Sendai Yuusha wa Inkyou Shitai

chương 89: chạm trán tay không

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Yo, Yuu. ……Đúng là lâu rồi không gặp nhỉ.]

[……Zephyr. Không thể tin được là một thằng như mày lại tiếp tay cho mấy việc bắt cóc đấy. Mày thật sự sa ngã rồi.]

Yuu thấp giọng với Zephyr đang cười nhếch mép như là cậu đã đánh giá sai hắn rồi vậy.

[Tao có thể kiếm tiền bằng cách giả vờ làm người trông trẻ đấy. Thật tuyệt khi tao chẳng cần làm gì cực nhọc và cứ thoải mái thế.]

[Mày mất hết niềm hãnh diện rồi à, thằng bần tiện.]

[Kukaka, nghĩ tao có niềm hãnh diện thì mày nhầm to rồi đấy, mày biết không?]

[Nghĩ lại thì đúng thật. Sau cùng thì mày là loại người đáng ghét sẽ phản bội lại đồng đội của mình chỉ vì ham muốn của bản thân thôi mà.]

[Mày cũng chả khác gì đâu, đúng chứ? Nếu chỉ nhìn vào bìa sách thì một câu chuyện có thể bị đánh giá hay hoặc dở, thế nhưng nội dung phía trong nó vẫn như vậy. Và cũng giống như thế, bản chất con người cũng vậy thôi.]

[Mày với tao giống nhau á? ……Cái đó làm tao mắc ói đấy.]

[Kukuku……Kuka, kukakah!! ……………Yuuuuuuu!!]

[Zeeeephyyyyyyr!!]

Sau một nhịp hống lên, Yuu bước đến trước Zephyr trong một hơi, và Zephyr niệm phép Cường hóa cơ thể lên bản thân, mạnh mẽ đập trán vào nhau.

Tác động từ việc trán của họ đụng vào nhau, khiến cho trán của họ bị thương, và cả hai người họ đều chảy máu.

Nhưng hai người họ chẳng có dấu hiệu gì là sẽ lùi lại cả. Trái ngược lại, họ trông như là đang cố bước lên trước.

[Mày đã lớn hơn rồi đấy nhỉ!! ……Nhưng mà tao cảm thấy là công chúa vẫn cao hơn mày cơ……]

[Im mồm!! Đừng có chọc vào nỗi bận tâm của người ta!! Đừng có làm bản mặt kiểu “Tớ không có ý vậy đâu nhé~” chứ!!]

Họ đối đầu với nhau hơn nữa. Nắm đấm phải của Zephyr khoan sâu vào bụng của Yuu, và đầu gối của Yuu đá vào xương sườn của Zephyr.

Mũ trùm của Zephyr đã bị bung ra bởi ảnh hưởng từ cuộc chạm trán của họ, và mặt của hắn có thể thấy rõ được.

[Giống mày thôi. Giờ mày có một khuôn mặt khá ngầu đấy chứ, đúng không Zephyr!! Ai làm thế với mày vậy!?]

Tóc trắng và đôi mắt đỏ thẫm. Và rồi, thứ nổi bật hơn nữa đó là hai vết cắt chéo nhau dài trên mặt.

Vết cắt từ mắt trái đến hàm phải là do Yuu, nhưng vết còn lại có lẽ là do một ai khác ngoài Yuu làm.

[Kukaka! Nhờ ơn đệ tử của mày đấy! Không tin được là nó lại có thể làm tao bị thương cơ, tao chẳng ngờ luôn mà!!]

[Đệ tử? ……Này này, có thể nào là mày đang nói đến Procyon sao? Hahah! Tuyệt thật! Chẳng ngạc nhiên khi mày nhận phải vết thương nghiêm trọng đó đâu!! Mày tốt nhất là đừng có giết nó!!]

[Mày biết tao mà đúng không? Rằng tao là loại người để lại những thứ mà tao mong đợi vào lúc cuối!!]

Thế rồi hai người họ tách trán mình ra, và một lần nữa tấn công nhau.

*GON!!!*

[Zephyr!! Mày, mày là kẻ duy nhất mà tao sẽ thổi tung đấy!!]

[Bình tĩnh nào, Yuu! Giết mày rồi thì tao cũng sẽ bị giết mất!!]

Ngoặm lấy cái quần lót từ bàn tay trái rồi với cái bàn tay trái đó,

Zephyr niệm ma thuật làm cứng lên tay phải mà chỉ có thể dùng được vật chất vô cơ và với cái bàn tay phải đó,

Họ đấm vào mặt nhau.

[Buh!?]

[Gaah!?]

Dù hai người họ phát ra âm thanh như xương của họ đã gãy, nhưng vẫn không dừng lại, hai người họ mở ra một cuộc đối đầu ở cự ly siêu gần.

Tình cờ thay, vì đòn tấn công vừa nãy, cái quần lót mà Yuu ngoạm ở miệng đã rơi xuống đất.

[Urarararararararararararararararararararararah!!]

Những cú đá, những cú đấm, những cú đập trán,

[Kukakakakakakakakakakakakakakakakakakakakakah!!]

tất cả đều được thực hiện với tốc độ mắt thường không theo kịp, họ đối đầu nhau.

[Uraaaah!!]

[Kukaaah!!]

Với những cú vung tay và vung chân va chạm nhau, cơn xung kích tấn công bừa bãi ở xung quanh.

[C, ca, cái quái gì đang diễn ra vậy~!?]

Từ hậu quả của cuộc đối đầu giữa Yuu và Zephyr, Bernadette đang bị treo ở trên không đung đưa qua lại hệt như cô bị gió thổi vậy.

(Đây thật sự, là Yashiro-san sao……, cái sức mạnh vô lý gì thế này!)

Trong lúc đang đung đưa vì bị ảnh hưởng đến, Bernadette run rẩy sợ hãi từ cuộc đối đầu của hai người họ.

[Mặc dù vậy, cậu ấy vẫn chưa hết sức đâu. Vì tôn chí của bản thân, cậu ấy không thể giết người được.]

[Ể?]

Đột ngột được ai nói thế, khi cô hướng ý thức đến chỗ giọng nói, đó là Jean Jacques Eustace với Kuon đang khoác cái áo choàng của Jean để che thân.

[Jean-san! Cả Kuon-kun nữa! Mấy người, có bị thương gì không?]

Bernadette chẳng thể làm gì ngoài chứng kiến Kuon nhận lấy cuộc tấn công của lũ đàn ông, xin lỗi như thế, nhưng

[Ah, ……ư, ừ. C, cô không cần phải……để tâm đâu.]

Thấy Kuon ửng đỏ mặt và ngại ngùng nhưng đang cúi đầu và trông đau đớn, một cảm giác sai sai xuất hiện bên trong Bernadette.

(……Không, không phải là cậu bé dễ thương quá sao? Không, không phải cái kiểu dễ thương lúc bé đâu, kiểu tính cách dễ thương ấy.)

Cái bầu không khí của cậu bé lúc xem Yuu chiến đấu rồi cậu cảm thấy bồn chồn, không phải giống như cái bầu không khí khi mà nữ chính chăm chú xem người bạn thơ ấu của mình tập luyện đặc biệt ngay trước giải đấu mùa hè từ trong góc khuất của trường học sao?

Đôi tai cáo yếu ớt cụp xuống đã thúc đẩy cái cảm giác đó.

[Mẹ kiếp!! Tao tha cho tụi mày đấy!]

Không chỉ mỗi Bernadette là choáng váng bởi cuộc chạm trán đột ngột của Yuu và Zephyr. Khi suy nghĩ của lũ bắt cóc hồi phục lại, chúng nhận ra nhóm của Bernadette và chạy bán sống bán chết trong khi la ó.

[Kuh……!]

Kuon có lẽ đã không thể chiến đấu tiếp được vì nỗi sợ hãi khi bị một tên cùng giới tấn công. Cả Jean cũng không có bất cứ trang bị nào có thể làm vũ khí cả. Bernadette tự nghĩ rằng bản thân mình cần phải chiến đấu nhưng,

[Chờ đã nào. Ma lực đã bị hút cạn rồi thì cô chỉ là một cô gái bình thường thôi. Cô mà vào là trở thành đĩa thức ăn đấy.]

Trong lúc cởi dây trói cho Bernadette, Jean nói thế để nhắc nhở cô.

[N, nhưng……Kuh!]

Được cởi trói xong, Bernadette đứng thẳng lên, nhưng không thể đặt sức vào chân được, cô vấp ngã lên phía trước. Thấy thế, Jean nở nụ cười gượng.

[Nào, giờ thì bình tĩnh đi. ……Tôi đã chuẩn bị vài người hỗ trợ đắc lực rồi, dù họ không như Yuu và Zephyr.]

Đáp lại Bernadette người chuẩn bị hét lên “Sao anh lại có thể thảnh thơi thế chứ!” , Jean lấy ra một cây đàn từ chỗ nào đó.

[Việc bây giờ chúng ta nên làm là cứu những người bị bắt cóc kìa.]

*Bororon*.

Một âm thanh nhẹ nhàng đặc biệt với nhạc cụ có dây vang vọng, và, trộn lẫn trong những âm thanh đó, một bài hái được dệt lên. Khi cô nghe những giai điệu đó, cảm giác nôn nóng và hỗn độn bên trong Bernadette đã biến mất.

[Hô, ……đúng là một giai điệu tuyệt vời mà.]

[Đúng như mong đợi từ một『Chúa tể biểu diễn âm nhạc』mà. Trong lúc mang cảm xúc dễ chịu đến tai, nó còn đủ sức nóng để làm lay động trái tim nữa…….Fufu, đúng là giai điệu tuyệt nhất mà.]

[Umu, trái tim tôi đang sôi sục đây này.]

Như là họ đang phối hợp với giai điệu đó, bóng đen của ba người nhảy ra trước nhóm Jean. Falhart Enhans, Mary Fe Crestolia, và Tu sĩ Ulgan.

Cả ba người họ đáp lại “Ừ”, và đá bay lũ bắt cóc đi.

Truyện Chữ Hay