Chừng nửa tiếng sau, Moroha chiến ý bừng bừng có mặt ở sàn thi đấu. Giờ trời mới chạng vạng, địa điểm vẫn là sân thi đấu số một. Trên danh nghĩa trận này là do thầy Tanaka mở một “buổi thực tập đặc biệt sau giờ học”, vì thế có kha khá học sinh đến xem. Giáo viên cũng túm năm tụm ba đứng ở xung quanh.
“Moroha, anh đi đâu thế? Em đi tìm anh suốt, sao lại đến nước này!”
Trong đường hầm dẫn ra sân, Satsuki đang hốt hoảng thấy rõ.
“Mới khai giảng được ba ngày đã có hai học sinh mở được cả bảy huyệt prana, đây là lần đầu tiên trong lịch sử cái trường này đấy. Giờ hai đứa lại còn sắp đấu nhau nữa, giáo viên quan tâm cũng dễ hiểu mà.”
“Tôi vẫn chả hiểu gì cả!”
Shizuno bình tĩnh phân tích, nhưng Satsuki vẫn không chịu thôi.
“À, đàn ông con trai bọn anh cũng khoái để thử làm 「mạnh nhất 」.”
“Anh đừng ba xạo nữa….”
Moroha vừa khởi động vừa đùa cợt, còn Satsuki nhìn cậu với ánh mắt đầy lo lắng.
Đầu giờ chiều, Satsuki đã bị xấu hổ trước mặt toàn thể học sinh năm nhất rồi. Giờ Moroha chỉ sợ còn khổ hơn ấy chứ --
Nhìn Satsuki lo lắng cho mình, Moroha chỉ đơn giản nói “Cổ vũ cho anh nhé.”
Vừa khởi động, cậu vừa đùa bỡn với cô. Giờ không thể gạt được cô rồi, mà nếu không thắng nổi lại thì không thể khiến cô an tâm được. Moroha cũng không giỏi khoản bốc phét ba xạo cho lắm. Vì thế cậu mới đổi phương án khác: Nếu Satsuki lo lắng cho mình, thế thì cậu phải tỏ ra vui vẻ. Coi như tự động viên mình thôi.
“Ừm….vâng….em sẽ cổ vũ cho anh. Em gái yêu quý của anh sẽ trở thành nữ thần chiến thắng!”
Ý nghĩ của Moroha đã truyền sang cho Satsuki chưa?
Cuối cùng, cô cũng cố gượng cười.
Giờ thế là đủ rồi.
Để nụ cười gượng đó trở thành nụ cười chân thực --- Moroha sẽ phải cố gắng hết mình.
Vừa ép dẻo, Moroha vừa dõi mắt về phía cuối đường hầm. Tiếng người ầm ỹ, không khí nóng bức như đều đang dồn về đây. Một cơn gió thổi thẳng vào mặt và khiến toàn thân cậu hơi run lên.
Thân thể đã chuẩn bị cẩn thận, chiến ý bốc cao.
“…Nè.”
Shizuno nhìn chằm chằm vào má Moroha, vẫy tay gọi.
Hm? Moroha dừng lại, Shizuno thì thào vào tai cậu:
“Nếu cậu thẳng tớ sẽ thưởng cho. Món quà khiến Moroha rất thích đó.”
“Oh?”
“Cậu chỉ việc tưởng tượng đến cảnh nóng bỏng sau này thôi.”
“CÔ NÓI CÁI GÌ HẢ!?”
Đang nói chuyện riêng, đột nhiên lại có một cô em gái nghe trộm nhảy xổ vào.
“Không, đâu cần phải kích…”
“「Cảnh nóng bỏng 」là cái gì hả? 「Tưởng tượng 」 cái gì? Dơ…dơ…..dơ…dơ bẩn!”
Nghe thành cái gì thế trời? Cả Moroha và Shizuno liếc mắt nhìn nhau.
“Thấy chưa! Đã đến mức đánh mắt đưa tình rồi! Hạ lưu hạ lưu hạ lưu!”
Nhìn Satsuki vừa quát vừa dậm chân bực tức, Moroha còn đang định giải thích, nhưng mà ---
“Em, em em em em em em cũng có ý này!”
Satsuki lại bật ra một câu không đầu không đuôi. Như muốn đấu với Shizuno, cô kề miệng vào tai bên kia của Moroha, thì thào:
“……………….Thắng đi rồi em thưởng một nụ hôn.”
Tai cậu đột nhiên nóng hẳn lên, Moroha thấy tâm tình rạo rực.
“……….Em có điên không đấy?”
Cậu tròn mắt hỏi lại, còn Satsuki đã đỏ đến tận cổ rồi.
“Bọn, bọn mình là anh em mà!? Anh đừng hiểu nhầm nhé!”
“Hiểu nhầm….nhưng mà hôn…?”
“Mấy cái này ở các gia đình Âu Mỹ đầy ra mà! Bình thường lắm!”
“…Âu Mỹ ….”
Hình như cả lũ là người Nhật Bản cơ mà.
Moroha liếc Satsuki bằng nửa con mắt, còn cô quay đi như trốn tránh, mặt đỏ như tảo chín.
Nhìn chán, cậu quay sang Shizuno:
(Chả lẽ ở đây có mỗi tớ là người cổ hủ hay sao?)
Sau đó, cậu đột nhiên lôi phốc hai cô thiếu nữ đến bên mình. Cậu ở giữa, hai người hai bên, mặt cả ba gần như dán sát vào nhau.
Bị bất ngờ, Satsuki mặt lại càng đỏ hơn, ngay cả Shizuno cũng thất thần trong giây lát.
“Rất mong đợi phần thưởng này đấy.”
Nhờ họ, cậu không còn thấy lo lắng căng thẳng nữa. Cả tinh thần và thể xác đã đạt điều kiện tốt nhất, bản thân có thể tùy cơ ứng biến với tất cả mọi điều kiện. Giờ -- Moroha đã hoàn thành việc chuẩn bị bản thân cho cuộc chiến.
Ra khỏi đường hầm, cậu bước vào sân thi đấu. Trong chớp mắt, dường như có tầng tầng lớp lớp không khí áp lên người.
Chiến ý.
Gen đang đứng ở giữa sân.
Thằng khốn nạn đó. Kẻ thù của Satsuki.
Toàn thân hắn đã phát sáng prana đỏ như máu, tay phải cầm một cây rìu cán dài. Trên mặt hắn là nụ cười tự tin tất thắng.
Moroha cũng lẳng lặng nhìn lại.
“Haimura-kun, sẵn sàng chưa?”
Đương nhiên, trọng tài là thầy Tanaka đã có mặt trên sân.
Moroha bình tĩnh xác định vị trí của thầy bằng tai, mắt vẫn không dời Gen một ly. Cậu gật đầu tiến vào giữa sân. Cứ tiến một bức, vòng ánh sáng trắng quanh người cậu lại sáng lên một phần, long lanh hơn một phần.
Moroha mở cả bảy huyệt prana trong cơ thể, hấp thu sức mạnh từ chúng.
(Đến đây, Saratiga…)
Thẻ học sinh trong tay cậu lóe lên một cái và biến thành thanh kiếm. Khoảng cách giữa cậu và Gen chỉ còn chừng mười bước chân.
“Thế thì…chuẩn bị” Thầy Tanaka giơ tay lên --- đúng lúc đó, Gen hành động trước.
“Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!”
Với một tiếng thét man rợ, Gen nhảy lên cao vung rìu xuống.
Đánh lén!
Hơn nữa cũng nhanh như trong trận chiến với Satsuki, một đòn sét đánh. Rõ ràng là Gen định một chiêu phân thắng bại. Cú chém vừa nhanh vừa mạnh ầm ầm bổ xuống đầu Moroha.
Phù – Moroha hít một hơi, thanh kiếm trong tay phải tung bay.
Keng một tiếng, lưỡi kiếm đã đánh văng cây rìu đang bổ xuống sang một bên.
“Cái…!?”
Gen trợn mắt kinh ngạc. Không chút do dự, Moroha chớp thời cơ cho hắn một cú giò lái vào bụng.
Một đá này đã dùng đến 《Ancestral Arts》 《Cường Lực Thuật》, cho phép người sử dụng có thể phát lực mạnh gấp nhiều lần người thường, thậm chí cường tráng như Gen bị đạp văng lên không.
“Đừng có xem thường tao!”
Như một diễn viên đóng thế, Gen nhào lộn vài vòng rồi rơi đánh rầm một cái xuống đất. Nhưng cũng không phải không việc gì, bằng chứng là hắn đang ôm bụng đau đớn.
Moroha đã thắng được một đòn.
Đòn vừa rồi của Gen nhanh như vậy là nhờ một trong số các Quang Kỹ cơ bản : 《Thần Tốc Thuật》. Dồn prana vào chân cho phép người dùng có sức bật và tốc độ kinh người.
Khi Moroha nhìn thấy Gen dùng chiêu này trong trận chiến với Satsuki, cậu đã so sánh nó với ký ức của Flaga.
Ngoài ra, Flaga cũng biết cách đối đầu với chúng: tập trung prana vào mắt để tăng cường thị lực. Ở học viện Akane, chiêu này là 《Thiên Nhãn Thuật》, cũng là một trong số các Quang Kỹ cơ bản. Nhờ thế mà Moroha mới nhìn rõ động tác của Gen.
Chỉ mới học về prana hôm qua, giờ Moroha đã dùng được thuật này một cách thành thạo.
“Không có vẻ là…đánh bừa…” Gen cắn răng ôm bụng gầm gừ.
“Mày mới là đứa đừng có xem thường người khác.” Moroha lạnh lùng đáp trả, sau đó thay đổi tư thế.
Tay phải cầm kiếm, ngực hơi ưỡn lên, chân phải bước lên nửa bước. Một tư thế quen thuộc và rất linh hoạt.
“Đến lượt tao này.”
Trong chớp mắt, Moroha biến mất. Cậu lao đến với tốc độ kinh người mà mắt thường không thể theo kịp.
“Chậm như rùa!” Gen gầm lên, xuống tấn, cầm thẳng cây rìu.
Từ hai năm trước, hắn đã bắt đầu luyện tập sử dụng prana trong cơ thể. Chỉ mới năm ngoái mới bắt đầu học Quang Kỹ. Đương nhiên có học quan 《Thiên Nhãn Thuật》 rồi.
“Mày muốn đấu 《Cường Lực Thuật》à?”
Gen cũng nổi hứng muốn đấu với Moroha, hắn vung rìu tiếp chiêu.
Giống như lần trước, kiếm và rìu chạm nhau ---
Gen tính sai hoàn toàn. Ngay khi cơ thể Moroha sắp bị bổ trúng, nhoắng một cái là cậu đã biến mất.
“Nhầm rồi, là đầu 《Thần Tốc Thuật》”
Tốc độ của Moroha nhanh hơn Gen nhiều, chỉ chớp mắt đã vòng ra sau lưng đối phương.
“Giỡn mặt nhau à….”
Gen đã phải mất hai năm khổ luyện mới kiêu ngạo được như hiện nay. Giờ mặt hắn vặn vẹo như đang gặp một cơn cá mộng.
Moroha lạnh lùng chém xuống lưng đối phương.
Bangmột tiếng như kim loại đập nhau, Gen bị đánh văng đi, lăn lộn đến chừng năm thước mới dừng lại. Nếu không phải hắn có dùng 《Kim Cương Thuật》để cường hóa cơ thể thì một đòn đó đã đủ xong rồi.
Bị trúng một đòn nặng, Gen quỳ xuống thở hổn hển vì đau đớn.
“Mày cũng khó nhằn nhỉ.”
Moroha đứng tại chỗ kiểm tra lại thân kiếm xem có bị cong bị mẻ gì không, vừa không quên chọc tức đối thủ.
“Mày dám coi thường tao à, HAIMURAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!! “ Gen gầm lên, nổi giận đùng đùng.
“Tao sẽ làm thịt mày! Sẽ giết mày! Tao sẽ từ từ băm vằm mày ra thành trăm mảnh, khiến mày phải khóc lóc cầu xin được chết mới thôi!”
Gen rướn người lên, vung rìu bổ xuống đất đầy hăm dọa, nước bọt bay tung tóe.
“Mày cứ nói thoải mái, tao thèm mà quản.”
“CHẾT NÀYYYYYYYYYYYYY!!!”
Giận quá hóa cuồng, Gen mù quáng lao lên vung rìu. Chỉ cần còn sử dụng 《Thần Tốc Thuật》, cho dù chạy lung tung đánh loạn xạ cũng có sức phá hoại rất lớn.
Nhưng cũng chính vì thế nên dễ bị đối phương đọc vị và tránh được.
“Chậm. Chậm như sên bò.”
Moroha không hề sợ hãi, thoải mái tránh né các đòn tấn công, lại bồi thêm một đòn nữa vào bụng Gen.
“Grrrrrrrrrrrrrrrrrrrrr!!!!”
Gen nổi điên đến mức mắt đỏ ngầu, chỉ còn biết gầm thét lung tung, ra sức tấn công bừa bãi.
“Nói tiếng Nhật coi mày.”
Moroha quay lưng về phía Gen đồng thời nhảy lộn về phía sau. Có 《Thần Tốc Thuật》, cậu dễ dàng nhảy qua đầu Gen, thừa cơ chém một kiếm lên vai đối thủ.
“Uyahhhghhh!”
Bị đòn bất ngờ, Gen đổ gục ra phía trước. Lại ăn thêm miếng nhục nữa vào mặt.
“Mày bảo lũ yếu đuối là làm xấu mặt 《Savior》nhỉ? Giờ trông mày có vẻ thảm ghê ta.”
Rơi xuống đất, Moroha không quên đá đít hắn một phát. Gen bị sút lăn lông lốc trên sàn một cách thảm hại.
“Trước khi thảo luận 《Savior》vĩ đại thế nào, thử cảm giác của kẻ yếu đi!”
Thật trùng hợp, Gen bị đánh lăn đến ngay trước mặt Satsuki và Shizuno đang ngồi. Tư thế của hắn giống như đang dập đầu xin lỗi Satsuki vậy, điều này khiến Gen run lên vì giận.
Thực tế trong chiến đấu, đa phần Bạch Thiết sử dụng 《Thần Tốc Thuật》để giao chiến trong môi trường ba chiều. Ở khoản này, Moroha hơn xa đối thủ.
--- Mặc dù sự thật là Moroha cũng sắp đến cực hạn rồi. Cậu không thực sự mạnh hơn Gen đến mức đó đâu.
Dù sao cậu cũng mới dùng được prana có hai ngày, đây lại còn là lần đầu tiên dùng Quang Kỹ chiến đấu. Nói cậu non tay thiếu kinh nghiệm, tâm lý chưa vững cũng không quá sai sự thật.
Cậu không thực sự thoải mái ngạo nghễ kinh thường kẻ địch như thể hiện ra ngoài.
“Dừng lại!”
Trọng tài, thầy Tanaka dừng trận đấu, tiến lên xem tình trạng của Gen liệu còn đánh được nữa không. Trong khi đó, Moroha vừa điều chỉnh nhịp thở, vừa bình thản quan sát họ.
Sau đòn đầu tiên bị 《Kim Cương Thuật》của Gen hóa giải, Moroha đã phân tích trận đấu và dự đoán: trận này sẽ kéo dài, ít ra cũng phải đánh ra tầm chục kiếm mới hạ được đối thủ.
Moroha tự biết mình còn non kinh nghiệm, đánh càng lâu càng dễ xảy ra tình huống ngoài ý muốn, vì thế cậu dự định trước hết đánh tan nhuệ khí của Gen cái đã. Vì thế Moroha mới đánh theo kiểu khoa trương này, kiêu ngạo hết mức có thể.
Dù sao trả thù cũng có muốn, nhưng thắng thì vẫn quan trọng hơn. Làm sao cho Gen sợ không dám đánh nữa là tốt nhất.
“Isurugi-kun, thực lực hai người cách nhau quá lớn, đánh tiếp chỉ bị thương nặng hơn thôi. Trò mà cố quá có khi danh tiếng của anh trò cũng bị ảnh hưởng….”
Thầy Tanaka cúi xuống thì thào vào tai Gen. Nếu hắn là một thằng du côn bình thường chỉ cố ra oai vì tự ti bản thân thì trận chiến đã kết thúc rồi.
“LẮM MỒM!!!”
Gen hất thầy Tanaka qua một bên, đứng dậy.
Hắn là một chiến binh bất khuất, cho dù Moroha có mạnh hơn hẳn cũng không vì thế mà bỏ cuộc. Có lẽ đây là thành quả hai năm rèn rũa của anh trai hắn để lại.
Moroha vừa cẩn thận quan sát, vừa từ từ đưa kiếm lên chuẩn bị.
“TIẾP CHIÊUUUUUU !!!”
Gen nhảy lên đụng trần, lộn người lại đạp mạnh lao thẳng xuống đất.
Trọng lực và tốc độ tạo nên một khí thế đáng sợ, hắn lao vọt tới Moroha như một ánh sao băng. Lưỡi rìu đi trước lóe lên, hiển nhiên là một đòn thuần “lực”.
Chính vì thế nên chả ai ngu dại gì mà cứng đối cứng với chiêu này cả. Moroha nhanh chóng nhảy lùi lại để né.
Gen vẫn bất chấp tất cả, vung rìu dốc toàn lực chém xuống sàn
(Mình bị bắt bài rồi) Moroha nghiến răng.
Một đòn của Gen khiến cả đấu trường rung rinh, cả giáo viên của ngạc nhiên. Sàn vỡ tan nát, những khe nứt hình mạng nhẹn lan ra khắp nơi. Ngay cả vật liệu dưới sàn cũng biến dạng, xi măng tan nát, cốt thép lòi cả ra ngoài. Thiệt hại đến mức này không phải như hôm qua có thể làm được.
Moroha đứng vững trên sàn, ánh mắt như điện. Trong rừng khói bụi ----
“HAHAHAHAHAHAHA”
Gen phá lên cười.
Khói tan đi, thân hình của hắn hiện ra, ánh mắt nhìn Moroha đắc ý:
“Để xem giờ mày chạy đi đâu.”
Đúng – sàn bị phá vỡ, cho dù chân chạy có nhanh, sức bật có lớn đến đâu đi nữa, chắc chắn vẫn bị ảnh hưởng địa hình. Hơn nữa giống như trong sân đấm bốc, muốn dùng tốc độ để quấy rối làm nhiễu loạn kẻ địch, tốc độ phải hơn hẳn đối phương mới được.
Trên địa hình gồ ghề, Moroha không thể dùng tốc độ để linh hoạt chiến đấu nữa. Cậu đã ngại nhất là Gen dùng chiêu này mà. Dù sao nếu là cậu, chắc chắn cậu cũng làm thế.
Thầy Tanaka cho tạm dừng trận đấu vô tình lại khiến Gen bình tâm suy nghĩ được.
“Ha ha! Giờ thì cứng đối cứng như đàn ông con trai với nhau nào!”
Gen vung rìu lên, cuồng nhiệt lao tới. Moroha cũng vung kiếm ở tay phải để ngăn lại.
Cả hai đã dùng đến 《Cường Lực Thuật》. Rìu và kiếm chạm nhau, tia lửa bay tung tóe.
“Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaahhh!!!”
Gen điên cuồng tấn công như vũ bão. Moroha vẫn bình tĩnh gặp chiếu đỡ chiêu không chút yếu thế.
Mười chiêu, hai mươi chiêu. Cả hai giao chiến như những mãnh tướng trên chiến trường thời xưa.
“Thử chiêu này xem!”
Gen vung rìu lên cao quá đầu, lưỡi rìu chậm rãi lóe lên một màu đỏ rực. Hắn đã truyền prana vào rồi.
“CHẾT -------- NÀYYYYYYYYYYYYY!!”
Gen đột nhiên vung rìu lên cao. Moroha giơ ngang kiếm định đỡ.
Vũ khí của hai người chạm nhau.
Lực va chạm lập tức đánh Moroha bay ngược về phía sau.
(Sao tự dưng mạnh dữ vậy?)
Lăn vài vòng mới dừng lại, Moroha đứng dậy chau mày hoài nghi.
Vừa rồi lăn qua sàn nhà nát bươm khiến không ít cốt thép và mảnh vụn sắc bén cắt lên người cậu. Có dùng 《Kim Cương Thuật》để cường hóa da thịt tránh các tổn thương nghiêm trọng, cậu đã tính chuẩn thời giản để bật dậy nhanh nhất có thể.
“Đòn cuối cùng đây, chết đi!”
Gen thừa thắng lao lên, rìu lóe một màu đỏ rực.
(Thì ra là thế!) Moroha hiểu ra rồi.
Trong giấc mơ của cậu, Flaga cũng từng chiến đấu như thế. Không chỉ mở prana toàn thân, còn dồn cả vào thân kiếm nữa.
(Liệu mình làm được không?)
Moroha thử đưa prana vào thanh kiếm trong tay phải. Lưỡi kiếm hơi lóe lên một chút ánh sáng nhàn nhạt. So với Gen, màu trắng đó vừa yếu ớt vừa chập chờn.
(Ự!)
Moroha dùng kiếm đỡ đòn của Gen. Vũ khí của hai bên lại va chạm với nhau.
(HỰ!)
Cổ tay bị chấn động đến tê dại. Quả nhiên là cây rìu đỏ của Gen vẫn mạnh hơn.
Moroha nhảy lùi lại vài bước mới hóa giải được phản lực. Cậu đang bị áp đảo.
“Tao cần hai năm luyện mới được chiêu này, nước đến chân mới nhảy như mày thì sao?”
Gen cười tự đắc, thầm nghĩ chiến thắng đã nằm trong lòng bàn tay.
《Thần Tốc Thuật》các loại là Quang Kỹ cơ bản, có tác dụng cường hóa cơ thể.
Cao hơn một cấp là cường hóa sức mạnh của vũ khí --- thuật này gọi là 《Venus》
Đây là kết quả luyện tập của Gen trong suốt hai năm trời. Moroha nhìn thanh kiếm của mình chỉ đang sáng chập chờn, càng hiểu rõ chênh lệch đôi bên.
(Quả thật…muốn luyện được chiêu này đến thành thục phải mất cỡ hai tuần)
Giờ cậu chỉ làm được tí xíu thế mà thôi. So với việc cho prana chạy vào thẻ học sinh, lần này dồn vào cần “lượng” nhiều hơn hẳn. Moroha đơn giản là chưa thuần thục.
“Hiểu rồi thì chết đi!” Gen lên mặt, tiếp tục tấn công.
Kiếm cũng không đỡ nổi, phản kích tấn công trước lại càng không có thể, Moroha muốn đánh trúng một đòn phải tập trung tinh thần cẩn thận, trong khi Gen sẵn sàng ăn một kiếm lấy cứng chọi cứng để đáp trả.
Nếu trúng một đòn trực diện thì thua là cái chắc. Uy lực của nó chắc chắn cao hơn sức phòng ngự của 《Kim Cương Thuật》
Moroha không do dự, lách người tránh né.
Nhưng – chỗ đặt chân lại hơi mềm khiến cậu chậm một nhịp. Ngay lập tức, ngực cậu bị lưỡi rìu đáng sợ chém toang, máu chảy đầm đìa.
Chỉ là một vết thương nhẹ ngoài da, nhưng máu đã ướt đẫm cả áo ngoài. Bản chất của Quang Kỹ 《Venus》không chỉ truyền prana vào vũ khí khiến nó mạnh hơn, người sử dụng còn có thể ép prana của mình vào miệng vết thương của đối thủ như một loại độc tố nhằm tăng lực sát thương.
Nói cách khác, bị vũ khí chém trúng thì prana sẽ phá hủy cơ thể đối phương từ trong ra.
Khi ngực bị chém trúng, Moroha nhận biết được ngay điều này.
Từ miệng vết thương, nội tạng bên trong đang chịu tổn thương nặng dần. Cứ đà này thì “thương nhẹ ngoài da” sẽ sớm trở thành “vết thương trí mạng”.
Trong khoảng khắc ngực trúng chiêu --- trong đầu Moroha đột nhiên hiện ra những ký ức và kinh nghiệm của Flaga. Đối chiếu với kiến thức trong học viện Akane về 《Venus》, cơ thể cậu lập tức có phản ứng.
Dùng 《Kim Cương Thuật》 làm nền, Moroha dùng prana của mình để trung hòa, áp chế prana của Gen trong cơ thể, qua đó giảm thiểu tổn thương.
Tuy rằng so với một vết “thương nhẹ ngoài da” thì mất máu vẫn quá nhiều, nhưng ít ra còn tránh được “vết thương trí mạng”. Từ đó có thể thấy trong kiếp trước, Moroha là vị anh hùng kiệt xuất có trực giác vô cùng nhạy bén.
Nhưng chỉ trực giác thì chưa đủ để thắng kẻ địch trước mặt. Cậu cần một “sức mạnh” lớn hơn.
Satsuki ngồi trên khán đài quan sát trận chiến trong lo lắng.
Lúc đầu Moroha chiếm thượng phong, nhưng từ khi Gen phá hủy sàn đấu thì tình hình đảo ngược. Nhược điểm thực lực yếu hơn lộ ra, cậu chỉ có thể tránh né, thậm chí còn có lần phải lăn trên sàn mới thoát.
Khi ngực cậu đổ máu, Satsuki vẫn lặng yên quan sát.
“Moroha….không được sao? Anh thua sao…?”
Tay phải của cô không ngừng lật lật đuôi tóc dài. Cô không nhận ra tay trái mình đang nắm chặt bàn tay của Shizuno bên cạnh.
Giáp chiến đấu của Moroha – phần đỏ trên ngực càng lúc càng rộng. Máu vẫn không ngừng chảy.
Chiến đấu kịch liệt như vậy, muốn cầm máu cũng đâu được cơ chứ.
Cho dù từ xa rất khó nhận ra, nhưng mặt Moroha càng lúc càng tái dần.
“Làm ơn…thắng nhanh lên…nhanh lên một chút…”
Satsuki thầm cầu nguyện trong lòng, nhưng trời cao cũng không nghe được.
Moroha cũng thử phản công vài lần, nhưng hiệu quả rất thấp. Cũng giống như những đòn đánh nhử trong quyền anh, trong thời gian ngắn thì không thể dựa vào những cú này để kết thúc trận đấu được.
Trừ phi Moroha thảm bại.
(Ít nhất cũng đừng chảy máu nữa)
Satsuki không thể tiếp tục xem nữa, cúi đầu. Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gối.
Sau này cứ tiếp tục lo lắng cho anh nhé ---
Nếu như không phải vì lời hứa với Onii-sama trong kiếp trước, cô đã chạy ra ngoài từ lâu rồi.
“Ranjou-san, ngẩng đầu lên.”
Shizuno nghiêm khắc dị thường nói. Satsuki kinh ngạc ngẩng lên
“Cô cũng biết rồi. Moroha mồm thì đùa cợt vậy chứ cậu ấy đang chiến đấu vì cô. Cô có nghĩa vụ phải xem đến phút cuối cùng.”
Shizuno mắt không dời trận chiến, nghiêm nghị lên giọng:
“Tôi không cho phép cô được quay mặt đi.”
Satsuki có cảm giác từng câu từng chữ của Shizuno như quất thẳng vào mình.
“Xin lỗi….”
Câu này là xin lỗi ai?
Ai đã từng nói sẽ ở bên anh trai, nhìn anh chiến đấu, theo bước chân của anh?
Satsuki mở đôi mắt đẫm lệ của mình ra quan sát Moroha, quyết tâm từ nay sẽ không bỏ lỡ dù chỉ một chi tiết nhỏ nhất nữa.
Nếu Moroha vì cô mà chiến – thì bất kể thắng bại ra sao, cô cũng phải xem đến cùng.
Bên canh, Shizuno vẫn lặng yên ngồi đó.
(Mình ghen tỵ quá)
Cô chỉ có thể giữ những lời này ở trong lòng mà thôi.
Đương nhiên, tình hình của Moroha càng lúc càng xấu, thậm chí sắp tuyệt vọng rồi. Đã đến mức người xem muốn gào lên “Đừng có đánh nữa” rồi.
Nhưng cậu vẫn không từ bỏ.
Đây không phải là cuộc tỷ võ bình thường. Đây là cuộc chiến để báo thù của đàn ông với nhau. Vì thế cho dù có tuyệt vọng đến đâu cậu cũng không bỏ cuộc.
Vừa tránh những đòn tấn công đủ sức hạ gục cậu trong một cú, Moroha vừa kiên nhẫn chờ đợi một cơ hội. Trong thời gian đó, thương tích cứ nặng thêm từng chút một. Cậu cắn răng chịu áp lực khổng lồ, kiên cường tiếp tục trận chiến/
Tất cả vì Satsuki.
Làm sao cô có thể không ghen tỵ cho được.
(…Mình nên làm sao bây giờ?)
Shizuno vừa nghĩ vẩn vơ, tay nghịch nghịch tóc mái. Sự thật là cô đã sớm nghĩ ra cách đối phó rồi.
Giúp Moroha chiến thắng --- không, giúp Moroha có thể chiến thắng.
Tại sao không nói ra?
Không phải vì lòng dạ hẹp hòi đó kỵ với Satsuki. So với hy vọng “Moroha chiến thắng”, những cái đó nhỏ đến mức không đáng kể.
Vấn đề ở chỗ, nếu dùng cách này cuộc sống của Moroha trong học viên sẽ bị đảo lộn luôn. Vì biết rõ như vậy nên cô không dám nói ra.
(Moroha sẽ lựa chọn thế nào?)
Trước mặt cô, Moroha đã bị các mảnh vụn sàn nhà vây lại. Đúng lúc này, Gen vung rìu chém đến.
Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, Moroha dùng kiếm đỡ được, nhưng đổi lại cậu cũng bị hất văng vào vách tường, thương thế lại càng nặng hơn, đến mức tê liệt không nhúc nhích được.
Gen cười nhạo “Nhục mặt chưa”
Cho dù thế --- à…cho dù thế, Moroha vẫn không chịu thua.
Cắn chặt răng, cậu ép thân thể của mình đứng dậy.
Cậu còn muốn chiến đấu, muốn chiến thắng.
Nhìn Moroha như vậy, Shizuno vô thức bật dậy khỏi chỗ ngồi, chạy đến mép khán đài ngay trên đầu Moroha.
“Moroha!”
Từ trên đầu cậu, cô gọi tên vị vua của mình.
“Anh quên rồi sao! Anh còn một 「sức mạnh 」khác nữa mà!”
Tay trái Shizuno chỉ vào Gen, kẻ đang đứng sừng sững như một ngọn núi giữa sân.
“Mau nhớ lại đi! Nhất định anh sẽ làm được! Em đảm bảo! Đừng do dự nữa! Nhanh lên!”
Vứt bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng, bằng vẻ mong chờ khát khao, cô ----
Hét lên.
Nghe tiếng Shizuno, Moroha vô thức giơ tay trái lên.
Do vừa bị va vào tường, cậu chỉ có thể nhúc nhích từng bước rất chậm.
Nhưng dù thế, Moroha vẫn miễn cưỡng chỉ tay lên phía trước, chỉ thẳng hưởng Gen đang lừ lừ tiến đến trong tự tin chiến thắng.
“Hả…?”
Gen giả ngu, chỉ tay vào ngực mình.
(Tao làm sao? Mày điên rồi à?)
Moroha chả còn sức mà nổi giận nữa, vắt hết chút sức lực còn lại để nhúc nhích đầu ngón tay.
Theo như lời Shizuno nói, cậu đang “nhớ lại”.
Nơi sâu thẳm trong tim, một giọng điên cuồng sát phát gầm lên:
Sức mạnh của ngươi không chỉ có thế! Giải phóng nó đi!
Vừa chống đỡ từng đợt đau đầu, Moroha vừa cố bình tĩnh, hít sâu một hơi.
“Xử tự!”
Sau đó là niệm chú:
Ngọn lửa từ địa ngục, bão lửa trên mặt đất.
Lửa thiêu đốt thiện ác, tịnh lọc tất cả bằng lòng nhân từ của nó
Toàn bộ chúng sinh chết đi sẽ trở thành xương cốt, hãy để nghi thức hỏa táng bắt đầu
Bằng giọng khàn khàn, cậu niệm chú.
Bằng ký ức xa xôi của mấy ngàn năm trước, đầu ngón tay của Moroha viết lên ngôn ngữ của phép thuật.
Trong không trung, từng ký tự lóng lánh xuất hiện và xếp thành ba hàng chú ngữ phức tạp.
Bất kể sai lầm nào dù là nhỏ nhất cũng không xảy ra.
Gen đã càng lúc càng gần.
(Đỡ này…)
Bằng chút sức lực cuối cùng, Moroha vỗ nhẹ lên những con chữ đang phát sáng. Ba hàng chữ mềm nhũn hơi cong đi một chút.
Cũng chỉ có thế mà thôi.
(Thất bại sao…)
Moroha thậm chí đứng cũng không vững, cậu ngả người tựa vào vách tường ngồi bệt xuống.
“Haimura, mày đã hiểu mấy đứa yếu thì thế nào chưa? Dám nói với tao những câu này…đồ ngu! Giám nhục mạ tao à! Tao sẽ cho đám khán giả nữ chứng kiến một màn giải phẫu chân thực luôn!”
Gen liếm môi, vung rìu lên cao.
“Tao là số một nhỉ, Haimura.”
“Chán chết…”
Moroha đã mệt lử, nhưng --- cậu vẫn cố gượng cười, mắt nhìn hàng chữ long lanh đang xoáy tròn.
Lúc đầu thì chậm, sau nhanh dần, cuối cùng là quay tít. Nó vừa hấp thụ ánh sáng xung quanh, bản thân cũng tỏa sáng.
Lúc trước thì không để ý, nhưng giờ Gen cũng nhận ra rồi.
“Cái gì đây?”
Hắn cúi xuống nhìn thẳng vào vòng ánh sáng đang xoay tròn. Cho dù đã học Quang Kỹ, Gen vẫn còn quá sơ ý.
Vòng xoáy – đột nhiên biến thành một cơn lốc lửa nóng bỏng lao đến nuốt chửng Gen.
“————!————!————!————————!”
Bị lửa cháy đen toàn thân, Gen lăn lộn dưới đất trong đau đớn. Hơn nữa ngọn lửa còn qua mũi lan vào phổi khiến hắn bị bỏng nội tạng. Như Gen bây giờ khổ sống không bằng chết.
Nổi đau này không cách nào diễn tả nổi. Cho dù dùng 《Kim Cương Thuật》cũng không chống được nhiệt độ. Cho dù lăn lộn trên sàn, cho dù dùng prana cũng không dập được ngọn lửa Moroha dùng ma lực kích phát.
Để cướp đi sinh mạng của con mồi yếu đối mà nó đã chọn, Ám Thuật cấp ba 《Incinerate》Hỏa Táng
Đúng thế. Là ma lực. Ám Thuật mà Hắc Ma sử dụng.
Kiếp trước, người bảo vệ Satsuki, kẻ rong ruổi sa trường – Flaga – là Bạch Thiết.
Kiếp trước cùng Shizuno đứng đầu thiên hạ - Shuu Saura – là Hắc Ma
Vì có hai kiếp trước bất đồng, Moroha có thể dùng được cả Quang Kỹ và Ám Thuật.
“Cấp cứu!”
Thầy Tanaka hô lên một tiếng, tức thì các giáo viên ùa vào. Người thì dùng Ám Thuật dập lửa trên người Gen, kẻ thì phụ thầy Tanaka mang Gen ra ngoài.
Moroha ngồi phịch xuống, hai mắt vô thần nhìn về phía trước.
(Đây…là thực chiến)
Quả thật, không thể dùng Quang Kỹ chuẩn bị qua loa để đánh bại Gen được. Nếu không có Shizuno hướng dẫn – dùng ám thuật phản kích – làm sao mà chuyển bại thành thắng được.
Tóm lại à ---
(Mày…đúng là ngu xuẩn đến cùng cực)
Thích ức hiếp kẻ yếu, ngạo mạn, ti tiện, bất kính, đùa cợt Satsuki. Một nhân cách bại hoại mà cậu vừa nhận ra trong trận chiến vừa rồi.
Đến nước cuối cùng, chính Gen lại tự chuyển thắng thành bại.
Chiến thắng lần này có được nhờ ý chí quyết tử không lui của Moroha.
Đưa mắt nhìn sàn tập nát bươm, cậu không khỏi thở dài một cái, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi vô cùng, không chỗ nào không đâu. Giờ thần kinh hơi thả lỏng ra một chút, cậu mới nhận ra trên đầu mình có tiếng người đang gọi.
“Moroha!” *2
Giọng tràn ngập niềm vui này là của Satsuki và Shizuno.
Satsuki nhảy xuống trước bất kể độ cao. Shizuno thì luống cuống một lúc rồi định đi đường cầu thang xuống, nhưng cuối cùng lại chọn đứng nguyên tại chỗ nhìn.
“Đau không…?”
Satsuki định chạm vào vết thương trên ngực Moroha, nhưng giữa chừng lại rụt tay về.
Chỉ cần tập trung tinh thần là có thể dùng prana để cầm máu, tăng tốc độ hồi phục vết thương. Nhưng giáp chiến đấu đẫm máu thì không thể giặt sạch được hoàn toàn..
“Đau chết mất thôi, em xoa xoa niệm chú 「Đau, đau bay đi mau 」luôn hộ cái!”
“Giờ mà còn đùa được, xem ra anh không sao rồi.”
“Anh có cảm giác toàn thân sắp đờ ra rồi. Nói thật giờ chả muốn nhúc nhích đâu.”
“Ngốc…”
Satsuki quỳ xuống, không quản quần áo bẩn thỉu dịu dàng ôm lấy cậu.
Bên trên vang lên từng chập “Ranjou-san ngốc! Ăn gian!”, nhưng cô không để ý, chỉ ngẩng mặt nhìn Moroha, lệ nóng tuôn rơi.
“Một lần nữa…anh lại…giữ lời hứa. Onii-sama…cho dù….lời hứa ấy đã lâu như vậy…”
Rất rất lâu. Lời hứa từ kiếp trước.
Chỉ riêng những lời này Moroha mới nhớ.
“Xin hãy cứ tiếp tục lo lắng cho anh --- “
“ --- Anh sẽ luôn là người chiến thắng và trở về bên em.”
Cho dù đã xác nhận lời hứa, nhưng mỗi lần nhắc lại cả hai đều thấy cảm xúc dâng trào.
“Giờ em phải hoàn thành lời hứa của mình, nhỉ?” Satsuki nhắm mắt lại, lặng yên đưa mặt lại gần.
(Hình như….có hứa cái gì đó dở hơi lắm thì phải?)
Đánh thắng em sẽ thưởng anh một nụ hôn --- Satsuki từng hứa thế.
Quả tim của Moroha không khỏi nhảy loạn lên. Cậu muốn phản kháng, thân thể lại không nhúc nhích được, phần vì bị thương, phần vì lý do này nọ.
Khuôn mặt của Satsuki đã đến rất gần. Hơi thở nóng rực và mùi hương thiếu nữ xộc vào mũi cậu. Hai mắt Moroha như dán vào đôi môi căng mọng trước mặt.
(Hay là mình nhắm mắt lại nhỉ?)
Không làm thế chắc vỡ tim vì kích thích quá.
(Cái này ở Âu Mỹ là chuyện bình thường. Cái này ở Âu Mỹ là chuyện bình thường. Cái này ở Âu Mỹ là chuyện bình thường…..)
Moroha nhắm mắt chờ đơi.
Đợi. Đợi nữa.
Mười giây. Ba mươi giây, vẫn chả có hôn hít nào cả. Moroha rất muốn mở mắt, nhưng cố nhịn được.
Chắc Satsuki cũng phải chuẩn bị tinh thần. Giờ mà thúc quá thì mất mặt lắm --- vừa nghĩ đến đây thì nụ hôn đã đến.
Một bờ môi nhỏ mềm mại chạm vào môi của cậu.
Biết là Satsuki nhỏ nhắn xinh xinh, nhưng không ngờ môi của cô lại nhỏ đến mức này. Có cảm giác như môi của trẻ con ấy. Không ngờ cơ thể nam sinh với nữ sinh lại khác nhau như vậy. Cơ thể con người quả là thần kỳ.
Với cả được hôn sướng thật!!!!
Lần trước bị Shizuno hôn trộm, thành ra chả kịp cảm nhận gì cả, cảm xúc lại càng không.
Từ bờ môi, cậu có cảm giác như có một dòng linh khí đang tiến vào cơ thể mình. Nó khiến toàn thân cậu nóng lên, đau đớn tan biến trong chớp mắt.
Hôn môi muôn năm!!!!
Tuy đánh với Gen một trận bị đập cho thập tử nhất sinh, nhưng được báo đáp thế này quả là sướng!
Sau đó trong sự tiếc hận của Moroha, đôi môi kia từ từ rút đi.
Thật khiến người ta lưu luyến không rời…
Moroha mê mẩn tận hưởng dư vị của nụ hôn, chậm rãi mở mắt ra.
Trước mặt cậu là một cô bé chừng mười tuổi.
“Nhóc là ai thế?”
Moroha ngẩn ra hỏi. Cô nhóc mắt xanh cười tinh nghịch.
Nhìn kỹ mới thấy cô nhóc còn có tóc vàng nữa, đáng yêu như thiên thần ấy.
“Đau đã bay mất chưa?”
Cô nhóc hỏi, xong cũng không chờ trả lời đã lạch bạch chạy ra đằng sau một cô giáo chả biết đã đứng đó từ lúc nào để trốn, thỉnh thoảng lại thò đầu ra.
Cô giáo chừng hơn Moroha mười tuổi, tóc vàng mắt xanh đang cẩn thận nhìn cậu. Bộ trang phục bó sát người bao gồm mũ chóp nhọn trông như phù thủy, kể ra cũng có vẻ mỹ nữ kỳ quái.
Satsuki đâu? Quay đi nhìn, mới thấy “em gái” mình đang bị một loại dây gì đó trói như khúc giò nằm một góc. Dây trói còn vòng quà miệng khiến cô không nói được, mắt thì bị bịt kín.
“Quan hệ không lành mạnh bị cấm nhé.” Cô giáo liếc bảo Moroha.
“Hiệu trưởng? Ặc, sao lại…” Moroha sợ đến mức nói không ra lời.
Đúng thế. Cô giáo xinh đẹp tóc vàng mắt xanh này là hiệu trưởng học viện Akane.
“Ma lực với prana có quan hệ rất thú vị nhé. Thường thì tương khắc, nhưng chỉ cần nghiên cứu một chút lại thành tương sinh.” Hiệu trưởng thoải mái bắt chuyện “Cô bé này vừa truyền ma lực vào cơ thể em, qua đó khiến prana trong cơ thể sinh phản ứng phòng ngự, gián tiếp tăng cường khả năng hồi phục và trị thương.”
Hả? Cái gì? Chỉ là chữa bệnh?
Nói thật hôn một cô bé tí tẹo thế có cảm giác hơi tội lỗi. Cũng may mà nếu lý do chỉ có thế thì cũng không đến nỗi áy náy lắm.
“Còn cần cô giải thích nữa không?”
Moroha lắc đầu. Hiệu trưởng chắc chả đến đây để tán gẫu đâu.
“Năng lực quan sát của em rất tốt đấy.”
Chiếc mũ chóp cao che kín nét mặt hiệu trưởng, cô nói, giọng nghiêm túc hẳn lên:
“Em là 《Ancient Dragon》Cổ Long phải không?”
Một câu hỏi đủ để thay đổi số phận cả đời Moroha.