Seichou cheat de nan demo dekiru you ni nattaga, mushoku dake wa yamerarenai youdesu

chương 270: mở đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi đã chia tay với Haru được 2 tuần rồi nhỉ?

My World vốn yên tĩnh nay đã thành một nơi náo nhiệt, nhờ có cặp chị em homunculus cùng những Dark Elf.

Hiện giờ, tôi đang hướng tới phía bắc của Đại lâm.

Tôi đã nghĩ tới việc gặp mặt với hầu tước Yutings, để nhận lấy phần thưởng mà ông ta đã hứa hẹn, nhưng tôi không biết rằng ‘bất cứ thứ gì tôi muốn’ có giới hạn là gi, và trong trường hợp tệ nhất, có thể ông ta sẽ đề cử tôi với nhà vua để thăng tước cho tôi lên Quận công chẳng hạn, và thế thì rất là phiền. Tôi đã được bá tước Paul ban cho một tước hiệu, qua một chuỗi sự kiện, nhưng tôi không định ở lại đất nước này mãi. Tước hiệu cao hơn chỉ là thứ vướng bận thôi.

Tôi đi về hướng bắc là có lý do.

Ngày hôm qua, tôi đã xin tộc Dark Elf cho tôi xem họ tập bắn cung.

Sau khi 50 mũi tên bắn vào tâm của bia gỗ, nó vỡ vụn thành nhiều mảnh. Dù mũi tên chỉ làm bằng đá. Họ cũng không nhồi thuốc súng hay gì đó vào mũi tên luôn. Tất cả là nhờ khả năng bắn cung của Dark Elf.

“Chủng tộc chúng tôi có tên gọi Dark Elf là vì từng người đều được mở khóa nghề Xạ thủ elf ngay từ khi chào đời. Xạ thủ elf có thể truyền năng lượng ma thuật vào mũi tên, và bắn đi những mũi tên có sức mạnh ngang bằng, thậm chí là lớn hơn phép thuật.”

Rarael nói như thể đó là điều hiển nhiên, không hề phô trương.

Truyền năng lượng ma thuật vào mũi tên... thế nghĩa là, thay vì kiếm phép thì đây là tên phép à?

Nhân tiện, Rarael không phải là một Xạ thủ elf, mà là một Người dùng cung cỡ lớn. Có vẻ cung lớn hơn sẽ giúp tăng tầm bắn của người sử dụng. Người có nghề này, xem ra sẽ nhận được nhiều skill để bắn xa hơn.

“Nhưng mà, nếu mũi tên bằng đá bắn khỏe thế này rồi, thì mũi tên bằng sắt còn khỏe hơn nữa à?”

“Không, Ichinojo-sama. Cùng với sắt, thì tất cả các kim loại đều không tương thích với kĩ thuật bắn cung của elf chúng tôi. Phải so sánh thì, tên bằng gỗ còn gây nhiều sát thương hơn.”

“Eh? Thật luôn?”

Nếu là kim loại, thì tên bằng bạc hay bằng vàng chắc cũng không được.

Thế, sao họ không dùng mũi tên kim cương nhỉ... nhưng mà tôi không biết làm ra cái đó bằng cách nào.

“Chỉ có ngoại lệ là mũi tên mithril. Tên được làm từ mithril có thể xuyên phá cả khiên chắn cũng làm từ mithril.”

Rarael nói, rồi lấy ra từ trong túi đựng tên một mũi tên.

Nhìn qua, tôi đã biết đây không phải thứ bình thường. Mũi tên tỏa ra ánh bạc. Nó sáng hơn bạc thông thường, và với Thẩm định kim loại, tôi xác nhận đó là mithril.

Rarael lắp mũi tên đó vào cung.

Rồi, thả tay.

Mũi tên bay thẳng, tới một khu đất trống và ngay khi ấy.

Có một vụ nổ.

Chắc tầm Petite Fire cường hóa của tôi? Đất bắn tung tóe, để lại một cái hố ở nơi va chạm.

“Đây là tinh hoa của Xạ thủ elf. Những Dark Elf dùng loại mũi tên này được coi là những chiến binh ưu tú, ngang sức nghìn binh mã.”

Ra thế. Tôi đã thắc mắc là tại sao người ta lại có quân đoàn hàng vạn người chỉ để đánh nhau với 50 Dark Elf, thậm chí phải đốt cả rừng, nhưng giờ tôi hiểu rồi.

Cân sức nghìn người chắc là nói quá thôi, nhưng đấu lại vài trăm người chắc được. 50 Dark Elf, có lẽ có lực chiến ngang với tầm 5000 binh sĩ.

“Tộc trưởng, dù có là để giải thích cho Ichinojo-sama đi nữa, cũng đừng có bắn linh tinh chứ. Lấp lỗ kia mệt lắm đấy.”

“Muốn thể hiện mặt tốt với Ichinojo-sama, thì chúng ta cũng đã quyết định chỉ dùng tên mithril trong tình huống khẩn cấp thôi mà?”

“Rarael-sama lợi dụng cơ hội này để nói chuyện với Ichinojo-sama thôi!”

Có hàng tá chỉ trích tới từ các Dark Elf trên sân tập.

“Đừng có nói chuyện trong lúc đang tập luyện chứ!”

Rarael cố ngăn họ, nhưng không thể.

Sau đó, vì một số lí do, có hẳn một cuộc thi bắn cung để chọn ra người được nói chuyện với tôi. Thế còn lựa chọn của tôi thì sao... hừm, không xen vào được luôn.

Có tầm 30 người tham gia, và mười người xin rút lui. Rarael thì không được tham gia, và như thế, cuộc thi kéo dài một tiếng đồng hồ.

Dù tôi đã hoàn thành mục đích là xem họ tập luyện rồi...

Cuối cùng, người chiến thắng là một cô gái trẻ với kiểu tóc side-up. Nhìn thì trẻ hơn hẳn tôi – chắc khoảng 16 tuổi, nhưng tộc Elf sống rất thọ nên hẳn ngoại hình không phản ánh được độ tuổi của họ.

“... Phiền ngài rồi, Ichinojo-sama!”

Cô ấy chào tôi với một nụ cười.

Ờm, cô ấy tên là –

“Rurina... đúng không?”

Tôi hỏi một cách thành thực. Nói với một người phụ nữ không thân thiết kiểu này có hơi ngại, nhưng Rarael đã bảo tôi đừng có dùng kính ngữ, vì trên dưới phải rõ ràng.

Chà, mà nói thế này cũng dễ hơn, nên về sau, tôi hoàn toàn chấp nhận nó.

“Ngài nhớ tên em dù đây là lần đầu ta nói chuyện riêng! Em hạnh phúc quá!”

“Ta cũng quen nhau vài ngày rồi mà... Đúng hơn, thì ta cũng có đang một mình đâu.”

Biết là chúng đều hướng về Rurina, nhưng những cái lườm từ các Dark Elf khác cũng đúng là đáng sợ. Bên cạnh đó, tôi đã xem họ tập luyện đủ rồi, nên cũng không cần nghe giải thích gì nữa.

Eh?

Nhìn vào nghề của Rurina.

【Quản lý: Lv13】

Lần đầu tôi thấy nghề này đấy.

“Nghề của Rurina là Quản lý à?”

“Vâng, đúng vậy! Em là một Quản lý. Eh? Sao ngài biết được?”

Tôi phải giải thích mấy skill của Thất nghiệp sao đây... chà, mang họ tới thế giới này rồi thì cũng đã quá muộn để giấu.

“Đó là một skill đặc biệt thôi. Nhưng mà, Quản lý là nghề gì vậy?”

“Là một nghề, về cơ bản để quản lý thông tin các loại thôi. Ngài chưa thấy ai ở Guild mạo hiểm giả à?”

“Không, chưa thấy bao giờ luôn.”

“Ah, ừm, chúng em thường làm công việc văn phòng, ở trong Guild mạo hiểm giả. Quản lý nổi tiếng với công việc tạo party. Với lại, chúng em sẽ được học các skill như là tính toán hay ghi âm. Nếu là sách, em có thể nhớ hoàn toàn một cuốn chỉ trong 5 phút.”

Ồ, thì ra là mấy nghề tiện dụng như thế cũng tồn tại. Toàn là những kĩ năng mà người đi thi đại học khao khát...

“Làm sao để thành Quản lý? Đó là nghề cao cấp à?”

“Không phải vậy. Ai cũng có thể thành Quản lý nếu đỗ bài kiểm tra thường niên ở Guild mạo hiểm giả. Nhưng đổi lại, có cả tấn kiến thức cần nhớ, nên tỉ lệ đỗ thường chỉ được 10%.”

Tức là, để có được kỹ năng dùng làm bài kiểm tra, thì trước đó phải đỗ một bài kiểm tra nữa.

Hồi còn ở Nhật, tôi đã nghiên cứu các loại yêu cầu và tỉ lệ đỗ để có thể tìm được việc, nên tôi có thể hiểu điều đó nghĩa là gì.

10% là một con số siêu thấp, gần bằng người dẫn chương trình đài truyền hình. Nói cách khác, bài thi hẳn là rất khó.

Chắc tôi cũng không thi đỗ nổi đâu.

“Trong bài thi người ta hỏi gì thế?”

“Bài kiểm tra ấy câu hỏi khá là đa dạng đấy. Ví dụ, câu đầu tiên sẽ là ‘Dùng 30 đồng bàng, và bảng giá của thực phẩm dưới đây, cho biết đâu là khẩu phần hiệu quả nhất cho một chuyến đi biển dài ngày?’, câu thứ hai sẽ là ‘Cho biết số nhân lực phù hợp với lượng thực phẩm trên thuyền như đã cho.’. Sau đó, câu hỏi cuối cùng sẽ kiểu ‘Cho hải trình như bên dưới, với số nhân lực và thực phẩm đã tính được, hãy tìm hạn chót hoàn thành hải trình trên.’.”

Khó hơn cả tôi đã nghĩ... Tôi hiểu câu hỏi, nhưng cách làm thì, chịu thôi.

Nếu muốn giải được, thì phải nhớ hết tất cả các thứ như dinh dưỡng học, kinh tế học, công suất thuyền và cách đọc hải trình? Ah, với cả thịt rau cũng có thể bị hỏng, chắc cái đó cũng cần tính luôn.

Có người làm được mấy câu này á?

Nghĩ lại thì, có Rurina đây.

“Nhân tiện, theo những gì em nghe được từ Pionia-san, Carol-sama yêu dấu của Ichinojo-sama có vẻ thừa khả năng để làm bài thi đó.”

... Đúng thật. Carol mà làm thì chắc dễ dàng đỗ thôi.

Cùng với đó, Miri hẳn cũng sẽ vượt qua được nó.

Mấy cô bé quanh tôi toàn là những người tuyệt vời.

Truyện Chữ Hay