Miri tỉnh dậy trong một cabin. Có một cửa sổ nhỏ và qua đó, cô có thể thấy rằng bên ngoài trời đã tối.
Nhìn chếch xuống, cô nhận ra mình đang bay, những đám mây xám xịt sáng lên dưới ánh trăng chầm chậm trôi qua.
“… Petite Dark.”
Cô niệm chú, nhưng phép thuật lại không kích hoạt.
Giờ cô mới nhìn ra một thứ lạ lùng trên cổ tay mình.
Có một chiếc vòng tay trắng ôm lấy cổ tay cô. Đó là một thứ vật phẩm mà Miri – không, là Famiris Raritei đã tạo ra từ hơn 500 năm trước, một thứ đơn giản là phong ấn năng lượng ma thuật để đảm bảo tù nhân không thể dùng phép, nhưng không lâu sau, vòng cổ nô lệ được phát minh nên chiếc vòng này đã bị lãng quên và nằm lại sâu trong lâu đài Quỷ vương.
Có vẻ như Daijiro đã nhặt lấy thứ này sau khi đánh bại Famiris.
“... Này, ngươi ở đó đúng chứ? Sao không vào luôn đi?”
Miri nói về phía cánh cửa bị khóa.
Cánh cửa mở ra, và một người phụ nữ tóc nâu ăn mặc gần gần như thuyền trưởng Hook trong Peter Pan bước vào.
“Ngươi đã to ra kha khá rồi đấy, chibi Daijiro.” (Chibi để nói về mấy đứa bé, hay đầu to người bé, bạn hiểu ý mà.)
“Ngươi là người nhỏ lại ấy, Famiris Raritei.”
Daijiro mỉm cười nói, rồi lại cười xòa, hỏi.
“Thế nào! Cuộc sống ở Nhật ấy! Này, có thật là người ta xây được tòa tháp cao gấp đôi tháp Tokyo không!?”
“Được rồi, nói bé đi. Ta khâu mồm đấy.”
Miri ôm đầu, khi thấy cái vẻ hăng hái này vẫn giữ nguyên ngay cả sau 13 năm.
Những trận đánh giữa Famiris và Anh hùng Alessio diễn ra hết lần này tới lần khác.
Giữa những trận đánh đó, Famiris nhận ra Daijiro là một trợ thủ đắc lực của Alessio và bắt cóc cô ấy.
Nhưng sau đó, Daijiro nhận ra Famiris cũng từng là người Nhật, thậm chí Công chúa Kaguya cũng lấy hình mẫu từ người này, thế là hai người nhanh chóng thành bạn.
Một lần, Famiris nghe Daijiro nói rằng bố mẹ cô đã chọn tên cho cả con trai lẫn con gái trước khi cô chào đời. Khi sinh ra, cái tên Daijiro – với ý định ban đầu là để đặt tên cho con trai – được dùng làm tên cúng cơm cho cô. Rồi, sau khi chuyển sinh tới thế giới này, thì cái tên đó lại thành tên chính thúc.
“Daijiro… cảm ơn vì đã chờ tôi lâu vậy.”
“Cô nói tạm biệt chưa?”
“Tôi chưa từng định làm thế. Chắc chắn Onii sẽ phản đối mà. Trước hết, tôi tới thế giới này không phải vì Onii mà là vì tôi.”
“… Cô lại không thành thật với bản thân mình rồi, Famiris. Không phải nói thật thì hơn ư? Cô tới thế giới này là để có thể dành cả đời bên Onii-chan yêu dấu mà đúng không? Nhưng mỉa mai thật đấy. Quỷ vương lại đi chết để bảo vệ thế giới. Đánh lừa Giáo hội, giữ bí mật với cả anh trai yêu dấu - ”
“Nói nữa ta giết đấy.”
“Fufu, được thì cứ làm.”
Tia lửa bắn ra từ chiếc vòng trên tay Miri.
“Ngươi nghĩ một cái vòng second hand mà cản được ta á?”
Ngay sau đó, khói bay lên và chiếc vòng rụng ra.
Cái vòng này sẽ bị quá tải và vỡ khi nó nhận nhiều năng lượng phép thuật hơn mức nó có thể chịu… hoặc là từng như thế.
“… Eh?”
Chiếc vòng đã bị phá hủy. Tuy nhiên, có thêm một chiếc vòng nữa ở bên dưới nó vẫn đang ôm lấy cổ tay Miri.
“Tôi là Kỹ sư Ma thuật đấy? Dăm ba thứ này cải tiến tí thì có là gì đâu.”
Daijiro tự hào.
“Giỏi lắm Pinky.”
“Đừng gọi tôi là Pinky mà. Tên tôi là Daijiro.”
“Ara? Ta thích vậy đó. Tên ngươi, Pinky ghép từ ‘một’ và ‘chìa khóa’. Dù ta không chắc ai đọc được cái đó.”
Satou Pinky là tên thật của Daijiro. [note36492]
Cô đã luôn ghét cái tên đó và mong muốn có được một cái tên bình thường như bao người.
Đó là lí do mà cô đã thật mừng rỡ khi được dùng tên Daijiro lúc tới thế giới này. Đến mức không hề bận tâm đó là một cái tên cho con trai.
“Thế, có những ai biết ta đang ở đây?”
“Trừ Onii-san của cô với mấy người đó và hội Nữ thần thì chắc là còn Alessio cùng party, Giáo hoàng. À, cả Quỷ vương hiện thời nữa.”
“Quỷ vương hiện thời à? Đúng rồi, có nhỉ. Ta mới đánh một thằng tên Valf mới đây.”
“Ai vậy?”
“Chắc là tay chân gì đó thôi. Hắn làm đủ trò lừa phỉnh các kiểu. Trước hẳn cũng là thuộc hạ ta nhưng ta không nhớ hắn là ai cả.”
“Làm ơn quản lý thuộc hạ cho tử tế đi.”
Daijiro nói hết câu, đột nhiên một tiếng nổ vang lên.
Họ còn đang không biết chuyện gì đang diễn ra thì,
“Ôi chúa ơi, Elize! Cái bình nó nổ này!”
“Ôi chúa ơi, Jofre! Nổ to quá!”
“Đây là cơ hội tuyệt vời để làm bỏng ngô! Elize, em nghe tới bỏng ngô bao giờ chưa?”
“Yup, là ngô khô, nó sẽ bung ra khi gặp nhiệt đúng không! Chà, giờ nhớ lại, lợn trên thuyền được cho ăn ngô khô đúng không!”
“Đúng vậy! Elize, mình đi lấy cái bình nào đó để làm bỏng thôi!”
Những giọng nói ngốc nghếch như vậy vang vọng.
“Làm ơn quản lý thuộc hạ cho tử tế đi.”
“… Sheesh. Có thiếu người thì tôi cũng không nên cho bọn này đi theo chứ!”
Daijiro nói, rồi rời khỏi phòng. Và tiện tay khóa cửa.
Miri nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài.
“Không khóa cửa hay không có cái vòng này, tôi cũng không trốn mà.”