“Cậu nói là , cậu tình cờ gặp Kagurazaka-senpai?”
Sáng hôm sau , Chiaki nhìn chằm chằm vào mặt tôi và hỏi câu hỏi đó khi chúng tôi đang ở trong lớp học.
“Ồ , phải.”Tôi trả lời với giọng bực tức
,”Mặc dù tớ nghĩ rằng nó giống như chị ta đã đợi tớ đến hơn là tớ tình cờ gặp chị ta.”
“Vậy....cậu có gia nhập câu lạc bộ không?”
“Mắc mớ gì!?”
“Bởi vì , senpai là loại người...chắc chắn sẽ chạm tay tới bất cứ thứ gì chị ấy muốn.”
Kagurazaka-senpai nói với tôi chính xác điều đáng sợ đó vào hôm qua dưới sân trường trước phòng luyện tập , với ngón tay trỏ của chị chỉ thẳng vào tôi. “Chỉ cần đó là thứ mà tôi muốn , tôi sẵn sàng làm mọi việc bất kể đàng hoàng hay bỉ ổi để có được nó. Không quan trọng nó là Ebisawa Mafuyu , căn phòng này , hay là cậu.”
Sau khi chị ấy nói điều đó , nhạc đám tang của Chopin vang lên từ trong phòng luyện tập , có vẻ như nó là một phần trong đoạn cao trào cuối cùng nơi nghĩa trang lộng gió - trong một lúc , tôi có cảm tưởng như mình sắp chết.
Đừng có nhắc đến những thứ đáng sợ đó nữa! Dù vậy , Chiaki đã khiến những kí ức đáng sợ đó lại trỗi dậy trong tâm trí tôi.
“Tớ nghe nói.....chị ấy đã luôn muốn một cây ghi-ta có giá một triệu yên. Kết quả là , chị ấy vào làm việc cho cửa hàng bán cây ghi-ta đó , và thậm chí còn tìm cách nắm thóp điểm yếu của người quản lí cửa
hàng.....um...chị ấy trở thành bạn thân của người quản lí , và cuối cùng có được cây ghi-ta miễn phí.”
“Cảnh sát để làm cái quái gì chứ hả!”
“Vì Senpai đã có thể lấy được cây ghi-ta đó , nên rất có thể Nao sẽ thua ngay lập tức.”
Ý cậu là tớ còn không đáng giá một triệu yên?
“Ở chung câu lạc bộ với loại người như vậy - Tớ thật không hiểu nổi đầu óc cậu bị cái gì nữa”
“Nhưng Kagurazaka-senpai thực sự rất tuyệt!”
Hừm....chị ấy có lẽ trông rất tuyệt nếu như tôi đứng nhìn từ cách xa hai mét.
“Kết hôn với senpai không tệ tới mức đó , đúng chứ?”
“Tốt thôi , cứ việc! Nhưng vì ở Nhật không cho phép kết hôn cùng giới , nên thay vào đó hãy đến Canada mà kết hôn! Cậu biết đấy , Canada!” Và đừng bao giờ trở về!
“Nhưng , cả senpai và tớ đều không biết nấu ăn. Tại sao Nao không đi cùng nhỉ?”
“Mắc quái gì tớ phải làm vậy chứ!”
Đang lúc tôi nói điều đó với Chiaki , cánh cửa sau lớp học mở ra , và Mafuyu bước vào. Cái chuông như đã chờ sẵn chỉ để reng lên cùng một lúc , cứ như muốn nhắc nhở mọi người rằng họ đang ở trong lớp học. Cô ấy liếc nhìn tôi qua khóe mắt , sau đó tiếp tục tiến đến chỗ ngồi của mình trong im lặng. Ngay lập tức , tôi cáu kỉnh đứng dậy và bước ra khỏi lớp.
Có tiếng bước chân vang lên từ phía sau tôi.
“Có chuyện gì với cậu thế?” Chiaki đuổi kịp tôi.
‘Tớ đi vệ sinh! Đừng theo tớ.”
“Tớ nghe senpai nói....là cậu bại trận dưới tay Ebisawa?”
Tôi ngừng bước. Chuông báo hiệu bắt đầu giờ học reo lên , và các học sinh tụ tập ở ngoài hành lang ùa vào trong lớp học. Cuối cùng , chỉ còn lại tôi và Chiaki.
“Câu không thể xem nó là bại trận được.”
“Có phải cậu ấy đã nói..... rằng những kẻ không chơi nhạc cụ thì không được phép đến gần căn phòng đó....và cậu đã bỏ chạy?”
“Nếu cậu nghĩ câu có thể kích động tớ bằng cách nói những điều như vậy , thì cậu đã phạm sai lầm chết người rồi! Đừng đánh giá thấp sự thiếu quyết tâm của tớ!” Nghe những lời này thoát ra từ miệng mình , tôi không thể không thấy thương hại bản thân.
“Nao biết cách chơi ghi-ta , đúng chứ?”
“Không thể tính là tớ biết cách chơi được.” Và điều quan trọng nhất là....Tớ đã ném cây ghi-ta mình đã từng dùng đi rồi , vậy nên hiện tại tớ không có một cây ghi-ta nào cả.
“Sẽ ổn thôi nếu cậu luyện tập trở lại! Senpai rất giỏi trong việc này , vậy nên cậu có thể nhờ chị ấy chỉ giúp.”
“Nếu vậy , sao cậu không bảo Senpai trực tiếp mời Ebisawa vào ban nhạc? Chị ta nhận thấy rằng Mafuyu chơi ghi-ta rất giỏi , và tiện thể muốn chiếm dụng luôn phòng học đó để làm phòng sinh hoạt cho câu lạc bộ , đúng chứ?”
Tớ không thấy những chuyện đó có liên gì đến mình cả! Tớ chỉ muốn họ để tớ yên.
Chiaki bỗng dưng
im lặng.....shit , ánh mắt đó cho thấy cậu ấy sắp sửa vừa òa khóc vừa tát tôi cùng một lúc. Nhưng tại sao? Tôi đã nói gì khiến cậu ấy giận sao?
“.....Cậu không biết lí do Senpai mời cậu sao? Cậu thực sự nghĩ rằng cậu chỉ như là một kẻ phụ họa cho Ebisawa sao?”
Lời của Chiaki nghe như thể cô ấy đang cố hết sức để ép chúng ra.
“......Tớ. Không. Biết!”
Tôi không thể không chùn lòng , và lùi lại vài bước. Lưng tôi đập mạnh vào bức tường ngoài hành lang.
“Nao , đồ đại ngốc! Trong đám tang của cậu , tớ sẽ nói ‘Cuộc đời của Nao thật tẻ nhạt’!”
Nói xong , Chiaki lượn trở lại lớp học.
Tôi bước đến nhà vệ sinh với lòng nặng trĩu , và ngồi lên trên nắp bồn cầu. Có chuyện vậy chứ!
Sẽ rất tuyệt nếu tôi biết cách chơi ghi-ta , nhưng...ước gì tôi có thể nặn ra được chút tinh thần cho mình sau khi nghe Mafuyu chơi ghi-ta. Tôi ngồi ôm gối trên bàn ngồi toa-lét , tiếng chuông vang lên. Tôi không hề di chuyển một inch...đây là lần đầu tiên tôi cúp tiết...chỉ mới một tháng sau khi bắt đầu vào học - có quá sớm để làm vậy không? Đây chính là bước đi đầu tiên của tôi trên con đường trở thành một học sinh
hoàn toàn vô dụng!
Cuối cùng , tôi ngoan ngoãn trở về lớp vào giữa tiết hai. Kiểu gì thì tôi cũng là kẻ luôn bỏ cuộc giữa chừng , và cũng không có gan để bước vào quán arcade. Hơn nữa , tiết bốn và tiết năm là giờ thể dục - sẽ rất đáng sợ khi đối diện với giáo viên nếu tôi cúp tiết của thầy ấy.
Giữa giờ nghỉ trưa , tôi bước về phía tòa nhạc viện cũ , nghĩ rằng mình nên thu hồi tất cả đồ đạc ở đó. Ngay khi tôi bước vào sân trong , tôi có thể nghe được tiếng ghi- ta , và cảm thấy như thể âm thanh đó đang khuấy tung não bộ của tôi lên. Vậy ra cô gái đó cũng chơi ghi-ta trong giờ nghỉ trưa nữa sao? Thở dài , tôi nghĩ mình nên đến vào lúc khác. Ngay lúc tôi chuẩn bị quay trở về , tầm nhìn của tôi bị thu hút bởi vài thứ đang được đặt kế bên cánh cửa của căn phòng. Nó là...một bọc rác loại không cháy được. Chính xác thì nó là cái gì nhỉ?
Tôi tiến lại gần bao rác , và khi tôi lén nhìn vào trong , một con giận bùng lên từ trong tim tôi. Bên trong cái bọc là một lượng lớn các CD -- The Beatles ; The Doors ; Jimi Hendrix ; The Clash -- tất cả đều từ bộ sưu tập quí giá của tôi! Sao cô ta dám làm thế chứ! Tôi vặn nắm cửa đầy bạo lực , tông cánh cửa mở ra. Tiếng ghi-ta bắt đầu công kích tôi , nhưng sau đó nó biến mất nhanh như lúc bắt đầu.
“.....Chẳng phải tôi đã nói rồi sao , cậu không được phép tùy ý vào đây!”
Mafuyu đang ngồi ôm cây ghi-ta trên cái gối nệm đặt trên bàn. Đôi lông mày của cô ta dựng đứng lên khi cô ta nói điều đó , nhưng tôi vẫn chưa có ý định rút lui ngay lúc này.
Tôi nâng bọc rác lên và phản đối một cách giận dữ , “Cậu đang làm cái gì vậy?”
“Cái tủ trong phòng quá nhỏ , nên tôi đem chúng ra ngoài.”
“Cậu biết đống CD đó là của ai không hả?”
“Nếu nó không phải là của cậu , tôi đả chẳng ném chúng ra ngoài!”
Tôi giận dữ tới mức không thể nghĩ ra được lời đáp trả. Sao thế này!
“Oi , vì cậu đang chơi ghi-ta , cậu nên kính trọng các nghệ sĩ piano của dòng nhạc rock!” Và cậu cũng nên coi trọng tài sản cá nhân của tôi nữa!
“Dù sao đi nữa tôi cũng không nghe nhạc rock , hay biết bất cứ thứ gì về chúng cả. Những thứ đó thật chướng mắt và chiếm không gian , vậy nên hãy nhanh đem chúng đi đi!”
Mafuyu đẩy tôi - đang cứng họng - ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Thứ lọt vào tai tôi là bản Piano Sonata số 12 của Beethoven . Lại một bản nhạc đám tang
nữa sao!? Cậu cố tình phải không? Ngay sau đó , một giai điệu chợt hiện lên trong đầu tôi - Tôi phớt lờ bản nhạc đám tang trong chốc lát , và tập trung suy nghĩ......Chuck Berry!
Roll Over Beethoven
Cô ta dám nói thứ đó chỉ tổ phí chỗ ư? Nhưng cô ta thậm chí chưa bao giờ nghe chúng trước đây! Tôi đã hi sinh một nửa cuộc đời đáng chán của mình để nghe nhạc rock , và bây giờ cô ta khinh thường chúng ư? Tôi chỉ muốn đập nát cánh cửa phòng học cho hả giận , nhưng sau cùng ngẫm nghĩ lại. Có vài thứ tốt hơn tôi nên tự tay làm.
Tôi ôm bọc rác trở về lớp của mình. Trong lúc xếp chồng đống CD lên bàn của mình từng cái một , tôi bắt đầu nghĩ cách để hạ gục Mafuyu.....đương nhiên là , tôi không có ý định dùng vũ lực với cô ta. Đám con trai trong lớp đi ngang qua “Cậu định mở gian hàng bán CD hay sao?” “Tất cả đều là nhạc phương Tây.” Tôi không chú tâm lắm tới bọn họ , mặc dù họ nói khá nhiều.
Tôi nên làm gì đây....? Làm thế nào để tôi có thể dạy cho cô ta một bài học? Chắc chắn tôi phải cho cô ta thấy sự vĩ đại của rock. Tuy nhiên , tôi không thể cứ ném đống CD đó cho cô ta được , vậy nên--
Cuối cùng , tôi cũng có thể định vị được an-bum của Chuck Berry
trong chồng CD to lớn.
Sau khi nhét cái CD vào trong máy hát cá nhân của mình. Tôi nhét tai nghe vào tai.
Tôi dành cả buổi học chiều hôm đó để nghe các bài hát của ông ấy.
Tôi
phóng nhanh về nhà sau giờ học ,
quên mở của nhẹ nhàng , và thế là đống CD ở trong nhà đổ ập xuống người tôi cứ như sạt lở đất. Tôi xếp đống CD lại thật ngay ngắn , sau đó cởi giày và bước vào hành lang. Từ trong phòng khách phát ra tiếng nhạc của Bruckner.
“Tetsurou , tôi có chuyện cần bàn với ông!”
Tôi mở cánh cửa phòng khách. Tetsurou đang ngồi trên ghế sofa với cái laptop nằm trên gối , ông ta đang viết bài với tốc độ rất nhanh. Ông ta gõ bàn phím rất mạnh - cái laptop chắc sẽ đi sớm thôi.
Từ dàn loa phát ra tiếng lục lạc , và Tetsurou đánh máy với tiếng *dararara* hòa cùng với điệu nhạc - có vẻ như ông ta không hề hay biết rằng tôi đã về nhà. Tôi tắt ti-vi đi không nhân nhượng. Tetsurou trượt xuống từ ghế sofa.
“Con trai , con đã làm gì thế? Thứ khiến ta bực mình nhất đó chính là bản nhạc bị ngắt ngang vào bước thứ ba - chẳng phải ta đã nói với con điều đó rồi sao?”
“Một người đàn ông trung niên gặp trắc trở khi đi bước thứ ba trong đời , ông nghĩ đó là điều ông nên nói sao?”
“Whoa , Nao của ta , con học những lời căn vặn dơ bẩn đó ở đâu vậy? Ba thực sự rất buồn....” Tôi đọc được nó ở trong đống bài phê bình chết tiệt của ông đấy!
“Được rồi , thi thoảng ông cũng nên lắng nghe những gì tôi nói đi chứ! Đừng nằm đó nữa , ngồi xuống cho đàng hoàng -- đừng có ngồi lên cái laptop! Ông muốn phá nát nó hả?”
Sau một tràng mắng mỏ quát tháo trong giận giữ , cuối cùng tôi cũng có thể bắt Tetsurou ngồi ở một vị trí mà ông ta có thể lắng nghe tôi nói.
“Con có điều gì muốn bàn bạc với ta à?”
“Yup. Tôi gọi nó là một cuộc họp mặt gia đình.”
“Có chuyện gì thế? Ta hiện vẫn chưa có ý định tái hôn! Nhưng nếu đó là một cô gái như Chiaki , ta có thể sẽ cân nhắc lại.”
“Đừng có mơ giữa ban ngày nữa , đồ gian tặc! Sẽ không có người thứ hai nào trên thế giới muốn lấy ông đâu. Và cái mà tôi muốn bàn bạn cũng không phải việc đó!”
“Vậy , con muốn mua gì nào?”
Tetsurou bỗng dưng trở nên nghiêm túc , và khiến cho tôi líu lưỡi trong giây lát vì sốc.
“Có thứ gì đó con muốn mua , đúng chứ?”
“Ừm.....Đúng vậy.”
Tôi ngồi xuống ghế sofa sau khi bình tâm trở lại.
Thông thường , tôi là người phụ trách tiền bạc trong gia đình , nhưng không có nghĩ là tôi có thể tùy ý sử dụng chúng theo ý muốn. Tôi sẽ phải mở một cuộc họp gia đình nếu muốn nua một thứ gì đó đắt tiền.
“Tôi.....muốn một cây ghi-ta.”
“Chẳng phải có một cây trong nhà sao?”
“Ông đã phá hỏng nó lúc ông cầm vung vẩy giữa trận đấu bóng chày! Ông không nhớ sao!?”
Một người không biết trân trọng nhạc cụ của mình như ông ta , thực sự có đủ tư cách để làm một nhà phê bình âm nhạc sao....?
“.....Làm vì gái sao?’
Tetsurou bỗng dưng hỏi.
“Eh?Cái gì?”
“Chỉ có một lí do khiến cho một chàng trai bỗng nhiên muốn có một một cậy ghi-ta. Đó là để có thể thu hút sự chú ý cửa đám con gái!”
“Cái cứt gì thế? Xin lỗi tất cả các nghệ sĩ ghi-ta trên thế giới ngay!”
“Ta sẽ bỏ phiếu phản đối nếu như con không thành thật thú nhận.”Tôi không thể nói được gì. Sao ông ta cứ như một cục đau trong đít thế!?
“Con nghĩ một cây ghi-ta giá bao nhiêu? Con sẽ phải tốn ít nhất sáu mươi ngàn yên để có một cây đàng hoàng , đúng chứ?
Và con chỉ có thể thoải mái sử dụng hai mươi ngàn yên , có phải không?”
“Làm thế quái nào mà ông lại rành rẽ những chuyện đó như vậy?”
Tôi bĩu môi , buông mình xuống cái ghế sofa.
“Sao con không tự kiếm ít tiền đi! Chỉ cần viết vài bài cho ta.”
Tetsurou đẩy cái laptop trên bàn về phía tôi.
“Không....tôi không muốn làm những việc như vậy nữa đâu.” Tôi đẩy cái laptop trở lại. Tôi đã từng giúp Tetsurou viết vài bài báo khi mà hạn nộp đã gần kề. Ban đầu tôi thiết nghĩ không thể có chuyện các bài báo viết bởi một học sinh trung học có thể được chính thức đăng lên một tạp chí âm nhạc , nhưng nào có ngờ các các biên tập viên lại thực sự sử dụng chúng. Có lẽ là do Tetsurou đã chỉnh sửa lại chúng hay gì đó. Mà hơn nữa , cái tạp chí đó có thực sự ổn không vậy? Kể từ bận đó , các bài viết của tôi thường xuyên được đăng trên các tạp chí và bìa đĩa CD , và Tetsurou chuyển cho tôi tiền nhuận bút của các bài viết đặc biệt.
Tuy vậy , số tiền nhận được từ các bài viết không hoàn toàn chui hết vào túi của tôi. Tetsurou nói rằng ba mươi phần trăm sẽ là của tôi , và bảy mươi phần trăm sẽ được gộp chung vào ngân quỹ của gia đình.
Tôi đã cố phản đối , “Tại sao tôi không thể dùng hết số tiền mà tôi đã kiếm chứ?” , và ông ta trả lời , “Bởi vì ta cũng như vậy!”Tôi không thể chối cãi điều đó. Và như thế , tôi phải mở một cuộc họp gia dình nếu tôi muốn mua một thứ gì đó vươt quá túi tiền của mình.
Nói cách khác , tôi sẽ không cần phải họp mặt gia đình kiểu như thế này nếu tôi viết thêm vài bài viết dưới cái tên Tetsurou. Và sau đó , tôi nên làm gì nếu như cái tạp chí âm nhạc đó lại không nhận ra họ đang đăng những bài báo được viết bởi một học sinh trung học......? Hơn nữa , tôi muốn mua một cây ghi-ta ngay bậy giờ để có thể luyện tập , nhưng nó lại phải mất ít nhất hai tháng trước khi tôi có thể nhận được tiền nhuận bút cho bài viết của mình.
“Tất cả phản hồi cho những bài viết trước đây của con đều khá tốt. Chắc hẳn con được thừa hưởng những kĩ năng của ta - thật tuyệt vời! Ta chỉ mới viết được khoảng hai dòng kể từ sáng nay , vậy nên hãy giúp ta một chút!”
Làm ơn đừng nói những thứ như tôi thừa hưởng những kĩ năng của ông. Tôi sẽ không bao giờ giúp ông viết bài nữa đâu!
“Nếu như con không muốn giúp , con phải thừa nhận rằng con muốn mua ghi-ta để thu hút sự chú ý của đám con gái! Nếu không , ta sẽ không tán thành việc con mua nó.”
“Sao ông cứ phải kiên quyết về chuyện đó thế hả?”
“Bởi vì con đã từng tập chơi ghi-ta , và con đã bỏ cuộc ngay sau đó.”
Tôi ôm cái gối đệm vào lòng , và ngồi im lặng. Tetsurou có một thói quen rất xấu - mỗi khi ông ta trêu đùa , ông ta luôn kiên trì đến cùng.
“Đúng là như thế , nhưng....”
“Đó chính là lí do , nếu một chàng trai làm việc đó vì muốn được các cô gái chú ý , thế thì sẽ chẳng có khúc mắc gì cả! Thừa nhận đi. Và lần này , con phải thực sự quyết tâm bởi nếu như con bỏ cuộc giữa chừng , con sẽ chẳng thể nào có bạn gái trong suốt quãng đời còn lại!”
Những lời đó của ông ta nghe có vẻ khá ngu ngốc , nhưng chúng cũng phần nào cực kì thuyết phục. Tôi dành một lúc để suy nghĩ về những điều ông ta nói trong im lặng. Vì gái , hở -- tất cả những chuyện này chắc chắn được châm ngòi bởi Mafuyu , nhưng chính xác hơn có lẽ là vì tôi muốn dạy cho cô ta một bài học...
“.....Được rồi. Tôi muốn chơi ghi-để thu hút sự chú ý của đám con gái. Mau bỏ phiếu tán thành đi!”
“Whoa , nghe những lời nói ngu ngốc này từ miệng của Nao bé bỏng - Ba thực sự rất buồn ~”
“Tetsurou , ông không xứng đáng nói những lời như vậy!”
Tôi gầm lên và ném cái gối vào Tetsurou , nhưng ông ta bất ngờ chụp lấy cái latop và dùng nó như một cái khiên để đỡ đòn tấn công của tôi.
“Đùa thôi! Nhớ viết tên ta khi con thanh toán , nếu không họ sẽ không chuyển hóa đơn sang cho ta.”
Cơn giận của tôi nguôi ngoai sau khi tôi ném xấp báo và nửa trái chuối ăn dở vào Tetsurou. Tôi trở về phòng , sắp xếp lại các suy nghĩ trong lúc nằm trên giường.
Tôi chưa bao giờ đến một của hàng nhạc cụ đúng nghĩa. Các cửa hàng CD nhạc cũng có trưng bày vài cây ghi-ta , nhưng tôi không có ý định mua một cây ghi-ta nửa vời ở đó. Có điều , sẽ hơi kì nếu tôi cố tình kiếm một cửa hàng
nhạc cụ ở trên đường . Hơn nữa , nếu có thể , tôi muốn mua loại rẻ hơn.
Đắn đo được một lúc , điện thoại tôi reo lên – là số của Chiaki. Nếu tôi bắt chuyện bằng cách nói rằng tôi muốn một cây ghi-ta , cậu ấy chắc chắn sẽ bắt tôi gia nhập cái CLB Đồng quê gì gì đó , vậy nên tốt nhất tôi nên tạm bỏ qua chuyện đó vào lúc này.
“—Nao? Cậu về nhà hơi sớm đó , đồ nhát gan.”
“Sao cậu có thể coi việc đó là nhát gan được chứ? Phải rồi , tớ…..có chuyện muốn nhờ cậu.”
“Một thỉnh cầu sao? Có chuyện gì thế ? Tớ có thể nghe , nhưng cái giá phải trả để tớ giúp cậu đó là gia nhập CLB của bọn tớ.”
“Không đời nào. Mà , cậu có biết cửa hàng nhạc cụ nào đàng hoàng không?”
“Cửa hàng nhạc cụ? Để làm gì?”
“Đương nhiên là để mua nhạc cụ. Tớ muốn mua một cây ghi-ta.”
Tôi hơi hối hận , nhưng vẫn nói cho cậu ấy biết lí do. Không ngoài dự đoán , cậu ấy cương quyết đào sâu vào vấn đề đến cùng ,
“Tại sao , tại sao? Cậu mơ thấy ai à? Eric Clapton?”
Tớ không phải là cậu! Mà hơn nữa , Clapton vẫn chưa chết!
“Có lẽ nào…..vì những lời Ebisawa đã nói với cậu?”
Tôi không thể nói nên lời trong chốc lát.
“Ah! Im lặng. Tớ đã đúng~”
“…….Không phải là--”
“Ehh , Nao và Ebisawa—“
Cả hai chúng tôi cùng lúc nuốt ngược những lời đã ra khỏi miệng được một nửa của mình. Một thoáng im lặng tiếp theo sau. Tôi có thể nghe được tiếng loa báo tàu đến từ bên kia điện thoại của cậu ấy – có lẽ cậu ấy đã thực hiện cuộc gọi ở ga tàu điện trên đường về hay gì đó. Cuối cùng , Chiaki nói ,
“Được rồi , nhân lúc tớ chuẩn bị về nhà bây giờ , hãy đi chung với nhau.”
“Ừm….cậu không cần phải làm vậy đâu. Cứ việc nói cho tớ địa chỉ , tớ sẽ tự đi đến đó.”
“Ah , không sao đâu. Tớ là khách quen ở đó , vậy nên nó sẽ rẻ hơn nếu chúng ta đi cùng nhau.”
“Cảm ơn , nhưng….”
“Ồ! Tàu đến rồi. Gặp cậu ở ga nhé!”
Cậu ấy tắt điện thoại trước khi tôi có thể nói ra những suy nghĩ của mình. Không biết vì sao , giọng của cậu ấy nghe hơi khan. Tôi cảm thấy hơi không thoải mái , nhưng tôi vẫn rút ra năm mươi ngàn yên từ trong phong bì đựng tiền chi tiêu cho gia đình và bỏ nó vào trong ví của mình trước khi bước chân ra khỏi nhà. Trước khi leo lên xe đạp , tôi để tay mình lên vùng ngực trước tim , và xác nhận lại nó một lần nữa…..
Nó vẫn nóng. Đó không phải chỉ là một thoáng bồng bột.
Để có thể đến được cửa hàng nhạc cụ mà Chiaki đã chỉ , cần phải đi ra từ cổng phía Bắc của nhà ga , sau đó đâm thẳng xuống dưới vượt qua cây cầu cho đến lúc gặp cầu thang bộ ở cuối con đường. Sau khi đi xuống cầu thang , cửa hàng nằm ở ngay ngã tư của phố mua sắm và khu dân cư. Nó nằm chính giữa hai tòa nhà lớn , nhìn như cái gáy của một của sách mỏng. Một bảng hiệu đề chữ ‘ Cửa hàng nhạc cụ Nashigana’ được treo trước lối vào. Cửa hàng khá nhỏ , những cây ghi-ta được treo hai bên tường từ sát mặt đất lên đến trên trần nhà – khiến cho cửa hàng trông hơi rờn rợn. Loại nhạc mạnh của Bắc Âu được chơi trong cửa hàng càng làm tăng thâm phần đáng sợ.
Trước khi vào của hàng , Chiaki nói với tôi , “Tớ là khách quen ở đây , vậy nên nếu cậu cố hết sức để trả giá , cậu chắc chắn sẽ được hưởng một cái giá rẻ và phải chăng.” Tuy nhiên , tôi không có nhiều kinh nghiệm trong việc trả giá , nên tôi không tự tin lắm về việc này.
“Nhưng , tại sao cậu lại quyết dịnh chơi ghi-ta trở lại? Sáng nay cậu vẫn còn rất hời hợt mà.”
Vậy là cậu ấy vẫn hỏi cho tới cùng.
“Hmm--tự nhiên tớ muốn chơi thế thôi.”
“Cậu nghĩ tớ chỉ mới quen cậu hôm qua à? Cậu không phải loại người hành động thất thường , mà thôi…..sao cũng được. Xin chào~”
Chiaki kéo tay tôi và bước vào trong cửa hàng , ngay cả sàn nhà cũng được đặt thêm các kệ trưng bày ghi-ta. Tôi sải bước lướt qua đống ghi-ta đó và đi vào trong. Cuối cùng , chúng tôi tìm thấy quầy tính tiền giữa đống CD và bản nhạc – không hiểu sao, cảm giác nhớ nhà bỗng dâng lên trong người tôi.
“Quản lí có ở đây không?”
Khi Chiaki nói điều đó , một người đàn ông bước ra từ trong cánh cửa đằng sau quầy tính tiền. Mái tóc rối bời của anh được chải ra sau lưng. Anh ấy còn khá trẻ , nhưng bộ dạng mệt mỏi khiến anh ta trông khá đáng thương – cứ như thể một củ khoai tây bị bỏ lơ ba tuần sau khi được hái trên đồng.
“Ồ , là Chiaki. Xin lỗi , anh hơi bận một chút…..”
“Vâng , em xin lỗi , nhưng cậu ấy chỉ là một khách hàng bình thường thôi. Cậu ấy muốn một cây ghi-ta.”
Ngay khi Chiaki đang chuẩn bị kéo tôi ra trước mặt người quản lí , một người khác xuất hiện từ cánh cửa đằng sau quầy tính tiền.
“Quản lí! Lượng dây đàn trong kho không khớp với – mm?”
“Eh? Senpai làm việc hôm nay hả?”
Đứng giữa Chiaki và quầy tính tiền , tôi tự nhiên thấy choáng váng. Kagurazaka-senpai đang mặc tạp dề xanh lá có logo của cửa hàng in trên đó , và tay của chi ấy đang cầm quyển sổ thống kê. Làm thế nào? Tại sao chị ấy lại ở đây?
“Ah , đồng chí Aihara. Chúng tôi đang tiến hành kiểm kê lại hàng hóa ngày hôm nay , nhưng bỗng dưng hơi thiếu nhân lực. Tiện thể , chúng ta lại gặp nhau , cậu trẻ. Tốt thật. Suy nghĩ cho thoáng và gia nhập CLB , nhé?”
“Ừm….ah , không....ugh, tại sao?”
Tôi nhớ lại , Chiaki chắc chắn đã từng nói đến việc Senpai đã từng làm việc ở trong cửa hàng nhạc cụ vì muốn có được cây ghi-ta…..Vậy ra chính xác thì cậu ấy đã nói về cửa hàng này sao? Lẽ ra tôi phải nghĩ đến điều này trước chứ…..Chết tiệt , tôi đã bị lừa! Họ thông đồng với nhau!
“Hãy dành chút thời gian! Đây là của hàng của tôi , nên cậu không việc gì phải sợ.”
“Ừm , nó là cửa hàng của tôi….” Người quản lí yếu ớt phản đối.
“Cửa hàng của quản lí là cửa hàng của tôi , đúng chứ? Nhân tiện , lượng dây đàn Martin đặc biệt ở trong kho không khớp với số liệu. Anh có để chúng ở nơi nào khác không?”
“Ah , không , về việc đó……tôi không thể biết được nếu ông chủ không ở đây!”
“Quản lí , anh đúng là đồ vô dụng….”
Người quản lí nhìn như sắp khóc.
“Xem ra tôi cũng chẳng thể làm gì khác. Cậu trẻ , tôi có chút thời gian rảnh , nên tôi sẽ giúp cậu mua hàng. Cậu muốn thứ gì?”
“Eh? Ư-ừm , em không đến đây để mua đồ.” Tôi dệt ra một lời nói dối ngay tại chỗ.
“Cậu ấy muốn mua ghi-ta. Chị nghĩ cái nào tốt , Senpai?”
Chiaki ngắt ngang. Có vẻ như cố gắng chối quanh của tôi hoàn toàn chẳng ích gì rồi.
“Hmm , cậu có bao nhiêu tiền , cậu trẻ?”
“Ừm….”
“Oh , khá là nhiều đấy! Khoảng năm mươi ngàn yên.”
“Đừng có lấy ví của tớ mà khi chưa được phép! Và cũng không được xem trong đó có gì!”
Tôi giật lại cái vì từ tay Chiaki.
“Năm mươi ngàn , huh…..cậu chỉ có thể mua được những thứ giá rẻ với số tiền đó , nhưng như thế sẽ rất phí phạm.”
“Đừng nói như thế…..” người quản lí cong mình lên khi anh ta nói điều đó. Tôi không biết tên anh là gì , nhưng tôi bắt đầu thấy tội cho anh.
“Cậu trẻ , thế này thì sao? Chúng ta sẽ chơi oẳn tù tì. Nếu cậu thắng , tôi sẽ bán cho cậu cây ghi-ta đáng giá một trăm ngàn yên vẫn đang say ngủ trong kho chỉ với nửa giá tiền. Nếu tôi thắng , tôi sẽ chọn cho cậu một cây ghi-ta hợp với túi tiền của cậu. Cậu thấy sao?”
“Chờ chút đã , Kyouko. Sao cô có thể liều như vậy?” Quản lí bối rối.
“Chị nói nửa giá tiền , huh……nhưng như vậy liệu có ổn không?”
“Đừng lo. Chương đầu tiên trong Das Kapital đã nói rõ : mọi người bán công sức lao động của mình cho người mua , không phải để làm thỏa mãn nhu cầu cá nhân của người mua , mà để tăng thêm vốn cho người mua.”
“Tôi không hiểu lắm….”
“Nói một cách đơn giản , nó có nghĩa là hầu hết các nhạc cụ trong của hàng này đều được bán với giá rất cao so với giá trị thật , vậy nên sẽ vẫn có lời nếu tôi bán nửa giá cho cậu.”
“Kyouko….” Người quản lí sắp bật khóc.
“Quản lí thật phiền phức , vậy nên hãy ra ngoài đấu nào. Cậu trẻ , cậu có chấp nhận lời thách đấu của tôi hay không?”
Kagurazaka nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra ngoài của hàng.
Dù cảm thấy hơi tội nghiệp cho người quản lí , điều mà Kagurazaka-senpai đã nói cũng rất có lí. Hay nói đúng hơn , sẽ rất tốt nếu như đó là sự thật , bởi vì tôi không phải mất gì cả.
“Nếu như chị bán rẻ cây ghi-ta đó cho tôi nhằm mục đích khiến tôi gia nhập CLB , vậy thì tôi sẽ quay về.”
“Tôi sẽ không áp đặt thêm điều kiện nào , được chưa? Hơn nữa , tôi không nghĩ là mình sẽ thua một tên thua cuộc bẩm sinh như cậu đâu.” Chết tiệt chị ta đúng là đồ thô lỗ.
“Được rồi , tôi hiểu rồi. Chị sẽ bán cho tôi một cây ghi-ta đàng hoàng bất kể kết quả có như thế nào , đúng chứ? Chị sẽ không đưa cho tôi hàng dỏm hay gì chứ?”
“Tất nhiên! Tôi thề trên danh nghĩa và danh dự của của hàng!”
“Vậy…..được thôi.”
“Sẵn sàng chưa? Tôi sẽ chấp cậu một bước.”
Kagurazaka-sanpai nháy lên một nụ cười thỏa mãn , và đưa ra một thứ đang bị kẹp giữa ngón giữa và ngón trỏ của chị. Đó là…..miếng gảy ghi-ta. Eh? Ngón trỏ và ngón giữa?
Nghĩa là chị ấy sẽ không ra kéo hay sao? Không , khoan đã…..có khi nào là một cái bẫy không? Chị ấy nói dối để dụ tôi vào bẫy?
“Oẳn-tù-tì!” Cùng với tiếng nói của Senpai , tôi ra búa ngay lập tức.
Những ngón tay của Senpai dang rộng tạo thành bao – miếng gảy trượt ra khỏi tay chị và rơi xuống đất.
“…..Cậu trẻ , cậu quả là người thật thà.”
Chị ấy nhẹ nhàng vỗ đầu tôi. Thật quỷ quyệt! Thực ra , thay vì trách Senpai gian xảo , tôi nên tự trách mình vì đã rơi vào bẫy của chị ấy mới đúng. Khi Senpai nở một nụ cười chiến thắng trên khuôn mặt , tôi có thể thấy người quản lí phía sau Senpai thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy........tôi sẽ vào nhà kho và chọn cho cậu một cây ghi-ta tốt nhất vừa túi tiền của cậu.
Tôi bình tâm lại một chút , và quỳ xuống tại chỗ. Chiaki bước đến chỗ tôi và nói ,
“Nao yếu quá.”
“Im đi.....”
“Cậu đã thua ngay từ lúc cậu chấp nhận thách đấu.”
Tôi ngẩng đầu lên , và sau khi nhìn thấy Senpai đem ra một cây ghi-ta màu bạc kim từ trong nhà kho , cuối cùng tôi cũng hiểu Chiaki muốn nói gì.
“Cậy Aria Pro ll này có giá năm mươi bốn ngàn sáu trăm yên đã tính thuế. Tuy nhiên , tôi sẽ giảm xuống cho cậu còn đúng năm mươi ngàn.”
“Ưm.....chỉ có bốn dây thôi ư?”
“Hmm? Cậu không biết sao? Đây là một cây bass. Nó có ít hơn hai dây so với ghi-ta thông thường , và âm thanh của nó cũng ở quãng thấp hơn.”
“Không , tôi biết là vậy. Nhưng sao chị lại bán cho tôi một cây bass.”
Tôi đến đây để mua ghi-ta!
“Bass là một phần của gia đình ghi-ta , đúng chứ?”
“Uh , đúng , nhưng mà--“
Chiaki đặt tay lên vai tôi và nói ,
“Bởi vì CLB nghiên cứu nhạc đồng quê đang thiếu một người chơi bass -- chuyện là vậy đó. Cậu hiểu rồi chứ?”
Mất hết hai giây để tôi có thể hiểu được , và rồi bàng hoàng nhận ra -- tôi đã rơi vào bẫy của chị ấy. Mục tiêu duy nhất của cô gái đó là có thể chọn cây ghi-ta mà tôi sẽ mua , do đó chị ấy hứa là tôi sẽ có
được một cây ghi-ta dù cho kết quả thế nào. Và tên ngốc duy nhất không thể nhìn ra trò lừa của chị ấy....là tôi.
“K-Khoan đã.....”
“Tôi không có hứng thú với những lời nói của kẻ bại trận. Có muốn lấy hóa đơn không?”
Kagurazaka-senpai nhoẻn miệng cười khi chị ấy nói điều đó. Vậy ra chị ấy cũng có điểm dễ thương---
“Tôi chưa bao giờ có ý định chơi bass.....”
“Nói chung thì , cậu cũng không biết cách chơi ghi-ta , đúng chứ?”
Lời phản đối yếu ớt của tôi nhanh chóng bị Senpai bác bỏ.
“Hơn nũa , cậu muốn thách đấu với Ebisawa Mafuyu với một cậy ghi-ta , đúng chứ?”
“Ugh....”
Tôi không thể nói nên lời trong một lúc.
“Cô gái đó có thể chơi Chopin và Liszt chỉ với một cây ghi-ta. Cậu trẻ à , dựa trên những kĩ năng hiện giờ của cậu , hoàn toàn không có chút cơ hội nào để cậu có thể đánh bại cô ta với một cây ghi-ta.”
Nó không phải là thách đấu hay gì cả , chỉ là---
“Tuy nhiên , cậu có thể thắng nếu sử dụng bass.”
Kagurazaka-senpai ấn cây bass nặng trịch vào tay tôi---
“Tôi sẽ khiến cho chiến thắng là của cậu.”