Cùng lúc với khi Neete cưỡng hôn Ichinojo.
Bên trong chiếc tàu bay, Miri cảm nhận được một sự thay đổi.
Có vẻ Daijiro cũng cảm thấy nó.
“Con Salamander vừa hồi sinh đã bị Phượng hoàng nuốt lấy - - Nữ thần Setolance sẽ còn khỏe hơn nữa sao... huh.”
Daijiro nói, rồi mở tung cửa sổ tàu bay. Vì chênh lệch áp suất, không khí từ bên trong tàu bị hút ra ngoài. Chiếc mũ cô đang đội cũng theo đó bay đi.
Cơn gió không làm cô rung động, cô chĩa súng ra ngoài cửa sổ và kéo cò.
Có một tia sáng, cùng tiếng đạn nổ, nhưng cũng chỉ đến thế. Thường cô luôn có một viên đạn chỉ thiên trong súng của mình. Không biết tại sao, có thể là do lo sợ Miri sẽ cướp lấy súng mà bắn mình, do dùng nó chỉ để dọa người, hay lo rằng cặp ngốc Jofre và Elize sẽ nghịch rồi bắn linh tinh...
Hoặc, nó dùng để bắn chơi những lúc cao hứng thế này.
“Trông cô tận hưởng cuộc sống thế, Daijiro.”
Miri nói, rồi đóng cửa sổ lại.
Gió đang dần mạnh lên.
Daijiro lắc đầu kiểu khoa trương, để đáp lại lời Miri.
“Không đời nào - - chỉ là tôi hơi buồn vì mình không có cơ hội dùng vũ khí bí mật đặc chế cho con Salamander. Còn cô thì sao, Miri-chan? Đã mất công bay tới tận công quốc Nicplan rồi, nhưng công sức lại đổ sông đổ bể.”
“Không phí công đâu. Onii nhờ có lời cảnh báo của tôi mới xử được nó đó.”
Miri nói, rồi quay đi.
Lờ đi cử chỉ của Miri mà cô cho là phiền toái, Daijiro nhíu mày hỏi.
“... Miri-chan, cô nghĩ là Onii-san của cô đã xử được con Salamander à?”
“Tôi muốn nghĩ gì thì mặc tôi.”
“Đúng thế thật. Chỉ là, không biết có thực là vậy không... Hơn nữa, tự tạo ra hẳn một chiều không gian khác, Miri-chan này, anh trai cô là ai thế?”
“Onii không liên quan gì tới cô. Quên rồi à? Tôi theo cô thế này là để cô tránh xa Onii đó.”
Miri cau có.
Chiếc vòng tay màu trắng đang phong ấn sức mạnh ma thuật của cô rung lên, kêu lạch cạch.
“Sợ quá sợ quá, được thôi, tôi sẽ không hỏi về Onii-san của cô nữa.”
Daijiro cười gượng, xua tay.
Miri khó mà nuốt trôi vẻ tự mãn ấy.
Cứ tỏ ra là mình hỏi dù đã biết hết mọi thứ như thế.
Và, thực tế là người hỏi đó chẳng biết gì càng gây khó chịu.
“Thế, chính xác thì giờ cô muốn làm gì?”
“À đúng rồi, vì con Salamander đi rồi, nên tôi định rủ cô giải phong ấn của Gnome rồi đánh nó, nhưng mất động lực rồi, giờ tôi tính mượn chút manga. Tôi, sống ở thế giới này lâu hơn ở Nhật, vẫn thấy mình giống người Nhật hơn mỗi khi đọc chữ Nhật.”
“Nếu thế thì tôi có cả light novel đấy? Đọc cái này thì sao? Có nhiều chữ lắm đấy.”
“Ahaha, để lần sau đi.”
Daijiro đáp, rồi tự ý chọn lấy ba cuốn shoujo manga trong phòng Miri.
Chúng đều là chuyện tình cảm anh em.
“Tôi nghe một cậu trai nói là những người có em gái thường không đọc thể loại truyện có nhân vật em gái dễ thương. Họ không muốn có những tơ tưởng về em gái mình. Miri-chan nghĩ sao?”
“Daijiro không có anh trai à?”
“Tôi không. Có một đứa em trai thôi. Nhưng nó được tôi chiều lắm, không biết khi không có tôi nó có khóc không...”
“Khỏi lo. Dù sao đi nữa, con người ở thế giới đó cũng không giữ được kí ức về những người chuyển sinh sang thế giới này.”
“Tôi biết. Nhưng là một người chị, tôi buồn về điều đó.”
Daijiro thút thít. Miri không nói gì cả.
Dù là Daijiro đang đùa thôi, nhưng Miri nghĩ, thật buồn khi gia đình không còn kí ức về mình.
“... Ước gì tôi có một người anh nhỉ. Dù là như thế thì sẽ rất mệt.”
“Thế à - - “
Khó chịu với Daijiro đang cười toe toét, Miri lấy ra một ổ bánh mì Pháp từ trong không gian riêng ra nhét vào mồm Daijiro.
Daijiro hạnh phúc đớp lấy, rồi cầm nửa còn lại vỗ vai cô.
“Cảm ơn vì ổ bánh mì nhé. Tối nay, để tôi làm món gì đó ăn hợp với bánh mì Pháp.”
“Hừm - - thế, giờ ta đang bay đi đâu đây?”
“Ah, tôi chưa nói nhỉ.”
Daijiro lại cười.
“Phi hành đoàn chú ý. Cảm ơn mọi người đã đồng hành trong chuyến đi này. Chúng ta sẽ sớm hạ cánh xuống sân bay Mallegory trong 30 phút tới. Thời tiết điểm đến là âm u, nhiệt độ không khí là 28 độ C. Vui lòng thắt dây an toàn tại chỗ khi đèn hiệu bật sáng.”
“Làm gì có dây an toàn trên này chứ.”
Daijiro lờ đi lời cằn nhằn của Miri và rời khỏi phòng.
Rồi, sau ba mươi phút, trễ thêm 7 phút nữa, họ hạ cánh tại một quảng trường ở thành phố Mallegory.