Sevens (LN version)

chương 13: non nớt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans:DuongUyen

Edit :Ajk

Mọi chi tiết góp ý vui lòng ib page Asia Group của chúng mình.Links ở phần chú thích.

===========================================================-

Chương 13: Non Nớt

Tôi, vừa quay về từ bên ngoài, nhận chỉ thị của Zelphy-san và quay trở lại guild.

Tầng trệt của guild như một kho chứa hàng. Có rất nhiều thương buôn mua những món vật phẩm mà mạo hiểm giả đem về. Ngược lại, chúng tôi cũng có thể mua được thứ gì đó từ thương buôn, nhưng tôi chưa bao giờ thấy mạo hiểm giả nào làm như thế trong thực tế. Về phần ma thạch, có nhân viên của guild đảm nhiệm nên chúng tôi có thể mang đá đến chỗ họ. Zelphy-san bảo chúng tôi bán vật phẩm trước.

Cô ấy gọi một người thương buôn.

「Oi, ông già. Có vật phẩm của 20 con slime đây. Ông định mua bao nhiêu nào?」

Người thương buôn vừa được gọi quay sang nhìn chúng tôi và vẻ mặt ông ấy giãn ra khi thấy đó là Zelphy-san

「Gì đây, đây chẳng phải là quý cô Zelphy đó sao. Cô có còn thứ gì khác không? Bây giờ tôi rất muốn mua thịt thỏ sát thủ, bộ lông và sừng của nó.」

Đáp lại lời của người thương lái, Zelphy-san chỉ về chúng tôi trước khi trả lời

「 Đang mắc làm vú em rồi. Lúc này không đi làm công việc đó được.」

Zelphy-san vừa cười vừa trả giá cho vật phẩm slime. Sau khi hoàn tất, cô mở thùng gỗ và cho coi đồ bên trong. Người thương buôn xác nhận vật phẩm.

「 Không tồi nhỉ? Đúng là xứng danh người hướng dẫn, tay nghề của cô khéo thật. Tôi hy vọng mấy gã khác cũng học hỏi được từ cô. Tiền đây.」

Tôi nhận hai đồng bạc và vài đồng lớn. Chúng tôi không cần phải trả tiền cho phần của Zelphy-san, số tiền được chia làm hai cho tôi và Novem. Zelphy-san nói chuyện với người lái buôn.

「 Chúng tôi vừa mới chạm trán với vài con goblin ở không xa thành phố. Ông có nghe ngóng được gì không?」

Người thương buôn khoanh tay lại và

「 Tôi cũng mới nghe gần đây thôi. Không phải chúng chạy ra từ đâu đó quanh đây à? Chắc chắn có một vài thằng ngu nào đây làm nó chạy tới đây rồi. Nhưng mà xung quanh đây, nơi có nhiều goblin chỉ có chỗ ngọn núi có mỏ khai thác phải không?」

Zelphy-san cười

「 Có cái ngọn núi như thế hả. Vị lãnh chúa trước đã bị lừa bởi một nhà buôn đã cố giấu đi tin tức về núi đó rồi.」

Tiếp theo chúng tôi đi đến nơi bán ma thạch. Nếu chúng tôi không nhận thêm yêu cầu nào nữa, chúng tôi sẽ hoàn tất sau việc bán ma thạch xong. Không có gì cần thiết để quay lại tầng hai của guild. Chúng tôi đặt ma thạch lên một cái khay và nhân viên kiểm định lại nó. Lần này chúng tôi không có một viên nào là có chất lượng tốt cả thế nên họ lập tức đem cân hết chúng và quyết định giá.

Người nhân viên bảo chúng tôi xem lại bảng giá hôm nay. Chiếc bảng đen gần đó được viết giá mua ma thạch hôm nay. Zelphy-san đọc bảng giá một lúc,

「Oh, giá hôm nay khá cao đấy. Hay đúng hơn là, hiện nay giá mua vào tăng cao đúng không nhỉ?」

Người nhân viên chuẩn bị tiền thưởng trong khi trả lời

「 Vì nhu cầu tăng. Có rất nhiều công dụng của ma thạch được dùng trong mỏ dầu. Chẳng hạn như, đèn ma thuật, hoặc cả lò đun cũng được phát minh ra. Số dụng cụ ma thuật sử dụng ma thạch tăng lên, và đương nhiên, giá mua ma thạch cũng tăng lên.」

Dalien rất gần với Centralle. Và khi Centralle có thiếu hụt gì, nó sẽ lấy nguồn cung từ Dalien. Vì điều đó mà giá trao đổi mua bán ma thạch rất đắt đỏ ở đây. Nhưng, những quy định địa phương như thuế và những thứ cái khác cũng được đặt vào đây, nên lượng tiền bạc mà mạo hiểm giả nắm trong tay, sau cùng trở nên khá thấp. Thậm chí có những nơi phải chịu cảnh đóng thuế mắc khủng khiếp, dao động từ 60 đến 70% thu nhập. Mạo hiểm giả có thể bỏ nơi này. Lãnh chúa cũng có suy nghĩ về việc làm cân bằng vấn đề này. Nhưng, nói về ở Dalien, tiền thuế mạo hiểm giả được đặt ra cũng được coi là khá thấp.

Về ma thạch, ngoài thuế ra, thì số tiền này cũng được phân chia lại thành lợi nhuận của guild. Sau cùng, tiền kiếm ra của tôi và Novem là mỗi người được năm đồng bạc. Zelphy-san có vẻ hài lòng khi thấy vậy

「 Cái mớ tiền kiếm cho một người vầy là ổn rồi. Cứ đà này, mấy em sẽ kiếm được bảy mươi đến tám mươi đồng bạc trong một tháng. Nhưng, còn phải chuẩn bị mua trang bị và các thứ linh tinh khác, với lại còn phải có chi tiêu trang trải trong cuộc sống. Cái này sẽ tùy thuộc vào hai em đến cuối cùng sẽ giữ lại được bao nhiêu.」

Hiển nhiên, trang bị cho mạo hiểm giả xài rất mắc. Nó vốn dĩ là những món hàng đắt tiền, và nó cũng cần được bảo dưỡng tốt. Chắc sẽ có nhiều lần chúng tôi phải đến người thợ rèn để đặt làm giúp chúng tôi thứ gì đấy. Và rồi còn có cả phí mua thông tin, thuốc men, rồi còn phí thuê chỗ ở, tiền ăn uống nữa v.v…tiền bạc rất cần thiết. Novem lập tức tính toán ngay

「 Ngay cả khi chỉ có duy nhất tiền sinh hoạt của em và Lyle-sama, thì cũng tốn tầm 10 đồng bạc một tháng. Từ việc tính xem phí bảo dưỡng trang bị và những thứ đại loại thế…có thể sẽ tốn đến hai mươi hoặc ba mươi đồng bạc.」

Zelphy-san cười khi nghe suy nghĩ của Novem

「 Cái đó là khi không có gì biến động xảy ra. Well, ta nghĩ rồi sẽ ổn thôi nếu hai em tiết kiệm mỗi tháng 10 đồng. Mặc dù, tốt hơn hết là hãy nghĩ đến việc kiếm tiền chứ đừng nghĩ đến việc tiết kiệm tiền. Bây giờ thì, chúng ta sẽ thành mối phiền phức nếu cứ tràng ràng (Ed: quanh quẩn, lảng vảng) ở đây. Tất cả chúng ta đều dơ dáy (Ed: bẩn) hết rồi nên hãy đi tới nhà tắm gần đây đi. Ta còn có việc ở tầng hai.」

Chúng tôi nghe lời Zelphy-san rời khỏi guild. Các tổ tiên vẫn đang lắng nghe mọi thứ từ trong Bảo Thạch đã nhận ra thứ gì đó. Đệ Tam nói chắc nịch

『Ta hiểu rồi. Hơn cả việc trở thành mạo hiểm giả đánh đổi mạng sống, ngươi có thể kiếm tiền hiệu quả hơn bằng việc làm kinh doanh với các mạo hiểm giả khác.』

Khi tôi đang lắng tai nghe giọng nói đầy ngưỡng mộ của Đệ Tam. Hawkins-san đi xuống tầng trệt một cách bất thường. Khi anh ấy tìm thấy Zelphy-san, anh ấy chạy về phía chúng tôi.

「 Zelphy-san!」

「 Gì vậy sếp. Hiếm khi thấy anh hớt hải như thế.」(Ed: kiểu vội mất bình tĩnh ấy )

Đương nhiên Hawkins-san lo lắng như thế là chuyện hiếm thấy.

「 Tôi có chuyện nói với cô. Có một đề nghị gửi đến yêu cầu chính tên Zelphy-san. Nhưng dù tôi nhìn thế nào đi nữa cũng thấy nó có vấn đề.」

Zelphy-san ngạc nhiên.

「 Không sao. Tôi sẽ giúp một tay nếu cần thiết, nhưng mà, tôi đang trong yêu cầu làm người hướng dẫn mà? Well, nếu nó từ yêu cầu từ sếp, tôi ít nhất cũng nên lắng nghe câu chuyện chứ nhỉ. Nhưng mà...tôi vẫn còn đang bẩn đây anh thấy không?」

Vết máu khô, bùn đất, mồ hôi…khi mạo hiểm giả chiến đấu với quái vật, họ sẽ trở nên dơ kinh khủng. Vì vậy mà khu mua bán và khu tiếp tân được tách ra thành hai tầng riêng biệt. và có nhiều nhà tắm xung quanh guild cũng là vì vậy.

「 Làm ơn đi lên đó ngay đi. Có một người tên là Lockwarde đã đến đây──」

『 Lockwarde!!!Aria-chan!!! Lyle, mau đi với họ đi.』

Đệ Nhất bắt đầu ồn ào. Tốt hơn là tôi không nên đi theo, nhưng Đệ Nhất đang khẩn trương nên tôi đi theo Zelphy-san

「 Xin lỗi, cho em theo được không ạ?」

「 Lyle-kun nữa ư? Cái đó hơi…」

Trong lúc Hawkins-san đang khó xử, thì Đệ Lục khuyên tôi

『 Lyle, với trường hợp như thế này, mọi thứ sẽ ổn nếu con đặt ra một tình huống khiến họ không thể từ chối. Lyle hiện giờ đang là người thuê Zelphy làm việc, nếu Zelphy muốn nhận thêm yêu cầu thì tốt hơn phải có Lyle ở đó để cho phép qua, nói với họ thế đi.』

Tôi làm theo lời khuyên của Đệ Lục và giải thích cho Zelphy-san và Hawkins-san

「 Dù cho Zelphy-san có nhận yêu cầu hay không, thì cuộc nói chuyện sẽ diễn ra nhanh hơn nếu có người đang thuê chị ấy, là em, ở đó, đúng không?」

Nghe thế, Hawkins-san ấn bàn tay lên trán và gật đầu

「 Anh hiểu rồi. Thường thì cũng tốt nếu cho người thuê Zelphy biết được chuyện gì đang xảy ra mà. Rồi, cả ba người, cùng theo tôi lên lầu.」

•••

Phòng hội tầng ba.

Người đang chờ ở đó là một người đàn ông ăn mặc rách rưới. Ông ấy nhìn ốm đói và ngoại hình thì tệ hại kinh khủng, cả người thối mùi rượu. Zelphy-san đanh mặt lại khi thấy người đàn ông kia và nắm chặt nắm tay lại. Người đàn ông đó biết Zelphy-san, và từ thái độ của ông ấy, chẳng lẽ ông ấy từng là cấp trên của Zelphy-san trước kia.

「Như tôi nghĩ, là cô. Aria từng đề cập về thứ gì đó như thế nên tôi có thể hình dung được …. Nhưng để nghĩ về việc cô trở thành cái gì đó như mạo hiểm giả. Nhưng, ngay bây giờ nó không quan trọng. Zelphy, thật ra──」

Hawkins-san, Zelphy-san, tôi và Novem…và người đàn ông đặt đơn yêu cầu. Buổi nói chuyện trong phòng hội bắt đầu với năm chúng tôi. Giọng Đệ Nhất thất vọng

『 Gì vậy? Thì ra không phải Aria-chan.』

Nhưng Đệ Tam hiểu ra gì đấy từ cuộc nói chuyện của người đàn ông và tình hình lúc ấy.

『 Tôi hiểu rồi. Ra là thằng cha rắc rối của Aria-chan. Đúng thật là gớm ghiếc, xem cái bộ dạng của ông ấy kìa.』

Cha của Aria – người đàn ông tiếp cận Zelphy-san và nắm cả hai vai của chị ấy. Khi ông ta mở miệng nói chuyện, tôi phát hiện ông ấy bị mất vài cái răng.

「 Aria bị bắt cóc rồi. Chúng nó là một đám trộm cướp. Mấy tên đó, nó bắt Aria của tôi đi rồi. Mau cứu con bé đi! Aria rất thân với cô mà đúng không?

Cứu nó ngay đi.」(Ed: Đi cầu xin mà như đi dọa người ta :v)

Khi người đàn ông tự xưng là cha của Aria đến nói ông ấy muốn gặp Zelphy-san, Hawkins-san nghĩ rằng đó chỉ lời nói nhăng nói cuội của một tên nát rượu nhưng dù sao câu chuyện này cần được làm sáng tỏ nên Hawkins-san đã cố đợi đến lúc chúng tôi quay về

「 Nếu là vậy. Tôi không thể tự ý đánh giá, và cả cái câu chuyện này, nếu là sự thật thì cần phải giải quyết nó. Zelphy-san, có phải ông ta là người quen của cô không?」

Zelphy-san gật đầu. Nhưng cái cách chị ấy liếc người đàn ông kia không giống như một mối quan hệ khắng khít. Chị ấy ghét ông ta. Giữa những người đang ở đây bây giờ , chỉ có Zelphy-san trông như là muốn nhào vào đánh nhau với ông ta.

「 Vậy thì, nói chuyện cái đã. Nào, ngồi xuống đi.」

Hawkins-san can vào giữa họ và đầy người đàn ông ngồi xuống rồi xác nhận lại tình hình

「 Em ấy bị bắt cóc khi nào?」

Người đàn ông chỉ có thể trả lời không rõ ràng với câu hỏi của Hawkins-san. Sau đó, Hawkins-san theo dõi kỹ câu trả lời của người đàn ông kia

「 Kh, Không …. sáng đó nó vẫn còn ở nhà…Nhưng mà khi tôi quay về trong căn phòng, thì nó bị xáo trộn tung lên hết.」

「 Vậy lý do gì khiến ông nói là do một nhóm cướp làm? Và tại sao chúng lại bắt Aria-san? Ông có nghĩ ra được khả năng nào không?」

「 Ah, ua…tôi đã nói là do trộm cướp làm, thì chính là trộm cướp làm. Nói Zelphy tìm kiếm bọn chúng ngay cho tôi. Tôi là khách hàng ở đây mà!!!!」

Ông ấy đúng là loại không thể nói chuyện đàng hoàng với nhau được. Nhưng, bên trong Bảo Thạch cũng ồn ào

『ARIA-CHAN ĐÃ BỊ BẮT CÓCCCCCCCCC!』

Đệ Nhất đang tạo ra tiếng ồn chói tai và xài mana của tôi không suy xét gì cả. Là Đệ Thất phát hiện ra và ông ấy vội cản Đệ Nhất lại

『 Thôi đi!

Nếu Lyle xỉu thì cuộc nói chuyện coi như toi.』

Sự kinh động của Đệ Nhất vẫn chưa dịu xuống, nhưng ông ấy cũng dừng lại cái việc nói lung tung của mình. Novem đứng bên cạnh khẽ lay tay áo tôi

「Lyle-sama, tên ông ấy là, Lockwarde-san, đừng nói em là chuyện của Aria?」

Trước khi tôi trả lời thì Zelphy-san đã quát vào người đàn ông.

「 Cái gì đang xảy ra vậy? Lyle-sama là người quen của Aria-ojousama (tiểu thư) hả?」

Aria-ojousama – nghe Zelphy-san nói thế tôi bắt đầu hiểu ra. Tôi nhớ lại khi Zelphy-san đi vào shop củng Rachel và Novem thì Aria đã đi đâu mất ra là cô ấy đi tránh mặt.

「 ..Cậu ấy làm việc trong cái cửa hàng bánh ngọt mà Zelphy-san đã đến với Rachel và Novem lần trước đó. Đó là…. Em là người quen của cậu ấy, khi em tới đó em có thể trò chuyện với cậu ấy.」

Zelphy-san nhìn xuống đất. Sau đó chị ấy tiến tới người đàn ông và đột ngột giơ chân đá vào mặt ông ta một phát. Hawkins-san giữ chị ấy lại để chị ấy không tấn công người đàn ông thêm nữa. Chị ấy vừa nhìn vào mặt ông ta vừa la trong giận dữ

「 Ông chỉ biết để cho Ojou-sama (tiểu thư) làm việc cật lực một mình và ông thì chỉ biết đi đánh bạc hả? Ông đã uống bao nhiêu là rượu rồi mà để nó hiện ra hết lên mặt ông vậy hả? Tôi biết là ông đéo có làm việc mà còn chìm trong nợ ngập đầu nữa. Còn nữa..ông dám ra lệnh cho tôi à? Cha tôi đã phải khổ sở tới mức nào vì cái tội lỗi của ông, ông có biết không?」

Người đàn ông bị đánh chảy máu mũi và ông ta đang lấy tay che mặt nhìn Zelphy-san sợ hãi

「 Nhờ ông phá tan tành nhà Lockwarde, mà gia đình tôi không thể ở lại Centralle. Tou-san (cha)phải đi làm mạo hiểm giả để kiếm miếng ăn. Kaa-san (mẹ) cũng phải đi làm. Nhờ ông đấy mà cha tôi đã chết khi ra ngoài gặp quái vật. Còn mẹ tôi thì phải ép mình lao động cật lực. Đến nỗi mẹ tôi đã chết khi tôi vừa mới đủ sức đi kiếm tiền lo cho mình. Và rồi, ông đã làm được gì? Cờ bạc, rượu chè và Ojou-sama thì làm việc vất vả. Ông thấy ông hay lắm sao hả?」

Cơn giận của Zelphy-san lên đến cực đại. Tôi không hiểu rõ chuyện là thế nào, nhưng cơn giận

của Zelphy-san có cảm giác là điều đúng đắn. Nhưng ngược lại với Zelphy-san, bên trong Bảo Thạch các tổ tiên rất bình tĩnh trừ mỗi Đệ Nhất

『 Lyle, làm dịu lại xung quanh đi. Nói chuyện lúc này không làm được gì đâu. Bây giờ, điều cần thiết là thông tin. Chuyện giận dữ để sau hẵng tính. Nói cô ấy tạm thời nén lại đi.』

Đệ Tam cũng nghĩ vậy. Ông ấy khuyên tôi.

『 Aria-ojousama huh? Có lẽ cô ấy đồng cảm với Aria-chan. Vậy thì, hãy nhắc tới tên Aria-chan với cô ấy đi.』

Khi tôi đang định làm theo lời khuyên thì có một người đã đi trước tôi một bước. Đó là Novem

「 Zelphy-san, xin hãy bình tĩnh.」

「 Em cho là ta có thể bình tĩnh lúc này được sao?

Bởi vì tội lỗi của ông ta mà ta..」

「 ..Nhưng Aria-san có quay lại không khi chị cứ làm lớn chuyện như thế? Bạn ấy sẽ không quay lại, đúng không? Bây giờ chị em chúng ta cần có thông tin. Chúng ta sẽ cứu được bạn ấy trước khi quá trễ chứ?」

Thấy ánh mắt cương nghị của Novem, Zelphy-san nghiến răng và nén cơn giận. Rồi sau đó, chị ấy buông lơi nắm đấm ra.

「 Chị hiểu rồi.」

Nói thế chị ấy bỏ đi đến bên bức tường.

Chắc chắn khi ở gần người đàn ông kia chị ấy sẽ không nén được tức giận. Người đàn ông rất sợ Zelphy-san lắp bắp giải thích tình hình thêm

「 Có một tên tự giới thiệu hắn thuộc trộm cướp. Hắn kêu tôi làm một công việc đơn giản. Chúng không biết đọc và viết, chúng cũng không biết đếm nên chúng kêu tôi bán mấy món đồ chúng trộm được và mang tới. Tôi sẽ được trả tiền nếu giúp chúng. Nhưng..sau đó chúng tin tôi và giao cho tôi công việc giữ tiền. Chúng định để tiền ở chỗ tôi một ít lâu. Nhưng tôi đã lén lấy hết tiền của chúng đi đánh bạc và bị thua lớn…」

Người đàn ông nói nhóm trộm cướp đó đến Dalien. Rồi sau đó ông ta hợp tác với chúng để bán đồ trộm được. Hình phạt dành cho việc thông đồng với trộm cướp có thể khác nhau chút ít tùy vào từng nơi nhưng cho dù là nơi nào thì chắc chắn đó cũng sẽ là một hình phạt rất

nặng không cần phải nghi ngờ gì. Hawkins-san muốn người đàn ông ấy tiếp tục nói. Tôi có thể nghe và cảm thấy giọng nói của Hawkins-san lúc bấy giờ tràn đầy sự gấp gáp.

「 Ông nói là một có lý do gì đấy chúng mới ghét ông? Có nguy cơ cô ấy sẽ bị giết bởi đám trộm đó. Chúng ta phải nhanh lên.」

Nhưng người đàn ông lắc đầu

「 Kh, không đúng. Mấy tên đó cần có tiền. Vì vậy mà, bọn chúng sẽ ngã giá với một người buôn nô lệ cách bí mật. Bọn chúng sẽ bán Aria-chan ở đâu đó.」

Buôn nô lệ - Cái loại buôn bán bất hợp pháp đó không được cho phép ở Bahnseim. Nhưng có vẻ là, trong đám tội phạm kia vẫn có những người lén làm những phi vụ buôn bán kiểu đó. Và rồi, những nhóm người trộm cướp kia bạo gan đánh liều làm vậy kiếm tiền. Hawkins-san mở to mắt khi nghe những lời đó

「 Họ bán ở đâu chứ? Chẳng lẽ đã có bọn buôn nô lệ đi vào Dalien rồi?」

Người đàn ông nói rằng ông ta cũng không biết rõ nữa

「 Chúng nói là rất khó để làm phi vụ này ở Dalien nên chúng sẽ thực hiện vụ buôn người ở căn cứ bí mật của chúng.

Làm ơn, xin hãy cứu Aria.」

Có vẻ ông ta đã tỉnh rượu sau cú đá. Người đàn ông đã bình tĩnh hơn trước đó. Nhưng, vẻ mặt của Hawkins-san rất u ám

「 Tôi phải giữ ông lại. Guild có nghĩa vụ tuân theo luật của vùng này. Chúng tôi không thể để ông đi tùy tiện được. Và thêm nữa, tội của ông cũng sẽ làm nặng hơn hình phạt đang có trong gia đình ông.」

Người đàn ông ôm đầu gục xuống và khóc. Tôi thấy bây giờ đã quá trễ để làm vậy rồi. Nhưng mà nghĩ về Aria tôi thấy buồn quá. Tôi muốn làm một thứ gì đó. Zelphy-san hỏi Hawkins-san

「 Hãy gom lại vài người giúp đỡ đi. Nhìn vào nơi mà diễn ra cuộc buôn bán, chắc vẫn còn trong lãnh thổ Dalien thôi. Thật khó để điều động mọi người.

Thật tệ, điều này lại xảy ra khi những binh lính đã có việc đi hết rồi nữa chứ.」

Zelphy-san vò đầu bứt tóc. Novem đang nhìn xem tình hình xung quanh. Thỉnh thoảng cô ấy lại có ánh nhìn đầy tò mò. Hawkins-san nói với Zelphy-san

「 Tôi sẽ không yêu cầu cô nhưng, về cái cô tên Aria đó.」

Zelphy-san hét lên như để tự thuyết phục chính mình

「 Tôi biết. Tôi biết chứ. Nhưng tôi vẫn muốn cứu cô ấy..」

Với việc hình phạt đã được chỉ định tới gia tộc, điều đó có nghĩa là cả Aria cũng sẽ phải chịu phạt. Nếu không cứu cô ấy thì thật là thảm cảnh. Nhưng nếu cả khi cứu được cô ấy thì Aria chịu phạt cũng khác gì thảm cảnh. Cái nào sẽ tốt hơn đây? Đang lúc tôi còn nghĩ thì Đệ Nhất nói với tôi

『 Chúng ta sẽ cứu cô ấy, Lyle.』

「 Er?」

Tôi vô thức thốt ra một tiếng ngạc nhiên, Novem nhìn tôi

「 Lyle-sama. Có gì không ổn sao?」

Tôi lắc đầu . Nhưng giọng của Đệ Nhất tiếp tục nói với tôi. Hơn thế, ông ta như được xông xáo lên thêm vậy, lượng mana tiêu hao của tôi dần dần tăng lên

『 Ngươi làm quái gì đứng đó hả! Đi cứu Aria-chan đi! Ngươi, nếu ngươi không hành động ngay bây giờ, ta sẽ không bao giờ thừa nhận ngươi!』

Ông ấy đang nói thật ích kỷ. Cho dù Aria có được cứu, thì hình phạt vẫn đang chờ cô ấy sau đó, do lỗi lầm của cha cô ấy.

『 Trời ơi. Nói là ngươi sẽ cứu cô ấy đi! Cái quần gì thế hả, thằng hèn! Ngươi, ngươi tự gọi ngươi là người đến từ nhà Walt sao! Ta hoàn toàn thật thất vọng vì điều đó.』

Những lời Đệ Nhất như nhát dao cứa vào tôi. Rất đau. Thực sự rất chua xót.Tôi bị đuổi đi khỏi nhà Walt và không một ai nhìn nhận tôi. Nhớ lại ký ức đó, cộng thêm phần mana của tôi đã bị xài đi nhiều. Tôi quỵ xuống tại chỗ. Tôi còn có thể nghe tiếng người nói

「 Lyle-sama.」

「 Lyle-kun. Em bị sao vây..」

「 Này, sao lại ngã quỵ ra hả?」

Novem ôm chầm lấy tôi lo lắng. Hawkins-san rất ngạc nhiên. Zelphy-san thì ngỡ ngàng. Tôi lại ngất đi.

•••

Phòng y tế bên trong guild

Lyle đang nằm đó. Novem thì đang ở bên cạnh chăm sóc. Zelphy thì nhìn hai người bọn họ. Hai thanh niên của tầng lớp thượng lưu – mới đầu cứ nghĩ hai người là mối quan hệ kiểu yêu đương, nhưng mà lại gần giống như chủ - tớ nhiều hơn. Zelphy-san đã quan sát sít sao hai người này trong tầm mắt khoảng một tháng rồi và kết luận là hai đứa này không có gì nguy hiểm. Và, cô ấy cũng báo cáo y như vậy với lãnh chúa của vùng này.

Nhưng kể cả khi hai con người này không có gì nguy hiểm thì sự xuất hiện của hai người này cũng sẽ mang lại mối nguy hiểm. Nhà Walt – ai đó đã bị đuổi đi từ nhà ấy đã đến Dalien này. Lãnh chúa của Dalien lập tức điều tra được thân thế của hai người này ngay. Zelphy là mạo hiểm giả được lãnh chúa thuê để canh chừng hai người này. Trời đã tối và trễ lắm rồi, ánh đèn mờ mờ có thể nhìn thấy được từ trong phòng hắt ra ngoài cửa sổ. Khu mua sắm có thể rất sáng sủa, nhưng mà những nơi khác thì chỉ có ánh đèn khi mờ khi tỏ lập lòe. Đã nhiều tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi Lyle ngất đi rồi. Nhưng Zelphy vẫn đứng yên trong phòng.

「 Novem, em có thể quay về được rồi.」

Cuộc kiểm tra sức khỏe chẩn đoán rằng, chỉ đơn giản vì Lyle quá mệt mỏi. Novem mang những thứ đồ của Lyle từ nhà trọ theo. Cô ấy đã đi tắm trước khi giúp Lyle lau chùi mình mẩy rồi. Từ lúc đó tới giờ , cô ấy đã ngồi trông chừng Lyle không nghỉ một khắc nào.

(Này giống như là, họ không phải người yêu của nhau, giống chủ và tôi tớ hơn..không, cô gái này giống như người mẹ vậy)

Zelphy nhìn vẻ mặt lo âu của Novem trong khi mải suy nghĩ về vấn đề khi nãy. Nhưng mà, cho dù nghĩ mãi thế nào đi nữa, cô ấy không thể cứu Aria với mỗi sức mạnh từ một mình cô ấy.

(Hay là mình hỏi lãnh chúa thử xem. Không, ông ấy sẽ không chấp nhận đâu. Nhìn thì tốt bụng nhưng mình chưa bao giờ thấy ông ta làm cái gì mà đi ngược nguyên tắc

)

Thời gian thì gấp rút. Bọn trộm thì đã dừng những vụ trộm lại và chỉ ẩn núp vào bóng tối. Hơn nữa, chúng đã vào Dalien và sai khiến cha của Aria, cha của Aria với trí thông minh đặt sai chỗ đã giúp chúng đi bán “hàng chạy” từng chút một,

để hoãn lại cái hành động tội ác của chúng. Bọn trộm cũng gia nhập mạo hiểm giả và đi rảo tới lui nhởn nhơ (Ed:Ung dung kiểu xem thường luật) trong Dalien. Từ góc nhìn của những vùng khác, Dalien như là nơi dung túng tội phạm vậy. Cũng không có gì lạ khi người khác nghĩ thế. Thật khó cho Dalien trong tình cảnh đó.

Zelphy-san đang đứng loanh quanh trong guild để nghe ngóng thông tin mà Hawkins-san thu thập được

「 Chị Zelphy-san sẽ nhận yêu cầu vừa rồi chứ?」

Novem hỏi Zelphy-san về yêu cầu của cha Aria mà không nhìn vào của Zelphy, Zelphy cũng không định nói dối

「 Nói một cách nghiêm khắc thì chị không nhận được. Nhưng buôn người là tội ác. Cần phải đi phá hang ổ đó và chị sẽ cứu những nạn nhân khi chị tới đó. Tệ thật, quá trình dạy của chị sẽ bị gián đoạn chút. Đổi lại, chị sẽ trả lại tiền dạy cho những ngày mà chị vắng mặt──」

Khi cô ấy nói đến điểm đó thì có tiếng gõ cửa cộc cộc, là Hawkins, Zelphy-san mở cửa và hỏi

「 Sếp, sao rồi?」

「 Việc này liên quan đến băng nhóm lẩn vào Dalien, hơi tốn thời gian để điều tra ra toàn bộ tung tích của chúng, bời vì dường như chúng có đăng ký làm mạo hiểm giả rời rạc từng người một và không tập trung lại thành một nhóm mỗi lần đăng ký. Vì vậy, nếu chúng ta đi sai một bước nào, thông tin sẽ lập tức tới ngay chúng. Cả khi chúng ta có bắt được tên buôn nô lệ thì cũng không biết băng đảng đó sẽ làm gì tiếp theo..」

Cả Zelphy và Hawkins đều có vẻ mặt lo âu. Họ có thể tra ra tung tích của đám người từng nói chuyện qua lại với cha của Aria – người đã đưa yêu cầu. Nhưng, tra ra hết những tên đã lẻn vào Dalien thì rất mất thời gian.

(Thật tệ. Đám trộm cướp đã quấy nhiễu các vùng xung quanh kia sau khi vào Dalien thì im hơi lặng tiếng. Bời vì tên khốn kia đã bán các món hàng chạy kia, chuyện đó sớm muộn gì bọn chúng cũng bị phát hiện ra. Lúc đó các lãnh chúa khác lại hiểu lầm rằng Dalien cũng đứng đằng sau chống lưng cho chuyện xấu này.)

Hawkins dự đoán quy mô của toán cướp dựa trên lời kể của người đàn ông kia.

「 Bọn chúng ít gì cũng có 12 hoặc 13 tên. Có vẻ chúng bán các món hàng cướp được kia để mua trang bị và thức ăn. Từ vị trí bọn goblin ở Dalien chúng ta phát

hiện gần đây, ta có thể đoán rằng, căn cứ của chúng có thể ở ngọn núi có mỏ khai thác kia.」

Zelphy đang bàn bạc với Hawkins về kế hoạch hành động sắp tới. Nhưng Novem thì chỉ lo trông chừng Lyle và có vẻ cô ấy không quan tâm lắm. Zelphy nói với Hawkins bằng giọng thì thào.

「 Tôi sẽ đi báo cáo với lãnh chúa. Sếp cũng vậy, có gì xảy ra là phải báo cho tôi ngay nhé.」

Hawkins cũng trả lời bằng giọng thì thào

「 Cảm ơn.」

Anh ta trả lời. Zelphy nhìn Novem và Lyle ái ngại, Novem đang tập trung vào việc chăm sóc Lyle, nên Zelphy tin rằng Novem không nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi. Nhưng, Novem đã lắng nghe cuộc nói chuyện vừa rồi rất rõ ràng.

•••

Bên trong Bảo Thạch

Những gì đập vào đôi mắt mở to của tôi là cảnh tượng Đệ Nhất bị mọi người xung quanh phê bình. Căn phòng bàn tròn. Những tổ tiên đang ngồi trên ghế liếc nhìn Đệ Nhất lạnh lùng, Đệ Nhị là cay nghiệt nhất

『 Ông là cái thứ tồi tệ nhất. Tôi có thể đồng tình và tạm chấp nhận với việc ông muốn cứu mạng sống của hậu duệ tình đầu của ông. Thật sự, trong mắt tôi, cô ấy cũng thật tội nghiệp. Nhưng, tôi vẫn không chấp nhận ông cố sử dụng Lyle để làm vậy. Chuyện đó chả liên quan gì đến Lyle cả. Còn nữa, cái thái độ khi này…Thật là rác rưởi.』

Đệ Tam cũng đang bất mãn. Bình thường ông ấy vốn không chú tâm gì nhiều nhưng lần này ông ấy thực sự bị chọc giận

『 Giúp cô ấy à? Ông biết nó có nghĩa là gì không hả? Tôi sẽ nói tiếp cho ông biết, ông ấy là cô ấy được cứu bằng việc dừng lại cuộc buôn bán nô lệ à? Những gì chờ đợi cô ấy sau đó là cả một sống ác nghiệt. Cô ấy có thể sẽ bị trục xuất khỏi Dalien và chết như một con chó bên vệ đường. Hoặc có thề cô ấy sẽ bị đưa tới hầm mỏ. Cô ấy cũng sẽ bị đối xử như một người trong gia đình tên tội đồ. Tính ra, cuộc sống của cô ấy sẽ tệ hơn là bị bán như một nô lệ thật sự.』

Đệ Tứ cũng đẩy gọng kính chỉnh lại và nói bằng giọng bình tĩnh.

『 Dáng vẻ của Aria cũng rất dễ thương. Có thể cô ấy sẽ bị rao bán dưới tên của tội phạm và làm nô lệ cho nhà lãnh chúa. Hoặc có thể cô ấy sẽ bị chìm trong nợ nần và trở thành gái điếm? Quyết định đó tùy thuộc vào vùng nào nữa. Nhưng mà dù có được cứu cô ấy cũng sẽ rơi vào tình trạng tồi tệ. Nhưng anh lại kêu Lyle cứu cô ấy dù cho tình hình có ra sao đi nữa à?』

Đệ Ngũ tiếp tục theo sau Đệ Tứ. Các thế hệ sau Đệ Ngũ đều gọi ông ta là phong lưu chuộng nữ sắc nhưng ông ấy trông không có vẻ gì là hứng thú với Aria cả.

『 …Có lý do gì bắt Lyle phải làm vậy? Lý do của việc hành xử bất cẩn là để cứu con gái của tên tội đồ à? Tôi sẽ nói trước cho anh biết mới phải, Lyle chẳng có nghĩa vụ gì phải nghe theo đòi hỏi của anh cả.』

Đệ Lục thở dài mệt mỏi với cái bầu không khí nơi này. Nhưng, ông ấy cũng phê bình Đệ Nhất

『 Cứu cô ấy mà không cần suy nghĩ thì cũng tạm được đi, nhưng anh nhìn đi, tôi không thể nào chấp nhận để Lyle và Novem phải gặp nguy hiểm vì điều đó được.』

Đệ Thất nhìn vào Đệ Nhất và nói

『 Giờ thì tôi không muốn thừa nhận Đệ Nhất là người sáng lập ra nhà Walt. Anh nói trân trọng Novem như bảo vật trong khi lại bảo vệ cho cô nào đấy tên Aria…thật là một sự thất bại nếu anh cứ hành động dựa trên cảm tính nhất thời. Tôi tự hỏi rằng Novem sẽ cảm nhận ra sao nếu Lyle đi cứu Aria cách bồng bột như thế.』

Đệ Nhất đỏ mặt, sau đó ông ấy đứng lên và đập cả hai tay xuống chiếc bàn tròn

『 Mấy đứa các ngươi. Thái độ của các ngươi đối xử với người khai sinh ra nhà Walt là vậy đó hả? Không có ta thì mấy đứa các ngươi làm méo gì được sinh ra! Ngươi nghĩ nhờ ai mà các ngươi có mặt trên đời hả?!?』

Sau đó câu hỏi của Đệ Nhất được trả lời bắt đầu từ Đệ Nhị. Từ câu trả lời của họ, có vẻ chẳng ai tôn trọng Đệ nhất cả

『 Là mẹ tôi.』

『 Đương nhiên là Kaa-san rồi.』

『 Mẹ.』

『 Mama.』

『Đương nhiên đó chính là từ mẹ』

『 Chính là Haha-ue』

Đệ Nhất run người khi nghe những câu trả lời

『 Ng..các ngươi.』

Đột nhiên Đệ Nhất phát hiện ra tôi đã thức. Ông ấy chỉ vào tôi và nói

『 Cái thằng nhục nhã của nhà Walt này! Cái thái độ của ngươi khi nãy là gì hả? Đó chính là lúc ngươi nên nói rằng tôi sẽ đi cứu cô ấy khi cô ấy gặp nguy hiểm. Ngươi lúc nào cũng xanh mặt ngay lập tức và cần tới Novem giúp ngươi..Ta ghét ngươi!』

Nghe nói vậy, tôi có phản ứng với câu nói “nỗi nhục của nhà Walt” mà Đệ Nhất nói. Tôi nhớ lại những lời tôi bị nói lúc còn ở biệt thự giờ cũng bị nói tại đây, nước mắt tôi bắt đầu chảy ra. Sau đó Đệ Nhất nhìn chung quanh và bối rối

『 Ca, cái gì vậy. Có vậy thôi mà cũng khóc hả? Cái đó, chỉ là vài câu ta nói chuyện thôi mà. Sao ngươi lại…』Đệ Tam rầy Đệ Nhất

『 Cái miệng của ông ăn mắm ăn muối quá đi. Thời đại của nó khác ông. Lyle là truyền nhân của nhà Walt ông biết không hả? Cả khi ông nói một cách bình thường thì thấy và nghe nó như ông đang gây áp lực lên nó vậy.

Và cả Lyle nữa, phải biết bình tĩnh lại thêm một chút nữa chứ.』

Đệ Nhị cũng vậy, ông ấy ấn tay vào trán và nhìn tôi

『 Đừng có bận tâm về mấy cái lời nói của người cha tệ bạc này, ông ấy là người không biết chữ suy xét là như thế nào đâu.』

『 Gì, nói gì hả?』

Khi Đệ Nhất la vào mặt Đệ Nhị, Đệ Nhị vẫn tiếp tục mà không hề hấn gì

『 Lúc này mà ông nói mấy cái lời như vậy với Lyle người đã bị đuổi khỏi nhà và bị gia đình từ bỏ à? Vì vậy tôi mới nói ông không biết suy nghĩ. Nếu ông muốn nó đi cứu cô ta, sao ông không nghĩ sẽ nói là làm ơn cứu cô ấy đi mà Lyle thế thay cho cái lời miệt thị của ông khi nãy à?』

Sau đó, Đệ Ngũ trèo lên bàn tròn. Ôn ấy tiếp tục đi cho đến khi ở trước mặt tôi, tôi thì đang co ro dưới ánh nhìn của ông ta đang ở trên tôi.

『 …..Lyle, đừng có nghĩ là con khóc sẽ giải quyết được vấn đề. Nếu con khóc, nó chỉ

làm con tốn thời gian. Nghe đây, điều quan trọng ở đây chính là điều con muốn làm. Vì bọn ta suy cho cùng chẳng là gì cả trừ việc đó chính là ký ức của tổ tiên bọn ta để lại để dạy con Art. Nhưng, Bảo Thạch cũng ghi lại kinh nghiệm của bọn ta. Chúng ta chẳng thể dạy con hết tất cả Art, nhưng bọn ta có thể cho con mượn kiến thức. Vì vậy, trước tiên bình tĩnh lại đã. Con muốn làm gì?』

「 Cháu không biết, cháu không biết gì hết!」

『 Ca, cái thằng này.』

Đệ Nhất sắp sửa chửi vì câu trả lời của tôi thêm lần nữa, mọi người cản Đệ Nhất lại và Đệ Ngũ lại tiếp tục hỏi tôi

『 Đừng nghĩ quá nhiều. Chỉ ngay bây giờ thôi, con muốn làm gì? Nếu con không có dự định cứu Aria, cũng không sao cả. Bọn ta không hề buộc tội con. Đó là một quyết định có lý do rõ ràng mà.』

Đệ Nhất đang bị mọi người xung quanh nhận đầu (Ed: đè đầu) xuống cố gắng nói gì đấy khi nghe những lời Đệ Ngũ nói, nhưng Đệ Nhị và Đệ Tam, cả Đệ Tứ nữa, nhận ông ta xuống thêm lần nữa. Sau đó, Đệ Lục đi đến bên cạnh tôi, đặt bàn tay lên vai tôi

『 Lyle, hãy nói ra cảm giác thật sự của con. Đừng có nghĩ đến những gì không cần thiết. Cái đó con có thể để nghĩ sau. Bây giờ này, con muốn làm gì?』

Tôi nhớ lại Aria-san. Khi tôi biết Novem kiếm ra nhiều tiền hơn tôi, sự bẽ mặt khiến tôi chạy khỏi guild và lần đó tôi đã gặp cô ấy. Sau đó trong cái cửa hàng – Ciel, chúng tôi trở nên những người quen thân có thể nói chuyện với nhau. Có lẽ do nghề nghiệp của cô ấy mà khi cô ấy nói với tôi, nụ cười luôn tươi nở trên môi.

Tôi nhớ lại khi cô ấy nói muốn trở thành một mạo hiểm giả như thế nào. Aria chăm chỉ làm việc để nuôi người cha tệ bạc của cô ấy. Tôi muốn làm gì cho một người như cô ấy chứ? Câu trả lời vọt ra rất dễ dàng.

「 Cháu muốn cứu cô ấy. Chắc sẽ có rất nhiều thứ..nhưng cháu muốn cứu cô ấy. Nhưng, cháu vẫn là một gánh nặng phụ thuộc vào Novem, cháu chưa trưởng thành. Vì vậy, cháu không có bất cứ

tư cách gì để nói gì cả..」

Sau đó, Đệ Thất đặt tay lên vai còn lại bên phía đối diện với với Đệ Lục.

『 Không sao cả. Không có gì đâu Lyle. Quan trọng là con biết con muốn làm gì. Và , chúng ta sẽ cho con mượn sức mạnh của mình. Vẫn như đã nói, sáu người chúng ta không thể dạy con hết các Art ngay được, nhưng con có thể mượn tạm kiến thức của bọn ta. Đừng lo. Chúng ta có phong thái như

những lãnh chúa mà, chúng ta có thể giúp con thực hiện mong muốn của con.』

「 Mong muốn của cháu? Nhưng, Aria-san thì..」

Đệ Nhất lúc này đã lắc mình vùng vẫy ra khỏi được sự kìm kẹp của Đệ Nhị và những người khác và chen ngang vào cuộc nói chuyện của tôi và Đệ Thất

『 Đợi đã. Ý ngươi nói là sáu người là sao. Ở đây là bảy người cơ mà.』

Đệ Thất nhìn Đệ Nhất và nhăn mặt

『 Không phải anh nói không muốn hợp tác sao? Giả sử như anh không dạy Lyle cái Art cần thiết, thì anh cho nó được lời khuyên gì có ích đây? Ai mà nói rằng lời khuyên của Đệ Nhất là hữu ích thì kẻ đó đúng là không biết suy nghĩ.』(Ed:????)

Đệ Nhất nhìn tôi và có nét mặt nhăn nhó khó chịu. Rồi sau đó ông ta nhìn lên trần nhà nhắm nghiền mắt lại và la lên

『 Là vì Aria-chan! Là vậy đó, ta sẽ dạy ngươi Art! Nhưng chỉ giai đoạn đầu thôi.』

Sau đó Đệ Nhị chỉnh sửa lại bộ quần áo nhăn nhúm của mình (do nãy giờ vật lộn với Đệ Nhất) và nói

『Tốt. Vậy ta sẽ dạy con Art của ta. Vì không kịp thời gian nên chỉ mỗi giai đoạn đầu thôi. Nếu là giai đoạn đầu thì con vẫn có thể ngay lập tức dùng được.』

Đệ Tam

nhún vai

『 Art của ta thì không phải lợi hại gì, nhưng tùy vào cách con dùng thôi. Nhưng có lẽ không khả thi cho Lyle dùng ngay bây giờ đâu, nên là cứ tạm bỏ qua lần này đi nhé.』

Đệ Tứ tháo kính và lau cặp tròng

『 Ta sẽ dạy con Art của ta. Không phải là ta tự khen, nhưng nó thực sự là một Art hữu dụng.』

Đệ Ngũ đứng dậy và nhảy xuống bàn, ông ấy đứng cạnh Đệ Lục và chạm nhẹ vào tay của Đệ Lục

『 Art của ta khi dùng chung một thể với của hắn sẽ phát huy sức mạnh rất lớn. Ta sẽ chỉ con cách dùng cùng lúc khi con học

Art của hắn.』

Đệ Lục cười lớn

『 Đương nhiên đó là một Art hữu hiệu ở mức độ lừa người chút đỉnh thôi. Dù sao thì, lúc này Art của Đệ Thất mới là khó nhằn.』

Chỉ có Đệ Thất là nhún vai thể hiện ý từ chối. Có vẻ là ngay cả khi tôi có khả năng học được Art của Đệ Nhất rồi, thì tôi bây giờ cũng rất khó dùng nó một cách thành thạo.

『 …Nó rất tiện, nhưng lượng mana dùng rất lớn. Lyle,

xin lỗi ta không thể dạy con bây giờ được. Con phải hiểu, nó rất nguy hiểm.』

「 Con, con hiểu. Nhưng mà, con có thể học được nhiều cái như vậy trong cùng một lúc sao ạ?」

Đệ Tứ giải thích cho tôi

『 Bảo Thạch vốn dĩ là Ma Thạch mà. Rất dễ để dạy người khác học được giai đoạn đầu các Art. Khó là khó từ giai đoạn thứ hai trở đi. Hơi rắc rối đấy, nhưng nếu con không biết tên và cách dùng của các Art thì con sẽ không thể học được gì cả.』

Gem sẽ dạy – à không, sẽ làm cho người giữ nó học được giai đoạn đầu của Art mà không cần điều kiện gì.

Gem cũng sẽ không ồn ào như các vị tổ tiên đang ở đây, nó cũng không từ chối dạy Art cho người giữ nó. Nghĩ thế, tôi thấy một viên Gem thì đáng khao khát hơn là Bảo Thạch gia truyền. Nó không làm ra những trận cãi nhau nhặng xị và cũng không lấy mana của tôi xài .

Đệ Nhất đi đến và ôm vào đầu tôi thật chặt, ông ấy có vẻ miễn cưỡng, nhưng ông ấy cũng

『 …Cứu lấy Aria-chan. Chỉ thế thôi.』

Đệ Nhất nhờ vả tôi.

•••

Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng mà tôi chưa thấy bao giờ.

「 Lyle-sama, nhận ra em không?」

Các dụng cụ y tế nằm rải rác xung quanh và Novem thì đang ngồi bên cạnh tôi chăm sóc tôi. Cô ấy nhìn rất lo lắng. Nước mắt đọng đầy trong mắt Novem khi tôi tỉnh dậy

「 Phải rồi. Lúc ấy tôi đã ngất đi…」

Tôi nhấc nửa thân trên dậy. Trên người tôi không có thuốc gì đắp lên cả. Tôi nhìn ra ngoài, trời rất sáng, có lẽ tôi đã ngủ suốt đêm. Tôi nhìn quanh và thấy Bảo Thạch đang được đặt trên một chiếc bàn bên cạnh giường.

Có vẻ như viên Bảo Thạch bình thường có màu xanh óng ánh. Khi tôi cầm lấy nó, tôi cảm giác có gì đó khang khác

「 …Lẽ nào tôi…tôi đã được công nhận dù chỉ là một chút?」

「 Lyle-sama?」

Khi tôi cười và nói với Novem rằng tôi ổn rồi, cô ấy thở phảo nhẹ nhõm và khum tay lại trước ngực. Tôi cảm thấy hơi tệ khi để cô ấy phải lo lắng, tôi ngồi dậy và hỏi cô ấy về chuyện đã xảy ra tối qua

「 Novem, chuyện gì xảy ra với vụ việc của Aria rồi?」

Tôi hỏi xong thì Novem bắt đầu trả lời về sự việc hôm qua

「 Tối đó, Hawkins-san đã điều tra về nhóm người bị tình nghi là nhóm băng đảng trộm cướp rồi. Nhưng dựa vào những gì mà cha của Aria nói và thông tin có được, có lẽ nhóm đó khoảng 20 người. Có vẻ Zelphy-san sẽ hoạt động độc lập. Chị ấy nói việc học của chúng ta tạm hoãn một chút, khoảng thời gian hai tháng huấn luyện còn lại sẽ tiếp tục sau khi Aria-san được giải cứu.」

Zelphy-san đã bắt đầu hành động để cứu Aria-san rồi.

「 Lyle-sama, hình như Zelphy-san có liên quan đến lãnh chúa của Dalien. Chị ấy đã ngầm tìm hiểu những thông tin của chúng ta một thời gian trước rồi và lần này chị ấy hoạt động giữa lãnh chúa Dalien và guild.」

Đệ Tam trong Bảo Thạch hiểu ra ngay

『 Aa, quả nhiên là thế. Lãnh chúa của Dalien biết Lyle tới đây và gửi tới một người khá giỏi để xem chừng nó. Well, người mà ông ta đưa tới khá giỏi đấy, chuyện này nghe tốt đúng không nào.』

Nếu ông nghĩ ra rồi thì nói cho tôi biết, tôi nghĩ thế nhưng bây giờ không có thời gian đề quan tâm đến chuyện đó. Sau đó Đệ Lục nói nghiêm túc

『 Hou, Zelphy và lãnh chúa có mối liên quan à? Tiện đấy. Vậy thì sẽ dễ dàng để cứu cô Aria đó hơn.』

Đệ Nhất cảm thấy rối rắm với lời của Đệ Lục

『 Mấy đứa, lúc trước mấy đứa nói có cứu được cô ấy cũng vô nghĩa mà? Hay là, mấy đứa hợp tác thích hợp tác với nhau hơn là khi hợp tác với ta đây?.』

Đệ Ngũ trả lời

『 Bọn tôi chỉ nói là các phương pháp của anh Nhất có vấn đề thôi chứ bọn tôi có nói là không cứu được đâu, phải không? Đặt nền móng sẵn sàng cho những gì sắp xảy ra sau đó thì tốt hơn cái cách của anh chứ. Với lại..lãnh chúa sẽ phạt Aria vì lợi ích cho vùng đất của riêng ông ấy thôi. Nói ngược lại thì ông ấy có thể sẽ ngó lơ nếu việc cứu Aria có thể mang lại lợi ích to lớn cho vùng đất của ông ấy.』

Đệ Nhị cũng không nối tiếp câu chuyện của Đệ Nhất

『 Nhưng chỉ dẹp xong bọn trộm cướp kia thì chưa xong đâu. Bên cạnh đó, có thể lãnh chúa sẽ thương lượng gì đấy với Lyle không? Nếu lãnh chúa là tôi, tôi sẽ cử đi một vài người để canh cổng cho nghiêm ngặt lại.』

Đệ Tứ có vẻ đang hào hứng

『 Hãy dùng danh xưng của nhà Walt ở đây đi. Dù Lyle bị đuổi, nhưng vẫn là con nhà Walt mà. Với lại, bọn cướp kia phiền lắm, thế nào lãnh chúa cũng gặp chuyện không suôn sẻ. Tính ra thì nếu mà mấy lãnh chúa xung quanh cũng bị rắc rối lùng bùng thì chắc chắn ổng cũng sẽ rất nhức đầu giải quyết nhỉ.』

Đệ Thất cũng tham gia vào cuộc trò chuyện. Từ cách nói chuyện có thể thấy ông cũng đang tràn đầy lòng tự tin. Tôi không thể hiểu được tại sao ông có thể tự tin đến thế

『 Nếu con muốn cứu Aria-san cách có ích thực sự, hãy đơn giản tìm ra một cách nào đấy cho phù hợp thôi. Đầu tiên là đi thu thông tin. Còn bây giờ, từ đây là sân khấu cho chúng ta phô diễn kỹ năng.』

Các vị tổ tiên không hề cảm thấy lo lắng khi biết Zelphy-san là cộng sự của lãnh chúa. Vậy là, tôi cũng phải thuyết phục Novem. Thật khó nói dù cho

ý định của tôi là cứu Aria-san

「 Ra vậy, thì ra Zelphy-san là……….À này Novem.」

「 Sao ạ?」

「 Nếu tôi nói tôi muốn cứu Aria-san, Novem có phản đối không?」

Khi tôi nhìn cô ấy với khuôn mặt như mình có chút tội lỗi, Novem lắc đầu. Rồi cô ấy cười. Thật là một phản ứng tôi không ngờ tới

「 Nếu đó là ý muốn của Lyle-sama, em sẽ giúp. Nhưng mà bây giờ Aria đang trong tình trạng thực sự rất khó khăn. Aria-san cũng sẽ không được cứu nếu cô ấy thoát khỏi bọn cướp. Lyle-sama có hiểu không?」

Tôi gật đầu trước cách nói của Novem đối với tôi như tôi đang có quyết định sai trái. Tôi hiểu chứ, tôi đã nói điều đó với các tổ tiên, và cũng đã có giải pháp rồi.

「 Tôi hiểu mà. Cứu Aria rồi cũng chưa phải là xong chuyện. Chắc chắn tôi sẽ gây phiền hà cho Novem khi làm vậy. Tôi cũng cảm thấy có lỗi khi để Novem phải làm rất nhiều chuyện cho tôi từ trước đến nay. Cho nên, tôi nói trước, Novem vẫn có thể không đi theo tôi nếu Novem không muốn làm.」

Novem lắc đầu, rồi cô ấy lại mỉm cười như mọi khi

「 Nếu đó là những gì Lyle-sama muốn làm, Novem này sẽ đi theo ủng hộ. Chúng ta cùng cứu Aria-san.」

Tôi nắm lấy tay Novem

「 Cảm ơn Novem.」

__________________________________________

Truyện Chữ Hay