Thật ra thì tôi vẫn chưa nói cho Mafuyu một chuyện—có một vấn đề lớn với phòng học đó: các khe cửa. Lớp cách âm trong phòng không hoàn hảo nên âm thanh vẫn có thể lọt ra ngoài. Do đó ,tin đồn về: “ một bản độc tấu guitar cực kì ấn tượng được nghe thấy dưới sân trường sau giờ học” đã lan ra khắp trường vài ngày sau đó.
“Bài nào thế? Có phải bản ちゃらり ~鼻から牛乳~ không?”[note21118]
“Tớ cũng đã từng nghe nó trước đây .Tớ sẽ bị chóng mặt nếu nghe nó quá lâu”
Vậy ra nó là bản Toccata and Fugue in D minor, BWV 565[note21119] của Bach. Cô gái đó thực sự thích Bach, nhỉ? Hiện vẫn chưa đến tiết chủ nhiệm , và tôi đang ngồi miễn cưỡng lắng nghe bọn con gái tám với nhau trong lúc hồi tưởng lại đoạn nhạc Mafuyu đã chơi.
“Cô ấy còn chơi Farewell[note21120] hôm qua nữa. Nó thực sự ~ rất nhanh.Ban đầu tớ chẳng thể hình dung nổi nó là bản nào nữa.”
“Ồ,vậy ra nó là Farewell ?”
Tôi cũng đã từng nghe bản ghi-ta của Farewell. Chopin ban đầu đã sáng tác một bản nhạc để chơi ở nhịp điệu rất nhanh—khoảng gấp 4 lần so với các bản nhạc thông thường—và như thế nghĩa là trên thực tế thì cách biểu diễn của Mafuyu là chính xác. Tôi muốn nói như thế,nhưng chắc chắn mọi người sẽ lại gọi tôi là nhà phê bình biến thái hoặc tên rình trộm, nên tôi quyết định giữ im lặng. Chờ đã,sao thế này? Không lẽ gen phê bình của Tetsurou đang hoạt động lạ trong người tôi hay sao? Dừng lại ngay!
Thầy giáo của chúng tôi mở cửa lớp trước khi tiếng chuông trường ngừng reo,và Mafuyu theo sau lưng thầy. Cả lớp học bỗng chốc chìm trong im lặng.Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau thật nhanh,trước khi trở về chỗ ngồi của mình như thể không có gì xảy ra—người duy nhất không nắm bắt được tình hình hiện tại là chính bản thân cô gái đó.Dù vậy , dường như Mafuyu đã nhận ra có chuyện gì đó đang diễn ra. Trong lúc bước đến chỗ ngồi của mình ,cô ấy nhìn mọi người với ánh mắt bối rối .
“Có muốn đi nghe sau giờ học hôm nay không?”
“Tớ sẽ đến đó nghe thử một lần trước khi câu lạc bộ của tớ bắt đầu hoạt động –”
Tôi nghe mọi người thì thầm với nhau , tôi còn thấy vài tên con trai lén nhìn trộm Mafuyu vài lần trong lúc cười toe toét . Mới gần một tuần kể từ khi Mafuyu chuyển đến đây , vậy mà số nữ sinh muốn trò chuyện với cô ấy hầu như chẳng còn ai—mọi người đang đối xử với cô ấy như sinh vật lạ vậy.
Tuy nhiên , việc đó cũng đã trở thành một vấn đề khá lớn đối với tôi. Chỗ đó thực sự là nơi nghỉ ngơi của tôi , và bây giờ nó đã bị chiếm bởi một người khác. Có vẻ như tôi phải sẽ phải giành lại phòng học đó từ tay Mafuyu.
Tôi nghĩ ra một kế hoạch hèn hạ--tôi sẽ tự khóa mình ở trong phòng học , và như thế Mafuyu sẽ không thể vào trong được. Khi tiết toán--tiết học thứ sáu trong ngày--kết thúc, tôi lập tức chộp lấy cặp của mình và phóng ra ngoài lớp sau khi cúi đầu chào tạm biệt giáo viên.
Tuy nhiên, tôi hoàn toàn chết lặng khi đến phòng nhạc cũ sau tòa nhà. Có một cái ổ khóa treo ngay trước cửa ở đó. Chết tiệt, sao cô ấy dám làm thế với căn phòng (tự nhận) của tôi chứ.
Trong lúc nhìn vào cái ổ khóa trước mặt , tôi chợt nhớ tới cái kẹp giấy và cây tua vít đầu dẹt đang nằm trong cặp tôi. Đừng xem thường những kĩ năng mà tôi đã học được từ việc điều chỉnh hệ thống âm thanh từ khi còn nhỏ--một sợi dây dài ,mỏng là tất cả những gì tôi cần để giải quyết cái khóa rẻ tiền này .Khoan , làm như thế là phạm pháp ,đúng chứ ?Như vậy có nghĩa là ,trò chơi sẽ kết thúc nếu có ai đó nhìn thấy tôi trong lúc đang cố gắng bẻ khóa để mở nó ra. Tuy nhiên , nếu tôi làm nhanh , có lẽ chỉ tốn ít hơn một phút......”Cậu đang làm gì thế?”
Một giọng nói bất ngờ đến từ sau tôi. Tôi nhảy lên gần ba mét trong hoảng hốt. Khi tôi quay đầu lại—
Cố nhiên là Mafuyu. Cô ấy cực kì giận dữ, mái tóc màu hạt dẻ của cô ấy như dựng ngược hết lên.
“Đồ gian tặc , cậu hẳn đã nghĩ đến việc bẻ khóa , đúng chứ ? Làm ơn đừng bao giờ tới gần tôi nữa.”
Đúng là như vậy đấy, nhưng cậu có quyền gì mà mắng tôi chứ?
“Sao cậu cứ bám theo tôi thế hả?”
Tệ thật , ngay cả cô ấy cũng đối xử với tôi như một kẻ bám đuôi hay sao? Theo đuôi là phạm tội hình sự và cô ấy có thể cáo buộc tôi vì việc đó—có vẻ như cuộc đời tôi ngay lúc này đang ở trong tình thế cực kì tệ hại.
“Không ,cậu thấy đó......tôi vẫn thường sử dụng lớp học này , và cái âm ly đó cũng là do tôi chỉnh sửa.”
Tôi giải thích trong khi cố gắng hết sức để giữ bản thân mình lại.
“Cậu chỉ sử dụng nó mà không có sự cho phép!”
“Nhưng cô Mikoujima cũng đã cho phép tôi sử dụng lớp học này.....”
“Đây là phòng để luyện tập , không phải là nơi để cậu ngồi không đó và phung phí thời gian của mình chỉ để nghe mấy cái CD !”
Mafuyu đẩy tôi sang một bên. Cô ấy mở khóa, sau đó bước vào phòng và đóng cửa lại..Tôi đứng chôn chân tại chỗ trong vài giây.Và sau đó xộc thẳng vào phòng mà không một giây suy nghĩ -- bằng cách mở cửa mạnh bạo như thể tôi đang cố phá tan nó vậy.
“Ngừng cư xử với tôi như một tên ngốc đang lãng phí thời giờ của mình đi. Cuộc sống vốn dĩ là lãng phí thời gian cho đến lúc chết mà.”
“Vậy sao cậu không chết đi cho rồi?”
Có phải cô ấy vừa nói điều gì đó cực kỳ độc địa với tôi không?
“Không thể. Nếu tôi chết , mẹ và em gái của tôi sẽ rất buồn.” Tôi tự cho phép mình nói những điều vô nghĩa. “Tôi đã biết cậu chỉ có một người thân duy nhất là ông già vô dụng của cậu mà thôi” Gì thế này? Chết tiệt, không lẽ cô gái này đã đọc các bài báo của Tetsurou hay sao? Lão già chậm phát triển đó luôn nhắc đến tôi trong các bài báo của ông ta. Đại loại như: “Cách điều khiển khoan thoai của người chỉ huy dàn nhạc này chậm hệt như món sa lát của con trai tôi”.Tuy nhiên--
“Đồng ý là lão ta vô dụng , và cậu có thể thoải mái xem lão ấy là kẻ ngốc nếu muốn. Tuy nhiên , người gặp rắc rắc rối bởi tất cả những thứ này là tôi. Xin lỗi ngay cho tôi!”
“Sự tồn tại của đám nhà phê bình thật phiền phức. Họ chỉ toàn viết ra những thứ rác rưởi.”
Này này, có chuyện gì thế? Nét mặt của Mafuyu đột nhiên trở nên nghiêm trọng , nhìn cô ấy như sắp khóc. Lại nữa, tại sao tôi lại cãi nhau với cô ấy ở một nơi như thế này? Khi nhận ra điều đó, tâm trí tôi nhanh chóng dịu xuống.
“Họ không phải là người chơi nhạc. Tất cả những gì họ làm là ngồi lắng nghe một cách hời hợt, sau đó bắt đầu nói những thứ vô nghĩa giống như cậu bây giờ vậy.”
“Ừ, thì...”Nói năng vô nghĩa thực sự là lỗi của tôi-- tôi muốn nói ra điều đó, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ về nó, tôi nhận ra đó thực sự là một lời biện hộ kém cỏi. Do đó, tôi chỉ có thể ngậm miệng lại.
“....Chỉ là ghi-ta thôi mà, tôi cũng có thể chơi được!”
Những lời đó thoát từ miệng tôi trong vô thức. Dù vậy, chúng không hẳn là vô nghĩa.
Là một kẻ nghe đủ mọi thể loại Rock, tôi cũng đã từng chơi ghi-ta , mặc dù đó chỉ là thứ mà tôi làm trong kì nghỉ hè năm thứ hai ở trường cấp 2. Tôi tìm thấy một cây ghi-ta cổ điển bám đầy bụi trong kho nhà tôi. Sau đó tôi dùng nó để luyện tập đoạn mở đầu bản Stairway to Heaven[note21121] một cách nhiệt tình.
Tuy nhiên, bây giờ tôi đã không còn đụng đến nó nữa.
Mafuyu nheo mắt, và ánh mắt của cô ấy trở nên lạnh lùng. Nét mặt của cô ấy nhìn như muốn nói : “Tôi dám cá là cậu chỉ lại phun ra những lời vô nghĩa mà thôi.”
Đúng vào lúc tôi đang chuẩn bị nói thêm điều gì khác , Mafuyu bất chợt nhấc cây ghi-ta đang nằm cạnh bàn của cô ấy lên và cắm nó cào dàn âm ly. Sau đó cô ấy bước về phía tôi ,và ép cái tai nghe cỡ đầy đủ lên đầu tôi một cách mạnh bạo.
“Cái g..?”
“Đừng cử động!”
Cô ấy cầm miếng gảy bằng hai ngón tay một cách nhe nhàng , và bắt đầu gảy lên các sợi dây đàn của cây ghi-ta. Tôi bất ngờ bị cuốn vào dòng chảy của điệu nhạc. Len lỏi giữa những nốt cao, những nốt trầm sâu lắng bỗng chốc tuôn trào như một dòng thác từ trên đỉnh núi. Tiếp theo sau đó là âm thanh réo rắt của một hợp âm kì quái , cùng với giai điệu như có tiếng bước chân của một điệu nhảy vây quanh.--cả hai vang lên cùng một lúc từ dưới vực sâu thăm thẳm.
Đó là bản Étude Op.10, No.12[note21122] của Chopin.
Một cơn bão đang quay cuồng trong tâm trí tôi , nhưng nó bỗng nhiên bị ngắt một cách thô bạo.
Tôi hoàn toàn chết lặng . Mafuyu kéo cái tai nghe ra khỏi đầu tôi , và những âm thanh của thực tại chậm chạp lọt vào tai tôi. Nhịp tim , tiếng thở của tôi ; tiếng động cơ xe từ xa ngoài đường ; tiếng hò reo cổ động của đội bóng chày đang lao về đích-- từng mỗi âm thanh tôi nghe như trở nên hư ảo.
Mafuyu cúi xuống cà nhìn thẳng vào tôi , cứ như muốn nói rằng “Có phải ‘chơi ghi-ta’ của cậu là như thế không?”
“....Cậu có còn dám nói ‘Chỉ là ghi-ta thôi mà.Tôi cũng có thể chơi’ không?”
Tôi nhớ cô ấy còn thở dài nữa.
Tôi muốn nói : “Đừng có xem tôi như một tên ngốc nữa.” , nhưng nó thực sự không thuyết phục.
“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao ? Ra ngoài đi. Đây là nơi để luyện tập.”
“Có vấn đề gì to tát với việc chơi nhạc cụ cơ chứ?” Tôi phàn nàn” Ý cậu là nếu tôi mang một cây ghi-ta đến đây , tôi cũng có thể sử dụng phòng học này ,đúng chứ?”
“Đừng bắt chước tôi nếu cậu không có kha năng làm việc đó. Xéo ngay!”
Khi tôi đang bối rối không biết nên làm gì, Mafuyu đẩy tôi ra khỏi phòng học.
Không lâu sau , một bản nhạc khác lại vang lên xuyên qua các kẽ hở từ phía sau cách cửa đóng chặt. Là bản Mache Funèbre[note21123] trong Piano sonata No.2 in minor của Chopin. Cô ấy cố tình gây chiến hay sao? Không , khoan đã ,cô ấy không biết về việc tiếng nhạc có thể bị nghe thấy từ bên ngoài , đúng chứ?[note21124]
Chết tiệt.
Tôi chống hai tay lên cửa trong lúc cúi gầm đầu xuống. Tôi để cho cơ thể mình đắm chìm vào trong tiếng nhạc từ cây ghi-ta của Mafuyu. Nó dần chuyển thành một nỗi đau không thể chịu được , tuy nhiên , tôi nhận ra mình không thể rời khỏi nơi đó được.
Tôi nghĩ -- Sao lại là ghi-ta?
Cứ việc chơi piano thật chân thành. Nếu vậy, tôi có thể ngồi nghe cậu chơi piano , trong lúc thơ thẩn suy nghĩ, “Dù vẫn còn nhỏ, nhưng kĩ thuật của cô ta thực sự rất giỏi.” Sao cậu lại phải bước vào thế giới của tôi chứ? Hầu hết các bản nhạc cậu chơi đều làcủa piano, đúng chứ? Cậu đang chơi trò quái gì thế?
Đừng bắt chước tôi nếu cậu không có khả năng làm vậy.
Nhớ lại lới nói của Mafuyu. Hai vai tôi bỗng nhiên sụm xuống , tôi nhấc tay ra khỏi cửa. Không người nào có đủ khả năng để có thể sánh ngang với kĩ thuật siêu phàm của Mafuyu , bất kể đó là ai đi chăng nữa. Điều này đặc biệt đúng với tôi, một kẻ đã từ bỏ ghi-ta chỉ sau ba tháng tập luyện.
Đành vậy. Nó là phòng học tôi sử dụng mà không có sự cho phép trước đây---bởi vì nó khá là phù hợp để trở thành môi trường nơi tôi có thể nghe những CD ưa thích của mình với âm lượng lớn hết cỡ mà không cần phải đeo tai nghe ; tuy nhiên, đó là tất cả đối với tôi. Tôi sẽ không cảm thấy đặc biệt bức bối nếu thiếu nó.
Đúng vào lúc tôi quay đầu lại và chuẩn bị tìm đường trở lại tòa nhà chính--
“Cậu trẻ , chưa gì đã bỏ cuộc rồi sao?”
Một giọng nói bất chợt đến từ phía sau tôi.
Tôi nhảy lên vì sốc ,và nhanh chóng quay đầu lại . Lọt vào tầm mắt tôi là cảnh một cô gái mặc đồng phục đang ngồi co một chân phía trên cánh cửa --trên mái nhà dưới của phòng học.Cô ấy đang cười toe toét không chút sợ hãi. Tôi không thể di chuyển lấy một inch , mà chỉ có thể nhìn cô ấy trong im lặng.
.....“Người này là ai vậy?”
Cô ấy có một gương mặt khá đặc biệt , với đôi mắt tỏa ra ánh nhìn sắc bén đến phát sợ. Cô ấy giống như một con mèo cái đã thoát khỏi môi trường đặt biệt khá giả nơi cô lớn lên , đại loại như Ai Cập hay các gia đình hoàng tộc khác. Tôi nhìn vào màu sắc ghim áo của cô ấy, và xác nhận rằng cô ấy là học sinh năm hai.
“Đừng nói là cậu định rút lui và tìm kiếm huân chương cho sự thất bại nhé ! Cậu sẽ trở thành kẻ bại trận thật sự đấy, cậu biết chứ?”
“Ờhm....”Đôi chân tê cứng của tôi cuối cùng cũng có thể di chuyển -- Tôi lùi lại một chút”....Chị đang nói về cái gì thế?”
Chị ấy bắt đầu ngâm nga một bài hát. Bài Born to Lose[note21125] của Ray Charles.
“Sinh ra để thua cuộc. Cậu không thấy rằng bài hát đó tồn tại chỉ dành riêng cho cậu hay sao?”
“Tất cả chúng ta đều sinh ra để thua cuộc. Chẳng phải ngay từ đầu đã là như thế rồi sao?” Khoan đã , sao tôi lại trả lời chị ấy? Tôi nên bỏ chạy mới đúng. Mọi việc có vẻ không tốt. Tốt nhất tôi nên tránh xa những người như chị ta.
Chị ấy bật ra một tràng cười vui vẻ.
“Cậu trẻ à , cậu thực sự khá giỏi trong việc tranh cãi, đúng chứ? Tôi cảm thấy hơi nhẹ nhõm. Sao cậu không tung vũ khí của mình ra? Đất nước của cậu đang bị chiếm đóng bởi quân thù.”
“Mafuyu hẳn đã chơi nó cho cậu vừa nãy. Bản Étude Op.10, No.12--Hành khúc cách mạng của Chopin.
Chị ấy nói điều đó với ngón tay trỏ duỗi thẳng. Tôi gật đầu trong tiếng “Mmm” và sau đó bất chợt nhớ lại vài điều--
Lúc đó tôi đeo một cái tai nghe , đúng chứ? Sao chị ấy biết được?
Nụ cười thô bạo đó của chị ấy có thể khiến cho cả một con voi ngất xỉu.
“Tôi có thể nghe được tất cả các bài nhạc cách mạng trên thế giới.”
Chị ấy nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên đỉnh mái nhà , và mái tóc dài để xõa phía sau lưng của chị ấy cuộn lên trong không trung như một chiếc lông đuôi oai vệ của một con thú rừng. Chị ấy tiếp đất nhẹ nhàng ngay giữa tôi và cánh cửa , sau đó nhanh chóng đứng thẳng lên ngay lập tức.
“Tôi muốn biến Mafuyu thành đồng minh của mình. Do đó , cậu trẻ, tôi cần sự giúp đõ của cậu. Hãy hợp tác với tôi.”
Không, dừng lại , tôi thật sự chẳng hiểu chị đang nói với tôi chuyện quái gì --
“Tên tôi là Kagurazaka Kyouko.”
Kagurazaka. Tôi đã từng nghe cái tên đó trước đây. Tôi bắt đầu lục lại trí nhớ của mình.
Ồ, phải rồi. Chiaki có nói đến cái tên đó với tôi trước đây.
Kagurazaka-senpai chìa bàn tay về phía tôi.
“CLB Nghiên Cứu Nhạc Đồng Quê chào đón cậu như một thành viên.”