“... Anh nói lại mình đến từ đâu được không?”
“Nhật. Nippon, Nihon, Nhật Bản, làm ơn dùng tên nào cô thấy dễ đọc nhất.”
“... Xin thứ lỗi, chỉ tại tôi chưa từng nghe đến đất nước nào có tên Nhật Bản.”
“Tôi hiểu mà. Nó là một quốc đảo nhỏ ở vùng Viễn Đông.”
“Ra vậy… Giờ thì, tôi thấy trên sơ yếu lý lịch của anh ghi rằng anh từng làm việc cho một tổ chức có tên Tập đoàn Kisaragi trước đây. Phiền anh kể cho tôi đôi chút về tổ chức ấy được không?”
“Tôi e là không thể. Tôi bị ràng buộc bởi một loại hình hợp đồng bảo mật thông tin.”
“V-Vậy sao. Ùm, thế… tôi để ý dưới phần kỹ năng trong lý lịch của anh có ghi một thứ gì đó tên là Tà Kiếm Với Ngọn Lưỡi Đa Phương Rung Trời…? Ùm… Thứ ấy thực chất là gì vậy?”
“Đó là Đòn Kết Liễu của tôi.”
“...Đòn Kết Liễu?”
“Phải, là một tuyệt kỹ mà tôi dùng để diệt nhiều tên Anh hùng.”
“... Và khi anh nói tới ‘Anh hùng,’ ý anh là…?”
“Kẻ địch.”
“Ra… vậy. Tôi xin lỗi vì chuỗi câu hỏi liên tiếp ấy. Thế… có chính xác không khi gọi anh là một dạng chiến binh gì đó?”
“Vâng, điều đó không thành vấn đề gì cả.”
“—Dù gì, tôi là một Đặc vụ Chiến đấu mà.”