Quân lính xếp hàng lấy thức ăn rồi cùng ngồi ăn trong thanh bình. Đến giờ Maki và Chiharu đã làm việc được hai ngày rồi, và nhờ đôi bàn tay khéo léo, hai nàng được giao nhiệm vụ phân phát xúp.
Công việc này rất dễ. Tuy đã qua một thời gian nhưng ít nhiều gì hai nàng cũng từng làm nhiệm vụ phân phát đồ ăn trưa cho lớp mà. Trẻ con thường dễ phản ứng với việc phần của mình có quá nhiều rau hay quá ít thịt. Edwy đứng nhìn từ đằng xa trong lúc Maki và Chiharu chia nước xúp. Cậu cảm thấy sự nôn nóng muốn đem hai Người trờ về với mình đang nguội dần đi.
Tính từ lúc Maki và Chiharu trốn khỏi lâu đài đã 15 ngày trôi qua rồi. Và mặc dù Grudo có gởi theo vệ sĩ, hay các điểu nhân dõi theo liên tục, hai Người hẳn sẽ vẫn mạnh khỏe như lúc đi một mình này. Chắc là hai Người chưa bao giờ muốn được bảo bọc quá kỹ hay được đối xử như những nhân vật quan trọng.
Khi hàng người gần kết thúc, Edwy đứng xếp vào cuối cùng.
"Phần đặc biệt dành cho người cuối cùng là một muỗng to!"
Chiharu vừa nói vừa múc xúp đổ vào chén cậu. Ngay lúc đó, Edwy nắm chặt lấy cổ tay nàng.
"Này?"
Đôi mắt đen láy của nàng nhìn cậu thắc mắc. Phải, đúng thật là Chihaaru rồi.
"Edwy..."
"Chihaaru, tôi đã tìm được Người rồi. Và cả Maki nữa."
Cả người Chiharu đông cứng lại, mắt to tròn. Maki trông cũng rất ngỡ ngàng. Đúng. Mình thật là ngu ngốc vì đến giờ mới nhận ra, nhưng hai Người cũng chẳng thông minh gì cho cam. Đời nào có ai lại không để ý nếu thấy người bay lên trời.
Hai Người nai tơ đến thế nào mà có thể ngạc nhiên chỉ với nhiêu đây chứ, trong khi cả hai chẳng biết thận trọng gì cả?
Sự lo lắng, sự giận dữ của cậu. Tất cả bắt đầu vụn vỡ.
"Chihaaru. Đồ óc bã đậu!"
"Này Edwy. Nói chuyện với con gái đừng có nặng lời vậy chứ."
"Con gái? Ở đâu?"
"Ư, ưm, im lặng đi!"
"Ha ha ha!" Edwy bật ra tràng cười. Maki hoảng hốt ngăn cậu lại.
"Này, Edwy. Nhỏ tiếng đi chứ. Chúng tôi không muốn gây chú ý đâu!"
"Không gì có thể gây chú ý nhiều hơn việc bay cùng điểu nhân được."
"Aaaa, Sauro!"
Những người xung quanh giờ đã nhận ra Hoàng Tử và bắt đầu túm tụm lại bàn tán.
"Ê, bên đó. Lấy đồ ăn rồi qua kia đứng đi! Vướng tay vướng chân quá!"
Paolo mắng cả đám khi thấy cảnh ồn ào ba người gây ra.
"Được rồi, Edwy. Qua bên đó ngồi đi!"
"Chờ đã!"
"Bọn tôi sẽ không chạy trốn đâu. Cầm giùm tôi cái này."
Edwy cầm trên tay ba chén xúp và bị bỏ lại đó. Maki lấy ba cái đĩa và đi tới chỗ lò nướng lấy thịt. Chiharu cầm ba cái cốc tới chỗ vại bia. Edwy cảm thấy áy náy trước cảnh hai Thánh nữ phục vụ mình, nhưng cậu vẫn im lặng chờ đợi.
"Được rồi, vừa ăn vừa nói chuyện. Đầu tiên là, chúc mừng đã kết thúc một ngày làm việc vất vả!"
"Chúc mừng."
Ba người cụng cốc. Uống bia. Thật kỳ lạ. Cậu đã định tìm Maki và Chihaaru rồi làm lớn chuyện, vậy mà.
"Aaa, đã thật!" "Aaa, đã quá!"
Dù là Edwy đã quen với việc ăn tối ở biện thự của các thị trưởng rồi, những bữa ăn đó không thật sự thoải mái lắm. Điều duy nhất mà cậu trông chờ là được thấy cảnh Kaider và Nyran lúng túng như cậu. Mình không ưa hai người họ chút nào. Nghĩ đến đó Edwy thở dài. Cậu cứ bị đối xử như trẻ con.
"Nè Edwy. Đây là món chúng tôi nấu hôm nay đó. Khoai tây luộc nướng lò, phía trên phủ phô mai. Cậu nên ăn ngay lúc còn nóng. Thế này nè. Ha-ha-nóng."
"Phù, hà, nhanh, nhanh."
"A, aa."
Có rất nhiều khoai tây kèm thịt xắt lát phía trên.
"A, nóng. Ngon quá"
"Đúng chứ? Ngon cực kỳ ha. Bọn tôi mua loại phô mai này ở Lapondo đó."
"Nghe nói phô mai này nổi tiếng lắm."
Sau đó cả nhóm tiếp tục ăn trong yên lặng. Ở lâu đài, cách ăn uống của Maki và Chiharu hệt như những tiểu thư đài các. Và hai Người hành xử rất chuẩn mực khi gặp gỡ các đại sứ. Nhưng lúc này đây, hai nàng đang ngồi xếp bằng dưới đất, há to cái miệng chứa đầy khoai tây bên trong.
"A, thịt cũng ngon quá đi!"
"Thịt này ông Paolo ướp từ tối qua đó."
"Ra vậy. Ngon quá."
Cả nhóm nhắm hết ly bia cùng đồ ăn. Thật là vui. Bữa tối hôm nay là vui hơn hết thảy.
.
"Edwy."
Maki bắt đầu, Chiharu cũng ngồi thẳng người nhìn cậu.
"Chúng tôi xin lỗi!" "Bọn tôi xin lỗi!"
"Phải vậy chứ. Cả cung điện đều rất lo lắng cho hai Người đó."
Hai nàng nhìn như sắp khóc.
"Tại sao hai Người lại trốn khỏi cung điện mà không nói gì? Nếu báo trước thì chúng tôi đã có thể sắp xếp để lén đưa Người vào lãnh thổ Dwarf trong lốt cải trang rồi."
"Chúng tôi không thể nói được. Nhưng dù cậu nói là lén, chẳng phải xung quanh chúng tôi luôn luôn có người cảnh giới à? Ngoài ra, Arthur, Aeris, Grudo và Zynis đều có vai trò quan trọng của mỗi người. Kể cả cậu nữa, Edwy. Nội việc đối phó với những nước khác là đã đủ vất vả cho cậu rồi."
"Lúc đó tôi thật sự rất bận. Nếu tôi mà có dù chỉ là một ít thời gian, tôi đã đi cùng hai Người vào thị trấn rồi. Lúc đó thật là vui. Nhưng tôi chưa từng dừng lại để nghĩ về cảm giác của hai Người."
Và đó cũng là lí do vì sao cậu không kịp ngăn những lời xúc phạm từ những người ở nội địa. Edwy nhớ lại và siết chặt nắm tay.
"Có phải cậu đang nghĩ về những người ở nội địa không?"
Chiharu khẽ hỏi.
"Tôi xin lỗi. Chắc chắn đó là lí do mà hai Người muốn bỏ đi."
"Không-không."
Maki lắm đầu và mỉm cười.
"Phải, đúng là có hơi khó chịu. Nhưng cũng chẳng sá gì đâu. Thật ra chúng tôi đã quyết chí từ trước đó lận."
"Trước đó nữa sao?"
"Hồi đó chúng tôi luôn phải làm việc cả ngày dài để kiếm sống. Nên được đối xử quá ưu đãi vì là Thánh Nữ làm chúng tôi thấy, không ổn lắm."
"Maki..."
"Có thể Edwy sẽ thấy hơi khó hiểu. Nhưng mà miệt mài làm việc và vật lộn để kiếm sống có thể rất đáng trân trọng nếu đó là quyết định đến từ bản thân cậu. Đáng tiếc do là Hoàng Tử, cậu không thể tự do quyết định muốn làm như thế nào cũng được."
Edwy có chút đau lòng. Cậu sinh ra đã là Hoàng Tử rồi. Cậu không thích cách Maki ám chỉ cậu không thể hiểu được lối nghĩ này bởi vì bản thân cậu không biết tự do là gì.
Tuy nhiên, cả Maki và Chiharu cũng không muốn được tôn lên làm Thánh Nữ. Có lẽ đây là việc mà cậu cần có thời gian để thấu hiểu.
"Tôi không muốn bị đối xử như Hoàng Tử hay ăn những bữa sang trọng cùng thị trưởng. Nhưng mặt khác, việc tiếp tục làm Hoàng Tử là quyết định của tôi. Có phải thế không?"
"Là Thánh Nữ, chúng tôi sẽ nhận lấy nhiệm vụ thanh tẩy Chướng khí. Nhưng chúng tôi muốn được tự do hành động cho đến khi hoàn thành bổn phận. Mà không phải, đó chỉ là tôi muốn nói cho ngầu thôi. Thật ra chúng tôi chỉ muốn trốn khỏi mấy thứ phiền hà."
Maki cười buồn.
"Và Chiharu cứ bị cuốn vào cùng tôi."
"Bọn mình đã cùng nhau lựa chọn mà. Maki-chan."
Hai nàng nhìn nhau và cười lớn. Lúc này đây, bộ quần áo con trai trông rất hợp với hai nàng.
"Nè, Edwy. Cậu nên quay lại sớm đi."
"Có vẻ như, chúng tôi không phải là những đối tượng phù hợp để chuyện trò."
Là Kaider và Nyran. Maki và Chiharu đột ngột cứng người lại và cúi gằm xuống đất.
"À, cậu đang chơi với mấy đứa trẻ loài người hả. Vui nhỉ."
Edwy trông rất khó chịu với lời nhận xét của Kaider. Nhưng cậu ôm lấy vai của Maki và trả lời.
"Đúng thế, tôi thấy vui vì có những người bạn cùng độ tuổi với mình. Hai người cứ lo việc nói chuyện với mấy người lớn đi."
Kaider, Nyran. Bởi vì hai người cứ trốn tránh suốt mà tôi buộc phải hầu chuyện họ đấy. Edwy nghĩ thầm.
"Phiền phức lắm. Tôi thà tập vung kiếm còn hơn."
Kaider gãi đầu. Đúng là bó tay. Edwy thờ dài, toang đứng dậy.
"Edwy cũng thà tập vung kiếm hay bay cùng điểu nhân hơn."
"Em là ai?"
Chiharu đứng dậy và nói dõng dạc vào mặt Kaider.
"Phiền phức thì đã sao chứ? Đó là việc anh phải làm. Edwy vẫn chỉ là một đứa trẻ, không phải ư? Sao mà những người lớn như các anh cứ dồn hết việc của mình lên một đứa trẻ chứ hả?"
"Này! Liên quan gì mà nói."
"Em là người đang vui vẻ trò chuyện cùng bạn mình. Vậy là có chút liên quan rồi đấy. Nếu anh cứ xem cậu ấy là đồ con nít thì buổi tối hãy để cậu ấy được thảnh thơi, điều kiện tối thiểu đấy. Edwy, chúng ta đi đi. Sauro đang đợi."
"À, ừm, xin lỗi. Tôi sẽ trình diện sau."
Nói rồi Edwy và hai cậu bé đi mất. Nhìn đằng sau cả ba trông rất nhỏ. Và vì trời nhá nhem tối, có những màu sắc không thấy rõ được đôi lúc lại làm cho sự thật rõ ràng hơn.
"Norfe? Chouze?"
Nyran cất tiếng gọi. Nhưng cả hai đứa trẻ vẫn không dừng lại. Kaider uể oải nói.
"Tớ làm đứa nhỏ hơn giận mất rồi. Ôi kệ. Chắc chúng ta nên đi về thôi."
"Này, cậu cũng nên thôi coi Edwy như đứa trẻ đi. Nhân loại đủ 18 là thành người lớn rồi."
"Cậu thì khác chắc."
Nyran quay người lại nhìn nhóm trẻ đang dần khuất dạng. Có thể anh chỉ tưởng tượng ra thứ mình muốn thấy thôi. Mà, đến lúc quay trở lại với công việc rồi.