Chương 36
Tan học, Giang Tuyết Huỳnh nhận được tin nhắn của Trì Thanh, điều này khiến chính cô cũng phải ngạc nhiên.
Trì Thanh quá đẹp, vừa nhìn khuôn mặt anh đã thấy giống mấy kiểu người thích trêu hoa ghẹo cỏ, hay gây chuyện thị phi, không chăm chỉ học tập.
Nhưng thật ra, anh lại là một học sinh ngoan và nghiêm túc, dù mang điện thoại cũng chưa từng nghịch trong giờ.
Vì trước đó cô liên tục nhận đc những tin nhắn cầu xin năn nỉ ỉ ôi từ Diệp Điềm Linh nên đã dứt khoát chuyển sang chế độ máy bay, đến khi tan học mở điện thoại ra mới biết Trì Thanh đã gửi mấy tin nhắn cho cô.
cs: [Có phải cậu có chuyện muốn nói với tôi không?]
[Tôi cảm thấy có một số chuyện gặp mặt nói vẫn tốt hơn.]
[Cậu nói đi gì đi chứ?]
[Cậu cảm thấy căng thẳng hay ngại ngùng cũng không sao. Tôi có thể ban phát chút lòng từ bi, đích thân tới tìm cậu.]
[Đang hỏi cậu đấy.]
Sau đó là một loạt những câu nói mập mờ không rõ ràng.
[Thật ra có một số việc không đáng sợ như cậu nghĩ.]
[Cậu không chủ động thì làm sao biết được kết quả?]
[Lỡ như, người mà cậu nghĩ tới cũng suy nghĩ giống như cậu thì sao?]
[Giang Tuyết Huỳnh.]
[Trả lời.]
Tin nhắn cuối cùng gửi từ năm phút trước.
[Đừng gạt tôi.]
Không biết tại sao, chỉ trong ba chữ ngắn ngủn nhưng lại có phần lạnh lẽo, hèn nhát, lo lắng, bất an và cả - thừa nhận thất bại.
Phản ứng đầu tiên của Giang Tuyết Huỳnh là tự hỏi có chuyện quái gì vậy?
Phản ứng thứ hai là cô cắn môi, tim đập thình thịch. Xong rồi, có phải việc cô đưa thư tình giúp Diệp Điềm Linh đã bị phát hiện?
… Nhưng mấy lời này lại không giống như vậy lắm.
Cô cẩn thận đọc lại một lần nữa nhưng vẫn không hiểu gì.
[Cậu không chủ động thì sao biết kết quả?]
Chẳng lẽ ý muốn nói anh cũng có ý với Diệp Điềm Linh sao? Cô chủ động thì chuyện giữa anh và Diệp Điềm Linh mới có kết quả.
… Suy nghĩ này khiến môi Giang Tuyết Huỳnh giật giật, cô lẳng lặng chống tay lên trán, đến bản thân cũng tự thấy nó thật vô lý.
Như này cũng nhanh quá rồi…
Cho nên…
Cô nhìn màn hình điện thoại bằng ánh mắt khó hiểu, rốt cuộc anh đang có ý gì? Cô ngẩng đầu định liếc Trì Thanh một cái theo bản năng, muốn lần ra manh mối từ chính khuôn mặt anh.
Nhưng chỗ ngồi trống không, ngay cả Trương Thành Dương và Tưởng Nhạc Thiên cũng không có trong lớp học.
Trên ghế chỉ có chiếc áo khoác màu đen của thiếu niên.
Mấy ngày nay chuẩn bị vào thu, không khí buổi sáng hơi se lạnh nên có một số bạn học mặc áo khoác, vào lớp mới cởi.
Tiết tiếp theo là tiết Thể dục, hầu hết các bạn học trong lớp đã tới sân thể dục trước. Bây giờ trong phòng học chỉ có mấy người ngồi lại, Diệp Điềm Linh và Lâm Mỹ Tử cũng không có trong lớp, Thẩm Manh Manh thì tới quầy bán đồ ăn vặt.
Đây là một cơ hội tốt.
Cơ hội hiếm có tới, thời gian dành cho cô không có nhiều. Giờ phút này, Giang Tuyết Huỳnh chẳng hơi đâu suy nghĩ vòng vo, cô lấy bức thư tình kẹp trong quyển sách tiếng Anh, nhân lúc không ai chú ý liền lén nhét vào hộc bàn Trì Thanh.
Hàng lông mi cô khẽ động, vô tình nhìn thoáng qua hộc bàn của thiếu niên.
Nó sạch sẽ đến ngạc nhiên, sách được xếp gọn gàng.
Thoáng thấy nét chữ qua loa nguệch ngoạc trên bìa sách ‘Trì Thanh’.
Cơ thể Tuyết Huỳnh căng cứng, cô siết chặt bức thư tình, không hiểu sao lại có cảm giác tội lỗi hay có tật giật mình, vội cúi đầu, không dám nhìn lâu hơn nữa.
Sau khi làm xong tất thảy những chuyện này, cô nhận ra tim mình đập như sấm, cổ họng khô khốc.
Tự nhiên cô không dám tưởng tượng, đến khi Trì Thanh phát hiện sẽ thế nào? Cô vuốt lại tóc, vừa suy nghĩ miên man vừa đi theo đám người tới sân thể dục.
Tiết học kết thúc sẽ đến thời gian hoạt động tự do, Diệp Điềm Linh kéo cô ra một chỗ rồi hỏi đã đưa thư tình cho Trì Thanh chưa?
Giang Tuyết Huỳnh: “Đưa rồi, tranh thủ lúc không ai để ý tớ nhét vào hộc bàn cậu ấy.”
Cô liếc mắt nhìn góc sân thể dục cách đó không xa.
Thiếu niên đang chơi bóng rổ với đám Trương Thành Dương, dưới chiếc quần đùi màu đen là cẳng chân thon gầy tái nhợt.
Mỗi một lần chạy vội tới và nhảy lên đều toát ra vẻ đắc ý phấn chấn.
Phong cách chơi bóng của Trì Thanh hôm nay trông mạnh mẽ hơn ngày thường, anh dẫn bóng xông thẳng về phía trước, hai người Trương Thành Dương và Tưởng Nhạc Thiên nhìn nhau, đỡ trái hở phải, căn bản là không ai dám tiến lên cản.
“Hôm nay Trì Thanh uống lộn thuốc à?” Lâm Mỹ Tử nhíu mày.
“Đúng vậy.” Một nữ sinh khác phụ hoạ theo: “Mặc dù tớ không hiểu luật chơi bóng rổ, nhưng hình như hôm nay cậu ấy đánh mạnh quá thì phải?”
Đôi mắt nhạt màu của thiếu niên không hề chớp lấy một cái, nó giống như ánh mắt của một con thú đang cướp lấy con mồi, xương quai hàm sắc bén.
Phương hướng thay đổi linh hoạt hơn người, cổ tay mảnh khảnh đẩy bóng rổ. Có cảm giác xương cốt của thiếu niên tuổi dậy thì xuyên thủng bắp thịt mỏng manh của anh. Dưới ánh mắt trời chiếu rọi, cơ thể anh như phát sáng.
Một lát sau, vài người đã kiệt sức và ướt đẫm mồ hôi.
“Thanh chó! Mặt cậu đủ đẹp rồi đấy!”
“Đừng khoe khoang nữa! Chừa đường sống cho mấy anh đây đi!”
Không biết là ai hô một tiếng không được không được.
“Thanh chó kia, mệt chết mất, mẹ nó chứ!”
Lại có người hét mấy tiếng trong mơ hồ, bấy giờ mới lần lượt quay về phòng học uống nước.
Các nam sinh giống như những vệ tinh bảo vệ xung quanh, vô thức lấy Trì Thanh làm người dẫn đầu, vừa đi vừa nói cười.
“Mẹ nó chứ, vừa nãy anh Thanh chơi gắt quá.”
“Mấy cậu có nhìn thấy chưa, cái sức bật này xứng ngang với trâu ấy.”
Bị đám người vây quanh, Trì Thanh xoay tròn quả bóng rổ, ngước mắt nhìn, mở miệng nói bằng vẻ mặt không nóng không lạnh: “Cũng tạm thôi.”
Trương Thành Dương: “… Bỏ mẹ.”
Mấy nam sinh vừa mới vận động mạnh, mồ hôi trên người phơi dưới ánh mặt trời, toàn thân tản ra hơi thở nóng rực, còn có cả mùi đường nhựa cách đó không xa.
Khi đi ngang qua mặt nữ sinh, một thiếu niên trong số đó thoáng dừng bước nhưng hành động này rất khó nhận biết.
Người nọ hơi nghiêng đầu, mái tóc đen nhánh rối bù xõa trước trán.
Khuôn mặt lạnh lùng.
Sườn mặt góc cạnh, cánh môi mỏng mềm lại. Những vệt nước mồ hôi chảy ròng ròng trên xương cổ tay gầy gò lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Bước chân anh chậm lại, giống như đang cố tình thăm dò tín hiệu trong thầm lặng.
Tựa một cơn bão sa mạc, cuốn theo cát sỏi.
Làn sóng nóng bỗng ập vào mặt.
Trong lúc mơ hồ, dường như có người nào đó liếc nhìn cô, khiến cô có cảm giác như bị một con mãnh thú to lớn nhìn chằm chằm, ánh mắt sắc bén gần như muốn xuyên thủng cơ thể cơ.
Vì chột dạ, Giang Tuyết Huỳnh luôn có cảm giác hình như Trì Thanh đang chờ cô chủ động mở miệng nói gì đó.
Đột nhiên cô thấy bất an vô cùng, chỉ đành làm bộ như không thấy gì.
Diệp Điềm Linh cắn môi: “Có phải giờ bọn họ đi về không?”
…
Bấy giờ Tuyết Huỳnh mới nhìn theo bóng dáng Trì Thanh.
… Có lẽ ánh mắt vừa nãy chỉ là ảo giác của cô.
Chỉ qua một cái chớp mắt, thiếu niên thong dong rời đi, quay đầu nói chuyện phiếm với đám Trương Thành Dương, trông không giống vẻ để ý tới bên này lắm.
Cô thuận miệng an ủi Diệp Điềm Linh mấy câu, sau đó là một sự chờ đợi giày vò người ta.
Lúc mấy cô gái ngồi tán gẫu dưới bóng cây, rõ ràng họ có thể nhận ra Diệp Điềm Linh đang thất thần. Chưa kể, người muốn tỏ tình là Diệp Điềm Linh, thế nhưng Giang Tuyết Huỳnh cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí nôn nóng đó, khiến cô cảm giác đứng ngồi không yên.
Diệp Điềm Linh do dự hồi lâu mới dám mở miệng hỏi cô: “Huỳnh Huỳnh, cậu có thể liên hệ với Trì Thanh giúp tôi được không?”
“Tôi cũng không biết cậu ấy đã nhìn thấy hay chưa, hay là thấy rồi mà không đáp lại.”
“Tôi không add được QQ của cậu ấy, cậu ấy không đồng ý lời mời kết bạn, còn đặt chế độ không trò chuyện với người lạ.”
Giang Tuyết Huỳnh sửng sốt. Tục ngữ có câu làm người tốt thì làm đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, đã tới nước này rồi thì…
“Cậu chờ chút…” Cô rút điện thoại, bật hộp chat với Trì Thanh.
[Có ở đó không?]
Dường như là chỉ một giây sau, một dấu hỏi chấm gửi tới.
cs: [?]
Ý là có chuyện gì.
Giang Tuyết Huỳnh và Diệp Điềm Linh nhìn nhau.
Diệp Điềm Linh: “Toà nhà số hai đi.”
Giang Tuyết Huỳnh gõ chữ: [Cậu có thể tới toà nhà số hai một chuyến không? Diệp Điềm Linh có việc muốn tìm cậu…]
“Đừng gõ tên tôi ra.” Đột nhiên Diệp Điềm Linh ngăn cản cô, mím môi nói: “Vậy là được rồi.”
Nhìn vào đôi mắt của cô gái trước giờ luôn kiên định quyết đoán, cô thấy được sự tỉ mỉ, rụt rè và bất an.
Sự trăn trở, bối rối ở tuổi dậy thì chính là vậy.
Giang Tuyết Huỳnh hơi ngập ngừng, cô xóa mấy chữ ở nửa đoạn sau đi ngay trước mặt Diệp Điềm Linh.
Cô vẫn luôn tự hỏi, có phải làm như vậy không hay lắm không?
Nhưng Trì Thanh đã trả lời.
Anh chỉ nhắn hai chữ, lời ít mà ý nhiều.
[Đợi tôi.]
Giang Tuyết Huỳnh tắt điện thoại, nhìn Diệp Điềm Linh.
Diệp Điềm Linh gật đầu, lòng rối như tơ vò: “Cảm ơn cậu.”
Sau đó cô ta quay đầu chạy về phía toà nhà số hai.
Mấy nữ sinh khác không hiểu rõ lý do: “Điềm Linh?”
“Cậu đi đâu vậy Điềm Linh?”
“Cậu ấy đi đâu vậy?” Thẩm Manh Manh tỏ vẻ khó hiểu, cũng đứng dậy.
Dự cảm chẳng lành trong lòng cô càng lúc càng mãnh liệt, cô làm vậy có tính là lừa người ta không?
Giang Tuyết Huỳnh ngây người hai giây, cô bắt đầu hối hận, cảm thấy làm vậy là không tốt lắm.
Cô cất bước đuổi theo, định kéo Diệp Điềm Linh lại.
Mà Thẩm Manh Manh cũng ‘a’ lên, sau đó vội vàng chạy theo.
Không ngờ tốc độ chạy của Diệp Điềm Linh quá nhanh, chẳng mấy chốc đã không thấy tăm hơi đâu.
Sau mấy giây chần chừ, Giang Tuyết Huỳnh nghĩ chắc hẳn cô ta đã chạy đến toà nhà số hai. Cô dừng bước, mở điện thoại, định nói điều gì đó với Trì Thành.
Nhưng cô gõ rồi lại xoá, hành động đó lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, kết quả là cô không tìm được từ nào thoả đáng.
Thực tế thì giờ có gửi tin nhắn cũng không kịp nữa rồi, chắc hẳn hai người đã gặp mặt.
Hết cách, cô đành quay về phòng học trước.
Phòng học vắng tanh, chỉ có mấy người trong phòng.
Giang Tuyết Huỳnh nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng Trì Thanh và Diệp Điềm Linh đâu, đến cả Trương Thành Dương cũng không có, chỉ thấy Tưởng Nhạc Thiên đang dựa vào ghế uống nước.
“Trì Thanh đâu?” Giang Tuyết Huỳnh hỏi.
Vừa nhìn thấy cô, Tưởng Nhạc Thiên đã sửng sốt, không biết cậu ấy nghĩ tới cái gì nhưng biểu cảm cực kỳ cổ quái, ậm ừ một lúc lâu mới đáp: “Hả? Anh Thanh hả? Tôi cũng không biết nữa. Cậu ấy vừa mới ra ngoài thôi.”
Nghe vậy Giang Tuyết Huỳnh cũng hết cách, chỉ đành quay về chỗ ngồi của mình, tiếp tục chờ đợi.
Cô đã làm tất cả những chuyện cô có thể rồi, kế tiếp là chuyện của Trì Thanh và Diệp Điềm Linh.
Thẩm Manh Manh vẫn đang ngạc nhiên trước hành vi khác thường của cô và Diệp Điềm Linh: “Diệp Điềm Linh làm sao vậy?”
Đây là chuyện riêng của Diệp Điềm Linh, dù người hỏi là Thẩm Manh Manh thì Giang Tuyết Huỳnh cũng quyết không hé răng nói nửa lời, chỉ tìm một đề tài khiến Thẩm Manh Manh hứng thú rồi tán gẫu.
Giang Tuyết Huỳnh: “Mấy ngày trước tớ đã xem bộ phim truyền hình do thần tượng của cậu đóng.”
“Thật không?” Niềm vui khi thành công quảng bá được cho thần tượng đã vượt qua lòng hiếu kỳ, quả nhiên sự chú ý của Thẩm Manh Manh đã bị xoay chuyển. Cô ấy vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, hỏi: “Thấy sao?”
“Trông rất đẹp trai.” Giang Tuyết Huỳnh cố nhớ lại: “Cốt truyện rất lãng mạn và ngọt ngào. Nhưng mà bạn gái cũ của nam chính ngu ngốc quá nhỉ?”
“Đúng đúng đúng, tớ cũng phục cô nữ phụ đó đấy, cứ làm như tất cả mọi người đều mắc nợ cô ta vậy…”
Giang Tuyết Huỳnh hàn huyên với Thẩm Manh Manh về bộ phim truyền hình Hàn Quốc được một lát thì tiếng đập cửa vang lên, sau đó là giọng nói của Tưởng Nhạc Thiên: “A, anh Thanh về rồi?”
“Bóng của tôi đâu?”
Bàn tay đang đặt trên bàn của Giang Tuyết Huỳnh bỗng cứng đờ.
Cô nhìn qua.
Đập vào mắt là đôi mắt nhạt màu.
Không phải là trùng hợp, mà chính xác là định mệnh thì đúng hơn.
Giống như thiếu niên đã chờ cô nhìn về phía mình từ lâu, lập tức liếc qua đón ánh mắt của cô. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt thiếu niên lạnh lẽo đến cực điểm, trên mặt không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Cơ thể anh ướt đẫm, như thể vừa mới dội nước lên đầu, ngọn tóc ướt dầm dề vẫn đang nhỏ nước.
Mà nói chính xác là giống như anh vừa ngâm nước đá xong, khi con ngươi màu hổ phách nhìn về phía này, Giang Tuyết Huỳnh vô thức nín thở, máu trong người như đông lại.
Từ trước đến nay cô chưa từng thấy vẻ mặt Trì Thanh lạnh băng thế này.
Nghe Tưởng Nhạc Thiên nói, thiếu niên trở tay ném quả bóng rổ với khuôn mặt không cảm xúc nhưng mắt vẫn nhìn về phía cô.
Có thể là vì người tung bóng không chú ý nên đã đánh trượt mục tiêu, quả bóng rổ rơi thẳng vào thùng rác phòng học.
Thùng rác lật đổ tạo ra âm thanh loảng xoảng vô cùng lớn, không những khiến Tưởng Nhạc Thiên hoảng sợ mà các bạn học khác cũng thi nhau quay đầu nhìn lại.
Quả bóng rổ nảy lên mấy lần, sau đó lăn qua lăn lại.
Vừa hay, nó lăn đến chân Giang Tuyết Huỳnh.
Giống như bị một nguồn sức mạnh nào đó thâu tóm, Giang Tuyết Huỳnh vẫn không nhúc nhích, cơ thể cứng đờ.
Qua khoé mắt, cô nhìn thấy đôi giày thể thao màu trắng, liếc lên trên một chút là mắt cá chân thon gầy tái nhợt của thiếu niên và những đường gân mạnh mẽ.
Hơi thở toả ra từ người Trì Thanh quá lạnh lẽo.
Mấy bạn học còn lại trong lớp cũng im bặt, ngơ ngẩn nhìn đích đến của quả bóng, cuối cùng là đổ dồn sự chú ý lên Giang Tuyết Huỳnh.
Thẩm Manh Manh nơm nớp lo sợ, mở miệng nói: “Trì Thanh?”
Cũng không thể trách cô ấy, bởi trông thái độ Trì Thanh không giống đi nhặt bóng rổ, trông như muốn đánh nhau với Giang Tuyết Huỳnh thì đúng hơn.
“Giang Tuyết Huỳnh chọc Trì Thanh bao giờ vậy?” Có bạn cùng lớp thì thầm.
“Tớ cũng không biết.”
“Có chuyện gì vậy?”
Thiếu niên ngoảnh mặt làm ngơ những lời bàn luận sôi nổi, sải bước tới trước mặt cô, đôi mắt vẫn dính chặt lên mặt cô với điệu bộ lạnh lùng.
Như thể đến diễn cũng không thèm nữa, anh khinh thường việc che lấp mối quan hệ của hai người.
Có người hỏi rốt cuộc giữa cả hai đã xảy ra chuyện gì. Mấy bạn học thi nhau đổ dồn sự chú ý về phía hai người, hết nhìn người này lại nhìn người kia.
Giờ phút này, Giang Tuyết Huỳnh có cảm giác trái tim mình sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng, ảo giác bị một con dã thú to lớn nào đó nhìn chằm chằm lại đánh úp lần nữa. Khi hơi nước nóng rực từ cơ thể thiếu niên xông tới, cổ họng Giang Tuyết Huỳnh như bị thứ gì đó cay nóng thiêu đốt, khiến cô không chịu được ho khan mấy tiếng.
Từ trước đến nay, mỗi lần xuất hiện trước mặt cô Trì Thanh luôn dùng thái độ dịu dàng. Nhưng lần này, khi thiếu niên chậm rãi tiến tới gần, cô mới ý thức được nam sinh trong độ tuổi dậy thì nguy hiểm đến mức nào.
Cuối cùng thì tính xâm lược, hung hăng trắng trợn đó cũng không thể che giấu thêm được nữa. Thú con mới ra đời là thời điểm mà tính hoang dã nguyên thuỷ và lý trí tranh đấu với nhau, xương cốt chưa phát triển hoàn toàn dán sát vào da thịt, đường cong mạnh mẽ, không những có sức mạnh đủ để nhảy lấy đà mà còn có thể cắn xé yết hầu con mồi dễ như trở bàn tay.
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, bầu không khí như đóng băng, cuộc xung đột gay gắt như trong dự đoán không hề xảy ra. Thời điểm đi tới trước mặt Giang Tuyết Huỳnh, Trì Thanh bỗng dừng bước.
Anh nhìn xuống, cúi người, khom lưng nhặt quả bóng rổ lên.
Hàng lông mi dài mảnh cụp xuống, có giọt nước trong suốt từ chóp mũi chảy xuống khoé môi, sau đó thấm vào giữa môi, chẳng mấy chốc đã thấm vào miệng anh, tựa như máu của một con dã thú bị thương.
Từ góc độ này, dường như cô có thể nhìn rõ trạng thái của anh, không sót một cái gì.
Bấy giờ cô mới ý thức được, thiếu niên siết tay chặt tới nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, mái tóc đen ướt dầm dề dán vào da thịt, giống như chú chó nhỏ bị nước mưa làm ướt lông.
Cũng từ góc độ này, thiếu niên luôn kiêu ngạo khó thuần phục, ngỗ nghịch ăn sâu vào tận xương cốt dường như đã bị hạ gục, cúi mình thấp hơn cô một chút.
Mãi đến khi Trì Thanh lạnh lùng ném quả bóng về phía Tưởng Nhạc Thiên, anh túm chiếc áo khoác đen vắt trên ghế, cụp mắt rời khỏi phòng học.
Trì Thanh đi rồi, bầu không khí tưởng chừng đóng băng đột ngột bị phá vỡ.
Có người hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Không có ai trả lời.
Đây cũng là lần đầu tiên cả lớp chứng kiến Trì Thanh nổi giận.
Tuy bình thường thiếu niên luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng anh luôn dùng thái độ thờ ơ với tất cả mọi thứ.
Một đương sự rời đi, mọi người đổ dồn sự chú ý lên người Giang Tuyết Huỳnh.
Nhưng Giang Tuyết Huỳnh lại không rảnh trả lời những câu hỏi nghi vấn và xoá bỏ sự ngạc nhiên của cả Thẩm Manh Manh lẫn Tưởng Nhạc Thiên. Cô ngơ ngẩn, bàn tay siết chặt theo bản năng.
Đột nhiên cô nhớ lại những tin nhắn Trì Thanh gửi cho mình trước đó.
[Giang Tuyết Huỳnh.]
[Trả lời.]
[Đừng lừa tôi.]
Hình như cô… Đã làm sai gì đó rồi.
Không đơn giản là vì Diệp Điềm Linh, mà là vì điều khác.
… Cô biết rõ còn cố tình lừa anh.
Chương 37
Nhưng ngay cả chính bản thân Giang Tuyết Huỳnh cũng không thể hiểu tại sao Trì Thanh lại tức giận đến vậy.
Quen biết Trì Thanh cũng khá lâu rồi và đây cũng là lần đầu tiên cô phát hiện ra rằng mình thực sự chẳng biết gì về người thiếu niên bướng bỉnh này.
Trì Thanh đã trốn học.
Kể từ khi học cấp ba cho đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên anh trốn học.
Hễ là những giáo viên có chút hiểu biết về tính cách của anh thì đều cảm thấy rất bất ngờ.
Cho dù bình thường thiếu niên có hơi mất tập trung một chút nhưng mà trong lớp vẫn luôn chú ý nghe giảng, hoàn thành bài tập về nhà đúng hạn, kết quả thi thường rất cao.
Không một ai biết là anh đã đi đâu trong suốt một buổi chiều. Thầy Lưu đến lớp rất nhiều lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Dò hỏi các bạn trong lớp cũng không thu thập được tin tức gì nên thầy Lưu đã xoay người trở về văn phòng và gọi điện thoại cho phụ huynh.
Diệp Điềm Linh thì ngược lại, chuông đã vang lên rồi mà cô ấy vẫn bước từng bước lững thững vào lớp, vành mắt đỏ hoe, rõ ràng có thể thấy cô ấy vừa mới khóc xong. Phản ứng khác thường của hai người một trước một sau này, rất dễ để cho người khác liên tưởng đến cái gì đó.
Tưởng Nhạc Thiên khẽ giật mình. Từ trước đến nay chưa bao cậu ấy thấy tâm trạng của Trì Thanh lại trở nên thất thường như vậy, trong lòng cậu ấy còn âm thầm chửi bới, nếu không biết chuyện gì đã xảy ra thì cậu ấy còn tưởng rằng vì Giang Tuyết Huỳnh thổ lộ không thành công nên đã làm gì đó với cậu ấy trong cơn tức giận. Phản ứng này của Diệp Điềm Linh làm cho trái tim của cậu ấy chìm thẳng xuống đáy vực, đột nhiên trong lòng cậu ấy dâng lên một loại cảm giác không lành.
Diệp Điềm Linh vừa trở lại chỗ ngồi đã nằm sấp xuống, từ đầu đến cuối cũng không thèm để ý tới sự ngạc nhiên và hỏi thăm an ủi của bạn cùng bàn.
Nước mắt như chuỗi hạt cườm bị đứt dây, thấm đẫm cuốn sách bài tập dưới cánh tay, cảnh tượng vừa rồi cứ tua đi tua lại trong đầu cô ta như một cuộn băng cassette.
Cô ta lấy hết can đảm để nói ra tình cảm của mình, bởi vì quá căng thẳng nên thứ tự từ ngữ đã bị đảo ngược lộn xộn.
Trong ngực thiếu niên ôm một quả bóng rổ, trên tay cầm một chai nước khoáng, vẫn kiên nhẫn nghe cô ta nói xong, trong suốt quá trình đó không hề cắt ngang lời nói của cô ta.
Trong lúc nghe cô ta nói, hàng mi khẽ rung rung như cánh bướm, cụp xuống tạo ra bóng mờ nhạt nhòa. Đọc Full Tại
Sau đó, cô ta chợt nghe thấy giọng nói rõ ràng nhưng hiếm khi chân thành của Trì Thanh, anh bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tình cảm của cậu, tôi đã hiểu nhưng xin lỗi tôi không thể chấp nhận được."
Mềm mỏng, kiên quyết.
Diệp Điềm Linh bối rối, cho dù cô ta đã sớm chuẩn bị tinh thần nếu bị từ chối nhưng câu trả lời của Trì Thanh như một cái búa nặng nề đập vào đầu cô ta, đau đớn đến nỗi đầu kêu ong ong, máu chảy ngược, sống mũi cay cay, suýt chút còn không kiềm được mà rơi nước mắt.
Cô ta hỏi: "Tại sao?"
Cô ta không đủ xinh đẹp sao? Hay là cô ta có điểm nào chưa đủ tốt?
Sau đó, cô ta nhìn thẳng vào mắt Trì Thanh.
Anh cụp mắt nhìn xuống.
Dường như anh lại cao hơn một chút, vóc dáng cao lớn cứng cỏi.
Vào lúc này, đôi mắt ẩn chứa trong hàng lông mi dài khẽ mở nhìn cô ta, dường như nó còn có một chút sự dịu dàng trong đấy.
"Không có vì sao." Trì Thanh nói với cô ta: "Diệp Điềm Linh, chuyện tình cảm vốn dĩ không có lý do."
"Con người cậu rất tốt." Giọng nói anh rất trong trẻo: "Cũng rất xinh đẹp, những điều tôi nói đều là sự thật."
Diệp Điềm Linh muốn khóc, lại nhịn không được mà muốn cười, nếu như lời này do những nam sinh khác nói ra thì cô ta sẽ chỉ cho rằng họ miệng lưỡi trơn tru, vốn dĩ Trì Thanh là người có tính cách thoải mái và khá là lạnh nhạt, anh chẳng muốn nói ra những lời nói để nịnh nọt một ai và cả chuyện xã giao cho có lệ cũng vậy. Dường như những lời mà anh nói ra rất đáng tin cậy.
Trì Thanh sẽ không bao giờ nói lời hoa mĩ, Trì Thanh nhìn cô ta một lát rồi lại bồi thêm một câu: "Sau này, có thể cậu sẽ gặp được người tốt hơn, người thật lòng thích cậu."
"Cậu đã có người mà mình thích rồi sao?" Cô ta hỏi.
Vốn tưởng rằng Trì Thanh sẽ không thể trả lời, cô ta cũng cho rằng chắn chắn sẽ không có, thế mà lại không ngờ đột nhiên Trì Thanh lại trở nên im lặng.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua những khe hở của tán cây nhãn tạo ra ánh sáng và bóng tối với các mức độ và độ dài khác nhau.
Phải mất một lúc lâu, cô ta mới thấy ngón tay của người thiếu niên khẽ nhúc nhích, nhìn lên đỉnh đầu của cô ta, anh nói rõ ràng từng chữ, giọng nói tan trong gió nóng: "Ừ."
Không phủ nhận, không chuyển sang chủ đề khác.
Anh là như vậy đấy, một con người rất kiêu ngạo, thậm chí anh cũng chẳng thèm giấu giếm chuyện mình đang thích một ai đó.
Lúc nói ra điều này, anh vẫn rất bình tĩnh nói ra ra một cách quang minh chính đại.
Diệp Điềm Linh sụt sịt, thay đổi tư thế nằm sấp xuống.
Cô ta suy nghĩ về những cô gái mà Trì Thanh có thể thích nhưng cũng không chắc chắn lắm. Đọc Full Tại
Nhưng điều này cũng thể không ngăn cản được sự hâm mộ, thậm chí là ghen tị của cô ta đối với người con gái mà Trì Thanh đã nhắc tới.
Rốt cuộc người đó là ai mà có thể làm cho thiếu niên kiêu ngạo kia yêu thích một cách trắng trợn như vậy. Khi nhắc đến cô gái đó, lời nói rất nhẹ nhàng, rồi cứ như vậy thuận bút thành chương, giống như vốn dĩ nó phải như vậy.
Khi cô ta hoảng sợ chạy trốn, vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía Trì Thanh.
Người thiếu niên đứng dưới bóng cây, đôi mắt mông lung nhìn vào bóng cây loang lổ dưới chân, không biết là đang nghĩ cái gì.
Vào lúc đó, không biết tại sao đột nhiên cô ta lại cảm thấy trạng thái của anh có cái gì đó không ổn, dường như khi cô ta rời đi thì anh đã buông bỏ mọi phòng bị của mình.
Diệp Điềm Linh nhìn thấy Trì Thanh lấy điện thoại di động ra, không làm gì cả rồi lại lặng lẽ bỏ điện thoại vào trong túi quần.
Sau đó, thiếu niên mở nắp chai với lực rất mạnh, làm ra động tác mà những nam sinh khác sau khi chơi bóng rổ xong cũng hay làm, đó chính là đổ chai nước lên đầu.
Những giọt nước nhỏ xuống hàng lông mi, lọn tóc, rơi xuống nhỏ giọt.
Sắc mặt của thiếu niên có vẻ rất bình tĩnh nhưng cũng rất mãnh liệt.
Rõ ràng, người bị từ chối là cô ta nhưng vào lúc này, đột nhiên cô ta lại nảy sinh sự đồng cảm với Trì Thanh.
Sự thương tâm của anh cũng không hề thua kém cô ta.
…
Khi Diệp Điềm Linh xuất hiện, hiển nhiên sự chú ý của mọi người sẽ chuyển sang Trì Thanh và Diệp Điềm Linh.
Không ai chú ý đến cô nữa, Giang Tuyết Huỳnh đã gửi một vài tin nhắn cho Trì Thanh nhưng tất cả chỉ như đá chìm đáy biển, không có một chút hồi âm.
Cô cũng không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc đi hỏi thăm một người có lẽ là người thân quen nhất với Trì Thanh, đó là Chúc Kiêu Dương.
Sự việc khá cấp bách.
Mọi người đều đã quá quen thuộc rồi nên Tuyết Huỳnh cũng không dong dài nữa mà đi thẳng vào vấn đề chính luôn.
[Chúc Kiêu Dương, cậu có ở đó không?]
[Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.]
Đối phương trả lời rất nhanh, vừa nhìn là biết anh ấy đang lén chơi điện thoại sau khi hết giờ học.
Chúc Kiêu Dương: [Có chuyện gì vậy?]
Giang Tuyết Huỳnh hơi do dự, gõ chữ: [Có phải là Trì Thanh rất ghét người đã lừa gạt mình không?]
Chúc Kiêu Dương không hiểu lắm: [Chắc là không đâu? Cậu ấy không có ám ảnh về đạo đức đâu!]
[Sao cậu lại hỏi như vậy?]
Giang Tuyết Huỳnh: "..."
Cô im lặng cầm điện thoại một lúc lâu sau đó mới lặng lẽ gõ chữ. Đọc Full Tại
[Dường như, tôi thực sự, đã chọc giận Trì Thanh rồi.]
Chúc Kiêu Dương: [Hả?]
[Mẹ kiếp.]
[Tức giận?]
[Thật sao?]
Trong vài giây, bốn cái bong bóng chát hiện lên liên tiếp, thể hiện rõ sự chấn động của đối phương.
Giang Tuyết Huỳnh âm thầm bổ sung: [Rất tức giận, lại còn đá cửa.]
Chúc Kiêu Dương càng chấn động hơn: [???]
Tôi muốn hỏi một chút,
Tráng sĩ, sao cậu có thể làm được điều đó?
Sao có thể làm cho vị cậu ấm này thực sự tức giận thế?
Theo lời nói của Chúc Kiêu Dương, anh ấy và Trì Thanh chơi với nhau từ thời cả hai còn quấn tã đến bây giờ, anh ấy chưa từng nhìn thấy Trì Thanh thực sự tức giận bao giờ cả.
Chúc Kiêu Dương thề son sắt đảm bảo: [Ngay cả khi còn bé và ốm yếu, lúc nào cũng bị người khác đâm chọc vì sức khỏe không tốt lại còn bị mười hai thằng nhãi vây quanh và đánh đập, tôi cũng không thấy cậu ấy tức giận.]
Giang Tuyết Huỳnh: [... Cậu không cần chém gió đến vậy đâu. Bị mười hai thằng nhãi vây quanh và đánh đập mà vẫn có thể bình an lớn lên sao?
Nhưng đúng là tính tình của Trì Thanh rất tốt, nếu không phải như vậy thì lúc trước ở trước cổng trường, anh đã không cứu Ngô Tiệp.
Giang Tuyết Huỳnh mím môi.
Dựa vào những lời nói này của Chúc Kiêu Dương, cô lại càng có thể hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Mấy ngày nay họ chơi đùa với nhau, cô rất hay đùa giỡn nên cũng đã phải xin lỗi rất nhiều lần, nhưng cho dù là cô, Trì Thanh hay là Chúc Kiêu Dương, trong lòng ai cũng đều rõ ràng, mọi người ai cũng không để bụng những chuyện đó, cũng chưa bao giờ Trì Thanh thật sự tức giận với cô, đơn giản vì đây chỉ là việc bạn bè kiếm cớ để trêu đùa rồi cãi nhau ầm ĩ thôi.
Nghĩ tới đây, Giang Tuyết Huỳnh lại gõ thêm vài chữ gửi cho đối phương.
[Cậu có thể giúp tôi liên lạc với cậu ấy không?]
[Được, nhưng tôi không chắc chắn là sẽ liên lạc được.]
…
Sân thượng.
Không phải chỉ có một mình Giang Tuyết Huỳnh không thể hiểu được, mà ngay cả chính Trì Thanh cũng không thể hiểu được.
Vừa bước ra khỏi cửa lớp học, Trì Thanh đã đi thẳng lên sân thượng, đi tìm mấy lon bia mà trước đó đám người Trương Thành Dương đã giấu ở đây.
Trước đó, có một vài người lén leo lên sân thượng, học người lớn lén lút uống bia. Đọc Full Tại
Trương Thành Dương nhiệt liệt đề nghị coi nơi này là căn cứ bí mật của mấy người họ. Lúc đó, Trì Thanh chỉ cảm thấy thật thiểu năng và ngu xuẩn đến cực độ, ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Không ngờ quanh đi quẩn lại, cuối cùng anh lại bò lên đây.
Thiếu niên cụp mắt quan sát, một tay mở lon bia trước mặt. Một vài lon bia bị vứt lăn lóc đầy trên mặt đất, gió trên sân thượng thổi mạnh nhưng mùi bia lại nồng nặc đến nỗi ngay cả gió cũng không thể thổi bay.
Cái sân thượng này không phải là chỗ xa lạ đối với Trì Thanh, thậm chí nó còn có ý nghĩa rất đặc biệt.
Vốn dĩ anh uống bia là vì muốn quên đi những chuyện không vui nhưng thật không ngờ, càng uống đầu óc lại càng trở nên tỉnh táo.
Không chỉ tỉnh táo.
Mà còn ong ong nữa.
Cùng một lúc, có vô số âm thanh tràn vào tâm trí anh.
Trì Thanh hoàn toàn không biết vì sao anh lại biết để tâm đến người khác, lại còn bị ảnh hưởng đến mức độ này.
Có lẽ, bởi vì cô đã kéo anh ra khỏi bóng tối của chính mình?
... Nhảm nhí.
Vừa nghĩ đến khả năng này, thiếu niên với sắc mặt không một chút biểu cảm khẽ nhếch môi.
Tính tình của mình như thế nào, chính bản thân anh là người hiểu rõ nhất.
Ban đầu không thích Hứa Lê, sau này cũng sẽ không bao giờ hướng tới Hứa Lê. Càng không có khả năng vì những cái này mà lấy thân báo đáp.
Dù sao thì động tâm cũng là chuyện không có lý do, không có âm thanh, tình yêu mãnh liệt giống như một con hàu bám trên cá voi, dây leo quấn quanh cây khô.
Cắt vào da thịt, dây dưa đến chết.
Mí mắt Trì Thanh khẽ giật giật.
Nhưng có một điều mà anh rất chắc chắn, chính là Giang Tuyết Huỳnh đã trêu chọc anh trước.
Anh cúi xuống để rót bia, bất tri bất giác anh đã uống hết hai lon, liếc mắt nhìn thấy điện thoại di động vang lên, anh tiện tay cầm lên nhìn thoáng qua, là Chúc Kiêu Dương, hỏi anh đang ở đâu.
Anh dứt khoát tắt màn hình điện thoại di động, không hề vòng vo.
Cảm giác thật là diệu kỳ khi tâm trí mình bị ảnh hưởng bởi một người khác.
Bia đổ vào cổ họng, lạnh buốt và hơi ngọt.
Mùi bia bốc lên nồng nặc, chỉ một lát sau, cả người anh dần dần nóng lên. Làn da nhợt nhạt bị mùi bia nồng nặc làm cho ửng hồng, tựa như bị ai đó tát một cái thật mạnh lên mặt.
Thực sự là một cái bạt tai rất mạnh.
Mùi bia phả vào mặt, đuôi mắt hơi đỏ và nóng lên, Trì Thanh ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bầu trời trên đầu.
Trước đó thật vui vẻ biết bao, mong đợi, thậm chí cũng có thể nói là bất an, lúc này thì lại rất chật vật.
Trong người giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Vào lúc chơi bóng, anh nóng đến nỗi trái tim cũng rực cháy, tràn đầy năng lượng nhưng lại rất lo lắng. Chỉ có thể che giấu những cảm xúc biến động dữ dội bằng cách chạy, nhảy và liên tục ghi bàn.
Cho đến khi, người kia hẹn gặp anh ở lầu hai.
Nhìn thấy người bước đến, cả cơ thể đang nhiệt huyết dâng trào chợt dập tắt, giống như bị tạt một chậu nước đá lạnh lẽo.
Điện thoại di động không ngừng rung lên.
Chúc Kiêu Dương vẫn chưa bỏ cuộc. Đọc Full Tại
[Đã xảy ra chuyện gì? Các cậu… Giang Tuyết Huỳnh vừa đến tìm tôi, có vẻ rất bận tâm đến cậu.]
[Còn cậu thì sao? Cậu thích cậu ấy à?]
[Trước đây tôi cũng đã nói, con người này cậu có hơi cố chấp phải không? Trong lòng hơi có sự cố chấp đấy.]
[Nếu một ngày nào đó, nhìn thấy cậu vì Giang Tuyết Huỳnh mà chết đi thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên đâu.]
[Đến lúc đó, đừng mơ tưởng đến chuyện tôi sẽ đến dọn xác cho cậu.]
Trì Thanh liếc mắt nhìn một cái, thẳng tay tắt máy.
Mơ tưởng cái gì chứ.
Rõ ràng chữ viết trên thư tình không giống nhau, thế mà anh vẫn còn tình nguyện tin tưởng Giang Tuyết Huỳnh sẽ tỏ tình với mình?
Từ bao giờ mà anh lại trở nên ảo tưởng như vậy?
So với đám người Chúc Kiêu Dương, tửu lượng của Trì Thanh rất kém, uống càng nhiều, nồng độ của cồn càng tăng lên, các vì sao dường như đều phảng phất rơi xuống trước mặt anh.
Thiếu niên nhắm mắt lại, lặng lẽ nằm trên sàn xi măng trên sân thượng.
Ngọn lửa trong mắt bùng lên, các ngôi sao vỡ vụn, bầu trời sụp đổ.
Một đôi mắt hờ hững nhìn lên bầu trời, như thể đó là một cái gì đó kỳ lạ không quen.
Máu ở thái dương không ngừng chảy, giống như một dòng sông, anh như một cái cây khô trôi dạt trên dòng sông. Việc rung động giống như giao phó cả người mình vào tay người khác.
Đây là điều mà trước đây Trì Thanh chưa bao giờ được trải nghiệm, anh cũng không thể ngờ được là lại có một ngày mình sẽ được trải nghiệm nó.
Thiếu niên có bản tính kiêu ngạo, ngay cả khi không nói nhưng thật ra trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy mình vượt trội, tại sao không thể vượt trội, trước đây anh có một gia thế tốt, thành tích học tập tốt, đẹp trai thì cũng gọi là có vốn liếng rồi.
Anh vẫn có thể kiêu ngạo như mọi khi, vẫn có thể nhàn rỗi tỏ ra thờ ơ lạnh lùng, chỉ có những người khác vì anh mà động lòng, vì anh mà trằn trọc, vì anh mà đêm mất ngủ, hoảng sợ vì nếu như có một ngày nào đó anh biến mất.
Lúc đó, Trì Thanh không nghĩ tới chuyện yêu đương này, cho dù thỉnh thoảng có nghĩ tới, cũng chỉ là một suy nghĩ thoáng qua trong đầu, cho dù một ngày nào đó anh có coi trọng cô gái nào, cũng phải là người ngang sức ngang tài với mình, hai bên ăn ý, lưỡng tình tương duyệt.
Sau đó, anh mạnh mẽ giao mình cho Giang Tuyết Huỳnh và bị cô cho ăn một cái bạt tai.
Tên của cô có một chữ ‘Giang’.
Cô là một con sông lớn, anh là một cây khô nổi lềnh bềnh, từ đó về sau, cô đã chi phối nhất cử nhất động của anh, cả hỉ nộ ái ố.
Anh đã mất đi quyền kiểm soát cuộc sống của mình, chỉ có thể để mặc cho bản thân mình trôi dạt, hy vọng rằng một ngày nào đó có thể trôi dạt vào bờ sông, đến bờ sông để tìm một một nơi mà mùa xuân không bao giờ bị lụi tàn.
…
Trên sân thượng của tòa nhà số hai, có một cánh cửa sắt rất nặng, gió bình thường sẽ không thể nào di chuyển được nó.
Đúng lúc này, cửa sắt đột nhiên vang lên một hồi tiếng động lạch cạch, có người đang đẩy cửa.
Rầm rầm…
Cánh cửa đã được kéo ra. Đọc Full Tại
Thiếu niên hơi nghiêng đầu, bình tĩnh cụp mắt, lắng nghe động tĩnh này, nhìn qua phía phát ra âm thanh.
Giang Tuyết Huỳnh ôm theo hi vọng lên đây tìm Trì Thanh vì cô nghĩ rằng mình cứ thử một lần biết đâu lại tìm thấy thì sao.
Trước đó, cô đi đến sân tập để tìm một vòng, sau đó cô nhớ ra là khi còn học cấp hai Trì Thanh đã chạy lên sân thượng, vì vậy cô đã đi đến sân thượng tòa nhà số bốn của lớp A3 để tìm một vòng.
Sau một hồi tìm kiếm không thấy người đâu, cô đã lên sân thượng của tòa nhà số hai để tìm tiếp.
Trước khi lên đây thực sự cô cũng không có nhiều hy vọng.
Cánh cửa sắt rất nặng, cô lung lay nó một lúc để thăm dò, sau khi cánh cửa sắt được mở ra, ngay lập tức cô đã bị dọa sợ.
Thiếu niên lẳng lặng ngồi một mình trên sân thượng, mái tóc đen bị gió thổi lộn xộn, tay áo xắn cao, lộ ra cánh tay trắng nõn.
Sắc mặt nhợt nhạt.
Trong tay còn cầm một lon bia.
Cứ như vậy dùng thái độ của một người ngoài cuộc, lẳng lặng thờ ơ nhìn cô hao tâm tổn sức đẩy cánh cửa.
"Có nặng lắm không?" Vẫn còn nhân tiện quan tâm một câu.
Giang Tuyết Huỳnh sửng sốt, nhìn Trì Thanh từ trên xuống dưới và đánh giá nhiều lần.
Tâm trạng của Trì Thanh so với vừa rồi hiển nhiên đã ổn định kha khá, đã bình tĩnh trở lại rồi.
"Ừm, tôi vẫn làm được."
Đối phương quá đỗi lạnh nhạt bình tĩnh.
Trong chốc lát, Giang Tuyết Huỳnh không biết nên nói cái gì.
Cô mím môi, khó khăn hỏi: "Tôi có thể ngồi đây không?"