Seichou cheat de nan demo dekiru you ni nattaga, mushoku dake wa yamerarenai youdesu

chương 223: tới hang ổ lũ buôn lậu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phải hỏi lại vài lần chuyện Daijiro là phụ nữ, cậu ta mới yên để cho Schreyl làm việc – ngụy trang tôi thành Cướp biển.

Suzuki nhắc tôi đừng để bị chú ý khi rời khỏi thành phố. Nếu lính canh mà dùng Đá thấu chức như lúc vào thành lên tôi, thì tôi sẽ bị gô cổ mất. Ra cái cục đó gọi là Đá thấu chức, giờ tôi mới biết đấy.

Đám buôn lậu phải tới đêm mới liên hệ với chúng tôi, nên bây giờ, trong khi chờ đợi, chúng tôi về chỗ khách sạn tư sản của Suzuki.

Khi chúng tôi về đến nơi, Haru và mọi người đều đang chìm trong một bầu không khí u ám.

Nhất là, Haru với Carol chỉ nhìn tôi mà chẳng nói lời nào.

Tôi đã làm điều gì tồi tệ à?

Kanon phá vỡ sự im lặng.

“Thật ra, có vài người ở lục địa này biết hành tung vơi ý định của Daijiro. Tôi chỉ nói cho mọi người thế thôi.”

“Thật ư?”

“Yup. đó là Anh hùng Alessio và Pháp sư Hagg. Họ từng là những người đồng hành với Daijiro.”

Ra thế - khi ấy, chắc chắn tôi đã thấy Alessio và Daijiro cưỡi trên Rồng Chúa, trong vụ việc ở Dakyat. Họ là những người đã bảo vệ thành Ferruit.

Có lẽ họ biết về mục tiêu của Daijiro và cả vị trí chính xác nữa.

“Cô có biết họ ở đâu không?”

“Có thể nói là có. Chắc giờ họ đang ở Vương quốc Arundel.”

Arundel – nơi có Florence và Belasra. Nói cách khác, là nơi tôi đặt chân tới đầu tiên ở thế giới này.

“Còn ai nữa không?”

“Có một thương buôn nô lệ tên Quince. Tình cờ thôi, nhưng đó là một người quan trọng với Carol đây.”

Lần này, cô ấy nói ra một cái tên mà tôi không ngờ.

Quince-san là một người phụ nữ quyến rũ hoạt động trong ngành buôn bán nô lệ ở thành Belasra. Người mà hút thuốc trông cũng thật đẹp.

Tôi đã mua Carol từ trạm xá của cô Quince đó.

“Người này là chủ một nơi buôn thông tin nổi tiếng là bí mật, có nguồn rộng khắp, từ hội Mạo hiểm giả, những nguyên thủ ở nhiều quốc gia, và thậm chí là ngay cả trong quân đội Quỷ vương. Miri-sama với tôi có lần suýt chết vì cái mạng lưới đấy.”

Kanon vừa nói vừa cười, nhưng nhìn mặt Norn-san tái nhợt đi, thì có lẽ là họ đã thực sự gặp chuyện lớn ở đó.

Dù sao thì, Quince-san à...

“Nên tôi có một đề xuất. Tại sao chúng ta không chia ra làm hai nhóm để đi tìm Miri-sama?”

“Hai nhóm ư?”

“Đúng vậy. Vì một số lí do, mà tôi không thể trực tiếp đi tìm Miri-sama. Tôi phải tuân lệnh, vì thế tôi không thể ở lại đất nước này cũng như là tới lục địa Nam. Để không vuột mất mấy vị anh hùng, tôi định đi lên phía bắc tới thành Belasra.”

“E-em muốn... đi cùng Kanon. Về thế giới cũ quan trọng thật đấy, nhưng em muốn trả lại ân nghĩa của Kusunoki-san.”

Malina nói với giọng nhút nhát như mọi khi.

Malina thân với Kanon, nên có lẽ ẻm sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi đi cùng với Kanon...

“Với lại, Ichino-sama. Chuyện này liên quan tới Quince-sama, nên có lẽ sẽ tốt hơn nếu để Carol đi theo họ.”

“Tôi cũng có quan hệ với các đội gác thành ở Arundel, nên tôi nghĩ mình sẽ có ích trong việc tìm người.”

Carol và Norn lên tiếng.

Cả hai người họ đều có lý.

Nhưng, còn –

“Thế, Haru sẽ đi với tôi tới lục địa Nam nhé.”

“ – Không, thưa Chủ nhân. Trong chúng ta, chỉ có Kanon-san và em có thể chiến đấu. Không chỉ thế, mà em còn từng gặp qua Alessio-sama khi còn bé, nên nếu Chủ nhân cho phép, em xin được ở lại lục địa này cùng Carol với mọi người ạ.”

Nhìn vào đôi mắt đầy chắc chắn của Haru, tôi hỏi.

“Em bận lòng những lời Miri nói với em à?”

“Có chút ạ - nhưng đây cũng là điều em muốn.”

Vậy sao – thế giờ thì...

“Anh có thể giao phó chuyện này cho em không?”

“Vâng – em sẽ cố hết sức để đáp lại kỳ vọng của Chủ nhân ạ.”

Tôi cầm tay ẻm, và nhìn vào đôi mắt lấp lánh ý chí.

“Một tháng – 30 ngày kể từ hôm nay. Chờ anh ở Florence. Anh chắc chắn sẽ tới đón em.”

Với kĩ năng Về nhà từ Phép thuật đời sống, tôi có thể dịch chuyển tới nhà của Norn – mà được đăng ký là nhà của Magaret.

Trong khoảng thời gian này, nếu đoàn tụ được với Miri thì có thể coi là thành công, và một khi mọi thứ kết thúc –

Oop. nói nữa thành dựng flag mất.

※※※

Đêm đó, tôi và Suzuki cùng đi gặp mặt hội buôn lậu.

Có vẻ như, hang ổ của chúng là một nhà kho ở cầu cảng. Tuy nhiên, khi bước vào trong, xung quanh toàn là thùng gỗ, còn hiện diện con người thì –

“Ở dưới à...”

Tôi có thể cảm nhận được vài tá người phía dưới sàn.

“Đúng là Kusunoki-kun. Chính xác. Mấy thùng hàng trên này chỉ là ngụy trang thôi, hàng hóa với thủy thủ đoàn ở dưới hầm hết.”

“Nhưng không phải thế này cẩu thả quá sao? Nếu một thanh tra nào có Phát hiện hiện diện như tôi thì chẳng phải là lộ ngay à?”

“Đương nhiên là thường thì có người với kỹ năng che mắt trực ở đây, họ chỉ đi chỗ khác khi có việc. Lũ này đào hầm cũng khá sâu rồi. Tên cầm đầu cũng có nói với tôi là kĩ năng Phát hiện hiện diện không thể thấy gì, dù có người ở đấy. Dù sao thì, kĩ năng của tôi cũng chẳng thấy gì mà.”

Thế là, đây là nhờ tôi có kĩ năng Phát hiện hiện diện II à.

Đường chui xuống căn cứ lại nằm trong nhà vệ sinh.

Cái lỗ đấy ban đầu được dùng để đổ chất thải ra biển, nhưng bọn buôn lậu lại tận dụng nó làm mật đạo.

Một buồng toa lét với biển ‘không dùng được’ – mở ra là một cái bệ xí ố vàng.

Suzuki tỏ vẻ ghê tởm, tay đẩy bệ xí sang một bên.

Dưới đó là một cái lỗ, trong đó treo một chiếc thang dây.

Dù là giờ không ai dùng nó đi vệ sinh, nhưng trong quá khứ thì tôi không chắc –

” … 「Làm sạch」.”

Tôi dùng phép làm sạch tứ bề cái lỗ. Lỗ đào xuống đất, nên nhìn qua trông vẫn vậy, nhưng đây là vấn đề về cảm giác rồi.

“Tôi hiểu sao cậu Suzuki lại làm vụ này một mình rồi. Không đời nào tôi lại dắt một cô gái chui vào chỗ thế này.”

“Hahaha, mừng là cậu hiểu. Chà, mà cũng còn lí do khác nữa...”

Suzuki gượng cười, trèo xuống dưới trước.

Tôi cũng xuống theo sau.

Từ giờ, tôi phải diễn tròn vai buôn lậu.

... Thành cướp biển và rồi là buôn lậu, đời tôi chệch ray mất rồi...

Tôi vẫn muốn được sống đời thanh bạch, làm người tử tế mà.

Truyện Chữ Hay