Khoảng 4 ngày từ khi gặp Marin, chúng tôi đã lên tới mặt đất. [note24234]
Tất nhiên, tôi là một quý ông nên tôi không bao giờ làm gì cô ấy cả. Tôi đã để Milo và Gilanca gác đêm để có được một giấc ngủ ngon.
Nếu tôi tính toán chính xác, thì đã được một tháng kể từ khi tôi vào mê cung. Tôi nhận thấy rằng tôi hôi như cú. Mặc dù tôi đã thay quần áo, nhưng cái tôi cần là đi tắm.
"Fuu... Cuối cùng cũng ra ngoài rồi."
"Cám ơn ngài rất nhiều, Noah."
"Không, không có gì đâu."
Vậy thì, đây sẽ là lời tạm biệt.
Dù gì thì mê cung cũng là địa điểm mà nhiều người tới thám hiểm, vì vậy có nhiều xe ngựa đi qua đây. Khi có xe đi qua đây, chúng tôi có thể đi nhờ họ để tới thị trấn.
Tuy nhiên tôi không có giấy tờ tùy thân, tôi không thể vào được thị trấn. Tôi chỉ có thể vào được mấy ngôi làng hiếu khách. Nhưng ít khi tìm được mấy ngôi làng như vậy, nên là tôi thường tắm và giặt quần áo dưới sông.
"Fuu..."
Được tắm dưới ánh nắng mặt trời sau một tháng ròng rã khiến thôi nheo mắt lại.
Không có ai xung quanh. Chà, mặc dù đây là một địa điểm thu hút nhiều nhà thám hiểm, nhưng nó vẫn nằm ở một nơi hẻo lánh. Thực tế là chúng tôi chưa gặp bất cứ ai trên đường trờ ra.
Chà, thật tê khi chúng tôi gặp ai đó và họ hoảng lên khi thấy một con Minotaur và một con Mũ đỏ đi cùng chúng tôi. Hiện tại, tôi đang mang theo quái vật nên tôi phải chứng minh rằng việc này là an toàn. Tôi không biết chứng minh điều đó kiểu gì.
"Vậy thì, chúng ta chia tay ở đây."
"Ơ... ngài không đi xe ngựa à?"
"Tôi là một nhà du hành. Tôi không muốn dùng xe ngựa."
"Vậy sao..."
Với vẽ mặt buồn bả, Marin gục đầu xuống.
Thật là dễ thương, nhưng đó không phải là những điều mà tôi nghĩ. Dĩ nhiên tôi là đàn ông, tôi cũng thích mấy cô gái như vậy.
Nhưng dù sao tôi cũng không thể đi xe ngựa. Nếu tôi làm vậy, tôi phải xuất trình giấy tờ lúc xuất phát. Như vậy thì rất rắc rối nên tốt nhất là đi bộ.
Ngoài ra vì được Marin tâng lên tận mấy, nên tôi cứ thể mà giết sạch quái vật trong mê cung, và kết quả là, tôi không bắt được thêm con quái nào. Tôi phải cố gắng kiếm vài con trong khu rừng này.
Chà, nếu tôi đi bộ quanh đây, tôi sẽ có thể tìm thấy nguồn nước.
"Vậy thì, hẹn gặp lại"
"Vâng. Mong ngoài được Thánh Muller ban phước."
"Cảm ơn cô."
Tôi biết đó chỉ là một lời tạm biệt của các tu sĩ Muller, nhưng tôi vẫn muốn thể hiện lòng biết ơn.
Tôi nghĩ đi phiêu lưu với một cô gái xin đẹp cũng không tệ, nhưng tôi phải trở về với cuộc sống của mình thôi. Bây giờ tôi đã thoát khỏi các mác [Anh hùng], có lẽ bây giờ là thời điểm tốt để nghỉ ngơi ở đâu đó. Ví dụ, nghỉ mát ở một ngôi làng nào đó.
Nhờ đi thám hiểm nhiều tán tích khác nhau mà tôi đã dành dụm được một ít kho báu.
"Gruuu..."
"Kikii..."
Lang thang trong rừng cùng với Milo và Gilanca.
Đầu tiên là tìm một con sông, tắm rửa và giặt quần áo ở đó, rồi tìm một bữa ăn ngon lành. Tôi đã phát ngán với lương khô rồi.
Tôi chưa bao giờ thám hiểm xung quanh mê cung, nhưng tôi chắc là sẽ tìm thấy vài con sông. Phía bên kia khu rừng này là một quốc gia láng giềng với đế chế mà tôi sinh ra và lớn lên. Khu rừng này không phải là lãnh thổ của họ, nên sẽ không có lính biên phòng quanh khu vực này. Trong khu rừng này có khá nhiều quái vật mạnh mẽ. Vì vậy, xây dựng một ngôi làng ở đây là một ý tưởng tệ hại.
Trong khi đi bộ, tôi tìm thấy một dòng suối. Tôi thư giản, tắm, đốt lửa và nấu súp, đổ đầy nồi bằng vài quả mọng và rau dại. Dăng một sơi dây giữa 2 cái cây để phơi quần áo, đó là kinh nghiệm có được trong những chuyến phiêu lưu của tôi.
Tất nhiên, không có cái sự cố gọi là "Kya!", Ý tôi là nhìn trộm gái tắm, quanh đây không có người. Tôi là thằng đàn ông duy nhất ở đây.
Sau tất cả, tôi để Milo và Gilanca canh gác trong khi tôi ngủ trong chiếc áo choàng của mình. Và thế là một đêm trôi qua.
"Fuuu.."
Nhẹ nhàng thu lại quần áo. Vì nó được phơi qua đêm nên đã khô. Sau đó ăn hết phần súp còn lại và lên đường.
Cho tới bây giờ, tôi đã không gặp bất kỳ con quái nào, và...
"Ồ"
Ngày trước mắt tôi, là một con quái vật.
Nó dường như không chú ý đến tôi, nó cơ một cơ thể cứng cáp và một chiếc sừng trên đầu, cầm một cái chùy khổng lồ và một mảnh vải che quanh thắt lưng - nó là một con Orge.
Bọn chúng thường xây tổ và sống thành bầy, chúng thường xuất hiện gần các ngôi làng của con người nên chúng là mối đe dọa. Với một cơ thể mạnh mẽ và cứng cáp hơn nhiều so với con người, vì vậy chẳng ai biết được đã có bao nhiều nhà thám hiểm đã chết dưới tay chúng.
Tất nhiên, nó chẳng là gì đối với tôi.
"Milo, Gilanca, đợi ở đây."
"Gruuu..."
"Kii..."
Tôi ngay lập tức ngăn họ lại trước khi họ nhảy vào chiến đấu.
Một lần nữa, đây là cơ hội để tôi kiểm tra kỹ năng của tôi. Hoàn hảo. Chỉ có một kẻ địch, cộng vơi việc không có bất kỳ ai quanh đây.
Đó là một đối thủ thích hợp để kiểm tra xem kỹ năng có thực sự kích hoạt khi tôi "đập thừa sống thiếu chết" nó hay không. Nếu tôi nương tay với nó, nó sẽ không chết trong 1 đòn.
Ngay khi tôi nhảy ra khỏi bụi rậm, con Orge quay lại.
Văn vẹo một biểu cảm xấu xí, nó gầm lên.
"Guooo!!"
"Được rồi, tới đây!"
Tôi biết tôi nên đánh vào đâu để kết liễu nó - đó dường như là bản năng của tôi.
Tuy nhiên, tôi đã kiềm chế sức mạnh để đấm một cú nhẹ hơn, Chuyển động này khiến tôi không thoải mái với cái kỹ năng [Võ thuật cấp 88] này.
Với sức mạnh từ nắm đấm của tôi, con Orge bay đi, đâm vào một cái cây gần đó. Nếu tôi nghiêm túc, cái cây đó đã không hề hấn gì. Thay vào đó, cơ thể con Orge sẽ tan biến trước tiên.
Ầm, cơ thể con Orge ngã quỵ trên đất.
Đòn đó không kết liễu được nó. Con Orge không yếu tới vậy đâu.
Điều gì sẽ xảy ra - tôi nhìn vào con Orge với một niềm hi vọng.
Một cái vòng cổ màu bạc xuất hiện.
"Ngon."
Đã xác nhận!
Có vẽ như tôi phải kiềm chế sức mạnh để không giết trong 1 chiêu. Một con quái vật quá yếu sẽ không thể trở thành đồng đội của tôi, nhưng với một con Minotaur hay Orge thì không vấn đề gì.
Từ giờ trở đi, tôi phải cố gắng để tăng số lượng đồng đội. Tôi không biết tôi có thể bắt tôi đa bao nhiêu, cứ cố hết sức thôi.
"T... Tôi..."
Hừm
Cái gì đây? Tôi nghe như con Orge trước mặt tôi đang nói.
"Tôi... theo lệnh... ngài..."
Rõ ràng là tôi nghe được.
Không, cứ như là được phiên dịch. Rõ ràng môi của nó không đồng bộ với những từ tôi nghe được.
Như thể tôi có thể hiểu được tiếng quái vật.
Đó là vì...
"Thưa chủ nhân. Chúng tôi sẽ theo lệnh ngài."
"Ngươi nên im lặng đi, línhmới."
"Đưng nói vậy. Có gì sai khi tôi ca ngợi chủ nhân của mình?"
"Hmm. Rất táo tợn. Tôi cần phải dạy dỗ lại cậu đấy."
"Tại sao mấy người lại có thể nói chuyện!?"
Mọi chuyện cứ như vậy mà xảy ra.
Milo và Gilanca đang nói chuyện.