Trans:DuongUyen
Edit :Ajk
Mọi chi tiết góp ý vui lòng ib page Asia Group của chúng mình.Links ở phần chú thích.
=============================================================
Chương 11: Sức Mạnh Thực Sự
Chúng tôi gặp nhau ở guild rất sớm vào buổi sáng.
Có rất nhiều mạo hiểm giả cũng tụ tập trong guild. Trong lúc chuẩn bị những dụng cụ của mình, tôi nhìn vào tình trạng đang diễn ra ở quầy tiếp tân. Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ.
Novem đang ở bên cạnh tôi, tôi lên tiếng hỏi cô ấy
「 Tại sao chúng ta phải có mặt ở guild trong khi chúng ta sắp đi hoạt động ở ngoại ô? Chẳng phải như thế là quá phí thời gian sao?」
Novem có suy nghĩ rất khác với tôi
「 Có lẽ điều này là quan trọng đối với guild trong việc quản lý các mạo hiểm giả. Nhưng em nghĩ nó cũng sẽ có lợi cho chúng ta nếu có giấy tờ đăng ký đàng hoàng như thế.」
Zelphy-san đang mặc trên người đồ bảo hộ đi tới, tiếp tục lời giải thích của Novem.
「 Đại loại vậy đấy. Well, bằng cách báo cáo nơi ngươi sắp đến và khi nào ngươi quay trở về sẽ giúp guild quản lý nhân sự dễ hơn. Nếu có rủi ro gì xuất hiện thì guild sẽ đưa người đến xem xét, từ quan điểm của những người sẽ lên đường sau khi báo cáo, việc này sẽ tạo ra cho họ khả năng nhận được sự giúp đỡ trong trường hợp có chuyện xấu nhất xảy ra. Nhưng, mục đích thực sự của guild khi làm vậy là để cho việc thẩm định sẽ dễ hơn trong trường hợp khẩn cấp hoặc những tình huống không mong muốn xảy ra.」
Thẻ hội. Tấm thẻ giống hệt như tấm tôi đang cầm nằm dưới sự kiểm soát của guild. Và nếu người chủ thẻ chết, tên trên thẻ sẽ bị rạch ngang một đường. Với dấu hiệu đó, guild sẽ biết về cái chết của một mạo hiểm giả nào đấy.
Đệ Tam nói ra từ trong Bảo Thạch với vẻ am hiểu.(*đã thông)
『 Ra là vậy. Những mạo hiểm giả rảo khắp thành phố, theo một nghĩa nào đó là khảo sát tình hình đang mạo hiểm với mạng sống của họ. Nếu có gì đấy xảy ra, guild sẽ biết nơi đã xảy ra chuyện bất thường cũng như ước lượng được sức mạnh của mạo hiểm giả đã mất mạng. Haha ~ đúng thật là hay.』
Tôi cũng có thể hiểu được phần nào. Từ quan điểm của mạo hiểm giả, có báo cáo sẽ cho họ cơ hội nhận được sự giúp đỡ nếu họ không thể quay về đúng giờ. Tất nhiên, trong trường hợp đó họ sẽ khó chịu về việc có mặt ở guild và nộp giấy báo danh. Tôi nhìn qua Zelphy-san. Cả người chị ấy được vũ trang áo bảo hộ bằng da che kín người không để lộ da. Chị ấy đang mang một chiếc khiên sau lưng và đeo một thanh gươm bên hông. Phong cách chiến đấu của Selphie-san (Ed:bên engs chỗ thì Zelphy chỗ thì Selphie :v) chắc chắn sử dụng gươm và khiên. Trên lưng chị ấy còn đeo thêm một chiếc túi. Và có nhiều túi nhỏ chứa đầy hành lý được đeo rải rác khắp hông. Những trang bị trông giống như được sử dụng từ rất lâu rồi. Chị ấy mặc một áo choàng trên vai và nhìn chúng tôi.
Tôi đang mặc quần áo dày và có mặc áo bảo hộ vùng ngực bằng da. Hai cánh tay tôi đeo găng, và có hai thanh gươm là thanh saber và một đoản kiếm tôi đeo bên hông. Ngoài cùng là tấm áo choàng.
Novem cũng có bộ dạng giống vậy. Cô ấy mang theo một đoản kiếm và vài dụng cụ. Chỉ khác biệt với tôi là cô ấy không mang saber mà là mang cây trượng gia bảo của nhà Forxuz.
「 Tốt, hai đứa đã chuẩn bị sẵn sàng. Well, không có thời gian để kiểm xem các ngươi mang hành lý gì theo đâu. Chỉ cần nhớ một điều, nếu hai ngươi mà để quên bất cứ thứ gì, ta sẽ để các ngươi quay về giai đoạn là tạp dịch ban đầu nhé. Rồi, giờ nộp giấy đăng ký và lên đường thôi.」
Zelphy-san bước tới một chiếc bàn gần cây cột lớn và lấy một mẫu đăng ký có chuẩn bị sẵn các chỗ trống để ghi các thông tin cần thiết vào. Chúng tôi là ai hay thuộc nhóm nào, nơi nào chúng tôi sắp đi, khi nào chúng tôi sẽ quay về, tất cả những thứ đó được viết ngắn gọn. Chỉ có thế thôi. Nhưng nghĩ đến việc nó là sẽ là cứu cánh của chúng tôi trong trường hợp có gì bất trắc xảy ra, nó cũng không tệ chút nào.
「 Theo kế hoạch ta chọn một nơi khá trống trải. Nếu dạy hai ngươi ở chỗ đông người thì sẽ làm phiền người khác. Chúng ta sẽ đi bộ hơi xa nhưng cố mà chịu nhé.」
Sau khi Zelphy-san quay lại từ quầy, chúng tôi rời guild và nhắm đến ngoại ô mà đi.
•••
Trời đầy mây
Nếu thời tiết trong trẻo hơn thì ánh nắng mặt trời sẽ rất chói chang nên Zelphy-san nói trời hôm nay cũng không xấu lắm. Những tầng mây mỏng che kín bầu trời nhưng không giống như là sắp mưa. Nhưng, chị ấy bảo chúng tôi phải chú ý cẩn thận.
Ba chúng tôi đi bộ trên con đường lộ chính xung quanh Dalien. Zelphy-san vừa bước đi nhìn những người khách qua đường, những binh lính đi lướt qua vừa giữ cảnh giác với môi trường xung quanh. Cơ hội chạm trán với quái vật nguy hiểm ở đường lộ lớn rất thấp, Zelphy-san đang tìm kiếm một ai đấy.
「 Đây rồi, đi tới người đó xem nào.」
Nói xong, Zelphy-san lấy một chai nhỏ chứa đầy thuốc trị thương trong túi hành lý của chị ấy ra. Dù tôi gọi là chai nhỏ, nhưng nó giống như một ống dài có đường kính hẹp. Zelphy-san tiến đến gần một người đang bị thương ở bàn chân. Chiếc áo choàng anh ta đang mặc cũng cháy xém loang lổ một vài nơi.
「 Yo, hình như ngươi đang có chuyện nhỉ?」
Zelphy-san vừa đi tới vừa giơ cao tay chào, người nhìn giống như là một du khách nơi khác đến lập tức trả lời.
「 Phải. Nó thật là một điều xui xẻo. Con slime chết tiệt nhảy vào tôi khi tôi đang nằm nghỉ. Tôi không để ý thấy chúng đang nấp trong đám cỏ dại. Vì vậy mà chân tôi đã bị nó đốt.」
Một phần ống quần dài của anh ấy đã bị xé ra và có một dòng đỏ đỏ chảy rỉ ra. Thấy vậy, Zelphy-san đưa lọ thuốc cho người đó
「 Xài cái này đi.」
Người du khách nhận lấy và cười
「 Cảm ơn nhiều. Nhân tiện, có một chỗ khác chỗ tôi nghỉ chân, cách đây khoảng vài cây số nữa sẽ có một đám slime ở đó.」
Nói xong người du khách cảm ơn và rời đi. Zelphy-san nhìn theo anh ấy đi khỏi. Novem hỏi Zelphy-san
「 Có phải thuốc giống như là phần thưởng cho việc cung cấp thông tin không?」
Có vẻ như hành động cho thuốc của Zelphy-san là để hỏi thăm tin tức. Zelphy-san nhìn chúng tôi và nói
「 Well, không phải ai cũng có phản ứng giống như người du khách vừa rồi. Lý do ta nói hai ngươi mua các loại thuốc rẻ tiền mang theo là để trong trường hợp có cần thì dùng. Nếu ngươi có rất nhiều thuốc và chia sẻ được cho nhau như thế chẳng phải tốt hơn sao? Sẵn đó, chúng ta cũng có thông tin về đám quái vật mà không cần phải nhọc công tìm kiếm xung quanh. Không tồi chút nào khi lấy nó làm phí mua tin tức.」
Đúng vậy thật, thay vì mất thời gian tìm xung quanh, ta có thể làm việc đạt hiệu quả cao hơn. Chúng tôi đang đi trên đường thì bất chợt bắt gặp những tên mạo hiểm trẻ tuổi dọc đường. Tôi thấy mặt họ nhiều lần khi ở guild lắm rồi. Ba người bọn họ đang bao vây một con slime.
「 Oi, đừng có dụ nó qua đây.」
「 Đừng có vô lý thế, còn có một con ở đằng kia.」
「 Con đó, nó xoay vòng vòng quanh tao...shit.」
Ba người đó đang bao vây hai con slime và cầm dao tấn công chúng. Một người đang lùi lại để tránh một con slime đang đeo vào chân của hắn và làm tan chảy chân hắn ra một cách chậm rải. Đó là cách mà slime ăn mồi. Nó sẽ đeo cuộn vào vật thể sống và từ từ làm chảy vật đó ra. Nhưng, một mạo hiểm giả khác đã đâm thủng phần lõi giữa thân con slime đang đeo chân người kia và đánh chết nó. Chất lỏng màu vàng xanh phụt ra từ trong mình con slime tràn ra khắp mình nó và làm dơ hết xung quanh.
Có vẻ như sau khi con slime đầu tiên bị giải quyết, họ quay sang xử con còn lại. Họ đâm con slime bằng dao rất nhiều lần và lớp da của con slime nát bươm.
Đệ Tam xem bộ ba hành động.
『 …Tệ quá. Mấy tên này thật làm ta thất vọng. Phải xử nó với một nhát dao duy nhất thôi chứ.』
Zelphy-san cũng có cùng ý kiến
「 Trời. Thật tệ. Bọn chúng chắc chắn giật mình khi bị tấn công bởi hai con slime cùng lúc…nếu mà là vậy, tốt hơn nên buộc cây dao vào gậy mà biến cây gậy thành cây giáo tạm thời. Nếu chúng bị thương bởi việc đối mặt trực tiếp với con slime, thì cũng phải nghĩ đến phần thưởng chúng có sau đó chứ.」
Tôi nhìn bộ ba đang mừng rỡ vì vừa hạ được hai con slime và nói
「 Err, chị không định nói cho họ biết chứ?」
Zelphy-san trả lời tôi
「 Sao ta phải nói? Ta là người hướng dẫn của hai ngươi, chứ đâu phải của chúng. Bọn chúng chỉ là một đám người trong vai mạo hiểm giả biết chơi dao thôi mà. Tốt hơn nên để chúng trải qua kinh nghiệm xương máu với bọn slime bây giờ đi.」
Zelphy nói rằng nếu họ là mạo hiểm giả đàng hoàng, họ đúng ra sẽ có đầy đủ trang bị cần thiết và biết cách chiến đấu mà không để hoang phí bất cứ vật phẩm gì. Novem nói với tôi khi tôi còn đang hoang mang.
「 Lyle-sama. Ý kiến của Zelphy-san đúng đấy. Họ không thực sự đang cố gắng học hỏi. Anh có thể nghĩ như thế này là họ nên gặp vài kinh nghiệm xương máu để họ có thể học hỏi từ nó. Nếu họ không cố gắng học hỏi, vậy họ cứ như thế là phải rồi.」
「 Nó có vẻ, hơi vô tâm quá.」
Khi tôi nói thế, Novem không nói gì. Nhưng Zelphy-san phản đối lại tôi ngay.
「 Rồi sao? Ngươi tính đi giúp chúng à? Mấy thằng đi ra ngoại ô làm việc mà lại không trưởng thành như một mạo hiểm giả. Đây là điều mà một người có kinh nghiệm có thể nói. Nếu chúng cứ ngu ngốc như thế sớm muộn cũng đi vào đường chết thôi. Nếu ngươi muốn giúp chúng vì thương hại chúng nó…ngươi sẽ đi đến cách giải quyết là giúp chúng tới cuối cùng luôn hả?」
Giải quyết – Tôi bị nói đến cứng họng. Có phải không có lợi ích gì nếu ta chỉ dạy họ cách đánh quái vật hiệu quả không? Họ cũng đã bị thương rồi, cho họ thuốc thì..
Đệ Nhị kêu tôi từ trong Bảo Thạch
『 Lyle, nếu một ai đó đói, ngươi sẽ liên tục cho họ ăn sao? Người nhận thức ăn của ngươi luôn hiểu sai và nghĩ rằng họ sẽ được cho ăn mãi mãi. Và cuối cùng kết quả là hai ngươi ai cũng sẽ phải thành kẻ đói.』
Thậm chí Đệ Ngũ luôn im lặng cũng chỉ ta là tôi đã làm sai như Đệ Nhị nói. Ông ấy nhấn mạnh về việc tôi thiếu kinh nghiệm về cuộc đời
『 Đừng có nghĩ là sẽ giúp được người khác khi mà ngươi còn không thể tự lo cho bản thân đàng hoàng. Hơn nữa, nghe lời của Zelphy-san hướng dẫn đi. Ngươi đang trong quá trình học thôi. Nếu ngươi muốn giúp họ, thì làm mọi cách để tự đứng vững trên đôi chân ngươi trước đã, rồi hãy trở thành người giúp họ. Để sau này ngươi hãy nói đến việc đó đi.』
Ngươi không rảnh mà chen vào chuyện của người khác đâu, các tổ tiên tôi bảo thế. Tôi không nói lại họ lời nào. Tôi ép mình nghe theo họ và xin lỗi Zelphy-san
「 Em xin lỗi. Em sai rồi.」
Rồi Zelphy-san bước đi, chị ấy nói với tôi
「 Muốn giúp đỡ người khác không sai. Nhưng, nên nhớ suy nghĩ trước về hậu quả sẽ xảy ra sau đó. Chẳng may cái sự thương hại ngẫu hứng của ngươi sẽ dẫn đến cái chết cho người mà ngươi giúp đấy.」
Novem đang đi song song với tôi nhìn vào mặt tôi nói
「 Lyle-sama, hay nói ngược lại là, nếu Lyle-sama đủ mạnh để một mình đứng vững, lúc ấy anh có thể giúp bất cứ ai anh muốn. Em cũng sẽ cố gắng như vậy, hãy cùng nhau trở thành những con người đủ bản lĩnh nhanh nhất có thể nhé.」
Tôi cảm thấy được xoa dịu bởi lời nói của Novem và gật đầu.
•••
Đúng như lời người du khách đã nói.
Khu rừng đã từ từ gần hơn khi chúng tôi tiến thẳng theo lộ lớn. Không có dấu hiệu gì cho thấy là có con người ở đó cả. Cỏ dại mọc ở khắp nơi, và đương nhiên có slime ẩn trong đó. Chúng có màu vàng xanh nhìn khác lạ hẳn với trong sách ghi, mỗi con có độ to nhỏ khác nhau. Cái lõi màu đỏ nhạt của nó có thể nhìn thấy được, nếu nó bị hủy diệt hay lớp da bên ngoài bị xé ra, tất cả chất dịch bên trong sẽ chảy ra ngoài, và quái vật xem như bị đánh bại. Nó sẽ không tấn công nếu nó không tiến lại gần người ta. Nhưng nếu bạn tiến đến nó một cách bất cẩn và bị một đám như chúng tấn công, kể cả có là mạo hiểm giả trang bị đầy mình cũng sẽ rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Zelphy-san bắt đầu hướng dẫn chúng tôi.
Chị ấy nhặt một hòn sỏi đang nằm trên mặt đất và thảy(*ném) nó lên rồi chụp lại vài lần như vậy. Vừa làm chị ấy vừa nói
「 Nghe đây, cho dù là mạo hiểm giả hạng gì, nếu bị bao vây thì cũng ngay lập tức rơi vào nguy hiểm. Kể cả slime. Vì vậy, rất cần thiết giữ cảnh giác với mọi thứ xung quanh và di chuyển làm sao để ngươi không bị bao vây. Trường hợp ngươi gặp nhiều đối thủ, thì hãy làm thế này.」
Zelphy-san ném hòn sỏi trong tay chị ấy vào đám slime. Một con slime động đậy khi hòn đá chạm vào nó, mặc dù nó không có mắt nhưng nó di chuyển như thể nó biết rõ nơi chúng tôi đang đứng. Nó di chuyển còn nhanh hơn cả tốc độ của nó gợi lên qua ngoại hình. Zelphy-san lập tức tuốt thanh gươm dài trên hông chị ấy ra và chạy xiên theo hướng con slime đang chạy tới, đứng thủ thế sẵn sàng cho một nhát đâm thẳng từ trên xuống. Khi con slime tiến đến gần, chị ấy tấn công và ghim thanh gươm bằng một nhát đâm mạnh xuống vào con slime. Thanh gươm dài – có hai lưỡi và thuôn dài, có thể cầm bằng một tay – sau đó được rút ra. Chị ấy kiểm tra xung quanh xem trước khi ra hiệu gọi chúng tôi bằng tay.
Chị ấy đặt chiếc túi hành lý xuống và đôi găng da ra, chị đeo chiếc găng vào và chạm vào lớp da của con slime. Chất lỏng trong người nó chảy ra nhầy nhụa. Nhìn thật muốn ói. Nhưng lớp da của nó nhìn chỉ hơi hơi dơ vì nó trong suốt.
「 Phần bán được của slime là da và lõi. Tốt hơn nên giữ nguyên vẹn lõi của nó và giữ cho da không bị xước càng nhiều càng tốt. Nếu ngươi định chỉ chuyên săn lùng slime, thì nên mua một cây thương chỉ duy nhất dùng cho tấn công kiểu đâm trực diện. Well, các ngươi cứ quyết định tùy ý các ngươi. Có những loại công cụ có mũi nhọn được bán như kim châm, nếu các ngươi thích có thể mua nó. Oops, nó đây rồi.」
Sau khi khéo léo tách được da và lõi của slime, lớp da được bỏ vào trong một vật chứa giống như thùng gỗ tròn mà Zelphy-san lấy trong túi chị ấy ra, còn lõi được bỏ vào một túi khác bằng da. Một viên đá đỏ nằm trên mặt đất bị phủ đầy chất dịch slime. Đó chính là ma thạch. Nó cũng được gom vào một chiếc túi khác.
「 Ngươi phân loại vật phẩm trước khi bán rất tiện lợi. Những lái buôn tụ tập trước guild ngay tầng trệt sẽ mua được chúng ngay lập tức. Vì vậy cái nào được phân riêng ra theo loại rồi sẽ được các lái buôn ưa hơn. Nếu các ngươi không phân loại cho đàng hoàng, không chỉ lái buôn, mà cả người đồng hành với ngươi cũng sẽ ghét ngươi. Với lại, nơi bán ma thạch và nơi bán vật phẩm quái vật không giống nhau. Ma thạch do guild kiểm soát, nên không thể bán nó cho đám lái buôn. Phải nhớ phân chia chúng ra mà không mắc lỗi nào.」
Sau khi đã phân chia xong, cái thùng gỗ được đóng lại, và những cái túi da cũng được đặt gọn gàng vào trong túi hành lý lớn. Zelphy-san tháo găng tay ra và nhét vào một chiếc túi bên ngoài túi hành lý.
「 Không được dùng lại găng tay đó để đi phân chia vật phẩm khác. Vì nó đã bẩn rồi. Sau này, nếu trong hai ngươi có một người chuyên lo việc ăn uống , thì tốt hơn nên để người còn lại chuyên phân chia vật phẩm. Nếu cả hai ai cũng biết phân chia vật phẩm thì quá lý tưởng, nhưng sau này ta sẽ dạy cả hai sau, rồi sau đó tự các ngươi phân định xem ai giữ vai trò gì.」
Zelphy-san nói rằng học được những cái căn bản quả thật không tồi, vừa nói chị ấy vừa nhìn quanh. Vẫn còn rất nhiều slime.
「 ..Lyle, kế tiếp sẽ là ngươi. Thử đi.」
Nghe lời chị ấy, tôi đặt túi hành lý mang theo xuống. Zelphy-san im lặng nhìn theo hết những hành động của tôi. Tôi bắt chước Zelphy-san, lượm một hòn sỏi khác lên, và ném nó vào con slime. Sau đó, nó quay đầu lại chạy tới tôi, nên tôi rút thanh gươm saber ở hông ra. Có ít tiệm ở Dalien bán gươm saber, và cái cây mà tôi cuối cùng tôi cũng tìm mua được thì không có chất lượng tốt lắm. Nhưng mà không sao, chỉ cần là saber thì không vấn đề gì.
Tôi di chuyển sang bên hông và chém nhanh con slime đang chạy tới. Tôi cắt vào da nó một đường và nhảy ra xa, sau đó chất dịch vàng xanh phụt ra từ con slime trào khắp người nó và nó dừng lại.
「 Đơn giản không tưởng.」
Zelphy-san vẫn đang quan sát tôi. Tôi nhanh tay phân tách các vật phẩm ra, nhưng mà dù thế nào đi nữa tôi cũng cảm thấy buồn nôn. Hơn nữa, lớp da của slime trơn nhớt hơn tôi nghĩ. Khi tôi đã phân vật phẩm xong, tôi cảm thấy tôi cần cố gắng gấp hai lần mới làm được như Zelphy-san.
Tôi nhìn Zelphy-san, chị ấy nói
「 Lyle…ngươi thành công trong việc đánh bại nó. Thực sự, cách ngươi dùng kiếm xem ra rất thành thạo. Nếu thực như vậy, từ giờ trở đi ngươi có thể đối phó với những quái vật khác được rồi.」
「 Cảm ơn chị nhiều.」
Tôi rất vui khi nghe chị ấy nói vậy, nhưng
「 Nhưng. Ngươi đặt hành trang xuống đất trước tiên, ngươi có từng nghĩ nó sẽ bị người khác trộm đi mất không? Thêm nữa, Novem ngay sau đó lập tức đến bên hành lý của ngươi để canh chừng, nhưng theo lẽ thường, ngươi nên lên tiếng nhờ nó trước. Ta không phiền việc ngươi thể hiện tệ ngay lúc này, nhưng sự cảnh giác của ngươi với xung quanh hầu như là không có trong lúc ngươi chiến đấu. Kết quả nhá, 20 điểm cho ngươi. (20/100)」
Chỉ có tài sử dụng kiếm của tôi là được khen. Chị ấy nói ngoài cái đó ra còn lại hầu hết những gì tôi làm đều rất tệ. Đệ Nhị cũng nói giống như vậy trong Bảo Thạch
『 Well, ta cũng nghĩ thế. Lyle, phải chú ý tương tác với xung quanh nhiều hơn. Lần này Novem-chan che chắn cho ngươi, nhưng đừng nghĩ là ai cũng luôn giúp ngươi xem chừng đồ đạc nếu ngươi không hỏi nhờ họ. Thêm cái nữa, sự chú ý của ngươi với xung quanh quá sơ sót. Chúng ta không có nhiều người ở đây, mọi người ai cũng phải hết sức cẩn thận.』
Khi tôi cảm thấy buồn và thất vọng, Novem nói tiếp tôi
「 Lyle-sama, anh xem, kiếm thuật của anh được khen đó. Không sao đâu, rồi mọi thứ cũng sẽ ổn khi anh dần dần sửa lại những cái khác từ giờ trở đi mà.」
Zelphy-san nhìn Novem và gật đầu.
「 Vậy đấy. Ngươi hiểu mà phải không? Không ai có thể giỏi lên nếu chỉ được nghe nhận xét. Đó là lý do vì sao ta dạy ngươi. Well, đến cuối cùng thì mọi thứ phụ thuộc vào động lực của người đó có muốn tiến bộ hay không thôi.」
Có vẻ từ đây đến lúc tôi đủ trưởng thành và tự đứng vững trên đôi chân của mình còn là một chặng đường rất dài. Tôi vừa xốc lại túi hành lý lên vai vừa nghĩ. Tiếp theo là lượt của Novem, tôi đưa cho Novem cây saber.
「 Novem, tốt hơn nên xài cây saber này thế cho cây trượng đi. Không thôi cuối cùng cây trượng sẽ rất dơ.」
Novem lấy cây saber
「 Cảm ơn anh Lyle-sama. À, anh trông chừng túi đồ hộ em nhá.」
Sau khi nói và tin tưởng nhờ tôi trông chừng đồ dùm, Novem tìm một viên sỏi. Khi cô ấy vẫn còn đang tìm một viên có kích cỡ thích hợp, thì giọng Đệ Nhất trong Bảo Thạch vang lên
『 …Ta có dự cảm chẳng lành. Lyle, có thứ gì đó đang tới. Chuẩn bị vũ khí mau.』
Đệ Nhị không phản đối Đệ Nhất như thường lệ một tiếng nào, có vẻ, ông ấy tin vào phản ứng của Đệ Nhất
『 Lyle. Tập trung chú ý vào xung quanh. Thông báo cho Zelphy-san đi. Sẵn sàng để chiến đấu bất cứ lúc nào.』
Tôi rút cây gươm ngắn ở hông ra và đặt hành lý lên đất. Tôi tập trung chú ý vào xung quanh và sắp sửa gọi Zelphy-san. Nhưng, Zelphy-san cũng đang hạ hành lý của chị ấy xuống và kéo tấm khiên từ đằng sau lên tay trái trước khi rút cây kiếm của chị ấy ra.
「 Ta có lời khen cho việc nhận ra điều đó nhanh hơn cả ta, Lyle. Hai đứa, lui về sau lưng ta mau.」
Selphie-san cầm vũ khí sẵn sàng, và nhìn trực tiếp về phía khu rừng, sau đó, một vật thể xuất hiện. Thứ vừa xộc ra từ đó là một bầy Goblin với làn da xanh lét và đôi mắt đỏ ngầu. Chúng mặc những cái thứ như váy bện bằng rơm và cầm theo những cái cây hoặc rìu đá như vũ khí. Có 11 con cả thảy, dù Goblin luôn đi theo bầy nhưng 11 con cũng được xem là nhiều rồi. Không, chúng thực sự rất nhiều. Zelphy-san khóa đòn tấn công đầu tiên của một con goblin bằng cách lấy khiên đỡ và nhanh chóng chuyển hướng tránh né. Cây gươm trên tay phải của chị ấy chém nhanh qua bụng của đối thủ trong lúc nó đang không phòng thủ. Máu lỏng phụt ra thẳng vào Zelphy-san nhưng chị ấy lấy khiên chặn và bước lùi về sau để tránh một con goblin khác đang tấn công từ bên hông chị ấy. Đệ Lục nhìn chị ấy di chuyển và
『 Giỏi thật. Cô ấy có sức mạnh xứng đáng được chọn làm người hường dẫn, ta đoán đúng không?』
Do Đệ Thất là người dị nghị với mạo hiểm giả, ông ấy không muốn công nhận tí nào.
『 Chỉ nhiêu đây thôi thì bằng một tên lính quèn trong nhà Walt thời tôi. Không đúng, nếu có tên nào mà hài lòng với nhiêu đó thôi, tôi sẽ mắng nó ngay lập tức.』
Trong lúc tôi dỏng tai nghe những giọng nói bàn tán trong Bảo Thạch, Zelphy-san đã triệt hạ con goblin thứ hai. Mà dù vậy, vẫn còn tận 9 con. Zelphy-san lẩm bẩm trong bực bội
「 Bỏ mẹ, tại sao lại có cái giống loài này hôm nay…oraa!!」
Ngay sau đó, Zelphy-san quơ khiên ngang qua. Cú quơ không chạm đến con nào cả vì con gần nhất cũng còn ở cách đó khá xa. Nhìn không giống như chị ấy đã mệt nên tấn công thất bại.
Lúc ấy, Novem nhìn Zelphy-san và nói
「Là Ma Thuật. Hơn nữa, lại còn là loại hiếm.」
Chị ấy đánh hụt và vung khiên không đúng lúc...một con goblin nghĩ thế nên nó nhảy vào Zelphy-san. Nhưng ngay sau đó toàn bộ cái khiên được bao bởi lửa. Không lưỡng lự tí nào, chị ấy vung tấm khiên về phía đối diện và từ đó một quả cầu lửa bay ra. Mười quả cầu lửa nhỏ xuất hiện lao đi. Hai con goblin trước mặt bị đẩy lên trên không trong mồi lửa. Rồi Zelphy-san đánh hạ nó rơi xuống trong khi nó vẫn còn lăn lộn kêu gào vì đau đớn.
Đó là Ma Thuật mà tôi chưa từng thấy trước đây. Novem nhìn vào Ma Thuật của Zelphy-san và nghiệm ra được gì đó. Rồi sau đó, Đệ Tứ nói nghiêm chỉnh
『 Ồ vậy là cô ta có Art. Hơn nữa, là loại Rearguard – loại mà khiến Ma Thuật trở nên độc đáo. Nó chuyển hóa hỏa đạn thành những viên nhỏ hơn và bắn ra với số lượng lớn. Ồ. Thật là một Ma Thuật thú vị. Và cả nó cũng dễ sử dụng nữa.』
Nhưng goblin tràn ra từ trong rừng hết con này nối tiếp con kia. Selphie-san cũng bắt đầu nao núng. Giọng của Đệ nhất từ trong Bảo Thạch vọng ra, ông ta bắt đầu bấn loạn.
『 Oi, chạy mau đi. Nếu bị bao vây bởi cả đống con như vậy là tận cùng của các ngươi đấy. Oi, sẵn sàng chạy ngay đi.』
Nhưng, Đệ Thất lại rất bình tĩnh trả lời.
『 Nói cái gì vậy? Lyle…thể hiện sức mạnh đích thực của con ngay tại đây đi. Mấy con này chẳng là gì với con đâu.』
Tôi nghe vậy liền chộp tay Novem
「 Novem, thanh saber.」
「 Vâng, Lyle-sama.」
Novem đưa thanh saber cho tôi. Khi tôi cầm saber bằng tay phải và gươm ngắn trong tay trái, Selphie-san hô với chúng tôi
「 Chúng ta sắp bị bao vây với số lượng như thế này. Hai ngươi chạy trước đi, ta sẽ tự giải quyết chúng.」
Chắc chắn chị ấy đã nghĩ chúng tôi ở lại đây là là gánh nặng cho chị ấy, nên chị ấy kêu chúng tôi chạy. Nhưng, tổng số goblin giờ đã lên thành 12 con. Tôi giơ cánh tay trái lên và nói lớn
「 Zelphy-san…Chị đừng di chuyển khỏi đó.」
「 Ngươi, ngươi đang làm cái …」
Zelphy-san chuẩn bị hét chúng tôi vì chúng tôi không chạy. Nhưng, tôi đã sẵn sàng trước đó rồi.
「 Lightning!」
Ánh chớp màu trắng lẫn xanh nhạt được tạo ra từ cánh tay trái của tôi và kêu xoèn xoẹt càng ngày càng lớn dần, rồi nó lan tỏa ra xung quanh. Selphie-san không thể bị thương, cho nên tôi không thể dùng ma thuật lên những con goblin ở phía bên kia của Selphie-san vì tôi không thấy rõ chúng.Bọn goblin cố bao vây lấy chúng tôi. Tám con trong số chúng đã bị tấn công bởi tia điện và nó bị cháy khét đen. Có vẻ có một con đã chạy thoát, nó chỉ bị cháy xém cánh tay.
「 …Cảm giác khác khác thế nào ấy.」
Có lẽ vì tôi đang mang theo viên Bảo Thạch, nên mục tiêu tôi nhắm vẫn chưa được chuẩn xác lắm. Tôi cảm thấy sức mạnh của tôi bị sụt giảm. Tôi ném thanh gươm ngắn của tôi về phía con goblin có cánh tay cháy khét đang chạy đi.
Thanh gươm xuyên thủng qua đầu nó và nó té ngửa xuống đất.
「 Em sẽ giúp.」
Dứt lời Novem lấy cây trượng ra sẵn sàng và con goblin đang cố gắng nhào tới tấn công Selphie-san bị nhấc bổng lên cao bởi ngọn gió vô hình. Wind Bullet – nó là loại đạn ma thuật tạo ra chỉ bằng việc đốt cháy mana. Nó rất căn bản và dễ làm, đa số Pháp sư sẽ học cách sử dụng nó đầu tiên khi bắt đầu học về ma thuật. Nhưng, sức mạnh của nó tùy vào người sử dụng là ai. Wind Bullet của các Pháp sư thông thường chỉ đủ thổi bay đối thủ lên không trung. Nhưng, đối với những người điêu luyện như Novem, đối thủ sẽ bị thổi bay đi và bị xé toạc ra thành từng mảnh do ảnh hưởng của đạn gió. Đệ Nhị rất ngạc nhiên khi thấy những chuyện như thế
『 Oi, Thật không thể tin được thằng nhóc này có thể dùng được loại ma thuật như vậy.』
Đệ Nhất cũng ngạc nhiên không kém
『 Ta biết khả năng của Novem, nhưng Lyle cũng quả thật là một Pháp Sư tài giỏi.』
Đệ Lục giải thích với giọng bực dọc
『 Ta đã nói rồi. Lyle nó hưởng dòng máu hợp pháp của cựu vương quốc mà còn xuất sắc hơn cả dòng dõi hoàng gia Bahnseim nữa mà. Nói cách khác, nó cũng là một Pháp sư đại tài. Well, nhưng nếu chỉ có mức đó thôi thì tôi đây cũng làm được.』
Nhìn thấy con goblin bị đẩy bay lên cao tôi cảm giác thấy có chút đáng sợ. Nhưng tôi không thể cứ đứng đó mà không làm gì, nên tôi đã nhào lên với thanh saber nắm chặt trong tay.
「 Ba con goblin còn lại...Cứ để em.」
Tôi thì thầm vào tai Zelphy-san và lao lên đứng trước mặt con goblin. Trước khi kịp cho Zelphy-san trả lời, tôi đã chém đứt con goblin cùng với cây gậy của thành hai khúc khi nó đang giơ cây gậy lên đánh tôi. Cảm giác khi chém vào da thịt thật không dễ chịu chút nào. Tôi né dòng máu phụt ra nhưng vẫn bị dính một ít lên người. Tôi nhìn xung quanh, và chém ngang con goblin thứ hai đang tiếp cận sau lưng tôi bằng thanh saber. Đệ Tứ nói trong sự ngỡ ngàng.
『 Ngươi thật giỏi khi có thanh saber..』
Ngay sau đó, con goblin cuối cùng đang bỏ chạy trong sợ hãi, tôi đuổi theo và đâm vào vị trí hiểm hóc nhất của nó – trái tim của con goblin đang bỏ chạy hướng lưng về tôi và ghìm nó xuống. Tôi nhắm vài khoảng trống kế xương sườn để không làm gãy xương nó, và có vẻ như cách làm của tôi thật hữu hiệu khi con goblin hộc ra đầy máu và quỵ xuống tại chỗ.
Khi không còn dấu hiệu gì cho thấy còn quái vật di chuyển nữa, tôi rút khăn tay ra và che miệng lại.(*ED:đang ngầu :v)
「 …Khó chịu hơn cả mình nghĩ.」
Zelphy-san chạy về phía tôi và Novem thì lo lắng cho tôi. Gương mặt của Zelphy-san vẫn còn bán tín bán nghi.
「 Lyle-sama, anh làm tốt quá!」
「 Sốc thật. Ta đã nghe về việc ngươi biết dùng ma thuật, nhưng tới được mức độ này, thì thật là đáng kinh ngạc đấy.」
Tôi nghiêng đầu và nói
「 Đâu có gì to tát đâu.」
Zelphy-san nhìn tôi lắc đầu
「 Ngốc ạ. Giữa biết bao nhiêu mạo hiểm giả chỉ có vài người như ta đây là được học về ma thuật thôi. Người như ta chỉ có thể tạo ra đạn như vừa rổi và người khác cũng thế. Chị đây không thể tưởng tượng được là khả năng dùng ma thuật và khả năng dùng kiếm của nhóc lại có thể tốt đến như vậy.」
Zelphy-san thành thực công nhận rằng chị ấy đã đánh giá thấp khả năng thực sự của tôi. Tôi thấy vui vui, thực sự vui chút chút thôi. Tôi cảm thấy chóng mặt từ một lúc trước. Novem nhìn vào diện mạo của tôi và nói lo lắng
「 Lyle-sama, có phải anh đã cố quá sức rồi không? Nhưng, so với trước đây thì những cái như vừa rồi anh làm sẽ không thành vấn đề đối với …Lyle-sama!」
Tôi ngồi quỵ xuống ngay tại chỗ cảm giác như đầu gối tôi rã rời. Điều này sẽ không là gì nếu là tôi của trước đây nhưng bây giờ tôi đang phải cung cấp mana cho Art chưa hoàn chỉnh của tôi và cho Bảo Thạch. Lượng mana mà tôi có được nó sụt giảm một cách hiển nhiên.
「 Oi, ổn chứ hả? Chắc có lẽ nhóc mệt vì làm một việc mà nhóc chưa từng làm rồi. Nghỉ ngơi một chút đi. Novem, đứng đây và canh chừng xung quanh. Ta sẽ đi lấy ma thạch và vật phẩm từ goblin. Còn Lyle thì nghỉ ngơi tại đây đi.」
Yêu cầu đó thật đáng biết ơn. Khi tôi còn chưa biết bao giờ thì mình mới cử động lại được như thường, Zelphy-san nhìn xung quanh.
「 Nhưng mà thật lạ. Goblin sẽ không kéo tới nhiều như vậy ở khu vực này. Nếu có thì cũng chỉ hai hay ba con. Chẳng lẽ nó trốn thoát ra từ đâu đó quanh đây?」
Zelphy-san thắc mắc một chút trong lúc vẫn cảnh giác cao độ với xung quanh. Rồi chị ấy bắt đầu thu thập vật phẩm của goblin. Vật phẩm goblin – tuy không nhiều để xài, nhưng chị ấy vẫn cắt những cái tai nhọn của chúng, lấy ma thạch từ chúng và khi chị ấy làm xong thì Novem đem tất cả xác của bọn chúng lại một chỗ và thiêu bằng ma thuật. Novem đã giúp đỡ rất nhiều việc nhưng đến cuối buổi tôi vẫn chưa hồi phục dù cho sau đó chúng tôi đã xong việc và quay về trong tình trạng tôi vẫn còn yếu ớt như vậy.
_____________________________________