Ở thành phố Galarie nơi mọi ngày đều là ngày vui chuẩn bị cho cuộc thi chính của Giải đấu Ma võ thuật, chỉ một phần của sự hối hả và nhộn nhịp là rơi vào im lặng, và có một nhóm chiếm lấy ánh mắt của mọi người.
Đó là một cảnh quái dị.
Đi theo một cậu nhóc có vẻ là hướng dẫn viên, một người phụ nữ mang một cái nón lưỡi trai hạ thấp qua mắt và bao người trong một cái áo choàng màu xanh dương nhạt. Một tên với vóc người cao 180cm, ở trần nửa trên, tóc đỏ.
Và rồi──.
[......]
Một tên bí ẩn đang mặc một cái áo choàng màu đen thêu lửa và che mặt bằng cái mũ áo.
Những người dân đang sống trong thành phố này đều biết rằng cậu bé hướng dẫn viên đó là Marco kẻ móc túi.
Rồi, bộ ba kết hợp kỳ lạ theo sau Marco là cái thứ gì thế.
Người phụ nữ trông thì vẫn ổn. Không, ngay cả tên cao kều kia cũng vẫn ổn. Hắn ta chỉ trần truồng từ eo lên thôi.
Còn cái tên áo đen là cái thứ gì đây. Mặc dù che đi mặt, tên đó bao người trong cái áo choàng đáng nghi cứ như muốn điên cuồng mà hét lên rằng 「Tôi đang ở đây nè」.
[......Đến, đến lúc chiến đấu thì vẫn ổn mà…...Nhưng, đây hoàn toàn không phải là quần áo để mặc vào ngày bình thường đâu.]
Tên đồ đen bị tất cả công chúng nhìn, cái người vừa nói đó, than vãn một hơi nhỏ cứ như là đang đau đớn lắm. Tên đồ đen đó tất nhiên là Yashiro Yuu rồi.
[Không còn cách nào khác. Theo câu chuyện của anh, thì lúc này mà gặp nhóm Anh hùng hiện tại thì sẽ tệ lắm mà. Bên cạnh đó, không phải anh đã nói rằng anh đã bất chợt gặp họ trên đường sao? Miễn là anh mặc cái áo choàng đó, thì sẽ chẳng có vấn đề gì nếu có chạm mặt họ đâu.]
Người phụ nữ mặc cái áo choàng màu da trời, Sylvia lùi nửa bước lại và thì thầm với Yuu đang than vãn. Miệng cô ấy giật giật như kiểu đang cố để nhịn cười.
[Không, trước hết, tại sao anh phải đi cùng với em chứ?]
[Dù gì thì anh cũng rảnh mà, nhỉ? …...Cũng có thứ mà em muốn cho anh thấy. …...Lo mà đi đi đừng có phàn nàn.]
Xem xét mọi thứ một chút, Sylvia nói như thế. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, Yuu đã không bỏ qua vẻ mặt lo nghĩ của Sylvia.
[Có thứ mà em muốn cho anh xem, à.]
Thấy rằng có vẻ cô ấy không chỉ đi để gặp và chào họ không thôi, Yuu gật nhẹ đầu.
Cậu vẫn có thể hỏi cô ấy xem đó là cái gì, nhưng xem ra có lý do tại sao Sylvia đã không giải thích đó là gì vào ngay lúc này, Yuu thở dài một hơi nhẹ và đi bộ cùng với Sylvia.
[Nhưng mà ai ngờ Yuu lại chính là 『Chiến binh bóng đêm』 chứ. Dù tôi chưa tự mình thấy được, nhưng cậu đã hạ gục một cấp Công tước đúng không? Này, này, cậu đã hạ chúng bằng cách nào vậy?]
[......Dù cậu có hỏi thế nào thì. Đều là nhờ vào sức mạnh của 『Phù thủy thời gian』 cả thôi.]
[Cái gì!? Vậy là cậu cũng quen biết với cả 『Phù thủy thời gian』 Norn à!
Kuhahaha, cậu thật là thú vị đấy, Yuu!]
Ba năm trước, 『Phù thủy thời gian』 Norn đã dạy dỗ Yuu, người vừa trở thành Anh hùng và chỉ vung kiếm với sức mạnh mà cậu có được lúc đó, cách để sử dụng kỹ thuật chiến đấu và phương pháp tiết kiệm sức mạnh. Như bao người biết, Norn, có thể thao túng thời gian, đã ở phía trung lập không dưới trướng bất kỳ một quốc gia nào vì một lý do nào đó. Đương nhiên, lý do là vì 『Ma thuật thời gian』 là một kỹ thuật bất công. Những thứ như biết trước hay can thiệp vào quá khứ, 『Ma thuật thời gian』 là thứ có thể tự do thao túng cái khái niệm được biết đến là thời gian đó và đây là ma thuật mà ai cũng muốn.
Bằng cách có được Norn, sự cân bằng sức mạnh của lục địa này sẽ bị sụp đổ.
Vì bà ấy tự nhận thức được việc đó, Norn đi đến từng quốc gia, và sau khi ở một khoảng thời gian, bà lại đi tiếp đến quốc gia khác. Bà ấy làm một việc lố bịch như vậy đấy.
Iibsal ngạc nhiên là điều có thể hiểu được. Mượn lấy sức mạnh của 『 Ma thuật thời gian』......Nếu chỉ là yêu cầu thứ gì đó từ Norn, thì có vẻ đó chỉ là một vấn đề đơn giản, nhưng sự thật là Norn đã “cho mượn” thứ sức mạnh nặng nề của mình.
Nếu chuyện bà ấy đã cho mượn sức mạnh của mình bị lộ ra, thì mấy tên lắm mồm làm ầm lên sẽ là chuyện đương nhiên. Trừ khi đó là người đủ xứng đáng đến mức bà ấy vẫn cố gắng chịu đựng mấy tên lắm mồm, thì bà ấy gần như sẽ không cho mượn sức mạnh của mình đâu.
Nhưng, người đã niệm Ma thuật thời gian lên Yuu lại là Lililuri.
Yuu giơ nắm đấm lên để đẩy tên Iibsal đang đứng cạnh mình và cười có lẽ vì hắn đang nghĩ đến điều gì đó buồn cười, nhưng hắn lại dễ dàng né được.
[Thằng hề này, đừng có mà né nắm đấm của tôi từ góc mù dễ vậy chứ.]
[Heh, tôi chẳng có lý do gì để ăn một đấm mà không có ý định giết chóc gì cả.]
Yuu thở dài với tên Iibsal đang cười đùa, nhưng nhận ra có ánh nhìn và khi cậu hướng đến chỗ đó,
[......]
Vì lý do gì đó, Sylvia đang nhìn Yuu với vẻ mặt nghiêm nghị.
[......S, Sylvia-san?]
[Chuyện gì thế?]
[Có lẽ nào em giận à?]
[Em không có giận.]
Cô ấy giận rồi. Cậu không hề biết tại sao hay vì lý do gì. Nhưng Yuu hiểu được.
Rằng Sylvia đang trong tâm trạng không tốt.
[......Yuu, anh và Iibsal thân với nhau quá ha.]
[Heh? …...Ừ thì, bọn anh quen biết nhau đến mức từng đối đầu với nhau một lần rồi mà.]
Bằng việc đối đầu với nhau một lần, chúng ta sẽ hiểu hơn về đối thủ. Đó là một trong những điều mà Yuu học được sau khi đến thế giới này.
[......Em hiểu rồi.]
Sylvia định nói gì đó nhưng rồi lại cứng họng. …...Cậu có nên tìm hiểu không? Không, giờ cuộc nói chuyện đã bị ngắt, không phải cậu nên hỏi về việc đó à? Yuu đang suy ngẫm như thế, nhưng giọng của Marco lại chen vào.
[Nhìn kìa, đây là Quận chính đó, thưa Công chúa!]
[Umu. …...Hou, hưng thịnh thật đấy.]
Thứ rơi vào tầm mắt nhóm của Yuu là một quảng trường rộng lớn với một căn biệt thự đủ to để khiến họ phải ngước lên. Ở chỗ được gọi là Trung tâm quảng trường, những cửa hàng và người biểu diễn đường phố đang giải trí cho những du khách.
Đúng như tên của nó, ở trung tâm của thành phố, xung quanh toàn là các rãnh nước và đường phố ở khắp nơi.
[Chờ đã, cái thứ này đâu có vẻ ngoài cao quý của một căn biệt thự đâu.
Không phải đó là một cái lâu đài à?]
Yuu kinh ngạc trước căn biệt thự với vẻ ngoài phải gọi là pháo đài.
[Thực ra thì, có lẽ nó là lâu đài đấy. Chúng ta đang nói về ngài Zeke Oisast đó mà.]
[Oisast?]
Yuu nghiêng đầu vì cái tên lạ lùng.
[Nghĩ lại thì, quê nhà của ông ta không phải ở lục địa này. Yuu, anh có biết về 『Chiến tranh mười năm』 không?]
[Nếu là cái đó…...Nếu anh nhớ không nhầm thì, đó là do một xung đột được gây ra bởi một quốc gia tên là 『Rishulia』 ảnh hưởng lớn đến nỗi khiến cả thế giới phải tham gia đúng không? Vì thời điểm nó bùng phát đến lúc biến mất là đúng mười năm nên nó được gọi là 『Cuộc chiến mười năm』.]
Cậu huy động mớ kiến thức bị nhồi nhét vào đầu ngay khi cậu mới tới thế giới này ba năm trước và nhớ lại. Sylvia, người đã dạy cho Yuu về tiết học lịch sử vào lúc đó, cho cậu điểm đậu và gật nhẹ đầu.
[Đúng vậy. Và thêm nữa, Zeke Oisast là một anh hùng đã từng tham gia vào 『Cuộc chiến mười năm』. Ông ấy cũng được gọi là 『Vua đánh thuê』. Ông ta có vẻ rất thành thạo trong chiến tranh đấy.]
[Nói chính xác hơn, đội lính đánh thuê mà Zeke Oisast đang lãnh đạo tuyệt vời lắm đấy.]
[Nghĩ lại thì, không phải hai người đã đối đầu với nhau vào thời điểm 『Cuộc chiến mười năm』 đang diễn ra à?]
[Vì nó diễn ra trước khi tôi ra đời, nên lúc đó là cha tôi cơ. Tôi đã nghe về nó từ ông ấy lúc tôi còn nhỏ, về đội lính đánh thuê mạnh mẽ và mối hận thù của ông ấy với Zeke Oisast.]
Sylvia nở một nụ cười cay đắng.
[Bây giờ chúng ta đã đến Quận chính rồi…...Chúng ta làm gì tiếp đây?]
Khi Yuu hỏi như thế, Sylvia từ từ cởi cái nón lưỡi trai ra.
[Những người ở cấp độ Anh hùng sẽ ở với đất nước của mình. Họ sẽ không bị hạn chế đi lại, nhưng họ có lẽ sẽ có một hoặc hai người theo dõi để mắt đến.]
Và rồi, một cách ồn ào, những tiếng bước chân lạch cạch, Sylvia bắt đầu bước về phía biệt thự.
Cách bước đi, mạnh mẽ.
[Chờ đã, chờ đã nào…...Em, không lẽ nào!]
[Đúng như anh nghĩ đấy. Bên cạnh đó, em chắc là em đã nói rồi mà. Rằng dù em được Zeke Oisast mời, nhưng lại bị giam trong một căn biệt thự nhỏ hai ngày.]
Sylvia cười tươi. Trong đầu Yuu, cậu hét lên 「Đừng có mà cười tươi như thế──!」.
[Lính canh biệt thự ở đằng kia.]
Bước đi đến trước biệt thự, Sylvia gọi hai người lính đang cầm thương ở đằng trước cánh cổng lớn.
[Tên ta là Sylvia Loto Sheriotto Leezelion. Gửi lời của ta đến Zeke Oisast ngay lập tức.]
Với sức hút nhiều đến mức làm nghẹn cả cổ họng, Sylvia tiếp tục mà không màng đến sự chú ý của hai người lính canh.
[Rằng 『Vì ngài không đến gặp ta, nên ta đến gặp ngài』. Báo cáo lại cho ngài ấy đi.]
Đây là một trong những tin nhắn kiểu 「Ehehe, em đến rồi nè!」à?
Không, không phải đâu, đây không phải thứ vừa đắng vừa ngọt như thế. Đó là cách Yuu trốn tránh thực tại sau khi thấy Công chúa Đế quốc-sama làm một pha đến thăm không hẹn trước.