Chà, những lúc như thế này. Chiharu giở lại bài gương mặt đáng thương. Kreis thấy được liền xông đến tương trợ.
"Kaider, cậu không có câu tán tỉnh nào mới hơn ư?"
"Cái gì! Không, thật đấy! Tôi từng thấy..."
Kaider bào chữa. Ánh mắt của anh đảo từ tóc rồi ngược xuống cơ thể của hai cô gái, như muốn nhớ lại điều gì đó.
"Tóc đen, hình như thế..."
"Đồi bại."
Chiharu buột miệng.
"Ồ, xin thứ lỗi. Nhưng tôi cho rằng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Nàng nhẹ nhàng nói.
"Xin lỗi. Vừa rồi tôi thật thô lỗ quá. Tôi là người quen của hai vị đây. Tên tôi là Kaider, còn đây là Nyran. Ừm, chúng tôi đang tìm hai đứa trẻ loài người.Hai tiểu thư có tình cờ nhìn thấy chúng ở đâu không?"
"Tôi tin là chúng tôi sẽ nhận ra ngay nếu thấy bất kỳ đứa trẻ loài người nào giống mình. Đáng tiếc là, không có."
"Vậy sao...quả là đáng tiếc thật."
"Sao thế, Kaider? Chuyện này làm cậu bận tâm vậy à?"
"Tôi đã luôn trông chừng chúng từ khi chúng tôi còn ngồi cùng nhau trên tàu. Chúng từng nói là muốn đi đến Gromble một mình. Nhưng vì chúng tôi sẽ cùng binh lính đi đến Gromble trong hai ngày nữa. Thế nên tôi nghĩ, sẵn dịp này chắc là nên đem hai đứa đi cùng luôn."
"Đi cùng? Như là người hầu à?"
"Phải, hoặc chúng cũng có thể chạy vặt ở bếp. Tôi nghe nói là bọn họ không có đủ nhân lực từ Midland, do thông báo này cận giờ quá. Hai đứa trẻ này đều rất độc lập và sẽ không chủ động nhờ giúp đỡ. Nhưng chúng quá ốm yếu để trở thành mạo hiểm gia."
"Thì ra là vậy."
"Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm chúng đây. Xin thứ lỗi, chào các tiểu thư."
Và cứ thế Kaider và Nyran đi mất.
"Con không nhớ anh ta lại chín chắn thế này."
"Cuối cùng cậu ta cũng trưởng thành rồi."
Edmond nhận xét trong lúc Kreis nghiêng đầu khó hiểu.
"Ừm, quý ông lúc nãy..."
"À, Kaider hả? Ngài ấy có hơi bỗ bã, bệnh của mạo hiểm gia ấy mà. Nhưng đồng thời ngài ấy cũng là Tam Hoàng Tử của đất nước này."
Hoàng Tử?
Hoàng Tử?
Ông đó sao? Kreis nói tiếp.
"Làm một thợ rèn giỏi và có tài lãnh đạo người dân luôn được xem là những tố chất quan trọng, để chứng tỏ bản thân một người nào đó là thuộc dòng dõi hoàng tộc ở đất nước này. Kaider cũng thế. Nhưng ngài ấy hơi lập dị. Ngài ấy cứ khăng khăng thợ rèn cũng phải thuần thục kiếm thuật nữa, và vậy là ngài ấy lên đường trở thành mạo hiểm gia luôn."
"Là vậy sao."
Chỉ có Edwy là ra dáng Hoàng Tử nhất nhỉ.
"Tôi cũng cảm thấy nếu hai tiểu thư đi cùng với quân đội của Midland thì sẽ an toàn hơn."
"Ồ không. Tôi chắc là hai chúng tôi chỉ làm vướng chân họ trong nhiệm vụ vô cùng, vô cùng quan trọng này. Chúng tôi chỉ là muốn đến thăm cha mình ở Gromble thôi mà."
Maki từ chối khéo.
"Không, không, không. Nếu phải nói thì, đi chung với nhiều binh lính và mạo hiểm gia như vậy có khi còn nguy hiểm hơn."
Kreis ngần ngại.
"Thật vậy sao. Nhưng xin hãy tìm đến chúng tôi nếu hai tiểu thư có chuyện cần giúp đỡ. Chúng tôi sẽ luôn có mặt ở cửa hàng trong hai hay ba ngày nữa."
Edmond nói và chỉ cho hai nàng vị trí cửa hàng.
"Vâng, cảm ơn ngài rất nhiều."
Họ tiếp tục chuyện trò xã giao với nhau như thế và thưởng thức món rượu táo được ngâm thêm vỏ táo khô. Sau đó hai người hộ tống Maki và Chiharu về phòng. Những người dwarf đều thật tử tế.
.
"Vậy ra, Kaider là Hoàng Tử... Hoàng Tử lận đấy... he."
"Maki-chan, thế là bất lịch sự đó. Công nhận anh ta cũng được thật. Nhưng mà, ha ha..."
Hai nàng dành vài phút trong phòng để cười.
"Không không. Anh ta đúng là tốt bụng quá, và đến giờ vẫn còn đi tìm Norfe và Chouze. Không tính vẻ ngoài, bản chất anh ta rõ ràng là của hoàng tử rồi."
"Ý bà bỏ qua là sao? Kaider cũng đẹp trai đó chứ?"
"Chiharu... bà lúc nào cũng thích mấy người đô đô vậy hả?"
"Phần lớn trường hợp, đúng thế. Ý tôi là mái tóc đỏ dày và lượn sóng của anh ấy trông cứ như bờm sư tử vậy."
"Hồng mao sư vương à. He he."
"Vầng trán cao và những đường nét góc cạnh. Đôi mắt nâu ngời sáng."
"Chiharu, không lẽ bà..."
"Không, chỉ là quan sát sơ bộ của tôi thôi. Tôi còn tưởng anh ta là kiểu của bà nữa chứ?"
"Hở? À, phải rồi! Tôi còn không để ý nữa. Bị bận lừa anh ta suốt mà. Phải rồi, túm cái váy lại, Kaider khá là đẹp trai đó."
Maki đồng tình.
"Tôi thấy có lỗi vì anh ta vẫn còn đang tìm kiếm..."
"Ừ..."
Hai nàng cảm thấy có lỗi về chuyện đó, và vì đã cười nãy giờ.
"Nhưng quan trọng hơn. Kế hoạch B. Thất bại toàn tập rồi."
"Tôi không nghĩ là bọn mình lại gây ra nhiều sự chú ý đến thế."
"Giờ chúng ta làm gì đây?"
Hai nàng nằm lăn ra giường và bắt đầu suy nghĩ mông lung.
"Hà, chắc là bọn mình phải chuyển sang Kế hoạch C thôi."
"Chắc vậy."
"Nhưng mà nè, Chiharu."
"Sao?"
"Kế hoạch C vẫn chưa đủ đâu."
"Đúng thế."
"Chúng ta nên đi đâu mới được?"
Hai nàng đưa mắt dọc theo vân gỗ trên trần nhà. Chiharu nói trước.
"Một. Nhờ điểu nhân đưa bọn mình đến vùng đất của Thú nhân."
"Dạ, thưa cô Chiharu. Em vừa tưởng tượng ra một tương lai đen tối, là chúng ta sẽ bị điểu nhân bao vây đó."
"Hai. Nhờ điểu nhân mang chúng ta đến vùng đất của người Elf."
"Dạ, thưa cô Chiharu. Bảo đảm đám người đó sẽ không đồng ý đâu."
"Ông già Miragaia đó! Thế thì. Ba. Chúng ta sẽ theo chân quân lính đến Gromble."
"Em nghĩ chắc sẽ được đó."
"Bốn. Bọn mình cứ thong thả mà du lịch quanh lãnh thổ người Dwarf thôi."
"Đồng ý hai tay!"
"Năm. Bọn mình quay trở lại."
"Tán thành. Chúng ta có thể ở lại thị trấn suối nước nóng suốt cả tuần."
"Đúng."
Hai nàng có thể tàn tàn mà đi, nhưng.
"Chướng khi ở đó đã loãng đi nhiều rồi."
"Ừ."
"Và ở Gromble thì vẫn còn dày lắm."
"Ừ."
"Được rồi, địa điểm tiếp theo của chúng ta. Đồng thanh nào, không phản đối chứ?"
"Hai, ba nào." "Hai, ba nào."
Hai nàng gật đầu cùng một lúc.
"Gromble." "Gromble."
Chứ sao nữa?
"Hưm, tại sao vậy ta?"
"Thói quen khó bỏ từ Nhật Bản? Tôi thấy không ổn lắm nếu bọn mình cứ rong chơi trong khi người khác tối mặt tối mũi với công việc."
"Dù gì chúng ta cũng là người lớn rồi mà. Đâu thể nào cứ bỏ lơ trách nhiệm được."
"Người lớn hả? Ôi chà, ít ra bọn mình cũng đã có được kỳ nghỉ dài 12 ngày."
"Vui thật đó. Dù một nửa thời gian là bị bảo mẫu kè kè bên cạnh."
"Nhưng mà, bọn họ theo dõi bọn mình."
"Hoàng Tử."
"Há!"
Hai nàng cười lăn cười bò lần nữa.
"Nhưng bọn mình sẽ không quay lại dễ dàng vậy đâu."
"Ừ."
"Hãy nhờ Edmond xem sao."
"Ừ, thử xem."
Hai nàng cần phải ngủ lấy sức cho ngày mai, nhưng...
"He he..."
"Chiharu?"
"Mặt bà lúc ăn tối... lúc bà chớp chớp mắt đó"
"Hự, tôi không nghĩ là bà lại buồn cười vụ đó đâu...he he."
Mất một lúc lâu hai nàng mới ngủ được.
.
Ở lâu đài của người dward, Aeris đang cầm trên tay gói đồ của Chiharu.
"Nhiều ma thạch quá. Người từng ghét chuyện bị mọc đá trên đầu đến vậy, nhưng Người lại tự nguyện đi đến những nơi Chướng khí dày đặc. Thật là một tinh thần trách nhiệm cao cả. Chiharu, tôi hy vọng Người không gặp chuyện gì đau khổ. Nếu có thể ước, tôi sẽ ước được ở bên cạnh Người."
Sau khi giao gói đồ cho Aeris, Sauro chỉ biết im lặng nhìn ông.
"Aeris, Người không có đau khổ gì đâu, thật ra Người còn đang rất vui nữa là khác."
"Không, không. Người hẳn đang nóng lòng được trở lại, nhưng không thể. Còn chi phí đi lại của Người thì sao?"
"Có vẻ hai Người giàu hơn hồi đầu nữa."
"Có tên đàn ông đáng ngờ nào lảng vảng quanh Người không?"
"..."
Thật là, cậu không thể nói là không có. Nhưng Sauro biết, nói kiểu gì cũng không làm Aeris an tâm được đâu. Nhưng mà cậu cũng thấy mệt rồi, nên cậu chân thành cầu nguyện rằng hai Thánh Nữ sẽ quay lại sớm.