Seichou cheat de nan demo dekiru you ni nattaga, mushoku dake wa yamerarenai youdesu

chương 280: là thất nghiệp thì tôi cũng rèn được kiếm (phần 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sức mạnh cơ bắp tôi được tăng cường gấp đôi nhờ phép cường hóa cơ thể.

Thêm cái này nữa.

“Hăng say lao động!”

Hiệu ứng chỉ giới hạn trong kĩ năng rèn, nhưng tùy theo lượng MP tiêu thụ, sức mạnh sẽ tăng lên tương ứng.

Vì Thợ rèn là một nghề thiên về vật lý, nên MP không được cao cho lắm, nhưng tiêu đi một nửa sẽ tăng cường chỉ số tấn công vật lý tới ba lần.

“Xem đây!”

Tôi dồn hết sức vung búa xuống.

Ngay sau đó – sàn nhà rung lên bần bật như có động đất.

“Cái !? Khi dùng kỹ năng rèn, lực tác động được kiếm hấp thụ hết, thế mà còn rung ra ngoài như này!? Cậu dùng bao nhiêu lực thế!?”

Doxco kích động nói to.

Cảm ơn vì đã khen – mà bên cạnh đó, ngay cả tôi cũng bất ngờ rằng nó rung ghê thế.

Dù sao đi nữa, có vẻ là đã xong rồi.

Khi nhấc búa ra, bên dưới là một thanh Uchitagana cùng một cái bao kiếm trắng.

Tôi nhặt nó lên, và kiểm tra chất lượng.

Trên lưỡi kiếm trắng, có thể nhìn thấy rõ ràng các đường gân kiếm (Hamon, temper pattern, là một thứ họa tiết trên đồ rèn, nổi bật là trên katana.). Tôi chỉ là tay mơ, nhưng trông nó khá là đẹp đấy?

Đúng hơn, tôi nhớ cái cảm giác này. Gọi là gì nhỉ?

“Doxco, sao nào?”

Tôi đưa cho Doxco thanh katana thành phẩm.

“... Đây là một trong những tác phẩm tuyệt nhất trong những thanh katana tôi từng thấy. Ichinojo, cậu là ai vậy? Có khi nào, cậu là Thần thợ rèn?”

“Không, làm gì có chuyện.”

Tôi chỉ là Thất nghiệp – nhưng tất nhiên tôi không thể nói vậy rồi.

“Tôi đi làm mấy thứ giống lính đánh thuê thôi. Ngay từ đầu, tôi tới đây cũng để thực hiện công việc của lính đánh thuê.”

“Thật sao? Mà kệ đi – chỉ cần khắc tên lên đây nữa thôi.”

“Khắc tên? Lên thanh kiếm á? Không sao đâu, tôi để vậy là được rồi.”

Tôi biết rất rõ là mình không giỏi đặt tên.

“Không thế được. Khắc tên sẽ gia tăng chất lượng cho vũ khí. Cậu dùng được skill Hăng say lao động thì phải dùng được Chạm khắc chứ?”

“... Dùng cái đó thì tốt hơn à?”

“Nó sẽ giúp thanh kiếm sắc bén và khó gãy hơn.”

Vậy sao?

Thế thì hẳn là, nếu hồi đó tôi khắc tên lên thanh kiếm thép thì nó đã không gãy khi tôi dùng Chém lốc xoáy rồi.

“Khắc thế nào cũng được à?”

“Theo kinh nghiệm của tôi thì thế nào cũng được, nhưng ý nghĩa của cái tên sẽ có ảnh hưởng tới thanh kiếm.”

“Ý nghĩa cái tên – nghe như thần lực ấy.”

Chuyện này, tôi nhớ có lần Miri bảo tôi là dù trên giấy tờ tên tôi là Ichinosuke, tên thật của tôi lại là Ichinojo.

Nghĩa là, việc đặt tên có thứ năng lượng nào đó...?

Tôi nhìn xuống thanh katana.

Lưỡi đao trắng như tuyết vậy.

Tôi lại quay cuồng, hệt như lúc đặt tên cho Fuyun vậy.

Nghĩ lại, thanh kiếm này có làm tôi nhớ về điều gì?

Gì ấy nhỉ...

Trắng tinh, thuần khiết và đẹp đẽ.

“... Ah!”

Tôi chợt nhận ra.

Điều mà tôi cảm thấy khi nhìn thấy thanh kiếm này. Cũng như lần đầu tôi gặp Haru.

“Tôi quyết rồi. Thanh katana này sẽ có tên là Vuốt sói trắng (Hakurouga)!”

Khoảnh khắc tôi nói dứt lời, thanh katana của tôi – Vuốt sói trắng sáng lên.

【Ichinojo lên cấp】

Oh, Thợ rèn cũng lên cấp này.

Thanh katana sẽ phản ứng với một cái tên hay. Tôi cảm giác vậy.

Chà, dù sao thì đây cũng là một thế giới phép thuật mà.

Nghĩ theo hướng đó, cảm giác thanh kiếm có phản ứng gì đó có lẽ không chỉ là tưởng tượng, mà là một điều tự nhiên ở nơi này.

“Doxco. Thanh Vuốt sói trắng này là của chú.”

“Tại sao lại thế? Nó là của cậu mà. Cậu dùng đi chứ.”

“Eh? Nhưng mà chú cho tôi hầu hết nguyên liệu mà?”

“Thanh kiếm đó muốn được cậu sử dụng.”

Mong muốn của một thanh kiếm à...

Tôi cảm ơn Doxco, rồi nhét nó vào bao và đeo lên thắt lưng.

Cảm giác hơi khác so với một thanh kiếm thường, nhưng lại vừa vặn một cách đáng ngạc nhiên.

“Tôi thử được không?”

“Mà, cậu phải là Samurai thì mới có skill Trang bị katana, chứ người thường không rút kiếm ra khỏi vỏ được đâu – “

Doxco nói gì đó, nhưng tôi lấy mẩu gỗ sồi lúc nãy không dùng tới, rồi tung nó lên.

“Iaikiri!”

Kĩ thuật rút kiếm siêu tốc độ thần thánh cắt đôi mẩu gỗ đó.

Cảm giác thật nhẹ nhàng – lưỡi kiếm cắt ngọt.

“... Ngạc nhiên thật. Ichinojo không chỉ là một Thợ rèn mà còn là Samurai nữa.”

“Ah. Tôi chỉ biết nhiều chứ không biết sâu... Tôi thay nghề suốt ngày ấy mà (thực ra tôi là Thất nghiệp).”

Suýt nữa thì nói ra mồm.

“Doxco, thế giờ chú có nói được cho tôi biết Daijiro-san đang ở đâu không?”

“Ah, tôi sẽ nói những gì tôi biết.”

Doxco đáp, mở cánh cửa vào phòng khách.

“Chà, thứ như thế phải nói khi uống rượu. Sang quầy rượu thôi!”

... Thế là cuối cùng cũng phải uống à?

Truyện Chữ Hay