Một mùi thơm lan tỏa khắp con tàu.
Đó là takoyaki – hay còn gọi là bạch tuộc nướng. Đương nhiên, bê cả cái con to bự chảng thế lên tàu sao được, nên chúng tôi chỉ cắt một cái vòi rồi thả phần còn lại trôi đi.
Suzuki là người kết liễu nó nên tôi chẳng được tí kinh nghiệm nào. Chúng tôi có lập party, nhưng đã giải tán ngay khi tôi được ngụy trang xong.
Tôi chẳng được gì cả.
“Này, shoyu này.”
Tôi đưa cho Suzuki chén shoyu.
“Cảm ơn cậu, Kusunoki-kun. Oa, lâu rồi tôi mới được ngửi lại cái mùi này.”
“Hơi mặn đấy, đừng ăn quá nhiều.”
“Yup, tôi con nhà bác sĩ mà, ít nhất thì tôi cũng có biết về tháp dinh dưỡng chứ.”
Cậu ta tự hào thật đó, tôi nghĩ bụng, miệng thì nhai miếng thịt Kraken.
Vị hơi thiếu đậm đà, nhưng vẫn ngon.
Nướng kĩ rồi, chắc không có kí sinh trùng sót lại đâu nhỉ... mà, dù có thật, thì dùng phép Chữa bệnh là được.
“Anh em không ăn à?”
Tôi vẫn phải hòa mình vào vai đồng chí bọn này.
Tôi hỏi mấy gã đang đứng nhìn chúng tôi ăn từ xa – nhưng chẳng ai tới cả.
Này này, chỉ một cái vòi thôi, nhưng hai người sao mà ăn hết được chứ, khách sáo gì vậy?
Nhát quá mà.
“Chịu thôi, Kusunoki-kun. Ở vùng này, người ta coi bạch tuộc là thuộc hạ quỷ dữ. Nhất là con Kraken này đã đánh chìm bao tàu thuyền rồi, nên với người đi biển, thì bạch tuộc chính là quỷ dữ luôn. Họ chẳng dám ăn mấy thứ thế này đâu.”
À, tôi nhớ là ở phương Tây, vùng Địa Trung Hải, người ta không ăn bạch tuộc với mực các loại. Có thể việc nó trông ghê là một yếu tố, nhưng lí do chính xem ra là vì trong kinh Cựu ước, cá mà không có vây với vẩy là thứ ghê tởm.
Tôi tin rằng, người phương Tây sợ món lươn ưa thích của tôi cũng là vì thế.
Dẫu sao, lươn cũng là một loài hải sản không vảy mà. Chà, lươn thực ra có vảy dưới da chúng, nên có theo Cựu ước thì cũng ăn được chứ.
“Cho tôi một ít được không?”
Pavlov là người lên tiếng hỏi.
“Nếu được, cho tôi nữa.”
Và cựu Đại sư phụ - Chiến binh tử thần.
Không tính Pavlov, tôi ngạc nhiên là gã này lại tới đây.
“Được chứ, có nhiều mà.”
Có nhiều người ngồi xung quanh thế này khó chịu thật.
Hah, dù tôi có nhiều điều muốn hỏi. Chà, có lẽ tôi hỏi Suzuki thôi.
“Này Suzuki, chúng ta giao hàng tới đâu thế?”
“Một nơi gọi là Đảo Deijima.”
“Deijima?”
Nghe như hòn đảo Deijima ở Nhật ấy.
Suzuki thấy vẻ mặt cứng đờ của tôi bèn cười gượng. Có lẽ cậu ta cũng nghĩ vậy.
Theo Suzuki thì Đảo Deijima nằm trong lãnh thổ của một cường quốc nơi lục địa Nam.
Có thành thị ở cả phía nam lẫn phía bắc hòn đảo. Nó rộng gần bằng đảo Awaji (592 km vuông) nhưng vùng phía đông thì toàn sa mạc, trong trung tâm đảo có núi rất cao. Vì thế, không gian sinh sống được trên đảo là khá hạn chế. Nhưng, ở sa mạc có một mê cung thu hút khá nhiều Mạo hiểm giả.
“Hòn đảo được cai trị bởi Earl Paul – “
Suzuki diễn giải.
Cậu ta nói với tôi về quá khứ của Ealr Paul, rồi thì gia đình, tính cách.
Nói về quý tộc, tôi đã từng chạm trán với Oregeru nên tôi coi đó là phiền phức, nhưng theo những gì tôi vừa nghe thì có vẻ đây không phải là người xấu.
Mà nói chung thì Oregeru cũng chẳng phải người xấu.
“Cậu Suzuki biết nhiều về Deijima quá nhỉ. Cậu đã thám hiểm chỗ đó à?”
“Ahaha, biết thì tốt chứ. Tôi đã phải nhờ người tìm hiểu về chỗ đó.”
Chiến binh tử thần hoài nghi hỏi, Suzuki đáp với một nụ cười.
Có phải hắn nghi chúng tôi sẽ làm gì với chuyến buôn này không?
“Bạch tuộc vị lạ thật đấy... Ăn cứ như đất sét.”
Có vẻ Pavlov không vừa miệng món bạch tuộc lắm.
Còn Chiến binh tử thần thì lấy một xiên bạch tuộc, nhưng chẳng ăn mấy. Như tôi nghĩ, có lẽ mục đích chính là để thăm dò chúng tôi.
Không thể mất cảnh giác với tên này được.
Một tuần đã trôi qua từ lúc chuyến đi bắt đầu.
Khó có thể nói là dễ chịu được, vì tôi chẳng có gì để làm cả.
Không thể biết được có ai đang theo dõi tôi không, nên tôi cũng không thể vào My World. Trong đó chỉ còn mỗi Sheena số 3 và Pionia. Không biết hai người họ hợp nhau không nữa? Hai người đó cũng có chút tương đồng, nên tôi nghĩ họ sẽ ổn thôi...
Tôi đã định giúp làm việc trên thuyền, nhưng Suzuki bảo tôi rằng, nếu giao lưu mà làm thân với họ, thì đến khi phải đánh nhau tôi sẽ khó mà xuống tay được.
Cậu ta nói đúng thật, nên tôi đành câu cá để giết thời gian.
Trước khi tới đây, tôi đã lên cấp Nông dân bằng cách làm mấy việc thu hoạch cà chua hay kiểu kiểu vậy, còn nghề Ngư dân thì lại bị bỏ mặc.
Giờ thì tôi đang ở biển, tôi đoán mình sẽ tranh thủ lên cấp nghề Ngư dân vậy.
Với tốc độ lên cấp nhanh gấp 400 lần người thường, một tuần của tôi bằng người ta hành nghề trong 7 năm hay gần gần thế - nó chỉ lên lv8, nhưng tôi đã nhận được cả đống skill kì lạ.
「Ghép đôi」 nghe có vẻ như một thứ dùng ngoài việc câu cá được và 「Điều khiển dây」 , một skill nghe như người múa rối vậy.
Chà, đến lúc nào đó chúng sẽ có ích thôi.
Nói về những việc xảy ra, có một thứ.
Dù mới chỉ một tuần thôi, nhưng cái mùi trên người bọn này đã ghê lắm rồi. Dù còn lâu mới bằng Pavlov lần đầu gặp, nhưng nó cũng đã giống như người tập kendo mặc giáp đầy đủ 5 tiếng rồi.
Tôi không Làm sạch họ thì tôi chết mất.
Nghĩ đến đây.
“Thấy đảo rồi.”
Một tiếng hét lớn vọng xuống từ đài quan sát.
Một hòn đảo ư? - Ồ, nó kia.
Không hẳn là thấy một hòn đảo, nói đúng hơn là một đỉnh núi trên đảo đó.
Đây là Deijima – nơi giao hàng của mấy tên này.