng gật gật đầu với nhau.
Đeo Chong chóng tre và Găng tay lực sĩ vào, hai người chia nhau vận chuyển linh kiện lên phòng trên tầng hai. Mặt trời đã lên cao, một ngày hè nóng bức lại bắt đầu, nhưng cả hai lại hoàn toàn không cảm thấy nóng. Hôm nay là chủ nhật, không cần phải lo lắng gì về vấn đề thời gian hết, Doraemon trải Hồ cá trong nhà lên tatami, Nobita khiêng linh kiện chui vào trong màn nước.
Trong thế giới đảo lộn hai bên trái phải, khoảng sân phía trước nhà kho vẫn là nơi rộng rãi nhất, linh kiện được chất đống ở đó. Đi tới đi lui giữa hai thế giới biết bao nhiêu lần, rồi cũng đến món linh kiện cuối cùng, xác nhận Nobita đã mang theo bộ phận sau cùng tiến vào thế giới trong gương, Doraemon cũng nhảy vào theo.
“Hả?”
Quả cầu màu lam cũng đi theo, Doraemon tóm lấy quả cầu đang nảy nảy tới gần như một sinh vật sống, ra lệnh, “Không được tự tiện vào đây! Có thể sẽ còn đồ gửi tới.”
Ném quả cầu vào lại trong màn nước, Doraemon vội vàng cuộn cả Hồ cá lên, cất vào túi. Làm thế thì quả cầu sẽ không thể tiến vào thế giới trong gương được nữa, tốt nhất là không để nó đến làm phiền trước khi lắp ráp robot hoàn thành.
Ở trong vườn, Nobita đã bắt đầu lắp ráp một chiếc chân khác bên cạnh chiếc chân làm xong hôm qua, kết nối bộ phận mắt cá chân chỉ cần nhấn mạnh một cái là các linh kiện kết nối với nhau chặt chẽ, còn đơn giản hơn cả làm mô hình bằng nhựa. Chẳng bao lâu sau hai chiếc chân đã hiện ra sừng sững, lại thêm bộ phận phần eo mà Doraemon mới đặt lên trên, ngay lập tức độ hùng vĩ của con robot đã hiện ra, mới thế thôi mà nó đã cao vượt cả tường rào, ngang ngửa tận tầng hai.
“Sang phải một chút, chút nữa… Được, là chỗ này!”
Hai người gọi nhau lắp đặt xong xuôi bộ phận cơ thể, mới xong đến đó thôi thân hình con robot đã cho người ta cảm giác cao lớn hùng vĩ. Hai cánh tay lắp ráp hoàn thiện trên mặt đất trước rồi mới đưa lên lắp vào phần bả vai. Nobita vuốt vuốt cánh tay nói: “Tuyệt thật! Không biết nó nâng được bao nhiêu tấn?”
“Thứ kim loại này tớ chưa gặp bao giờ, rốt cuộc là từ đâu tới chứ?”
“Ở thế kỷ 22 cũng không có hả?”
“Chắc là đến từ tương lai xa xôi hơn cơ. Mà quá trình lắp ráp đơn giản thế này chứng tỏ trình độ kỹ thuật rất ghê gớm vì có thể đưa vào sử dụng bất cứ lúc nào, trục trặc chỉ cần thay bộ phận lắp ráp, rất kinh tế. Thiết kế này cực kỳ hoàn thiện.”
“Đừng nói mãi những chuyện khó hiểu nữa, mau làm việc nào, cậu nâng bên kia đi Doraemon.”
Lắp đặt xong hai cánh tay, cuối cùng là phần đầu. Nobita đã cảm thấy tê dại cả người trước kích thước khổng lồ của con robot, ánh mặt trời buổi sáng chiều lên lồng ngực to rộng dày nặng của robot, phủ bóng tối dày bao trùm cả căn nhà Nobi.
“Hả, khoan đã… Điều khiển thế nào đây?”
Nobita dùng chong chóng tre bay lên, kiểm tra phần đầu robot, cảm thấy khó hiểu. Mở phần giáp bảo vệ đỉnh đầu ra, vị trí não bộ chỉ có một khoảng trống đường kính 30 centimet, xem ra là còn thiếu đi một bộ phận, những mọi thứ được gửi tới đều đã lắp vào cả rồi mà.
“Chỗ này để lắp máy tính nhỉ.”
“Hừm, không đưa tới.”
“Thế chẳng phải là không khởi động được à?”
“Ừm…”
Doraemon nhìn chằm chằm vào khoảng trống, suy nghĩ.
“Hết cách rồi, mua một cái từ thế kỷ 22 về vậy, để tớ đi xem có cửa hàng nào bán giảm giá không.”
“Sử dụng được chứ?”
“Trông có vẻ là điều khiển bằng mạch điện tử, chỉ cần kết nối vào được là ổn thôi. Để xem có đủ tiền hay không…”
Dù sao cũng đã vất vả mất công đến vậy rồi, Doraemon cũng muốn lái thử xem sao, ngya lập tức cậu ta trở lại phòng trên tầng hai, nhảy qua làn nước trở lai thế giới cũ trong tiếng gọi với “Đi nhanh về sớm nha” của Nobita, nhảy lên cỗ máy thời gian đặt trong ngăn kéo.
Nobita ở lại một mình trong thế giới gương, nhìn lên robot.
“To quá đi… thật sự như một tòa nhà…”
Gió nổi lên thổi cây lá trong sân xào xạc, lại chẳng nghe thấy tiếng chim kêu chim chíp, cũng hoàn toàn không nghe thấy tiếng của mẹ vẫn thường vang ra từ trong nhà. Trong thế giới gương hoàn toàn không có tiếng người, chỉ có mặt trời mọc lên lặn xuống, những chiếc lá cọ xát vào nhau bởi gió.
Robot khổng lồ đứng sừng sững giữa thế giới trống vắng.
Nó cao lớn đến mức cứ mãi ngước nhìn lên sẽ khiến người ta mỏi cổ, mà cũng chỉ nhìn rõ ràng được phần cổ chân, phần đầu bị che khuất sau cơ thể khổng lồ. Nobita chưa từng được quan sát robot ở góc độ như thế này khi xem phim hoạt hình, tự nhiên có cảm giác huyền bí rằng một mình mình độc chiếm cả robot.
Nobita chậm bước dạo vòng quanh robot. Đôi chân vững chãi của nó chống đỡ trọng lượng toàn thân, đôi bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, giống như đang chực chờ mệnh lệnh khởi động. Một lớp giáp bọc quanh phần cổ tay được thiết kế để không ảnh hưởng đến sự nhanh nhẹn và tính cơ động linh hoạt, cứ như một tấm khiên nhỏ, gây cho người ta một ấn tượng xốc vác đáng tin cậy. Gắn trên phần vai hình áo giáp là hai tấm cứng màu đỏ vươn thẳng lên không trung như hai chiếc cánh, có lẽ đó là tấm tản nhiệt hoặc dùng để hấp thu năng lượng gì đó. Phía sau hai bên mỗi tấm giáp vai còn có ba chiếc lỗ, nhìn qua giống như vòi phun phản lực hoặc ống phóng tên lửa.
“Đây là robot của mình!” Niềm vui sướng trào dâng từ tận đáy lòng, Nobita gõ gõ vào chân robot, hiện tại có dùng Găng tay lực sĩ cũng không thể xê dịch nổi nó mảy may. “Đây là robot của riêng mình, đang chờ mình khởi động!”
Thời gian thực tế cho chuyến đi của Doraemon tới tương lai chắc tầm vài chục phút, nhưng sử dụng Cỗ máy thời gian thì có thể trở lại thời điểm một phút ngay sau khi xuất phát, bộ não điện tử được mang về tuy có hơi đắt dù đã giảm giá, nhưng Nobita vẫn hoan nghênh nhiệt liệt hô to “Banzai!” Doraemon mở nắp trên đầu robot, cẩn thận đặt bộ não điện tử vào, cắm dây kết nối, đóng nắp lại, rồi cả hai đứa trẻ nắm tay nhau dúng Chong chóng tre bay lên không, lơ lửng đối diện ngay phía trước mặt robot.
Phần đầu Robot cử động.
Rồi từ chân đến cơ thể, từ cổ tay đến từng đầu ngón tay, tất cả đồng thời khởi động trong, đột loạt phát tiếng rền vang. Robot ngẩng đầu lên nhìn về phía hai đứa nhóc đang tay nắm tay. Nobita nắm thật chặt lấy tay Doraemon, hưng phấn kích động đến run rẩy toàn thân. Hai mắt Robot sáng lên, khiến người ta cảm thấy ánh sáng tượng trưng cho năng lượng đã chảy khắp toàn thân Robot.
“Thành công!”
“Ngầu quá!”
Cùng với âm thanh kim loại vang lên từng hồi, phần ngực Robot hoạt động, lớp giáp bao quanh phần ngực mở ra ngoài để lộ khoang điều khiển bên trong. Doraemon và Nobita đã hưng phấn đến hoa tay múa chân.
“Bộ não điện tử khởi động rồi. Robot đang chào đón mình vào điều khiển!” Nobita nghĩ vậy.
Hai người cùng tiến vào bên trong buồng điều khiển, ghế lái chính nằm ở chính giữa, hai bên trái phải phía sau có hai ghế lái phụ.
“Tớ điều khiển được chứ?”
Nobita nôn nóng muốn thử, ngồi vào ghế điều khiển. Dường như cảm ứng được sức nặng của người, cửa khoang ngực Robot tự động đóng lại, trước mắt Nobita xuất hiện một màn hình cực lớn hiển thị rõ nét mọi cảnh vật bên ngoài. Hiển thị trên màn hình không phải vị trí ngang ngực mà là tầm nhìn cao hơn từ mắt, cảm giác hoàn toàn khác với khi bay trên không bằng chong chóng tre. Giống như khoang điều khiển của một chiếc máy bay, phía trước ghế lái chính là một loạt cần điều khiển xếp thành hàng, các loại nút bấm nút vặn còn bao vây lấy Nobita, những dụng cụ phát ánh sáng rực rỡ phía trước cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Nobita nhìn bốn phía xung quanh, vô số dụng cụ gắn đầy vách tường, đèn đỏ đèn lam nhấp
nháy tỏa sáng, nhưng lại hoàn toàn không thấy bất kỳ một con số hay con chữ nào cả, xem ra tất cả thao tác điều khiển đều sử dụng đám nút, dụng cụ và màn hình trước mắt.
“Tuyệt thật, hoàn toàn không hiểu phải điều khiển kiểu gì luôn.”
“Thì cứ thử đại xem sao đi.” Doraemon phát biểu với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Nobita nhìn nhìn phía trước mặt, nắm lấy cần điều khiển gần mình nhất, đẩy mạnh về phía trước, giống như kiểu điều khiển máy bay cất cánh trong phim hoạt hình vậy.
Cảnh tượng trên màn hình trước mặt di chuyển.
Nobita nắm chặt lấy cần điều khiển mà hét lên. Hình ảnh trên màn hình loạng choạng, rồi rất nhanh một tiếng “Ầm” vang lên từ phía dưới mặt đất. Nobita quay đầu lại, trợn tròn đôi mắt nhìn về phía Doraemon. Hình ảnh trên màn hình lại ngả nghiêng loạng choạng thêm lần nữa - rồi lại thêm một tiếng “Ầm”.
“Cử động rồi!” Nobita hét lên, “Doraemon, đi rồi.”
Nobita rướn cả người về phía trước, nhìn chằm chằm vào màn hình, tay phải siết chặt lấy cần điều khiển. Robot bắt đầu đi lại trong vườn, ngay khi Nobita rướn người lên, Robot cũng theo đó khom lưng nhìn về phía dưới chân mình. Hình ảnh trên màn hình cũng chuyển hướng xuống phía dưới, chiếu lên đó là phần chân và hông rắn chắc của Robot. Cảm giác đè nén khi nhìn xuống từ độ cao hai tầng nhà đương nhiên sẽ không như bình thường, mỗi một bước chân đạp ra là một tiếng rền vang sảng khoái vang lên từ mặt đất. Cảm giác giống như chính bản thân mình có cơ thể nặng đến hàng trăm tấn này vậy, khiến Nobita không nhịn được cảm thấy nhiệt tình hừng hực:
“Nhìn này! Là tớ đang điều khiển, tớ làm Robot khổng lồ cử động!”
Nóc nhà kho bỗng nhiên xuất hiện trên màn hình, cùng với bàn chân Robot đang nâng cao lên, “Oái, dừng lại mau, mau dừng lại!”
Nobita vừa mới hoan hô ầm ĩ một giây vừa rồi, giờ đã hoảng loạn nhìn về phía trước, không biết phải làm sao để Robot chuyển hướng.
“Quay lại, quay ngược chiều kim đồng hồ!”
Cảnh vật trên màn hình biến hóa nhanh chóng, nhà kho biến mất khỏi tầm nhìn, Robot xoay qua phía tường rào, chuyển hướng ra đường xe chạy. Sau một tiếng ầm vang ngắn ngủi, chân phải Robot bước qua hàng rào mà không giẫm phải thứ gì, kiên quyết đạp lên mặt đất.
“Quá tuyệt vời!”
Sau đó chân trái cũng vượt qua tường rào, Robot bây giờ đã đứng ngoài đường, màn hình cũng dịch chuyển theo hướng Nobita ngoái đầu lại nhìn, chiếu ra căn nhà của gia đình Nobi.
“Phòng mình nhỏ xíu quá đi mất! Robot to thật, nóc nhà cũng chỉ cao đến vai!”, Nobita lại nghĩ thầm “Robot của mình thật là to!”
Cậu quay đầu lại, nhìn về phía con đường xe chạy thẳng tắp ngay trước mắt, quãng đường đã trải qua vô số lần mỗi khi đi học nay lại có cảm giác đầy mới mẻ khi nhìn bằng độ cao từ mắt Robot, cột điện cũng thế mà nhà mình cũng vậy, tất cả đều nằm dưới mình hết.
“Tiến lên!”
Nobita lại nắm chặt cần điều khiển, ra lệnh, Robot đột nhiên bắt đầu chạy. Nobita say mê nhìn vào màn hình.
“Có khi tớ lại là thiên tài ấy chứ.”
Doraemon bật cười phụt một tiếng, vươn tay để lộ máy móc đã giấu đi.
“Xin lỗi xin lỗi. Thật ra là tớ dùng cái “PSI Remote” này để điều khiển đấy.”
“Hả!?”
“Bộ điều khiển bằng suy nghĩ mới mua về đấy! Chỉ cần nắm nó trong tay là có thể điều khiển Robot tùy ý.”
“Không phải tớ điều khiển à.”
Nobita thất vọng tràn trề đến rũ cả vai xuống, Robot cũng dừng lại giữa đường, làm động tác y hệt.
Doraemon đưa bộ điều khiển sang cho Nobita, thứ đó trông như một quả tạ chỉ nhỏ vừa bằng lòng bàn tay. Chỉ cần nắm nhẹ lấy, bộ điều khiển rung rung lên bắt đầu đọc suy nghĩ của Nobita. rung rung đem khống chế khí đưa qua. Vừa lúc bàn tay lớn nhỏ khống chế khí trình tạ tay trạng. Xét từ chuyện cả Doraemon cũng có thể sử dụng, bộ điều khiển cũng không chỉ đơn giản là đọc sóng não sinh vật mà vận dụng một phương pháp nào đó phức tạp hơn nhiều để nhận biết suy nghĩ của kẻ điều khiển.
“Đừng có thất vọng vậy mà, cậu cũng dùng được dễ lắm.”
“Thế thì buồng điều khiển này để làm gì.”
“Điều khiển bằng suy nghĩ thế này thì chỉ để trang trí thôi.”
“Khó khăn lắm mới có được khoang điều khiển ngầu vậy mà…”
“Nhưng vẫn tận hưởng được niềm vui điều khiển Robot còn gì? Ở “Thế giới trong gương” này thì cậu có đụng vào đâu cũng chẳng gây phiền phức gì tới thế giới thật hết, chỉ cần tập luyện một chút thôi là làm được những động tác y như trong phim luôn.”
Nobita nhìn PSI Remote trong tay, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn vào màn hình và bốn phía xung quanh, ghế điều khiển có ba chiếc, vẫn còn chỗ cho một người nữa.
Nobita gật gật đầu, “Cho Shizuka tới xem đi!”
Trở lại thế giới gốc, Nobita vội vàng đi giày vào rồi lao ngay ra khỏi cửa.
Thế giới phía bên này không có Robot. “Robot khổng lồ vừa mới nãy còn đứng ở đó,” Nobita liếc mắt nhìn đường phố trống trải, bắt đầu chạy cùng với nụ cười thật tươi vui, gấp gáp không thể chờ nổi muốn kể cho Shizuka nghe chuyện về thế giới trong gương soi.
Đúng lúc này có tiếng ù ù trầm trầm từ phía sau lưng Nobita truyền tới, cậu quay đầu lại, thấy ngay con Robot mà hôm qua Suneo đưa ra bãi đất trống! Với cánh quạt lắp thêm trên lưng, nó đang bay tới đây.
“Cải tạo khi nào vậy?”. Nobita ngơ ngác nhìn robot càng ngày càng bay lại gần, ngay khi phát hiện ra nó bay về phía mình, cậu bé vội vàng xoay người chạy trốn, nhưng hoàn toàn không thể thoát khỏi kẻ truy đuổi kia, dù sao Nobita vẫn luôn đội sổ môn thể dục. Rất nhanh, Nobita bị robot đánh ngã từ sau lưng, rồi lại nhanh chóng bò dậy định chạy trốn ra bãi đất trống, nhưng con robot đang bay vòng vòng trên đầu lập tức đuổi theo, lại đẩy ngã cậu thêm lần nữa.
Nobita ngã sấp trên mặt đất, kính cũng văng đi mất, cánh quạt trên người con robot của Suneo bắt đầu giảm tốc độ, khiến nó từ từ hạ xuống, cuối cùng đáp xuống trên mông của Nobita.
“Thế nào? Lợi hại chứ?!”
“Anh họ cậu đúng là thiên tài thật đấy!”
Cằm Nobita bị trầy khi té ngã, cậu nằm trên mặt đất, đeo kính vào, nhìn thấy Suneo cùng với Jaian vừa cười hì hì vừa đi lại đây. Trên tay Suneo còn cầm bộ điều khiển từ xa.
“Mau lôi nó ra đi!”
“Ra đi, Miklos.”
Suneo vênh váo tự đắc thao túng bộ điều khiển từ xa. Cánh quạt trên người Robot tự động gấp lại, thu vào trong lưng, sau đó rời khỏi người Nobita.
“Cái thứ đồ chơi này có gì đặc biệt đâu! Cũng là điều khiển từ xa!”
Nobita nhảy dựng lên hét lớn, “Tớ đã làm xong robot khổng lồ to như tòa nhà!”
“Lại khoác lác nữa rồi, Kể cả Doraemon…”
“Nobita, lại nói lung tung nữa là tớ đấm cậu đấy.”
“Tớ không nói khoác!”
“Thế thì lấy ra đây xem nào. Quyết đấu với Miklos của tớ đi.”
“Được! Chỉ cần đập một cái…”
Nobita đang định khoe ra lại bỗng nhiên nhớ tới mình dự định mời Shizuka trước đã.
“À… giờ thì tớ đang bận chút đã. Chờ đến tối được không vậy.”
“Ha, tớ biết ngay.” Suneo lại lộ vẻ tươi cười “đã biết trước rồi mà”. “Được, chờ cậu lúc 10 giờ tối nay ở bãi đất trống.”
“Được, quyết định vậy đi.”
Nobita cũng lộ ra nụ cười “biết ngay mà” y hệt. Suneo vừa cười vừa nói “Đừng có chạy trốn đấy!”, rồi quay người nghênh ngang rời đi cùng với Jaian.
“Cậu cũng thế.”
Chờ đến cả hai khuất sau góc tường, Nobita lại chạy về phía nhà Shizuka.
Chạy từ đầu này đến đầu bên kia khu mà Nobita sống phải mất tầm 30 phút, nhà cô bạn Shizuka cùng lớp là một kiến trúc kiểu Tây, trông rất độc đáo và nổi bật so với những căn nhà xung quanh. Cha của Shizuka là một người đàn ông ôn hòa trầm tĩnh, thích thổi sáo.
Trước kia Nobita đã từng dùng Cỗ máy thời gian xác nhận rằng trong tương lai Shizuka sẽ kết hôn với mình. Tuy mỗi lần nghĩ đến chuyện đó đều khiến Nobita cảm thấy rất thẹn thùng, nhưng ngày thường lại chẳng thèm để ý quan tâm đến lắm, chỉ đối đãi với Shizuka như một người bạn bình thường. Nobita thích nhất là Shizuka lúc nào cũng buộc tóc thành hai bím hai bên. Nhưng chính như cái kiểu cột tóc đó đã cảnh báo trước, ngoài dự đoán của tất cả mọi người, tính cách chân thực của Shizuka lại là một cô nàng Tomboy, đến khi tức giận sẽ không ngần ngại gọi người khác là “mày”. Shizuka thường chơi chung với đám Nobita nhiều hơn là đám con gái cùng tuổi, cũng không thèm giả tạo trước Jaian hay Suneo, có thể nói là tâm đầu ý hợp.
Nobita ấn vang chuông cửa nhà Shizuka, chỉ chốc lát sau Shizuka đã xuất hiện nơi ngưỡng cửa, mặc váy liền áo, trên tay còn cầm theo túi đồ đi bơi.
“Tớ đang định đi bơi…”
“Để tớ đưa cậu đi chỗ khác vui hơn. Tớ làm xong robot rồi!”
“Robot gì cơ?”
Xem ra cô bé đã quên mất rồi, bé gái chính là vậy mà. Nobita kéo tay Shizuka chạy về phía nhà mình.
“Đã nói từ ngày hôm qua rồi còn gì, robot to như tòa nhà ấy! Điều khiển còn dễ hơn cả dùng bộ điều khiển từ xa nữa!”
Nobita thuyết minh nhiệt tình suốt cả quãng đường đi cuối cùng cũng khiến Shizuka có hứng thú, Nobita về đến nhà, đưa Shizuka lên lầu hai, không quên mang cả giày theo. Hình như mama đi mua đồ rồi thì phải, nên không cần hạ giọng nhỏ tiếng khi nói chuyện với Shizuka.
Hồ cá trong nhà đang trải ra trên sàn phòng Nobita, cậu cầm theo giày, ngồi xuống bên cạnh hồ cá, nhúng chân xuống ao. Nobita cười nhìn biểu hiện giật mình của Shizuka, vừa vẫy tay vừa lặn xuống.
Shizuka cúi đầu vào ao cá theo Nobita, tròn xoe mắt khi phát hiện ra chính mình lại nổi lên phía bên kia mặt nước, Nobita đã chui qua từ trước, nắm lấy tay Shizuka kéo sang.
“Sao nào? Còn có cả thế giới như vậy nữa nhé.”
“Tuyệt thật đấy, trái phải đều đảo ngược hết cả.”
Nobita kéo Shizuka chạy xuống cầu thang, đi giày vào rồi bước ra bên ngoài, robot khổng lồ đang đón bọn họ ở ngay ngưỡng cửa.
“Hì, chào mừng.”
Doraemon điều khiển phần giáp ngực robot mở ra, vẫy vẫy tay với hai người, trong tiếng động cơ rền vang, cong thân dưới, hạ xuống, vươn tay về phía hai người Nobita. Shizuka nhìn thấy robot bỗng nhiên cử động, còn tưởng rằng nó sẽ ngã về phía bên này, hoảng sợ lùi lại một bước.
“Không sao đâu, nó cần phải có chúng ta điều khiển mới cử động được. Lên nào, ngồi vào đi.”
Nobita nhảy lên bàn tay robot, vươn tay về phía Shizuka, cô bé cũng nở nụ cười, nắm lấy tay Nobita, cùng bước lên lòng bàn tay như một bông hoa súng của robot.
Robot lại cử động, giữ lòng bàn tay nằm ngang, trở về tư thế đứng thẳng, sau đó đưa tay về chỗ khoang điều khiển. Sau khi hai người Nobita nhảy vào, cửa khoang từ từ đóng lại, bên trong khoang điều khiển sáng lên, khiến cho người ta cảm thấy bản thân mình như đang đứng giữa không gian vũ trụ.
Nobita để cho Shizuka ngồi vào ghế điều khiển phụ, nhận PSI Remote từ Doraemon rồi ngồi lên ghế lái chính, nhìn thế giới rộng lớn đang hiện ra trên màn hình, nghĩ thầm trong lòng, “Đi tới!”
Robot bắt đầu bước đi, tiến về phía trước.
Tiếng hoan hô từ Shizuka càng làm Nobita thêm hưng phấn, tiếp tục ra lệnh. Tiến lên! Tiến lên! Vượt qua thị trấn! Vượt qua khu phố buôn bán! Tiếp tục tiến lên!
“Sao nào?”
“Quá tuyệt vời!” Hai mắt Shizuka rực sáng lên.
Robot bắt đầu chạy nước rút, bất kể là con đường lớn ở khu phố buôn bán hay là trước cửa nhà ga đều không có một bóng người. Cửa hàng vẫn y hệt như hôm thứ bảy, lúc Nobita tạo ra thế giới trong gương, cửa cuốn đang mở ra, hàng hóa sắp đặt ngay ngắn chỉnh tề trên quầy. Thời gian cũng ngừng lại. Xe bus vốn đang chờ đèn xanh đèn đỏ, giờ ngừng lại lặng yên nơi giao lộ, những chiếc ô tô vốn đang lao nhanh trên đường cũng ngừng lại trong nháy mắt khi thế giới hình thành, nằm yên trên con đường đã đảo ngược hai bề trái phải.
Robot vừa tránh né những chiếc xe một cách linh hoạt, vừa chạy nhanh như bay. Mỗi lần bước chân robot đạp lên mặt đất lại phát ra âm thanh ầm vang tựa như tiếng trống, khiến Nobita không nhịn được giơ nắm tay đang giữ bộ điều khiển lên cao quá đầu mà múa may kịch liệt, cứ như đang cổ vũ cho robot vậy.
“Nobita, thử bay lên xem sao đi.”
“Bay á?”
“Lúc lắp ráp cậu không phát hiện ra hả? Dưới lòng bàn chân nó được trang bị động cơ phản lực hiệu suất siêu cao, con robot này bay được.”
“Thử xem sao!”
Nobita dùng hết sức lực toàn thân, nắm chặt lấy PSI Remote, nghĩ.
“Bay lên!”
Ầm!
Robot đột ngột gia tốc.
Tuy khoang điều khiển khôi phục trở về trạng thái song song cực nhanh, nhưng vẫn có thể thấy hình ảnh bên ngoài chiếu lên màn hình đã biến thành góc nghiêng. Robot dang rộng hai tay, từ trên con đường trải nhựa nhảy vọt tới dãy nhà cao tầng nơi xa.
“Bay lên rồi!” Doraemon hô lớn.
“Bay lên!” Nobita cũng hô lên. “Robot của tớ bay lên rồi!”
Nhà ga dưới chân đã cách xa, trên màn hình lúc này là không trung rộng mở xanh thăm thẳm. Robot đang bay lượn, giống như trong phim hoạt hình, bay trên bầu trời xanh.
“Shizuka, cậu muốn đi đâu nào?”
“Đi chỗ nào bơi được ấy!”
“Được, để đó cho tớ!”