Trans:DuongUyen
Edit :Ajk
Mọi chi tiết góp ý vui lòng ib page Asia Group của chúng mình.Links ở phần chú thích.
===========================================================-
Chương 14: Quý Tử Ngu Ngốc
Tôi đuổi theo Zelphy-san khi chị ấy tới guild sớm
vào buổi sáng và chúng tôi đi đến quán cà phê. Zelphy-san từ chối
đi với tôi vì lý do chị ấy rất bận nhưng tôi nói tôi muốn nói chuyện với Zelphy-san dù bất cứ giá nào và cuối cùng chị ấy cũng đồng ý. Tôi bắt đầu cuộc nói chuyện, vừa nói vừa ăn bánh ngọt.
「 Zelphy-san, em có một yêu cầu về thứ khác. Em muốn gặp lãnh chúa của Dalien,
vì vậy, em nhờ chị chuyển lời đến ông ấy giúp em được không?」
Zelphy-san đang uống đồ uống thì gần muốn phụt hết cả ra khi nghe yêu cầu bất thình lình từ tôi. Nhưng, chị ấy lau miệng và nhìn tôi…
「 Chị không hiểu nhóc đang nói gì, lúc này chị đang bận, nên chị đi trước nhé.」
Zelphy-san đứng dậy và đi đến chỗ cửa ra vào để đi mất, tôi vẫn tiếp tục câu nói của mình
「 Em có cách để cứu Aria-san. Và, hãy nói với lãnh chúa, em có cách để giải quyết rắc rối ổng đang gặp phải.」
Zelphy-san sững người trước câu tôi nói. Sau đó, chị ấy quay lại tôi và lộ ra cơn giận. Tôi bắt đầu vã mồ hôi lạnh, nhưng Đệ Tam khuyến khích tôi
『 Lyle, đừng sợ. Dù thế nào cô ấy sẽ không tấn công con trong chỗ như thế này đâu. Hãy nghĩ là
con đang dần trở thành một sự tồn tại mà Zelphy không thể ngó lơ dù cô ấy đang hù dọa con tới thế này. Giờ thì mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi mà, hãy tận hưởng nó đi.』
Novem đang ở sau tôi đưa tay cầm lấy cây trượng, nhưng tôi cản cô ấy lại. Zelphy-san rất đáng sợ, nhưng nét mặt tôi không hề nao núng.
「 Chúng ta sẽ rất dễ gây chú ý nếu cứ có vẻ căng thẳng với nhau như thế. Còn nhiều khách hàng khác ở đây nữa, chúng ta sẽ làm phiền họ mất.」
Zelphy-san im lặng ngồi xuống, tôi húp một ngụm nước. Tôi lo sợ đến nổi run rẩy cả tay, nhưng ngạc nhiên là nó không sao cả. Chắc là do tôi bị phân tâm bởi các tổ tiên đang nói ồn ào . Zelphy-san hỏi ngắn gọn
「 …Em hiểu em đang nói gì chứ?」
Tôi tiếp tục cuộc nói chuyện với mội nụ cười
「 Đương nhiên. Em không nghĩ mọi thứ sẽ kết thúc sau khi cứu được Aria. Đúng rồi, nếu em giải quyết được tình hình hiện nay, chị thấy sao nếu
em hỏi lãnh chúa xem xét lại hình phạt của Aria.」
Zelphy-san nhìn vào mặt tôi
「 Ra là em hiểu được à. Tình hình hiện giờ không chỉ làm ảnh hưởng Dalien không đâu, mà còn cả các vùng lân cận nữa. Nếu bất cẩn, sẽ có chiến tranh ngay. Và phía ta sẽ phải chịu trách nhiệm chính. Việc này không chỉ bao gồm chuyện có tha cho một người trong gia đình của kẻ tội đồ cấu kết với bọn cướp không đâu.」
Zelphy-san chắc chắn có vị trí và hoàn cảnh riêng của cô ấy. Tôi nói với Zelphy-san, như thể cô đã nhún nhường.
「 Giờ không phải là chị đang làm công việc dưới chức danh người hướng dẫn của bọn em sao? Thôi…nói đủ rồi. Em đang nói rằng đưa bọn em đi gặp lãnh chúa. Nói với ông ấy rằng…Lyle Walt, người thừa kế lúc trước của nhà Bá tước muốn gặp ông ấy. Em sẽ giải quyết chuyện rắc rối ở khu vực xung quanh và cả việc bọn trộm lẩn vào Dalien.」
Zelphy-san nhìn tôi và bật cười
「 …Nhóc con,
tự cao à.」
Novem định làm gì đấy nhưng tôi nắm cô ấy lại. Sau đó, tôi thuật lại chính xác lời của Đệ Lục trong khi nói với Zelphy-san.
『 Đừng xem thường tôi. Cho dù tôi chỉ là một mạo hiểm giả tay ngang, tôi cũng xuất thân từ nhà lãnh chúa quý tộc Walt.』
「 Đừng xem thường em. Cho dù em chỉ là một mạo hiểm giả tay ngang, em cũng xuất thân từ nhà lãnh chúa quý tộc Walt.」
Tôi không né tránh mắt của Zelphy-san. Và tôi tuyên bố tự tin. Nói trắng ra, tôi đang cố ra vẻ tự nhiên.
「 Một nhóm cướp đơn thuần chỉ là công cụ cho em thêm danh tiếng thôi. Giống như mạo hiểm giả bắt quái vật thế nào, thì bắt cướp cũng là công việc thường nhật thôi. Chị hiểu không?」(Ed: Chị hỉu hôn? :v)
Tôi nói thế, tôi đã nói thế đấy, nhưng mà vậy ổn không ta? Tôi thật sự lo lắng. Sau đó, Novem đang ở bên cạnh nhìn tôi có chút ngượng ngùng. Tôi thực sự là chưa có một
kế hoạch nào để bắt bọn cướp đó cả, tôi “nổ” thế này có sao không? Đệ Lục nhìn Zelphy-san đang sững sờ trước mặt tôi và nói
『 Tốt lắm! Cứ tiếp tục thế này đến khi gặp lãnh chúa nhá. Lyle, con sẽ có tiền khi con dẹp được bọn cướp nữa đấy!』
Nghe ông ấy nói có vẻ tràn đầy vui sướng
•••
Biệt phủ nhà lãnh chúa Dalien.
Novem và tôi được Zelphy-san đưa đến gặp lãnh chúa Ventra Rodornia. Chúng tôi ngồi trên chiếc sofa có bày một chiếc bàn trước mặt. Ventra-san, vị lãnh chúa tóc vàng, hơi nhỏ người và chải tóc sang một bên đang ngồi trước chúng tôi. Ông ấy là người tạo ra cảm giác ấm áp, nhưng theo các tổ tiên, ông ta là người lắm tâm cơ. Họ đã nhận xét thế khi nhìn xem những người hầu xung quanh ông ấy trong thành phố của Dalien. Và tôi cũng nghĩ là họ đánh giá không sai.
Ông ấy quả thật nhìn không giống một người đàn ông trung niên bình thường. Đôi mắt nhỏ của ông ấy hơi ti hí và thân hình thì tròn trịa. Nhưng ánh mắt của ông ấy thoáng chốc lại có ánh nhìn sắc bén. Ventra-san bắt đầu cuộc nói chuyện
「 Ta đã nghe chuyện từ Zelphy rồi. Quả thật Zelphy đang trông chừng hai người theo lệnh yêu cầu của ta. Nếu có làm hai người phật lòng thì cho ta xin lỗi. Nhưng, ta cũng đồng thời là lãnh chúa. Ta không thể làm gì khác hơn là việc để bảo vệ người của ta. Tính ra, người con trưởng của nhà Walt lại vội đến chỗ ta, ta cảnh giác cũng không có gì lạ đúng không?」
Ông ấy cố tình không đề cập đến việc tôi bị đuổi khỏi nhà. Tốt hơn tôi nên nghĩ là ông ta thu thập rất nhiều thông tin về tôi đi. Tôi chỉ là đang kiếm sống bình thường, nhưng có vẻ xung quanh tôi người ta nghĩ khác hơn nhiều. Tôi gật đầu đồng ý với Ventra-san
「 Vâng, không lạ gì. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm như thế. Chúng ta vào vấn đề chính ngay chứ.」
Một người cảnh vệ đứng chéo phía sau Ventra-san. Ông ta khoảng trung niên, nhưng cơ thể rất cường tráng. Và có vẻ như ông ấy rất thành thạo trong việc sử dụng thanh gươm đang đeo bên hông. Chắc chắn ông ta phải là một kiếm sĩ giỏi. Người hầu cảnh vệ
kia rất cảnh giác. Ventra-san vươn thẳng người ra đôi chút
「 Để nghe xem. À, nếu đó là một suy nghĩ phi lý của trẻ con, thì ta sẽ phải cho Lyle-dono rời khỏi Dalien. Chẳng ai lại muốn ôm một quả bom trước ngực cả.」
Tôi phản ứng lại cái câu tuyên bố tôi sẽ bị trục xuất nếu nói điều vô ích bằng cách mỉm cười. Novem ngồi bên cạnh tôi thì không có biểu hiện là sẽ có động tĩnh gì. Nhưng cô ấy đang tập trung vào người kỵ sĩ đang bảo vệ Ventra-san.
「 Gắt thật đấy. Tôi sẽ gặp phiền phức nếu bị trục xuất khỏi đây. Nhưng dù sao, tôi có kế hoạch sẽ gặt hái thành công với danh phận là mạo hiểm giả.」
Cặp chân mày của Venta-san nhướng lên
「 Thế à? Vậy thì sao? Ta tự hỏi Lyle-dono sẽ mang lại cái lợi ích gì cho ta như một mạo hiểm giả đây. Một nhóm cướp đã trà trộn vào các vùng xung quanh. Chúng đến thật âm thầm và giấu hết tất cả manh mối sau khi lọt vào lãnh thổ của ta. Vì thế mà các lãnh chúa xung quanh hiểu lầm và cho rằng ta là kẻ đứng sau giật dây. Hơn nữa, ta lại đang trong tình trạng không thể cử binh lính đi mặc dù ta rất muốn giải quyết ngay sự hiểu lầm này. Có phải thực sự rối như mớ bòng bong không hả?」
Với sự xuất hiện của một vài dungeon trong vùng, binh lính đã được cử đi hết để đương đầu với chúng. Ventra-san là lãnh chúa xuất sắc nên ông ấy giải quyết ngay tắp lự, nhưng bọn trộm tranh thủ thời cơ ngay từ lúc bắt đầu và lẩn vào. Chỉ liếc nhìn qua một cái, bọn trộm biết hết tất cả mọi thứ và hành động trước. Vì thế mà lãnh chúa Ventra-san cũng ái ngại. Tuy nhiên, kết luận của các tổ tiên thì khác. Đệ Ngũ, người bị các tên trộm căm thù trong lúc sinh thời nói lên kết luận của ông ta về kẻ địch
『 Sai rồi. Đối thủ chẳng có kế hoạch cụ thể gì cả đâu. Kể cả cái cách nó dùng cha của Aria làm việc cho nó cũng không phải là do chúng có kế hoạch gì cả. Nếu nói chúng có thứ gì đó, đơn giản là có vận may thôi. Chúng đơn giản chỉ là thay đổi địa bàn hoạt động và vào Dalien nơi mà chúng có thể kiếm thêm ít tiền. Tên lãnh chúa này đánh giá kẻ địch cao quá rồi. Nếu đối thủ thực sự thông minh tới mức đó, thì tất cả binh lính trong vùng lân cận đã ập vào đây trong cùng thời điểm chúng đến rồi.』
Tôi giải thích cho Ventra-san theo những lời Đệ Ngũ nói. Tôi cho ông ấy biết là ông ấy đánh giá quá cao đối thủ rồi và trên hết cả là
「 Ventra-san, tôi không có định nằm mãi cái chỗ này đâu. Thực sự thì tôi nhắm đến thành phố của thương nhân và mạo hiểm giả
kia – thành phố tự do Beim. Hiện nay tôi chỉ đang học lấy những gì cơ bản của một mạo hiểm giả thôi. Vì suy cho cùng tôi chưa từng được đào tạo để trở thành một mạo hiểm giả trước đó.」
Ventra-san nhìn tôi và chống một tay lên cằm. Tôi cũng muốn chạm đến cái cằm xệ của ông ấy nhưng tôi đã kìm lại được
「 Hmmm. Quan điểm này cũng khá thuyết phục. Phe bên ta cũng đang thiếu nhân lực và đang trở nên yếu thế. Nhưng mà tình hình chẳng có gì thay đổi từ khi chúng biết điều đó. Bọn trộm cướp vẫn nhởn nhơ quanh đây.」
Tôi nhìn vào mắt của Ventra-san
「 ..Ông có định là thuê tôi, không phải dưới danh nghĩa là Lyle bị đuổi khỏi nhà bá tước mà là với danh nghĩa mạo hiểm giả Lyle Walt? Đổi lại, tôi chỉ cần 200 đồng vàng làm tiền cọc trả trước thôi.」
Đôi mắt dài ti hí của Ventra-san mở ra và nhìn tôi
「 Ta không thể tin cậu được. Cậu đang định ẵm 200 đồng vàng và cao chạy xa bay à?」
Rõ ràng tôi là người bị trục xuất khỏi chính nhà mình, ông ta nghĩ về tôi thế cũng phải thôi.
「 Vậy ông có thể cho một người theo canh chừng sát tôi. Nếu tôi muốn phản bội ông , ông có thể giết tôi.
Thế thì, nếu có xảy ra thì cũng chỉ là một mạo hiểm giả Lyle nào đấy bị giết thôi mà, nó sẽ không phải là một vụ ám sát cựu truyền nhân của nhà Bá tước.」
Ventra-san đan tay vào nhau và đặt lên đùi
「 Lyle-dono, ta hỏi thẳng cậu một câu. Cậu có kinh nghiệm thực chiến hay không? Không phải là đánh quái vật. Cậu đã từng giết người bằng chính đôi bàn tay ngươi chưa?」
Tôi thực thà lắc đầu trước câu hỏi của Ventra-san
「 Tôi chưa từng. Với lại, lần này, mục tiêu đâu phải để giết.」
Người kỵ sĩ đang đứng hầu trong vị trí vệ sĩ bên cạnh nhìn tôi bằng ánh nhìn trợn trừng. Ventra-san cũng lộ mặt bất mãn.
「 Haa, ta hiểu rồi. Nếu cậu muốn sống cuộc sống của mạo hiểm giả thì ta cho phép cậu kiếm sống ở đây. Ta cũng sẽ cho cậu 50 đồng vàng. Nhưng ta yêu cầu cậu từ giờ trở đi đừng bao giờ đặt một bước chân nào vào nhà của ta nữa.」
Ta cho cậu tiền và cậu đừng làm gì cả. Đó là những gì ông ta nói với tôi. Nhưng, tôi vẫn cười
「 OH? Đúng là tôi không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng thế thì đã sao? Chúng ta đã nói mọi chuyện sẽ không kết thúc cả khi đám trộm cướp bị giết đúng không? Vả lại, liệu mọi người vùng lân cận xung quanh có chấp nhận điều đó chỉ vì do ông nói là nhà Rodorrnia đã lo liệu chuyện ấy?」
Nét mặt Ventra-san không hề thay đổi, nhưng tôi chắc mẩm ông ta cũng bị lời nói của tôi làm cho ông ấy suy nghĩ lại ít nhiều chỉ là ông ấy không cần phải nói ra ngay tại đây thôi. Nghĩ thế, tôi đế thêm
「 Tôi tin là tôi có thể hiểu được một người ở vị trí lãnh chúa như ông. Ông không thể vác mặt đi mượn sức mạnh từ các vùng xung quanh một cách bất cẩn được. Ngoài ra, ông cũng phải tính toán đến mối quan hệ quyền lực trên dưới với mọi vùng xung quanh. Nhưng...nếu người vác mặt đi mượn sức chỉ là một thằng quý tộc ngu ngơ đã bị đuổi khỏi nhà thì sao?」
Đôi mắt hí của Ventra
nhanh mở to ra
「 Nói nghe xem.」
「 Đơn giản. Ông biết rồi mà. Tôi là một đứa quý tộc ngu ngơ bị đuổi phải không. Một con chuột nhắt không biết gì về thế giới cả, một thằng nhóc mà cho dù nó có chết đi cũng là do nó tự làm điều ngu ngốc thôi.」
Và sau khi nghe tôi nói về kế hoạch của mình, Ventra-san bật cười ha hả thật lớn và hứa cho tôi 200 đồng vàng làm tiền cọc.
•••
Phía trước guild của Dalien
Lyle leo lên một thùng gỗ lớn và hô hào lên
「 Tôi Lyle Walt. Dù tôi bị đuổi khỏi nhà, nhưng tôi có tinh thần của một quý tộc. Tôi sẽ giáng đòn trừng phạt nhóm trộm cướp đã bắt cóc đi một cô gái dễ thương và làm ra bao điều cực kỳ hung ác. Những ai tin rằng bản thân có đủ khả năng để đi cùng tôi, hãy bước lên.」Anh ta tạo dáng, và cách mà anh ta lĩnh xướng thực sự rất đẹp như trong tranh vẽ về các bậc anh hùng. Nhưng nội dung mà anh ta nói lại rất nông cạn và có vẻ lạc quan quá. Người tụ tập xung quanh bắt đầu xì xầm
「 Đánh bọn cướp hả? Thằng nhóc này mơ chắc?」
「 Kệ nó đi. Nó chắc chắn là một thằng con nhà quý tộc chả biết gì về thế giới này đâu.」
「 Nó là người mới, mà nó dám bỏ 20 đồng vàng để thuê huấn luyện viên cao cấp dạy. Nhà nó chắc vàng chất thành núi ấy, nó đi làm mạo hiểm giả chắc để chơi cho vui trong lúc rảnh ấy mà.」
Zelphy và Novem đang theo dõi hết những gì Lyle đang làm. Nhưng phản ứng của đám đông xung quanh rất thờ ơ. Họ biết rõ bắt một đám cướp phiền phức đến nhường nào. Họ cười nhạo khi Lyle thừa nhận là bị đuổi khỏi nhà.
Zelphy vừa nhìn sự thể hiện của Lyle vừa nói với Novem bên cạnh
「 Người yêu của em đang bị cười nhạo kia kìa, phải không?」
Novem hơi bối rối trước lời nói của Zelphy. Nhưng, có vẻ như cô ấy sẽ theo Lyle dù Lyle quyết định làm gì. Không, theo như Zelphy nghĩ thì nó giống như cô ấy (Novem ) đang bảo vệ Lyle.
「 Đó là những gì Lyle-sama đã quyết. Hơn nữa, anh ấy..từ khi anh ấy đến đây, đây là lần đầu tiên anh ấy muốn làm gì đó, nên em chỉ đơn giản là thuận theo anh ấy thôi.」
Zelphy lấy tay trái ấn lên đầu
「 Sếp Hawkins thực sự ngạc nhiên đấy. Mạo hiểm giả chưa từng chiến đấu cũng có ba đồng bạc nếu chịu tham gia vào vụ này. Lúc này mà nói nó thực sự là một số tiền thưởng lớn. Còn gì nữa nhỉ, nó còn định thuê 200 người, tiền vàng mà nó mượn được của lãnh chúa nó xài như thể là có sẵn trên cây mọc ra cho nó hái vậy, ta cảm thấy thật phức tạp nếu ta là người dân ở đây.」
Novem cười giải thích cho Zelphy
「 Rõ ràng là tiền chúng ta có được từ thuế mà ra. Em có thể hiểu được cảm giác này. Nhưng chị nghĩ xem, vấn đề của bọn trộm sẽ được giải quyết với 200 đồng vàng, và số tiền sẽ trao cho mạo hiểm giả rồi cũng sẽ được hoàn lại cho lãnh đạo thành phố thôi, quả không tồi tí nào. Nếu việc này thành công, chúng ta sẽ nhận lại kết quả đáng quý hơn số tiền đã bỏ ra nữa.」
Trong lúc họ đang nói chuyện thì nhóm mạo hiểm giả cục cằn đi tới. Zelphy-san vội kiểm tra lại nhân dạng của chúng và chúng trùng khớp với những tên mà Hawkins đã điều tra.
「…Có vẻ chúng nhận ra rồi. Giờ, đến lượt ta làm việc đây. Các em, đừng lơi lỏng để sơ sẩy chút nào nghe chưa?」
Novem vẫy tay cười chào tạm biệt Zelphy đang rời đi
「 Không có gì phải sợ bọn trộm cướp nếu có Lyle này chiến đấu. Chúng sẽ phải run sợ mà tháo chạy dưới đường kiếm của ta. Và một ngày nào đó, huyền thoại về ta sẽ…khụ khụ」
Zelphy hồi hộp khi thấy Lyle bị sặc trong khi đang nói giữa chừng
•••
Bên sườn núi nơi có mỏ khai thác được làm ra từ lâu
Có một lối đi vào bên trong dưới chân núi. Lãnh chúa đời trước đã phát triển mỏ khai thác, nhưng cuối cùng chẳng có gì được đào lên cả. Lãnh chúa đó phát hiện ra mình đã bị lừa bởi một tên đầu cơ đã hành hạ và giết chết tên lừa đảo đó. Từ đó, goblin tới trú ngụ trong mỏ và không ra đường chạm trán với dân làng xung quanh nữa. Bên trong nơi đó, bọn cướp đã kéo vào và đánh đuổi goblin đi chiếm lấy chỗ để ở. Băng cướp gồm 35 tên thay phiên nhau liên tục ra các vùng xung quanh thực hiện các vụ cướp và chạy trốn bằng cách băng qua các biên giới của các vùng lãnh thổ gần nhau để cắt đuôi người đuổi theo chúng. Nhưng vì vậy, chúng gặp khó khăn trong việc bán các món đồ trộm cắp được.
Sau khi vào Dalien, tên cầm đầu băng cướp, một tên đàn ông to lớn tên là Boraz đã lên có tính toán. Thay vì tiếp tục làm cướp, hắn sẽ dùng số tiền kiếm được để lập thành đội quân lính đánh thuê. Boraz là một tên may mắn, đến nỗi có thể làm cướp đến tận bây giờ mà không hề bị bắt lần nào. Hắn có mái tóc bù xù và dày, màu xanh lá. Đôi mắt màu xanh biển của hắn lồi ra. Chiều cao của hắn cũng độ hơn hai mét, khiến cho căn phòng trông có vẻ nhỏ hẹp.
Bên hông phải của Boraz là một cây rìu lấy cắp từ nhà của một tên lãnh chúa. Cán tay cầm dài và lưỡi rìu xòe ra như đôi cánh. Nó làm từ vật liệu rắn và cái cách dùng nó –bổ xuống không nương tay bất cứ kỵ sĩ nào đến gần chủ nhân của nó. Bây giờ nó đã trở thành vũ khí đắc lực như người bạn đường của Boraz.
Một món đồ khác được nắm trong tay của Boraz. Một sợi dây có gắn viên Gem đỏ ở đầu dây đang quấn vòng quanh tay trái của hắn.
「 Thứ này tuyệt nhỉ. Ta nghĩ ma cụ sẽ tốt hơn, nhưng cái thứ này
hợp với ta thật hoàn hảo.」
Khi tiếng cười lồng lộng của Boraz đang vang dội lại trong hang, một người thủ hạ của hắn vừa trở về từ Dalien tiếp tục báo cáo.
「 Đại ca, giờ không phải lúc để nói cái đó đâu. Có một thằng tên Lyle đang tập hợp lính tráng ở Dalien lại để truy quét chúng ta.」
Boraz lắng nghe đầy đủ tin tức từ thủ hạ và cười lớn. Chúng mà sợ một thằng quý tộc ngu sao? Đối với Boraz người đã giết nhiều kỵ sĩ mà nói, nó chỉ là chuyện hài.
「 Hee, thằng đó mạnh không? Ta muốn đấu với cái tên đang muốn chiến đấu đó ngay bây giờ.」
Những tên thủ hạ nhìn nhau và ngập ngừng
「 Nhưng mà, đấu với 200 người…」
Nghe đến con số Boraz đứng bật dậy
「 200 huh? Quá tốt! Nghĩ kỹ xem..nếu ta đánh bại hết 200 thằng đó, danh tiếng của ta sẽ càng vang dội đi xa hơn, đúng không?」
Boraz cười 'gaha gaha', hắn cũng là đầu đảng. Không có cách nào mà hắn có thể làm cho những tên dưới hắn đi theo mà chỉ dựa vào mỗi sức lực. Người đứng lên trên người khác phải có đầu óc nếu không thì thật thảm hại. Và dù sao, Boraz cũng là con người. Sẽ thật nhọ cho hắn nếu hắn bị phản bội và bị giết trong lúc đang ngủ say.
Vì hiểu rõ điều đó, mà Boraz vẫn sống sót tới bây giờ.
「 Dù vậy, ta cũng cần thêm thông tin của kẻ địch. Chắc sẽ mất chút ít thời gian đến khi bán được con nhỏ phụ nữ của chúng ta.」
Một người đàn ông lẫn vào đội ngũ mạo hiểm giả nói về việc đó
「 Có lẽ tên buôn nô lệ chưa đến đây vì họ có vẻ hơi ngại cái việc ồn ào ngoài kia. Đại ca, giờ chúng ta làm gì với con nhỏ đó đây?」
Boraz nghĩ về người con gái – là Aria mà họ bắt cóc
(Cô gái đó nói vẫn còn là trinh nữ. Cô ta sẽ có giá cao nếu bán đi…Còn gì nữa à..Nếu mà cô ta có chút nhan sắc…thì giá sẽ còn được đẩy lên cao thêm bao nhiêu nữa…Nhưng bây giờ ta muốn có nhiều tiền nhất có thể. Đống đồ trộm được vẫn chưa được bán hết mà)
「 Dùng nó làm con tin. Đó là cách hay để đối đầu với thằng quý tộc ngu si kia. Well, có thể không cần thiết lắm. Với lại, có kẻ nào đáng gờm ở trong Dalien lúc này không?」
Những tên thủ hạ đặt tay lên đầu suy nghĩ
「 …..Không có. Cái dungeon thứ hai mới bị phát hiện ra cách đây không lâu, có nhiều tên có khả năng chiến đấu đã đi tới đó rồi.」
「 Thế à? Có vẻ chúng định dùng số lượng áp đảo chúng ta, nhưng chúng ta đã trà trộn vào Dalien rồi. Vậy chúng ta sẽ xử thằng nhóc đó và chạy khỏi Dalien. Sau đó, ta sẽ bán con nhỏ này với giá cao ngất và gom lại chính thức lập nên nhóm lính đánh thuê. Với số tiền này, chúng ta sẽ mua gái điếm cho tất cả anh em và tha hồ vui vẻ nhỉ.」
Boraz nói nếu chúng đụng đến Aria, chúng sẽ không còn miếng rượu hay gái gú nào để hưởng thụ. Boraz nói vậy để làm cho bọn lâu la biết kìm chế bản thân. Nhưng, cũng có nhiều tên không thể kìm lại bản thân dù Boraz đã nói rồi.
(Well, ta nghĩ về chuyện đó rồi. Chúng ta sắp trở thành lính đánh thuê. Để dạy cho mấy thằng này bài học kỷ luật, ta có thể giết vài thằng dám trái lời để răn đe chúng )
「 Và thêm nữa, chúng ta sắp bị cấm cửa khỏi Dalien. Nói với mấy thằng đang ở trong thành phố nhập đoàn với bọn sắp đi càn quét ta đi.」
Nhóm cướp đang phục kích chờ Lyle tới
•••
Tại cổng ra vào của thành phố Dalien
Nhóm người tụ tập từ sáng là một nhóm ô hợp mà không có một trang bị nào gọi là kỹ càng thỏa đáng cả. Họ chỉ là người làm công lặt vặt. Những người muốn kiếm tiền để mua trang bị. Những người không có mục đích gì ngoại trừ việc phải làm mạo hiểm giả như phương kế mưu sinh. Nhưng ít nhất, nhóm người này có số lượng hùng hậu
Nhưng cũng phải có việc gì đó cho họ làm khi họ đến hang ổ của bọn cướp, nên là có một số mạo hiểm giả có trang bị riêng khá tốt cũng được thuê vào thêm. Nhóm được thuê vào là nhóm của Rondo-san và những người đi cùng. Tôi hứa với họ trước đó là có phần tiền thưởng rất đáng tiền và trả trước cho họ tiền thuê sẵn rồi. Rondo-san ngồi phía sau tôi trong xe ngựa thồ hàng, cậu ấy vừa kiểm tra lại các công cụ và các trang bị vừa nói hơi lo lắng
「 Lyle-kun, có vấn đề giống như ta đã dự đoán. Họ chỉ mang theo gậy gộc. Nhìn xa xa giống như có trang bị vũ khí vậy, nhưng nếu có chiến đấu, những người này sẽ gặp nguy ngay. Còn nữa, mấy cái đống cỏ khô này là gì vậy?」
Rondo-san kiểm tra bên trong xe thật kỹ và cảm thấy không an tâm cho việc sắp diễn ra sau đó. Nhưng theo tôi, sẽ thật rắc rối nếu có ai đó bị thương trong đoàn người mà tôi dẫn đến đây. Vốn dĩ không cần đến 200 người đi chiến đấu.
「 Họ không cần phải ra tay đâu. Tớ chỉ cần họ đứng xung quanh mà thôi.」
Tôi vừa nói vừa cảnh giác nhìn xung quanh. Có một mạo hiểm giả đang ngồi trên một chiếc thùng gỗ gần xe chở hàng. Anh ta đang nhìn về hướng khác nhưng anh ta trông giống đang nghe xem cuộc nói chuyện của chúng tôi. Anh ta rất đáng nghi. Nhưng, tôi vẫn giả vờ như không thấy anh ấy.
「 Cậu định hù bọn cướp bằng cách cho người giả làm binh lính à?」
「 Chắc vậy. Nếu kết cục xảy ra như vậy cũng hay mà, tớ sẽ không than vãn đâu.」
Sau khi kiểm tra xong đồ đạc trong xe, tôi nghe thấy tiếng Đệ Thất
『 Chúng ta phải khẩn trương lên, ở đây rất nguy hiểm. Với lại sẽ hầu như không còn mạo hiểm giả nào ở Dalien cả vì 200 người đã tụ tập ở đây cả rồi.』
Những mạo hiểm giả đến đây vì những đồng tiền. Đa số họ là những người không thể dựa vào việc chiến đấu mà kiếm sống được. Biết được điều đó, tôi trả họ mỗi người một đồng sau việc này cũng không sao cả. nhưng người cho ý kiến trả ba đồng cho họ là Đệ Tứ, người luôn hào hứng khi nói tới tiền
『 Lòng tham vô đáy luôn có trong các đám đông ô hợp. Nếu những người thuộc dạng đó được cho tiền, họ sẽ ngay lập tức đi nhậu nhẹt, bài bạc và cả đi gái gú….chắc chắn họ sẽ tiêu từ từ hết sạch số tiền họ có chỉ trong vài ba ngày. Và vì vậy, tin đồn về Lyle cũng sẽ lan nhanh.』
Đệ Tứ rất háo hức khi chờ đợi xem tin tức về Lyle sẽ theo các mạo hiểm giả khác lan xa đến thế nào. Tôi không hiểu được làm vậy có ý gì. Nhưng, chúng tôi có 200 đồng vàng tiền vốn. Chúng tôi phải giải quyết gọn gẽ đám cướp với nhiêu đó tiền, nhưng một nửa số tiền đó đã dùng để thuê nhân lực. Rồi sau đó, phải chuẩn bị một xa hàng, và công cụ…thật sự là hơi khó.
Trong lúc tôi đang kiểm lại hết hàng trong xe, Novem, Rachel, và Ralph-san đi tới. Tôi bảo họ kiểm tra hết hành lý chất lên xe xem có đầy đủ chưa
「 Lyle-sama, mọi thứ đều chuẩn bị xong cả rồi. Chúng ta có thể khởi hành bất cứ lúc nào.」
Rachel-san nhìn hàng dài những xe hàng nối đuôi nhau và chậc lưỡi. Sự băn khoăn của cô ấy tôi cảm thấy rõ ràng
「 Hey, chúng ta cần nhiều xe hàng đến vậy sao? Khoảng cách từ đây tới đó chỉ tốn có một ngày cả bận đi bận về. Bình thường di hành với nhiều người như thế này đã rất khó rồi, nhưng mà ..hành lý này..có phải hơi bị nhiều quá rồi không? Cậu đang mang quá nhiều thức ăn và mấy món đồ lỉnh kỉnh đấy.」
Cả Ralph-san cũng thấy vậy là hơi phiền.
「 Cậu định dành ra bao lâu cho việc đi bắt cướp vậy? Nhưng mà hành lý quá nhiều rồi. Trông cứ như đi tiếp tế cho bọn lính đánh thuê ngoài tiền tuyến ấy.」
Ralph-san có cảm giác nghi hoặc vậy cũng phải thôi. Bình thường số lượng lớn hàng hóa như vậy không cần thiết. Nhưng, đó chính là mồi nhử cho bọn cướp không tẩu thoát sớm. Theo như lời của cha Aria, bọn cướp đang có ý định lập nên một nhóm lính đánh thuê ở Dalien. Thậm chí họ còn dám đến guild để đăng ký nữa mà. Đệ Ngũ nói
『 Nhóm lính đánh thuê à. Đúng là nghe có vẻ tốt đẹp hơn so với nhóm trộm cướp nhỉ. Chúng muốn biến những món hàng trộm được thành tiền, rồi xài tiền đó mua trang bị và những gì chúng muốn. Với chúng, cả dãy xe hàng và vật phẩm thế này chắc chắn là miếng mồi béo bở chúng muốn có.』
Những gì kẻ địch đang muốn có là xe hàng để vận chuyển và sau đó là nguồn vật phẩm. Những món đồ trên xe là những món đồ chúng sẽ cần nếu chúng muốn bắt đầu xây dựng nhóm lính đánh thuê. Những vật phẩm mang theo đủ cho 200 người dùng trong suốt cuộc hành trình, và trong đó còn có cả lều và những thứ khác. Chúng tôi cố tình chuẩn bị những thứ kẻ địch muốn. Chúng tôi phải nhanh chóng đi, tôi đã hỏi Ventra-san để giao những món đồ đó cho tôi. Theo góc nhìn của đám cướp, chẳng có lựa chọn nào để bỏ chúng tôi mà chạy đi (khi chúng tôi có hàng tốt như thế.) Đệ Tam phấn khích
『 Binh lính với trang bị cùn chỉ để phô ra diễn chơi thôi và không có động lực chiến đấu gì đâu. Và với số lượng hàng dồi dào thế này...thực sự giống như là chúng ta đang kêu mời hãy tấn công chúng tôi đi nào vậy. Cá chắc chắn sẽ cắn câu thôi. Sau cùng thì miếng ngon thế này sẽ dẫn dụ chúng ra. Chúng chắc chắn không thể nào để vuột mất cơ hội.』
Tôi leo xuống khỏi chiếc xe hàng và nói với mọi người
「 Được rồi. Hãy đi thôi. Tất cả sẽ ổn thỏa, chúng ta thắng chắc!」
Và sau đó người mạo hiểm giả ngồi gần chiếc xe hàng đã lẩn đi mất khi tôi quan sát lại hắn lần nữa.
•••
Trong hầm mỏ
Ở đó, Boraz đang uống rượu mà đàn em hắn mang về từ Dalien. Vẫn còn cả núi hàng cướp được chưa được bán ra đổi thành tiền. Và, có cả những người phụ nữ chúng bắt về từ những nơi chúng đã
cướp phá để hầu hạ cho đám người toàn là đàn ông bọn chúng. Aria cũng ở đó. Tuy nhiên, bọn họ đều trong tình trạng bị xiềng xích tay chân lại nên họ không thể kháng cự lại được vì họ bị xem như hàng hóa. Boraz vừa uống rượu vừa nghe báo cáo từ một người ăn mặc giống như một người di hành trong đoàn mạo hiểm giả của Lyle. Hắn không thể nhịn cười ha hả
「 Những xe hàng với thực phẩm và vật phẩm khác à...thằng nhỏ quý tộc đần này đúng là giỏi nhỉ.」
Thêm vào đó, thông tin về lực lượng đi bắt bọn cướp – những mạo hiểm giả do Lyle dẫn đầu cũng làm hắn khoái chí. Bọn người kia chỉ giả vờ làm một nhóm lính không biết chiến đấu. Với Boraz bây giờ, họ chỉ như con mồi. Hắn ném ly rựơu còn đầy và chộp lấy cây búa của hắn đang ở gần đây, làm cho viên Gem đỏ trên tay hắn bắt đầu phát sáng. Ánh sáng đó xuất hiện trên người của Boraz, đẩy cơ bắp của hắn nổi to lên. Gem đỏ có ghi nhận Art loại Vanguard, đó chính là hiệu ứng tác dụng của nó.
「Vũ khí và Arts, lại thêm cả một đội quân được vũ trang phe ta…sẽ chẳng có lí do nào ta thua cả!」
Những người đứng ở bên dưới hắn nhìn vào Boraz và rất hào hứng vì nghĩ rằng họ đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi. Boraz không hề có suy nghĩ gì sâu xa cả, với kinh nghiệm của hắn, nếu hắn hành động ra vẻ như thế, người dưới trướng hắn sẽ nhất nhất nghe theo.
Và sau đó, hắn nắm chặt viên gem đỏ trong tay quay sang nhìn Aria đang bị trói trong những sợi xiềng xích.
「Có vẻ cái của gia bảo nhà ngươi nó thừa nhận ta rồi. Ồ, nếu đã gọi là của gia bảo, thì cả chiếc rìu này cũng vậy. Tiếc quá, chúng là của ta cả rồi.」
Aria cúi mặt xuống khi hắn đưa cho cô xem viên Gem đỏ giờ đã nắm trên những ngón tay hắn. Đến cả cô nó không có phản ứng thừa nhận mà nó lại thừa nhận một tên cầm đầu băng cướp như Boraz. Cô cảm thấy lo lắng sợ hãi.
「Giết đi…chỉ cần giết ta thôi.」
Khi Aria hét lên như thế, cả băng cướp chợt im bặt trong phút chốc. Nhưng sau đó, có vài tên bắt đầu cười hô hố và Boraz cũng khịt mũi nói với Aria
「Đừng có nổi giận chứ em gái. Em đây là món hàng quan trọng của bọn ta. Mặt thì đẹp, dáng thì khá xinh. Lại còn nguyên tem nữa chớ. Với những cái như vậy, giá bán cưng sẽ rất rất cao. Trời ơi, ta không biết bán xong bọn tao sẽ như thế nào với đống tiền đó…..nên ít gì ta sẽ cầu cho ngươi vào được nơi có ông chủ tốt. Ahahahah…. 」
Boraz cười lớn và ra lệnh cho một tên thủ hạ nhét giẻ vào miệng Aria đề phòng cô cắn lưỡi tự tử.
Boraz vác rìu lên vai, cười lớn và hô to
「TỤI BÂY!! Lần này là một con mồi cực lớn. Táp nó cho ra trò tí nào!」
Tiếng reo hò chiến thắng của băng cướp vang dội ầm ầm trong từng kẽ đá nơi hầm núi.
____________________________________________