“Ichinojo quen Daijiro sao?”
“Không hẳn là người quen, nhưng tôi có chuyện cần gặp người ấy. Chú có biết người đó hiện giờ đang ở đâu không?”
“... Umu, sao lại đứng đây nhỉ... Tới chỗ tôi nói chuyện đi. Ichinojo này, cậu có kỹ năng Rèn không?”
“Tôi có.”
“Thế, theo tôi.”
Doxco nói, trả lại chiếc điện thoại cho tôi rồi mời tôi vào trong làng.
Nghe nói đây là một ngôi làng tộc Người lùn nhưng cũng có cả các tộc người khác. Tôi thấy người thường cũng như người thú nữa.
Đương nhiên, đa số vẫn là Người lùn. Không thể thấy nhiều Người lùn thế này ở bất kỳ thành phố nào khác.
Đúng như Ririana nói, phụ nữ không có râu. Họ giống người thường, chỉ là lùn hơn nên hẳn là dễ bị nhầm với bán nhân.
Dù là bán nhân thì còn nhỏ hơn cả họ nữa.
“Ờm, Doxco-san này.”
“Gọi là Doxco thôi. Sao thế?”
“Có con lai giữa Người lùn và Hume không?”
“Không nhiều lắm, nhưng có đấy. Mà, nhớ là không cần dùng kính ngữ nhé. Trong làng chẳng mấy ai nói vậy đâu.”
Xem ra người làng này khá là chất phác.
“Có nhiều người thường trong làng thế này, mà lại có ít con lai vậy sao?”
“Yup. Dù là đàn ông hay đàn bà, đã là Người lùn thì chỉ thích người uống giỏi. Nếu Hume nào có thể uống cạn được một thùng rượu thì chúng tôi sẽ chào đón họ thôi.”
“Mà, đúng thật nhỉ. Làm sao uống cạn được hẳn một thùng chứ...”
Đi ngang qua một quán ăn gần đó, tôi ngửi mùi rượu nồng nặc. Giờ mới là buổi trưa thôi mà.
Ngay cả tôi cũng không thể uống được chừng đó rượu.
“Làng này có những thứ rượu gì?”
“Đa phần là rượu absinthe nấu từ ngải cứu.”
Absinthe à? Ở Nhật cũng bán cái đó. Nhưng tôi chưa thử qua bao giờ.
Tôi nhớ mang máng là có một bộ manga về bộ môn bóng chày cũng có cái tên đó...
“Absinthe làng này hay lắm. Rượu này cháy được đấy. Uống vào cậu sẽ sướng như là gặp lại người vợ quá cố vậy.”
“Thế là bị ảo giác à?”
“Chà, ta từ khi sinh ra chưa cưới ai...”
“Tức là uống rượu gây ảo tưởng?”
Có vẻ, vì hiệu ứng gây ảo giác, việc phân phối absinthe ngoài làng đã bị cấm, thế nên nó chỉ có thể được tìm thấy ở nơi này.
Nhân tiện, absinthe bán ở Nhật không hề gây ảo giác – tôi có nghe nói là trong quá khứ phương tây từng cấm thứ rượu đó vì lí do tương tự.
Mấy người này đúng là làm toàn trò kì cục.
“Nhân tiện, Daijiro đã dạy chúng tôi cách nấu rượu absinthe đó, cậu biết không?”
Hiểu biết rộng ghê thật đấy. Chờ tí, không phải khi tới thế giới này Daijiro vẫn còn là trẻ em à?
Còn nhiều thứ tôi muốn thắc mắc nữa...
“Mà, với Hume thì tôi vẫn đề xuất rượu hay nước quả lên men thôi. Thế này thì sao? Mình đi uống đi?”
“Không, tôi muốn nói chuyện trước đã.”
“Thế à? Ngại ghê.”
Doxco nói vậy, rồi bước tiếp.
Khi còn ở cổng làng, tôi đã nghĩ là thật tiếc khi Haru không ở đó, nhưng giờ tôi nhận ra, đó là một điều may mắn.
Nếu ẻm ở đây, thì ngửi mùi rượu say cả ngày mất.
“Tới rồi, đây là nhà tôi.”
“To quá.”
Ngôi nhà tôi được dẫn tới có khi là công trình to nhất cái làng này. Còn to hơn cả nhà chứa thuyền tôi xây trong My World, và tôi cũng thấy một công trình gần gần thế này lúc mới đặt chân vào làng. Có vẻ đây không chỉ là nhà ở mà còn kiêm cả công xưởng nữa. Có một cái ổng khói trổ ra trên nóc nhà, và một làn khói đen bốc lên.
“Oya, về rồi à.”
Một người phụ nữ ra chào khi chúng tôi tới nơi.
Vợ à? Tôi đoán vậy, nhưng Doxco mới nói là mình chưa lấy vợ mà...
“Thằng nhóc hume này là ai đây?”
“Ichinojo. Khách đấy, đưa cậu ta vào phòng chờ số hai đi.”
“Okay, trưởng làng, đi lối này.”
Doxco gật đầu, rồi ra phía sau căn phòng.
Khi thấy ngôi nhà này, và ngay cả trước đó thì nghề cũng như lv của mọi người đều không thể bì kịp Doxco, tôi đã đoán đây không phải kẻ tầm thường.
“Ra Doxco là trưởng làng sao?”
“Chà, chỉ là có cái danh thôi. Dù sao, ở làng này, thợ rèn giỏi nhất được gọi là trưởng làng mà.”
Doxco hờ hững nói, không hề khoe mẽ.
Rồi, tôi được đưa tới phòng chờ... hoặc là tôi tưởng vậy.
“Phòng chờ đây à?”
“Vâng, đúng vậy.”
Từ từ. Xem lại nhé. Phòng chờ thì phải có gì?
Đầu tiên, để chờ chủ nhà, thì trong đó phải có một cái ghế.
Thứ hai, phải có một cái bàn để đặt đồ uống và thức ăn nhẹ.
Nói cách khác, nó phải là một nơi mà vị khách có thể thư giãn một cách thoải mái.
Thế, trước mắt tôi là gì đây?
“... Đang cháy kìa.”
“Đúng thế ạ. Nhiên liệu là đá ma thuật đó.”
Lò lửa đang cháy rực.
Nóng tới mức, nếu bạn bỏ xiên thịt vào nướng, thì thịt sẽ cháy thành than ngay, rồi sau đó, ngay cả que xiên cũng sẽ chảy ra.
“Đây là công xưởng mà?”
“Đúng vậy. Là cái tốt nhất làng này.”
“Không phải mình tới phòng tiếp khách à?”
“Chính là nó đây, cậu nhìn mà không biết hay sao?”
Tôi nhìn quanh căn phòng lần nữa.
Không có ghế ngồi luôn.
Có bàn, nhưng trên đó toàn là dụng cụ nghề rèn như búa, kìm, đe các loại.
“Nhìn mà không ra à?”
“Rõ là không!”
Doxco hỏi lần nữa, và tôi hét lại.
Gì thế này, công xưởng lại là phòng tiếp khách?
Tình tiết kiểu này hệt như khi bạn gọi món ăn tủ của đầu bếp chỉ để nhận được tôm Umaibo vị mayo. Tôi đang lảm nhảm cái gì thế này?
“Muốn được coi là khách để tiếp đãi, cậu phải vung búa đã. Đó là sự hiếu khách của Người lùn đó! Mà, cũng chỉ là thỉnh thoảng mới vậy thôi.”
“Là ‘thỉnh thoảng’ thì đừng có làm chứ! Cứ như bình thường đi!”
“Thế, cậu muốn uống rượu à? Phòng chờ số một là xưởng rượu đấy.”
“... Chỗ này được rồi.”
Dù là có thích rượu thì cũng đừng có áp đặt lên khách chứ...
Gì thế này, cái làng này không chỉ lạm dụng đồ có cồn, mà còn bị ám ảnh với nghề rèn nữa.