Tôi tiếp tục tiết lộ cho Miri biết về khả năng thay đổi nghề nghiệp của tôi.
“Anh có thể đổi cho em không còn là Quỷ vương nữa đấy, em nghĩ sao?”
“Hn – người khác chỉ có thể thấy nghề đầu tiên thôi đúng không?”
“Hửm? Đúng thế.”
“Vây, anh có thể cho nghề thứ nhất của Miri thành Thường dân và nghề thứ hai là Quỷ vương à?”
Tôi cũng làm được thế luôn.
Dù chúng tôi có chung party với Haru hay bất kể ai, thì họ cũng không thể biết được Miri là một Quỷ vương.
Vì cũng có thể có một skill nào đó nhìn thấu được skill Giả mạo trạng thái.
“Eh? Em có chắc không muốn lấy nghề Thảo dược sư không?”
“Vâng. Phước lành của em là Bậc thầy Dược học nên em có thể chế mọi thứ thuốc, chỉ cần có đủ nguyên liệu. Onii có thể dựa vào em mỗi khi gặp thứ bệnh nào đó ~”
“Thế em cũng chế được bình mana từ cỏ mana luôn hả?”
“Cần thêm nước nữa, nhưng được ạ. Tầm một bình trên mỗi khóm cỏ.”
Miri nói, tay vỗ ngực.
Chế được mọi thứ thuốc ư… đây đúng là cheat mà.
Không những thế, skill này còn mở thẳng con đường tới một cuộc sống vương giả.
“Đúng thế, Onii. Anh có muốn sống bằng nghề bán thuốc không? Để Miri chế còn Onii bán nhé ~”
“Đề nghị cũng hay đấy, nhưng mà – “
Ngay trước khi tôi định bảo ẻm về kế hoạch đi tới Mallegory, có một tiếng gõ cửa.
Cũng không hẳn là tiếng gõ nữa, mà như có ai đó đang đập khá dữ dội.
“Eh? Em tưởng skill Căn phòng tĩnh lặng của Onii đã chặn hết mọi âm thanh mà?”
“Anh đặt nó cho nó vừa đúng cái cửa. Như thế thì có ai gõ chúng ta sẽ biết.”
Cũng tại lần cuối tôi không làm thế, đã có một tai nạn nghiêm trọng xảy ra. [note30255]
Bỏ chuyện đó qua một bên, tôi tự hỏi có chuyện gì?
Chúng tôi vẫn còn dư nhiều thời gian sử dụng phòng và, trên hết thì nhân viên guild sẽ không đập của mạnh như thế.
Tôi bảo Miri đề phòng và rồi giải phép cách âm.
“ – àm ơn, làm ơn giúp với!”
Tiếng cầu xin nghe có phần tuyệt vọng của một cô gái làm tôi cứ thế mở cửa ra.
Một cô bé, nhỏ hơn cả Miri, tầm 5 tuổi lao vào ôm chầm lấy tôi. [note30256]
Đuổi theo phía sau là nhân viên lễ tân vừa mới làm việc với chúng tôi.
Tôi cứ tưởng cô bé này đã phạm tội gì đó nhưng hình như không phải vậy.
“Xin lỗi, thưa quý khách – “
Người nhân viên cúi đầu xin lỗi.
“Không sao, mà có chuyện gì thế?”
“Onii-san, anh là Mạo hiểm giả đúng không! Cứu mẹ em với!”
“Đứa bé này đi tới đây để ủy thác thu hoạch thảo dược, nhưng cái nó cần lại là cỏ Kiriri.”
“Cỏ Kiriri á? Có lẽ mẹ cô bé mắc bệnh hóa thạch?”
“Bệnh hóa thạch ư?”
“Một thứ bệnh làm người ta dần dần hóa cứng như đá ấy. Vấn đề là, không như trạng thái hóa cứng bình thường, đây là một loại bệnh di truyền. Vì thế ta không dùng phép Chữa lành được.”
Miri giải thích. Hình như trước đây có một dược sư nào đó đã chế ra loại thuốc khiến cơ thể con người rắn lại như đá, tạo ra những chiến binh không ai sánh bằng.
Nhưng dùng nó lại có tác dụng phụ ghê gớm. Trong một vài trường hợp. con cháu người sử dụng có thể mắc phải một thứ bệnh biến cơ thể họ thành đá và rồi bất động như thế mãi. Sau khi điều này được nhận ra, thứ thuốc ấy đã bị cấm, nhưng dù thế thì ngày nay, rất hiếm, vẫn có người bị bệnh này. Và khi nó phát bệnh, bệnh nhân không tự khỏi được. Cứ để thế thì cái chết là điều chắc chắn sẽ đến.
Cỏ Kiriri là nguyên liệu cho một loại thuốc kì diệu chữa được bệnh này.
Dù thế, kể cả có cỏ Kiriri đi nữa, cũng khó có thể tìm được một ai đủ khả năng điều chế loại thuốc đó.
“Vâng. Cỏ Kiriri có thể được tìm thấy trong một vài mê cung hoặc trên hòn đảo nhỏ, ba giờ đi tàu từ đây về phía đông, nhưng đó đều là những nơi cực kỳ nguy hiểm. Không chỉ thế, người thường không thể phân biệt được thứ cỏ ấy, nên thù lao phải thật hậu. Nhưng đứa bé này còn không đủ 10% số tiền ấy – “
“… Việc nhờ vả trực tiếp các Mạo hiểm giả bị cấm à?”
“Guild là một nơi mà các Mạo hiểm giả giúp đỡ mọi người, nhưng không phải là một tổ chức từ thiện. Guild vận hành nhờ vào phí sử dụng phòng riêng như ngài đây, hoặc là từ hoa hồng trên tiền thưởng. Sẽ chẳng có phần hoa hồng ấy nếu cứ nhờ trực tiếp từng người đúng không ạ? Hơn nữa, Guild mạo hiểm giả không chấp nhận những nhiệm vụ có phần thưởng thấp hơn giá thị trường. Sau cùng thì, Guild khởi nguồn từ một tổ chức chống mua bán phá giá các nguyên liệu thô hay đã qua xử lí từ quái vật mà.”
Giờ nghĩ lại, tôi đã nghe một bài văn thế này từ khi ở Florence.
Nhưng nếu không ai chịu giúp đứa bé này, mẹ nó sẽ chết mất.
“Miri…”
“Onii, chúng ta không thể làm thế. Người lễ tân nói đúng, và đây là điều xảy ra hàng ngày ở thế giới này. Anh tính giúp tất cả mọi người mình gặp à? Onii sẽ không thọ đâu, nếu cứ cố như vậy.”
“Đúng thật, như thế thì anh chết mất.”
Tôi cười gượng. Cùng lúc, tôi gỡ tay cô bé ra khỏi quần mình.
“Nhưng, đó là nếu mà anh không có khả năng để giúp. Nhưng không may, lần này anh lại làm được. Ngoài ra thì anh không phải là một Mạo hiểm giả, nên không có vấn đề gì đúng chứ?”
Tôi xoa đầu cô bé.
“Anh sẽ chấp nhận ủy thác ư?”
“Yeah, cứ để anh… được chứ?”
Tôi hỏi người lễ tân. Anh ta nhìn xuống đất, suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.
“Thường thì trong trường hơp này, tôi không được nhận yêu cầu gia nhập party tạm thời của Miryuu-sama, nhưng lần này, guild hoàn toàn không biết về giao dịch này.”
Người nhân viên đi ra, đóng cửa lại. Có vẻ anh ta cũng thấy đồng cảm với cô bé.
“Được rồi. Vậy em cũng đi.”
Miri cầm lấy tay tôi, làm vẻ mặt ‘em bỏ cuộc’.
“Đúng rồi, còn mọi người – “
“Onii. Hôm nay là ngày anh đi với em mà. Chúng ta sẽ đi, chỉ hai ta thôi.”
“Nhưng, còn phần thưởng clear mê cung thì – “
“Onii. Khi anh lấy được cỏ Kiriri thì ai sẽ chế thuốc?”
… Uu, đúng thật chỉ có Miri làm được.
Vì thế, tôi không nên làm ẻm cụt hứng. Hai chúng tôi sẽ đi chơi với nhau, hai thôi. Hơn nữa, tôi đã hứa đi thăm quan thành phố với Miri, nhưng tôi lại đang làm khác đi, thế nên thay vào đó tôi phải clear mê cung với ẻm –
“Ừm, anh sẽ chuộc lỗi thất hứa với em vào hôm sau vậy. Giờ ta đi tới mê cung thôi.”
Sheesh, làm anh trai thật khó mà.