Trans:DuongUyen
Edit :Ajk
Mọi chi tiết góp ý vui lòng ib page Asia Group của chúng mình.Links ở phần chú thích.
===========================================================
Chương 10: Aria
Nơi đó là một quán ăn nhẹ với những thứ dễ thương và xinh xắn
Trong quán đó, là nơi mà những cô gái sẽ mặc váy ngắn và trang phục có dún, những khách hàng ở nơi đây đa số là nam giới. Thay vì tới đây một mình, từ khi lần đầu tiên tôi được mời đến đây bởi Aria-san, những lần sau tôi rủ thêm Rondo-san và Ralph-san – những người tôi thân quen ở Dalien này – cùng đi với tôi đến quán.
Rondo-san thì hơi do dự, nhưng Ralph-san lại rất cương quyết đòi đi. Vì thế mà không còn lựa chọn nào khác ngoài đến đó cùng tôi.
Khi chúng tôi bước vào quán, cũng là lúc Aria-san đang làm việc. Cô ấy mỉm cười khi thấy tôi.
「 Anh lại đến nữa à. Chào mừng!」
Nói xong, cô ấy dẫn chúng tôi đến chỗ ngồi của mình. Rondo-san nói lẩm bẩm
「 Tôi cứ thấy có lỗi với Rachel-san thế nào ý.」
Nhưng, bạn đồng hành Ralph-san của cậu ấy thuyết phục Rondo-san
「 Chúng ta đâu thể nào rủ Rachel-san tới đây được. Với lại, nếu mà tôi biết ở nơi "khỉ ho cò gáy" này có một nơi tốt thế này, tôi đã sớm tới đây thường xuyên.」
Nơi này nằm trong một con hẻm nhỏ rẽ ra từ đường chính. Chắc chắn rằng đây là nơi người ta ít lui tới. Và vì người chủ biết được khó khăn do vị trí của quán đem lại, ông ấy đã nghĩ nhiều cách khác nhau để thu hút khách hàng.
Sau khi chúng tôi đã ngồi yên vị, Aria-san đem đến tấm menu
『 Như thường lệ.』
Dù giọng của Đệ Nhất không thể nghe thấy ở bên ngoài, ông ấy vẫn cố gọi một món tương đối mắc trong thực đơn. Không, khoản chi của hai đồng tiền lớn cũng không phải nhỏ, nhưng cũng không đến nỗi vượt quá khả năng tôi có thể tiêu. Tôi chắc chắn sẽ để dành hết số còn lại, nên nó sẽ không sao khi tôi tiêu pha một tí.
「 Err, món như cũ nhé.」
Rondo-san cũng giống như tôi
「 Tôi cũng ăn món y như cũ được rồi. Còn cậu, Ralph?」
「 Đợi tí. Tôi định nếm qua hết các món có trong đây. Nhưng quả thực món tôi ăn lúc trước rất khó mà bỏ cho được. Shit! – Nếu vậy cho hai cái đi, loại bánh ngọt này và một bánh tart.」
Aria-san viết lại hết các món đã gọi và mỉm cười
「 Hai phần đề xuất hôm nay, mỗi phần gồm có một miếng bánh kem chocolate và thêm một phần bánh trứng đặc biệt của quán. Cảm ơn vì sự ủng hộ như khách quen của các anh nhá!」
Aria-san nhận order và quay về quầy chuẩn bị. Nhìn quanh đây, cô gái phục vụ nào cũng mặc váy ngắn và mỉm cười ghi order cho khách, lúc mang bánh ra cũng luôn mỉm cười.
Những khách nam trong quán đều có khuôn mặt đáng sợ và ăn mặc giống mạo hiểm giả. Có những người nháy mắt với các nữ phục vụ trong quán nhưng cũng có những mạo hiểm giả râu ria đang ăn bánh ngọt với khuôn mặt vui vẻ.
Nơi này là nơi ẩn tránh bí mật. Người chủ làm bánh ngọt và bán nó tại đây. Nhưng, có một số lượng các quán giống như thế cũng có ở Dalien, nên ông ấy tìm kiếm một cách độc đáo khác để quảng bá và bán hàng, kết quả là…
「 Tới đây, hai phần đề xuất đã được order. Quý khách của quán xin vui lòng chờ một tí nữa để có thêm phần order còn lại ạ.」
Nhân bánh hôm nay là phô mai và mứt trái cây. Nước trà hôm nay có chút vị đắng để cân bằng khẩu vị. Ralph-san nhìn vào chiếc bánh của chúng tôi và nói
「 Nhìn ngon quá đi.」
Cậu ấy có vẻ hơi ngại ngùng. Ralph-san cao lớn và nhìn hơi ác ôn một tí (Ed: giống du côn), nhưng có vẻ cậu ấy cực kỳ thích các món đồ ngọt. Nhà của Ralph-san nghèo nên câu ấy không thể ăn những món như là bánh ngọt. Khi cậu ấy đi ra ngoài kiếm sống, những quán bánh kiểu thế này lại đa số là con gái vào ăn. Dù cậu ấy cũng có lúc có cơ hội được ăn nhưng những lúc đó đa số là Rachel-san ăn nên cậu ấy chỉ có thể ăn được một chút. Với những người đàn ông thích đồ ngọt như cậu ấy, thì đây là nơi có thể che giấu họ không để bị người ngoài nhìn vào soi mói. Bề ngoài mặt tiền của quán trang trí như thể là một nơi chơi bời không đứng đắn - kiểu trang trí của shop như các địa điểm mà chỉ người trưởng thành mới có thể vào, nên là những người đàn ông cứ thế đường hoàng bước vào.(Ed: chủ quán tâm lý ????????)
Cái hôm đó, khi Aria-san kéo tôi tới đây. Tim tôi đập liên hồi vì hiểu nhầm. Nhưng sau khi tôi vào trong, có một mùi hương bánh kẹo ngọt ngào và Aria-san tiếp đãi tôi chu đáo. Sau đó, tôi không ngờ là … Đệ Nhất bảo tôi đến shop của Aria-san nhiều hơn. Tôi cũng lo lắng nghĩ là có nên dẫn Novem theo cùng hay không, nhưng đây là shop để bày ra kín đáo phục vụ cho đàn ông. Nên họ sẽ thấy rất phiền phức nếu có phụ nữ đến chỗ này.
「 …Ah, cái bánh này ngon lắm.」
Rondo-san vừa ăn vừa gật đầu. Nhưng, nhìn vào lượng bánh trên dĩa
「 Nhưng mà, với cái giá này mà lại có nhiêu đây bánh thấy nó có vẻ hơi ít. Không, mình hiểu bánh ngọt thì mắc nhưng mà…」
Cả một phần ăn chỉ vỏn vẹn một phần tư cái bánh và trà. Nếu nhìn vào, thì hẳn đây rõ ràng là chi phí hơi lớn vì trả đến hai đồng tiền cho một phần như thế. Nhưng dù sao, bánh ngọt vốn dĩ mắc tiền mà.
Người như Ralph-san thì tiêu hết năm đồng trong hôm nay.
Mắt của Ralph-san sáng rực khi Aria-san mang ra phần còn lại của những món mà cậu ấy đặt. Còn Aria-san, có một khách hàng vừa tới nên cô ấy đi thẳng ra cửa để chào đón. Ralph-san trông rất vui vì nghĩ đến những thứ mà cậu ấy sắp ăn
「 Không, đây quả là một quán tốt. Thực sự một đồng tiền lớn có thể đủ ăn đến khi no căng mới thôi. Nhưng đúng như tớ nghĩ, món bánh ngọt này nhìn quá ngon đi! Giờ, nên ăn cái nào trước nhỉ?.....trong trường hợp này thì nên ăn chocolate trước ấy nhỉ.」
Ralph-san chồm cả cơ thể to lớn tới miếng bánh chocolate. Nhưng sự tận hưởng của Ralph-san đột ngột bị cắt phụp vì từ đâu có một cánh tay thò ra chộp lấy miếng bánh chocolate. Miếng bánh bị chụp lấy và thó đi mất, và sau đó nó vào thẳng mồm của kẻ vừa hớt tay trên.
「 Ngươi đang làm cái quái gì vậy. Đi ra chỗ khác ch….o t…a!」
Ralph-san đứng bật lên giận dữ, nhưng người đang đứng đó là Rachel-san đang đẩy miếng bánh vào miệng. Cô ấy còn liếm sạch chocolate dính trên ngón tay trước khi quay sang nói với Ralph-san và Rondo-san
「 Ngon đó. Bây giờ thì nghe xem cái lý do gì hai tên đàn ông vui vẻ với nhau ở một nơi như thế này trong bỏ ta lại nhỉ?」
Rondo-san cũng đứng lên
「 K, Không phải, đây là... Rachel, hãy nói chuyện đã. Ralph nữa, cậu cũng nói gì đi chứ.」
Bất ngờ vì miếng bánh của cậu ấy bị cuỗm mất và vì một khía cạnh mà cậu ấy luôn muốn che đậy nay lại bị phơi ra trước mắt một cô gái làm cậu ấy ngồi phịch xuống ghế và ăn chiếc bánh tart trong nín lặng. Một giọng nói ai đấy cũng vang lên
「 Lyle-sama, thế này là sao?」
Khi tôi ngước lên. Thì Zelphy-san đang nhìn tôi với gương mặt phức tạp và Novem thì đang nhìn tôi bằng gương mặt có những cảm xúc rất mâu thuẫn không biết rõ là cô ấy đang lo lắng cho tôi hay là đang cảm thấy nhẹ nhõm vì giải được khúc mắc.
「 Ah, không, đây là…đó là..」
Rồi Đệ Nhất cũng trở nên khẩn trương trong Bảo Thạch
『 Không, Novem chan..hiểu lầm rồi. Có lý do sâu xa cho việc này, đó là vì để bảo vệ hậu duệ của Alice-san khỏi những tên thường xuyên lui tới với ý đồ đen tối mà thôi.』
Đệ Nhị lạnh lùng nói với Đệ Nhất
『 Cô ấy không thể nghe ông. Đúng hơn, chính ông là người đã xúi Lyle và làm những việc mà nó biết là có lỗi với Novem, rủ rê bạn bè nó vào cái quán này. Aa~aa, Lyle bị rắc rối vì lỗi của ông đấy.』
Đệ Tam cũng nói tương tự như Đệ Nhị
『 Tệ rồi. Kinh khủng rồi, anh Nhất ơi!』
Chỉ có Đệ Tứ là nhìn khung cảnh trong shop và nói
『 Nhưng mà, Well…dù sao cũng đâu có đem phụ nữ đến đây được.』
「 Err, cái đó. Chúng tớ có những chuyện chỉ đàn ông bọn tớ mới nói với nhau được, vì vậy mà cuộc hẹn ở nơi hẻo lánh này thì…」
Zelphy-san nhìn vào menu và
「 Hiểu rồi. Giống quán cà phê chứ gì, nhưng chủ yếu phục vụ bánh ngọt. Ố ồ, nhìn nó ngon quá nhỉ. Hai đứa các ngươi, có vẻ hôm nay sẽ được chiêu đãi bởi ba người đàn ông này đấy, ngồi xuống và gọi món đi nào. Cho ta món này nhé. Cho nguyên một cái luôn.」
Ralph-san trở về trạng thái bình thường của cậu ấy
「 Cái gì, nguyên cả một cái á. Tôi chưa bao giờ dám gọi như thế cả!」
Rồi sau đó, Rachel ngồi xuống và bắt đầu kêu món
「 Bánh trứng này và bánh ngọt này, cái này, cái này và cả cái này nữa. À phải, món uống thì cái này nhé.」
Rachel-san đang gọi món với người nữ phục vụ gần đấy. Rondo-san căng mặt ra nhìn Rachel-san gọi một phần ăn có giá đến những tám đồng cho mỗi mình cô ấy. Tôi quay nhìn lại Novem
「 Nếu vậy, tôi sẽ lấy một phần đề xuất của hôm nay. À, thêm một miếng gói mang về nữa nhé.」
..Tiền kiếm được trong ngày hôm nay của tôi và tiền trong túi của Rondo-san và Ralph-san chẳng mấy chốc bay sạch. Và hơn nữa, tôi không thấy Aria đâu nữa. Cô ấy vẫn còn ở đằng trước tới bây giờ thì đâu mất. Chẳng lẽ cô ấy đã quay vào trong rồi sao?
•••
Sau khi đãi các cô gái một chầu , tôi quay về nhà trọ của mình.
Khi tôi bước vào căn phòng trọ, tôi rất lo lắng khi đứng trước mặt Novem. Không phải vì tôi vừa vào một cái shop không đứng đắn nhưng vì nhiều lý do khác nào đấy tôi thấy có lỗi. Novem thì đang ngồi trên giường và tôi chỉ có thể đứng trước mặt cô ấy.
「 Lyle-sama.」
「 Hở」
Tôi đã giấu giếm một vài điều với Novem người mà tôi đang mang nợ rất nhiều. Tôi cũng nhận thấy đó là điều không thể tha thứ được. Nhưng, nó không phải là tôi đang cố làm những gì đó để thấy mình tội lỗi. Khi tôi còn đang mãi nghĩ về một lời xin lỗi thì Novem dúi vào tay tôi một đồng bạc lớn.
Cô ấy đặt một đồng bạc vào nắm tay tôi. Khi tôi nhìn Novem, cô ấy mỉm cười. Nhưng sao tôi thấy sờ sợ
「 Novem, đây là..?」
「 Với số tiền thưởng của Lyle-sama, anh không thể đủ tiền chi trả để ăn được hết những món anh thích. Hơn tất cả mọi thứ, đa số khách hàng đều là nam. Nếu chúng ta cùng tới đó thì sẽ làm phiền người khác lắm. Em sẽ chờ phần quà anh mang về cho em. Nhưng dù sao, anh hãy nhớ là không được đến đó mỗi ngày đâu nhé.」
Vượt qua cơn giận, cô ấy lại còn cho tôi tiền. Tôi nên phản ứng lại thế nào với tình cảnh này đây? Trong lúc tôi vẫn còn ngạc nhiên quá đỗi, thì Novem cười và nói
「 Mỗi ngày Lyle-sama đều làm việc rất vất vả, nên anh cũng cần những buổi thư giãn. Việc đó...Em cũng biết có nhiều cửa hàng cho phái nam các anh ghé vào. Nhưng, nếu anh có đi ra ngoài, thì hãy cho em biết trước một tiếng là anh sẽ đi đến đâu nhé.」
Trong Bảo Thạch, Đệ Nhất đang cảm thấy vui vẻ vì cách phản ứng của Novem
『 Thật là một cô gái tốt. Với nó, đi đến chỗ của Aria-chan sẽ …』(Ed: đéo chừa :v)
Nhưng, Đệ Ngũ tự thì thào
『 …Theo như ta thấy thì nó sao sao đó, vậy chẳng phải Lyle lại càng trở nên giống một tên nhận tiền của Novem để làm cô ấy vui vẻ hơn nhỉ?』(Ed: Đ* đực)
Khi ông ta nói vậy, chắc chắn là thế rồi. Novem kiếm được nhiều tiền hơn tôi. Hơn nữa, cô ấy còn cho tôi tiền đi chơi.
「 Không phải tôi đang làm một việc gì có lỗi đâu.」
Khi nói lời xin lỗi, Novme gật đầu và cười.
「 Em biết mà. Với cả, số tiền đó cũng bao gồm số tiền em đền bù cho lần rắc rối này. Hãy đãi Rondo-san và Ralph-san một bữa lại nhé.」
Tội lỗi của tôi lại càng không thể gánh nổi khi Novem đối xử với tôi như vậy
•••
Ngày hôm sau
Tôi lại có mặt ở cửa hàng của Aria-san
Khi tôi bước vào trong, Aria-san thấy tôi và quay về phía tôi mỉm cười
「 Chào mừng quý khách.」
Giọng của Đệ Nhất vọng ra trong Bảo Thạch
『 Hôm nay nhìn Aria-chan dễ thương quá.』
Trong lúc ông ta đang lấy lòng người đẹp. Tôi gọi món cho mình
「 Err, cho tôi một chiếc bánh mang về được không? Nếu được thì gói hai chiếc bánh riêng ra để mang về thì tốt.」
Aria-san hỏi thăm
「 Gói riêng phải không? Tặng cho ai vậy?」
「Hôm nay Rondo-san và Ralph-san không thể đến. Nên tôi nghĩ là đem về cho họ chút đồ ngon. Còn cái kia là cho Novem – cô gái hôm qua có tới đấy. Cô ấy kiểu... là bạn đồng hành của tôi, à là người nhà…」
Tôi có thể nghe được Đệ Nhị thở hắt ra khi nghe tôi thấy lúng túng khi mô tả Novem
『 Sheesh, cứ nói thẳng ra là người yêu đi.』
Aria-san chợt khựng tay lại. sau đó, cô ấy nhìn tôi và
「He, hey. Hôm qua…cũng có một mạo hiểm giả tóc tím phải không...Đó là….cô ấy là người quen của anh hả?」
Tôi nghiêng đầu. Tôi không nghĩ là cô ấy lại hỏi tôi về Zelphy-san. Nhưng, tôi cũng thành thật trả lời
「 Đúng vậy. Cô ấy đồng ý làm hướng dẫn viên cho chúng tôi. Chúng tôi đều là người mới, nên chúng tôi đã yêu cầu cô ấy dạy chúng tôi nhiều thứ.」
「 À ra vậy. Tôi hiểu rồi.」
Cô ấy có chút nhẹ nhõm khi hỏi. Rồi sau đó vẻ mặt cô ấy thoáng chút cô đơn. Nhưng cô ấy thấy tôi đang nhìn nên cô ấy mỉm cười.
「 Xin lỗi nha. Tôi tò mò tí thôi. Hôm nay tôi sẽ cho anh ít nhất là một phần nước để coi như đãi anh. Hôm qua các anh ăn rất nhiều và góp rất nhiều tiền cho việc buôn bán. Chủ của tôi có vẻ rất vui mừng.」
Tôi nhớ lại cái bữa ăn dữ dội của những cô gái ngày hôm qua. Khi họ kêu thêm món, ba đứa đàn ông chúng tôi muốn rớt nước mắt. Không, sau đó Ralph-san dường như đã khóc thật.
「 Hôm qua đúng là một kinh nghiệm đắng lòng.」
Aria-san nhìn trực diện tôi
「 Well, vui lên nào. Cả hai chúng ta, cùng cố gắng nhé.」
Cô ấy nói thế để động viên tôi. Nụ cười cô ấy cứ như tỏa đầy nắng.
•••
Đêm xuống.
Tôi bị gọi vào trong Bảo Thạch để nhìn thấy Đệ Nhất đang bơ phờ giữa vòng vây của những vị tổ tiên khác. Lý do mà ông ấy bơ phờ như vậy chủ yếu là vì Aria-san. Các vị tổ tiên đã phê phán Đệ Nhất chính là người đã xui khiến tôi đi tới cửa hàng của Aria-san và làm cho Novem phải lo lắng cho tôi.
Những người nóng nảy như Đệ Nhị không nén được cơn giận
『 Cô ta có ngoại hình y chang mối tình đầu của ông và họ thì giống luôn chứ gì? Hay nói cách khác, bởi vì cô ta là con cháu của mối tình đầu của ông nên ông mới ra sức tìm cách thu hút sự chú ý của cô ấy bằng cách vung tiền vào cửa hiệu của cổ. Phải không hả?』
Đệ Nhị đang tra hỏi trong sự bực tức. Tấm thân to lớn Đệ Nhất đang ngồi trên ghế co rúm lại và vừa gật đầu vừa nói
『...Đúng vậy đó.』
Đệ Tứ đưa ngón trỏ đẩy gọng kính lên, tròng kính ánh lên một tia sáng nguy hiểm đáng sợ
『Tiền kiếm mỗi ngày không phải để xài chơi cho vui. Bên cạnh đó, điều đó còn khiến Novem-chan phải lo lắng và cho thêm tiền Lyle xài nữa.』
Đệ Nhất nhìn tôi
『 Tại vì thằng nhóc không chịu từ chối chứ bộ.』
Thái độ Đệ Tam cứ vô lo như thường, nhưng trong lời nói lại như có ý phê phán
『Đổ thừa người khác chả đáng mặt đàn ông tí nào. Hay đúng hơn là Lyle đã đáp ứng yêu cầu của Đệ Nhất hết sức bằng số tiền ít ỏi của mình. Và rồi Đệ Nhất là người gây ra chuyện lại cáo buộc Lyle, cái đó không phải lỗi sao?』
..Tôi hiểu rồi. vậy tốt hơn tôi nên trả lại Novem đồng tiền bạc mà cô ấy cho tôi mua bánh kẹo ăn. Tôi không nhận ra được gì cả. Khi tôi đang nghĩ đến việc đó, các vị tổ tiên tiếp tục đay nghiến Đệ Nhất không ngơi nghỉ. Thí dụ như Đệ Lục lúc này nhún vai và lắc đầu nói
『 Không phải ông nói phải quý trọng Novem như báu vật sao? Nhục mặt quá, ông mới là người tệ bạc nhất.』
Đệ Ngũ ngỡ ngàng nhìn Đệ Lục
『 Con đang nói đó à? Con nghĩ là có bao nhiêu ..à không, bây giờ đang là về ông Nhất nhỉ. Nói rồi mà, nhìn vào cái thái độ của ông sau khi đi phê phán Lyle tới mức như thế, thật tôi không thể thấy được cái gì hay ho ở ông cả.』
Trong suốt khoảng thời gian tôi gặp mặt các vị tổ tiên trong Bảo Thạch. Có một lần tôi thấy Đệ Thất thụi (Đấm) Đệ Nhất. Hơn nữa, có thể do thời đại của họ quá cách xa nhau, nên ông tôi là người có thái độ lạnh lùng nhất với Đệ Nhất
『 Sự thật là anh không có cái tư cách gì để nói Lyle cả. Và chỉ chính anh là người phải giải thích cho toàn bộ việc này, anh sẽ làm chứ?』
Đệ Nhất đứng dậy và đấm cả hai nắm đấm lên bàn. Tôi bị giật mình một cái nhưng cái vị tổ tiên còn lại thì không hề suy suyễn gì
『 Các ngươi câm hết đi. Các ngươi, ta sẽ nói trước. Nếu không có Alice-san, thì nhà quý tộc Walt không có cửa tồn tại tới hôm nay đâu.』
Đệ Tam lắng nghe những lời đó với thái độ hứng thú
『…..Nói vậy chả lẽ cô ta là người bảo trợ cho chúng ta hay là cái gì đấy đại loại vậy à? Nhưng tôi chưa bao giờ nghe rằng nhà Lockwarde trợ giúp cho chúng ta. Nó là nhà Nam tước đúng không? Ở thời đại của tôi, nó dường như chỉ là nhà mang nghĩa vụ liên đới đến tôn giáo ở vùng Centralle mà thôi.』
Đệ Thất gật đầu đồng ý với lời nói của Đệ Tam. Hình như ông ấy có nhớ chuyện đó.
『 Đúng thế. Nhà Lockwarde đảm nhiệm công việc về tôn giáo. Họ sắp xếp nhiều thứ chuẩn bị cho những buổi lễ tôn vinh Nữ Thần. Họ lên chương trình cho buổi lễ và nhiều thứ khác nữa. Nhưng, họ không hề giống một nhà có nhiều quyền lực trong tay.』
Vậy quản lý tôn giáo có nghĩa là chuẩn bị những gì cần dùng trong các sự kiện tôn giáo. Đó là nhà giữ nhiệm vụ chuẩn bị các công cụ cần dùng trong buổi lễ, và có trách nhiệm ký kết các giao ước. Nhưng nếu thế, việc Aria-san ở Dalien cũng thật lạ. Có thể cô ấy là người họ hàng hay chỉ đơn giản là trùng họ thôi. Đệ Nhất hét vào chúng tôi
『 Sai!...Ta…muốn cưới Alice-san, đó là lý do ta muốn sống độc lập. Ở Centralle, ta chỉ con thứ ba của một nhà quý tộc cấp thấp nhất. Những người như ta không có lựa chọn nào khác để có thể sánh với Alice-san hơn là phải tự lập một mình. Vì thế mà, nếu không có Alice-san, mấy đứa như các ngươi không có được sinh ra đâu.』
Ánh mắt của Đệ Nhị lạnh băng nghe những lời của Đệ Nhất. Từ thái độ của Đệ Nhất và mạch chuyện, có thể đoán ra rằng Đệ Nhất đã không nên cưới Alice-san. Nói cách khác, Đệ Nhị là con trai của Đệ Nhất bị ép phải nghe câu chuyện tình đầu của cha ông ấy
『 Ông có một người phụ nữ mà ông yêu ngoài mẹ tôi. Đó không phải là lý do làm tôi giận ông sau ngần ấy thời gian. Nhưng, cái lý do ông tách ra riêng và lập ra đội khai hoang là thế sao? Vì để cưới được người ông yêu à?』
Đệ Nhất nghe vậy thì sắc mặt liền chuyển đỏ. Gương mặt râu ria, gương mặt đáng sợ….cái bộ dạng xấu hổ của Đệ Nhất lúc ấy không phải là thứ tôi muốn nhìn thấy.
『 Sai!..Chúng ta….không phải bắt đầu như thế. Chúng ta thậm chí còn không nói chuyện với nhau bao giờ. Với lại, cái ngày mà ta quay về Centralle vì cô ấy...Alice-san đã được gả vào nhà Lockwarde mất rồi.』
Nhìn Đệ Nhất vừa xấu hổ vừa thất vọng như thế, cảm giác của tôi trở nên không thể tả được
「 ….Sao ông có thể định cưới một người mà ông chưa từng nói chuyện bao giờ? Chuyện đó, tôi nghĩ là không thể nào được nếu không có sự kết nối giữa hai nhà hay không nói ra điều đó với nhau trước.」
Là Đệ Nhị trả lời câu hỏi của tôi
『 Cái người này không thể nào biết chuẩn bị những chuyện lo xa như thế. Chắc chắn là ông đã định xộc thẳng vào nhà của họ và nói là hãy để tôi cưới cô ấy. Nhà bên kia cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm đến chừng nào khi con gái của họ có thể gả vào nơi khác không phải ông.』
Đệ Nhất rống họng lên mà hét giữa căn phòng bàn tròn trong Bảo Thạch nơi mà ai cũng nhìn ông ấy lãnh đạm.
『 Nhưng mà ta có thể gặp được con cháu của Alice-san – Aria-chan như thế này! Đó là bằng chứng mối tình đầu của ta vẫn chưa kết thúc. Tình yêu đầu của ta vẫn chưa chết. Và đây, chính là cuộc gặp gỡ định mệnh!』
『 Ông lầm rồi. Tình đầu của ông đã tan biến lâu rồi. Và đây cũng không phải là định mệnh gì sất.』
Đệ Tam cười cắt ngang cảm xúc của Đệ Nhất. Đệ Nhất vô lực ngồi xuống ghế và càu nhàu mấy lời than phiền. Mọi người đều phớt lờ và có cảm xúc trái ngược với Đệ Nhất. Đệ Thất nhìn Đệ Thất không hài lòng trong khi nói
『 Lyle, bây giờ ở đó một tên ngốc. Nhưng dù tệ đến cỡ nào thì cũng là người khai lập ra nhà lãnh chúa quý tộc Walt. Nếu không có Art của Đệ Nhất, con không thể thi triển Art thành thạo được. Nói ngược lại là, nếu Đệ Nhất dạy con Art của ông ấy, thì chúng ta cũng dạy con Art của chúng ta.』
Art đầu tiên được ghi lại trong Bảo Thạch là Art dạng cường hóa được xem là phổ biến. Arts được chia thành ba loại là Vanguard, Rearguard và Support. Nhưng Arts cường hóa có thể thực hiện được cả ba loại kể trên. Cường hóa cơ thể là dạng dễ nhất để làm. Nó cũng là Art căn bản. Đệ Tam giải thích cho tôi.
『 Nó không có năng lượng để gây bùng nổ như Vanguard hay cường hóa chuyên biệt như Rearguard. Sự cường hóa cho dạng Support là một art có thể tăng tổng sức mạnh cho người sử dụng. Nói thêm một chút, dưới cảm nhận của người dùng, ta nghĩ tổng sức mạnh được nâng thêm lên từ 10 đến 20%.』
Sự cường hóa của dạng Support có vẻ sẽ là cân đối nhất. Đệ Nhị cũng gật đầu
『 Nếu chúng ta dạy cho Lyle Art đó ngay lúc này, thì nó cũng sẽ bị cạn mana rất nhanh. Vì vật mà chúng ta muốn đổi lại bằng việc dùng Art của tên (Đệ Nhất) này để tạm thời tăng lượng mana của con lên nhưng…』
Những tổ tiên cũng không phải vô cớ không dạy cho tôi Arts của họ. Lý do đơn giản là vì sự khiếm khuyết trong khả năng sử dụng Art của tôi, cho dù họ có dạy, tôi cũng không làm được tốt. Sự hao hụt mana – nó trở thành vấn đề cản trở lớn nhất. Đệ Lục nhìn tôi nói
『 Art vẫn chưa được thi triển hoàn hảo. Thêm vào đó, có một mối liên kết liên tục của ngươi với Bảo Thạch. Nên bây giờ, lượng tiêu hao mana của ngươi rất lớn trong khi lượng mana để sử dụng của ngươi thì nhỏ.』
Đệ Tứ quay lại nhìn Đệ Nhất thêm lần nữa
『 Well, nếu nói có suy xét, lượng mana ngươi sở hữu không nhiều. Nhưng, để giải quyết vấn đề một lần và mãi mãi và để khiến ngươi có thể học được Arts của bọn ta, Full Over của Đệ Nhất rất cần thiết. Đó là một thuật tiện lợi mà tất cả các gia chủ mọi thế hệ nhà Walt đều đã xài.』
Tôi nhìn về phía Đệ Nhất, nhưng Đệ Nhất ngoảnh mặt đi
『 Ai định dạy Art cho tên nhóc này đâu cơ chứ.』
Tôi buông thõng đôi vai. Các vị tổ tiên khác cũng đều lắc đều trong bất mãn.
•••
Đã là tuần thứ ba mà Zelphy-san cuối cùng cũng dạy chúng tôi đến giai đoạn tiếp theo.
Sau khi tôi làm xong việc như mọi ngày, nhận đánh giá và đi lãnh thưởng, Zelphy-san gọi tôi lại lúc tôi vừa định về nhà. Chúng tôi đi đến một quán nước trên đường phố chính. Cô ấy đãi chúng tôi uống nước trong chúng tôi chú ý lắng nghe cô ấy nói chuyện. Ở đó là một quán có không gian yên tĩnh. Vì là trên đường chính, nghiễm nhiên nó sẽ có những ô cửa sổ lớn và từ bên trong chúng tôi có thể nhìn thấy bóng dáng những khách qua đường đi đi lại lại ngang ô cửa. Tất cả các bàn ghế trong quán đều làm từ loại gỗ tốt và mỗi cái được chế tạo rất tỉ mỉ.
「 Bầu không gian trong này rất yên tĩnh, vì vậy đây là nơi yêu thích của ta. Bánh ngọt ở đây cũng rất ngon.」
Zelphy-san nhếch mép cười khi chọc tôi. Cô ấy đang ăn hết sạch cái bánh bằng cái nĩa nhỏ. Rồi sau đó, sắc mặt cô ấy chợt trở nên nghiêm túc khi nói vào chủ đề chính.
「 Ngày mai nghỉ ngơi đi. Ta nghĩ các ngươi đã chuẩn bị trang bị hết rồi, hãy mang theo chúng và đi ra ngoài vào ngày mốt. Có lẽ hơi sớm một chút, nhưng hai ngươi đã đủ sức mạnh rồi. Và có vẻ như các ngươi cũng có số tiền cần rồi.」
Chúng tôi đã làm xong tất cả các đơn yêu cầu lẻ tẻ thông thường và đã đã dành dụm lại được tiền cũng ở mức kha khá, nên Zelphy-san nói chúng tôi sẽ bước vào giai đoạn tập huấn số hai.
Khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì tôi đã tiến bộ xa đến mức đó, Zelphy-san nói với tôi
「 Thông thường ngươi sẽ làm việc từ ba tháng cho đến sáu tháng để chuẩn bị mua trang bị và để dành tiền. Hai ngươi có tiền rồi nên bước này không cần thiết nữa. Nhưng nên nhớ chỉ có mỗi trường hợp này thôi. Những mạo hiểm giả khác đều phải làm việc cật lực để kiếm tiền mua trang bị. Giả sử ngươi làm mất trang bị hay đồng đội bị thương nặng, ngươi cũng phải đi làm những công việc lẻ tẻ đó để sinh tồn. Nhớ kỹ điều này không có hại gì đâu.」
Sau khi thấy tôi gật đầu trong im lặng, Zelphy-san hỏi lại tôi cho chắc
「 Ngươi đã tìm hiểu các loại quái vật nào đang ở xung quanh Dalien chưa?」
Novem trả lời
「 Có ạ. Có rất nhiều quái vật slime (nhìn như đống bùn nhão) khắp nơi. Hơn nữa, em nghe nói là còn có thỏ ăn thịt người và nhiều loại quái vật hình côn trùng nữa.」
Kỵ binh và quân lính hiện nay đã kiểm soát xung quanh vùng và trên các đường lớn. Nên nó cũng tương đối an toàn. Nếu người lãnh chúa nhiệt tình làm đúng trách nhiệm của mình, trật tự xã hội sẽ được vào quy củ như thế này và các quái vật nguy hiểm cũng sẽ bị xóa sổ. Công việc của mạo hiểm giả cũng giảm xuống, đó là cách nó cân bằng lại.
「 Bất cứ ai cũng có thể xử lý mấy con đó nếu họ không sợ. Nhưng chúng ta là mạo hiểm giả, “chúng ta triệt hạ nó cũng dễ thôi”, đó không phải là cách mà chúng ta sẽ làm. Chúng ta cần thu thập vật phẩm. Những nguyên liệu xù xì thì khiến cho các tên thương buôn hạ giá chúng xuống. Chúng ta phải đánh hạ quái vật trong tâm thế là không được làm hỏng bất cứ thứ gì có thể kiếm ra tiền từ nó.」
Đánh quái vật theo cách đơn giản thì quả là quá dễ dàng. Nếu những người lớn bao vây quanh quái vật và dùng gậy đập nó. Ít nhất họ cũng sẽ giết được một con. Nhưng để chuyển từ đánh quái vật thông thường sang đánh mà vẫn kiếm ra tiền từ cái xác của nó mới khó.
「 Cách để ngươi lấy vật phẩm, và các công cụ ngươi dùng...có hay không có chúng sẽ đem lại cho ngươi tiền thu nhập từ ít tới cao hơn. Những đứa nghiệp dư thì nghĩ chỉ đánh quái vật chết thôi có gì đâu, nên vì thế chúng nó mới bị phiền phức. Sáng ngày mốt có mặt ở đây cho ta khi ngươi đã có trang bị cần thiết, tiện thể, đem nhiều công cụ cần thiết hơn một chút.」
Chúng tôi đã được nghe về công cụ cần thiết vào ngày đầu tiên đi huấn luyện. và sau đó, tôi cùng với Novem đã đi mua nó trong ngày nghỉ. Chúng tôi đã chuẩn bị xong.
「 Well, ta sẽ dạy ngươi thêm chút chi tiết nữa vào ngày hôm đó.」
Novem và tôi cuối cùng cũng có thể làm việc bên ngoài thành phố cùng với Zelphy-san. Tôi cảm thấy an tâm hơn vì tôi đã càng giống một mạo hiểm giả thực thụ.
•••
Những quầy rượu san sát nhau ở trong một con hẻm vắng giữa hai tòa nhà của Dalien.
Aria đang trùm áo khoác và đi thẳng đến một trong các quầy đó. Ở cái quầy mà cô ấy đang đi tới, có một người đàn ông đang say bí tỉ, một tay ông ấy còn cầm một cốc gỗ đựng rượu đã rỗng không. Mặt ông ta thì đỏ ửng, tóc dài lù xù, và gương mặt không cắt tỉa râu ria xồm xoàm thì đang ngáy khò khò. Quần áo thì dơ bẩn, có vẻ như ông ấy đã lăn lộn sóng xoài đâu đó lần nữa rồi.
Xung quanh cũng có những quầy tương tự vậy. Có rất nhiều thị dân và mạo hiểm giả đang uống rượu ở đây. Người chủ quầy thấy Aria đang tới thì
「 Lần nào cũng vậy tội cho cô quá. Nhưng tôi cũng đang làm ăn mà. Cô phải trả tôi năm đồng lớn.」
Nghe vậy, Aria lấy ví tiền trong áo khoác của cô ấy ra. Tiền lương chỗ cô đang làm việc rất tốt. Có nhiều người phụ nữ đã từ chối mặc váy ngắn và đồ theo phong cách dễ thương, vì vậy mà lương của công việc chỗ đó được kéo cao lên để cạnh tranh với các nơi khác. Nhưng, mỗi ngày cha của Aria đều nốc rượu như nốc nước lã, ông ấy lại còn đánh bạc. Aria là người phải trả nợ cho ông ấy.
「 T, Tôi xin lỗi. Hôm nay tôi chỉ có thể trả được ba đồng lớn thôi.」
Trong ví cô ấy có bốn đồng lớn. Nhưng nếu cô ấy không giữ lại một đồng cuối cùng thì ngày mai làm sao có thể mua thức ăn. Người chủ quầy làm ra bộ mặt như thể nói “lại nữa à”
「 Tôi sẽ ghi lại vào hóa đơn. Nhưng mà bây giờ nó cũng lên đến gần 30 đồng lớn rồi cô có biết không? Cô cũng có những hóa đơn nợ ở các nơi khác nữa đúng không? Tôi không phải nói cô thật tệ hại, nhưng mà..」
Aria cúi gằm mặt xuống. Người chủ quầy đang nhìn trực tiếp vào người đàn ông đang say xỉn kia. Ông ấy là cha của Aria và từng là một Nam tước vào thời gian trước. Một cựu quý tộc. Nhưng bây giờ ông ta chỉ là một tên say sưa thất nghiệp. Ông ta là người uống rượu và đánh bạc bằng tiền lương của con gái mình.
「 Tôi xin lỗi, tôi sẽ tìm cách để trả nợ cho ông, vì vậy..」
Người chủ quầy nhìn Aria
「 Không chừng cô sẽ bị bán làm gái mại dâm nếu có gì không ổn xảy ra. Hãy làm gì đó trước khi sự việc diễn ra đến nước đó đi. Tôi cũng sẽ thấy đau lòng nếu một người quen của tôi gặp xui rủi.」
Aria trả ba đồng tiền lớn cho chủ quầy rồi kê vai đỡ cha cô ấy đứng dậy. Ông ấy nồng nặc mùi rượu. Rồi sau đó hai người họ bước đi loạng choạng dưới sức nặng của một người đàn ông trưởng thành tì lên. Khi Aria chuẩn bị kè cha cô ấy đi về nhà, người chủ quầy cảnh báo
「 Cẩn thận nhé. Ông ta gần đây có mượn tiền của một nhóm băng đảng xã hội đen nào đó. Ông ta làm cho bọn chúng nhả tiền ra cho mượn dễ dàng chỉ với vài câu nói rất lưu loát, nhưng mà nếu ông ta có tài năng hay như vậy, ông ta nên nỗ lực làm việc, thật là tiếc.」
Aria cười cay đắng và sau đó kè cha cô ấy trên vai đi về nhà.
(…Mình biết bây giờ rất tệ, nhưng một ngày nào đó, Otou-san (cha) sẽ nghiêm túc trở lại thôi)(Ed: niềm tin cao đấy)
Ông ấy đã từng là quý tộc. Trước đây ông cũng chăm chỉ làm việc. Aria muốn nghĩ như thế. Nhưng sau đó, họ mất tất cả mọi thứ vì một lỗi lầm của cha cô ấy và họ phiêu dạt từ Centralle về Dalien. Nhà Lockwarde là nhà có phả hệ lâu đời ở Centralle. Nhưng bây giờ cả cha và con gái đang sống trong một căn hộ rẻ tiền ở Dalien. Nhà Lockwarde bị mất tất cả mọi thứ vì cha của Aria tham nhũng công quỹ. Theo thông lệ, người tham nhũng sẽ bị trừng trị theo pháp luật. và không lạ gì khi gia đình của ông ta cũng phải chịu hình phạt nặng nề.
Ông ta bị đem ra xử lý trước công chúng mà không được xem xét vấn đề gì vì không phải chỉ mình cha của Aria tham nhũng. (Giống như một chùm tham nhũng, một thằng bị lộ thì tất cả đều quay lưng quy tội cho một thằng đó để nó gánh hết vậy.) Aria chỉ biết được tất cả sự thật sau khi mọi chuyện đều đã xảy ra hết rồi. Nên cô ấy không phục vì tại sao chỉ một mình nhà Lockwarde phải chịu phạt.
「 Otou-san, chúng ta sẽ về đến nhà sớm thôi.」
Dù cực khổ như vậy, nhưng Aria vẫn tin rằng, một ngày nào đó cha của cô ấy sẽ trở lại là một người như trước kia, khi ông ta vẫn còn là một người ngay chính.
___________________________________
Ed: Về việc xưng hô thì theo ý trans t sẽ để như vậy và có lẽ sẽ xưng hô khác với WN