Seiken Tsukai no World Break

chương 4: thiếu nữ mang tên ranjou satsuki

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ hôm sau trở đi, không khí trong lớp đã khác hẳn. Moroha vừa thò mặt vào lớp đã choáng toàn tập khi thấy toàn bộ con gái đang nhìn cậu bằng ánh mắt vừa kỳ quái vừa nóng bỏng.

Bằng cái mặt cứng đờ, cậu đi về chỗ ngồi – bàn cuối cùng, dãy giữa.

“Nè nè, Haimura-kun ♪”

Mông vừa chạm ghế đã có một bạn gái chạy đến ngay bên cạnh.

”Dám không thèm xếp hàng à!” Trong lớp xì xào một hồi, nhưng Moroha đã tập trung vào bạn này rồi, không dư hơi đi chú ý nữa

Đó là một bạn giá rất đáng yêu tràn đầy tự tin, tóc buộc lại bằng một cái nơ rất to. Nếu không phải có Satsuki với Shizuno trong lớp thì bạn này chắc nổi bật lắm.

“Chiều nay sau giờ học cậu có rảnh không Tớ muốn nhờ cậu giúp tớ tập quang kỹ, nhờ cậu dạy dùm ít mẹo! Đương nhiên tập xong sẽ có thù lao, bọn mình đi ăn tối nhé ---“

Nghe đến mấy chữ “cơm tối”, khóe miệng Moroha giật giật.

Tuy từ trước đến nay sống khá kham khổ, nhưng cậu cũng chưa đến mức phải xin ai một bữa cơm. Ít ra lòng tự trọng còn chưa đến mức đó. Nhưng nếu như giúp nhau rồi trả ơn thì không vấn đề gì. Thái độ của cậu cũng tốt hơn hẳn lên, đang chuẩn bị chấp nhận…

“….Moroha đã có hẹn trước rồi.”

Như một hồn ma, Shizuno xuất hiện từ phía sau nắm lấy vai bạn gái đó, thì thào.

“Ái ái…xin, xin, xin lỗi!”

Bạn gái buộc tóc sợ chạy mất dép luôn.

“Không thể sơ ý một phút nào với cậu được”

“Cậu thì khác gì” Moroha phản pháo lườm lại Shizuno, vốn hành tung xuất quỷ nhập thần “Vì cậu mà tớ mất bữa cơm rồi đấy.”

Đã có hẹn là thế nào? Cậu cũng chả muốn nhắc đến cái này nữa.

“Ký túc xá có cơm mà?”

“Tớ đang tuổi ăn tuổi lớn. Ăn thêm bữa nữa càng tốt chứ sao.”

“Nếu muốn tớ mời cậu một bữa, cậu thích ăn bao nhiêu thì ăn.”

“Mời ăn thì lại không được.”

“Thế dạy quang kỹ cho tớ nhé?”

“Cậu là Hắc Ma cơ mà?”

“Cậu cứng đầu quá.” Shizuno thở dài, nói tiếp “Ranjou-san đang lườm tớ kìa, tớ về chỗ ngồi đây” rồi đi luôn.

Moroha liếc ra sau – quả thật thấy Satsuki vừa bước vào phòng đang trợn mắt nhìn cậu.

Vì cậu giả bộ không thấy, Satsuki “hừm” một tiếng rồi đi về chỗ, bơ luôn mấy tiếng càu nhàu ghen tức của đám con gái.

Tất cả các bạn nữ đều biết hôm trước Shizuno đã hẹn với Moroha hôm kia rồi, vì thế đều rên rỉ tiếc nuối “Chậm chân rồi…” với “Bị ăn trước rồi….”

Không khí trong phòng học rất phức tạp --

“Điên rồi đấy.”

Cửa lại bật mở, thân hình vạm vỡ của Isuguri Gen bước vào khiến không khí này biết sạch sành sanh.

Hắn liếc mắt nhìn cả lớp, tức thì đám con gái đang ngồi túm tụm quay mặt đi chỗ khác. Thậm chí lũ con trai cũng không dám nhìn thẳng.

“Xin chào, Isurugi-kun.”

Đương nhiên, có mấy thằng nịnh hót đã bám đít Gen rồi.

Gen vừa nhìn cả lớp bằng đôi mắt đầy nguy hiểm, vừa về chỗ của mình.

“Điên quá đi mất” Tựa vào cửa số, hắn cố ý lớn tiếng đầy kiêu ngạo.

“Lạ nhỉ, mọi người hình như coi thằng này với Haimura bằng ánh mắt khác nhau thì phải?”

Có vẻ là hắn đang cáu với Moroha nên mới định nói thế rồi thôi, nhưng mà --

“Tại ai đó cứ ba hoa lung tung nên mới bị coi thường thì có.”

Satsuki không kiên nể gì mà bật lại luôn.

“Nói cái gì hả, con khốn này?”

Gen nổi điên lên đứng dậy. Moroha không thể không lấy tay che mặt.

Gen trợn mắt nhìn Satsuki, sát khí mười phần. Cô cũng ném trả một cái nhìn đầy khinh miệt.

Bầu không khí rất căng thẳng…đột nhiên biến mất.

“Nhãi ranh chả đáng bận tâm.”

Đột nhiên Gen đổi ý, bình thản ngồi xuống.

Đương nhiên Satsuki lại nổi điên, gào lên “NGƯƠI NÓI CÁI GÌ”. Có điều người ta đã chả thèm nghe rồi.

Thế là, lớp học yên bình trở lại….đương nhiên là không có vụ đó rồi.

“Haimura, đấu một trận xem ai hơn ai chứ?” Gen nói, mắt lóe sáng “Cái này càng phân định rõ ràng càng tốt.”

Cái gì mà “rõ ràng” rồi “phân định” chứ…Moroha chả hiểu gì cả. Thế nên cậu lạnh lùng đáp:

“Mày thắng, quyết định thế cho nhanh.”

Cậu chả quan tâm đến vị trí vớ vẩn gì đó cả. Quan trọng là bây giờ chưa học mà đã thấy buồn ngủ rồi đây này.

“Thằng khốn…”

Trán Gen nổi gân xanh gầm gừ. Buồn cười, đã cho thắng rồi còn tức cái gì nữa?

“Moroha, anh nói gì vậy? Anh không có lòng tự trọng sao?” Thấy Onii-sama nói những lời khó tin như vậy, Satsuki bật dậy, giật giật mái tóc đuôi ngựa của mình.

“Thẳng thắn nhận thua cũng là tự trọng rồi. Isurugi đã tập quang kỹ được hai năm, chắc chắn là phải giỏi rồi.”

Moroha vừa ngáp vừa trả lời. Sao mà buồn ngủ quá đi mất.

“Đồ chết nhát. Mày mà cũng tự dưng là 《Savior》?” Thấy Moroha không tiếp chiến, Gen tặc lưỡi bỏ cuộc.

Thêm nữa là tiếng chuông báo giờ học đã vang lên, thầy Tanaka đã vào lớp.

(Tao không phải là 《Savior》)

Moroha vừa ngáp, vừa cố ngồi cho ngay ngắn nghe giảng.

◆◆◆

“Thật không thể tin nổi.”

Đó là câu đầu tiên mà Satsuki thốt lên khi đối mặt với Moroha.

Giờ nghỉ trưa --- vì căng tin quá đông nên Moroha, Satsuki và Shizuno quyết định ra bãi cỏ ngồi ăn. Trời quang mây tạnh, thời tiết mùa xuân thật tuyệt vời.

“Cô làm hỏng tâm trạng của tôi rồi.” Shizuno trách móc.

“Tôi không thể ngoảng mặt đi coi như không thấy được. Moroha, sao anh bị nói thế mà vẫn yên lặng là thế nào?”

“Ai là mạnh nhất thì có gì quan trọng đâu.”

Trong đầu Moroha thì cơm trưa quan trọng hơn nhiều. Cậu háo hức xé túi bọc quanh cái bánh mì mới mua ra.

“Bị người khác coi thường anh không thấy khó chịu à?”

“Không, chả thấy gì cả.” Moroha đáp, mồm đang nhai nhồm nhoàm bánh mì pizza.

“Moroha, cậu thích tiền sao?” Bên cạnh, Shizuno lên tiếng.

“Nói là thích như kiểu thần giữ của cũng không đúng lắm. Tớ cũng đâu có nghèo kiết xác đâu. Đơn giản mà nói không có tiền làm gì cũng khó, mà cũng không báo đáp cô chú được. Tớ không thích thế.”

“Không hiểu người như cậu gọi là thực tế hay gì nữa…khó hiểu quá.”

Có ham muốn tiền bạc mà lại không háo danh phải không? Đó là ý của Shizuno.

“Tớ chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường qua ngày mà thôi. Tiền thì quan trọng thật, nhưng tớ không cần phải giàu. Chỉ cần trở thành một người mà cô chú có thể tự hào là được rồi. Ngoài chuyện đó ra tớ chả cần phải ganh đua với ai cả.”

“Hm, ra là thế.”

Tuy Moroha đang lo không biết mình nói có rõ ràng không, may mà Shizuno đã hiểu. Bạn ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng rót trà.

“Onii-sama không phải thứ nhất em không chịu đâu! Trăm lần không! Ngàn lần không!”

Không chịu hiểu chỉ có một cô em gái tự phong mà thôi.

“Tại anh mà sáng nay em tức chết đi được, chả tập trung học hành được gì hết.”

“Nè, tập trung học đi.” Moroha phản pháo “Tớ chả cần cậu phải học ngày học đêm cho bằng con nhà người ta, nhưng đã được miễn học phí thì cũng đừng bỏ phí.”

“Ư…em…em xin lỗi.” Bị trách móc, Satsuki ngượng ngùng nghịch nghịch đuôi tóc.

“Không ngờ Moroha lại là một học sinh chăm chỉ đấy…”

“Nào có đến mức đó. Chú đã tốn bao công sức cho tớ đi học mà còn lời phời thì đáng đánh lắm.”

Cho dù giờ đã không gây áp lực tài chính cho cô chú rồi, Nmoroha vẫn cho rằng mình nên học cho tốt hơn là lãnh phí thời gian. Không thì ít ra còn có thể đi kiếm việc làm thêm.

“Ahhhhgggg ~ tức quá đi mất!”

Anh trại bị xem thường thì em gái thật sự là điên tiết đến mức đó sao?

Satsuki vừa càu nhau vừa lấy sandwich ra khỏi túi giấy, ngấu nghiến trút giận lên nó.

“Cậu toàn bảo Hambuger là đồ ăn thấp kém, thế Sandwich thì cao cấp à?”

Shizuno lập tức chớp ngay cơ hội đâm chọt.

“Ughghgh” Satsuki nghẹn họng, cuống quít vội uống mấy ngụm nước cam, đáp:

“Sandwich là đồ ăn thanh nhã do quý tộc phát minh!”

“Cứng đầu quá nhỉ.”

“Với cả nước cam này chả lạnh gì cả, điên quá!”

Satsuki đánh trống lảng.

Nhưng đúng là nước cam mà không lạnh uống rất dở. Chua đến ghê cả răng, lại còn có cảm giác dính dính trong miệng một lúc nữa.

“Đưa đây chút. Tôi làm lạnh giùm cho.”

“Hử? Cô định làm gì hả Urushibara?”

Satsuki đưa hộp nước trái cây ra, mặt đầy vẻ nghi ngờ.

Shizuno cầm hộp nước bằng tay trái, tay phải chỉ sang một hướng khác.

「 Xử tự ---- 」

Đột nhiện giọng cô nghiêm túc hẳn lên.

Trong đầu Moroha dường như có thứ gì đó lóe lên.

「Hỡi băng, hỡi tuyết, cho ta mượn luồng gió của ngươi, đóng băng nó bằng hơi thở của ngươi. 」

Shizuno ngâm nga niệm chú, đầu ngón tay không ngừng viết viết.

Đúng thế. Cô ấy không phải chỉ lung tung. Dường như không khí biến thành một tấm bảng trong suốt trước mặt, ngón trỏ nhỏ nhắn của cô đang viết lên những ký tự lung linh.

Đó là ngôn ngữ không thuộc về thế giới này. Là ngôn ngữ của ma pháp giới.

Trong khi Shizuno niệm chú vung tay viết, không gian xung quanh như tối đi. Họ đang đứng giữa sân trường, trời quang mây tạnh, không thể tự nhiên lại có chuyện này. Đó là do Shizuno hấp thu năng lượng xung quanh thành mana trong cơ thể, sau đó mới dùng nó để thi pháp. Tất cả xảy ra chỉ trong vài giây mà thôi

Trong khi Shizuno viết, Moroha và Satsuki nhìn đến mê mẩn.

Viết xong ký tự cuối cùng, Shizuno hơi điểm nhẹ lên nó một chút. Toàn bộ lập tức tan ra như một dòng nước chảy thẳng vào trong hộp nước trái cây.

“Nè, lạnh rồi đấy.”

“Lạnh quá!”

Cô dí luôn hộp đó vào má Satsuki, khiến người ta nhảy dựng lên.

“Đó là ám thuật cấp một 《White Breath》Hơi thở lạnh giá. Cậu giảm uy lực của nó phải không Shizuno?”

“Ám thuật? Là pháp thuật của Hắc Ma?”

Moroha xác nhận, Satsuki kinh hô, nhưng Shizuno chỉ lẳng lặng gật đầu.

“Không được làm thế! 《Ancestral Arts》chỉ có thể sử dụng vì mục đích chính nghĩa mà thôi! Hơn nữa nội quy nhà trường đã ghi rõ là chỉ lúc tập luyện mới được dùng hoặc trường hợp khẩn cấp thôi chứ!”

“Làm lạnh hộp nước cam là trường hợp khẩn cấp.”

“Chả hay tý nào đâu! Urushibara!”

“Ara ara, đừng cứng nhắc thế mà. Có ai ở đây đâu mà phải phức tạp hóa lên làm gì, cậu cũng vui, mọi người đều thoải mái.”

“Em còn tưởng Moroha là học sinh gương mẫu chứ. Em đúng là đồ ngốc.” Satsuki thở dài.

“Thôi bỏ đi, lần này thôi đấy. Tớ chả muốn vì cậu mà bị trường kỷ luật đâu.”

Satsuki quay mặt sang bên, bắt đấu hút nước cam.

“Ai, ngon ghê.”

Nghe một câu cảm ơn vụng về này, cả Moroha lẫn Shizuno nhìn nhau cười khổ. Sau đó cả hai cùng lấy bánh mì ra chuẩn bị ăn. Đúng lúc này thì ---

“Ahahaha” Satsuki chỉ bánh mì của Shizuno phá lên cười “Bánh mì cà ri? Con gái mà ăn bánh mì cà ri? Chả nữ tính gì cả!! Mà này, sao lại là bánh mì cà ri? Cô là siêu nhân vàng à? Siêu nhân vàng trong năm anh em siêu nhân à?” [1]

Dù Satsuki đang cười vỡ bụng, Shizuno vẫn lẳng lặng ăn bánh như không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ nhìn qua cũng biết ai trẻ con hơn ai rồi.

“Nghe nói bánh mì cà ri là đặc sản của học viện Akane đấy.”

“Thế à? Tớ mà biết thì cũng mua rồi.”

Tuy ăn xúc xích cũng ngon, nhưng Moroha cũng hơi thèm món này rồi đấy.

Trong khi nghĩ vẩn vơ, cậu chợt nhận ra một chuyện: ngoại trừ cậu và Satsuki, bình thường Shizuno không nói chuyện với ai cả, cũng chả kết bạn gì hết. Thế mà thỉnh thoảng cô lại có những kiến thức rất kịp thời đúng lúc. Kể ra cũng khó tin quá.

“Moroha, cậu nếm thử một miếng không?”

“Cảm ơn. Thế cậu cũng thử một miếng nhé.”

“Nào, aaaaaaahhhh……”

Moroha cắn một miếng bánh của Shizuno, sau đó cô cũng há mồm “Aaaaahh ~” và nhận một miếng của cậu.

“ANH LÀM GÌ THẾ HẢ ONII-SAMAAAA!!!!!!!”

“Ngon mà…?” Moroha vừa nhai vừa đáp, trong khi đó Satsuki ôm đầu đau đớn

Vỏ lẫn ruột bánh đều rất ngon, hương vị cay cay ngọt ngọt của nhân bánh ăn rất hợp.

“Anh kêu 「aaahhh ~ 」. Cả hai người đều 「Aaaahhh ~ 」. Một, một một một nụ hôn gián tiếp còn gì!!!”

“Nụ hôn gián tiếp? Cậu là học sinh tiểu học à?”

“Anh đã có em gái là em rồi cơ mà, đồ mê gái!”

Mặt Moroha cứng lại, cậu nhận ra Satsuki nhìn như thể cô đang gặp bi kịch gì khủng kiếp lắm.

“Đồ mê gái….kiếp trước cậu cũng nói thế với ông anh trai yêu quý của cậu à?”

“Làm gì có! Ah ~ ah, Flaga dịu dàng biết bao. Anh ấy ngày nào cũng nói 「Ahhh ~~ 」rồi bón cho em! Sao anh lại có thể vô tình như vậy được?”

“Thế giờ tớ bón cho cậu nhé?”

“Lúc đó anh miệng thì bảo 「Ahh ~~ 」, em nhắm mắt lại thì anh đột nhiên hôn em một cái!”

“Bọn mình thật là anh em à?”

Nhìn Satsuki đang hồi tưởng điên cuồng tới mức nước dãi chảy ròng ròng, Moroha không khỏi hoài nghi.

Mặt khác, Shizuno mặt không đổi sắc nói:

“Tớ đã trực tiếp hôn Moroha rồi, giờ gián tiếp thì cũng có vấn đề gì chứ.”

Đang mơ mơ màng màng, Satsuki lập tức biến lại thành quỷ dạ xoa.

“Làm sao mà không có vấn đề gì được! Nói sao thì nói, đây cũng là đại sự của con gái mà!”

“Chỉ là môi chạm môi thôi mà.”

“ 「CHỈ」 là 「CHỈ」 thế nào!”

“Cũng có vì thế mà mang bầu đâu chứ.”

“MANG….MANG….MANG….MANG BẦU????”

Nghe Shizuno bình thản nói mấy câu này, thậm chí cổ Satsuki cũng đỏ lên rồi.

“Thật không thể tin nổi! Thậm chí còn chả biết tầm quan trọng của nụ hôn nữa, cậu là con gái kiểu gì vậy!”

Satsuki khoanh tay lại, vai run run, quay mặt đi chỗ khác. Cô còn phùng miệng lên như con cá nóc.

Mặt khác, lúm đồng tiền của Shizuno hơi lộ lên, có vẻ đang nghĩ cách trêu chọc Satsuki..

Ngây thơ, không --- là thẳng tính như Satsuki quả là không chơi lại nổi, Shizuno vẫn cao tay hơn một nước.

Nhìn thể, Moroha không khỏi mỉm cười.

“Ăn xong rồi.” Cậu hoàn tất bữa trưa và chắp tay lại, trong lòng thầm nghĩ hôm nay quả là một ngày hòa bình.

Nhưng --- sau đó, cậu mới nhận ra hy vọng đó của mình sai đến nhường nào

◆◆◆

Sau khi thay quần áo chiến đấu, nhóm Moroha cùng nhau đi qua hàng lang. Chiều nay trong giờ thực hành là tiếp tục đến sân huấn luyện.

Có lẽ vì đến sớm nên cho dù bốn lớp học chung mà vẫn chả có mấy mống. Giáo viên cũng chưa thấy ai cả.

Nhóm Moroha đi về phía lớp mình. Ở đó có cả Isugurgi Gen đang chém gió

“Anh tao bảo 《 Metaphysical 》mỗi năm lại nguy hiểm hơn một bậc, White Knight Order càng lúc càng khó đối phó với chúng.”

Có ba thằng con trai đang vây quanh Isurugi chăm chú lắng nghe.

Nhanh thế mà đã có đàn em rồi? Xem ra cũng có nghề đấy.

“Nhưng mà, Isuguri-kun, thế rất không ổn mà? Rất rất không hay là khác.”

“Hâm à. Với chúng ta thì như vậy chính là điều kiện đảm bảo công việc còn gì? Chỉ cần thi thố tài năng như anh tao thì còn tiến xa. Tao thấy còn phải cảm ơn 《 Metaphysical 》 nữa đấy.”

Nói cũng không phải không có lý. Nhưng ngụy biện vẫn là ngụy biện.

“Ra thế! Isurugi-kun nghĩ được xa thật! Hay đấy!”

Isuguri cũng không chút ngần ngại ba hoa, đám đàn em hùa theo vỗ tay.

Những người khác đều cau mày khó chịu, nhưng ngại thực lực của Gen nên không ai dám nói gì. Thậm chí nhìn hắn như thế mọi người còn thấy xấu hổ.

“Thật ra tao nghĩ rằng tốt nhất đám 《 Metaphysical 》 tắm máu một thành phố nào đó đi, White Knight Order càng dễ phát triển.”

“Nếu thế tiền lương cũng càng lúc càng tăng!”

Đám Gen phá lên cười ha hả. Tất cả đều mang vẻ mặt ti tiện xấu xa.

( 《Savior》gì cái đám này, đạo tặc thì có… )

Moroha bơ bọn nó đi và ngồi xuống. Shizuno cũng làm theo.

“Các…các…người….”

Tuy nhiên, Satsuki đổi sắc. Cau mày nhíu mặt, khóe miệng hơi run run. Một mỹ nữ nổi giận lại càng có khí thế hơn.

“Đồ cặn bã! Nỗi nhục cho tất cả 《Savior》!”

Moroha còn chưa kịp ngăn, Satsuki đã tiến đến chỗ Gen rồi.

“Hả? Con ranh này, từ hôm qua đến giờ mày nói cái gì đó hả?”

Bị chửi, Gen cũng có vẻ sắp nổi điên rồi.

“Tao thấy mày là con gái nên không thèm chấp, mày lại càng được nước lấn tới hả!” Gen gầm lên, tận dụng chiều cao áp đảo thiếu nữ Satsuki.

“Cặn bã vốn là cặn bã, nói thế có gì sai?”

“Hả? Mày muốn sao hả? Dựa vào đâu mà mày dám coi khinh tao hả?”

“Đồ ngu này, vẫn còn không biết à? Chúng mày vừa cười nói cái gì quên rồi à?”

“Hả? Thì sao? Mày là giáo viên à? Hay không đồng ý với tao? Sao, bọn tao cũng là người, cũng cần ăn, cần tiền. Có sao không”

“Lý tưởng của mày quá ti tiện.”

“Đừng bảo mày là loại suốt ngày 「chúng ta là đồng minh của chính nghĩa 」 nhé, nghe thối lắm. Thôi xin lỗi, cút về nhà trẻ đi, nhé.”

“Đồ cặn bã như mày mới thối, nhảy vào lò thiêu rác đi cho đỡ chật đất.”

“Mày nói cái gì? Muốn tao là phẳng cái ngực mày không?”

“Sao mày không đi sớm đi đầu thai lần nữa đi nhỉ? Có khi kiếp sau ra dáng 《Savior》 hơn đấy.”

Hai người mỗi bên một câu, không ai chịu ai bắt đầu khẩu chiến. Những câu chửi rủa của cả Gen lẫn Satsuki cũng càng lúc càng độc hơn. Cả lớp chỉ biết trợn mắt hà hốc mồm mà nhìn

“Moroha, cậu có định giúp không?”

“Nhảy vào chỉ thêm dầu vào lửa thôi.”

Shizuno đại khái chắc cũng biết rồi, chỉ hỏi cho có thôi. Cô chỉ đơn giản gật đầu không nói gì. Ai chả nhìn ra là có điên mởi tham gia cuộc cãi vã này.

Giờ bất kỳ ai động thử trước cũng dở hơi, nhưng may là còn chỉ đang đấu khẩu nên chắc cũng không sao. Moroha vừa nghĩ đến đó thì ---

“Cái gì mà ồn ào thế này!?” Thầy giáo lớp bên bước vào sân thi đấu, hỏi.

Gen tặc lưỡi khó chịu, làu bàu “lại có kỳ đà cản mũi”.

Moroha còn tưởng thế là xong, không khỏi thờ phào nhẹ nhõm. Nhưng cậu thật quá ngây thơ rồi.

“Thưa thầy, hai bạn này đều dùng được prana rồi ạ…” Một thằng đàn em của Gen giả bộ ngây thơ lên tiếng.

Có ý gì đây? Moroha trở nên cảnh giác.

“Ừ. Hôm qua thầy cũng thấy rồi. Vừa vào học đã dùng được prana, rất giỏi.”

“Thưa thầy, có thể cho họ làm mẫu được không ạ? Đánh thử một trận ấy.”

“Ờm, thế cũng được, cho lớp thầy kiến tập với nhé. Hai em có ý kiến gì không?”

Hóa ra là thế. Moroha tặc lưỡi định cản Satsuki lại, nhưng mà ---

“Được! Để em cho thằng vô lẽ này biết 《Savior》là thế nào!”

Satsuki đã đáp ngay ứng rồi.

“Hà hà…tốt! Cho thằng này xem tinh thần trượng nghĩa là thế nào nào.”

Gen đương nhiên là đồng ý. Hắn liếm môi, tựa như đang chờ đợi cơ hội này.

(Tiêu rồi, Satsuki, cậu suy nghĩ đơn giản quá rồi)

Thầy đã cho phép, Moroha cũng không có lý do gì để cản nữa. Cậu chỉ có thể tuyệt vọng nhìn giáo viên lớp bên hướng dẫn các bước chuẩn bị.

Toàn bộ học sinh năm nhất ngồi trên khán đài, trên sân chỉ có ba người – thầy Tanaka là trọng tài, Satsuki chiến khí ngút trời và Gen. Trước mặt giáo viên nên cả hai cũng không dám quá đà, chỉ lườm nhau chằm chằm.

“Bắt đầu!” Thầy Tanaka ra hiệu, lập tức Satsuki và Gen vận prana của mình lên.

Hai tay Satsuki lóe lên tia sáng vàng rực rỡ, còn toàn thân Gen bao bọc trong ánh sáng đỏ như máu. Sau đó cả hai cầm thẻ học sinh trong tay vận vũ khí của mình lên.

Trong tay Satsuki là một thanh kiếm hai lưỡi nhỏ. Hôm qua còn không làm được mà hôm nay đã hiện lên rồi.

Chắc tối qua lại tập một mình ở ký túc đây mà. Tuy Satsuki bình thường thì mạnh miệng nhưng cũng rất nỗ lực.

Mặt khác – Gen cầm trên tay một cây rìu lớn.

Chiến ý của hai bên làm tất cả học sinh ở đây không khỏi rùng mình.

Trên khán đài, Moroha chỉ cầu mong Satsuki được bình yên vô sự.

“Trong sân đầu thì bị thương tích thế nào cũng không đáng ngại đâu. Ra khỏi sân là khỏi hẳn.”

“Tớ không lo cái này Shizuno.”

Cậu hy vọng Satsuki chịu khổ. Moroha đành thầm cầu nguyện trong lòng.

“Tiếp chiêu, Isurugi!”

Giọng Satsuki hơi cuống, nhưng cô vẫn xông lên, khí thế mười phần.

“Yahhhhhhhhhhhhhhh!!!!” Cô hét lớn một tiếng, dùng cả hai tay vung kiếm chém tới.

Nhưng Gen vẫn đứng yên không nhúc nhích – không di chuyển được sao? Hắn chỉ đứng đó với cây rìu lên vai.

“Dám xem thường Onii-sama, đừng mong hạ thủ lưu tình!”

Thanh gươm trong tay Satsuki lóe lên.

Cô đã dùng 《Cường Lực Thuật》để tăng lực chém. Dính một đòn này thì thắng bại rõ ràng luôn.

Rầm một tiếng --- sau đó một cái gì đó bị hất văng lên không. Nó xoay tròn trong không khí, tạo thành một đường cong và rơi xuống phía sau Satsuki.

Là kiếm của cô.

“…Xảy ra chuyện gì thế?” Shizuno hỏi. Moroha cũng chỉ nhìn thấy cái bóng thôi.

Gen vẫn đứng bất động tại chỗ, hắn vừa đánh một đòn với tốc độ kinh khủng, khí thế như sét đánh. Theo kết quả mà đoán thì chắc hắn dùng rìu đánh bay kiếm của Satsuki.

“Ah…hử?”

Satsuki nhìn đôi tay trống không, vẫn chưa hiểu gì hết. Có nghĩa là tốc độ của Gen nhanh tới mức ngay chính cô cũng không kịp nhìn.

Trong nháy mắt, thắng bại đã định. Thực lực của Gen và Satsuki khác biệt quá lớn.

“Nhặt lên đi” Gen thoải mái ra lênh, vỗ cây rìu. “Không có kiếm thì đánh sao. Nhặt lên đi.”

Bị thương hại coi thường, Satsuki xấu hổ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.

“Không cần hạ thủ lưu tình đâu. Đang đấu tập mà. Cứ đánh tiếp đi.”

Câu từ của Gen nghe rất dịu dàng, rộng lượng. Chính vì thế mà sỉ nhục càng cao.

Satsuki vừa giận vừa xấu hổ, mặt đã xanh đi.

“Này này, tỉnh lại chút đi. Đồng minh của chính nghĩa không nên nổi giận nhỉ?”

“Nhất định sẽ khiến mày phải khóc lóc quỳ gối xin lỗi!”

Nói xong, Satsuki quay lưng chạy đi nhặt kiếm.

Gen nở nụ cười hạ lưu, chân bước theo một bước. Hắn hèn hạ vung rìu chém xuống tấm lưng không phòng bị của Satsuki.

Không có máy văng tung tóe --- Satsuki không bị thương tích chút nào.

Thay vào đó, lưng áo của cô bị xé toang, mảnh giáp chiến đấu lẫn nội y văng tung tóe. Tấm lưng trắng như tuyết của cô phô ra trước mặt toàn thể học sinh.

“KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGG!!!”

Satsuki xấu hổ ngồi xuống. Tấm lưng trần của cô --- từ từ đỏ lên.

“Kya ha ha ha ha ha !!!!” Gen cười phá lên, thậm chí cười đến phát khóc.

Moroha đã sớm tung người chạy. Nhanh như chớp, cậu đã chạy vào trong sân đến cạnh Satsuki, cởi áo khoác choàng lên cho cô.

“Ê này Haimura, bọn tao còn đang đấu đấy, đừng có xông vào. Hèn vừa thôi.”

“………..”

Moroha yên lặng bất kể Gen chọc tức. Cậu đang điên đến mức nói không ra lời.

“Isurugi-kun, ức hiếp người yếu là hành vi không chấp nhận được” Thầy Tanaka cũng cảnh cáo Gen “Bất kể có phải đấu tập hay không, tận dụng cơ hội để giải quyết ân oán cá nhân là sai!”

“Trò có biết thế nào gọi là 《Savior》 không hả?”

“Là một người được chọn, tại sao ---“

Giáo viên các lớp hai, ba, bốn cũng tiến lại mắng Gen. Bọn họ tạo thành vách tường ngăn cách Gen và Moroha.

“Xin lỗi …~” Gen xin lỗi chiếu lệ, sau đó kiễng chân hô “Ranjou, nghe thấy không? Mày là kẻ yếu thì phải đó?”

Nghe vậy, Satsuki đột nhiên run lên một chút.

“CÂM MỒM!”

Tuy Moroha đằng đằng sát khí, nhưng Gen cũng chả có vẻ quan tâm.

“Trò không phải em của Isuguri Jin sao? Sao không học anh trai kiệt xuất của mình một chút ---“

Thầy Tanaka tận tình khuyên bảo, nhưng Gen càng đắc ý cười nhạo Satsuki:

“Ranjou cũng nói rồi đó, chúng ta đều là 《Savior》, cùng phải chiến đấu với 《 Metaphysical 》 mà. Nếu thế đồ yếu rớt như Ranjou mới là đứa làm xấu mặt 《Savior》 chứ? Chỉ giỏi to mồm thôi, chứ có làm được trò trống gì đâu.”

Gen phá lên cười. Satsuki hét lên “Kyaaa” một tiếng, sau đó bịt tai quay người chạy trốn.

“Khoan đã! Satsuki!”

Moroha gọi với theo nhưng đã muộn. Satsuki đã chạy ra ngoài rồi.

“Ha ha ha ha ha! Nhớ đấy nhé! Kẻ yếu phải phục tùng kẻ mạnh!”

“Đủ rồi đấy! Isuguri-kun!”

Nhưng tuy bị bốn giáo viên bao quanh, Gen vẫn chỉ coi họ như mèo kêu chó sủa không thèm để ý.

“….Isurugu.”

Moroha trừng mắt nhìn hắn. Nhưng giờ không phải lúc ---

Satsuki đã chạy đi đâu không biết nữa rồi. Cậu không thể không lo được.

Cậu muốn ôm cô thiếu nữ nhỏ bé đáng thương ấy vào lòng. Cậu không thể bỏ mặc Satsuki…bỏ mặc Satsuki khóc như thế được.

Không chút do dự, Moroha đứng dậy đuổi theo.

◆◆◆

Satsuki ở trong sân trường.

Trùng hợp thay, chính là chỗ cô từng ngồi ăn trưa cách đây không lâu.

Giờ đang giờ thực hành, không có ai khác ở đây cả. Trừ Moroha ra, không còn ai đuổi theo.

Chạy ra khỏi sân thi đấu, quần áo của Satsuki và Moroha đã trở lại như bình thường. Moroha còn lo phải khoác áo cho cô một lần nữa.

“Chỉ mong không phải là anh…”

Cậu đang định ngồi xuống, nhưng Satsuki tỏ vẻ không đồng ý. Thậm chí đến nhìn cũng không thèm nhìn.

“Sao mình tớ lại không được?”

“Vì em không muốn anh trông thấy em thê thảm thế này.”

Khóc đến mức hai mắt sưng đỏ lên, Satsuki lạnh lùng đáp, sau đó im như thóc.

Nhìn cô yên lặng ngồi ôm gối, Moroha lại thấy chạnh lòng, không tiện ngồi xuống.

Nhưng mà ---

“Nếu không tớ nhìn, ít ra cũng cho tớ ngồi cạnh cậu được chứ?”

Không đợi Satsuki đáp, Moroha đã nằm lăn xuống. Lấy tay làm gối, cậu quay mặt ra ngoài.

Satsuki vẫn yên lặng không nói gì.

Nói cách khác là được phép. Moroha tự thuyết phục bản thân như vậy.

Dự báo thời tiết nói năm nay mùa xuân sẽ rất đẹp. Thực tế đúng như thế, ánh mặt trời lóng lánh rực rỡ sưởi ấm cho cả hai người.

“Tớ không nghĩ cậu bị như vậy là nhục nhã.” Moroha tỏ vẻ đàn anh, dịu dàng an ủi “Không biết thế nào mới là 《Savior》, nhưng so với tranh cường háo thắng, giữ vững chí hướng của mình quan trọng hơn nhiều. Như Isurugi mới là nhục nhã.”

Nhưng Satsuki vẫn không nói một câu.

(Đành chịu thôi…)

Moroha đưa mắt nhìn ra xa, quyết định chờ đợi.

Có khi về lớp sẽ bị thầy mắng, nhưng mặc kệ. Giờ so với đi học, Satsuki quan trọng hơn cả tỉ lần.

◆◆◆

Đã đếm được bao nhiêu đám mây, bao nhiêu hình thù bay qua trên đầu rồi?

“Em…muốn Onii-sama khen ngợi em.” Satsuki đột nhiên lẩm bẩm.

Moroha cực kỳ ngạc nhiên.

Cảm giác muốn được khen --- cậu cũng có. Rất mãnh liệt là khác. Cậu muốn cô chú đã nuôi nấng mình khen ngợi bản thân “Đã trở thành người tốt”

Ngoài ra, cậu còn muốn báo đáp họ. Chính vì thế nên cậu mới vào học ở cái trường này.

Tuy nhận ra sự đồng cảm trong lòng, Moroha vẫn yên lặng chờ Satsuki nói tiếp.

“Chả biết em xui cỡ nào mà cứ sống ở đâu là bị 《 Metaphysical 》 tấn công. Đến cấp hai năm thứ ba, em đã phải chuyển nhà tới mười hai lần.”

“Chuyển trường nhiều như vậy chắc kết bạn khó lắm nhỉ?”

Hình như Satsuki gật đầu.

“Nhưng em không cô đơn chút nào. Em có ký ức của Sarashia mà. Mỗi đêm, em đều gặp lại Flaga trong mơ. Đối với Sarasha, Flaga là tất cả. Mà em cũng thế.”

Giọng nói của cô đượm buồn, tràn ngập đau thương. Đối với cô, người anh trai yêu quý vô cùng quan trọng.

Tạm bỏ qua chuyện Flaga chính là mình --- tình yêu tha thiết, trong sáng đó của cô đã động đến chỗ sâu nhất trong lòng Moroha.

“Sau khi trắc nghiệm xong, biết mình là 《Savior》, biết không chỉ mình em có ký ức tiền kiếp, biết có cả một trường học của 《Savior》, em còn mong đợi….”

Moroha cảm nhận được ánh mắt của Satsuki nhìn lên lưng mình.

“Em nhập học ở đây vì em hy vọng có thể gặp được Onii-sama.”

Moroha yên lặng không đáp, lắng nghe Satsuki tỏ lòng.

“Em nhập học chỉ vì một lý do đó mà thôi.”

Satsuki hít một hơi thật sâu.

“Ý em là – anh hiểu chứ?”

Cô kịt mũi, cố kìm hàng nước mắt đang chực tuôn ra.

“Sự thật là, 「chính nghĩa 」 hay 「cứu vớt thế giới 」đối với em chỉ quan trọng thứ hai thôi. Em chỉ muốn ra vẻ trước mặt anh, muốn anh khen ngợi em mà thôi. Em muốn chiến đấu cùng anh. Cho dù đối thủ là ai, mục đích là gì cũng được, chỉ cần em có thể ở bên anh, ngay cạnh bên anh, cùng chiến đấu với anh – ước mơ của em chỉ có thế mà thôi.”

Đó là ước muốn ẩn giấu trong lòng Satsuki.

“Vì thế em mới hay ra vẻ, mới tỏ ra ương bướng cứng đầu. Khi anh nói kiếp này anh không muốn chiến đấu nữa, em sợ lắm. Sau đó là nổi giận.”

Tiếp theo là mặc cảm tội lỗi trong tim.

“Chí hướng của em cũng đâu có cao thượng gì. Em cũng nào có tư cách gì nói thằng Isuguri. Em với hắn cũng như nhau cả thôi. Em nhìn hắn mà như nhìn thấy mặt xấu xa nhất của mình. Em không nhịn được mà kiêu chiến, rồi lại thua…thua thảm hại là khác…Hắn coi thường anh, thế mà em là em gái anh lại không bảo vệ nổi danh dự của anh trai mình…em vô dụng quá….”

*Hức…Hức*Satsuki vừa khóc thút thít vừa kể lể.

Nói xong cô lại òa khóc nữa nở. Thân thể nhỏ nhắn xin xắn cuộn lại, hai tay ôm gối, thoạt nhìn càng nhỏ hơn.

Satsuki – nhỏ bé, yếu ớt – nói qua tiếng nấc:

“Onii-sama, xin anh. Anh mắng em đi. Mắng em thế nào cũng được. Em xin anh.”

Lời cầu xin của thiếu nữ.

Thế nên

Vậy là đủ rồi.

Moroha quay người lại, ôm lấy hai bờ vai nhỏ bé, nói:

“Cậu có thích tớ không? Không phải Flaga, mà là tớ này.”

Satsuki co rúm lại, cứng đờ ra, hơi ngẩng đầu lên.

“À…ừm?” Cô hỏi, mặt ngẩn ra. Sau đó khuôn mặt đẫm lệ đỏ bừng lên.

Moroha tiếp tục:

“Tớ cũng nói thật. Tớ không thể coi cậu như em gái được, ký ức của tớ về kiếp trước mù mờ lắm. Vì thế dù cậu gọi Onii-sama thế nào đi nữa, tớ cũng không biết phải trả lời thế nào.”

Nhưng ---

“Tuy nhiên, tình yêu, tâm ý, sự ngưỡng mộ cậu dành cho 「Onii-sama 」thì tớ hiểu.”

Cô em gái brocon này --- Moroha không khỏi mỉm cười.

Chính nghĩa rồi anh hùng cứu thế cái gì, cậu chưa từng quản mấy cái này. Đại đa số thời gian cậu còn chả theo kịp nổi Satsuki ấy chứ.

Vì thế Moroha không có quyền mắng Satsuki.

Nếu có – chỉ là vui sướng mà thôi/

Vui vì cậu đã hiểu rõ thiếu nữ mang tên Ranjou Satsuki. Cậu càng thích cô hơn.

“Nếu cậu quả thật thích tớ, tớ sẽ chân thành đón nhận tình cảm của cậu.”

Moroha nói rõ ràng từng chữ một. Mặt Satsuki càng lúc càng đỏ hơn.

“Đón, đón, đón, đón nhận? Làm làm làm thế nào?”

Satsuki lắp bắp hỏi ngược lại. Nhưng chỉ thế thôi mà dường như hơi nước đã bốc lên từ trên đầu cô rồi.

“A ah ~”

Để Satsuki có thời gian bình tĩnh lại, Moroha dừng lại một chút

Satsuki bỏ tay khỏi gối, hơi nghiêng về phía trước.

Moroha chân thành trả lời:

“Sau này tớ sẽ cố hết sức coi cậu như em gái.”

Lập tức nét mặt Satsuki biến thành vô cùng phức tạp.

“Ủa? Không thích à?” Moroha nghiêng đầu khó hiểu.

Satsuki cũng dừng một chút, mặt mũi vặn vẹo đáp:

“Không phải là không thích…nhưng cũng không phải toàn bộ những gì em muốn nữa rồi.”[2]

Satsuki nín khóc, mỉm cười nhảy vào lòng Moroha làm nũng.

Moroha đón lấy cô, cả hai nằm lăn ra thảm cô trong vòng tay của nhau.

Cơ mà --- tuy mồm thì kêu Satsuki làm em gái, nhưng cơ thể của cô thực sự mềm mại quá, không thể không nảy sinh mấy ý nghĩ kỳ quái trái với luân thường đạo lý. Mái tóc thơm ngát như một trái cây chín mọng, nếu muốn coi cô như người nhà thì hơi ấm da thịt sẽ có hại cho tim lắm đây.

Moroha vừa cố ra sức kiềm chế bản năng của mình, vừa xóa đi mấy ý nghĩ bậy bạ. Vì chỉ những giọt nước mắt của Satsuki thấm ướt áo cậu mới là hơi ấm chân thành nhất.

Đây là em gái mày đấy. Moroha chỉ có thể tự bảo mình như vậy.

◆◆◆

Sau giờ học, tiếng cười hạ lưu vang lên không dứt.

“Tao thấy cái mặt khóc lóc của con nhỏ Ranjou nực cười vãi!”

“Sau này đố nó dám nói gì với Isurugi-kun nữa”

“Không có thằng Haimura ra mặt thì tao còn làm nhục nó được nữa cơ. Đáng tiếc.”

HAHAHAHA.HAHAHAHA.

Tiếng cười tục tĩu đó đương nhiên là của Isurugi Gen và ba đứa lâu la. Bọn chúng nghênh ngang bước đi không coi ai ra gì, học sinh khác tự động tránh sang bên.

Đột nhiên chúng dừng lại. Có người chắn trước mặt.

Đó là Moroha. Sau lưng cậu là mặt trời đang lặn. Đôi mắt câu đang nhìn thẳng vào đám Gen.

“Sao? Mày đến trả thù cho con ranh kia à?” Gen cười nhạo.

Moroha một câu cũng không nói.

“Này, tao hỏi mày đấy!”

Gen gầm lên, nhưng Moroha không tỏ vẻ là nghe thấy. Cậu chỉ nhìn chúng bằng ánh mắt kinh khủng còn đen hơn màn đem, sâu không thấy đáy.

(Thằng này…ánh mắt kinh khủng thật)

Gen đổ mồ hôi lạnh.

“Thằng khốn! Haimura, mày thích gì hả!?”

Một đứa trong đám thủ hạ của Gen tiến lên về phía Moroha.

Hắn vừa đưa tay ra – đột nhiên tay phải Moroha đã chộp lấy mặt hắn. Cậu bóp mạnh, thậm chí có thể nghe tiếng xương thịt rên rỉ

Tên bị tóm kêu gào thảm thiết ra sức giãy giụa nhưng hoàn toàn vô ích. Hắn bị Moroha ném xuống dưới chân Gen như ném một cục rác.

“Haimura…bạn bè tao bị mày chơi kiểu này, mày định cứ thế là xong à?”

Gen gầm gừ, giọng trầm đến đáng sợ. Thậm chí lũ đồng bọn cũng run lẩy bẩy.

Nhưng Moroha chỉ nhìn chúng chằm chằm, sau đó – lần đầu tiên lên tiếng:

“Cái tao thấy ngạc nhiên ở đây là ---- Mày làm em gái tao khóc mà định cứ thế là xong à?”

Giọng cậu rất từ tốn bình tĩnh, không có gì đáng sợ. Tuy nhiên đám Gen nghe xong thì tái mặt.

“Mày thích thì tao chiều luôn! Để xem thằng nào là thứ nhất!” Gen gầm lên.

“Tao cóc cần biết đứa nào là nhất, chốc nữa tao sẽ lôi mày đi gặp Satsuki dập đầu xin lỗi.” Moroha lạnh lùng trả lời.

Không ai chịu ai, chỉ có đánh một trận thôi. Không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Các học sinh khác đã sớm chuồn từ lâu rồi. Đám lâu la của Gen cũng lùi lại một bước. Tình hình rất căng thẳng, chỉ chờ bừng nổ ---

“À ừm, trong trường cấ, 《Savior》 đấu đá cá nhân, thầy phải nói bao lần các em mới nghe đây…?”

Một giọng nói vang lên, không khí kiếm bạt cung giương tan biến.

Gen hoảng sợ, quay người lại.

Từ lúc nào? Không biết từ lúc nào, thầy Tanaka đã đứng tựa vào bức tường gần đó mà không ai biết.

“Đúng là….mà thôi, dù sao thầy cũng hiểu tâm trạng các trò. Đổi chỗ khác nhé? Còn lại cứ để thầy lo, các em cứ đánh thoải mái ở chỗ khác là được.”

Thầy Tanaka vừa nói, vừa lấy khăn lau kính.

Gen gật đầu đồng ý. Moroha cũng không phản đối.

--- Như vậy, trận chiến giữa Haimura Moroha và Isuguri Gen mở màn.

Chú thích

↑ Sentai/Power Ranger: Được biết đến ở Việt Nam dưới tên năm anh em siêu nhân trong những năm 90. Trong tập 36 của Samurai Sentai Shinkenger, siêu nhân vàng (Yellow Sentai Ranger) mắc chứng nghiện cà ri.

↑ Khỏi lo em ơi, kiếp trước kiếp sau gì đó của em cũng cưới được thằng anh ruột rồi

Truyện Chữ Hay