Selene Trong Lòng Anh

chương 38-39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 38

Cô thực sự không mong đợi Trì Thanh sẽ trả lời cô nhưng anh đã ngồi gọn lại một chút, nhường chỗ cho cô một khoảng trống.

Uống nhiều bia vậy.

Giang Tuyết Huỳnh yếu ớt cúi xuống quan sát và đếm thử.

Một, hai, ba, bốn, năm, năm lon bia.

Có vẻ như thực sự phát cáu rồi.

Với tư cách là tên đầu xỏ, Giang Tuyết Huỳnh nhận ra được trách nhiệm trên vai rất nặng nề.

Cô không nói gì, Trì Thanh cũng không thúc giục cô.

Một lúc lâu sau, cô mới hỏi: "Những lon bia này cậu lấy được ở đâu vậy? Căn tin hình như không bán cái này mà?"

Anh ừ một tiếng, bình tĩnh uống thêm một ngụm: "Trước đó, đám người Tưởng Nhạc Thiên giấu ở đây, tôi đã tìm được."

Trạng thái của Trì Thanh quá ổn định, kín không kẽ hở, làm cho tất cả những lời xin lỗi của cô bị mắc kẹt trong cổ họng.

Nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn quay đầu, nói nhẹ nhàng: "Xin lỗi."

Trì Thanh nghiêng đầu, giống như không nghe thấy gì cả. Đọc Full Tại

"Xin lỗi." Cô lại nói lần nữa.

Trì Thanh lại yếu ớt cụp mắt, giọng điệu thản nhiên: "Giang Tuyết Huỳnh, rốt cuộc thì cậu muốn xin lỗi tôi bao nhiêu lần?"

Giang Tuyết Huỳnh: "Đều là do tôi làm sai."

"Tôi không nói điều này." Trì Thanh nói: "Ý tôi là, cậu không cần phải xin lỗi. Cậu không làm gì sai cả."

"Cũng không phải cha mẹ tôi."

Trì Thanh nói xong quay mặt đi: "Không cần phải cố kỵ cảm xúc của tôi rồi đến dỗ dành tôi."

Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì nữa.

Sau khi tất cả, từ đầu đến cuối, đều do anh tự mình ảo tưởng và tự mình làm cho mình tức giận.

Cậu chủ Trì khí phách kiêu ngạo, lần đầu tiên cảm thấy mình quá vô lý, còn cố tình gây sự.

Giang Tuyết Huỳnh nghe vậy cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nghe có vẻ giống như anh đang phân định ranh giới khoảng cách giữa cô và anh, nên vội vàng nói: "Khác nhau mà, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là bạn bè."

"Bạn bè sao?" Giọng điệu Trì Thanh lãnh đạm đến mức gần như không hề lặp lại.

Dường như cô đã nghe thấy anh khẽ xùy một cái, không biết là đang cười cô hay là chế nhạo chính bản thân mình.

Cô hơi do dự một chút, rồi cũng nhặt lon bia trên sàn lên, không phải là cô không biết uống, chủ yếu là do cô không muốn uống ở trường, cô luôn cảm thấy học sinh cấp ba uống bia có gì đó không tốt.

Thật ra lúc còn học tiểu học, Giang Tuyết Huỳnh đã học theo ông Giang uống bia rồi, lúc đó cha cô làm việc ở phương Bắc, mỗi ngày cô đều đi mua bia cho cha.

Bia hơi tươi của phương Bắc là loại bia ngon nhất, bia được đựng trong túi nilon trắng phổ biến trên đường phố, mùa hè khi uống vào sẽ cảm thấy rất mát mẻ và ngọt ngào, mỗi khi cha cô uống bia, cô luôn có thể vịn tay vào góc bàn trộm lấy đi hai ly nho nhỏ.

Rốt cuộc thì không biết là có phải là do quá căng thẳng hay không mà mãi cô vẫn không thể mở được lon bia trên tay.

Có lẽ là do anh nhìn thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì cái nắp kia sẽ bị cô thẳng tay phá hủy mất, đột nhiên có một cánh tay vượt qua cánh tay cô, Trì Thanh cũng không thèm nói gì, cầm lấy lon bia trên tay cô.

Khớp xương tay của thiếu niên rõ ràng, trắng nõn dài thườn thượt, tay kia cầm lon bia, ngón trỏ tay của tay còn lại đặt vào nắp khoen, nhẹ nhàng kéo.

"Cạch."

Bọt bia òng ọc trào ra, dính ướt đầu ngón tay của anh.

Có cồn vào trở nên mạnh dạn hơn, mặc dù chỉ là bia.

Giang Tuyết Huỳnh uống một ngụm bia, lấy hết dũng khí, tiếp tục nói: "Dù sao thì cũng là do tôi không đúng, chắc hẳn cậu đã cảm thấy rất phiền phức."

Thật ra cô muốn giải thích một chút về chuyện của Diệp Điềm Linh, ví dụ như vì sao cô lại đồng ý, lại ví dụ như trước đó, Diệp Điềm Linh đã đến tìm cô như thế nào nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy hình như Trì Thanh không muốn nghe.

Tính cách của người này rất rõ ràng, bạn không đến để làm phiền tôi, tôi cũng không làm phiền bạn, không quan tâm đ ến việc của người khác.

Cũng là do cô làm chuyện thiếu cân nhắc, chuyện mà cô giống như kiểu là vì cô không thích chàng trai đó nên đã tùy tiện đưa phương thức liên lạc của người ta cho một người khác.

Đó là chưa kể đến việc lừa dối người ta đến tòa nhà số hai rồi để người ta được tỏ tình.

Trong lúc cô nói chuyện, Trì Thanh tự mở thêm cho mình một lon bia nữa, anh thản nhiên hỏi: "Vậy lúc này cậu định làm gì để xin lỗi tôi."

"Tôi không biết." Tuyết Huỳnh nói đến đây, nhịn không được mà nắm chặt lon bia, vào lúc này, sự áy náy của cô đã lên tới đỉnh điểm.

Cô buộc mình không được né tránh ánh mắt của anh, chân thành hỏi ý của người bị tổn thương: "Sao cậu lại không có biểu hiện gì vậy?"

"Biểu hiện gì?" Giọng điệu của Trì Thanh khá bình tĩnh, ai không biết lại còn tưởng rằng anh đang cà khịa: "Tôi cảm thấy cậu nói rất đúng, tiếp tục đi."

Giang Tuyết Huỳnh mím môi, bất giác nhìn vào ngón trỏ đẹp mắt của Trì Thanh, hơi dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

Bởi vì dính một ít bia nên nó tỏa ra ánh sáng óng ánh. Đọc Full Tại

"Giang Tuyết Huỳnh."

Có lẽ là do thấy mãi mà cô chẳng nói được nên Trì Thanh lặng lẽ nhìn cô hai lần, sau đó đột nhiên bất thình lình lại ném ra một câu.

"Quan hệ giữa cậu và Diệp Điềm Linh rất tốt à?"

Tuyết Huỳnh nghe thấy vậy sửng sốt, có hơi luống cuống: "Cũng không phải…"

"Mối quan hệ giữa hai người không tốt?"Trì Thanh hơi nghiêng đầu, nhìn bầu trời xanh xa xa và tòa nhà giảng dạy, giọng điệu nhàn nhạt giống như chỉ cần gió thổi thì sẽ tản đi: "Lá mặt lá trái có thú vị không?"

"Cậu thích cậu ta không?"

"Hay là mối quan hệ giữa hai người chỉ là lợi dụng lẫn nhau?"

Vấn đề này quá thẳng thắn và sắc bén, Giang Tuyết Huỳnh giật giật khóe môi, không dám mở miệng.

"Nếu không phải muốn rời bỏ cậu ta thì cũng không phải xuất phát từ sự yêu thích."

Khi Trì Thanh nói chuyện, anh cụp mắt, đầu ngón tay tùy tiện gõ gõ vài cái, giọng điệu nhàn nhạt, chỉ cần bị gió thổi thì sẽ tản đi.

Mặc dù rất nhẹ, nhưng giọng đuôi lại khàn khàn, từng từ một, giống như một cái búa giáng vào bên trong nội tâm cô.

"Không phải là một nữ hoàng xã giao thì cần gì phải ép buộc mình trở thành một con người ai gặp cũng yêu thích. Vậy cố gắng để có được sự công nhận và yêu mến của mọi người, cố gắng kiểu tương tác xã giao này, có ý nghĩa gì không?"

"Không mệt sao?"

Nói xong câu đó, Trì Thanh mới quay mặt nhìn cô,

Ngay lập tức, ba chữ ngắn ngủi này đã đập tan áo giáp của Giang Tuyết Huỳnh, cô mím môi đứng hình như trời trồng, cũng không thể phản bác một chữ của anh.

Bởi vì.

Trì Thanh nói rất đúng.

Cho dù không có Trì Thanh, cô và Diệp Điềm Linh cũng không phải là người có tiếng nói chung, tác phong của hai người, một người thiên về sự tự nhiên, người kia lại thiên về sự tinh tế nên đương nhiên hai người sẽ không hợp nhau.

Có thể là thấy cô vẫn không chịu mở miệng, nên Trì Thanh đã ngừng một chút, rồi nói thẳng ra giúp cô: "Cái gì cũng có thể đưa giúp, thư tình cũng có thể đưa giúp."

Thiếu niên từ từ ngước mắt lên, lời nói hơi ngả ngớn: "Sao cậu không thay cậu ta tỏ tình với tôi, thay cậu ta làm bạn gái tôi luôn nhỉ?"

Giang Tuyết Huỳnh: "..."

Không lên tiếng.

Mặc dù cô không biết tại sao lại chuyển sang chủ đề này rồi nhưng trực giác mách bảo cô không thể nhận lời, cũng không có cách nào để tiếp nhận cả.

"Thực sự không biết?" Anh hỏi.

Lương tâm cắn rứt, Giang Tuyết Huỳnh lúng túng né tránh ánh mắt của anh, bất giác li3m li3m khóe môi khô khốc mà không hề ý thức được ánh mắt đột nhiên thay đổi của Trì Thanh.

Mùi cồn nồng nặc, có lẽ là do vừa rồi anh uống nhiều quá nên đã say. Đột nhiên, Trì Thanh cụp mắt, dường như anh không thể nhẫn nhịn nữa nên đã nghiêng người qua, cánh tay dài vòng qua ôm cô, đè cái gáy của cô xuống.

Vào lúc trời đất quay cuồng.

Giang Tuyết Huỳnh chỉ cảm thấy mình bị một luồng lực từ bên ngoài kéo đi, hoảng sợ ngã vào lồ ng ngực Trì Thanh. Hơi thở sạch sẽ của anh đua nhau xộc thẳng vào mũi cô, xương cốt rất cứng, có hơi cấn cấn.

Giờ khắc này, Giang Tuyết Huỳnh hoàn toàn cứng đờ ngay tại chỗ, cơ bắp và thần kinh căng ra từng tấc từ đầu ngón tay.

Bàn tay đỡ sau cái gáy tì vào da đầu, đầu ngón tay ướt dẫm.

Hơi lạnh, giống như một bông tuyết thấm vào da, lạnh đến nỗi cô không thể không run rẩy, cố gắng rút lui về phía sau, kéo dài một khoảng cách với anh nhưng lại bị Trì Thanh đè lại không cho phép.

Đôi môi của thiếu niên cũng khẽ lướt qua vành tai của cô. Đọc Full Tại

"Cậu không biết, tôi sẽ cho cậu biết làm thế nào để tôi thoải mái."

Da gà da vịt nổi lên, trái tim gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cô bất an ngước mắt lên muốn kiểm chứng sự thay đổi sắc mặt của Trì Thanh.

Nhưng cô lại không thể nhìn thấy.

Đây là một tư thế ôm nghiêng.

Trì Thanh kiềm chế để cằm mình không tựa vào vai cô, bàn tay vịn sau gáy cô cũng rất nhẹ, lực đạo khá lỏng lẻo.

Nhưng chỉ sau một lúc giằng co, nó đã trở thành một cái ôm không thể chối cãi.

Cô có thể cảm thấy hơi thở nóng bỏng của anh phun vào cổ cô.

"Chỉ nói như vậy đã sợ đến mất mật rồi sao?" Giọng thiếu niên khàn khàn, cánh môi nhạt màu khép lại, bởi vì cách quá gần nên chỉ cần một chút nữa thôi là có thể cắn vào tai cô: "Nhát gan!"

Khi nói lời này, giọng điệu của anh vẫn rất thành thục: "Lúc trước nói xin lỗi tôi, không phải là cậu đã nói mình có thể làm bất cứ việc gì hay sao?"

"Vậy lần này, trước khi đến đây thì cậu cũng phải biết là dù cậu có làm cái gì cũng không thành vấn đề chứ?"

Cổ luôn là chỗ nhạy cảm nhất, đương nhiên cũng là nơi nguy hiểm nhất. Hơi thở của anh phả lên những sợi lông tơ nhỏ trên da cô, mỗi lần đều run rẩy giống như thanh gươm của Damocles treo trên đầu, không biết khi nào nó sẽ rơi xuống.

Trái tim Giang Tuyết Huỳnh căng thẳng đến mức gần như co quắp.

Dường như giữa hai người có một ngọn lửa đang bốc cháy kêu tanh tách như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Tư thế này cũng làm cho nhịp tim gần như được khuếch đại gấp mấy lần nhưng rất nhanh Giang Tuyết Huỳnh đã phát hiện ra tiếng tim đập phát ra từ lồ ng ngực của Trì Thanh, thật ra thì anh cũng không khá hơn cô là bao, trái tim nóng rực của thiếu niên đập liên hồi như sắp phát điên.

Thịch thịch thịch, không thể phân biệt được là của ai.

Hai người ở quá gần nhau, mùi cồn nồng nặc, mặt ai cũng đỏ bừng.

Có lẽ là do ảnh hưởng của nhiệt độ, Giang Tuyết Huỳnh có thể cảm nhận rõ ràng tim mình đập càng lúc càng nhanh.

Rất nhanh, cả cơ thể cũng run rẩy theo.

Cái tay của Trì Thanh đang vịn eo cô khẽ di chuyển, chạm vào bàn tay run rẩy của cô.

Đầu tiên nắm chặt đầu ngón tay.

Đột nhiên bất động.

Cô đang run rẩy.

Trì Thanh dừng lại một lát.

Không thể nhìn thấy những thăng trầm cảm xúc khi anh cụp mắt xuống.

Nhưng đầu ngón tay bị siết chặt của cô đã được nới lỏng.

Chỉ là hai ba giây trôi qua thôi mà nó gần như cả một thế kỷ vậy.

Đột nhiên, Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy da đầu đau đớn.

Bàn tay đang vịn ở sau gáy cô không biết từ lúc nào đã chuyển sang chỗ buộc tóc đuôi ngựa của cô, anh giật mạnh một cái, lực đạo rất mạnh không hề thương hoa tiếc ngọc.

Bầu không khí mập mờ vừa rồi bị cắt đứt bởi động tác của thiếu niên này, tất cả tan thành mây khói.

Trì Thanh túm biém tóc đuôi ngựa của cô, sau đó đưa ra một ngón tay và chọc vào khuôn mặt của cô.

Anh đỡ lấy khuôn mặt của cô, đẩy cô ra ngoài. Đọc Full Tại

Lúc này cô mới nhìn ra được sắc mặt của thiếu niên có sự thay đổi, bộ dạng vẫn rất lạnh lùng, ánh nắng chiếu vào con ngươi màu nhạt, dường như có một vòng vàng nhạt màu bao quanh đồng tử.

"Được rồi." Hai chữ đơn giản đã thành công kết thúc bầu không khí mập mờ vừa nãy.

Giang Tuyết Huỳnh: "...?"

Cô chưa hồi phục lại tinh thần, không biết phải giải quyết thế nào nên đã xoay xoay cái cổ của mình.

"Cứ như vậy sao?" Cô vô thức, lắp bắp hỏi ngược lại.

Làm bài nhạc đệm dài như vậy chỉ để gỡ rối cho tóc cô thôi sao?

"Nếu không thì sao?"

Có thể thấy được sự bối rối bất lực cùng với vẻ mặt đây là đâu tôi là ai quá mức rõ ràng của cô.

Thiếu niên liếc nhìn cô một cái, chậm rãi cụp mắt xuống, ngón tay lạnh lẽo thuận thế vặn cằm cô lên.

"Sao cậu lại có biểu cảm như vậy?"

Cẩn thận quan sát cô, miệng thì phun ra mấy từ ngữ mập mờ không rõ: "Chờ tôi làm gì?"

Từ góc độ này, cô có thể thấy rõ hàng lông mi dày đẹp của anh, giống như một cái quạt nhỏ, nốt ruồi lệ nhỏ và nông ở khóe mắt cũng lộ rõ.

"Sợ tôi đùa giỡn lưu manh à?"

"Yên tâm, ở trước mặt cậu tôi không có ý nghĩ đó."

Cô nhảy đi chỗ khác.

Mặt Giang Tuyết Huỳnh đỏ như quả cà chua, vội vàng kéo dài khoảng cách với Trì Thanh.

Anh cũng không ngăn cản cô, thuận thế khoanh tay đứng nhìn cô luống cuống tay chân: "Mặt đỏ vậy?"

"Tôi bị gió làm lạnh cóng thôi!" Giang Tuyết Huỳnh đỏ mặt, trái tim cũng đập loạn nhịp, nói dối còn không biết ngượng, cố gắng ngụy biện.

Một giây sau đó, trước mắt cô tối sầm lại, trên đầu có một cái gì đó ấm áp.

Đột nhiên, Trì Thanh rút cái áo đang làm đệm trên mặt đất ra, ném lên đầu cô.

Lúc này, mùi tươi mát đặc trưng của thiếu niên không chỉ xông vào lỗ mũi cô mà nó còn sắp hóa thành thủy triều nhấn chìm cô ở bốn phương tám hướng.

Chắn chắn là anh đã đổi bột giặt, mùi này hơi khác với cái mùi chanh nhàn nhạt trước kia, có hơi giống với bầu không khí trong lành sau khi tuyết rơi.

Giang Tuyết Huỳnh cố gắng kéo chiếc áo khoác suýt chút nữa đã dìm chết cô, lúc này, cô nhìn thấy thiếu niên đang quay đầu liếc nhìn cô một cái, đầu ngón tay lười biếng nghịch lon bia rỗng trên mặt đất: "Mặc vào đi."

"Gió lớn." Đọc Full Tại

"Không phải sợ tôi đùa giỡn lưu manh sao? "

Giang Tuyết Huỳnh: "..."

Cô chậm rãi do dự buộc chặt chiếc áo khoác màu đen trên người mình: "Cậu..."

"Tôi vốn nghĩ mình đã làm đủ rồi." Anh không nhìn cô nữa, giọng điệu bình thản, như thể anh đang tự lẩm bẩm với chính mình.

Giang Tuyết Huỳnh: "Cái gì?"

"Có lẽ là tôi vẫn chưa đủ rõ ràng."

Thiếu niên nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng thốt lên.

"Tôi không ngại. Sau này tôi sẽ làm cho mọi chuyện rõ ràng hơn tí nữa."

"Cậu còn có thể ngốc nghếch hơn một chút."

Chương 39

Giang Tuyết Huỳnh: "..."

Lòng dạ đàn ông như mò kim đáy bể.

Cho tới bây giờ cô cũng không đoán được trong đầu Trì Thanh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Nếu như là bởi vì chuyện cô lừa anh mà tức giận, thì nhìn biểu hiện của anh, trọng điểm hình như lại không ở Diệp Điềm Linh.

Trước đó rõ ràng là say khướt trên sân thượng, dường như không cách nào dỗ được, hiện tại trong nháy mắt đã khôi phục lại bản tính tự mãn.

Ngay cả cô cũng cảm thấy bầu không khí mơ hồ vừa rồi có gì đó không ổn, nhưng giây tiếp theo, bầu không khí mơ hồ đó có thể hoàn toàn bị phá vỡ, giống như tình bạn ngay thẳng nhất.

Giang Tuyết Huỳnh: "..." Mỗi lần anh làm như vậy, đều khiến cô có vẻ như đang cho rằng anh thích cô! Rốt cuộc tình yêu đã nảy mầm bao nhiêu, mới có thể suy nghĩ nhiều như vậy?

Mà hiện tại vị thiếu niên này lại hết sức bình tĩnh kết thúc đề tài bằng một câu hỏi: "Bài tập hôm nay là gì?"

Giang Tuyết Huỳnh: "..."

"Cho dù trốn học cũng không thể quên làm bài tập hả anh Thanh?" Cô nhịn không được châm chọc.

Trì Thanh lạnh lùng mở miệng: "Không làm bài tập thì chờ ngày mai bị thầy Lưu phạt sao?"

"Trốn học cũng đã bị phạt rồi! "

Trì Thanh: "Tôi có thể nói rằng tôi bị lên cơn hen suyễn sau khi chơi bóng rổ, gấp quá nên không có thời gian để xin nghỉ phép."

Giang Tuyết Huỳnh: "Cậu cảm thấy đáng tin nhưng không đáng tin lắm đâu. Dù sao cả lớp cũng đã thấy hết rồi."

"Nhưng thầy Lưu vốn biết tôi là một học sinh ngoan ngoãn, mỗi ngày đều chăm chỉ làm bài tập, có thể cho phép làm loạn một chút."

"…"

Cô thật sự không có lý do phản bác lời này của anh, Giang Tuyết Huỳnh thay đổi tư thế, kéo cặp sách vừa mới đặt trên mặt đất, lấy bài kiểm tra và bài tập của hôm nay ra.

"Tôi cầm bài kiểm tra giúp cậu, vốn định ghé ngang nhà cậu đưa, không cần phải cảm ơn đâu."

"Còn nữa, mấy bộ đề này, từ câu 17 đến 21 và 25..." Vừa nói, Giang Tuyết Huỳnh vừa lấy một xấp tài liệu dày cộp ra và lật đến vị trí đã được đánh dấu từ trước chỉ cho Trì Thanh.

Lúc cầm xấp tài liệu trên tay, trong lòng anh nhanh chóng xẹt qua một cảm giác khó hiểu, nhoáng một cái đã qua, cũng không có thời gian nghĩ xem đó là gì.

Nhưng khi có một quyển gì đó kẹp trong xấp tài liệu đột nhiên rơi xuống đất, lúc này anh mới ý thức được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,

"…"

Bốp…

Kèm theo một âm thanh lớn, giữa xấp tài liệu có một vật cũng khá mỏng manh rớt xuống cạnh bên chân Trì Thanh,

Tiếng động to lớn làm cho Trì Thanh phải liếc xuống.

Giang Tuyết Huỳnh theo tiếng nhìn lại, toàn thân như bị sét đánh, trên đỉnh đầu có từng đợt tiếng sấm ầm ầm.

Đây là quyển truyện TL mà sáng nay cô mới bí mật mang vào!

Cái gọi là TL (Teens Love) kia chính là truyện tranh dành cho nữ (tất nhiên là thể loại dành cho người lớn có yếu tố tình d*c).

Là cô gái thích ru rú trong nhà, Giang Tuyết Huỳnh đã sớm thức tỉnh nhiều khía cạnh kiến ​​thức kỳ lạ, khi những học sinh khác còn đang đọc tạp chí dành cho nữ sinh ngây thơ thì cô đã biết lên website và tìm được khá nhiều bộ truyện tranh khiến cô có hứng thú.

Còn có thể mua được một số tác phẩm xuất sắc để đọc đi đọc lại, sưu tầm và đánh giá chúng một cách cẩn thận.

Sau khi Thẩm Manh Manh biết được trong nhà cô còn có truyện TL, vô cùng hưng phấn ngỏ lời kêu cô mang tới để cô ấy cũng được mở rộng tầm mắt.

Quyển truyện tranh này đã không ngại ngàn dặm xa xôi, tung bay qua biển mà đến, cuối cùng lại thê thảm bại lộ dưới mắt Trì Thanh.

Tiêu đề siêu trắng trợn vốn chủ yếu để hấp dẫn mọi người, lúc này lại trở thành công cụ gây chết người.

Tình yêu điên cuồng, giam cầm, trừng phạt!

Huống chi trang bìa còn là nữ chính bị nam chính giam cầm trong lòng.

Nam chính dùng một tay ôm eo siết chặt nữ chính,

Tay kia vắt ngang trước ngực,

Sắc mặt nữ chính ửng hồng, giống như một đóa hoa trắng nhỏ yếu ớt đáng thương vô lực, vạt áo bị nam chính kéo lên đến tận eo, vừa muốn khoe, vừa muốn che nhưng ngại ngùng xấu hổ.

Sau một thời gian im lặng đủ lâu để cô đăng xuất khỏi Trái Đất.

Trì Thanh cụp mắt xuống nhìn một hai giây, cuối cùng cũng ngước mắt lên, giọng nói rất nhạt nhẽo, nhưng ý tứ rất rõ ràng: “Đây là cái gì?"

Giang Tuyết Huỳnh: "..." Làm sao cô có thể nói ra được.

Hỏng bét rồi! Bệnh thích xem truyện 18+ của cô đều bị bại lộ ở trước mặt Trì Thanh!

May mà Thẩm Manh Manh không có hứng thú với nhân vật chính là động vật nên hôm nay cô không đem truyện có thể loại đó theo cùng, đương nhiên còn có rất nhiều thể loại cuồng dã khác như, cặp song sinh quá khích, cặp cha con luận loan... Bởi vì sợ Thẩm Manh Manh tiêu hóa không hết, nên cô đã để tất cả ở nhà.

Quả nhiên Trì Thanh cũng không bỏ qua cơ hội xử phạt công khai này.

Thiếu niên liếc cô một cái, cánh môi màu nhạt khẽ nhúc nhích, bình tĩnh chỉ ra: "Tuy nhu cầu tình d*c của con người là tự do…"

Giang Tuyết nhanh chóng ngồi xổm xuống thu dọn tàn cục với tốc độ ánh sáng: "Tôi biết rồi! Tôi sẽ đi khám bác sĩ!"

Lúc cô ném quyển truyện vào túi, Trì Thanh vẫn từ trên cao nhìn xuống cô.

Ánh mắt của thiếu niên rất lạnh nhạt nhưng con ngươi lúc này quả thực giống như con dao lăng trì cô.

Hơn nữa, thiếu niên này cũng không khác gì so với nam chính si tình trong truyện, bản tính nhạy cảm nhẹ nhàng. Giọng nói của anh lạnh như băng, từng chữ đập vào tai cô. Anh không ngừng hành quyết cô bằng lời nói.

"… Mặc dù tôi biết cậu đang mong đợi tôi làm gì đó với cậu nhưng cũng không cần phải ám chỉ nhiệt tình như vậy đâu."

Anh dừng một chút, tiếp tục nói: “Bạn Giang bi3n thái ạ."

Giang Tuyết Huỳnh: "... Cậu nói ai là tên bi3n thái hả! Có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy mà không đỏ mặt tía tai, cậu mới chính là tên bi3n thái!"

Dù sao cũng đã hoàn toàn chết lặng rồi, cô cũng không sợ hãi, cô nhét tất cả vào trong cặp, bề ngoài Giang Tuyết Huỳnh rất nhẫn nhịn nhưng nội tâm đang phun trào cực độ.

"Cũng đừng nói tôi, nhìn bộ dạng như đưa đám của cậu đi, có khi sau này sẽ tham gia vào group chuyên về Dirty Talk không chừng. Lúc trước đã thích ép Chúc Kiêu Dương, Tưởng Nhạc Thiên kêu cha, sau này không chừng còn ép bạn gái gọi Daddy nữa cho xem!"

Trì Thanh: "..."

Nhưng rõ ràng là cô đã đánh giá thấp sự gợi cảm tinh tế trên cơ thể Trì Thanh, thiếu niên giật mí mắt, khuôn mặt không đỏ nhịp tim không loạn, hời hợt liếc cô một cái: “Hình như cậu cảm thấy rất hứng thú đối với cuộc sống tình cảm sau này của tôi nhỉ. Sẽ có một ngày tôi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu."

Giang Tuyết Huỳnh: "..." Cô không thể xác định lời này của anh có vấn đề ở chỗ nào? Làm sao thỏa mãn? Nằm sấp trên tủ đầu giường nhà cậu nghe ngóng sao?

Cô còn muốn nói gì đó, đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.

Vẻ mặt Giang Tuyết Huỳnh nhất thời hơi biến sắc.

Bởi vì đây là thời gian tan học, tòa nhà dạy học vắng vẻ, những người có thể đến đây vào giờ này hoặc là giáo viên hoặc nhân viên nhà trường.

Cô theo bản năng nhìn Trì Thanh một cái, trùng hợp đối diện với hai mắt của thiếu niên.

Sau khi tầm mắt giao nhau ngắn ngủi, hai người không hẹn mà cùng vội vàng dọn dẹp sạch sẽ những lon bia trên mặt đất. Sau đó, Trì Thanh nhanh tay kéo cô trốn ra sau cánh cửa.

Cánh cửa và mặt tường tạo thành một góc, không gian nhỏ hẹp, nhỏ đến mức hai người khó khăn lắm mới có thể nhét vào bên trong.

Bởi vì chật chội, Giang Tuyết Huỳnh có thể cảm giác được tay Trì Thanh vòng quanh eo cô, nhưng lực rất lỏng lẻo, có thể nói là choàng qua một chút thôi.

Nhưng tư thế này không hiểu sao lại rất trùng khớp với bìa của quyển truyện TL kia.

"… Có phải là giáo viên không?" Giang Tuyết Huỳnh hỏi, giọng nói căng thẳng.

"Không biết." Từ góc độ này cô có thể nhìn thấy đôi mắt thiếu niên đang cụp xuống.

Cô định mở miệng nói gì đó nhưng đã bị ngăn cản.

"Suỵt."

"Nếu không muốn bị phát hiện thì đừng lên tiếng."

Giang Tuyết Huỳnh ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, họ chỉ đi loanh quanh xem xét sau giờ học một chút. Tan học bị phát hiện lang thang trong trường cũng không sao, cơ mà nguyên nhân chính là mùi cồn chưa tan.

Nhưng có lẽ bởi vì căng thẳng nên có thể phóng đại các giác quan, không được nói lời nào ngược lại càng thêm khó chịu, dưới tư thế này cô có thể cảm giác được nhiệt độ cuồn cuộn không ngừng từ trên người Trì Thanh truyền ra, giống như mặt trời thiêu đốt.

Cô vô thức giật cánh tay, lại nhúc nhích chân, ý đồ kéo dài khoảng cách với anh một chút.

"Đừng nhúc nhích." Một giọng nói từ đỉnh đầu truyền đến.

Cơ thể thiếu niên đang khá căng thẳng, nhiệt độ da thịt cách vải vóc mỏng manh ngày càng nóng lên, lúc nói chuyện lồ ng ngực lại ong ong chấn động.

Giang Tuyết Huỳnh thề, cô thật sự không muốn nhúc nhích nhưng có lẽ con người đều máu phản nghịch trong người, càng không cho cô động thì cô càng ngứa ngáy. Tim đập bịch bịch giống như đánh trống, không nhịn được nên cứ lén lút cử động một chút, một động tác rất nhẹ, chắc là không đến mức bị phát hiện đâu nhỉ.

Cho đến khi...

Trì Thanh bất ngờ mở miệng: “Có phải cậu có hiểu lầm gì về nam sinh cấp ba không thế?"

"Hiểu lầm gì?" Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, vẫn chưa định thần được câu nói của anh nên hỏi lại.

Vô tình cái đầu ngẩng lên của cô lại đập nhẹ vào cằm anh.

Nhưng Trì Thanh lại không để ý đến cô.

Cũng không lên tiếng, còn thuận thế ngửa ra sau, toàn bộ cơ thể đều dán ở trên tường, sống lưng hơi cong lên.

Giang Tuyết Huỳnh do dự liếc nhìn, chiếc cằm của thiếu niên có một mảng nhỏ đỏ lên nhưng các đường nét vẫn sắc sảo và duyên dáng, hơi nhếch lên thành một vòng cung đẹp mắt, đường nối giữa vai và cổ với cằm khá hoàn mỹ.

Môi của anh mím lại.

Nhìn rất lạnh lẽo, thuần khiết lại kiềm chế đến cực điểm.

Lúc này, cô bỗng nhiên chú ý đến yết hầu của Trì Thanh, trên đó có một nốt ruồi rất rất nhỏ.

Theo sự chuyển động của yết hầu, nốt ruồi nhỏ kia cũng càng nổi bật lên.

Giang Tuyết Huỳnh nhất thời nhìn đến thất thần.

Cô nhìn càng lâu, trạng thái của Trì Thanh càng trở nên bất thường.

Thiếu niên cúi thấp mặt, có thể nhìn ra anh đang căng thẳng, yết hầu kịch liệt chuyển động lên xuống.

Giọng anh vẫn lạnh lùng nhưng giọng nói không ổn định, điều này đã phản ánh sự bồn chồn trong lòng anh.

“Nhắc nhở cậu một câu…”

Anh áp vào tai cô, khẽ thì thầm, ý nghĩa cảnh báo rất rõ ràng:

"Mặc dù tôi không giống bọn họ, nhưng nam sinh trung học đều là cầm thú đấy. Cho nên, cậu đừng cử động."

Lần này Giang Tuyết Huỳnh rốt cuộc cũng nghe hiểu những lời của Trì Thanh.

Sau khi ý thức được tình hình bây giờ là như thế nào, cô lập tức cứng đờ, không dám cử động nữa.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Bước chân từ xa cũng sắp đến gần.

Nhưng may là người tới không bước vào, chỉ làm theo lệ nhìn sơ qua một vòng, sau khi không phát hiện bất thường, tiếng bước chân cũng từ từ xa dần.

Những thiếu niên ở độ tuổi này luôn đấu tranh giữa lý trí và d*c vọng, không cẩn thận thì rất dễ bị yếu tố nội tiết thúc đẩy làm ra hành động không kiềm chế được.

Nó giống như một kíp nổ ngâm trong dầu, chỉ cần cọ xát một chút sẽ làm bùng cháy.

Ngay cả Trì Thanh cũng không ngoại lệ.

Lông mi của anh cụp xuống, có thể nhìn rõ đỉnh tóc đen nhánh và chiếc cổ trắng tuyết như cây dành dành của anh.

Đầu óc không tự chủ được, hình ảnh trang bìa vừa rồi liền hiện ra trong đầu anh.

Những suy nghĩ miên man, kỳ quái này rất khó có thể khống chế, huống chi đây không phải là lần đầu tiên.

Từ khi học trung học cơ sở, anh đã bắt đầu có những giấc mộng này.

Đối tượng tưởng tượng tình d*c đầu tiên của thiếu niên, đối tượng cảm xúc trong mơ đầu tiên, là cô.

Mỗi lần khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, dư âm chưa hồi phục, anh giương mi mắt nhìn trần nhà, ý thức được chăn đệm ra giường đã ướt một mảng, Trì Thanh mới mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Lông mi thiếu niên rủ xuống, thắt lưng hơi ưỡn lên, từ trong chăn lộ ra đường cong xương hông lưu loát sắc sảo.

Sau khi ổn định lại tâm trạng, anh nhấc chăn lên, ngồi xuống giường hít một hơi thật sâu.

Sau đó,

Anh bắt đầu thẫn thờ nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên bàn cạnh giường ngủ.

Cả người anh căng thẳng như cây cung sắp gãy, còn ý niệm thì như mũi tên lìa dây.

Giống như bây giờ, Trì Thanh cụp mắt xuống và hít vài hơi, cố gắng hết sức để giữ khoảng cách với Giang Tuyết Huỳnh, tránh phát sinh phản ứng khiến hai người đều xấu hổ.

Nhưng Giang Tuyết Huỳnh lại không cho anh sống yên ổn.

Ánh mắt cô bắt đầu rời xuống.

Trì Thanh: "..."

Anh quên mất rằng các cô gái ở độ tuổi này cũng tò mò về những chuyện này không khác gì nam sinh, như một tên cầm thú.

Điều này cũng không thể trách cô.

Ở tuổi này, có chút tò mò đối với những chuyện này cũng là điều thường tình. Tuy rằng xem không ít truyện TL nhưng cô còn chưa xem qua phiên bản người thật bao giờ.

"…"

Chẳng lẽ thật sự giống như trên mạng nói, chẳng cần phân biệt trường hợp, chẳng cần phân biệt đối tượng cũng có thể dựng cờ sao?

Cô gái bày ra vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi, muốn nhìn lại thôi, đôi mắt đen trong veo như viên sỏi dưới sông, muốn xem nhưng lại có chút ngượng ngùng, sợ bị bắt gặp nên vội vàng liếc mắt một cái xong ngay lập tức rời đi chỗ khác.

Thật kỳ lạ.

Không chắc lắm,

Hay nhìn thêm lần nữa nhỉ?

Cứ như vậy, nhìn hết lần này đến lần khác, giọng nói điềm tĩnh của Trì Thanh giống như bùa đòi mạng của Diêm Vương vang lên bên tai cô.

"Cậu đang nhìn chỗ nào thế? "

Giang Tuyết Huỳnh: "..."

Cô cắn môi đáp: "... À thì, đang nghiên cứu bí ẩn cơ thể con người."

"À." Giọng Trì Thanh nhàn nhạt, cụp mắt xuống nhìn đỉnh đầu cô: “Thế nào, cậu đã nghiên cứu ra vấn đề chưa?"

Giang Tuyết Huỳnh ấp úng, chần chờ một lúc lâu: "Ờ… không tệ."

Thật ra cô cũng không nhìn thấy gì nhưng dù sao cũng đã bị bắt gặp, ít nhất cũng phải khen ngợi gì đó chứ.

"...?"

Trì Thanh: "Con mẹ nó, làm sao cậu nhìn ra được?"

Giang Tuyết Huỳnh ngượng ngùng, đầu óc nóng lên không kịp suy nghĩ: "... Chẳng lẽ nói cậu nh ỏ quá sao?"

"..."

"Giang Tuyết Huỳnh." Sắc mặt thiếu niên tối sầm lại, gằn từng chữ một cách rõ ràng: “Vậy tôi có nên nói cảm ơn cậu không?"

Truyện Chữ Hay