Ngày hôm sau, Maki và Chiharu đi xuống phố. Hai nàng hoảng hồn trước sự chú ý mà mình nhận được nên vội vã trốn về lại nhà trọ. Dù đang là buổi trưa, đám đông này vẫn có thể xếp được thành mấy hàng đó.
"Ha ha, tác động kinh tế của chúng ta đấy."
"Bọn mình đúng là đã giúp cho việc kinh doanh của nhà trọ nhỉ."
Tuy là, hai nàng không muốn dựa dẫm vào sự giúp đỡ của Edmond, nhưng cũng không có lựa chọn nào khác. Quyết định tối hậu là chấp nhận lời đề nghị của ông. Hai nàng đi đến cửa hàng, cùng lúc kéo theo nhiều sự chú ý hơn.
"Ồ, cuối cùng hai tiểu thư cũng đến."
"Xin lỗi vì đã làm phiền lúc ông bận rộn thế này."
"Ừm..."
Chiharu ngần ngại, thế là Edmond xua những mắt tò mò đi. Maki và Chiharu nhìn nhau, gật đầu, rồi hai nàng gỡ tóc giả ra.
"Tóc đen! Có thể nào, hai tiểu thư đây là hai Thánh Nữ ư?"
"Tình cờ là đúng thế đấy."
"Ra vì vậy mà dạo gần đây Chướng khí đã loãng đi nhiều..."
Trong lúc Edmond đang tự thuyết phục bản thân, hai nàng đội lại mái tóc giả.
"Nhưng phải nói, tôi chưa hề nghe gì về việc hai Thánh Nữ cùng lính hộ tống đến đây."
"Đúng hơn là, chúng tôi đến đây từ Garonce được ba ngày rồi."
"Cùng với Kaider và Nyran."
Edmond ngạc nhiên.
"Tam Hoàng Tử là cận vệ của Người? Nhưng mà..."
"Không phải đâu, bọn tôi đã cải trang thành hai anh em 14 và 12 tuổi."
"Vậy ra hai đứa trẻ mà hôm qua ngài ấy kiếm là..."
"Là chúng tôi."
Maki trả lời bằng giọng biết lỗi.
"Tuy nhiên, đi từ Garonce đến đây cũng phải mất gần cả tuần. Nếu là phụ nữ thì trẻ em thì phải đến 10 ngày. Và ngài ấy không hề phát hiện ra?"
"Phải."
"Mắt ngài ấy có bị sao không?"
"Câu này, hơi khó trả lời..."
Maki cười khúc khích.
"Thế thì không lạ gì khi ngài ấy nói là trông các tiểu thư quen quen... He, ha ha ha."
Quý ông lịch thiệp há miệng cười sảng khoái. Thì đúng là khá buồn cười thật. Nhưng chúng tôi đang rất tuyệt vọng đây nè.
"Đây chỉ là lốt cải trang để trốn khỏi Cung Điện, nhưng rồi Nyran và Kaider đã nhanh chóng bắt giữ chúng tôi, ý tôi là, chăm sóc chúng tôi một cách ân cần."
"Và vì vậy nên hai vị đành phải giữ nguyên lốt cải trang đó. Tôi hiểu rồi. Ra đó là lí do tại sao không có thông tin nào cả."
Ông tự gật gù với chính mình.
"Tuy nhiên, tôi lại thấy đó là một chuyện tốt. Vì nếu hai vị đổi lại thành những tiểu thư đài các thì đã bị phát hiện ngay lập tức rồi."
Maki và Chiharu cảm nhận được rất rõ những lời này từ cả hôm qua và hôm nay.
"Nhưng tại sao hai vị lại phải trốn khỏi Midland? Có phải là do đất nước đó có vấn đề gì không?"
Edmond lo lắng hỏi.
"Ồ, không có đâu. Ngược lại, mọi người đối đãi với chúng tôi rất chu đáo."
"Nhưng bọn tôi chỉ là những thường dân làm công ăn lương bình thường ở thế giới trước thôi. Được đối xử đặc biệt như vậy làm bọn tôi ngột ngạt lắm."
"Họ còn định đưa chúng tôi đến những đất nước của người Dwarf bằng tàu hỏa riêng nữa."
Maki và Chiharu giải thích. Mọi người đều thật tốt bụng đến mức hai nàng không nỡ nói rằng đó không phải là điều hai nàng muốn.
"Tôi hiểu, tôi hiểu."
Rồi ông hỏi lại một cách hoài nghi.
"Vậy, sao hôm nay hai vị lại đến đây? Tôi không nghĩ hai vị tìm đến tôi là vì muốn được trút bầu tâm sự đâu."
"Đúng thế, sự thật là..."
Hai nàng giải thích là mình muốn đi đến Gromble, nhưng nếu đã định như vậy rồi thì hai nàng muốn đến đó như những người chạy việc vặt, giống như Kaiser đã gợi ý.
"Tại sao hai vị lại quyết đến Gromble cho kỳ được vậy?"
"Tôi cũng không biết nữa. Chúng tôi đã đi đến nhiều nơi trong lãnh thổ người Dwarf, và Chướng khí sẽ tan nhanh hơn khi chúng tôi xuất hiện. Giống như ở đây. Và chúng tôi thấy là mình nên đi tiếp thôi."
"A."
Maki và Chiharu đồng loạt đưa tay lên trán để lấy viên ngọc ra từ chỗ cái nơ. Thật bí ẩn, mấy em này luôn rơi ra cùng lúc.
"Ôi, Bảo thạch của Thánh Nữ..."
Hai Thánh Nữ nhăn nhó cười, còn Edmond thì xúc động đến run cả người. Hai vị Thánh Nữ có phần khá nổi loạn khi muốn trốn ra khỏi Cung Điện đầy phép tắc, thế nhưng hai Người vẫn giữ vững tinh thần trách nhiệm của mình và tiếp tục thực hiện sứ mệnh của Thánh Nữ.
"Tôi sẽ cung cấp cho hai vị mọi sự hỗ trợ cần thiết, ngoại trừ việc, tôi không đồng ý để cho Thánh Nữ làm người sai vặt."
"À, nhưng mà chúng tôi cũng biết nấu ăn chút chút, và lau dọn nữa. Tôi cho là chúng tôi có thể sống sót với chuyện này trong một tuần."
"Nhưng mà, hai vị không thể nào tiết lộ thân phận và đi cùng đoàn sao? Như thế sẽ giúp nâng cao sĩ khí và mọi người cũng an tâm hơn."
Chiharu nghĩ về Aeris. Xin lỗi.
"Không cần đâu, bọn tôi muốn làm những việc trong khả năng của bản thân. Ngoài ra, tôi cũng tò mò muốn biết làm phụ bếp thì mình sẽ được ăn những món gì."
"Sẽ không có món ăn xa hoa nào như ở Nhà trọ Hoa Ly Trắng đâu."
"Không sao."
"...Tôi đoán là không có cách nào làm hai vị thay đổi ý định?"
Edmond thở dài, chấp nhận đầu hàng.
"Trong trường hợp đó, tôi có thể giúp gì được cho hai vị đây?"
"Vâng, lần này bọn tôi muốn cải trang thành hai anh em thường dân. Và bọn tôi đi đến Gromble để thăm họ hàng."
"Hừm, e là Tam Hoàng Tử sẽ nhận ra thôi."
"Bọn tôi sẽ sửa lại chút bộ tóc giả, và lần này tôi sẽ là em trai chứ không phải em gái nữa. Nhưng nếu bị phát hiện cũng không có gì đáng lo, ngài ấy không biết bọn tôi là ai mà."
Và thế là hai nàng hỏi xem liệu ông có bộ quần áo cũ nào của người dwarf không, và liệu hai nàng có thể đổi hai cái túi còn tốt này để lấy hai cái cũ.
"Sẽ vui lắm đây."
"Bọn mình sẽ đến lâu đài để phỏng vấn ngay khi cải trang xong."
"Hừm, để tôi viết cho hai vị một bức thư giới thiệu vậy. Và tôi thấy tốt nhất hai vị không nên trở lại nhà trọ hôm nay. Tôi sẽ nhờ người lấy hành lý của hai vị về đây, và tối nay hai vị nên ngủ lại nhà tôi. Và còn, tôi không muốn phải nói dối vợ mình. Liệu tôi có thể nói cho vợ con tôi biết sự thật không?"
"Cảm ơn ông. Và dĩ nhiên là được rồi."
Cơ thể hai nàng sẽ liên tục sản sinh ra ma thạch, dù muốn hay không. Và trong tâm trí của Maki và Chiharu, những viên ma thạch này là bằng chứng rằng người ở thế giới này đang sống đời trầm luân. Nếu đã không thể quay lưng chạy trốn, thì tốt nhất là nên chấp nhận đối mặt với vấn đề thôi.
Nhưng.
Hai nàng cũng không thích ngoan ngoãn mà quay về lại đâu.
Hai nàng cắt bộ tóc nâu sáng thành chiều dài cỡ đầu tóc con trai, chấm nó vào đất để làm bẩn. Và thay vì nơ buộc, hai nàng đổi lại thành khăn buộc quanh trán để đồng bộ với quần áo cũ. Hai nàng vẫn cao hơn phần lớn người dwarf, nhưng nói là trẻ em loài người thì vẫn đủ độ thuyết phục.
"Ồ, cải trang thế này tôi sẽ không nghĩ rằng hai vị là Thánh Nữ đâu. Có thể Tam Hoàng Tử sẽ lại bị lừa nữa cho xem. Có điều, tôi vẫn cảm thấy bằng cách nào đó hai vị sẽ bị lộ mất. Nhưng phải nói, hai vị trông vẫn cứ tự tin dù đang mặc cái quần dành cho nam đó."
Edmon xét duyệt lần cuối.
"Ở thế giới chúng tôi, nam hay nữ mặc quần dài là điều bình thường."
"Và ở trường con trai và con gái tập thể dục gần như giống nhau."
"Ồ, thế giới đó quả là tuyệt vời!"
"Được rồi, chúng tôi đến lâu đài đây."
"Vâng. Để vào cổng thì không có gì khó khăn cả, nhưng sẽ nhanh hơn nếu hai vị nói với lính gác là mình đến để ứng tuyển vào công việc. Hưm, chắc là tôi nên cử theo một người hầu để hỗ trợ."
"Như thế thì càng đáng ngờ nữa. Hẹn gặp lại ngài sớm."
Hai nàng vui vẻ lên đường. Không còn chút gì hình ảnh hai cô gái với những cử chỉ duyên dáng nữa.
"Nhưng khó tin được là ngài Grudo lại để cho hai Người hoàn toàn tự do."
Edmond tự hỏi.