Seichou cheat de nan demo dekiru you ni nattaga, mushoku dake wa yamerarenai youdesu

chương 200: đến giới hạn tận cùng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hallock run rẩy trong sợ hãi. Lão cứ len lén liếc qua chỗ tôi… hay đúng hơn là chỗ Miri.

Nhìn lão mặt cắt không còn giọt máu.

Miri và tôi đang ở trên một con tàu đi tới hòn đảo nhỏ phía đông bắc cảng Kobe, nơi có cái mê cung ấy, và vì nếu có mình tôi cùng Miri thì lái tàu hơi khó, nên tôi đã nhờ Hallock với mấy người nữa lái hộ. Hallock lúc ấy nhìn y hệt một con nhái gặp phải con rắn vậy – hay như một con goblin khi nó chạm trán với một con rồng.

“Ồ, vậy ra đây là thuyền của Onii. Con thuyền này ra khơi thích thật – ah, nhưng mà cái thuyền ấy còn to hơn như này nhiều.”

Miri hồi tưởng lại chiếc tàu mà ẻm đã thấy ở Thế giới của tôi.

“Vì giờ Pionia có vẻ đam mê đóng tàu lắm. Trước nữa thì ẻm nấu rượu, hẳn ẻm là một homunculus đầy sức sáng tạo.”

Tôi gượng cười, mắt ngắm cảnh biển.

Miri đứng cạnh tôi, tay giữ tóc xuống để chúng không bị tung ra theo gió.

Biển ở thế giới này và Nhật nhìn chẳng khác gì nhau. Hay là, cũng có thể là vì có Miri ở bên nên tôi thấy vậy. Không như khi có Carol đứng cạnh, tôi dường như thấy ảo giác rằng mình thực sự đang ở Nhật. Dù đó là điều không thể…

“Onii, anh lại đang nghĩ về nước Nhật à?”

“Hử? À… ừ.”

Tôi gật đầu, tự nhủ mình lại bị ẻm nhìn thấu.

Một lúc sau, tôi thấy một hòn đảo xuất hiện đằng xa.

“Xin lỗi, kính thưa, trước mặt ta có rất nhiều mỏm đá, thuyền lớn không thể đến gần hơn được, nên làm ơn hãy dời sang xuồng ạ. Tất nhiên là chúng tôi sẽ chèo rồi ạ.”

Hallock nói.

“Được mà, tự chúng tôi chèo cũng được.”

“Ah, nếu nó ở ngay kia thì ta dịch chuyển đến cũng được. Mọi người có thể quay về cảng rồi.”

Miri ôm lấy cánh tay tôi và –

“Từ đã, Miri.”

Tôi đang định cảnh báo ẻm,

“「Dịch chuyển」”

Thì ẻm đã niệm xong rồi.

Trong nháy mắt, tầm nhìn tôi thay đổi.

Tôi ngó nghiêng xung quanh và thấy con thuyền mà chúng tôi vừa đi đang ở tít đằng xa.

Có vẻ như phép dịch chuyển của Miri hoạt động ổn.

“Sao thế ạ?”

“Không, không có gì đâu.”

Thực ra, lần cuối tôi sử dụng vòng tròn dịch chuyển, tôi đã bị đưa tới một hòn đảo hoang ở phía nam, nên tôi lo rằng điều ấy có thể lặp lại với phép dịch chuyển của Miri, nhưng có vẻ như đó là một sự lo lắng không cần thiết.

“Được rồi, Onii, dùng cái này đi ạ.”

Miri lấy từ trong túi đồ ra một viên ngọc.

“Cái gì vậy?”

“Đây là một thứ gọi là sách kỹ năng, một vật phẩm cho phép anh học thêm kĩ năng. Đọc cái này sẽ cho anh skill Đầu đá. Đó là một skill tăng mạnh sức phòng thủ vùng đầu.”

“Ồ… ra là có hẳn những thứ tiện lợi đến thế này. Vậy nó được gọi là sách ngay cả khi rõ ràng nó là một viên ngọc à?”

Nếu như Koshmar-sama đã giải thích về việc hệ thống của thế giới này được phản ánh qua game ở Nhật, không ngạc nhiên khi có tồn tại những công cụ phép thuật thế này. Như kiểm TM trong Pokemon ấy.

“Nhưng mà Đầu đá là skill kiểu gì vậy? Anh đoán là không phải một thứ làm anh trở nên bảo thủ chứ?” (Từ ‘đầu đá’ trong tiếng Nhật dùng để đề cập đến những người cứng đầu/ bướng bỉnh.)

“Nope, nó chỉ đơn giản là cường hóa độ cứng của đầu anh thôi. Nó không ảnh hưởng gì tới chỉ số phòng thủ toàn thể, nên trong bảng trạng thái chỉ số vẫn vậy. Người thường sẽ ổn nếu chỉ bị một thanh gỗ đập vào đầu. Còn như Onii thì có lấy kiếm bổ đầu cũng không sao?”

“Đến thế á!? Thế thì còn hơn cả đầu đá rồi.”

Phải gọi là đầu thép chứ.

“Nhưng, thế thì Miri nên dùng nó chứ.’

“Không không, khả năng nhận thấy nguy hiểm của Miri hơn hẳn người thường, nên không cần đâu. Phục kích hay mấy kiểu như vậy không làm được gì em đâu.”

Ẻm nói đầy tự hào.

“Thế anh cũng không cầ - “

“Dù là anh bị đàn ngựa điên đạp vào đầu rồi mới đến thế giới này sao?”

… Ẻm đã nói vậy thì tôi cũng chịu.

Nhưng… khi tôi còn đang tìm cách để cãi thì,

“Em có cài này mà.”

Miri lấy ra một cái mũ bảo hiểm với dòng chữ ‘An toàn là trên hết’. Không chỉ thế, còn có cả một cái đèn gắn trên đó. Ẻm đã lấy cái này từ khu mỏ nào thế?

“Em đã mua đủ thứ linh tinh trước khi tới thế giới này rồi. À, em có cả kem Sukiyaki này, anh có muốn ăn không?” (Sukiyaki là một món ăn kiểu kiểu như lẩu, hay như bạn nào ăn cái cơm hàn quốc ở trong cái bát đá còn nóng thì nó cũng gần gần như thế.)

Từ hư không,Miri lấy ra một que kem kỳ lạ gợi bao kí ức. Chỉ nhìn thôi, tôi cũng như nếm được vị nước tương ngòn ngọt hòa với thịt trong miệng mình. Tuyết đóng trên vỏ kem cho thấy nó vẫn đang lạnh.

Nhìn như khoảng không gian tạo ra từ phép thuật Không-Thời gian, và có vẻ nó cũng dừng thời gian lại y như túi đồ. Giống như một bản nâng cấp vậy, bạn có thể cho đồ vào và lấy ra mà không cần niệm phép. Hơn thế, nó còn chứa được cả sinh vật sống.

“Em chưa cho Norn với Kannon ăn nó đấy chứ?”

“Chà… Hai người đó chẳng hiểu được khẩu vị của Miri.”

Miri nói hơi tiếc nuối. Có vẻ ẻm đã cho họ ăn – hay đúng hơn, ẻm đã cố để cho họ ăn.

Ngay cả tôi lớn lên cạnh ẻm, khẩu vị của Miri vẫn là thứ gì đó tôi không hiểu nổi, thế nên không cách nào mà hai người kia lại có thể.

“… Này, cái này, Miri nên là người dùng nó.”

“Nếu Onii không dùng, vậy em sẽ đập nó đi.”

Nói đoạn, Miri lấy ra một cây búa.

“Đành vậy, để anh dùng nó vậy, đừng làm thế!”

Miri là kiểu người sẽ thật sự làm thế thay vì chỉ dọa, nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài cảm ơn ẻm vì cái này.

“Vậy, dùng nó thế nào đây?”

“Đưa nó lên trán anh và rồi đọc tên skill thôi.”

Tôi hiểu rồi.

Tôi đặt nó lên trước trán và rồi,

“Đầu đá.”

Niệm phép. Khi tôi làm vậy, viên ngọc trước trán tôi phát sáng lên.

【Kỹ năng từ sách: Đầu đá đã nhận được. 】

Cùng lúc khi tin nhắn từ hệ thống lướt qua trong đầu tôi, sách phép biến thành cát và bay ra biển theo gió.

Tôi cũng không ngạc nhiên, vì đã biết đây là vật phẩm dùng một lần, nhưng thế này có bị tính là vứt rác xuống biển không nhỉ?

“Miri, anh học được rồi.”

“Hây daaaaaa!”

Miri đột nhiên vung một thanh kiếm gỗ, loại mà bạn có thể tìm thấy ở bất kỳ của hàng bán đồ lưu niệm nào – hay đúng hơn đây chính là thanh kiếm mà tôi đã mua trong một chuyến thăm quan hồi trung học, đập vào đầu tôi.

Khi nó chạm vào đầu tôi, một tiếng crack vang lên gọn ghẽ và nó vỡ làm đôi.

Tôi hoàn toàn không thấy đau tí nào.

Skill Đầu đá này đỉnh thật.

“Mà chờ đã, tự dưng em làm gì vậy!”

“Đừng ngại mà. À mà, nếu anh bị đánh đủ mạnh, cổ anh có thể bị gãy đó. Còn mà mạnh hơn nữa, thì có khi đầu anh bay đi cũng nên.”

“Biết thế rồi thì đừng manh động chứ! Ôi, cái kiếm của tôi.”

Tôi kêu lên khi tôi ngó thấy thanh kiếm đã gãy.

Tôi nhặt nó lên và nhìn ra đằng sau mình.

Có một ngôi miếu đã và một cầu thang dẫn thẳng xuống dưới.

“… Nhanh lên thôi, nhặt cỏ Kiriri rồi còn về.”

“Yup. Mà Onii định lấy nghề nào? Quái ở đây ở bậc trung thôi nên Onii có thể dễ dàng thắng chúng. Nếu cần thì em cũng thừa sức đánh nhau.”

“Anh hiểu rồi. Nếu thế thì… “

Tôi đổi nghề của tôi.

【Thất nghiệp Lv99

Quang Pháp sư Lv1

Hắc Pháp sư Lv1

Thánh kiếm Lv1

Võ sĩ Lv60★ 】

Cho nghề Võ sư vào là để có một thứ đảm bảo. Còn mấy nghề kia thì tôi dùng luyện cấp.

Miri gật gật khi nghe tôi giải thích.

“Yup, em nghĩ cân bằng thì cũng tốt thôi, nhưng nếu thế thì lv tăng thêm của Võ sư sẽ bị phí đi mất.”

“Thế thì cũng chịu thôi.”

“Trong trường hợp này… Onii lấy thuốc này đi!”

Miri lấy từ trong túi ra một cái lọ nhỏ.

Đó là một chai red viper. (Là gì các bạn tự tìm hiểu nhó.)

“… Ah, oops, nhầm.”

“Đừng có mà nhầm thế chứ!”

Tại sao một cô gái ở tuổi này lại mang theo red viper cơ chứ?

“Đây, là cái này.”

Miri lấy ra một chai thuốc.

Lipovitamin A, không phải là thực phẩm chức năng à?

“Ah, bên trong là một thứ thuốc Miri đã chế. Là thuốc Đột phá giới hạn đó!”

“ Thuốc Đột phá giới hạn?”

“Đúng vậy. Dù là Lv một nghề của anh đã đạt đến giới hạn, anh có thể uống thứ thuốc này nếu anh còn muốn mạnh thêm nữa. Ví du, giới hạn nghề Quỷ vương là Lv99, nhưng sau khi uống cái này, lv tối đa gấp 10 lần lên, là 990. Dĩ nhiên là điểm kinh nghiệm cần thiết cũng là một con số khủng khiếp luôn. Bên cạnh đó, nếu một Thảo dược sư muốn chế ra thứ thuốc này, thì lv cần thiết là 200. Dù giới hạn nghề chỉ là 40. Khá là mâu thuẫn đúng không? Nó không thể được chế ra, trừ khi anh có phước lành Bậc thầy dược học. Nhưng thuốc này đôi khi cũng xuất hiện trong phần thưởng clear mê cung, dù rất rất hiếm, nên cũng không hẳn là không thể kiếm được.”

“Em có chắc là anh uống nó được không?”

“Yup, được mà. Tìm nguyên liệu cũng khá dễ dàng – hay cũng có thể nói là những Thảo dược sư không ai có khả năng dùng chúng để chế thuốc nên người ta coi nó như cỏ thôi. Em đảm bảo vị nó ngon luôn.”

Tôi không thể tin vào khẩu vị của Miri.

Tự nhủ vậy, nhưng tôi vẫn uống.

“Thế nào?”

“Hn – hơi lạ. Chắc là cũng không tệ, nhưng cùng với đó anh chẳng muốn ngày nào cũng phải uống thứ này.”

“Vậy còn lv nghề của anh thì sao?”

Tôi chợt nhớ, kiểm tra lại nó.

Thuốc chắc chắn là hiệu nghiệm rồi, vì Miri đã chế nó ra cơ mà. Vấn đề là Võ sư lại chỉ là nghề thứ năm của tôi.

Tôi tự hỏi có tác dụng thật không…

【Thất nghiệp Lv99

Quang Pháp sư Lv1

Hắc Pháp sư Lv1

Thánh kiếm Lv1

Võ sĩ Lv60】

Ah, dấu ngôi sao biến đi rồi.

Có vẻ như nó không có tác dụng đối với những nghề mà hiện giờ tôi đang không dùng.

“Có lẽ lần tiếp theo anh sẽ thử uống khi có cùng lúc bốn nghề lv tối đa.”

“Yup, em đoán là nên như vậy – nhân tiện, khi Thất nghiệp đạt tối đa, anh có thể dùng cái này để tiến xa hơn nữa.”

Miri nói điều đó nhẹ như không.

Eh? Vậy, nếu giới hạn của Thất nghiệp là Lv100, thì giờ nó là 1000 ư?

Để đến được đó, tôi sẽ cần bao nhiêu năm bao nhiêu thập ký, hay thậm chí là bao nhiêu thế kỷ đây?

… Có vẻ tôi thực sự không thể thoát khỏi việc Thất nghiệp.

Truyện Chữ Hay