Hôm sau chuyến thăm nhà Amamiya, bầu trời trong xanh chào đón tôi vào chiều thứ Bảy này. Tôi còn khối việc phải làm với tư cách là Hikari sau đó, nhưng lần này lại là một lĩnh vực hoàn toàn lạ lẫm. Có thể nói tôi đang thử sức với một thể loại mới. Thực tế, thương hiệu thời trang nữ tính Candy in the Candy (hay viết tắt là CandyCandy), có một chi nhánh phụ chuyên về thời trang Lolita tên là 'Candy in the Candy - Pink!'. Nhiều người thậm chí còn gọi thương hiệu này là "Peach Candy" hoặc "Pink Candy", chuyên may các trang phục phương Tây mang đậm phong cách công chúa hay lolita, và sở hữu lượng fan trung thành. Dù vậy, tất cả hoạt động kinh doanh của họ đều qua mua bán online, nghĩa là không có cửa hàng thực tế. Và không thể trực tiếp xem xét quần áo luôn là điều khiến fan phiền lòng...
Vì thế, nhờ nhu cầu quá lớn, [PINK!] cuối cùng cũng quyết định mở một cửa hàng thật. Nó nằm cách văn phòng chính của CandyCandy khoảng mười phút đi bộ, tạm xem như là một cửa hàng thử nghiệm. Và tôi, Hikari, được mời đến chụp một số ảnh ở đó như một phần của chiến lược quảng cáo. Nói cách khác... hôm nay là ngày ra mắt phong cách lolita của tôi.
"Ôi trời, vậy là tin đồn về Hikari-chan là con trai thật hả?! Khi nghe chủ tịch kể lúc trước chị còn nghi ngờ lắm, nhưng nhìn em thế này là tin rồi. Em thật sự tỏa sáng khi diện đồ khác giới đó! Chị nóng lòng quá đi!"
"H-Haha, cảm ơn chị đã giúp đỡ."
Trước giờ mở cửa, khi tôi bước vào bằng lối cửa sau, đúng là một thế giới cổ tích mở ra trước mắt. Tường được trang trí bằng những bức vẽ màu phấn hình cầu vồng, sao và trái tim, còn mấy đồ vật hình kỳ lân thì treo lơ lửng trên trần nhà. Và người đầu tiên chào đón tôi là quản lý cửa hàng, chị Meroline. Dường như tất cả nhân viên ở đây đều có biệt danh đặc biệt. Đối với chị Meroline, chị ấy khá cao so với phụ nữ nói chung, đang mặc một bộ lolita theo phong cách dâu tây rất ấn tượng. Cả kiểu tóc xoăn tít nữa. Nhìn chị ấy, tôi đoán tuổi tầm cuối 20 đầu 30, nhưng với sự tồn tại của chị Kokoro thì tôi không dám chắc bất cứ điều gì.
Khi bảo chị ấy trông giống như một nàng tiên dâu tây được nhân hóa, chị ấy năn nỉ "ít nhất cũng gọi chị là tiên dâu tây chứ!" rồi vỗ vai tôi. Suýt nữa là chị ấy làm gãy xương tôi luôn, nên biết đâu hồi trước chị này là đô vật nữ thì sao.
"Phòng thay đồ ở phía sau phòng nhân viên! Nếu em không chắc cách mặc trang phục thì cứ gọi chị giúp nhé!"
"V-Vâng ạ.”
Thông thường, khi có buổi chụp hình nào đó ở cửa hàng, tôi sẽ đến trong hình dạng Hikari, nhưng vì họ nói sẽ chuẩn bị sẵn trang phục lolita ở cửa hàng nên tôi vẫn là tôi của ngày thường. Thậm chí tôi còn không đội tóc giả.
"Việc trang điểm và làm tóc cũng phải đợi sau. Tiếc là chị không book được Kokoro-chan cho hôm nay, nên sẽ có một chuyên gia khác làm cho em."
"Dù sao chị ấy cũng là người bận rộn mà."
"Đỉnh của chóp trong ngành luôn! Một người bạn làm thêm của chị sẽ đến sau, nên nếu không chắc về mấy bộ đồ, cứ hỏi cô ấy thoải mái nhé."
Tôi gật đầu. Có mấy thứ như "quần lót ống rộng", "mũ cài đầu", hay "váy phồng" mà tôi không quen lắm. Tất nhiên, với tư cách người mẫu chuyên nghiệp, tôi đã tìm hiểu trước rồi, nhưng chừng đó không đủ để nắm vững. Tôi chỉ biết sơ sơ là quần lót ống rộng giống như một dạng quần lót thôi, mũ cài đầu như phụ kiện cho tóc với ren hoặc ruy băng, còn váy phồng thì làm bộ đồ bồng bềnh lên từ bên trong.
"Chị đã thuê nhân viên bán thời gian chưa?"
"Hiện tại thì mới một người. Chị đăng quảng cáo trên mạng, và cô bé này liên hệ ngay lập tức. Em ấy là khách quen của PINK! và luôn gửi cho bên chị ý kiến về quần áo và cách cải thiện chúng."
"Nghiêm túc ghê ha?"
"Chị thuê liền!" Chị ấy che miệng cười tinh quái. "Nếu muốn làm việc trong lâu đài của chị, thì phải là một người cuồng lolita thứ thiệt!"
Thế giới thời trang đúng là có nhiều người với đủ loại... sở thích kỳ lạ. Bản thân tôi cũng đã phải học cái sự thật cay đắng đó. Xét cho cùng thì Misora-neesan và chị Kokoro cũng có ngoại lệ đâu.
"Chị đảm bảo em ấy sẽ không phải kiểu con gái đi kể lể với người khác về danh tính thật của Hikari-chan đâu, nên an tâm nhé!"
Chị ấy còn nhiều việc khác phải lo trước khi cửa hàng mở cửa, nên đẩy tôi vào phòng nhân viên rồi chạy mất. Bên trong là mấy cái gương soi toàn thân và giá treo quần áo, chất đầy áo kiểu cách hoặc mấy cái váy xòe màu xanh nước biển. Nhìn là thấy phong cách Alice ở xứ sở thần tiên rồi. Dưới chân váy có họa tiết quân bài hay tách trà. Thậm chí còn có một bộ đi kèm tạp dề trắng đầy nếp gấp, tất sọc trắng xanh đến đầu gối, nơ to bản cài trên băng đô. Dù Alice được cho là tóc vàng, nhưng tôi chắc là bộ này sẽ hợp với màu tóc kẹo ngọt của Hikari cực kỳ.
"Chắc "Alice ở xứ sở thần tiên" sẽ làm mưa làm gió đây..."
Tôi thử tưởng tượng mình trong hình tượng Alice, ui dễ thương ghê. Như kiểu ai đó sinh ra là để làm vậy. Đúng, Amamiya-san mà diện cái này chắc cũng đẹp lắm... À mà không, có khi lolita cổ điển hợp với cô ấy hơn nhỉ. Không thể quên cả phong cách lolita kiểu phương Đông nữa... Mải nhìn quần áo, tôi không kiềm được mà hình dung Amamiya-san trong mấy bộ này. Nhưng mà lề mề quá thì chị quản lý sẽ xử đẹp tôi mất.
"Phải thay đồ thôi..."
Tôi lấy chiếc áo trên giá, nhưng ngay lúc đó, cửa mở ra và ai đó bước vào.
"Em xin lỗi chị quản lý, em có câu hỏi về cách bố trí mấy phụ kiện nhỏ... Cái gì?"
"Hibari?"
Không hiểu sao, Công Chúa Rắn Độc lại ở ngay đó. Không chỉ vậy, em ấy đang mặc một bộ đầm công chúa bồng bềnh với ruy băng màu hồng khắp nơi. Phong cách lolita ngọt ngào chính hiệu là đây chứ đâu. Em ấy để tóc thẳng, cài nơ cỡ bự không kém gì cái của "Alice" tôi, chưa kể còn thêm cả ren nữa. Lần đầu trò chuyện, em ấy còn nổi đóa với tôi vì dám áp đặt hình ảnh lên em ấy, vậy mà cách ăn mặc này khác hẳn với những gì tôi thấy ở trường. Khác đến độ tôi không biết nói gì luôn...
"Sao... sao anh lại ở đây, Harema-senpai... Khoan, đã."
Cũng choáng váng như tôi, em ấy cứng đờ tại chỗ, chỉ có đôi chân được bao bọc trong chiếc quần tất hồng kia là hung hăng sải bước về phía tôi. Gần quá! Quá gần rồi!
"Hibari, bình tĩnh lại nào!"
"Im đi. Một khi anh đã nhìn thấy tôi trong bộ dạng này, tôi không thể để anh sống sót rời khỏi đây được."
Hôm nay mình toi thật hả?! Em ấy dồn tôi đến tận góc tường, rồi giơ chân đập mạnh vào bức tường ngay cạnh tôi. Đạp tường kiểu gì đây... À không, đá chân mới đúng?! Tôi hơi lo là sẽ thấy quần lót của em ấy với tư thế đó, nhưng hóa ra bên trong có mặc quần ống rộng. Ở tình huống này, tôi cảm thấy mình như con ếch bị rắn trừng mắt. Không nhúc nhích nổi cơ nào luôn. Cái ánh mắt sắc lẻm đó thật sự đáng sợ. Chắc là đã có ít nhất hai ba mạng bỏ xác dưới ánh mắt này rồi."Ờm, Hibari...?"
"Chắc cả hai đứa chúng ta đều có điều muốn hỏi, nhưng tôi sẽ là người đặt câu hỏi trước."
"H-Hỏi đi..."
"Sao anh lại ở đây, Harema-senpai? Tưởng hôm nay người mẫu Hikari-san sẽ đến. Với cả, đáng lẽ cô ấy phải mặc bộ đồ đó chứ."
À-À đúng rồi. Tôi hơi hoảng loạn, lo rằng em ấy đã nhận ra tôi chính là Hikari ... Nhưng mà tôi còn chưa bắt đầu thay đồ thành Hikari nữa cơ! Trong mắt em ấy, cái tên đàn anh xa lạ ở trường mà em ấy biết bỗng dưng xuất hiện tại nơi em ấy làm thêm, còn vươn tay về phía bộ đồ lolita kiểu Alice trong phòng thay đồ nữa chứ. Đây chẳng phải là... cực kỳ tệ hay sao ?! Không, tôi vẫn cứu vãn được mà! Tôi đâu phải Hikari!
"Ờ thì, chuyện là..."
Tôi định nghĩ ra mấy cái cớ kiểu "Tôi chỉ phụ chị quản lý vì có quen chị ấy" hoặc "Tôi đi lạc vào đây ... Giống như Alice luôn, haha!" nhưng không có cơ hội thử dù chỉ một cái.
"Nèèè, Hikari-chan? Ồ, khoan, giờ thì em vẫn là Kouki-kun nhỉ ... Dù sao thì, em có thấy bộ đồ Alice không? Chắc là mấy bộ đó hợp với một người thích giả gái như em lắm! Một khi cửa hàng mở cửa, em sẽ thu hút được cả đống khách đấy!"
Trong một thoáng, tôi tự hỏi liệu cái cô dâu tây nguyên quả này có phải cố tình làm thế không, vì cái sự lựa thời điểm này không thể tệ hơn được.
"Gì cơ? Khoan, Hikari...? Harema-senpai là?" Hibari nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.
Khỉ thật, không tài nào chống chế nổi câu này!
"Hmm? Ơ kìa, chuyện gì đang xảy ra thế này? Hiba-chan bắt nạt Kouki-kun à? Hai đứa quen nhau sao?"
Hiba-chan ... biệt danh của Hibari á? Nếu mấy ông ở trường mà nghe thấy, chắc sẽ phát cuồng mất.
"... Cậu ấy là đàn anh ở trường ạ."
"Ồ, thật à?"
Hibari vừa trả lời như thế, vừa giữ nguyên chân đập vào tường, trong khi chị quản lý liếc mắt qua tôi. Hình như chị ấy đã lờ mờ nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình.
"Chị xin lỗi, chị không biết hai đứa quen nhau ... Em chắc là không muốn người ta biết em chính là Hikari, đúng chứ?"
"À thì, vâng ..."
"Không sao đâu. Chị sẽ không nói cho ai về bí mật của em. Ngay cả lúc này, chị cũng đang giúp em thay đồ mà. Đúng không, Senpai?"
Chưa kịp trả lời, Hibari đã nhanh nhảu chặn họng tôi.
"Bung bét bí mật của người khác là một trong những điều kinh tởm nhất mà con người có thể làm. Anh làm vậy thì chẳng khác gì rác thải bên đường cả. Đúng không, Senpai?"
Dù lời nói thì vậy, rõ ràng em ấy đang đe dọa tôi. Nếu tôi lỡ miệng kể với ai về chuyện này, thì sẽ phải trả giá đắt. Quả nhiên, ánh mắt đó hệt như kẻ sát nhân. Nhưng tôi không phải rác, cũng chẳng thối rữa bên lề đường đâu cơ.
"Ư-Ừ? À thì, tốt quá..."
"Không phải lo gì hết. Quan trọng hơn, chị muốn hỏi chị ấy về chỗ đặt mấy món phụ kiện."
"Ồ! Vậy chị sẽ chỉ đường cho em, còn Kouki-kun cứ thay đồ đi nhé?"
"Đ-Dạ vâng."
Nhờ câu đáp của chị quản lý, cuối cùng tôi cũng được giải thoát khỏi cú đạp chân trời giáng đó. Nhưng ngay trước khi Hibari rời đi, em ấy di chuyển đôi môi được phủ son bóng màu hồng lại gần, thì thầm vào tai tôi.
"Tôi sẽ cho phép anh giải thích sau. Nhưng không được trốn đấy, nghe rõ chưa?"
Nếu không phải vì tình huống này, thì việc một mỹ nhân như em ấy thì thầm vào tai có khi còn hơi kích thích một chút. Nhưng giờ thì, nó chỉ làm tim tôi đập loạn xạ vì những lý do không hay ho gì cả. Em ấy xoay người, chiếc váy với những chiếc nơ to bồng bềnh lướt qua eo, bước thình thịch đuổi theo chị quản lý. Bỏ lại phía sau, tôi chỉ có thể trượt dài xuống tường, kiệt quệ hoàn toàn.
"Đ-Đáng sợ quá ..."
Đúng như danh xưng Công Chúa Rắn Độc. Tôi vẫn thấy ấn tượng vì hottie đó mà gượng dậy được.
"Nhưng vì cả hai đều biết bí mật của nhau rồi, nên chắc là còn đỡ hơn việc chỉ có một bên biết ...?"
Nếu tôi kể cho em ấy về chuyện của tôi, biết đâu e ấy sẽ cho tôi biết lý do dẫn đến việc em ấy mặc bộ đồ đó. Cụ thể hơn, lý do em ấy làm thêm ở đây, lại còn mặc cả váy lolita nữa. Có thể đó chỉ là sở thích thôi, nhưng em ấy trông còn liều mạng hơn cả tôi để giữ bí mật, nên tôi cứ thắc mắc không biết em ấy nghĩ gì. Nhưng hơn tất cả ... tôi chỉ muốn được Amamiya-san chữa lành nỗi kinh hoàng và đau đớn này. Khi nhớ đến hình ảnh em ấy mặc tạp dề, tôi chỉ muốn khóc thôi. Hôm nay tôi còn chưa làm việc, mà đã cảm thấy muốn gục ngã rồi, Amamiya-san ...
"M-Mình phải đứng dậy ...!"
Trong đầu, tôi nghe thấy em ấy nói "Cố lên nhé, Harema-kun!" nên cũng lấy lại được chút sinh lực, đứng dậy thay đồ hoàn chỉnh dù đang ở nơi xa lạ. Không lâu sau, chuyên viên trang điểm đến, giúp tôi làm tóc. Mái tóc dài màu kẹo ngọt được uốn xoăn, gắn thêm nơ xanh vào bờm tóc. Phần trang điểm nhấn mạnh vào bọng mắt, để làm cho đôi mắt to của tôi trông càng đáng yêu hơn. Tôi như thể một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Tôi như thể Alice ở xứ sở thần tiên vậy.
"Chị không ngờ em lại hợp với đồ nhà chị đến vậy... Thật không thể tin là em lại là con trai!" Quản lý Meroline phấn khích đến không thể kiềm chế bản thân.
Cùng với stylist và người quay phim mà tôi cũng biết, họ dường như rất hào hứng khi chụp ảnh Hikari theo phong cách lolita: "Chúng ta sẽ khuấy đảo giới lolita với Hikari!". Nhưng có một thứ cứ làm tôi khó chịu...
Hibari đang làm tôi sợ!
Trong suốt buổi chụp hình, em ấy cứ nhìn tôi chằm chằm. Vì đây là lần đầu tiên tôi giả gái trước mặt em ấy, em ấy chỉ nhìn tôi nghi ngờ, nói "Harem-senpai...? Người đẹp này...?" Phải nói là phản ứng dễ hiểu. Nhưng ngay cả khi sự nghi ngờ của em ấy đã được giải tỏa, ánh mắt mà em ấy nhìn tôi... rất đau. Nó gần như bùng cháy với một đam mê đến khó hiểu khiến tôi khó mà đoán được em ấy đang cảm thấy gì. Em ấy đứng cách người quay phim một bước chân, vẫn mặc váy lolita hồng, ném cho tôi một cái nhìn khó hiểu. Nếu một mỹ nhân thực sự như em ấy nhìn tôi như thế, tôi không thể giữ bình tĩnh được. Rốt cuộc thì em ấy đang cảm thấy gì vậy?
"Được rồi, buổi chụp hình kết thúc! Làm tốt lắm, Hikari-chan!"
Người quay phim đi quanh cửa hàng, chụp ảnh từ nhiều góc độ, giơ ngón cái về phía tôi.
"Tôi đã có vài bức rất ưng ý mà ta có thể dùng cho chiến dịch quảng cáo này rồi!"
Tôi cố xoay sở hết công việc dù Hibari nhìn chằm chằm khó chịu, giải thoát bản thân khỏi công việc này. Tôi nên quay lại thành Kouki và biến khỏi chỗ này nhanh nhất có thể. Tôi đoán... Hibari và tôi có thể bàn về toàn bộ sự việc này vào một ngày khác. Tôi không nghĩ em ấy sẽ tung tin về bí mật của tôi sớm đâu, còn tôi thì quá sợ em ấy ngay lúc này, nên tôi sẽ lặng lẽ rời đi thôi.
"Tôi xin phép ạ!"
Tôi cởi trang phục xong và chào tạm biệt chị quản lý và anh quay phim, quyết định sẽ đi lối cửa sau để đảm bảo không đụng phải Hibari... Được rồi, có vẻ như đã cắt đuôi được em ấy rồ...
"Sao anh cố trốn vậy? Tôi đã bảo anh đừng chạy mà, phải không?"
... À không, chưa cắt được. Như thể biết tôi sẽ làm gì, nàng đợi tôi ở cửa sau, khoanh tay trước ngực. Em ấy đã thay đồ, từ váy lolita rườm rà sang một chiếc áo dệt kim màu xám đơn giản cùng chân váy dài đen bó sát, tạo nên phong thái chững chạc. Cô nàng có khiếu thời trang đấy. Thậm chí sẽ còn hợp hơn nếu có thêm kính râm. Tạo hình này tuyệt đối hợp với hình ảnh của em ấy ở trường. Nhưng trong đầu tôi, chữ "Pink!" cứ lặp đi lặp lại mãi, hình ảnh của em ấy như in sâu vào não tôi. Cơ mà, tôi cũng chẳng khác gì.
"Vậy, bây giờ anh có thời gian không?"
"À-À không may là, anh sợ là anh có hẹn rồi..."
"Nhưng chị quản lý bảo hôm nay anh không có lịch gì khác mà. Hay có việc gì gấp?"
"...Anh xin lỗi, anh không có lịch hẹn gì cả."
"Tôi đánh giá cao sự thành thật của anh. Vậy chúng ta đi chỗ khác để có một cuộc trò chuyện dài nhé," em ấy nói và bắt đầu bước đi, khiến tôi phân vân không biết có nên theo không.
Nhưng khi em ấy quay lại, em ấy ném cho tôi một cái nhìn sắc lạnh.
"Đừng có tụt lại phía sau và bám theo tôi. Anh là rùa à? Hay ốc sên? Hay là giun hả?"
"Giun cũng có thể khá nhanh đấy, em biết không! Nhưng quan trọng hơn là..."
"Bắt đầu bước đi."
"Vâng."
Không phải tôi là đàn anh đây sao? Cảm thấy hơi buồn vì cách đối xử này nhưng sau khi đi theo em ấy một lúc, em ấy dẫn tôi đến một quán cafe mang hơi hướng retro. Cửa sổ bằng kính mờ, tường thô mộc, còn nhạc jazz êm dịu đang được chơi. Một người đàn ông ria mép ngắn, có lẽ là chủ quán, đang pha cà phê tại quầy bar. Sau đó chúng tôi di chuyển đến một ghế sofa gần cửa sổ, mặt đối mặt với nhau. Gần đó có một anh nhân viên văn phòng đang làm việc trên máy tính xách tay, tôi nghe thấy anh ta lẩm bẩm "Ôi, dễ thương" khi nhìn Hibari. Ừ thì, em ấy là một trong Tứ Mỹ Nhân trường mình mà, nên đối với người bình thường, chắc em ấy cũng nổi tiếng lắm. Mặc dù Amamiya-san còn hơn một bậc.
"Senpai, đây là thực đơn. Cứ gọi món gì anh thấy thích, tôi sẽ trả."
"Không, anh làm được! Để anh trả."
Tôi cuống cuồng lắc đầu khi Hibari đưa menu cho tôi. Đáp lại, em ấy ném cho tôi một ánh mắt lạnh lùng.
"Tại sao? Anh đang cố tỏ ra ngầu trước mặt gái hả? Tôi không mấy ấn tượng đâu. Tôi chỉ đang cố bù đắp cho việc đã kéo anh đi bằng vũ lực. Lòng tự trọng của đàn ông chỉ đang cản trở thôi."
"Không phải là vì vậy. Nếu nói về tự trọng, thì đó là trách nhiệm của anh khi là đàn anh. Anh không muốn hậu bối phải trả tiền cho mình."
"Tôi có thể gọi anh là đàn anh để giữ phép lịch sự, nhưng thực ra tôi không hề xem anh như vậy, nên không cần anh phải ga lăng đâu."
"Em có cách đáp trả cho mọi thứ nhỉ?!"
Cuối cùng, tôi cũng xoay sở thắng cuộc và thuyết phục được em ấy để tôi trả tiền cho mình. Em ấy không chỉ đáng sợ mà còn không dễ dàng thỏa hiệp.
"Được rồi... Chà, vậy thì anh xin một ly nước cam."
"Tôi sẽ gọi kem soda."
Tôi chỉ chọn đại trên thực đơn, nhưng Hibari đã tìm thấy cái gì đó thu hút em ấy. Dù lạnh lùng như vậy trước đó mà giờ cô nàng có vẻ rất hào hứng.
"Em thích kem soda à?"
"Có gì tệ lắm sao? Tôi nghĩ dưa lưới và anh đào là vị ngon nhất, thì sao nào?"
"Em thậm chí còn có cả sở thích như vậy nữa...?"
Có lẽ chỗ này thực sự là nơi yêu thích của em ấy để thưởng thức soda. Tôi chỉ nói ra những điều mình nghĩ, nhưng Hibari lập tức vặn lại.
"Tôi cá là anh đã nghĩ tôi không thích kem, đúng không? Anh chắc nghĩ khẩu vị của tôi trẻ con lắm, phải không? Tôi không muốn anh áp đặt hình ảnh của anh lên tôi, kể cả khi tôi chọn đồ uống!"
"Anh đâu có nói gì đâu. Cứ gọi cái gì em thích đi."
Đúng là tôi có nghĩ em ấy hợp với cà phê đen hơn. Chúng tôi gọi nhân viên phục vụ và hoàn tất gọi món, giúp Hibari thư giãn một chút.
"Xin lỗi vì đã phấn khích lúc nãy... Để tôi đi thẳng vào vấn đề luôn, tại sao anh lại giả gái và làm việc như một người mẫu?"
"Đúng là... thẳng hết mức luôn, ha."
Thẳng như một đường bóng ném thẳng ở môn bóng chày. Nhưng, tôi đành chấp nhận và giải thích những gì đã xảy ra, y như tôi đã kể cho Amamiya-san. Rằng một người họ hàng làm việc ở CandyCandy, Misora-neesan đã đề nghị tôi giả gái cho công việc của chị ấy, và bằng cách nào đó tôi trở thành cô gái dễ thương nhất (hay thứ hai) trên đời.
"... Vẫn còn vài thứ tôi không hiểu rõ, nhưng tôi nắm được ý chính rồi. Anh làm vậy vì họ hàng mình, đúng không?"
"Chị ấy là người bắt đầu... nhưng anh cũng không ghét nó. Thực ra, khá là vui luôn."
"Vui? Tôi... ghen tị đấy." Cô nàng nhíu mày.
Ngay lúc cô nàng thể hiện chút ít yếu đuối, thì một người đàn ông có ria mép bê một cái khay ra.
"Cảm ơn đã đợi, đây là nước cam của anh và 'Ký Ức Tình Đầu: Soda Ngậm Ngùi' mà cô đã gọi."
So với ly nước cam bình thường của tôi, soda của em ấy còn có hẳn một cái tên như kiểu tên phim tình cảm ấy. Ngay khi ly nước được đặt lên bàn, mắt Hibari sáng rực lên. Giống Amamiya-san mỗi khi nhìn thấy bánh dorayaki vậy. Đây đúng là phản ứng của người ta khi nhìn vào thứ mình yêu thích. Cái cách em ấy cắm ống hút vào ly kem vani khiến tôi nhận ra rằng thỉnh thoảng em ấy cũng có thể bộc lộ ra con người thật của mình, nhưng khi tôi nhìn em ấy, em ấy lại cảnh cáo tôi: "Nếu anh nói với bất cứ ai là tôi thích kem soda, tôi sẽ đem anh ra trưng bày cho cả thế giới chiêm ngưỡng."
Kiểu... như một tác phẩm nghệ thuật có thể tháo rời á?
"Em bạo lực thật đấy... Mà thôi, lý do của em là gì vậy? Anh đã khai hết rồi, nên cũng muốn nghe xem sao một đứa như em lại thích mấy bộ đồ kiểu đó."
"..."
"Thật á? Không trả lời?"
Cô ép tôi thành thật hết, mà chính cô thì lại giữ khư khư bí mật của mình cơ đấy?! Hoặc tôi nghĩ vậy, nhưng sau một thoáng im lặng, em ấy dường như đã quyết định, chậm rãi mở miệng.
"Là bởi vì... em thích mấy bộ đồ kiểu này."
"Ồ-Ồ, thì ra là vậy."
Có vẻ như suy đoán của tôi về "sở thích thầm kín" này đã đúng. Nhưng cảm xúc mà em ấy thể hiện cho tôi lúc này... không có vẻ đơn giản như vậy.
"Gia đình tôi... đặc biệt là mẹ tôi, họ không được thoáng như họ hàng nhà anh. Họ là kiểu người luôn cố gắng đạt được kết quả thông qua sự nghiêm khắc và kiên trì. Mẹ tôi luôn muốn tôi sống một cuộc đời như bà ấy đã sống. Và cuối cùng, khi tôi mệt mỏi với tất cả những điều đó... tôi tình cờ nhìn thấy một nhóm các cô gái mặc mấy bộ lolita đó."
Và với em ấy, người luôn sống những ngày tháng lặp đi lặp lại nhàm chán, cái cách sống đó, việc thoải mái bộc lộ những gì bạn thích, dường như rất rực rỡ - đúng là vậy. Nói cách khác, đó chính là một cuộc gặp gỡ định mệnh. Từ đó, em ấy phải lòng phong cách thời trang này, đánh thức niềm yêu thích với thời trang lolita trong người.
"Khi tôi lên mạng tìm hiểu, thứ đầu tiên tôi thấy là trang web của "Candy in the Candy - Pink!". Lúc đầu thì tôi chỉ muốn nhìn thôi cũng được rồi, nhưng cuối cùng, tôi không thể nào kiềm chế được ham muốn được tự mình mặc những bộ đó..."
"Ừ, lúc nào cũng bắt đầu như vậy đấy."
"Tôi đã bí mật mua hàng online, ban đầu là một cái áo sơ mi có viền nhún. Sau đó, tôi mua một cái váy xòe hợp với áo, rồi lại bắt đầu nghĩ về to việc đi giày nào đây."
"Anh hiểu mà. Nó sẽ khiến em muốn phối luôn nguyên một bộ đồ hoàn chỉnh."
"Và khi đã làm xong, tôi có cảm giác muốn mặc nó đi dạo phố..."
"Đúng! Em muốn cho cả thế giới thấy em dễ thương đến thế nào!"
Tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó. Dường như em ấy đang nói khá nhiệt huyết về chủ đề này, nhưng đó là một mong muốn bình thường muốn được mọi người cảm thấy dễ thương mà thôi. Tôi còn trải qua cái cảm giác đó khi là một cậu trai giả gái nữa kìa! Nói gì thì nói, có vẻ như hôm nay đây mới chính là ngày ra mắt giới lolita chính thức của em ấy, thật đáng ngạc nhiên.
"Nhưng cuối cùng, chính ra tôi chỉ đang được quản lý cho phép thử mặc quần áo trong cửa hàng thôi..."
Thế là bộ đó thậm chí không phải của em ấy? Bà chị quản lý đó thực sự bao dung với bất kỳ ai yêu thích thời trang lolita.
"Cho đến lúc đó, tôi luôn tổ chức fashion show trong phòng mình. Tôi không dám nói với ai khác, kể cả mẹ tôi..."
Khi kem tan chảy, em ấy hớp một ngụm soda. Rồi em ấy di chuyển đôi môi khỏi ống hút, nhăn mày với một nụ cười tự ti.
"Ngu ngốc thật, nhỉ? Tôi cứ nói là không muốn ai áp đặt hình ảnh lên mình, vậy mà chính tôi lại là đứa sợ phải thể hiện khác biệt với cái cách mọi người vẫn nhìn nhận mình."
"Hibari..."
"Nhưng thực ra, tôi cũng muốn được như những cô gái khác, tự hào khoe thời trang lolita của mình. Lý do tôi xin làm thêm ở "Pink!" cũng là vì tôi muốn vượt qua bản thân mình..."
Tôi nhấp một ngụm nước cam và chỉ đáp lại ngắn gọn "Thì ra vậy." Theo Hibari, em ấy có vẻ rất vui khi chị quản lý khen trang phục lolita của mình. Vì em ấy vẫn luôn mặc những bộ đồ này sau cánh cửa kín, không cho ai thấy, nên phản hồi tích cực đầu tiên đó chắc hẳn đã chạm đến con người em ấy. Tôi cũng cảm thấy y vậy khi ai đó khen Hikari dễ thương.
"Anh nghĩ bộ đồ lolita ngọt ngào của em cũng khá đẹp đấy."
"A-Anh không cần nịnh hót đâu!"
"Đồ ngốc, anh lúc nào chả nghiêm túc khi nói về thời trang," Tôi khoanh tay và càu nhàu.
Thôi thì, ít nhất là tôi sẽ không gọi em ấy là dễ thương. Từ đó chỉ dành riêng cho tôi và Amamiya-san. Tôi là một cậu con trai giả gái rất kiêu hãnh, nhé.
"Thực ra, anh nghĩ phong cách lolita gothic hay lolita quân đội cũng hợp với em đấy."
"Hiểu biết phết nhỉ? À-À thì, tôi có dự định sẽ thử qua... vào một ngày nào đó."
Lolita gothic, hay gọi tắt là goth loli, là phong cách mang hình ảnh u tối và cô độc, rất thường thấy. Họ cũng sử dụng hình thánh giá hay tổ nhện trong trang phục của mình. Lolita quân đội nói lên đúng bản chất tên gọi, cố gắng tạo ra vẻ ngầu lòi mà vẫn dễ thương. Vì Misora-neesan đã đưa tài liệu cho tôi, nên đương nhiên là tôi nghiên cứu kỹ càng. Hibari nhìn tôi với vẻ hoài nghi nhưng cũng cảm kích, rồi thở dài.
"Nhưng mà...Hôm nay, tôi mới nhận ra thế giới rộng lớn ra sao, và cái sự dễ thương mà tôi tìm kiếm còn ở rất xa. Vậy nên, tôi đang tự hỏi... làm thế nào để tôi trở nên... giống như anh ..."
"Hửm? Xin lỗi, anh không nghe rõ đoạn cuối."
"Nghe cho đàng hoàng vào! Anh nhét kem vani đầy tai hả?!"
"Nghe gớm quá vậy?!"
Lại bạo hành đột ngột hả? Thường thôi mà. Cảm xúc của cô nàng này đúng là thích thay đổi thất thường nhỉ? Mới sôi sùng sục mà giờ đông cứng lại ngay. Và rồi, Hibari hét lên.
"Tôi muốn biết làm thế nào để trở nên dễ thương như anh, Senpai!"
"D-Dễ thương như anh?"
"...Lúc chụp hình lúc nãy, trông anh cực kỳ dễ thương. Ấn tượng tôi cảm nhận được còn lớn hơn cả lúc lần đầu nhìn mấy cô gái mặc lolita ấy."
Mắt tôi trừng to đầy bất ngờ khi nghe điều đó. Thì ra lý do em ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi lúc chụp hình là vì cảm thấy như vậy sao?
"Tôi muốn trông còn dễ thương hơn khi mặc đồ lolita... Và hồi nãy chị quản lý cũng đề xuất tôi nên làm vậy..."
"Hm?"
Hibari lấy điện thoại ra và đưa màn hình cho tôi xem. Trên đó, tôi thấy một trang web ngập tràn những trái tim màu hồng di chuyển. Những chữ cái đang chạy trên màn hình là:
"'Tụ hội nào, các cô gái lolita! Cuộc thi dành cho bạn, cô gái dễ thương nhất!'...?"
Gì vậy? Tên cuộc thi gì kỳ vậy...? Nghe như một cuộc thi cho những người bình thường bầu ra cô gái lolita dễ thương nhất ấy.
"Và em muốn tham gia?"
"...Tôi không được hay sao?"
"Không cần phải lườm anh như vậy đâu! Anh nghĩ em nên tham gia. Đây là một dịp lễ hội tuyệt vời để thể hiện. Nếu đổi lại là anh thì chắc chắn chiến thắng."
"Anh là một người rất kỳ lạ, anh biết đấy không?"
Thật lòng mà nói, tôi cũng đã quen với sự thô lỗ của em ấy lúc này rồi. Tinh thần tôi không mỏng manh đến nỗi phải để tâm từng li từng tí. Em ấy cất điện thoại đi và bắt đầu giải thích lý do muốn tham gia cuộc thi.
"Đương nhiên, được quản lý giới thiệu là một chuyện, nhưng vì đã đi được bước đầu tiên, tôi nghĩ có lẽ mình nên tiến thêm ba bước nữa... Mong muốn trở nên dễ thương hơn đột nhiên bùng cháy trong tôi."
"Và em muốn anh giúp đỡ? Em chắc chứ? Bố mẹ em không phát hiện ra hả?"
"Hình như cuộc thi thời trang này cho phép đeo mặt nạ khi tham gia. Tôi nghĩ là mọi thứ sẽ ổn thôi. Với lại, tôi không nghĩ bố mẹ tôi sẽ để tâm đến mấy cái này đâu."
"Thì ra là vậy..."
Tôi có cảm giác tham gia cuộc thi là hơn ba bước ấy chứ, nhưng cũng hiểu được ý em ấy. Em ấy muốn mọi người thấy sự dễ thương của mình. Đúng là một khát khao đơn giản. Là đại diện của sự dễ thương, tôi phải ủng hộ mọi cô gái chân thành muốn trở nên đáng yêu. Một ham muốn kỳ lạ trỗi dậy trong tôi, vậy nên tôi rất có động lực.
"Tôi không muốn thắng hay gì đâu. Tôi chỉ không muốn làm trò cười thôi, nên tôi muốn xin lời khuyên của anh..."
"Đấy là người yếu đuối mới nói! Nếu đã nhắm tới điều gì, thì phải nhắm đến đỉnh cao, Hibari!"
"Ơ..."
Tôi nắm lấy tay Hibari không do dự. Chính vì thế mà tay của chúng tôi va vào nhau, suýt chút thì làm đổ ly nước. Hibari có vẻ sốc trước hành động bất ngờ của tôi, phá hỏng hình ảnh trưởng thành của em ấy và làm em ấy trông trẻ con hơn.
"Anh sẽ hỗ trợ hết mình! Em được huấn luyện bởi Hikari miễn phí cơ mà, vậy nên chúng ta sẽ đoạt giải nhất!"
"Anh không cần phải làm quá vậy đâu..."
"Không, phải nhắm cao bay xa chứ!"
"Sao anh giống mấy tướng quân thời chiến quốc thế không biết? Nhưng mà, nếu anh sẵn lòng giúp tôi, thì..." Em ấy lầm bầm về cuối câu. "... Thì... tôi đành nhờ anh vậy."
Ông chủ ria mép đứng từ xa quan sát, cười tủm tỉm với chúng tôi nói "Đúng là tuổi trẻ." Đây sẽ là lần huấn luyện thứ hai của tôi, sau Amamiya-san. Và đây sẽ là lần thứ hai tôi giúp đỡ một trong Tứ Mỹ Nhân trong trường...
Và thế là, chương trình huấn luyện lolita để giúp Hibari chiến thắng cuộc thi của tôi đã bắt đầu.