Guild mạo hiểm giả vẫn náo nhiệt như ngày thường. Những tiếng huýt sáo, thì thào thô tục qua lại khắp nơi, những thứ tưởng chừng vô nghĩa nhưng lại có thể hàm chứa một vài thông tin liên quan tới sống còn trong tương lai. Vì thế, tôi luôn dỏng tai nghe ngóng. Đó là việc mà một mạo hiểm giả chân chính sẽ làm.
“Này, thịt nướng của tao đâu! Mang ra đi! Thằng rẻ rách Garrison này!”
“Cho tao bia! Tao bảo cho tao tràn ly! Mày điếc à Garrison!”
“Nhanh mẹ lên, lau bàn đi. Có tay làm gì hả thằng ngu Garrison!”
“Từ từ, tôi đang bận không thấy à?”
Từ tứ phía văng tới những lời tục tĩu, tôi phải hét lên, tay bưng nồi đậu đặt lên bàn.
Chết tiệt, lũ này coi tôi là trò đùa.
“Garrison-san, khách hàng cả đấy, cậu lịch sự tí đi.”
Một cô gái với tai cáo, 18 tuổi, nói cách khác, là bằng tuổi tôi, nói với nụ cười đáng yêu thường trực.
Đó là Katyusha từ tộc Cáo nâu, nữ tiếp tân của Guild Mạo hiểm giả và là thần tượng của những mạo hiểm giả nơi đây. Trên thế giới này chỉ có sáu Nữ thần, nhưng giả như có người thứ bảy, thì chắc chắn là đây rồi.
“Biết rồi, Katyusha-san!”
Tôi đáp, một tay vẫy chào, tay còn lại bưng chồng đĩa, miệng huýt sáo.
Thêm một đơn nữa đến từ bàn bên.
“Garrison, cho tôi thịt nướng với bia!”
“Garrison, cho tôi thịt nướng với bia!”
Nghe giọng nói của cặp đôi đó, tràn đầy khí lực, tôi đáp.
“Ngay đây!”
Tôi hét to, nhưng chợt nhận ra đó là giọng ai – tôi phải nghe cái giọng này mãi cho tới sáng nay.
“Hai người làm gì đó!”
Một cậu trai tầm 17 tuổi, tóc đỏ trông ngu ngu, đi cùng một cô gái cũng 17 tuổi, tóc xanh cũng ngu ngu luôn.
Họ nhìn thì như một cặp trai xinh gái đẹp, nếu không mở mồm. Hơn nữa, phục trang làm người ta nghĩ họ là Kiếm sĩ với Người dùng roi hạng nhất, nhưng dân gian có câu, lũ ngu mở mồm ra là biết ngay.
“Nhưng mà, thịt nướng là thịt gì thế, Jofre?”
“Elize ơi. Họ nói đó là thịt nhưng là thịt gì?”
“Thịt (meat) cá… hay không phải? Người ta gọi là thịt cá khi đó là thịt của con cá nhỉ?”
“Từ đã Elize. Thịt từ bò thì gọi là beef, còn từ lợn thì là pork.”
“Thế nghĩa là đấy không phải bò-san cũng không phải lợn-san à?”
Thịt nướng của chúng tôi, hiển nhiên là thịt lợn rồi, nhưng tôi đã chán không thèm nói gì với hai kẻ này.
Ngay từ đầu, thì tại ai mà tôi phải làm việc ở nơi này chứ?
Đúng rồi.
Tại sao hai người này lại ở đây???
“Trả lời tôi! Công việc hai người sao rồi? Jofre đúng ra phải đang ở mỏ, còn Elize phải ở xưởng may chứ!”
“”Họ bảo tôi về được rồi.””
Về được rồi á? Nhưng từ lúc đó tới giờ mới được có 3 tiếng đồng hồ mà?
Tôi không nghĩ họ có thể hoàn thành cả một ngày công trong chừng ấy thời gian.
“”Họ bảo chúng tôi đừng bao giờ quay lại đó nữa””
Nói cách khác, là bị đuổi à...
… Bị đuổi việc chỉ trong 3 giờ… có vẻ là lỗi của tôi, khi đã cho rằng Jofre não cơ bắp có thể làm việc trên núi đá, còn Elize chả được gì ngoài khéo léo có thể làm gì đó ở xưởng may.
“Này Garrison! Mạo hiểm giả như chúng tôi thuộc về các mê cung, nên mình đi thôi! Chỉ trong mê cung, tôi mới có thể bộc lộ sức mạnh!”
“Cả tôi nữa, tôi có thể biểu diễn khả năng khiển thú, Garrison ơi!”
Lũ ngu nói ra lời cũng ngu.
Hai kẻ này nói mình là Kiếm sĩ, và người khiển thú, nhưng đó chỉ là bốc phét.
Fofre là một Kiếm sĩ Tập sự, còn Elize chỉ là Người dùng roi.
“Không, ta không đi tới mê cung được. Hai người nghĩ lỗi ai mà chúng ta phải làm việc?”
“”Lỗi Garrison?””
“Lỗi hai người!!!”
Jofre, Elize và tôi, thay vì là bạn từ bé, tôi có thể nói đó là một mối quan hệ không mong muốn nhưng cũng không dứt ra được từ thơ ấu.
Tôi là con của một chủ trang trại, còn Jofre với Elize thì thi thoảng lẻn vào trang trại uống trộm sữa, và đôi khi cũng giúp vắt sữa.
Một ngày, Jofre và Elize nói rằng họ muốn trở thành mạo hiểm giả, và tôi, đã luôn muốn được trở thành mạo hiểm giả, theo chân họ tới nhà thờ, và đổi chức nghiệp thành Thương sĩ Tập sự từ khoảng một tháng trước.
Từ ngày đó, tôi tập dùng thương mỗi ngày, và đã lên tới lv3.
Chúng tôi đã bàn với nhau, rằng đã đến lúc mình đủ khả năng để thử vào mê cung tân thủ, nên ba người đã lập một party nhỏ.
“Tôi nói với hai người rồi. Trang trại lên lịch mổ thịt con dê cụ để mở tiệc thịt nướng. Sao hai người lại giết con cừu cưng của cha tôi! Rồi đi rêu rao khắp nơi nữa chứ! Là lỗi của tôi khi nghĩ rằng hai người có thể phân biệt con dê với con cừu.”
“Thấy chưa, Garrison nhận lỗi rồi nhé.”
“Thế rõ ràng là lỗi của Garrison rồi mà.”
Nhờ thế, tôi bị bố mắng cho một trận và bị bắt đền.
Con cừu trị giá 4000 sense. Phần thịt cừu với lông bán được 3500 sense, nên cho đến lúc tôi trả được 500 sense còn lại (tầm 5 ngày công làm việc ở Guild Mạo hiểm giả hay một tuần làm bán thời gian), ông sẽ không trả tôi cái thương của tôi.
Nói cách khác, như thế, chúng tôi không thể vào mê cung được.
“Đừng lo, Garrison! Tôi chuẩn bị vũ khí cho cậu rồi!”
“Tôi cũng đã có chuẩn bị này!”
Hai người họ đặt chúng lên tay tôi.
“Hai người…”
Tôi nhìn cái thứ mà họ vừa đưa tôi.
“Cái gì đây?”
Tôi hỏi Jofre đầu tiên.
“Cậu nhìn mà không biết à? Tôi lấy nó ở quặng, thay vì tiền lương đấy.”
“Tôi nhìn tôi biết chứ! Đây là cái cuốc chim! Tôi đang hỏi là sao cậu đưa cho Thương sĩ như tôi một cái cuốc? Này, cả Elize, đây còn không phải là vũ khí.”
“Ehehe, tôi lấy nó trong xưởng may đó. Như nhau thôi, đâm được mà.”
“Kích cỡ? Chỉ tôi làm sao để đánh nhau với kim khâu đi!”
Có lẽ đây là dụng ý bảo tôi khâu mồm họ với cái này?
Nếu thế, tôi mong là Elize mang cả chỉ tới, nhưng mà không có chỉ rồi. Tôi hết kiên nhẫn rồi.
“Garrison, đi tới mê cung thôi! Nếu lấy được một cái mề đay hiếm, ta có thể trả nợ cho cậu đấy?”
“Đúng thế, Garrison. Một cái cuốc chim còn hơn cả đủ với mê cung tân thủ. Tôi nghe nói là Magaret-san ở tiệm quần áo có thể bóp nát sọ con goblin bằng tay không đấy!”
“Đương nhiên rồi, đó là Magaret-san mà!”
Magaret-san đó là một ông chú lực điền làm việc trong tiệm quần áo.
Nghe nói chú ta từng là một lính đánh thuê hay một mạo hiểm giả có tiếng, nhưng tôi chịu.
“Kể cả thế, đi vào mê cung với cái thứ này có hơi - - “
“Eh? Garrison-san định đi tới mê cung tân thủ á?”
Đó là Katyusha hỏi.
“Không, tôi - - “
“Nếu cậu định đi tới mê cung, có một đơn hàng yêu cầu Kiếm Goblin nên, mang về được cái đó thì giúp tôi nhiều lắm.”
“Để tôi, Katyusha-san! Là vì Katyusha-san thì một hai thanh kiếm có là gì!”
Tôi đáp Katyusha-chan, tay cầm lấy cái cuốc của Jofre và rời khỏi hội.
Ghi chú của tác giả:
Garrison là một nhân vật được lấy từ phiên bản light novel.
Vì một số lí do, mà cậu ta lại trở thành nhân vật hay xuất hiện.
Cậu ta xuất hiện xuyên suốt tập 1 tới tập 4.
Ở tập 5, với Miri, cậu ta…