Lớp học đặc biệt náo nhiệt trong giờ ăn trưa. Hôm nay còn là thứ hai đầu tuần nữa, nên học xong mấy tiết buổi sáng là mọi người sẽ xõa chút chút. Cô chủ nhiệm của chúng tôi với lão Shiro-sen vừa kết thúc tiết lịch sử, nhưng vì lão cứ giảng chậm chậm đều đều nên thường là đến cuối mọi người đều gật gà gật gù cả. Ngoại trừ Amamiya-san, cô ấy lúc nào cũng lắng nghe. Giữa khung cảnh đó, tôi vừa mở một quyển tạp chí vừa dùng sách giáo khoa che đi. Đương nhiên là tôi đang đọc về thời trang lolita rồi.
"Yo, Kouki! Nay không xuống căn tin trường hả?"
"A, Mikage đấy à?"
Chưa kịp gấp tạp chí lại, cậu bạn thân mái tóc xoăn xoăn tự nhiên của tôi, Izumi Mikage đã đến gần. Biết nó từ tiểu học nhưng tôi vẫn thấy bực mình vì độ đẹp trai của cái thằng này. Chưa kể, nó còn đang tình tứ với một cô bạn ở trường khác nữa chứ.
"Suốt buổi học mày đọc cái gì thế? Lolita? Là hướng đi mới cho Hikari hả?"
Mikage biết về hoàn cảnh của tôi với Hikari, vậy nên thật may là nó hiểu nhầm theo hướng này.
Tôi chỉ cần nói "Kiểu kiểu vậy" rồi cho qua là được.
"Vất vả cho mày nhỉ? Cơ mà bỏ lolita qua một bên đi, mày mà không đến cửa hàng trường nhanh là cái bánh mì mày thích sẽ bị bán hết đấy."
"Thực ra là hôm nay..."
"H-Harema-kun!"
Và rồi, Amamiya-san bước về phía chúng tôi.
"Chúng ta đã hứa sẽ ăn trưa cùng nhau, nhỉ? Tớ còn làm cả phần cho cậu nữa, nên là..." Cô mang theo chiếc hộp nhỏ trước ngực, điệu bộ có vẻ rụt rè.
Tối hôm qua, Amamiya-san và tôi có nhắn tin với nhau, rồi chủ đề chuyển sang bento tự làm của cô ấy. Như cái lần tôi đến nhà cô tuần trước.
"Tớ muốn được thử quá."
"V-Vậy thì để mai tớ làm bento cho cậu! Để tớ làm cho cậu nhé, có được không?"
"Hả? Không, thật sự không cần vậy đâu!"
"Tối nay tớ nấu hơi nhiều, nên chỗ còn lại cứ dùng cho ngày mai cũng được!"
"Nhưng liệu Rei-kun có đến xử tớ không...?"
"K-Không có đâu! Vả lại, cậu đã giúp làm búp bê, nên là... coi như tớ trả ơn cậu đi?"
"Tớ cũng sợ Rei-kun thật, nhưng thế này không phải phiền cậu quá sao? Cậu còn phải lo cho cả nhà nữa mà..."
"Ổn mà! Tớ muốn cậu ăn nó!"
"Vậy chắc tớ nhận vậy."
"Tuyệt vời!"
Và thế là thành ra cô ấy nấu cơm trưa cho tôi. Lúc mới bắt đầu nhắn tin, văn phong cô ấy rất đỗi không tự nhiên, lại còn hay gõ sai nữa, nhưng giờ thì có thể trò chuyện bình thường rồi. Nhưng hơn tất thảy, tôi chỉ mong ngóng món gà chiên của cô ấy thôi. Trong lòng đang thầm phấn khích thì Mikage cười toe toét và vỗ vào vai tôi.
"Ra thế! Giời ơi, đáng lẽ mày phải nói với tao chứ!"
"Nói gì?"
"Thật ra ấy, tao cũng muốn ăn cơm trưa do vợ yêu làm lắm. Có khi tao cũng nên nhờ bạn gái làm cho thôi."
"Không phải bạn gái mày nấu ăn tệ lắm à...?"
Trước đó tôi có gặp qua vài lần rồi nên biết cổ là kiểu người nhẹ nhàng tốt bụng, nhưng khoản bếp núc thì cổ thừa nhận mình vô vọng. Món bánh quy cổ làm còn biến thành than cơ. Tôi phục Mikage lắm ấy. Thế mà nó vẫn ăn được. Nhưng, nó bỏ lời tôi nói ra ngoài tai mà cứ thế cười toe toét.
"Thế là cái thằng chỉ thấy bản thân là dễ thương nhất cuối cùng cũng tìm được thanh xuân của mình rồi... Tao cảm động muốn khóc mất. Chăm sóc Kouki nhà tớ cho tốt nhé, Amamiya-san?"
"À-À vâng?"
Rốt cuộc là tên này hiểu nhầm cái quái gì vậy chứ? Nó đẹp trai thật, nhưng lắm lúc khó đỡ lắm. Mà cậu cũng không cần phải nghe nó đâu, Amamiya-san! Dù sao đi nữa, Mikage tiễn chúng tôi đi với một tràng vỗ tay. Có mấy đứa bạn khác nhìn theo, chửi bới tôi, nhưng vì đang ngóng chờ cơm trưa của Amamiya-san nên tôi lờ đi hết. Đến sân thượng, phía trên là bầu trời hơi nhiều mây. Hình như mùa mưa đã qua rồi, nhưng chiều tối thì vẫn có khả năng mưa. Nhưng mà chỉ vào buổi chiều thôi. Nếu không vì thời tiết thì chỗ này đúng là nơi lí tưởng.
"Đây, đây là bento tớ đã làm..."
"Ôi, nhìn ngon quá đi mất!"
Chiếc hộp nhôm tôi nhận từ Amamiya-san trông khá là sang chảnh, nhưng lúc mở ra, ngăn trên là cơm trắng, ngăn thứ hai là gà rán và trứng cuộn vàng óng, thậm chí còn có cả rau củ như cà rốt được tỉa thành hình bông hoa, và măng tây cuộn thịt xông khói nữa. Đây đúng chuẩn bữa trưa gia đình. Vì tôi cũng biết nấu ăn đôi chút nên có thể nhận ra phải bỏ biết bao nhiêu công sức để làm cái này.
"T-Tớ còn cho thêm cả quýt lạnh làm tráng miệng nữa nhé!"
"Cậu đã dồn hết tâm huyết vào bữa trưa này rồi... Cảm ơn cậu nhiều nhé, vậy thì tớ ăn đây."
Nói lời cảm kích, rồi tôi cắn một miếng gà rán. Lớp ngoài giòn rụm, thịt bên trong thì mọng nước. Đây... chính là hương vị của chuyên gia!
"Ngon quá! Tớ tình nguyện trả tiền cho suất này đấy!"
"Khô...Không đến nỗi thế đâu!"
"Không, tớ thấy rõ cậu là một đầu bếp tài năng mà! Thật đó!"
Cơm và mấy món khác cũng ngon nữa, khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và mỗi lần tôi khen, cô ấy lại đưa tay lên má, đỏ mặt theo một cách cực kỳ đáng yêu.
"Thực ra, tớ muốn làm mini dorayaki từ AmaAma chứ không phải quýt lạnh, nhưng Mio lỡ ăn hết rồi, cả phần của Kasumi luôn, thế là hai đứa nó đánh nhau..."
"Hai chị em sinh đôi đó thích đánh nhau quá nhỉ?"
"Suốt ngày luôn!"
Thật bất ngờ. Tôi cứ nghĩ sinh đôi thì phải tâm linh tương thông cơ.
"Lúc đó, Kasumi định thúc một đấm kết liễu vào bụng Mio, nhưng Mio gạt chân khiến em ấy vấp ngã rồi chồm lên người Kasumi, nên Rei-kun phải can thiệp..."
"Ng-Nghe đẫm máu thật đấy..."
Vừa nghe cái câu chuyện bạo lực đó, tôi vừa nhấm nháp quýt đông lạnh. Dù gì đi nữa, thấy cô ấy say sưa kể về mấy thứ như thế thật sự rất đáng yêu. Hôm nay thật là một ngày bình yên.
"À, xin lỗi... Tớ lại luyên thuyên rồi đúng không? Chắc là nhạt nhẽo lắm..."
"Tớ có thể nghe những câu chuyện của cậu đến suốt đời, nên cứ tiếp tục đi."
Tôi chỉ thành thật trả lời theo cảm nhận, vậy mà cô nàng lại lầm bầm "Quả là người nổi tiếng..." với gương mặt đỏ lựng, nhưng thật ra không phải thế chút nào. Harema-kun bình thường chẳng bao giờ được gọi là nổi tiếng cả.
"Tớ muốn nói chuyện nhiều hơn nữa, nhưng mà... giờ nghỉ trưa sắp kết thúc rồi..."
"À, phải rồi."
Tôi nhai hết phần quýt còn lại. Mỗi khi bên nhau, tôi có cảm giác như cả vạn năm trôi qua trong chớp mắt.
"V-Vậy, chiều nay sau giờ học cậu có rảnh không? Tớ đang nghĩ nếu được thì cậu có thể ghé nhà tớ chơi...?"
"Ugh... Xin lỗi, tớ có việc phải làm..."
"Có phải lại là công việc của Hikari-san không?"
"Không... không hẳn."
Thường thì từ chối lời mời của Amamiya-san là tội chết đấy. Cơ mà, hôm nay vừa lỡ hứa với người khác mất rồi. Phải giúp Hibari chuẩn bị cho cuộc thi Lolita, với lại hạn chót vòng đầu tiên là ngày mai. Nên hôm nay sau giờ học, tôi sẽ đi gặp cô ấy. Tôi đã nói là sẽ chỉ cách cho cô ấy mà, nên không thể thất hứa được. Mà, sở thích Lolita của Hibari phải được giữ bí mật, nên thật khó để giải thích với Amamiya-san… Khoan? Nghĩ lại thì, không phải là sáng nay cô ấy phỏng vấn Hibari sao?
Chủ đề này không hề xuất hiện trong lúc nói chuyện nên tôi quên mất. Hibari bảo chọn phỏng vấn sáng sớm vì nghỉ trưa có khi không đủ thời gian, với lại còn bận việc làm thêm. Trường tôi cho phép làm thêm như vậy, và hình như cô ấy muốn cân bằng cả công việc Hội học sinh nữa. Đúng là phải làm vậy nhỉ. Dù sao, chắc giờ hai người họ cũng gặp nhau rồi… Mà, chắc tôi chưa tiện tiết lộ bí mật của Hibari được.
"Harema-kun? Cậu biết đấy, không cần phải kể hết với tớ đâu. Cuộc sống của cậu mà."
Thấy tôi suy tư lâu quá, Amamiya-san tế nhị cho qua. Cô ấy vén tóc ra sau tai, cười nhẹ.
"Tiếc thật đấy, nhưng cậu có thể dành thời gian cho tớ hôm khác được không? Mọi người sẽ rất vui khi gặp lại cậu."
"Tất nhiên rồi, sao lại không chứ?"
"Rei-kun cũng nói muốn tái đấu với cậu nữa, nên..."
"Cái đó thì mình xin lui."
Có khi cậu ta sẽ dùng dao với tôi thật ấy chứ. Mà, nhờ bữa trưa tuyệt vời của Amamiya-san nên tôi đã tràn trề năng lượng cho buổi chiều rồi.
*
Giờ thì chuyển sang vụ cuộc thi Lolita. Thật ra đây không phải cuộc thi lặt vặt tầm địa phương đâu, mà tầm cỡ quốc gia luôn. Lượng thí sinh ít nhất cũng phải tầm 3000 người. Với các cô nàng theo phong cách Lolita, đây là cơ hội vàng để ghi tên mình vào lịch sử. Không chỉ vậy, "Candy in the Candy PINK!" còn tài trợ nữa. Vì vậy, ban giám khảo cũng rất nghiêm khắc. Thậm chí từng có năm họ không trao giải Nhất vì không ai xứng đáng. Nữ giám khảo ghê gớm đó được đặt biệt danh là "Bướm Hatakeyama" và được xem là huyền thoại trong giới Lolita. Ngay cả cái tên nghe đã thấy mạnh mẽ rồi. Mà điên nhất là, Hibari và tôi sắp thách thức chính cuộc thi này.
"Senpai, em viết bài phát biểu cho cuộc thi rồi đó, anh xem qua được không ạ?"
"Ừ, được thôi."
Hibari mở cặp, lấy ra bản thảo hai trang, khoảng 400 chữ. Tôi lập tức bắt tay vào đọc. Bọn tôi lại ngồi ở quán cà phê cũ. Để đảm bảo bí mật, bọn tôi chọn nơi xa trường. Ghế sofa gần cửa sổ, mặt đối mặt như lần trước. Trời lất phất mưa, tôi nghe tiếng nước rơi lộp độp trên cửa kính. Order cũng xong cả rồi. Tôi gọi cola, còn Hibari chọn soda kem. Đến lúc tôi đọc xong bài của em ấy, thì ông chủ quán ria mép bưng ra một đĩa bánh quy kèm theo câu "Tặng các cháu đấy, tuổi trẻ tài cao". Đúng là nhân vật thú vị…
"Thế nào ạ?"
"Anh thấy ổn. Em viết hay ghê" – Tôi khen thật lòng, rồi đưa lại tờ giấy.
Vòng đầu của cuộc thi chủ yếu tuyển chọn qua phần viết. Tuy không phải là CV hẳn hoi, nhưng họ muốn hồ sơ cá nhân với vài ảnh chụp mặc váy Lolita, cộng thêm đoạn văn nêu cảm nhận của bản thân về ý nghĩa của thời trang Lolita. Hạn nộp là ngày mai, và kết quả sẽ công bố trong vòng một tuần. Tôi và Hibari tham gia cuộc thi khá muộn, mà thông báo mở đơn cũng lâu rồi. Riêng phần ảnh thì có chị quản lý tiệm PINK! hỗ trợ… mất nguyên Chủ Nhật mới xong. Tất nhiên, ảnh chụp quan trọng thật, nhưng phần viết cũng không thể xem nhẹ. Biết đâu đúng gu giám khảo thì sao. Mà nói thật, bài viết của Hibari thể hiện tình yêu chân thành của em ấy dành cho trang phục Lolita. Em ấy mô tả rất tỉ mỉ về lần đầu tiên say mê phong cách này.
"Em viết lách cũng tạm được. Em muốn làm phóng viên cho tạp chí thời trang sau này".
"Thật á?"
Có ước mơ vậy là tốt rồi. Tựa như Raika muốn trở thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp ý.
"Sao em lại quyết định làm phóng viên?"
"Có nhất thiết phải nói với anh không?"
"Anh đâu có ép…"
"Em đâu có nói là không kể."
Cô nàng này phòng thủ ghê thật, nói chuyện bình thường thôi cũng không được sao? Lúc tôi đang không biết phải đáp lại thế nào thì Hibari với tay lấy bánh quy.
"Anh biết tạp chí "Make Lolita" không?"
"Biết chứ."
Tôi vừa nhón lấy cái bánh vừa gật gù. Đương nhiên là biết rồi, đó chính là tạp chí tôi đọc trong lớp hôm nay, số có bài viết đặc biệt về "PINK!" ấy.
"Em đọc tạp chí đó say mê lắm. Nhất là chuyên mục hàng tháng "Lolita và tôi", em thích vô cùng, luôn mong được gia nhập tạp chí để viết về chuyên mục ấy" – Em ấy tâm sự, rồi thêm vào "Mà chắc ba mẹ em sẽ phản đối dữ lắm".
Ngẫm lại thì, ba mẹ đúng là nhân tố quan trọng trong cuộc sống hiện tại của tôi (tức nhân vật hikari) vì họ đã hết lòng ủng hộ tôi ngay từ lúc phát hiện ra. Hai người họ sống theo cách của riêng mình, không quan tâm thiên hạ nghĩ gì cả.
"Anh thấy em sẽ làm được thôi. Anh thích bài em viết mà."
"Đ-Được anh khen chẳng vui tẹo nào đâu!" – Hibari quay mặt đi, nhưng tai em ấy đỏ bừng, thế là lộ tẩy rồi.
Ra đây là phần "tsun" trong tsundere phải không? Dù gì thì cách cô Công Chúa Độc Miệng này cởi mở tâm sự cũng giống quá trình tôi thân thiết hơn với hai chị em nhà Amamiya. Em ấy như một chú mèo con, đề phòng kỹ lưỡng nhưng một khi đã thân thiết thì cực kỳ quấn người. Tôi chớp cơ hội:
"Giờ đây anh rất mong chờ bài phỏng vấn với Amamiya-san của em đó. Hi vọng em sẽ cho mọi người thấy em ấy đáng yêu và cuốn hút ra sao!"
Nếu đã hoàn thành phỏng vấn sáng nay, chắc bài sẽ xuất hiện trong số báo ra đầu tháng tới. Vậy là không những bận bịu với công việc làm thêm và cuộc thi, mà Hibari còn viết báo nữa. Chắc sẽ hay lắm đây. Trong lúc đó, Hibari vừa hút soda bằng ống hút, vừa liếc nhìn tôi dò xét.
"Nói này… Anh với Amamiya-senpai đang hẹn hò hả?"
"Phụt!"
Suýt chút nữa tôi phun hết ngụm cola ra bàn. Lại còn sặc nhầm vào đường khí quản làm tôi ho lên sặc sụa. H-Hẹn hò với Amamiya-san? Là làm người yêu của nhau đó hả?!
"Em cứ nghĩ chị ấy là bạn gái anh. Em nhầm à?”
"S-Sao em lại nghĩ thế?!"
Trước có Mikage, giờ lại cả cô nàng này nữa?!
"Trong lúc phỏng vấn, chị Amamiya toàn nói về anh. Nào là anh tuyệt vời ra sao, tốt bụng thế nào, rồi còn luôn quan tâm đến người khác nữa."
"Ư…"
"Phản ứng gì lạ vậy?"
Cảm thấy tim mình thắt lại, tôi gục xuống bàn, nhưng công kích của Hibari đâu có dừng lại.
"Thế? Hai người có đang hẹn hò hay không?"
"K-Không! Tất nhiên là không rồi! Bọn anh chỉ là... bạn thôi!"
"Ồ...?"
"Cái phản ứng đó là sao?!"
"À thì 'ồ' chỉ là 'ồ' thôi,"
Hibari bĩu môi rồi khuấy ly soda kem để vòng về chủ đề chính. "Nếu bài viết của em không có gì sai sót thì lát nữa em sẽ nộp luôn. Tuần sau em báo kết quả cho anh nhé."
"Ừ-Ừm..."
Chúng tôi đã trao đổi số điện thoại rồi, nên cũng không thành vấn đề. Mà nghĩ lại, giờ tôi có số của ba trong số Tứ Đại Mỹ Nhân trong điện thoại nhỉ... Dù ông chủ quán ria mép có nhìn bọn tôi với ánh mắt sâu xa rồi lẩm bẩm "Đó chính là tuổi trẻ. Cơn bão tình yêu..." Nhưng tôi nghĩ chắc bài dự thi của Hibari sẽ ổn thôi.
MẶT A: LỰA CHỌN CỦA AMAMIYA-SAN
Mưa trút xuống mặt đất, tôi mở ô và bước qua cổng trường. Đi cùng tôi là Konatsu-chan, cô ấy bám vào cánh tay tôi để cùng che chung một chiếc ô.
"Amamin cứu tớ rồi! Tớ biết ơn cậu lắm lắm!"
"Đâu có, tớ chỉ không muốn cậu bị cảm thôi mà."
Hôm nay hết giờ học rồi nên tôi đang trên đường về nhà. Buồn là không thể đi cùng Harema-kun được. Nhưng lúc mở ô ở cổng trường, nhìn lên bầu trời mưa đúng như dự báo, thì tôi bắt gặp Konatsu-chan đang tập thể dục. Nàng này – Raika Konatsu-chan – là bạn thân của tôi. Cô sở hữu thân hình mảnh mai đáng ghen tị, đôi mắt tròn to, và chiếc răng khểnh duyên dáng lộ ra mỗi khi cười, khiến người ta liên tưởng đến hoa hướng dương. Mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ được buộc gọn sang bên phải. Trên tóc điểm một cái kẹp hình tia chớp. Cô ấy lúc nào cũng đeo nó, giống như chiếc kẹp hình giọt nước của tôi vậy. Chắc hẳn Konatsu-chan thích nó lắm. Chiếc kẹp do Harema-kun tặng là vật báu với tôi. Vậy mà cô ấy còn khen tôi đeo đẹp nữa chứ. Nhưng sao hôm nay cô ấy lại tập thể dục ở đây nhỉ? À, câu trả lời không có gì đáng ngạc nhiên.
"Tớ quên mang ô, nên định chạy một mạch về nhà luôn".
Cô ấy nói mà chẳng do dự. Khác với tôi, Konatsu-chan có năng khiếu thể thao, nên viễn cảnh cô nàng lao vun vút trong mưa cũng dễ hình dung lắm. Mưa lúc này còn chưa nặng hạt nữa, đến cả Harema-kun còn phải bảo cô ấy là "quái vật" cơ mà. Dù vậy, tôi cũng đâu thể bỏ mặc cô ấy được, nên tôi bảo Konatsu-chan vào chung ô. Tôi có hơi ngại vì ô quá nhỏ, nhưng chưa bao giờ được trải nghiệm thế này nên cũng có chút mong chờ.
"Tớ đã nhảy vũ điệu cầu mưa để cầu cho trời không mưa, nhưng mà..."
"K-Konatsu-chan, điệu nhảy cầu mưa là để cầu cho mưa xuống đấy..."
"Ồ? Vậy chắc đáng lẽ tớ phải làm búp bê TeruTeru Bouzu mới đúng nhỉ. Mà thôi, mưa cũng tốt."
"Tốt là sao?"
"Vì tớ mới được đi chung ô với cậu thế này nè!" - Cô ấy nở nụ cười khiến tôi ấm cả lòng.
Rốt cuộc thì tôi chưa từng trải qua chuyện này bao giờ cả. Nhưng mà, câu tiếp theo của cô ấy làm tôi chuếnh suýt ngã.
"Mà tớ cứ tưởng cậu sẽ về với Hare-kun chứ nhỉ. Hai người không phải lúc nào cũng về cùng hay sao?"
"Ừ thì... hình như hôm nay cậu ấy bận."
Lại còn là việc gì đó không phải công việc nữa cơ. Bảo không tò mò thì là nói dối, nhưng tôi không muốn tự tiện chen vào đâu. Có lẽ Konatsu-chan muốn làm tôi vui lên nên bảo tôi đi đường vòng về nhà.
"Đường vòng... là sao?"
"Nữ sinh trung học như tụi mình thì phải đi vòng vòng một tí chứ? Đúng không nào!"
"T-Thật hả?!"
Vì tính hơi nhát nên trước giờ tôi không có nhiều bạn, thành ra tôi chưa nghe về vụ này bao giờ cả. Mai phải hỏi Harema-kun mới được. Trong lúc đó, Konatsu-chan vẫn tươi cười dù có lội cả vào vũng nước.
"Cậu biết không, bữa trước tớ tìm được một quán cà phê siêu hay ho. Ông chủ quán cũng kỳ kỳ nữa! Đến thử đi!"
"Tớ chưa từng... đi mấy quán cà phê hay gì cả."
"Thì cậu thích món gì tớ đãi cậu món ấy!"
"Không cần đâu! Tớ tự trả được mà."
"Đừng khách sáo, coi như tớ trả ơn vụ cậu làm mẫu chụp hình nha. Nhờ mọi người mà tớ cứu được câu lạc bộ nhiếp ảnh đấy. Đó là ân bình trọn đời mà!"
Chắc ý là "ân tình trọn đời"... chứ làm gì có cái bình nào ở đây. Hình như khả năng ngôn ngữ của cô ấy có đôi chỗ lủng củng. Do câu lạc bộ có nguy cơ giải tán vì chỉ có cô là thành viên duy nhất, nên cô ấy cần tôi làm mẫu để đi thi. Tôi đã lo liệu mình có làm tốt hay không, nhưng vì tay nghề chụp ảnh của cô ấy quá đỉnh, nên hình như cũng lọt vào vòng trong. Mặc dù không đoạt giải, nhưng thế là đủ để giữ câu lạc bộ hoạt động tiếp rồi. Tôi rất vui vì đã giúp cho cô thoát khỏi số phận đó.
"Thật ra, tớ muốn cùng cậu chia vui vì thành tích đó hơn."
"Hai chuyện này khác nhau mà. Để hôm khác tụi mình ăn mừng nhé!"
Chúng tôi hẹn sẽ ăn mừng cùng cả ba người vào lần sau, rồi đổi hướng về phía quán cà phê.
"Rốt cuộc là chỗ nào vậy ta... Chắc lần này là đúng rồi nè."
"Đường đó mình không qua được đâu, Konatsu-chan!"
Tôi lo lắng dõi theo Konatsu-chan cho đến khi hai đứa tới một con hẻm yên tĩnh. Ở đó, tôi đã tìm thấy cái quán cần tìm. Bảng hiệu màu xanh phía trên cùng ghi dòng chữ "Café Blue Spring.” Chắc là đúng chỗ rồi, nhỉ?
"A, tìm thấy rồi, Amamin!" - Koharu-chan vươn tay ra từ bên dưới chiếc ô.
Cánh cửa gỗ màu xanh lá cây mang cảm giác hoài cổ, và cửa sổ bên ngoài nhìn được vào bên trong. Vừa tiến lại gần, tôi đã phải nín thở.
"Harema-kun và... Hibari-san...?"
Tôi nhận ra hai gương mặt quen thuộc đang ngồi gần cửa sổ. Hibari-san order một ly soda kem, biểu cảm của cô ấy trông dịu dàng và dễ chịu hơn nhiều so với lúc phỏng vấn tôi sáng nay. Còn Harema-kun trông như đang trò truyện vui vẻ lắm. H-Hai người họ thân với nhau như vậy từ lúc nào? Rốt cuộc thì mối quan hệ của họ là gì chứ?
"Hả? Là Hibarin và Hare-kun đó hả. Không ngờ gặp họ ở đây!"
Tôi ngạc nhiên thấy bản thân mình lại dao động thế này khi nhìn hai người họ bên nhau, trong lúc đó, Konatsu-chan đang theo dõi họ qua lớp cửa kính.
"Oa, chưa bao giờ thấy Hibarin có vẻ mặt như vậy luôn! Bình thường toàn thấy làm mặt khó ỏ thôi!"
"Làm mặt khó ở, ấy hả?"
Tôi thấy hơi thương cho những người có vẻ mặt như vậy. Nhưng thành thật mà nói, bắt lỗi ngữ pháp của Konatsu-chan chỉ là cách để tôi né tránh thực tế đang phải đối mặt mà thôi. Theo Konatsu-chan, cô ấy và Hibari-san đã học chung cấp hai. Và lúc cứu câu lạc bộ nhiếp ảnh, cô ấy cũng được Hibari-san phỏng vấn.
"Amamin, cậu ổn chứ? Cái ô cứ run lên kìa."
"T-Tớ ổn. Hoàn toàn ổn!"
"Không ổn chút nào! Lại đây đi!"
Cây dù lệch hướng vì tôi không cầm chắc, thế là mưa tạt ướt cả hai. Konatsu-chan kéo tôi lại, đưa cả hai vào trú mưa dưới mái hiên của một cửa hàng đã đóng cửa gần đó. Cất ô xong, tôi khuỵu xuống đất.
"Không lẽ nào... Konatsu-chan, c-chẳng lẽ hai người họ đang hẹn hò...?"
Tôi nhớ lại cảnh báo của Kasumi và những người khác về việc Harema-kun bị cướp mất. Vì Hibari-san vừa xinh đẹp vừa chín chắn, lại ở tầm cỡ như hikari, nên tôi cứ suy nghĩ đủ thứ. Đây có phải... là cảm giác ghen tuông không nhỉ? Hình ảnh hai người họ trò chuyện vẫn còn rõ mồn một, làm ngực tôi nhói đau.
"Không đời nào! Tuyệt đối không! Tớ đảm bảo!"
Vậy mà, Konatsu-chan lập tức bác bỏ ngay.
"Hare-kun cứ nhắc đến cậu, bảo cậu là cô gái đáng yêu nhất thế gian. Cậu ấy sẽ không bao giờ phản bội cậu đâu!”
"P-Phản bội...? Nhưng, bọn tớ chỉ là bạn thôi..."
Đúng vậy. Chúng tôi chỉ là bạn, nên tôi không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng hay chuyện cậu ấy gặp ai trong thời gian rảnh. Dù thế nào thì tôi cũng không đoán ra họ là quan hệ gì với nhau. Nhưng với tư cách người ngoài cuộc, thì đúng là rất đau lòng. Tôi vô thức chạm vào chiếc kẹp tóc. Cho đến khi tôi trở nên xinh đẹp hơn, tự tin hơn để sánh bước bên cậu ấy, tôi không muốn thổ lộ tình cảm của mình. Nhưng...
"Konatsu-chan, tớ... Dạo này tớ rất ích kỷ."
"Hửm? Cậu á?"
"Tớ cứ nghĩ tớ không muốn ai cướp Harema-kun khỏi mình. Tớ tham lam và ích kỷ và... cứ thế này Harema-kun sẽ ghét tớ mất," Tôi thút thít thổ lộ, vùi mặt vào đầu gối.
Konatsu-chan ngồi xuống bên cạnh, nhìn vào mắt tôi. Mái tóc buộc lệch một bên của cô ấy khẽ đung đưa. Rồi mùi hương đặc trưng từ người cô ấy phả ra. Cô thản nhiên cất lời như không.
"Đó là kiểu ích kỷ đáng yêu nhất thế giới này đấy.”
"Í-Ích kỷ đáng yêu...?"
"Đúng vậy! Nếu cậu nói cho cậu ấy biết tình cảm của mình, Hare-kun sẽ sướng phát điên lên cho xem. “
S-Sướng phát điên ý hả...? Nghĩa là, Harema-kun sẽ không ghét nếu tớ thú nhận? Thậm chí, còn hạnh phúc...? "
“Nếu cậu muốn tỏ tình, tớ sẽ hỗ trợ hết mình! Tớ hoàn toàn ủng hộ chuyện tình cảm của bạn bè!"
"Konatsu-chan..."
"Vậy, cậu muốn làm gì?" Konatsu-chan chống cằm, nhìn tôi chờ đợi.
Nhìn cô ấy như vậy, tôi nhận ra Konatsu-chan cũng là một cô gái cực kỳ quyến rũ, không thua kém Hibari-san. Thế nhưng, người con gái đáng yêu nhất mà tôi biết sẽ luôn là hikari, và tôi thấy thật tội lỗi khi so sánh hai người họ. Tất nhiên, chắc Konatsu-chan đã biết câu trả lời của tôi từ trước. Và cô ấy đang chờ đợi, bởi vì cô ấy hiểu rõ tôi. Thật lòng mà nói, cô ấy quá tốt so với một người như tôi.
"Tớ..." - Tôi nhắm mắt lại và tưởng tượng Harema-kun.
Khuôn mặt cậu ấy lúc bình thường, rồi khi làm hikari. Tôi yêu cả hai con người ở cậu ấy rất nhiều, đến mức sự lựa chọn trở nên vô cùng dễ dàng.
"Tớ muốn... làm bạn gái của cậu ấy."
Bàng hoàng, lo lắng vì thấy rõ ràng mình không xứng đáng, tôi lắp bắp trong tiếng mưa gần như át cả giọng mình. Toàn thân tôi nóng bừng như thể máu đang sôi cả lên. Konatsu-chan nở một nụ cười rạng rỡ. Cô ấy có vẻ mãn nguyện hơn cả tôi.
"Như một thiếu nữ đang yêu vậy... Cậu thật sự đáng yêu hết sức, Amamin! Vậy thì để tớ bật mí một tuyệt chiêu giúp cậu tỏ tình thành công nhé.”
"T-Tuyệt chiêu...?"
Konatsu-chan đứng dậy, nắm lấy tay tôi kéo lên. Cô chồm người tới sát và thì thầm vào tai tôi.
"Cậu thấy đấy—"
Dưới cơn mưa nặng hạt, chiếc kẹp tóc hình tia sét của cô chợt lóe sáng.