Vừa rồi là một skill kết hợp giữa Tạo kiếm và Búa Pico Pico.
Sau khi đảm bảo rằng vị tướng đã ngất hẳn, tôi tháo mặt nạ.
“Xin lỗi, tôi có phải Dark Elf đâu. Có lấy đầu tôi cũng chẳng được gì.”
Chắc thế này là ổn rồi.
Tôi tưởng vậy, nhưng mọi chuyện không đơn giản như thế.
“Ichinojo, có tin xâu.”
Rarael đi tới.
“Sao thế!?”
“Một binh đoàn lớn đang tiếp cận từ sa mạc phía tây bắc khu rừng. Tôi sợ họ là lực lượng chính của chiến dịch, với ý đồ bắt những Dark Elf chạy trốn khỏi ngọn lửa.”
Tôi hiểu rồi, họ muốn bắt sống càng nhiều người càng tốt.
Đốt rừng chỉ là để lùa Dark Elf ra thôi.
“Biết là chiến dịch đốt rừng thất bại rồi thì họ có rút lui không?”
“Không hỏi thì sao biết được.”
Đúng thế thật. Không còn lựa chọn nào khác, tôi sẽ phải ra mặt thôi.
Ririane về ngôi làng trước, còn tôi cùng Rarael hướng tới bìa rừng tây bắc.
“Nhiều người quá – “
Chắc là tầm 50000 lính?
Không phải họ đồn là đang thiếu nhân lực à? Ơ kìa?
Kia là thập tự đúng không?
Binh lính của giáo hội?
(Này này, giáo hội với nước này đang có chiến tranh mà – họ kí thỏa thuận ngầm à?)
Nếu thế thì, trong đó chắc cũng có binh lính của vương quốc Shiraraki.
Tôi là quý tộc nước đó, nên cũng không tiện đánh họ.
Chà, chắc tôi cũng phải làm được gì đó để câu giờ chứ...
“Dù sao đi nữa, tôi ngạc nhiên là họ có thể vượt sa mạc với quy mô lớn như vậy. Không phải là đi đông thì dễ thu hút Sâu cát à?”
“Chắc trong đó có người có skill để tránh quái vật. Tôi nghe nói Giáo hội có vài người sở hữu khả năng đặc biệt giữ quái vật tránh xa mình trong thời gian ban ngày.”
“Xua đuổi quái vật vào ban ngày – ra là có cả skill như thế...”
Đó là thứ hoàn toàn ngược lại với Carol.
Tôi còn đang cân nhắc xem có nên đánh lạc hướng họ bằng cách gọi quái vật tới phá không...
Hay là, đe dọa bằng cách tỏa năng lượng vào không gian quanh tôi như khi tôi làm với lũ cướp biển – không được nhỉ. Sẽ chỉ phí năng lượng thôi.
Đối phương là một quân đội có tổ chức đàng hoàng mà.
Chắc là cho họ nếm chút mùi đau đớn là được? Tôi sẽ thử xem sao.
“Cường hóa sát thương vật lý!”
Như thế, lực tấn công vật lý của tôi sẽ tăng cao trong một khoảng thời gian.
Với cái này thì –
“Chém lốc xoáy!”
Tôi tung ra một chiêu.
Một cơn lốc xoáy cao lừng lững tầm 50 mét xuất hiện, và lao tới quân đoàn đó.
Cuốn theo bụi, trở thành một cơn bão cát.
“Này, cái lốc xoáy khổng lồ đó là gì thế - cậu tạo ra nó à?”
“Yeah – để phá vỡ hàng ngũ địch. Thực ra tôi muốn làm cái nhỏ hơn, nhưng mà tôi mạnh quá nên nó mới thành ra thế kia. Cái đó kiểu như một chiếc máy xay chân không ấy.”
“Vô số người sẽ chết nếu cậu làm thế đấy!”
Rarael tử tế thật.
Đến mức quan tâm tới sống chết của cả kẻ đich.
“Nhưng mà, không sao đâu.”
Quân lính bắt đầu chạy khỏi cơn lốc, nhưng sao mà kịp được, và bị tóm lấy.
Ngay khi va chạm, thứ tiếng đó bắt đầu vang lên.
Pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico pico......
Uầy, ở xa thế này mà vẫn nghe thấy được luôn.
Tôi đã thêm vào Chém lốc xoáy hiệu ứng của Búa Pico Pico.
Nó có gây sát thương lên kẹ địch, nhưng chắc chắn họ vẫn sẽ toàn mạng. Sau khi chịu sát thương, họ chỉ bị bất tỉnh thôi. Và khi đó, thì cái tiếng ‘Pico’ cất lên.
“Một cơn lốc xoáy làm họ bất tỉnh – nhưng không giết ai cả. Hơn thế nữa, rất ồn nên chắc là chỉ huy chẳng làm được gì đâu, và thế là họ sẽ không giữ được hàng ngũ nữa. Cái này là hoàn hảo để câu giờ.”
“Kh... khỏe quá – “
“Được rồi, lần nữa này – “
Tôi dùng đúng chiêu đó thêm hai lần nữa.
Khi đang định làm thế lần thứ tư, thì thanh kiếm trên tay tôi kêu lên một tiếng rồi vỡ vụn.
“Chẹp... hỏng rồi à?”
Tôi cũng khá là thích thanh kiếm này...
Chắc lần sau tôi sẽ tự làm thanh khác.
Giờ thì, hẳn là tôi đã kéo dài được kha khá thời gian.
Không giết ai hết, nhưng rất nhiều người bị bất tỉnh. Dù sao đi nữa, thì giờ họ cũng không thể tiến quân được.
Theo kinh nghiệm của tôi, phải mất ít nhất vài giờ đồng họ họ mới tỉnh lại.
Mong là tới khi đó chúng tôi đã di dời xong Kim thụ.
Khi về tới chỗ cái cây, tôi thấy tất cả Dark Elf đều đang dồn sức đào rễ cây.
“Chúng ta cầm chân được quân đội rồi. Đào nhanh lên mọi người.”
Dưới lệnh của Rarael, các Dark Elf tiếp tục tăng tốc, đào sâu hơn nữa.
Tôi mở cổng tới My World ngay cạnh công trường.
Tôi cố mở rộng nhất có thể, và cuối cùng mở được một cánh cổng cao tầm 10 mét.
Rồi Neete xuất hiện.
Ai ai cũng đề phòng người đột ngột hiện ra này, nhưng Rarael trấn an họ.
“Đừng lo, cô ấy là người quản lý thế giới chúng ta sắp tới.”
Thế là họ bình tĩnh lại.
“Chủ nhân, chuẩn bị để tiếp nhận Kim thụ đã xong rồi! Em tới để giúp bên này.”
Neete nói, rồi biến tay mình thành xẻng.
Tốc độ thi công tiếp tục được đẩy mạnh.
Đào đất à... tôi có cái này dùng được...
Tôi đặt hai tay xuống đất và,
“Đào!”
Tôi vận chiêu. Cùng lúc, đất cát bay đi. Nhưng rễ cây thì vẫn nguyên trạng.
Được rồi, tiến độ thế này ổn đấy.