Trên đường đi, chúng tôi bị một loài quái vật đội lốt xương rồng tên Sabotera bao vây. Tôi đang lo không biết làm sao để có thể chắn cho Shumei khỏi gai chúng bắn ra, nhưng trái với những gì tôi nghĩ, thay vì nổ ra gai trên người chúng, bọn này chỉ có thể tấn công bằng cách lao tới đâm vào mục tiêu, nên tôi cứ thế trảm chúng với Slash từ xa.
【Ichinojo lên cấp】
Bọn này chẳng cho mấy kinh nghiệm, nên để lên được cấp ở những nghề thượng cấp của tôi quả là rất tốn thời gian.
“Ichinojo-sama đúng là Kiếm sĩ thật...”
“Hử? Ừ. Mà sao cô lại không tin tôi?”
“Vâng – tại... nhìn vào chỗ cầm kiếm, trông nó có vẻ không được dùng nhiều... nên là... thứ lỗi cho tôi.”
Shumei xin lỗi tôi, nhưng tôi cười mà đáp rằng ổn thôi. Tôi chỉ sợ là mình cười gượng quá.
Tệ rồi. Tôi đã không mấy khi dùng tới kiếm, nó lại còn trông mới hơn vì kĩ năng Chống hao mòn kiếm. Thêm cả việc, từ khi đi chung với Haru, tôi lại lười không tập vung kiếm nữa.
Hn – có lẽ mình nên mua một thanh kiếm đã qua sử dụng khi tới được thành phố nào đó.
Tôi tự nhủ vậy.
Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình và cuối cùng cũng đặt chân tới được thành phố Gagaria phía bắc.
Cổng thành có chốt kiểm tra nghiêm ngặt hơn hẳn Hanmuno.
Tôi đang đi cùng Shumei nên không thể dùng cái chiến thuật người-bán-dầu như khi đi với Neete.
Vì tất nhiên, làm sao tôi có thể lấy ra hẳn một cái xe hàng từ không khí cơ chứ. Tôi đã hứa sẽ bảo vệ cô ấy tới chỗ này, nên chắc là chúng tôi sẽ chia tay ở đây thôi.
“Ichinojo-sama, sang cổng bên trái đi ạ.”
“Trái à? Ở đó làm gì có ai.”
Cổng thành có ba cửa, một cái lớn ở chính giữa và hai cái nhỏ bên cạnh. Mọi người đều xếp hàng trước cửa lớn. Bên phải, tôi thấy lính ra ra vào vào, chắc đó là lối đi dành riêng cho quân đội?
Ở bên cổng trái cũng có lính gác, nhưng chẳng thấy ai ra vào chỗ đó cả.
“Đi đi ạ.”
“... Được rồi.”
Tôi nghĩ là Shumei có mánh nào đó, nên cũng nghe lời mà đi ra đó.
“Mấy người làm gì thế? Chỗ này – “
Lính gác đang cảnh cáo chúng tôi thì Shumei đưa họ xem một thứ gì đó nhìn như cái mề đay.
“X-xin lỗi ngài! Mời vào!”
Anh ta chào. Tôi cứ nghĩ cổng này sẽ mở cho chúng tôi đi, nhưng trái lại, lính gác chặn dòng người ở cổng lớn, và đưa chúng tôi qua đó.
Thế là, chúng tôi cưỡi trên con Desert Runner đi vào thành.
“Đi thôi, Ichinojo-sama.”
“Ah... được thôi.”
Mấy người đang xếp hàng cứ nhìn chòng chọc.
Cảm giác như khi bạn chen hàng lên tàu lượn ở khu vui chơi giải trí ấy.
Tôi nghĩ là mình không nên cưỡi thú đi lại trong thành, nên tôi tìm một khu chuồng để gửi nó lại. Tôi lấy thức ăn từ trong túi đồ ra, để lại cho người chủ.
Anh ta nhìn đống đồ ăn đó, bèn thắc mắc hỏi tôi sẽ để nó lại lâu lắm à, nhưng thực ra chỗ đó chỉ đủ có ba ngày.
Tôi trả phí gửi ba ngày, và nói thêm là nếu còn gửi lâu hơn nữa, tôi sẽ quay lại.
Rồi, tôi và Shumei đi vào trong thành.
“Ichinojo-sama định tới mê cung, đúng không?”
“Yeah, tôi tính đi ngay đây.”
Tôi thật sự tò mò không biết thứ skill nào sẽ hữu dụng được như lời đồn?
Lục địa Nam này có rất nhiều sa mạc, nên nếu được như mong đợi, thì sẽ rất có ích trong chuyến hành trình của tôi.
“Sau đó, tôi định đầu quân làm lính đánh thuê... à đúng rồi, tượng Nữ thần trong mê cung là tượng ai thế?”
“Setolance-sama. Sức mạnh là thứ cần thiết để có thể sống sót trong môi trường khắc nghiệt của sa mạc, nên nơi này rất nhiều người thờ phụng Nữ thần chiến tranh Setolance-sama.”
“Setolance-sama à....”
Tôi đã gặp Nữ thần đó ở Dakyat.
Đó là một vị Nữ thần rất hợp với bộ giáp bikini mình mặc. Đó cũng là người Haru tôn kính.
“Ichinojo-sama, người thường bị cấm vào mê cung Gagaria. Ngài hãy nhận lấy cái này.”
“Đây là cái gì?”
“Một cái mề đay với gia huân nhà tôi. Có nó đồng nghĩa với việc nếu ngài gặp chuyện, thì đã có gia đình tôi chống lưng cho.”
À, ra là vì thế mới đưa cho tên lính gác xem cái này.
Đương nhiên là sẽ làm hắn ngạc nhiên rồi.
“Ngài trông không có vẻ gì là bị bất ngờ cả. Dù tôi chưa từng nói mình là quý tộc?”
“Chà, tại vì khí tiết cô tỏa ra ngay từ đầu đã không như thường dân rồi. Tuy là thế, tôi cũng không biết quý tộc nước này ra sao, nên tôi không chắc.”
Tôi cười, nói dối.
Thực tế, đơn giản chỉ là vì tôi đã biết trước nhờ skill Thẩm định nghề nghiệp.
“... Ichinojo-sama, cảm ơn ngài nhiều. Tôi sẽ không bao giờ quên ân huệ này.”
“Đừng nhắc nữa, tôi cũng vui mà. Nhờ có cô đi cùng, mà chuyến hành trình của tôi bớt cô đơn.”
Tôi bắt tay với Shumei và mỗi người đi một ngả.
Shumei... à.
Mà, chắc là cũng không bao giờ gặp lại cô ấy đâu. Chúng tôi sống ở những thế giới khác nhau, nói cho cùng.
“Tôi muốn vào mê cung.”
Như Shumei đã nói, ở trước mê cung là lính canh, và cổng bị đóng chặt.
“Không được, chỗ này cấm người thường.”
“Có cái này cũng không được sao?”
Tôi chìa ra chiếc mề đay nhận được từ Shumei.
“Đây là – Xin thứ lỗi cho sự ngu dốt của tôi. Mời ngài vào.”
Lính canh mở cổng. Có một cầu thang dẫn xuống lòng đất sau đó, và nơi này tỏa ra một bầu không khí ẩm ẩm đúng kiểu mê cung.
“Ờm, tôi hỏi một câu được chứ?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Mối quan hệ giữa ngài và công chúa Shumei là gì thế ạ?”
“Tôi chỉ cứu cô ấy khỏi lũ cướp khi đi ngang qua đó thôi – ơ? Công chúa á?”
Công chúa? Nhưng nghề của Shumei rõ ràng là Quý tộc mà?
Nếu tôi nhớ không nhầm, con cháu hoàng gia đều là Hoàng tộc.
Haru đã nói rằng, họ đẻ ra đã được nghề Hoàng tộc rồi.
Trong khi tôi đang bối rồi, anh lính gác bắt đầu nói giọng nhẹ nhõm.
“Ra vậy, ngài không phải quý tộc. Công chúa Shumei Yu Harrir. Con gái duy nhất của Bệ hạ.”
“Nhưng cô ấy nói mình sinh ra ở một thành phố gần Đại lâm mà?”
“Sinh ra ở đó.”
Anh lính canh nói ‘giữ kín cuộc nói chuyện này nhé’, và bắt đầu kể chuyện.
“Mẹ cô ấy - Ruria-sama chỉ là một thiếp của vua thôi. Vì một sự cố, ngài ấy bị đưa tới dinh thự của vua nơi Đại lâm. Cùng với những thê thiếp khác. Và ở nơi đó, Ruria-sama mới phát hiện ra mình đã có thai, rồi bí mật sinh hạ Shumei-sama. Nếu việc đó bị phát hiện, Shumei-sama sẽ được đưa về vương quốc và trở thành công chúa. Ruria-sama sợ rằng như thế, hoàng hậu và các thần thiếp khác sẽ ám sát Shumei-sama mất. Bệ hạ chỉ phát hiện ra người con gái này 10 năm sau cái chết của Ruria-sama. Từ đó tới giờ, tôi nghe nói công chúa sống trong lâu đài hoàng gia.”
“Anh biết nhiều thứ quá nhỉ.”
Không có Wikipedia, mạng xã hội hay internet, việc nắm bắt được thông tin ở thế giới này là rất khó khăn. Hơn thế nữa, làm sao người thường lại biết được chuyện trong hoàng cung vậy nhỉ...
“Đương nhiên rồi. Ruria-sama ban đầu là con gái của Hầu tước Hydor ở vùng đất này. Hiện giờ, cháu Hầu tước Hydor đã nối nghiệp bố mình, nên Shumei là em gái của Hầu tước đương thời, và là cháu gái của Hầu tước đời trước. Cha tôi là fan của Ruria-sama nên ông ấy rất hay kể chuyện về ngài ấy. Ra là... ngài đây đã cứu công chúa Shumei, cảm ơn rất nhiều.”
“Nhưng tại sao một vị công chúa lại tới tận thành phố này mà chẳng có lính hộ vệ nào đi cùng?”
“Tôi chịu, sao biết được chuyện đó. Có lẽ ngài ấy tới đây là để động viên tinh thần binh sĩ trước cuộc chiến sắp tới chăng?”
Nhưng, cô ấy chẳng có vẻ gì là có mục đích đó.