Seichou cheat de nan demo dekiru you ni nattaga, mushoku dake wa yamerarenai youdesu

chương 227: tiến ra biển lớn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thủy thủ đoàn cứ thế lên tàu nên chúng tôi cũng theo.

Có cả đống thịt trên boong tàu, và mình Pavlov bắt đầu ăn chỗ đó.

Chỉ mới đây, hội này còn phân biệt đối xử hắn, vậy mà sao giờ chỉ mình hắn được ăn thế này?

Còn có thứ khó hiểu hơn.

Thấy thuyền dưới lòng đất đã là lạ rồi, nhưng thậm chí ở đây còn không có nước.

Nhìn cũng như khi Pionia đóng thuyền trong My World.

Nhưng trong trường hợp của Pionia, tôi có phép để mang nó ra ngoài, còn... huh?

“Giờ ta mang thuyền ra biển bằng phép dịch chuyển à?”

“Ồ! Đúng là Đại sư phụ, hiểu chuyện nhanh quá. Đúng vậy.”

Tên thủ lĩnh tâng bốc tôi.

Dù tôi chỉ có thể nghĩ tới khả năng này.

Tôi đoán là ở thế giới này chưa xây dựng được thang máy nâng thuyền to đến thế này.

“Tôi cũng có quen một người biết dùng dịch chuyển.”

Suzuki nghiêng đầu khó hiểu trước câu nói ấy.

“Nhưng, theo tôi nhớ, dịch chuyển càng xa hay càng nặng thì càng tốn nhiều MP mà. Làm sao dịch chuyển được hẳn thứ to như thuyền này?”

“Đúng vậy, anh Suzuki. Nhưng mà ở đây có người làm được đấy – Pavlov đang ăn kia kìa.”

Pavlov á?

“Khi Pavlov lên 20 tuổi, cậu ta đổi sang một nghề gọi là Cứu hộ và rồi có được một skill đặc biệt tên 《Dự trữ năng lượng ma thuật》.”

“Dự trữ năng lượng ma thuật?”

“Đúng rồi. Ai ai cũng có năng lượng ma thuật (MP). Khi sử dụng phép thuật hay kĩ năng thì sau đó nó sẽ hồi lại, nhưng cũng không thể vượt quá ngưỡng tối đa của người đó. Nhưng, người có Dự trữ năng lượng ma thuật thì khi tới giới hạn, họ có thể dự trữ tới 100 lần giới hạn năng lượng của mình, nhưng tốc độ hồi chỉ bằng 3% tốc độ tự nhiên – nói cách khác, Pavlov có nhiều năng lượng gấp 100 lần người thường.”

“Gấp trăm lần... tuyệt thật đấy. Ra là có kĩ năng như thế luôn.”

Đó là một kĩ năng mà mọi người dùng phép thuật đều thèm khát.

Nếu tôi có cái đấy, tôi đã có thể liên tục bắn Siêu tân tinh cổ đại cường hóa vào con Leviathan rồi.

“Nhưng, đương nhiên là cũng có một vài điểm yếu. Một khi cậu ta dự trữ tới 10 lần giới hạn MP – ngược lại với kiệt quệ năng lượng, cậu ta bị tràn. Não sẽ bị vài dị tật khi con số lên tới 20 lần. Ở mức 50 lần, cơ thể sẽ bị mất một số chức năng. Không chỉ thế, phần thừa đó vẫn ảnh hưởng tới cậu ta ngay cả khi đã về làm Thường dân, nên có thể nói nó rất nguy hiểm.”

“... Thế giờ Pavlov – “

“Yeah, giờ cậu ta đang có 60 lần giới hạn năng lượng. Chỉ có sức mạnh đó mới có thể đưa cả con tàu này ra tới biển.”

Thế sao?

Nhưng Pavlov chỉ là Thường dân và mới Lv8.

Năng lượng của cậu ta cũng chẳng thể cao được. Kể cả là 60 lần con số đó, có thực là đã đủ khả năng để dịch chuyển con tàu này?

Miri cũng từng nói với tôi là ẻm không làm được như thế.

“Pavlov là Pháp sư hay sao?”

“Không, cậu ta là Thường dân thôi. Tôi đã từng cân nhắc việc cày cấp cho cậu ta rồi đổi sang Pháp sư Tập sự, như thế sẽ dễ hơn rất nhiều, nhưng những người đổi sang làm Pháp sư Tập sự đều bị cảnh sát giám sát. Họ cũng quản lý cả Pháp sư luôn.”

Ồ, ra là đổi sang nghề Pháp sư Tập sự cách thông thường phiền vậy.

Tôi thì không đổi bằng đường chính ngạch thế, nên tôi chịu.

“Vì thế, tôi cho cậu ta uống thuốc cường hóa – uống vào sẽ tăng giới hạn MP. Chà, cái đó là sản phẩm hạ cấp nên có vẻ như nó đi kèm nhiều tác dụng phụ.”

Gã này thật sự bắt Pavlov uống thứ nguy hiểm thế.

Tởm thật.

“Ngài nghĩ tôi là người xấu ư? Nhưng với Pavlov thì tôi là cứu tinh đấy. Khi tôi tìm ra cậu ta, cậu ta đã bị lũ buôn nô lệ vứt bỏ. Trong trạng thái tích trữ 100 lần MP tối đa, cậu ấy còn không đứng nổi. Là lẽ đương nhiên thôi, vì một Thường dân thì làm cách nào tiêu được MP chứ. Nếu tôi không nhặt về rồi cho cậu ta đá phép để dịch chuyển thế này, MP sẽ cứ tích tụ và cậu ta đã chết lâu rồi.”

Tôi không phủ nhận được.

Nếu tên này nói thật, thì Pavlov có thể đã chết rồi.

“Dù sao, tôi cũng đối xử với cậu ta hào phóng, không phải sao? Cậu ta là người không thể thay thế được mà. Vì thế, trước mỗi lần dùng phép dịch chuyển, tôi đều thết đãi cậu ta thức ăn ngon nhất, để cậu ta không bị đói.”

“... Đúng thật, trông cũng ngon miệng như thứ tôi được ăn vậy.”

Người nói câu đó là – Chiến binh tử thần. Có vẻ tên này không bị đuổi.

Dù sao, tiền hợp đồng cũng đã trả rồi, nên cứ thế đuổi đi thì thật lãng phí.

Mà, tên ‘Đại sư phụ’ này, gã thêm ‘sessha’ vào đầu câu, thêm ‘degozaru’ vào cuối. [note36690]

Gã đến từ thời nào vậy... hay là tôi nghe nhầm?

Suzuki cũng cười gượng khi nghe thấy tên này nói, có vẻ như tôi không phải là người duy nhất thấy thế.

“Với lại, Đại sư phụ Ichinojo và anh Suzuki này. Chúng ta sẽ sớm khởi hành. Nhiều người bị say dịch chuyển, nên đừng ăn cho tới khi đó nhé.”

... Thế cứ để Pavlov ăn cũng được à?

Chà, người lái xe thì ít bị say hơn, tôi chắc cái này cũng thế.

Mất thêm tầm năm phút nữa, thủy thủ đoàn mới hoàn tất việc chuẩn bị.

Rồi đột nhiên, con thuyền chúng tôi đã ra tới giữa đại dương.

Nhưng, trước mắt chúng tôi là –

“Mực à?”

“Bạch tuộc chứ?”

Suzuki và tôi còn đang cãi nhau thì thủy thủ đã chỉ hết tay vào con mực/bạch tuộc ấy rồi.

“”””Kr... Kr... Kraken!””””

Thấy con Kraken xuất hiện ngay trước thuyền, họ tán loạn hết cả.

Có người còn nhảy xuống biển để bơi đi (đất liền mờ mờ ở xa, nhưng tôi không nghĩ có ai bơi được tới tận đó, có lẽ tên này sợ quá hóa ngu rồi) nhưng con Kraken chộp lấy hắn ngay lập tức.

“Kraken thì là bạch tuộc rồi.”

Tôi nhớ có lần Carol nói về cái này rồi.

“Thế à, giờ mình làm gì đây?”

“Hừm, thuyền chìm thì phiền lắm – nên là tối nay làm tiệc nướng bạch tuộc thôi!”

Tôi nói, tay rút kiếm ra.

Ghi chú của tác giả:

Kraken ở thế giới này là bạch tuộc.

Truyện Chữ Hay