Sekai de Tadahitori no Mamono Tsukai: Tenshoku Shitara Maou ni Machigawa Remashita

những người bạn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tên: Noah Whilefiled

Chức nghiệp: Luyện quỷ sư cấp 3

Kỹ năng:

- Kiếm thuật cấp 92

- Võ thuật cấp 88

- Ma thuật cơ bản cấp 43

- Ma thuật sấm sét cấp 45

- Ma thuật phục hồi cấp 25

- Bắt quái vật cấp 3

- Huấn luyện quái vật cấp 3

- Hiều ngôn ngữ quái vật

Hiểu ngôn nữ quái vật

Cho bạn khả năng hiểu ngôn ngữ của những quái vật đã bắt được.

"..."

Tôi vội vàng dùng , tôi đã nhận được một kỹ năng mới. Đây là sự thật.

Đây là một kỹ năng kỳ lạ mà tôi có được sau khi lên cấp 3. Cái này thực sự kỳ lạ vì nó không có cấp độ kỹ năng. Chà, mà tôi thấy cấp độ của [Bắt quái vật] và [Huấn luyện quái vật] cũng chẳng đem lại lợi ích gì.

Và trước mặt tôi, Milo và Gilanca đang nói chuyện với người bạn mới là một Orge.

"Hey! Đừng nghĩ vì chúng ta phục vụ một chủ nhân mà xem chúng ta ngang hàng. Tôi là người lớn nhất ở đây, hiểu chưa?"

"T... Tôi... Cấp dưới... Hâ hạnh...!"

"Nhiệm vụ của chúng ta là tuân theo mệnh là và chiến đấu vì lợi ích của chủ nhân. Làm việc tốt nhé."

"Tôi... cố... hết sức..."

Họ thật sự đang nói chuyện. Trước kia tôi chỉ nghe "Gruuu", "Kikii". Đây là lần đầu tiên tôi hiểu được họ.

Hoặc có lẽ, nhưng con quái vật bình thường đều nói chuyện như vậy.

Chà, tôi nên vui vì có thể nói chuyện với đồng đội của mình.

"Milo, Gilanca, đừng bắt nạt người mới."

"Thưa chủ nhân, chúng tôi chỉ tuân theo lệnh ngài. Tôi rất vui sướng khi có thể nói chuyện với ngài."

"Chủ... chủ nhân... tuân lệnh..."

Khi tôi dùng lên Orge, tôi thấy nó có tên là Chappie. Vì Orge sống theo bầy nên chúng sử dụng tên là điều bình thường. Ngược lại, Minotaur sống đơn lẽ nên chúng không cần tên.

Nhưng, Chappie hả, hử... Có ổn không khi có một cái tên dể thương như vậy, cứ như tên của một con chó cưng.

"Bây giờ, chúng ta tiếp tục lên đường. Chúng ta cần tìm một nơi thoáng đãng để cắm trại vào ban đêm."

"Đã rõ!"

"Tuân lệnh."

"V...vâng..!"

Từ trước tới nay tôi chỉ nghe "Gruu" và " Kikii" khi tôi gọi họ. Tôi tự hỏi, liệu từ trước tới giờ họ luôn trả lời tôi như vậy sao?

Nếu vậy thì tôi xin lỗi vì đã không thể hiểu được họ nói từ trước tới nay. Có thể họ đã nói chuyện với tôi như thế này.

Tôi cảm thấy ấm lòng khi nghĩ rằng họ đã thực sự là đồng đội của tôi.

Với Milo là tiêng phong, tôi ở trung tâm và Chappie ở phía sau, đội hình đã được thiết lập. Gilanca đi bên cạnh tôi và nâng cao cảnh giác.

Milo hét lên với Chappie "Đừng để bất cứ kẻ thù nào tiếp cận chủ nhân, lính mới."

Vâng, cậu ta hơi lớn tiếng, nhưng cậu ta đã làm tất cả mọi thứ để bảo vệ tôi. Tôi thấy hạnh phúc khi nghĩ như vậy. Mặc dù chỉ mới quen nhau, nhưng tôi cảm thấy họ thật sự trung thành với tôi.

"Thưa chủ nhân."

"Hả? Có chuyện gì, Gilanca?"

"Tôi rất vui khi có thể nói chuyện với ngài thế này. Từ tận đáy lòng, tôi xin thề trung thành với ngài."

"Ừ, à, được. Cám ơn ngươi."

Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy hơi xấu hổ khi được tâng bốc thế này.

Mỗi quái vật xung quanh tôi có một tính cách khác nhau. Milo thì thô bạo, Gilanca có phần giống với hiệp sĩ còn Chappie thì nhút nhát.

Gilanca nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc.

"Chủ nhân có khả năng thao túng quái vật, đúng không?"

"À, ừ. Đúng vậy. Đó là cách mà chúng ta trở thành đồng đội."

"Tôi. Tôi có một thỉnh cầu."

"Có chuyện gì?"

Chủ nhân. Khi nghe cậu ta nói vậy, tôi có cảm giác như mình là một vị vua.

"Xin ngài cho tôi trở thành kỵ sĩ của ngài!"

"Kỵ sĩ?"

"Đúng vậy. Một kỵ sĩ, một chiến binh chiến đấu trên lưng ngựa. Tôi muốn được cưỡi ngựa và chiến đấu trong tương lai."

"À........."

Cậu ta đang nói về một Kỹ sĩ Goblin.

Một số ít Goblin có khả năng cưỡi một thứ gì đó như sói. Tôi nghe nói rằng những Goblin đó cực kỳ cơ động khi chiến đấu. Tôi vẫn có thể đánh bại chúng chỉ với một đòn.

"Vì vậy... Tôi mong ngài sẽ bắt cho tôi một con quái vật mà tôi có thể cưỡi. Đó là thỉnh cầu của tôi."

"Ồ, tôi hiểu rồi. Chắc rồi, tôi sẽ cố."

"Tôi rất biết ơn ngài."

Nếu nói về kích thước mà Gilanca có thể cưỡi thì sói sẽ phù hợp. Một con ngựa thì sẽ quá lớn.

Ngày cả khi là sói, nó cũng phải là một loại quái vật. Sói thông thường và sói quái vật có cách sống hoàn toàn khác nhau. Sói quái vật không cần ăn uống, cộng với việc chúng khá hung hăng và có xu hướng tấn công con người.

Nếu đang nói về sói quanh đây, vậy Sói Đêm thì sao.

"Này, nhóc! Thật bất kính khi đòi hỏi thứ gì đó từ chủ nhân!"

"Đó là cái giá cho sự trung thành của tôi. Tôi không cần phải xin phép anh, đồ to xác!"

"Tôi là Milo!"

"Vậy à, tôi là Gilanca Doran Herbet Grifithham."

"Một cái tên dài đến kỳ quặc!"

Milo và Gilanca bắt đầu cãi nhau.

Họ đã cãi nhau vài lần trước đây. Gilanca bình tĩnh còn Milo thì thẳng thắn.

Trong khi họ cãi nhau, tôi cảm thấy hạnh phúc. Vì trước giờ tôi luôn cô đơn.

Tôi rất vui khi thấy họ quan tâm tôi.

"Ồ...?"

Trong khi chúng tôi cứ tiếp tục như vậy.

Khu rừng mở ra và một đồng cỏ xuất hiện. Chúng tôi không nên qua phía bên kia khu rừng - lãnh thổ của nước láng giềng.

Có một ngôi làng phía trước.

Ngôi làng được bao quanh bằng một hàng rào rất lớn để xua đuổi quái vật. Nhìn qua những khoảng trống trên hàng rào, tôi thấy một ngôi làng hiu quạnh.

Một bà già đang gieo hạt, một ông bà già khác đang nói chuyện trên đường. Toàn là người già, không thấy bất kỳ thanh niên nào trong làng.

Rồi bà lão nhìn thấy tôi.

Mắt bà mở to.

"Aaaaa! Quái vật! Quái vật đến!"

"A......"

Milo đang ở trước mặt tôi. Đằng sau là Chappie. Bên cạnh là Gilanca.

Nhìn kiểu gì thì cũng là một đám quái vật đang kéo tới tấn công. Những người đang làm việc trên cánh đồng cũng dừng lại và chạy đi lánh nạn.

Mọi chuyện vậy đó.

Không có lính canh, cũng không có ai mang vũ trang tiến lại. Họ chỉ đơn giản là chạy hết vô nhà.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi đi dạo quanh làng.

Đó là một ngôi làng nhỏ. Chỉ có khoảng 10 ngôi nhà, và phần còn lại là đất nông nghiệp.

Tôi không biết có bao nhiêu người sống ở đay, nhưng tôi có thể thấy 2 con bò. Tôi cũng nghe thấy tiếng gà kêu từ xa.

Có lẽ họ tự cung tự cấp.

Cuối cùng, tôi đi tới nơi nhìn như là cổng làng.

"Qu!?"

"À...."

"Ngươi là quái vật?"

Ở đó, có một cô gái trẻ có lẽ là người gác cổng.

Một cô gái có làn da trắng, có lẽ trẻ hơn tôi. Khoảng 15 hay 16 gì đó. Một cô gái xin đẹp. Tôi phải thưa nhận, cô ấy vừa xin đẹp vưa mạnh mẽ.

Tôi đã đi chu du một thời gian dài, nhưng đây là lần đâu tiên tôi được nhìn thấy.

Một Elf.

Những người vừa chạy trốn kia có lẽ cũng là Elf. Vậy ra đây là một ngôi làng bí mật của Elf.

Tuy nhiên, ngay khi cô gái dễ thương này nhìn thấy tôi, cô đã giương cung và chỉa mũi tên về phía tôi.

Trời! Cô ấy đã sẳn sàng để giết tôi.

"Khoan đã...!"

"Bước thêm bước nữa! Tôi giết!"

"Chúng ta có thể nói chuyện chút không!"

"Quái!? Quái vật đang nói chuyện!?"

Cô mở to mắt, không giấu được sự ngạc nhiên.

Cô ấy nhìn tôi, Milo, Gilanca và Chappie. Đầu cô lắc qua lắc lại như một con búp bê.

Không thể nào một con người lai đi chung với quái vật. Có nghĩa là tôi cũng là quái vật. Nhưng quái vật thì không nói chuyện. Nhưng tôi đã nói chuyện. Nên tôi là con người. Nhưng không thể nào con người lại đi chung với quái vật - đó là một vòng lặp vô tận.

Vẫn hướng mũi tên về phía tôi, cô gái đang cố xác nhận lại. Bất kể nhìn như thế nào, tôi vẫn là một con người.

"Mày, mày là cái quái gì vậy...!?"

Trời.

Tôi nhớ là câu này đã được hỏi rồi.

Tôi đưa ra một câu trả lời hoàn hảo.

"Tôi là [Luyện quỷ sư], Noah Whitefield!"

Truyện Chữ Hay