Nguy hiểm thật đấy.
Tôi tự hỏi nếu mình còn ở lại đó thêm chút nữa thì đã xảy ra chuyện gì.
“My World!”
Tôi niệm phép, quay về My World rồi đóng cổng lại.
“Chủ nhân, ngài đã đánh bại... có vẻ là không rồi. Chủ nhân rút lui à?”
Neete đang đứng đó chờ, hỏi tôi.
“Yeah, xử nó bằng cách thường là không thể rồi.”
“Em cũng đoán thế. Rút lui là lựa chọn chính xác đó. Dark Elf đã tổ chức thành các biệt đội, nhưng theo em thì tốt nhất không nên để họ ra đó.”
...
“Chà, ta có thể cứ bình tĩnh chờ trong này cho tới khi con tinh linh rời đi chỗ khác, rồi tiếp tục chuyến đi. Hay là dịch chuyển tới Florence để gặp Haru và mọi người?”
“Không, tôi có cái này muốn thử, nên để sau đi.”
Tôi nói, rồi cởi áo và quần, chỉ để lại đồ lót.
Thấy vậy, mặt Neete đỏ rựng lên, ẻm ngại ngùng nói.
“... Được thôi, em sẵn sàng rồi.”
“Không! Đừng có hiểu nhầm chứ!”
Tôi nói, rồi nhảy xuống biển.
Tôi cố lặn sâu hết mức mình có thể.
Chỗ này – chắc sâu thế này là đủ rồi nhỉ?
Thình lình, tôi hết hơi.
“Bề bà (Về nhà)!”
Ngay trước khi chết đuối, tôi niệm phép, và bằng cách nào đó đã lên được bờ.
“Eh? Chủ nhân làm gì thế?”
Dù tôi chỉ là lặn xuống, rồi quay lại, nhưng Neete hẳn đã thấy có gì đó kì lạ.
Tôi làm gì ư?
“Một điều sẽ làm Pionia giận.”
“Một thứ sẽ chọc tức Pionia-oneesan sao?”
Yeah, con thuyền thì còn có thể nói là một phần lỗi tôi, nhưng lần này thì 100% là lỗi tôi rồi.
“Hn? Chủ nhân ơi, nước đang rút?”
“Đương nhiên, vì tôi mới mở một cái lỗ dưới đáy biển mà.”
Tôi một chiếc khăn lau người, rồi lấy nó che vào mắt Neete khi tôi thay đồ lót.
“Thế sao, chủ nhân mở cổng – eh?”
“Vì không thể kéo con Salamander ra biển, tôi mới thử đổ nước biển lên đầu nó. Em nghĩ sao? Trí tuệ không?”
“Uwah, Pionia-oneesan chắc chắn sẽ cáu đấy. Chị ấy bảo là cuối cùng cũng có thể trồng được rong biển dưới biển, nên đang định nuôi thêm cá.”
“Tôi sẽ xin lỗi Pionia. Mà đúng ra, Sheena số 3 mới là người trồng rong biển mà.”
Mực nước biển đã giảm phân nửa, nên tôi đoán thế là đủ rồi, bèn đóng cổng ở đó và mở cổng ở cạnh mình.
“Chủ nhân, chờ đã. Để em ra trước.”
“Hả? Tại sao?”
“Để cẩn thận thôi. Nếu em không quay lại, thì chủ nhân đừng ra ngoài nhé.”
Tôi đoán là sẽ ổn thôi.
Nhưng để giữ lại cảm xúc cho tình huống này, tôi không nói ra mồm.
Neete bước qua cánh cổng.
Rồi trở lại ngay.
“Chủ nhân, bên kia đang ổn rồi.”
‘Đang’?
Tự hỏi thế là sao, tôi bước ra ngoài.
“Ghê thật – nước biển ấm lên hết rồi.”
Đây đó có hơi nước bốc lên.
Nhưng tôi không thấy sự hiện diện của con tinh linh ở đâu.
Thế nghĩa là, con Salamander –
Đang bơi.
“Xem ra tôi chưa giết được nó.”
Tuy nhiên, như thế này, chắc chắn là nó đã yếu đi rồi.
Còn nữa.
【Ichinojo lên cấp】
“Được rồi, tôi đã lên cấp.”
“Nó vừa chết à?”
“Không, tôi không giết được con Salamander. Nó rơi vào một chỗ như là tổ của Sâu cát. Phế tích dưới đó là tổ của lũ sâu và chắc là chúng đã chết đuối trong đó.”
【Kĩ năng Pháp sư băng: 「Phép thuật băng III」 đã lên cấp thành 「Phép thuật băng IV」】
【Kĩ năng Pháp sư điện: 「Phép thuật điện III」 đã lên cấp thành 「Phép thuật điện IV」】
Tuyệt, băng thuật cũng lên cấp rồi.
Nếu vậy, chắc giờ có thể kết liễu nó được rồi.
Phần còn lại để ngài đó, Setolance-sama!
Tôi kiểm tra lại những phép mới học được trong danh sách.
“Bụi kim cương cường hóa!”
Phép thuật băng mạnh nhất của tôi biến ra một cơn bão tuyết bọc lấy Salamander.
Rồi – nhanh chóng, một núi băng hình thành.
Kể cả thế, Salamander vẫn đang cựa quậy bên dưới lớp băng ấy.
“Hahaha, tinh linh lửa ghê thật, làm thế này rồi vẫn không kết liễu được nó. Tôi không đánh nổi nữa.”
Mặt băng dần xuất hiện những vết nứt.
“Ta nên chạy không?”
“Không, nó đang ngập trong nước và kẹt trong một tảng băng – Setolance-sama sẽ làm gì đó thôi.”
Mới nghĩ tới đó, thì một con phượng hoàng bay thẳng vào đó, nuốt chửng lấy Salamander.
Tôi có thể nói.
Đó là Đại tinh linh thuộc hạ của Setolance-sama.
Một tinh linh lửa nuốt lấy một tinh linh lửa – đó là một điều kỳ diệu.
『Cảm ơn cậu, Ichinosuke-kun.』
Tôi nghe thấy giọng Setolance-sama.
“Không có gì. Tôi được nhận phần thưởng không? Dù là hầu tước Yutings có bảo là sẽ thưởng cho tôi rồi...”
『Xem nào, thế này thì sao? Để thưởng cho công sức của cậu, ta sẽ không chất vấn chuyện cậu đưa Dark Elf vào My World cũng như giải phong ấn trên con Salamander.』
“... Hahaha, cảm ơn nhiều ạ.”
Có lẽ là các Nữ thần-sama sẽ giận lắm nếu tôi mặc kệ con Salamander.
May mà tôi đã cố hết sức để đánh nó.
“Em đang làm gì thế, Neete?”
“Không có gì... Ừm, chủ nhân ngầu quá. Em lại một lần nữa rơi vào lưới tình rồi.”
“Thế cũng được thôi, nhưng giờ em đang làm gì vậy?”
Neete cưỡng hồn tôi khi tôi đang nằm nghỉ trên mặt đất.
Tấn công khi tôi không phản kháng được – ơ kìa,
“... Eh?”
Lạ quá, cảm giác mệt mỏi mới đây đột nhiên biến mất.
“Em trả lại cho chủ nhân một chút năng lượng đó. Như thế, chắc chủ nhân dậy được rồi, đúng không?”
“À... ừ, cảm ơn em. Em làm được cả chuyện này á?”
“Đến thế thôi. Lần tới, trả em gấp đôi nhé.”
Neete giơ hai ngón tay, đặt trước.
“Ah, được thôi. Giờ mình quay lại nhé.”
Cứ vậy, chuyến phiêu lưu của tôi nơi công quốc Nicplan đã đi tới hồi kết.