Để Haru và mọi người lại nơi dinh thự, tôi và Suzuki bí mật đi tới một khách sạn rẻ tiền ngoài ngoại ô.
Suzuki cứ thế vừa đi vừa đọc, thật là không được nhưng cũng chẳng ai bận nhắc cậu ta cả.
Chờ chúng tôi ở đó là một khuôn mặt quen thuộc.
“... Lâu rồi nhỉ, vô dụng-san.”
“Vô dụng á!?”
Tôi ngay lập tức bị những lời đau lòng đó tấn công.
Còn đau lòng hơn nữa khi những lời ấy lại là từ mồm một đứa bé.
Đó là Schrel – nô lệ của Suzuki – hay đúng hơn, là một Phù thủy đi cùng Suzuki.
“Schreyl, anh không vô dụng.”
“Schreyl hiểu nhầm ư...”
Không thèm nhìn vào mắt tôi, Schreyl kéo má con gấu mà em ấy đang ôm.
“Em sẽ rút lại lời nói anh là vô dụng.”
“Cảm ơn ạ.”
“Thế, anh đã tìm được gì để làm mà bỏ Thất nghiệp đi chưa?”
“Không phải bỏ Thất nghiệp, mà anh đang nâng Thất nghiệp lên tầm cao mới.”
Sau khi lên tới Lv100 của Thất nghiệp, tôi đã khựng lại một thời gian. Nhưng, nhờ có thuốc đột phá giới hạn của Miri mà tôi đã vượt qua được mức trần ấy, nên giờ đúng là tôi đang đi lên một tầm cao mới.”
“Thế à... Schreyl rút lại việc rút lại vừa rồi.”
“Rút lại cái đã rút lại á?”
Có lẽ tôi nói nhiều quá rồi.
“Không, từ từ đã, anh có làm việc mà. Gần đây... ừ, anh làm Cướp biển – “
“... Ko-oniisan, chúng ta có nên khai báo tên này luôn không?”
Chờ đã, sao lại khai báo tôi?
À, đúng rồi nhỉ. Cướp biển thường là tội phạm mà. Nhưng Suzuki sẽ giải thích thôi –
“Hở? À, ừ. Ý hay đấy.”
“Suzukiiiii!”
Tên ngốc này, cắm đầu vào đọc cuốn Nyapiece tôi vừa đưa, đang ngáo rồi.
Đó chỉ là câu trả lời vô thức thôi.
Sau đó, thật là loạn cả lên, Schreyl thực sự đã định đi khai báo tôi, còn Suzuki tự nhiên khóc ré lên.
※※※
Đưa lại cuốn Nyapiece sau khi cậu ta hóa giải hiểu nhầm,
“Hì hì, xin lỗi mà. Thoại của Junka cảm động quá.”
“Không phản đối được – nhưng mà... ờ, chúng ta đến đâu đây?”
Hai bạn đồng hành của Suzuki – Kyanshi và Miles cũng đang hoạt động độc lập, Schreyl ở lại đây làm đầu mối liên lạc. Tôi hiểu cách làm đó, nhưng tôi tới đây làm gì?
“Đến đây để gia nhập hội buôn lậu. Phải làm vài thứ mới được.”
“Vài thứ?”
“Phải chuyển nghề. Sang một thứ nào đó có thể hòa nhập với chúng.”
“ - !?”
Đừng bảo là, tôi phải chuyển nghề?
Tệ thật, một khi chuyển từ Thất nghiệp sang cái khác, tôi không còn có thể quay lại được nữa –
(Mình đang nghĩ gì thế này...)
So với việc chờ đợi một skill cheat nào đó từ Thất nghiệp, không phải tôi đã quyết định đặt việc cứu Miri làm ưu tiên hàng đầu sao?
“Được rồi – chuyển sang nghề nào cũng được. Hửm?”
Từ từ, thế sao lại cần Schreyl?
Chuyển nghề thì chỉ cần tới chỗ Mục sư là được mà?
Hừm, ra vậy, không chỉ là chuyển nghề sao. Nhưng quan trọng hơn là, nếu chuyển nghề thật đi nữa thì sao bọn buôn lậu kiểm tra được?
Chỉ có mỗi skill Thất nghiệp là「Thẩm định nghề nghiệp」 có thể xem được nghề của người khác. Tôi không tin rằng trong hội buôn lậu có người như vậy. Có một vật phẩm khác, là thứ người ta dùng để kiểm tra nghề khi vào các thành phố, nhưng cái đó chỉ phân loại được quý tộc, hoàng gia với tội phạm thôi. Chúng ta phải tới chỗ Mục sư để đổi sang làm Người bán rong, còn việc đổi sang làm quý tộc hay hoàng tộc là không thể rồi.
Thế, chỉ còn tội phạm thôi?
Đó là khi những manh mối móc nối với nhau.
Một cô gái trẻ và – một tội ác.
“Thằng ngu này, không đời nào tôi lại tấn công một cô bé vô tội thế này!”
“Không, đời nào tôi bảo cậu làm thế!”
Suzuki phủ nhận ngay lập tức.
Yeah, nếu cậu ta bảo tôi làm thế thật thì tôi đấm cậu ta rồi.
Có thể là Schreyl sẽ ghét tôi, nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho điều đó.
“Nếu có làm đi nữa, thì tôi mới là người làm!”
“ – Đừng có hét cái đó to thế! Vậy, chúng ta làm gì đây?”
“Kusunoki-kun, cậu có biết kỹ năng gọi là Làm giả chỉ số không?”
“Hn? Ừ, tôi mới nghe nói đến gần đây thôi.”
Đó là một kĩ năng của Miri.
Nó làm giả được kĩ năng của một người và thay đổi chỉ số hiển thị cho người khác.
Miri vẫn phải giấu việc mình là Quỷ vương. Và kĩ năng đó dùng được trên cả người khác.
“Schreyl có cái đó à?”
“Đúng vậy – không chỉ thế, dòng họ ẻm còn là dòng họ mà thành viên đều có kĩ năng Giả mạo Chỉ số III từ lúc chào đời.”
“Giả mạo Chỉ số III khác hiệu ứng gì?”
“Chi tiết thì, Giả mạo Chỉ số chỉ có thể thay đổi chỉ số hiển thị của thành viên trong party. Giả mạo Chỉ số II thì có thể thay đổi của cả người khác nữa, nhưng có điều kiện. Mục tiêu phải đứng trong bán kính 10 mét từ chủ thể không thì phép sẽ không còn hiệu lực.”
“... Thế, Giả mạo Chỉ số III...”
Nó có thể làm giả chỉ số mà không còn giới hạn ư?
Nếu thế, những người đó sẽ làm thế giới này loạn mất, khi thay tất cả Quý tộc hay Hoàng tộc thành Thường dân hết à?
Có lẽ làng của Schreyl bị tấn công là vì lí do đó?
“Đúng thế, như Kusunoki đoán đó. Sau khi làm giả chỉ số, nó sẽ có hiệu lực tới 24 giờ, bất kể khoảng cách.”
Yếu hơn hẳn tôi nghĩ...
Chà, tôi vẫn thấy skill này thật tiện. Nhất là cho những nhiệm vụ ngầm kiểu này.
“Nói tóm lại, nhờ Schreyl, tôi sẽ giả làm Trộm và thâm nhập hội buôn lậu à?”
“Đúng rồi. Nhưng em ấy chỉ có thể dùng skill đó lên một người ngoài party ở một thời điểm thôi. Dù là tôi không nghĩ với thân phận nô lệ, Haurvatat-san và mọi người có thể bị lộ, nhưng đối phương hẳn sẽ thận trọng hơn khi chúng ta đông như vậy.”
“Nghĩa là, chỉ có tôi và cậu đi chuyến này thôi à?”
“Yup, kế hoạch ban đầu cũng là để tôi đi một mình mà – nhân tiện thì, Kusunoki-kun, tôi hỏi câu này được không?”
“Gì vậy?”
“Sao cậu lại vội tới lục địa Nam đến thế? Thuyền khách bình thường cũng sẽ sớm quay lại hoạt động mà?”
“À ừ. Tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu nữa, nhưng em gái tôi bị người ta bắt cóc.”
“Em dâu á? Cậu cưới rồi à?”
Suzuki nghiêm túc hỏi.
Không phải em dâu mà là em ruột – à ra thế.
Ngay từ đầu thì, ở thế giới này tôi làm gì có anh em.
“Không phải. Em ấy đuổi theo tôi tới thế giới này.”
“Cái – cậu nghiêm túc à?”
“Không may là vậy.”
Suzuki cũng nhận ra điều đó. Để một người tới được thế giới này, thì họ phải chết ở bên kia.
Tự nguyện tới đây cũng có nghĩa là người đó phải tự kết liễu mình.
Ngay cả tôi cũng khó mà tin điều đó.
“Nhưng dù sao, em ấy cũng đuổi theo tôi tới tận đây. Đó là lí do vì sao mà lần này đến lượt tôi phải chạy theo em ấy.”
“Được rồi. Nhưng tôi nghĩ là treo thưởng để truy nã hắn sẽ dễ hơn đấy.”
“Không làm thế được. Tôi chẳng có bằng chứng gì và kẻ bắt cóc là một tay to mặt lớn ở thế giới này. Không chỉ vậy, mà dù người đó đã bắt cóc em gái tôi, tôi vẫn tin tưởng người đó.”
“Tay to ư – tôi có thể hỏi đó là ai không?”
“Đó là Daijiro-san – người đã cho chúng ta túi đồ này.” [note36597]
“Daijiro-san... không thể nào...”
Suzuki thấy điều đó thật khó tin.
“Daijiro-san là phụ nữ sao!?”
Cậu bất ngờ về cái đó á?
Chà, cả tôi cũng vậy mà...