(re-edited.1)
Trans+Edit: Thepa
~~~~~~~~~~
Tôi phát hiện một chấm đen ở cuối con đường. Khi tôi lại gần, nó dần phai mờ thành một hình bóng rõ ràng: là một chiếc xe chạy bằng hơi nước. Tôi lái xe đến gần hơn một chút và dừng ở đằng sau nó, gần sát với thân xe.
Mặc cho những hy vọng nhỏ nhoi về một thứ gì đó hơn thế của tôi, chiếc xe đậu bên lề ấy được bao phủ bởi một lớp bụi trắng như tuyết, còn lớp vỏ kim loại của nó thì đã bị gỉ thành một màu nâu đỏ. Tôi nhìn chằm chằm qua tấm kính chắn gió được một lúc thì những tia sáng từ ánh hoàng hôn rọi vào xe của tôi thông qua ô cửa kính, độ sáng thanh khiết của nó làm tôi hoa cả mắt.
Tôi nhắm mắt lại, bặm môi, rồi tự tát vào má mình, và xuống xe.
Đối với tôi thì chiếc xe bên lề đó trông hơi giống một chiếc xe tải chở hàng, và chỉ riêng điều đó đã khơi dậy một vòng xoáy của ký ức và khao khát. Tôi nhích lại gần hơn, kêu gọi bất cứ ai có thể còn ở trong đó.
Tôi căng hai tai ra, nín thở. Không một hồi đáp nào, vì những âm thanh duy nhất chạm tới tai tôi chỉ là tiếng gió thổi và tiếng xào xạc từ những ngọn cỏ đang đung đưa. Ở đây chẳng còn gì để nghe nữa.
Vòng qua phía của ghế tài xế, tôi đặt tay mình lên cánh cửa. Khi tôi cố mở nó, tiếng kêu rít của bản lề hòa vào hơi thở khàn khàn bên tai của tôi. Nằm trong là một vật lấp lánh, đang lờ mờ phản chiếu ánh sáng vào mắt tôi: trên ghế tài xế là một bãi pha lê.
Không một ai bên trong, chỉ có vài chai rượu ở dưới chỗ để chân và một đống quần áo. Bên ghế phụ chứa một chiếc vali du lịch với một cái mũ nâu nằm trên, kèm theo một mảnh giấy màu da được gấp thành ba.
Nó ngay lập tức thúc giục tôi phải đóng cánh cửa.
Răng của tôi nghiến chặt lại trong sự dâng trào của cảm xúc mà bản thân không thể hiểu thấu được. Tôi chẳng biết mình nên hét lên hay là khóc. Tôi lưỡng lự. Sau cùng, tôi chắp tay lại để cầu nguyện trước khi nghiêng người vào trong xe. Bãi pha lê vô hồn ấy kêu lách cách khi tôi cọ lên nó.
Mảnh giấy màu da—vào lúc tôi dang rộng—hóa ra là một tấm bản đồ được vẽ bằng tay. Nó mô tả một con đường và vài ngọn núi với một con sông ở phía trên chúng. Dọc theo con đường thẳng là hai đường kẻ chéo cắt ngang qua. Hình chữ nhật được vẽ với ô cửa sổ ở bên trong có lẽ biểu thị cho một thành phố. Ở góc trên cùng bên phải của tấm bản đồ là hình vẽ của một cây cầu bắc ngang qua sông. Vì hình vẽ ấy được khoanh tròn vài lần, nên tôi đoán đó là nơi mà người tài xế này đang hướng đến.
Tôi cẩn thận gấp lại tấm bản đồ và đút nó vào trong túi, rồi để yên bãi pha lê ở đấy và đóng cửa. Tôi cảm thấy khó chịu khi nghĩ rằng cánh cửa ấy có lẽ sẽ không bao giờ được mở ra lần nữa.
Ngay cạnh cửa tài xế là một cánh cửa lùa dẫn đến bên trong thùng chở hàng. Tay cầm kim loại đã bị gỉ sét và cứng lại, thành thử phải cần kha khá nhiều lực để mở. Tuy vậy, cánh cửa lại nhẹ nhàng trượt sang một bên khi mà tôi đã làm nó di chuyển được, rồi tôi leo vào và mở các thùng gỗ ra.
Chúng đều được chất đầy đồ hộp. Ở đó cũng có xà phòng, đèn bão, nhiều thứ tạp nhạp khác, và kể cả một ít rượu. Sâu hơn bên trong là một thùng phuy đựng nước cùng với một số viên đá mana. Cả hai chúng đều rất cần thiết để khiến một chiếc xe chạy bằng hơi nước lăn bánh.
Tôi trở về chiếc xe hơi nước của mình—tôi gọi nó là “Kettle”—và di chuyển xe đến sát cạnh chiếc xe tải kia. Sau đó, tôi mở toang cánh cửa hậu của xe tải và bắt đầu chọn ra những thứ mà mình muốn lấy.
Kettle khá giống một cái hộp kèm theo bánh xe, bởi nó chỉ cong lên đến tấm chắn bùn quanh các lốp xe to bự và đôi đèn pha lồi ra từ đầu capô. Tất cả chúng đều phục vụ cho chức năng hơn là hình thức.
Kettle chứa ít hơn nhiều so với chiếc xe tải, và trong khi đó, tôi có thể bỏ những vật lớn như nước và đá mana lên giá nóc kim loại ở trên trần xe, còn những thứ cần giữ ráo thì sẽ được đặt bên trong thân xe. Mặc dù tôi đã chọn lọc như thế, song không gian vẫn bị nhanh chóng lấp đầy. Bên trong chiếc xe tải kia còn cả đống núi đồ đạc theo nghĩa đen, nhưng tôi chẳng thể nhét thêm thứ gì vào Kettle được nữa.
Tôi đóng cánh cửa của chiếc xe tải lần nữa, và trèo về lại ghế tài xế của Kettle. Tôi nắm chặt vô lăng bằng một bên tay và dùng bên còn lại để đẩy cần số. Hơi nước bốc ra từ lò hơi, chạy qua động cơ và liền làm cho các pít-tông đi vào chuyển động. Với tiếng kêu hù hù và phù phù, Kettle bắt đầu lăn bánh.
Tôi đi ngang qua chiếc xe tải và dần tăng tốc sau khi đã đạp ga. Cuối cùng, chiếc xe tải ấy cũng tan biến khỏi kính chiếu hậu, và những gì tôi có thể thấy chỉ còn là một vùng đồng bằng màu trắng rộng mênh mông với những mảng xanh thưa thớt. Những ngọn núi và bầu trời tạo nên toàn bộ quang cảnh ngay trước mắt tôi. Những đám mây lớn thì dạt đến từ một phương nào đó, và che phủ ngọn núi trong khi ánh hoàng hôn đang thắp sáng chúng thành một màu đỏ tươi.
Tôi dùng bên tay đang rỗi để lấy tấm bản đồ từ trong túi và trải dài nó lên vô lăng. Chiếc xe tải ấy từng chạy trên đoạn đường này, nếu có thấy một công trình nào thì tôi sẽ biết mình đang ở đâu.
Tôi gấp lại tờ giấy và quăng nó sang ghế phụ.
(Chà,) tôi nghĩ, (Mình thực sự rất muốn gặp một người khác.)
Trước khi mặt trời hoàn toàn lặn, tôi dừng xe ở một bên đường và dựng lửa trại từ đống gỗ khô mà mình đã lượm được. Tôi hâm nóng hai hộp thực phẩm cho bữa ăn, và sau khi ăn xong, tôi đưa một khẩu súng lên đầu mình.
Hơi thở chầm chậm trút ra từ phổi trong khi tôi nhắm chặt hai mắt.
Ngón trỏ của tôi siết chặt vào băng đạn, nhưng còn cái cò thì quá sức nặng nề. Tay tôi bắt đầu run lên và một lượng lớn không khí bỗng tràn mạnh vào cổ họng.
Tay phải của tôi nắm chặt lấy tay trái và đè khẩu súng mạnh đến mức như đang tự xé toạc cánh tay của chính mình ra.
Tôi có thể nghe thấy trái tim của bản thân đang đập thình thịch, còn mồ hôi thì lấm tấm trên trán, và hơi thở thì gấp gáp. Nhất cử nhất động của tôi đều trông thật vụng về, như thể đang ở dưới nước vậy.
Vẫn ngồi dựa lưng vào cánh cửa của chiếc xe, tôi ngả đầu về sau và dập nó xuống nền đất cứng. Một tấm thảm màu đen và nặng trĩu của màn đêm, không một gợn mây và lốm đốm những ngôi sao, trải dài trên đầu tôi.
Tôi lại thất bại một lần nữa.
Khối kim loại đang nằm chặt trong tay phải thu hút ánh nhìn từ tôi. Bất chợt, tôi không thể chịu đựng được việc cầm thứ đó trên tay nữa và quăng nó đi. Khối kim loại ấy tự chôn nửa thân của mình xuống lớp cát trắng cùng với một tiếng soàn soạt. Những tia lửa bập bùng từ lửa trại đang phản chiếu khối kim loại ấy trông thật đáng lo ngại, nó khiến tôi lạnh sống lưng.
Tôi ngoảnh đi trước khẩu súng, hoặc trước hành động của chính mình, rồi nhặt thêm ba cành cây và ném chúng vào đám lửa. Sau đó, tôi vòng cả hai tay quanh chân, cuộn người lại, và vùi mặt mình xuống đầu gối.
Màn đêm thật tĩnh lặng, thậm chí còn không có một cơn gió nào để phá vỡ sự tĩnh lặng ấy.
Tôi quá là mệt mỏi với cái thế giới trống rỗng không một bóng người này rồi. Nó quá là yên lặng, và sự cô đơn sẽ luôn bất biến. Sự cô đơn đó hằn trên da tôi, từ chối để rời xa tôi, như thể nó luôn ở đó vậy.
Vì lý do nào đó, mà vào lúc tôi đặt chân đến, thế giới này đã lụi tàn từ rất lâu.
——————————————————————
Không Có Dịch Vụ | 15:11 | 34%