"Tôi là Arisa."
Cô gái tự giới thiệu mình là Arisa.
Có vẻ như Elf không có họ. Mà ngay cả con người cũng không có họ, trừ khi họ thuộc giới quý tộc hoặc có địa vị tương đương. Tôi nghe nói hoàng đế có thể ban họ cho dân thường nếu như người đó lập được công trạng xứng đáng.
Bây giờ tôi cần hỏi về tình hình lúc này. Cô ấy đột nhiên quỳ xuống và cầu xin tôi cứu ngôi làng, tôi chẳng hiểu gì cả.
"Ờ.. tôi có thể gọi anh là Noah không?
"À, ừ, tất nhiên."
"Giờ thì, Noah... Tôi nghĩ rằng anh đã đoán được, đây là một ngôi làng bí mật của Elf. Tuy nhiên, bây giờ, ngoại trừ tôi, trong làng chỉ có người già và trẻ em.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Khoảng một năm trước, một con quái vật cực kỳ mạnh mẽ đẵ đặt lãnh thổ tại nơi này. Trước đó, bọn quái vật vẫn thường tấn công làng, nhưng thiệt hại là không đáng kể. Sau khi con quái vật kia tới đây, mức độ thiệt hại đã tăng lên nhiều.
"Tôi hiểu rồi... Vậy là một con Rồng đã xuất hiện."
"Đó là những gì tôi muốn nói."
Arisa gật đầu cay đắng.
Tôi đã từng nghe kể.
Về cơ bản, quái vật hoạt động theo nhóm. Tuy nhiên, đó là trong trường hợp bọn chúng cùng loài.
Nhưng nếu một con quái vật cao cấp đột nhiên xuất hiện và biến nơi đó thành lãnh thổ của nó, thì những con quái vật cấp thấp bên trong lãnh thổ đó phải quy phục dưới trướng con quái vật cấp cao kia và hoạt động theo một bầy. Đối với những con không chấp nhận quy phục thì sẽ bị xóa sổ. Trong trường hợp này, đó là một con Rồng.
Tất cả những gì tôi có thể nói là họ quá đen.
Rồng là loại quái vật thay đổi lãnh thổ mà không tuân theo quy luật nào. Bình thường thì hội sẽ can thiệp và gửi người đến để xử lý, hoặc là mọi người phải từ bỏ ngôi làng và chạy trốn. Ít nhất thì đó là những gì mà tôi nghe được.
Tuy nhiên, tôi sẽ xử nó.
Nếu có một con rông ở đây thì ngại gì mà không mời nó nhập bọn luôn.
"Chúng tôi đã chiến đấu hết mình, nhưng tất cả chiến binh đều đã chết. Tôi là người duy nhất còn sống. Chiến binh cuối cùng cũng vừa mới chết hôm qua."
"..."
"Chúng tôi không thể bỏ làng đi được. Nếu chúng tôi rời khỏi khu rừng này, chúng tôi sẽ bị bắt và bán làm nô lệ. Elf được bán với giá rất cao... Tôi biết điều đó."
"Tôi nghĩ..."
Elf được bán với giá rất cao. Điều đó không sai.
Pháp luật của Đế quốc cấm buôn người. Nhưng điều đó không áp dụng cho những chủng tộc khác như Elf, Người lùn hay Người thú. Các con buôn nô lệ sẽ rất vui khi bán được các á nhân.
Và đặc biệt, Elf là có giá trị cao nhất. Ngoài đôi tai nhọn, họ hoàn toàn giống với con người, có tuổi thọ dài và vẽ ngoài trẻ trung, đặc biệt là phụ nữ, mỗi người trong số họ đều xinh đẹp.
Tôi chưa từng nhìn thấy Elf trước đây, nhưng Arisa thực sự rất đẹp.
"Đó là lý do tại sao chúng tôi không thể bỏ ngôi làng này. Thà chết cùng với làng còn hơn là bị bán làm nô lệ."
"Tôi hiểu..."
"Chúng tôi nghĩ mình có thể đánh đuổi con rồng đó, rất nhiều chiến binh đã lên đường. Tôi không thể gia nhập vì còn quá trẻ... nhưng các chiến binh đã không quay lại. Vì vậy, những người trẻ còn lại phải tiếp tục chiến đấu để bảo vệ làng... nhưng số lượng cứ ngày một giảm dần. Tôi là người duy nhất còn lại."
"..."
Tôi nên làm gì đây.
Chuyện này quá nặng nề.
Xin tha thứ cho tôi vì tôi đã nghĩ "À, ngon! Có một con Rồng ở đây, đi và bắt nó nhập bọn với chúng ta nào" trước khi nghe cô ấy kể về tình hình ở đây.
"Nhưng... nếu anh có thể điều khiển quái vật, liệu anh có thể khuất phục con Rồng đó không?"
"À... có lẽ là tôi làm được."
"Nếu chuyện đó xảy ra, thì các quái vật sẽ tự nhiên phân tán ra. Số lượng quái vật tấn công làng cũng sẽ giảm. Xin anh, hãy giúp chúng tôi."
"Ồ, không, không, ngẩng đầu lên đi!"
"Tôi không thể làm gì ngoài việc cúi đầu. Tôi biết, yêu cầu của tôi là hết sức vô lý. Tuy nhiên, nếu anh đồng ý giúp chúng tôi, tôi hứa sẽ trả cho anh 50 đồng vàng."
"Fuuu."
Đó là một khoản tiền cực lớn.
Quá nhiều cho một nhiệm vụ như vậy. Nếu là nhiệm vụ của Hội mạo hiểm thì tối đa chỉ khoảng 2 đồng vàng.
Ngay cả khi cô ấy đưa ra một lời đề nghị như vậy, tôi cũng không thể nào nhận một khoản tiền lớn như vậy được.
"Cô hãy ngẩng đầu lên đi. Được rồi. Tôi sẽ cố làm gì đó."
"Thật sao!?"
Arisa ngẩng đầu lên với một khuôn mặt vui sướng, và cô bắt đầu khóc.
Cô ấy đã phải cực khổ trong một thời gian dài. Và tôi là một "cựu Anh hùng". Không có gì bất thường nếu tôi giúp đỡ người khác. Không liên quan đến việc Arisa là một cô gái xinh đẹp. Không liên quan đến việc tôi muốn bắt một con rồng.
Suy nghĩ một chút nào.
Tôi đi đến đó kiểu gì bây giờ?
"Con Rồng ở đâu?"
"Nó ở trên ngọn núi đó. Chúng tôi gọi đó là Núi thánh, có một ngôi đên được xây ở trên đó."
Arisa chỉ về ngọn núi gần ngôi làng.
Ở khoảng cách này, có lẽ tôi có thể xử xong trong hôm nay. Ngay cả khi có gặp vài bầy quái vật trên đường cũng không thể làm chậm tiến độ đâu.
Sẽ tốt hơn nếu tôi đi một mình.
"Ta đi đây. Milo, Gilanca, Chappie."
"Vâng."
"Tuân lệnh."
"V...Vâng."
"Các người ở lại đây bảo vệ làng. Bow, cậu đi với tôi."
"Vâng, thưa chủ nhân."
"Tại sao lại là lính mới?"
Milo lớn tiếng với một chút không hài lòng.
Bow có khả năng chiến đấu yếu nhất. Cậu ta chỉ là một con chó hoang. Sẽ tốt hơn nếu mang Bow đi và để ba người kia ở lại bảo vệ làng. Với ba người này thì một bầy 100 con Chó hoang chẳng là gì so với họ.
"Arisa, có thể quái vật sẽ tiếp tục tấn công làng. Tôi sẽ để họ ở đây để bảo vệ làng giúp cô."
"Nhưng... như vậy có nguy hiểm không?"
Cô lúng túng nhìn Milo và nói.
Chà, nhìn họ rất đáng sợ.
Cũng không ai có thể nói chuyện với họ ngoài tôi.
"Không sao đâu. Họ sẽ bảo vệ làng."
"Nhưng nếu anh đi, chúng sẽ tấn công..."
"Tôi không nghĩ vậy."
À, đúng rồi, tôi vẫn chưa kiểm tra phạm vi tác dụng của kỹ năng. Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ mất kiểm soát nếu đi quá xa họ.
Nói chung, chúng tôi đã luôn ở gần nhau. Chúng tôi là đồng đội mà, đôi khi cũng nên hàng động độc lập chứ.
"Anh... nghĩ..?"
"Thôi, tôi đi đây, đợi tôi nhé! Bow, đi thôi!"
"Vâng."
Tôi và Bow quay lại vào rừng.
Tất nhiên là tôi có lý do khi chỉ mang một mình Bow theo. Dù sao thì tôi cũng có thể một mình đánh bại con rồng. Ngay từ đầu, tôi muốn biến nó thành đồng đội, cho nên tôi sẽ là người đánh nhau với nó.
Và lý do mà tôi mang Bow theo, chính là khứu giác của nó.
"Bow, phải nhớ đường về nhà đó, ok."
"Tôi hiểu rồi! Chủ nhân!"
Bạn biết đó.
Mặc dù tôi có thể dễ dàng đánh bại con Rồng, nhưng tôi lại không nhớ đường về.