Seichou cheat de nan demo dekiru you ni nattaga, mushoku dake wa yamerarenai youdesu

chương 251: trách nhiệm và ý chí

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi không thể cứ thể mặc kệ người này ở giữa sa mạc, nên giờ tôi đỡ cho cô ngồi lên một cái ghế và cắm cái ô ngay bên cạnh.

(Đúng là túi đồ của Miri – cứ như túi đồ đi biển luôn?)

Bên trong túi đồ của em gái tôi là cả núi đồ ‘made in Trái đất’. Tôi để hết đồ Miri mang tới vào túi của tôi. Ban đầu, có một cái bùa chỉ cho phép chủ nhân mở được túi. Nhưng trong hệ phép hắc ám có một skill để giải bùa đó, nên Miri đã làm sao cho bất kì ai cũng dùng được túi của mình.

Vì thế, tôi lấy hết đồ của Miri bỏ vào túi mình, và giờ Haru với mọi người đang dùng cái túi đó.

“Slash.”

Tôi chặt lũ sâu băng kia thành nhiều mảnh nhỏ.

Một cơn lốc còn to hơn cả lũ Sâu xuất hiện.

Giờ tôi đang để mấy nghề là Kiếm thánh, Samurai, Pháp sư Hắc ám và Pháp sư Ánh sáng. Nhưng, sức mạnh của phép vừa rồi phụ thuộc vào tấn công vật lý, nên tôi tự hỏi nếu mình để toàn nghề vật lý thì sẽ kinh khủng thế nào?

【Ichinojo lên cấp】

【Mở khóa kĩ năng Samurai :「Bắn cung trên lưng ngựa」】

【Kĩ năng Pháp sư Hắc ám :「Hiệu chỉnh đòn đánh ma thuật (Quốc vương)」lên cấp thành 「Hiệu chỉnh đòn đánh ma thuật (Vua)」】

【Mở khóa nghề nghiệp: Pháp sư Băng】

【Kĩ năng Pháp sư Ánh sáng :「Hiệu chỉnh đòn đánh ma thuật (Vua)」lên cấp thành 「Hiệu chỉnh đòn đánh ma thuật (Hoàng đế)」】

【Mở khóa nghề nghiệp: Pháp sư Điện】

Hay quá, tất cả các nghề đều lên cấp.

Kiếm thánh không mở được kĩ năng nào à?

Nhưng ngược lại, Hiệu chỉnh đòn đánh ma thuật lại lên cấp rất nhiều.

Quốc vương, vua rồi hoàng đế là thứ tự gì thế? Chà, nếu nó có sai thì tôi cũng không biết được.

Tôi cũng đã mở thêm được những nghề mới. Tôi đã tưởng là Pháp sư Băng và Pháp sư Điện phải mở được trước Pháp sư Hắc ám và Pháp sư Ánh sáng, nhưng xem ra tôi đã nhầm. Chắc là sau khi max cấp hai nghề trước, tôi sẽ cày hai nghề kia.

Nói về nghề nghiệp... tôi thử kiểm tra nghề của cô gái.

【Quý tộc: Lv2】

Trời, vừa mới vào sa mạc đã tiện tay cứu luôn một nữ quý tộc, bộ tôi là nhân vật chính light novel hay gì?

Tôi chỉnh cái ô thuận theo ánh mặt trời. Nhiệt độ xung quanh đây đã giảm đáng kể, nhờ mấy mảnh xác sâu đông lạnh. Nhưng mà cứ để nó tan lúc nữa thì đống đấy sẽ thành một khung cảnh buồn nôn như trong mấy phim kinh dị hạng hai mất, nên tôi chôn chúng đi trước khi cô gái trẻ này tỉnh lại.

Bên cạnh đó, tôi có thể ngừa sốc nhiệt bằng cách ép cô ta uống nước, nhưng làm thế khi người ta đang ngủ có thể dẫn tới việc sặc, nước vào phổi, với lại nhìn sắc mặt thì tình trạng cũng không nghiêm trọng đến thế, nên tôi quyết định chờ tới khi cô ta tỉnh.

“Hn... đây là đâu...”

Cô gái mở miệng ra nói ngay một câu đúng kiểu mở màn anime. Có vẻ như là tỉnh lại rồi.

Cô từ từ đứng dậy, và đột nhiên vả tôi hai phát.

“....... Không đau, có lẽ đây là một giấc mơ...”

“Không, má tôi đau đây này.”

“Nếu đau thì không phải là mơ rồi...”

Cô gái đặt hai tay lên má tôi, mắt vẫn lờ đờ.

Trông có vẻ như chúng tôi chuẩn bị hôn nhau, nhưng rồi mắt cô ấy dần lấy lại sức sống.

Khi ấy, cô nhận ra mình đã làm gì.

Rụt tay lại trong hoảng loạn,

“X-xin lỗi. Ờm, đây là đâu?”

“Đây là ở giữa sa mạc. Cô bị lũ cướp vây bắt... có nhớ gì không?”

“Đ-đúng thế... Eh? Thế lũ cướp đâu? Mấy con Sâu cát nữa?”

Cô nghiêng đầu thắc mắc.

Có vẻ như người này đã quên hết những diễn biến ngay trước khi bất tỉnh.

“Xin lỗi, thất lễ rồi. Tôi là Yu Hariel. Tôi đang trên đường tới thành phố Gagarian phía tây bắc thì bị tấn công bởi bộ lạc sinh sống nơi những phế tích.”

“Uầy, lịch sự thế. Tên tôi là Ichinojo, ừm, có thể nói tôi là một Kiếm sĩ lang thang.”

Vì đối phương là quý tộc, nên tôi đáp lễ cũng trang trọng hơn tí.

Tôi có giấy chứng nhận Kiếm sĩ trong túi đồ, nên tôi nói mình là một Kiếm sĩ.

Cuối cùng, tôi cũng không biết sao Miri có được cái này.

“Ngài không cần kính ngữ đâu ạ. Ichinojo-sama lớn tuổi hơn tôi và không chỉ thế, còn cứu mạng tôi nữa. Gia đình tôi cũng không xem trọng kính ngữ.”

Hariel mỉm cười nói. Nhưng mà cô là Quý tộc mà?

Tôi trên lý thuyết cũng có tước hiệu Nam tước, nhưng tôi không phải là Quý tộc. Như vậy, thì tôi cần phải hành lễ, nhưng xem ra cô gái này muốn che giấu thân phận thật.

“Được rồi, Shumei.”

Tôi đáp và chìa tay ra. Cô ấy nhìn, rồi cũng bắt lấy với một nụ cười.

“Tình cờ thì, tôi cũng đang trên đường tới thành phố Gagarian, nên liệu chúng ta có thể đi chúng không?”

“Anh chắc chứ?”

“Đương nhiên rồi.”

Tôi huýt sáo, con Desert Runner chạy lại. Tôi thấy một miếng thịt sâu trong mồm nó.

(Nhanh mà nuốt đi.)

Tôi thì thầm với nó và nó cũng nhanh chóng hoàn thành bữa ăn của mình.

Thiệt tình, tham ăn quá.

“Ichinojo-sama, sao vậy?”

“Không, không có gì đâu. Mình đi thôi.”

Nếu chúng tôi không đi nhanh thì mấy con Sâu cát tan ra mất. Dù chôn rồi đi nữa, thì mùi của chúng vẫn có thể bay qua lớp cát ấy.

Tôi lau mồm con thú cưỡi vừa ăn xong, cất cái ghế với cái ô vào túi.

Rồi tôi nhảy lên con Desert Runner và chìa tay ra cho Hariel.

Hariel nắm lấy và leo lên ngồi phía sau tôi.

“Con Desert Runner này khỏe đấy nhỉ.”

“Ừ, nhưng nó cũng ăn lắm luôn. Không ai muốn mua con này, nên tôi mua được giá khá rẻ.”

“Anh có việc gì ở Gagarian thế?”

“Có một mê cung ở đó. Tôi nghe nói, khi đánh bại con quái tên Bọ cạp cát trong đó thì tôi cso thể có được một nghề khá tiện dụng cho việc chu du trên sa mạc.”

Băng qua sa mạc thật là khó.

Đầu tiên, nó nóng. Nói chung, lục địa phía Nam có nhiệt độ trung bình cao hơn, nhưng ở trên sa mạc thì còn hơn cả thế.

Không chỉ vậy, xe hàng không thể đi qua đây. Cát sẽ làm bánh xe lún xuống, khiến ngựa không thể kéo được.

Sa mạc thật phiền, nhưng sẽ dễ dàng ngay khi tôi có được nghề Kẻ vượt cát.

Và tôi nghe nói rằng điều kiện có nó là ở trong mê cung thành Gagarian.

“Er... erm. Ichinojo-sama, tôi có điều muốn hỏi. Ichinojo-sama đã đánh đuổi lũ cướp với Sâu cát – “

“À... ờm, cái đó – “

“Hay là bạn của ngài?”

... Hở?

Sao lại thành bạn của tôi đánh nhau vậy?

“Tôi có cảm giác mình nhớ lại được một chút những gì mới diễn ra, nhưng theo kí ức của tôi, lũ Sâu cát bị đánh bởi ma thuật băng – nhưng Ichinojo-sama là Kiếm sĩ đúng không? Nếu thế - “

À, tôi hiểu rồi.

Là tại tôi đánh mấy con sâu bằng phép thuật nhưng lại tự giới thiệu là Kiếm sĩ. Đương nhiên là không bình thường rồi.

“Hơn nữa, vảy của Sâu cát siêu cứng, tôi nghĩ là khó mà đánh chúng với thanh kiếm thế kia – “

“Không, không phải bạn tôi đâu. Một pháp sư đi ngang qua đánh chúng đấy. Ghê nhỉ?”

Tôi mỉm cười nói.

Có thể nào tiện như thế không chứ? Tôi tự nhủ vậy, nhưng Hariel có vẻ đã bị điều đó thuyết phục.

“Thế à...”

Vì lí do nào đó, Hariel nghe giọng có vẻ thất vọng.

Là tại cô không tin tưởng giao phó an toàn của mình cho tôi?

“Chà, không cần lo lắng đâu. Dù chắc không được khỏe như vị pháp sư đó nhưng tôi cũng khá tự tin vào kiếm thuật của mình đó.”

“Vâng, tôi tin tưởng ngài mà.”

Hariel nói giọng tràn đầy sức sống.

Có vẻ như cô ấy có hoàn cảnh đặc biệt nào đó, nhưng tôi cũng thế luôn, nên cả hai đều không đả động gì tới việc đó.

Tôi sẽ có thể vào thành Gagarian nhờ đi cùng thân phận cô ấy, nên tôi cũng là người được giúp đỡ.

(Hơn nữa, mình không đi cùng Haru và mọi người, đi một mình cô đơn quá...)

Chân thúc con Desert Runner chạy nhanh hơn, trong lòng tôi nghĩ về Haru, Carol, Malina, giờ này họ có lẽ vẫn còn đang ở lục địa phía Tây.

Mà, sao mọi chuyện lại thành ra thế này cơ chứ?

“Shumei, tôi nghe Pháp sư đó nói là cô muốn nhờ người đó chuyển hộ một bức thư?”

“À... ờm, ngài có thể quên chuyện đó đi không?”

“Được thôi, nhưng tôi có nghe là cô nói gì đó về Quỷ vương? Pháp sư ấy nói với tôi như vậy.”

“... Quên đi ạ.”

Những lời Shumei vừa nói, cùng điệu bộ cương quyết làm tôi chẳng hỏi được gì thêm.

Nhưng tôi không bỏ cuộc đâu.

Có lẽ chỉ là một manh mối nhỏ, nhưng đây là đầu mối mà qua đó tôi có thể biết được thông tin về quân đội Quỷ vương hiện thời, hay nói cách khác, là thông tin liên quan tới Miri.

Chà, có cả tuần mà.

Tôi có thể từ từ rồi nói chuyện.

“Nhà Shumei ở đâu thế?”

“Tôi sống ở thành phố Koron.”

Đó là một thành phố hướng tây bắc của Hanmuno, gần sa mạc. Nó được hoàng tử nước này trực tiếp cai quản và là thành phố to nhất quốc gia.

Dù ở ngay cạnh sa mạc, nhưng người ta gọi nó là Thành phố nước. Họ nói là cung điện nơi đó đẹp vào hàng top 5 thế giới.

“Thành phố hoàng tử à? Ra cô là người thành thị.”

“Không hẳn. Quê gốc của tôi là một thị trấn nhỏ bên rừng rậm.”

“Bên rừng rậm à? Nghe tuyệt thế?”

Tôi nhớ lại theo lời của Rarael. Khu rừng lớn được Dark Elf cai quản, chắc chắn đó là một nơi tuyệt vời. Thị trấn ở gần đó, hẳn là sẽ rất hòa hợp với thiên nhiên.

“Vâng, đó là một thành phố tuyệt vời... rất tuyệt vời.”

“Thế à.”

“Ichino-sama này. Nếu ngài phải chọn giữa một thứ ngài muốn bảo vệ, và một thứ ngài phải bảo vệ, thì ngài sẽ chọn gì?”

“Trừu tượng thế.”

“X-xin lỗi.”

“Không sao đâu.”

Một thứ cần bảo vệ và một thứ mình muốn ư?

Trong trường hợp của tôi, thứ tôi muốn bảo vệ là Haru, Carol và Miri.

Còn thứ tôi phải, hay nói cách khác, bắt buộc phải giữ lấy là lời hứa với các Nữ thần-sama, và vì tôi là một quý tộc của vương quốc Shiraraki, có lẽ tôi cũng cần có trách nhiệm với quốc gia đó.

Lựa chọn, hiển nhiên là.

“Thứ mình mong muốn.”

“Trả lời nhanh vậy.”

“Chà, tôi là một nhà lữ hành vô lo thôi. Tôi cũng chẳng có mấy thứ bó buộc mình. Hơn nữa, nếu chẳng có lựa chọn nào là chính xác, thì tôi sẽ đặt thứ mình muốn lên trên hết.”

“Tại sao?”

“Trách nhiệm không phải điều mình mong muốn, mà là thứ bị áp đặt lên mình. Chọn thứ đó cũng có nghĩa là đẩy trách nhiệm cho người khác. Làm theo con tim mách bảo mới là ý chí bản thân. Dù có sai với ai đi nữa, chỉ khi ấy mình mới có thể coi đó là lỗi mình, và không còn ai khác để đổ tội. Chà, mà dù sao nếu có thể thì cũng nên cố gắng cứu lấy cả hai.”

Mà, câu trả lời sẽ khác đi nếu đối tượng nhắc đến là cứu lấy thế giới hay một người mình yêu, nhưng dẫu sao thì một nhân vật nhỏ bé như tôi làm sao chọn được cái đó.

“... Thế sao... cảm ơn ngài nhiều.”

Shumei bẽn lẽn cười, nói lời cảm ơn tôi.

Truyện Chữ Hay